Chương 776: Chương 0822

Bố Y Quan Đạo

Tác giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa

-----oo0oo-----

Chương 822: Thị phi Hoa Đông

Nhóm dịch: Tepga

Nguồn: Sưu Tầm by DoctorCrazy - 4vn

Sưu Tầm by DoctorCrazy - 4vn

Ở Lĩnh Nam thì nhiệt độ chênh lệch giữa bốn mùa là rất nhỏ, tuy Lĩnh Nam và Hoa Đông đều là hai tỉnh phát đạt nhất trong nước nhưng khác biệt giữa hai bên là quá lớn.

Đối với Trương Thanh Vân thì sự tương đồng giữa hai bên chính là đều ở gần biển.

Khí hậu ở Lâm Cảng rất tốt, trời xanh không mây, biển rộng xanh thẳm và bầu trời chạm vào nhau ở phương xa. Lúc này sắc trời đã là hoàng hôn, nếu đi dạo ở bờ biển vào lúc này thì rõ ràng là rất tuyệt.

Sau khi kết thúc một ngày nghiên cứu, trên đường ngồi xe quay về khách sạn, Trương Thanh Vân nhìn biển rộng ở bên ngoài mà tâm tư bay về Hoa Đông.

Năm phút trước hắn nhận được điện thoại báo cáo của Mã Vị Nhiên ở Hoa Đông, hắn báo cáo kỹ càng những thay đổi sắp đến, tuy hắn nói rất mờ mịt nhưng Trương Thanh Vân là ai?

Trương Thanh Vân lập tức dự đoán được Kiều Quốc Thịnh gặp phải thiệt thòi lớn. Hắn đã có những dự đoán với kết cục như vậy, nhìn vào những biểu hiện của Kiều Quốc Thịnh từ khi mới đến Hoa Đông thì thấy rõ quá nóng vội, Tần Vệ Quốc là người thế nào? Lão có để cho Kiều Quốc Thịnh tự tung tự tác hay không?

Kiều Quốc Thịnh là người lợi hại, năng lực, trình độ và quyền mưu thủ đoạn đều xếp hạng nhất. Nhưng người này phán đoán sai tình thế, không thấy được bản chất hùng mạnh của phái Hoa Đông.

Kiều Quốc Thịnh cho rằng phái Hoa Đông đang lụi tàn, Tần Vệ Quốc có lẽ cũng sắp rời khỏi sân khấu trong căn bệnh trầm kha. Rõ ràng trong lòng hắn đang tính toán xem sẽ kéo Tần Vệ Quốc xuống như thế nào.

Đáng tiếc là Kiều Quốc Thịnh sai mười phần, tất nhiên sai lầm thì phải trả giá. Mà Kiều Quốc Thịnh có ảo giác và đánh giá sai lầm cũng có nhân tố cố ý của Tần Vệ Quốc, nhưng dù nói thế nào thì nhân tố chính bản thân Kiều Quốc Thịnh cũng chiếm phần lớn nguyên nhân.

" Chỉ vì cái trước mắt"

Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn thấy khung cảnh đẹp đẽ ngoài cửa sổ, trong lòng không vui không buồn.

Kiều Quốc Thịnh bị sỉ nhục thì trong lòng Trương Thanh Vân cũng không có nhiều gợn sóng, tuy hai người đều là quan viên phái Kinh Tân nhưng chỉ như vậy mà không có gì hơn. Kiều Quốc Thịnh rõ ràng là người tài trí hơn người, nhưng người này không có lòng bao dung, Trương Thanh Vân cũng không có cảm tình với đối phương.

Chỉ cần nhìn sự sỉ nhục của Kiều Quốc Thịnh mà Trương Thanh Vân thấy được hậu quả ác liệt khi quan viên chỉ biết nhìn về cái trước mắt, Kiều Quốc Thịnh là một ví dụ, đã bày ra hoàn cảnh rất rõ ràng.

Trong lòng Trương Thanh Vân thì cảm tình đối với Tần Vệ Quốc vượt xa Kiều Quốc Thịnh. Hắn ở Hoa Đông được vài năm, Tần Vệ Quốc đã thể hiện bản lĩnh phi phàm và sức quyến rũ mạnh mẽ, hắn cảm thấy tâm phục khẩu phục.

Tướng bại trận không được cho là dũng mãnh, nếu nói một cách nghiêm khắc thì Tần Vệ Quốc được xem là bên thua, căn cơ và tương lai của phái Hoa Đông bị chôn vùi trong tay lão, nhưng trong lòng Trương Thanh Vân vẫn rất xem trọng Tần Vệ Quốc.

Vấn đề Hoa Đông là một căn bệnh trầm kha từ rất lâu, điều này không phải chỉ một mình Tần Vệ Quốc là có thể thay đổi được. Lão có thể bảo vệ Hoa Đông thái bình nhiều năm, đồng thời cũng gặt hái thành tựu trong kinh tế, những điều này hoàn toàn thể hiện sự phi phàm của "vua Hoa Đông".

Trương Thanh Vân có thể cảm nhận được áp lực và thế cục khó khăn của Tần Vệ Quốc gặp phải trong những năm qua, hắn tin dù là bất kỳ người nào ở vào vị trí của Tần Vệ Quốc cũng sẽ khó thể làm tốt hơn, dù là Chiêm Giang Huy hay Hoàng Tân Quyền cũng không thể.

Tần Vệ Quốc thuộc về người "đại trí tuệ", tâm tư và khí độ đã vượt qua cấp bậc hiện tại, những năm gần đây Trương Thanh Vân cũng thu hoạch được rất nhiều thứ trên người Tần Vệ Quốc, tất nhiên cảm tình đối với Tần Vệ Quốc cũng vượt xa Kiều Quốc Thịnh.

- Gió xuân thổi cành dương liễu, tán lá xanh lại thêm xanh!

Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân vội vàng bừng tỉnh, hắn nhấn nút nghe.

- Bí thư Trương phải không?

Tôi là Kha Kiến, bây giờ anh có thể bàn chuyện được không?

Trương Thanh Vân nhìn chung quanh rồi trầm giọng nói;

- Không có gì, anh cứ nói.

Kha Kiến gọi điện thoại chính là Chiêm Giang Huy muốn tìm Trương Thanh Vân có việc, tất nhiên hắn sẽ ý thức được vấn đề có liên quan đến chuyện phát sinh ở Hoa Đông.

Sau khi Trương Thanh Vân đến tiến tu ở trường đảng thì đã có định luận về hướng đi, đến nhận chức bí thư trung ương đoàn có lẽ đã là việc ván đóng thuyền. Tin tức này truyền đến từ phía Chiêm Giang Huy, lão là trưởng phòng tổ chức trung ương, tin tức có thể là giả được sao?

Bây giờ nếu Chiêm Giang Huy muốn tìm Trương Thanh Vân thì rõ ràng đang muốn biết về tình hình Hoa Đông. Thật ra Trương Thanh Vân cũng đã vài lần báo cáo tình hình với Chiêm Giang Huy, tình huống rất phức tạp, không phải chỉ đơn giản điều chỉnh ban ngành tỉnh ủy Hoa Đông là có thể giải quyết được.

Nhưng Chiêm Giang Huy quá bận rộn, Trương Thanh Vân không có nhiều cơ hội nói ra tất cả. Hơn nữa Chiêm Giang Huy lại rất lạc quan với tình hình Hoa Đông, hai người không đồng tâm, tất nhiên sẽ khó thể liên hệ.

Quả nhiên Kha Kiến nói trưởng phòng Chiêm muốn gặp mặt Trương Thanh Vân, sau đó Trương Thanh Vân hỏi có phải liên quan đến vấn đề Hoa Đông hay không? Kha Kiến có chút do dự, hắn nói:

- Đúng vậy, nhưng tôi cũng không biết vấn đề cụ thể, cần chờ anh về thủ đô và đến hỏi trưởng phòng.

Sau đó Kha Kiến lại hé lộ cho Trương Thanh Vân vài tin tức, nói rằng gần đây thân thể Chiêm Giang Huy không được tốt, mặt khác tâm tình cũng không tốt. Hắn cũng nói cho Trương Thanh Vân biết thời gian nghỉ ngơi của Chiêm Giang Huy, ý đồ tất nhiên là hy vọng Trương Thanh Vân có thể đến thăm hỏi lãnh đạo.

Trương Thanh Vân khắc ghi tất cả những lời nói của Kha Kiến, đồng thời cũng nói những tập quán sinh hoạt của Chiêm Giang Huy cho đối phương, ví dụ như ăn uống, nghỉ ngơi và một vài cách giải trí. Kha Kiến nghe được những tin tức này thì cũng liên tục cảm ơn Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân có thể từ giọng nói mà biết được khoảng thời gian gần đây Kha Kiến gặp phải áp lực rất lớn, dù sao bây giờ Chiêm Giang Huy cũng là một lãnh đạo quan trọng của đất nước, những cử động bình thường đều được trong ngoài nước chú ý.

Vấn đề giữ gìn hình tượng của lãnh đạo, đẩm bảo lãnh đạo có cơ thể và đầu óc khỏe mạnh có liên quan rất lớn đến Kha Kiến. Tuy lãnh đạo quốc gia có tổ bác sĩ chuyên nghiệp để chữa bệnh, nhưng người để lãnh đạo thổ lộ tình cảm vẫn chính là thư ký.

Chiêm Giang Huy được điều về trung ương từ Kinh Tân trong khoảng thời gian quá ngắn, Kha Kiến thiếu hiểu biết về lãnh đạo, thấy lãnh đạo không vui thì chỉ biết tận tâm hầu hạ, ngoài ra cũng chỉ lo lắng suông. Mà lúc này Trương Thanh Vân nói ra những sở thích của lãnh đạo, đây rõ ràng là giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn.

Trong lúc vô hình mối quan hệ giữa Kha Kiến và Trương Thanh Vân được kéo gần trở lại, người được Chiêm Giang Huy chiếu cố trải rộng khắp thiên hạ, thân là thư ký nên Kha Kiến mỗi ngày đều bị các "quý nhân" khắp nơi quấy rầy. Mà trước kia Trương Thanh Vân chính là một trong số đó.

Nhưng lúc này tình cảnh không còn giống như trước, dù sao Trương Thanh Vân cũng đã đến làm khách trong nhà Chiêm Giang Huy, hơn nữa còn nói ra những sở thích của lãnh đạo, điều này đã nói rõ quan hệ giữa hai bên là không tầm thường.

Thư ký là những cao thủ nhìn mặt nói chuyện, tất nhiên họ sẽ giúp đỡ những người được lãnh đạo coi trọng, cũng sẽ bất hòa với những người lãnh đạo chán ghét... ....

Sau khi kết thúc nói chuyện với Kha Kiến thì xe cũng đã chạy vào khách sạn, buổi chiều Chiêm Hồng Quế là lính đào ngủ, lúc này hắn đang chờ hai người Trương Thanh Vân quay về.

Khi Trương Thanh Vân xuống xe thì Túc Nhất Tiêu đã cùng nói lời trêu đùa với Chiêm Giang Huy:

- Anh Chiêm, chiều nay anh không đi là sai lầm, hôm nay dưới sự nỗ lực của Thanh Vân thì cuối cùng cũng đã tìm ra chân lý trong hợp tác Cảng Hồng.

- Điều này có ý nghĩa rất lớn với Tấn Đông, những năm qua Tấn Đông quá chú trọng vào khai thác mỏ, ỷ lại quá mức đến tài nguyên, Tấn Đông muốn phát triển thì phải ra tay trong kết cấu kinh tế, phải vượt qua hợp tác khu vực, phải dựa vào tư nguyên của bản thân, cần phải hợp tác kinh tế với Hà Tiến... ....

- Được rồi, anh Túc, tôi đang rất đau đầu. Nói thật nhé, đúng là người so với người quá chênh lệch, trước đây tôi vẫn cho rằng mình là người chuyên nghiệp trong công tác, nhưng nếu so sánh với hai anh thì rõ ràng là chênh lệch quá lớn.

Chiêm Hồng Quế lắc đầu nói.

Chiêm Hồng Quế lại chỉ vào đầu mình nói;

- Đầu óc tôi phản ứng không theo kịp hai anh. Tôi đã ngồi xem tư liệu đến trưa, cả đầu toàn là tin tức, vừa rồi xem xét lại mà đầu óc hỗn loạn, xem ra tối nay muốn ngủ ngon là hy vọng xa vời.

Chiêm Hồng Quế nói xong thì nở nụ cười, Trương Thanh Vân tiến lên bắt tay đối phương, Trương Thanh Vân có sự thừa nhận với Chiêm Hồng Quế, đây là cán bộ đặc biệt cụ thể, không kém chuyên nghiệp hơn mình và Túc Nhất Tiêu.

Nhưng Chiêm Hồng Quế có hơi lớn tuổi, nhiều chỗ thiếu tri thức và độ bền, nhưng hắn cũng không muốn chịu thua trước mặt những cán bộ trẻ như Trương Thanh Vân. Chiều đáng lý phải ở nhà nghỉ ngơi, sao lại chui vào trong phòng làm việc xem xét tài liệu làm gì?

Tâm tính của Chiêm Hồng Quế rất có tính đại biểu, thường thì những cán bộ có chút tuổi thì nội tâm sẽ rất mạnh, có lẽ Chiêm Hồng Quế tiếp xúc lâu với Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu, vì vậy mới thấy được chênh lệch.

Nhưng dù là thế thì Chiêm Hồng Quế cũng không chịu thua, miệng nói lên mặc cảm nhưng vẻ mặt lại không có ý chịu nhận già, điều này Trương Thanh Vân thấy rất rõ ràng.

Ba tháng tiến vào học tập ở trường đảng đã sắp kết thúc, ba tháng này Trương Thanh Vân cảm thấy thật sự phong phú, rời xa quan trường vứt bỏ vướng mắc, tĩnh tâm nạp điện, đồng thời cũng lắng đọng chính mình.

Có một điều đáng khẳng định, nếu như không phải đang học tập ở trường đảng thì Trương Thanh Vân, Chiêm Hồng Quế, Túc Nhất Tiêu và đám người liên quan chắc chắn sẽ không có những quan hệ "thuần khiết" như thế này. Tuy trong quan hệ này cũng có nút thắt lợi ích, nhưng đối với những người ở vào địa vị cao như Trương Thanh Vân là vô cùng đáng quý.

Thời gian ba tháng cũng không dài nhưng cũng không ngắn, vì dao sắc đốn củi cũng chẳng phải không công, Trương Thanh Vân rất hài lòng về thành tích học tập của mình, hắn cảm thấy tâm tình của mình ngày càng trầm ổn, nhìn vấn đề cũng rất toàn diện.

Chiêm Hồng Quế yêu cầu Trương Thanh Vân phóng mắt ra khắp nước, bây giờ hắn cũng đã làm được điều này, cũng khắc sâu tình huống của mười mấy tỉnh, thành phố và khu tự trị trong nước, cũng có niềm tin vào tương lai, cũng rất chờ mong vào chính mình