Chương 74: Lá chắn

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, những người đang ngồi nơi đây đều là những nhân vật tinh quái, những câu nói của Trương Thanh Vân tất cả đều hiểu. Trương Thanh Vân đang ám chỉ công ty Thiên Hà "đi đêm" với các ban ngành chức năng. Dù lời nói của hắn có chút mập mờ nhưng vấn đề này càng mập mờ bao nhiêu thì càng làm người ta cảm thấy khó lường bấy nhiêu.

Triệu Giai Ngọc và Đoạn Vĩnh Thuần liếc mắt nhìn nhau, Đoạn Vĩnh Thuần khẽ lắc đầu. Triệu Giai Ngọc nhướng mày, nàng biết rõ Đoạn Vĩnh Thuần cũng không có ý muốn làm cho tình hình trở nên phức tạp, sợ rằng huyện Ung Bình bên kia sẽ chó cùng bứt giậu.

Trong lòng Trương Thanh Vân cũng cực kỳ căng thẳng, sau khi hắn nói ra một câu thì tỷ lệ đàm phán thành công của hai bên cũng giảm bớt đi rất nhiều. Nếu hai người Triệu Đoạn mà nôn nóng phá hoại chuyện làm ăn thì kết quả tất nhiên sẽ là lưỡng bại câu thương, nhưng nếu như vậy thì Trương Thanh Vân hắn cũng không thể nào đảm đương nổi.

Khi bầu không khí trở nên nặng nề thì có người gõ cửa.

- Vào đi.

Cửa bị người ta mở ra, Trương Thanh Vân nhìn ra ngoài rồi vội vàng đứng dậy.

- Ha ha, Thanh Vân à, đã lâu rồi cậu không đến đây chơi đấy nhé.

Người vào cửa chính là ông chủ Hồng Lâu hội sở Vương Trạch, lúc này gương mặt lão tràn đầy nụ cười nhìn lướt qua những người đang ngồi trên bàn. Sau khi lão phát hiện nơi đây không phải đang đánh bài thì vẻ mặt khẽ động rồi nói:

- À, tôi không quấy rầy các anh đấy chứ? Tôi tưởng rằng các anh đang chơi bài.

- Chào Vương đại ca!

Trương Thanh Vân nói, trong lòng hắn khẽ chấn động, hình như cũng có người nói theo với mình thì phải? Hắn vội vàng đảo mắt nhìn khắp xung quanh, đúng lúc này hắn nhìn thấy Triệu Giai Ngọc cũng đang nhìn mình, thì ra lúc nãy hai người đồng thời mở miệng.

- Ủa? Cô...Giai Ngọc à! Sao cô lại đến đây? Cô... ....

Vương Trạch dùng giọng kinh ngạc nói.

Trương Thanh Vân cũng rất kinh ngạc, đầu tiên hắn kinh ngạc vì sự xuất hiện của Vương Trạch, chẳng qua lão chỉ gặp qua mình một lần, sao lại tự nhiên tỏ ra quen thuộc như vậy? Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không biết, trong Hồng Lâu hội sở, chỉ cần Vương Trạch có mặt, nếu có khách quý đến thì lão đều phải ra mặt chào hỏi. Dù sao người có thẻ hội viên màu đỏ cũng không phải kẻ tầm thường, nhưng Trương Thanh Vân là trường hợp đặc biệt duy nhất, hơn nữa Vương Trạch cũng không biết thân phận thật sự của Trương Thanh Vân.

Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng cảm thấy rất kỳ quái, không phải Triệu Giai Ngọc lần đầu tiên đến Hồng Lâu hội sở à? Sao nàng lại biết Vương Trạch? Hơn nữa chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết mối quan hệ giữa hai người không bình thường.

- Trương tiên sinh đưa em tới, chúng em có chuyện cần bàn bạc.

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc đã khôi phục lại rất nhanh, nàng nói.

Vương Trạch đảo mắt nhìn hai người, trong ánh mắt giống như đã hiểu ra điều gì đó, lão nói:

- Vậy các người cứ tiếp tục bàn bạc, tôi không quấy rầy các người nữa, khi trở về nhớ cho tôi gửi lời hỏi thăm anh trai.

Vương Trạch lại quay đầu nhìn Trương Thanh Vân:

- Thanh Vân à, dù là người một nhà thì lần sau cũng đừng đưa Giai Ngọc đến đây, nếu để Triệu đại ca biết được thì anh ấy sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.

Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng chấn động, ý nghĩ của hắn xoay chuyển dữ dội, coi như lúc này đã hiểu rõ tất cả mọi khúc mắc. Triệu Giai Ngọc cũng có họ Triệu, rõ ràng cùng họ với Triệu Truyền, nàng chẳng lẽ là người nhà họ Triệu sao? Hắn nhìn về phía Triệu Giai Ngọc cũng phát hiện đối phương đang nhìn mình, vẻ mặt đối phương lại cực kỳ khó hiểu, rõ ràng vừa rồi đã bị lời nói của Vương Trạch làm cho choáng váng.

Trương Thanh Vân cười thầm, hắn thầm nghĩ chuyện đời cũng quá trùng hợp, những chuyện gặp mặt nhau thế này có xác suất rất thấp, cũng không thể biết được là tốt hay xấu.

Sau khi Vương Trạch đi khỏi thì bầu không khí trong phòng cũng hoàn toàn thay đổi, Trương Thanh Vân đang cân nhắc xem Triệu gia là gia tộc thế nào, mình phải làm sao mới giải quyết vấn đề này cho ổn thỏa đây? Nếu chuyện này để người khác biết được thì cực kỳ đáng cười.

Mà Triệu Giai Ngọc thì dùng ánh mắt giống như nhà sư không sờ được tóc nhìn Trương Thanh Vân, nàng muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không đúng, vì vậy mà cảm thấy rất khó chịu.

Còn hai người Đoạn Vĩnh Thuần và Lý Phong Sơn thì rõ ràng đã khó ngồi yên, đặc biệt là Lý Phong Sơn, vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ tái nhợt, thân thể không tự chủ được phải uốn éo qua lại, lúc này chỉ còn đặt nửa mông trên ghế sa lông. Hắn đảo mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân sau đó lại lập tức thu về, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an.

- Khụ, khụ, chúng ta tiếp tục thôi.

Sau khi Trương Thanh Vân khôi phục lại sự bình tĩnh thì mở lời, khoảnh khắc này hắn cũng không nghĩ ra được đối sách thích hợp, thôi thì cố gắng vượt qua cửa ải hồ đồ này rồi nói sau:

- Về vấn đề xây cầu Cao Kiến Dụ, huyện Ung Bình chúng tôi cũng không muốn làm khó công ty Thiên Hà của các người. Nhưng công trình này quá mức quan trọng, nhất định phải được hoàn thành trong năm nay. Về vấn đề nước lũ thì chúng tôi đã tìm được biện pháp giải quyết dứt điểm, chúng tôi sẽ chặn nước ở thượng lưu, sẽ chuyển dòng nước sang nơi khác, như vậy thì cầu hoàn toàn có thể được khởi công. Giám đốc Đoạn, anh thấy thế nào?

Đoạn Vĩnh Thuần nở nụ cười mất tự nhiên, ánh mắt hắn nhìn về phía Triệu Giai Ngọc. Lúc này Triệu Giai Ngọc khẽ ho khan một tiếng, nàng uống một hớp trà rồi nói:

- Nếu chặn được nước lũ thì rõ ràng công trình đã có thể khởi công. Thật ra vấn đề xây cầu Cao Kiến Dụ, anh cũng biết rồi đấy, có rất nhiều khó khăn, công ty căn bản không có được lợi nhuận, vì vậy chúng tôi cũng muốn hoàn thành trước thời hạn.

Trương Thanh Vân khẽ sờ lên mũi của mình, trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên với những lời nói của Triệu Giai Ngọc. Cô gái con nhà quan này quả nhiên không phải loại người lỗ mãng, kỹ thuật đàm phán rất cao, trực tiếp bao quanh chủ đều tài chính trong công trình. Nhưng đàm phán về thương vụ cũng là nghề chính của Trương Thanh Vân, kỹ xảo như vậy cũng không làm khó được hắn. Triệu Giai Ngọc nói xong thì Trương Thanh Vân lập tức đứng lên nói:

- Tốt, giám đốc Triệu quả nhiên là bậc phụ nữ không thua kém đám mày râu, nếu có lời này của cô thì tôi cảm thấy rất yên tâm.

Trương Thanh Vân nói xong thì quay đầu nhìn Đoạn Vĩnh Thuần nói:

- Giám đốc Đoạn, bên ngài nên mau chóng chuẩn bị, nhanh chóng khôi phục lại thi công, nếu có gì khó khăn thì hai bên cùng giải quyết. Chúng ta sẽ đồng tâm hiệp lực hoàn thành hạng mục này đúng thời hạn.

Đoạn Vĩnh Thuần dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng hắn cũng nhìn thấy được Trương Thanh Vân đang tự quyết định. Nhưng lời nói của đối phương rất khôn khéo, đã nói có gì thì tất của huyện Ung Bình sẽ dùng toàn lực phối hợp, như vậy vấn đề tài chính đâu còn gì đáng ngại? Hơn nữa Đoạn Vĩnh Thuần hắn cũng không thể tìm một thư ký chủ tịch huyện để đòi tiền.

Nhưng tình cảnh thế này, hơn nữa với tâm tình của Đoạn Vĩnh Thuần thì sẽ không trực tiếp nói toạc vấn đề này ra. Hắn trầm ngâm một lúc rồi đành phải gật đầu nhận lời. Dù sao đây cũng là công trình cấp thành phố, vấn đề quỵt nợ sẽ không bao giờ xảy ra.

Triệu Giai Ngọc thì trợn trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, nàng thầm mắng hắn dối trá, rõ ràng hắn muốn nàng tự mở lời rồi sau đó giở giọng ức hiếp chính mình vì không biết rõ hạng mục công trình. Cũng vì vậy mà nàng cầm lông gà làm lệnh tiễn chỉ huy Đoạn Vĩnh Thuần, rõ ràng Trương Thanh Vân này là một tên cực kỳ đáng giận.

- Ha ha, nếu đã như vậy thì mọi chuyện đã giải quyết xong, chúng ta sẽ chơi vài ván cho vui.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt ước lượng những thẻ bạc trong mâm rồi nói. Đoạn Vĩnh Thuần và Lý Phong Sơn liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều chuyển mắt về phía Triệu Giai Ngọc.

- À, tôi quên mất, vừa rồi giám đốc Vương đả cảnh cáo giám đốc Triệu không nên ở lại đây quá lâu, tôi sợ chính mình sẽ gặp phiền phức.

Trương Thanh Vân cười nói, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ áy náy rồi lại nói với hai người Lý Đoạn:

- Giám đốc Đoạn, cục trưởng Lý, hôm nay chỉ có thể nói là tiếc nuối, hôm nào đó gặp lại chúng ta sẽ cùng chơi một đêm cho sảng khoái.

Triệu Giai Ngọc khẽ cau mày, lần đầu tiên nàng phát hiện ra tên Trương Thanh Vân này không những chỉ là dối trá mà thậm chí còn cực kỳ vô sỉ. Vấn đề nào hắn cũng lấy nàng ra làm lá chắn, hắn không muốn chơi bài nhưng lại mở lời rất đường hoàng, thật sự rất đáng phục. Nhưng hình như tiểu tử này có quen biết với anh trai nàng, hơn nữa còn giống như rất quen thuộc, chẳng lẽ đại ca lại thích loại người thế này?