Gần đây Trương Thanh Vân nắm chặt khối công tác kinh tế, tất cả báo cáo công tác các quận huyện sáu tháng đầu năm đều được hắn tự mình tham gia, dưới nghiêm lệnh của hắn thì mục tiêu phát triển kinh tế sáu tháng cuối năm của các quận huyện cũng liên tục đưa lên cho thị ủy chính quyền xét duyệt.
Ý nghĩ phát triển kinh tế của Trương Thanh Vân nằm trên phương diện nắm chặt tất cả phương hướng, tất cả quận huyện xã thị trấn đều phải chứng thực mục tiêu, vì làm tốt công tác kiểm tra mà Trương Thanh Vân đặc biệt thành lập tổ kiểm tra kinh tế thành phố đẻ đến tất cả quận huyện kiểm tra quá trình chứng thực chính sách thị ủy của các cấp cán bộ.
Trương Thanh Vân nắm chặt công tác kinh tế cũng chính là một thủ đoạn duy trì ổn định xã hội, bây giờ hắn đã bắt đầu ra tay với chiến tuyến tư pháp và hải quan, khoảnh khắc này hắn muốn tất cả mọi người phải chú ý vào kinh tế, không nhất thiết phải quan tâm vào tất cả động tĩnh vĩ mô của thị ủy.
Tất nhiên khối công tác kinh tế vẫn luôn đứng vị trí đầu tiên trong lòng Trương Thanh Vân, dưới sự bố trí của hắn thì thị ủy chính quyền Hoài Dương vừa giám sát chứng thực vừa bắt đầu đợt đàm hợp tác thứ hai với Hoàng Hải.
Đợt đàm phán thứ hai này dựa theo giao ước chung của hai bên, nội dung chính là những sản nghiệp sẽ di dời ra ngoài của Hoàng Hải. Hoàng Hải có rất nhiều sản nghiệp cần nhân công lớn, những xí nghiệp năng lượng và xí nghiệp ô nhiễm đều phải di dời. Trong đợt hợp tác lần này căn cứ vào những tương đồng trong trao đổi của Trương Thanh Vân và Lăng Tổ Hồng trước đó, Trương Thanh Vân đồng ý triển khai hợp tác với Hoàng Hải trên phương diện này.
Vì vậy mà Hoài Dương báo cáo tỉnh ủy về quyết định thành lập khu công nghiệp hợp tác kinh tế với Hoàng Hải ở quận Lão Sơn và Đông Sơn. Khu công nghiệp có một đơn vị cấp phòng, có văn phòng, có nhiệm vụ đặc biệt chú ý phối hợp với các sản nghiệp di dời từ Hoàng Hải sang Hoài Dương.
Theo phán đoán của Trương Thanh Vân, nếu đợt hợp tác thứ hai có thể thành công thì kinh tế Hoài Dương sẽ phát triển vượt bậc chỉ trong vòng một năm, dù là GDP hay thu nhập đầu người cũng phát triển thẳng tắp, sẽ nhanh chóng trở thành một ngọn cờ ở Hoa Đông, trở thành một thế lực đứng đầu trong các thành phố trực thuộc tỉnh.
Hoàng Hải là thành phố thế nào? Đây là thành phố phát triển nhất cả nước, nếu sản nghiệp ở Hoàng Hải thật sự di dời và Hoài Dương thành công trong quá trình kêu gọi đầu tư, hơn nữa tài chính đầu tư ít nhất cũng là vài trăm tỷ. Vài trăm tỷ ép vào một thành phố cấp tỉnh để phát triển kinh tế, còn có vài trăm tỷ để xây dựng cơ sở hạ tầng, như vậy kinh tế Hoài Dương không phát triển vùn vụt được sao?
- Bí thư, anh xem vùng này là đất bằng, trước kia chúng tôi đã định vị sẽ phát triển công nghiệp, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng làm khu quy hoạch. Không địa phương nào có điều kiện tốt hơn chúng tôi, vì vậy chúng tôi xin chủ động tiên phong, quận Lão Sơn chúng tôi là trạm dừng chân đầu tiên của các sản nghiệp di dời từ Hoàng Hải. Bí thư quận Lão Sơn Trần Lập Trung và Trương Thanh Vân đi khảo sát địa hình khu công nghiệp, hắn chỉ vào vùng đất trồng rau mênh mông trước mặt nói.
- Dùng cho công nghiệp sao? Đây rõ ràng là đất trồng rau, sao có thể dùng cho công nghiệp?
Trương Thanh Vân dùng giọng nghi ngờ nói.
Trần Lập Trung nở nụ cười xấu hổ nói:
- Bí thư Trương nhất định cũng biết rõ trước kia Hoài Dương chúng ta rộ lên phong trào xây dựng thành phố mới, khi đó phòng tài nguyên môi trường đã mở đường cho quận Bạch Mã và quận Ngũ Sơn, lúc đó chúng tôi cũng gom góp đất chuẩn bị...Vì thế mà sửa đổi lại công năng sử dụng...Ha ha... ....
Trần Lập Trung nói rất mơ hồ nhưng Trương Thanh Vân cũng hiểu, thì ra đây là kiệt tác của ban ngành trước đó để lại. Trước đó Trương Thanh Vân còn đang buồn rầu xem nên thay đổi công dụng đất đai như thế nào, không ngờ chuyện khó giải quyết cũng không phải vấn đề.
Xem ra ban ngành trước đó để lại cho Trương Thanh Vân một mớ bòng bong, bây giờ lại cho ra một niềm vui ngoài ý muốn.
- Bí thư, anh xem nếu mảnh đất này và quận Đông Sơn nối liền với nhau, hơn nữa còn có hai thị trấn của huyện Lâm Viên. Một khu vực lớn như vậy quy hoạch thành khu công nghiệp, như vậy có thể so sánh với khu công nghiệp ở Cảng Thành.
Đoạn Hà chỉ về phía đông nói.
Phía đông mênh mông nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy những ngọn núi như ẩn như hiện, nơi có núi chính là địa giới của huyện Lâm Viên. Khu vực này quả nhiên rất rộng, nếu dùng để quy hoạch thành khu công nghiệp thì tuyệt đối thỏa mãn yêu cầu của Hoàng Hải.
- Chủ tịch Đoạn, chị đã tính diện tích chưa? Có bao nhiêu?
Trương Thanh Vân híp mắt nói.
- Có lẽ vượt qua con số tám mươi ngàn mét vuông!
Dương Hân nói, Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc khó hiểu:
- Chị nói gì, tám mươi ngàn mét vuông? Các anh chị đúng là quá giỏi, tôi xem qua tài liệu thì biết nơi đây là mười tám kilomet vuông, lúc đấy đã cảm thấy khu vực này là khá tốt.
- Bí thư, anh biết rồi đấy, Hoài Dương chúng ta tuy không phát triển mạnh nhưng diện tích lại rất lớn. Có lẽ anh vẫn còn không biết, dù Cảng Thành là thành phố cấp hai nhưng diện tích còn chưa bằng ba huyện ngoại thành của Hoài Dương. Vì vậy nếu xét theo tiềm lực phát triển thì chúng ta mạnh hơn Cảng Thành rất nhiều.
Đoạn Hà nói, nàng nói rất khôi hài, những nhân viên đi theo đều nở nụ cười.
Hôm nay có khá nhiều người cùng đi theo thị sát với Trương Thanh Vân, có lãnh đạo thị ủy, chính quyền và các quận huyện, tất cả là một hàng hơn mười chiếc xe, dân chúng phụ cận đến xem khá đông.
Đây là khu vực của quận Lão Sơn, rất gần nội thành, cũng tương đối phát triển. Trương Thanh Vân rất nổi tiếng ở Hoài Dương, hắn thường xuyên xuất hiện trên ti vi, vì vậy dân chúng đều biết mặt, có những người lớn gan thì to tiếng chào hỏi. Trương Thanh Vân thấy tình thế như vậy cũng chỉ biết phất tay chào, đám người cũng vì thế mà tập hợp lại ngày càng nhiều.
- Chủ tịch Đoạn, nếu nơi đây quy hoạch thành khu công nghiệp thì có ảnh hưởng đến sản nghiệp du lịch của huyện Lâm Viên hay không?
Lần này người đặt câu hỏi chính là Quách Vũ, hôm nay hắn cũng là nhân viên theo đoàn.
Đoạn Hà chỉ cười cười, nàng không nói gì, Trần Lập Trung nói:
- Chủ tịch Quách, anh không cần lo lắng, nếu có cũng là ảnh hưởng tích cực mà thôi. Chỉ cần khu công nghiệp phát triển mạnh thì nơi đây cũng phát triển theo, mà tuyến đường từ đây đến huyện Lâm Viên sẽ được người ta lựa chọn hàng đầu, thậm chí nếu phát triển đủ mạnh thì chúng ta có thể xây dựng sân bay.
- Sân bay sao?
Mọi người đều hô lên kinh hoàng, bây giờ trong Hoa Đông có bốn sân bay, sân bay gần Hoài Dương nhất chính là của Cảng Thành, nhưng đi xe cũng mất một giờ. Mà khoảng cách từ Hoài Dương đến sân bay Hoàng Hải cũng khá gần, cho nên lúc này xây dựng sân bay ở Hoài Dương cũng không phải chuyện tất yếu.
Nhưng nếu cứ theo đà phát triển, nếu sản nghiệp du lịch và tốc độ phát triển của Hoài Dương được đẩy mạnh, khi đó điều kiện sẽ cải biến, cũng không loại trừ khả năng xây dựng sân bay.
- Bí thư Trần tầm mắt khoáng đạt, mọi người không cần phải kinh ngạc. Anh ấy nói rất đúng xu thế, khả năng xã hội phát triển là vô hạn, nói không chừng tương lai chúng ta còn xây dựng căn cứ vũ trụ ấy chứ.
Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân nói như vậy làm tất cả mọi người cười lên ha hả, bầu không khí rất hòa hợp. Quách Vũ là người rất cao hứng, gần đây hoàn cảnh và vị trí của hắn có sự biến đổi, cũng sát nhập vào các công tác của khối chính quyền Hoài Dương.
Mà lần đấu sức trước đó giữa Quách Vũ với văn phòng đại biểu quốc hội và hội nghị hiệp thương chính trị cũng đã có kết quả, hắn thắng lợi, điều này không những làm hắn không chịu thiệt thòi, ngược lại còn đứng vững bàn chân. Tuy thực quyền lúc này của hắn không nhiều bằng trước đó nhưng đã dung nhập vào trong ban ngành, có hy vọng lớn với tương lai.
Đàn ông cần phải có ngăn cản mới tìm được hướng phát triển, bây giờ tâm tình của Quách Vũ đã khác xưa rất nhiều, mà thái độ đối với Trương Thanh Vân lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Khi chỉ có hai người thì hắn xưng hô là anh em, khi công tác thì tất nhiên sẽ cung kính hơn những cán bộ khác rất nhiều.
Sau khi cùng làm đồng sự với Trương Thanh Vân thì Quách Vũ mới biết trước kia mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tài hoa và năng lực của bí thư Trương cao hơn hắn rất nhiều lần. Hắn ý thức được vấn đề, lúc này mới biết còn đường dài cần phải đi... ....
Sau khi chấm dứt một ngày nghiên cứu hiện trường thì vào buổi tối quận Lão Sơn phụ trách tiếp đãi, địa điểm chính là khách sạn Phúc Lâm mới mở ra của quận Lão Sơn. Ba lãnh đạo chính quyền gồm Trương Thanh Vân, Đoạn Hà, Quách Vũ, còn có Trâu Côn trưởng phòng xây dựng kinh tế cũng là lãnh đạo, bí thư và chủ tịch quận Lão Sơn cũng đến đông đủ, mà lãnh đạo đảng ủy chính quyền quận Đông Sơn cũng được mời, tổng cộng tạo thành một bàn tiệc toàn là lãnh đạo.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu thì Trương Thanh Vân đứng lên phát biểu, hắn thừa dịp các lãnh đạo hai quận Lão Sơn và Đông Sơn có mặt nên dùng giọng điệu chăm chú để nói ra những chính sách tương quan để đẩy mạnh hai quận phát triển. Hắn cổ vũ bọn họ nhanh chóng đưa ra những chuẩn bị tích cực, chuẩn bị nhân tài, dự trữ tài nguyên, chuẩn bị làm bước đệm cho giai đoạn xây dựng khu công nghiệp.
Trương Thanh Vân phát biểu làm vang lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt, bầu không khí nhà hàng rất náo nhiệt.
Trong bầu không khí vui sướng, bí thư quận Lão Sơn Trần Lập Trung nâng cốc chúc mừng. Đúng lúc này Trần Thu lén đi đến bên cạnh Trương Thanh Vân rồi ghé sát tai nói vài câu.
Trương Thanh Vân khẽ nhíu mày, hắn gật đầu, những cán bộ cẩn thận thấy được tình cảnh này thì bắt đầu châu đầu ghé tai. Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, bây giờ là tám giờ tối, hắn đã sớm nghi ngờ có chuyện phát sinh, không ngờ xảy ra nhanh như vậy.
Trần Thu đưa đến một tin tức xấu, trước mắt Trương Thanh Vân cũng muốn dùng tin tức này để sinh ra phản ứng dây chuyền, có thể chỉ là việc nhỏ nhưng sợ rằng sẽ tạo ra một bàn cờ lớn.
Đáng tiếc bây giờ Trương Thanh Vân cũng không muốn nghĩ xa như vậy, điều hắn cần xem xét là phải nhanh chóng chấm dứt bữa tiệc, nhanh chóng quay về xử lý vấn đề. Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định đợi bữa tiệc chấm dứt.
Trước nay đấu tranh luôn là anh đến tôi đi, cũng không phải chỉ cần đơn giản ra tay thì đối phương sẽ khuất phục, nếu là như vậy thì rõ ràng không phải là đấu tranh. Lúc này Trương Thanh Vân dang chỉnh đốn hệ thống tư pháp và hải quan, đây là một tràng chiến đấu khá lớn.
Mà đối thủ cần phải đấu chính là các thế lực hắc ám, phần tử buôn lậu, nhưng quan trọng là những đối thr đang ẩn nấp trong bóng tối không lộ mặt ra ngoài. Đám người này mới chính là ma quỷ đáng sợ, vì không ai biết thân phận và vị trí hiện tại của đám người này.
Đám người này bình thường đều ra vẻ đạo mạo, mở miệng là nói đả kích tội phạm, ngày nào cũng thề thốt làm tốt công tác, thật ra lại đang cung cấp ô dù cho bọn tội phạm.
Nếu lớp vỏ bọc của Hoài Dương bị vạch trần thì Trương Thanh Vân sẽ không thể nào phán đoán ra có bao nhiêu người xuất hiện. Nhưng bây giờ đã bắt đầu, hai bên sẽ dùng phép thử, khi chính thức động thủ thì sẽ không còn đường lui, sẽ luôn có một bên thất bại. Tất nhiên sẽ chẳng bên nào muốn thất bại, vì vậy kết quả là phải dùng tất cả thủ đoạn, một kịch hay sắp xảy ra...