Chương 718: Ngả bài.

Trong phòng vẫn bùng lên hương trà nhưng bầu không khí đã chẳng còn yên lặng hài hòa như vừa rồi. Ân Tô Đàm và Phùng Thấm Chương đều là những lão già ở độ tuổi sắp cáo lão về hưu, lúc này cả hai cảm thấy không yên như hai đứa trẻ, giống như đang ngồi trên bàn chông.

Bọn họ dù nằm mơ cũng không ngờ một bữa tiệc bình thường lại có thể nghe được những tin tức khiếp sợ như thế. Nếu những lời Trương Thanh Vân nói là thật thì bàn cờ quá lớn, những người đẩy quân cờ sẽ là các nhân vật mà hai người Ân Tô Đàm và Phùng Thấm Chương khó thể thấy mặt.

Bọn họ là hai lão quan trường xảo quyệt, tất nhiên năng lực nhìn nhận sự việc phải nói là cực kỳ mạnh mẽ. Cũng giống như tất cả mọi người, trong lòng hai lão không mấy để ý đến đám cán bộ trẻ, Trương Thanh Vân trong mắt bọn họ cũng chỉ là một cán bộ trẻ có tiềm lực mà thôi.

Nhưng chỉ cần giao thủ lần đầu tiên thì bọn họ đã ý thức được sự lợi hại của đối phương, chỉ cần nói vài câu là có thể làm cho bọn họ thất thố, như thế này đúng là quá xấu hổ.

Lúc này ba người ngồi quanh bàn gỗ, cả ba cố gắng làm cho vẻ mặt trở nên bình thường, vì thư ký Lưu Bằng của Trương Thanh Vân đến châm nước. Người này tay chân nhanh nhạy, sau khi làm xong còn nói vài lời vào tai Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân nhíu mày nói:

- Có thể, nhưng đợi bao lâu cũng khó thể biết được, anh cứ sắp xếp.

- Vâng!

Lưu Bằng cung kính nói, sau đó chậm rãi lui ra.

Trương Thanh Vân suy nghĩ về sự thật, hắn không thể không thừa nhận Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm khó đối phó hơn tưởng tượng rất nhiều. Hắn lột da hổ làm cờ, kéo cả trung ương và tỉnh ủy vào cuộc mà hai lão già này vẫn phòng thủ rất chặt, tuy khí thế đã yếu đi nhưng tâm lý vẫn chưa chấn động lớn, thời cơ để hắn bộc lộ ra ý đồ chân thật vẫn chưa đến.

Trương Thanh Vân nâng ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm, hắn mở miệng nói:

- Quách Vũ phát biểu xuất phát từ những gì tôi bày ra, tôi muốn xem các xí nghiệp nổi danh ở Hoài Dương, những nhân vật phong vân cuối cùng có sức ảnh hưởng thế nào. Ha ha, quả nhiên không làm tôi thất vọng, Quách Vũ chọc vào một tổ ong vò vẽ, bị mọi người hợp sức tấn công, những thứ phát sinh đáng để người ta phải cân nhắc.

Những lời Trương Thanh Vân nói ra hôm nay đã chú định là cực kỳ kinh người, Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm nghe thấy bí thư Trương nói như vậy thì trong lòng chợt thông thoáng, cuối cùng cũng hiểu Trương Thanh Vân gọi mình đến để làm gì, thì ra là cất binh hỏi tội.

Phùng Thấm Chương hừ lạnh một tiếng, khi đang định mở miệng thì Trương Thanh Vân đột nhiên trở mặt nói:

- Chủ nhiệm Phùng, chủ tịch Ân, các anh đều là cán bộ lão thành, đức cao vọng trọng. Đáng lý ra các anh phải là tấm gương cho các cán bộ trẻ noi theo, nhưng hành động của các anh có nghĩa là gì? Là vẽ đường cho hươu chạy, phất cờ hò reo cho một tên đầu lĩnh buôn lậu, công khai tạo áp lực cho chính quyền, các anh thật to gan.

- Ầm!

Trương Thanh Vân đột nhiên vỗ lên bàn trà, nước trà bên trong ly cũng bắn lên cao. Hắn đứng thẳng người mà cực kỳ âm trầm, hắn đã nhẫn nhịn lửa giận quá lâu, lúc này tất cả đều bùng ra.

Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm đều kinh ngạc đến ngây người, bọn họ không ngờ một cán bộ còn nhỏ hơn mình hơn mười tuổi lại dám trở mặt nhanh như vậy, hơn nữa giọng điệu lại rất nghiêm khắc và gay gắt. Phản ứng đầu tiên của hai người là kinh ngạc, sau đó là tức giận, muốn đứng lên mở miệng nhưng lại bị khí thế của đối phương ép xuống, những uy phong ngày thường khó thể bùng ra.

Hai người một là chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội, một là chủ tịch hiệp thương chính trị, dựa theo cấp bậc thì cũng không thua kém gì Trương Thanh Vân, lúc này bị Trương Thanh Vân mắng là vẽ đường cho hươu chạy, trong lòng bọn họ thật sự không chút cân đối.

Lúc này hai bên công khai vạch mặt nhau, trực tiếp giáp lá cà, Ân Tô Đàm lạnh lùng nói:

- Bí thư Trương, anh nói lời phải có chứng cứ, không được ngậm máu phun người. Nếu anh có chứng cứ thì có thể đến tìm các ban ngành giám sát và kiểm tra kỷ luật, nếu anh cứ thích tự tiện chỉ trích thì rất tiếc là chúng tôi không thể tiếp tục ở lại nói chuyện.

Phùng Thấm Chương nói xong thì đứng dậy ra vẻ muốn đi ngay, Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Phùng Thấm Chương nói:

- Chủ nhiệm Phùng không tiếp chuyện cũng không sao, hai vị yên tâm, nơi này có thể đi lại tự do, chỉ cần hai vị muốn thì có thể đi bất cứ lúc nào. Nhưng hai vị đã công tác đảng cả đời, đến mức này đã trải qua vài chục năm mưa gió, đúng là không dễ dàng.

- Nếu như vào khoảnh khắc cuối cùng mà xảy ra vấn đề thì thanh danh cả đời hủy hoại trong chốc lát, đúng là đáng tiếc... ....

Trương Thanh Vân nói rất khẽ, rất nhạt nhưng rơi vào trong tai Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm thì giống như có ma lực. Hai người đều khựng người lại, cả hai cứ đứng sững mà hít thở dồn dập, rõ ràng trong lòng rất tức tối. Trương Thanh Vân vung tay nói:

- Hai vị ngồi đi, đứng cũng mỏi chân.

Ân Tô Đàm thở ra một hơi rồi ngồi xuống, lão nói:

- Đồng chí Trương Thanh Vân, hôm nay anh phải nói mọi chuyện cho rõ ràng, nếu không tôi và anh Phùng sẽ tố cáo anh vu oan giá họa, đây là anh sỉ nhục đồng chí cán bộ, có thể nhẫn nhưng không thể nhịn. Nếu hôm nay anh không nói rõ ràng thì chúng tôi có náo loạn đến trung ương cũng phải làm cho sự việc được rõ ràng... ....

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Ân Tô Đàm, vẻ mặt trầm tĩnh như nước giếng mà không trả lời ngay. Ánh mắt Ân Tô Đàm thì không dám đối diện với Trương Thanh Vân, vì thế mà phải di dời. Trong lòng Trương Thanh Vân thở phào một hơi, hắn biết rõ đối phương đang khiếp sợ, bây giờ chẳng qua chỉ là ngoài mạnh trong yếu.

Sau khi yên lặng hơn một phút đồng hồ thì Trương Thanh Vân mới ung dung nói:

- Thật ra sau này không nhất thiết phải gặp quan tài mới hết hy vọng, vì nếu như vậy sẽ không còn đường sống. Hôm nay tôi tìm hai vị nói ra những lời này thì tất nhiên cũng có sự chuẩn bị.

- Trương Thanh Vân tôi xem ra vẫn ít hiểu biết hơn hai người, nhưng tôi từ Giang Nam đến thủ đô, sau đó đến Hoa Đông mà chưa từng bao giờ nói những lời rối loạn. Nói thật cho hai vị, từ khi Quách Vũ bắt đầu thì toàn bộ Hoài Dương đều nằm dưới tầm kiểm soát của tôi, trong chuyện này kể cả những lần hội ý của đại biểu quốc hội và hiệp thương chính trị. Tất nhiên, người nào tặng lễ vật cho hai vị và tiệc tùng linh đình thế nào...Mọi thứ đều rõ ràng. Nếu hai anh có hứng thú thì tôi có thể chuyển tài liệu chi tiết cho xem, thế nào?

Trương Thanh Vân nói đến đây thì xoay chuyển lời nói một trăm tám mươi độ, hắn nói:

- Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng các anh cố ý dùng các đại biểu quốc hội và ủy viên hiệp thương chính trị tương quan để quấy rối biện pháp thi hành chính trị của khối chính quyền cũng đủ để tôi phản ánh lên tổ chức, hai người các anh muốn chịu cũng khó thể được. Anh nghĩ rằng tôi còn muốn đùa giỡn với hai anh sao?

Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương. Những câu nói vừa rồi của Trương Thanh Vân đã đánh tan phòng tuyến cuối cùng của hai người, bọn họ là lão quan trường tất nhiên biết chuyện có thể lớn có thể nhỏ. Bây giờ Trương Thanh Vân có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu ra tay tích cực thì hai người sẽ lập tức bị miễn chức.

Hơn nữa hai người cũng thật sự có nhận lễ vật, nhưng giá trị quá xa xỉ, nếu Trương Thanh Vân thật sự coi đây là án lớn, nếu dùng căn cứ chính xác trên tay để ủy ban kỷ luật tiến hành kiểm tra, hậu quả sẽ là... ....

Hai người không dám nghĩ đến kết quả, Phùng Thấm Chương ngồi uể oải trên mặt ghế giống như già đi mười tuổi. Ân Tô Đàm vốn đã già, bây giờ lại cuộn mình thành một khối, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Thật ra hai người bọn họ cũng không có dã tâm, càng chưa nói đến vấn đề vẽ đường cho hươu chạy, nhưng bây giờ tuổi tác đã lớn, khi mở một mắt nhắm một mắt để cho đám con cháu náo loạn một chút, dạy cho người khác một bài học. Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ khi mất cảnh giác thì tiến vào một chiếc lưới lớn, mà người bố trí tấm lưới này chính là bí thư Trương trẻ tuổi ngồi trước mặt.

Bây giờ trong lòng hai người ngoài hối hận thì chỉ có hối hận, cuối cùng Ân Tô Đàm dùng giọng khàn khàn nói:

- Bí thư Trương, chuyện này tôi không trốn tránh trách nhiệm, bây giờ tôi làm kiểm điểm với anh. Nhưng nếu nói tôi vẽ đường cho hươu chạy thì tuyệt đối không ủng hộ. Thu lễ là có, vui chơi giải trí cũng có, nhưng tuyệt đối không tiền tài hối lộ, điều này tôi có thể dùng tính giai cấp của mình để đảm bảo.

Ân Tô Đàm đã mở miệng, Phùng Thấm Chương cũng mở miệng, những lời nói đều giống như nhau. Dáng vẻ bệ vệ trước đó và lời nói bây giờ hoàn toàn khó thể so sánh với nhau, rõ ràng là cúi đầu nhận sai, trên người không còn chút khí thế.

Bọn họ biết chỉ cần Trương Thanh Vân tình nguyện thì lúc nào mình cũng có thể bị xử lý. Hai người đều công tác đảng cả đời, bây giờ cũng nằm ở vị trí cấp sở, nếu trước khi về hưu mà bị đưa ra xét xử thì đừng nói là bình yên khi tuổi già, thậm chí cả đời chính trị còn bị khoanh tròn.

Trong lòng hai người hiểu rất rõ điều này, bọn họ càng biết cân nhắc lợi hại, vì vậy mà lúc này không thể không cúi đầu.

- Hai vị, đứng nói những lời như vậy nữa, hôm nay tôi tìm hai vị là có chuyện quan trọng, đề tài vừa rồi chúng ta bỏ qua. Tôi dùng trà thay rượu, trước tiên mời hai vị một ly.

Trương Thanh Vân nâng ly trà lên cạn sạch rồi đứng dậy cúi đầu về phía Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm.

Hai người Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm cũng đứng lên, bọn họ có chút chết lặng, đều không nói gì, cứ như vậy mà sững sờ nhìn Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng không tiếp tục khuyên can mà nói:

- Bối cảnh và tư liệu lý lịch của hai vị đều được tôi nghiên cứu qua, năm hai ngàn lẻ tư chủ tịch Ân nắm hải quan, lúc đó Hoài Dương triển khai một hoạt động đả kích tội phạm buôn lậu quy mô lớn, hành động nhận được những hưởng ứng tích cực. Đáng tiếc là thời gian quá ngắn, ngay sau đó chủ tịch Ân lại được đề bạt làm phó bí thư chuyên trách, vì vậy mà sự việc bị gác lại.

- Đến năm hai ngàn lẻ năm, chủ nhiệm Phùng làm người chủ quản khối tư pháp, lúc đó cũng bắt đầu công tác đả kích buôn lậu, nhưng sau này...Ha ha... ....

Trương Thanh Vân nói rất mơ hồ, nhưng đây rõ ràng là hai chuyện lớn có ảnh hưởng quan trọng đến đường làm quan của Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm.

Trước kia hai người cũng muốn vạch trần những vấn đề của buôn lậu và tư pháp ở Hoài Dương, nhưng cả hai đều thất bại. Nguyên nhân bên trong rất phức tạp nhưng Trương Thanh Vân tin cả hai sẽ không bao giờ quên những sự việc này.

Thân là cán bộ Hoài Dương, có ai không muốn làm ra vài chuyện có ích? Dù là Phùng Thấm Chương hay Ân Tô Đàm cũng từng có lúc bừng bừng khí thế, đáng tiếc là bọn họ thất bại, mà bây giờ có người muốn đi trên con đường bọn họ từng bỏ dở...