Đây không phải là bữa tiệc ôn chuyện cũ, không phải bữa tiệc hoan nghênh, đối với đám người Tả Nam Sơn thì đây chính là bữa tiệc hy vọng.
Trên bàn cơm mọi người liên tục nâng ly, dù Trương Thanh Vân lấy cớ thân thể không khỏe, rất ít uống rượu nhưng cũng phải uống vài ly, bầu không khí rất hòa hợp.
Lưu Bằng là một người ngoài duy nhất, khi thấy cảnh tượng như vậy thì tâm tình của hắn cũng rất phức tạp. Tuy còn chưa có văn bản bổ nhiệm chính thức nhưng người Cảng Thành đã chạy đến Lăng Thủy mời bí thư dùng cơm.
Hơn nữa chỉ cần nhìn mặt đám người ngồi nơi đây đều biết trước kia là bộ hạ cũ của bí thư Trương, cấp bậc cao nhất chính là phó chủ tịch Vạn Chính Trị. Nhiều người nhiều thân phận khác nhau nhưng rất vui vẻ hòa thuận, rõ ràng tất cả đều vì nguyên nhân Trương Thanh Vân sắp đến Cảng Thành.
Khi thấy bọn họ cực kỳ vui sướng thì tâm tình của Lưu Bằng lại trầm xuống, loại cảm giác tương phản này làm hắn cảm thấy mình căn bản không tan vào bầu không khí bữa tiệc hôm nay.
Một bữa cơm đến hai giờ chiều, vì chiều nay Trương Thanh Vân phải quay về Hoài Dương nên bữa tiệc đến đây là kết thúc, mọi người cùng chào hỏi Trương Thanh Vân rồi tản đi. Trương Thanh Vân quay về phòng và ngã xuống giường ngủ mê mệt.
Nếu như trước đó hái độ của hắn rất kiên quyết thì bây giờ đã rất mâu thuẫn, người không phải là cây cỏ vô tình, hắn không thể bỏ được Hoài Dương nhưng nhìn đám người Chu Hà Dương và Vạn Chính Trị như vậy thì cũng cực kỳ cảm động. Hắn cảm thấy thời khắc bây giờ quá nguy nan, mình không thể khoanh tay đứng nhìn.
Quan trọng là Trương Thanh Vân có rất nhiều bộ hạ cũ ở Cảng Thành, còn có được sự kỳ vọng nóng bỏng của nhân dân Cảng Thành. Dưới tình cảnh này hắn có thể từ chối được sao?
Tình thế có thể nói là đi hay ở lại đều khó khăn, Trương Thanh Vân cảm thấy bây giờ mình phải ngủ một giấc để quên hết mọi thứ, buông bỏ mọi thứ mà ngủ một giấc, biết đâu sau một giấc ngủ vùi thì trong lòng sẽ bình thường trở lại... ....
Lưu Bằng không dám quấy rầy Trương Thanh Vân nghỉ ngơi, tâm tình của hắn cũng không xong đến cực điểm, hắn tự giam mình trong phòng và ngồi ngây dại.
- Tút, tút!
Điện thoại vang lên bên tai.
Lưu Bằng nhấn nút nghe, hắn vô tình đưa điện thoại lên đặt bên tai, đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh rất lớn:
- Lưu Bằng sao? Tôi là Tiêu Hàn, bây giờ anh không ở bên cạnh bí thư Trương à?
Lưu Bằng nghe thấy Tiêu Hàn gọi đến thì cố gắng giữ tinh thần, hắn nói:
- Đúng vậy, bí thư Tiêu, anh muốn tìm gặp bí thư sao?
- À,...Không...Không, tôi muốn tìm anh, anh nói xem, ngày hôm qua có phải bí thư Trương đã có được tin tức chính xác rồi sao/
Tiêu Hàn nói, giọng điệu rất lo lắng.
Lưu Bằng có chút sững sốt, trong lòng có chút do dự, hắn nhân tiện nói:
- Ngày hôm qua bí thư đến thăm hỏi bí thư Tần, khi trở về nhìn sắc mặt có lẽ đã biết được tin chính xác, hôm nay cán bộ Cảng Thành cũng đến rất nhiều, tất cả đều muốn gặp bí thư.
- Sao? Cái gì...Điều này...Sao lại như vậy được?
Lưu Bằng đang định nói thêm vài lời thì trong điện thoại vang lên những tiếng tút tút. Lúc này trong phòng làm việc của Tiêu Hàn ở thị ủy Hoài Dương, bầu không khí rất căng, cũng không phải chỉ có một mình Tiêu Hàn, còn có Chung Gia Hoa và Lưu Phái.
Ba người này bình thường cả đời không qua lại, hôm nay có thể chạm mặt xem như quá kỳ dị. Mà nguyên nhân tất nhiên là vì tin tức Trương Thanh Vân sẽ đến Cảng Thành.
Đối với cả ba người thì đều không muốn Trương Thanh Vân được điều động, nếu bí thư Trương rời khỏi Hoài Dương thì chức vụ bí thư thị ủy lại sẽ được chọn. Vì trước đó các bí thư Hoài Dương đều là cán bộ cấp cao, ba người bọn họ chỉ là phó phòng, rõ ràng là vô duyên với chức vụ này.
Dưới tình huống như vậy tất nhiên bọn họ sẽ không hy vọng Trương Thanh Vân rời khỏi Hoài Dương. Bây giờ tất cả phương diện công tác ở Hoài Dương đều khởi sắc, nếu đổi một bí thư mới thì chắc chắn sẽ tăng thêm nhiều chuyện xấu, bọn họ cũng không tình nguyện chứng kiến cục diện như vậy. Bây giờ Hoài Dương ổn định sẽ có lợi cho tất cả mọi người.
Là cán bộ Hoài Dương nên bọn họ đều biết vấn đề nằm ở nơi đâu, mà bọn họ có lòng tin Trương Thanh Vân sẽ xử lý được tất cả. Nhưng nếu thay đổi một người khác thì tình hình sẽ khác, cũng vì căn cứ vào vấn đề này mà ba người mới phải gặp mặt nhau, cuối cùng đề cử Tiêu Hàn gọi điện thoại thăm hỏi tình huống.
Không ngờ điện thoại vừa được nối thông thì Lưu Bằng đã trả lời dứt khoát như thế, điều này làm cho cả ba người trở tay không kịp.
- Không được, chúng ta phải phản ánh tình huống với tỉnh ủy, bây giờ bí thư Trương không thể đi vì vấn đề hợp tác với Hoàng Hải chỉ vừa bắt đầu, kịch hay còn ở phía sau, thời điểm hiện nay quá quan trọng, nếu bí thư được điều động đi nơi khác, như vậy...Điều này... ....
Chung Gia Hoa nói, giọng điệu rất kiên quyết. Bây giờ hắn vừa mới ra tay, dang cố gắng tập trung tinh thần để công tác khởi sắc, tạo ra thành tích, như vậy mới thuận lợi leo lên chức vụ chủ tịch thành phố. Nhưng bây giờ lại có chuyện xấu làm cho tất cả những tính toán của hắn chợt thất bại, tâm tình trở nên xao động.
- Đúng, chúng ta phải phản ánh tình huống này, lập tức phản ánh, tôi đề nghị.
Lưu Phái lập tức lên tiếng giúp đỡ Chung Gia Hoa, hắn là trưởng phòng tổ chức, công tá của hắn bây giờ cũng chỉ vừa mới được mở rộng. Lúc này đổi bí thư, lãnh đạo mới thường nắm chặt nhân sự, như vậy hắn sao có thể tình nguyện?
Hai người Chung Gia Hoa và Lưu Phái đều đã lên tiếng, chỉ còn lại Tiêu Hàn ngồi yên trên ghế không nói lời nào, vẻ mặt âm tình bất định. Trương Thanh Vân làm bí thư thị ủy và ném cho Tiêu Hàn rất nhiều quyền lực, vì vậy mà chức vụ phó bí thư của hắn bây giờ rất dịu, hắn cũng không muốn Trương Thanh Vân bỏ đi vào lúc này.
Nhưng trong vấn đề này có một chuyện xấu, nếu Trương Thanh Vân được điều động thì chắc chắn Hoa Đông sẽ thay đổi nhân sự. Về phía Hoài Dương thì sẽ có một bí thư thị ủy mới được bổ nhiệm, sẽ tiếp tục phái đến một lãnh đạo nắm cả đảng ủy và chính quyền nữa sao?
Nếu không phải là một lãnh đạo nắm cả hai khối đảng ủy chính quyền, chẳng lẽ sẽ có thêm một lãnh đạo giữ chức chủ tịch thành phố? Nói như vậy... ....
- Anh Tiêu, tôi có bạn ở tỉnh thành, người này nói nếu bí thư Trương rời khỏi Hoài Dương thì người có khả năng tiếp nhận chính là phó bí thư Tôn của Lăng Thủy. Người này là cán bộ từ Hoài Dương đi ra, rất quen thuộc Hoài Dương, sợ rằng cơ hội được tỉnh ủy đề bạt là rất lớn.
Chung Gia Hoa đột nhiên nói.
Tiêu Hàn nhướng mày nói:
- Nếu muốn phản ánh tình huống thì chúng ta phải liên đanh thường ủy Hoài Dương, phải trực tiếp ghi rõ tình huống đưa lên văn phòng tỉnh ủy.
Một câu nói của Chung Gia Hoa đã làm Tiêu Hàn mất đi tất cả ảo tưởng, phó bí thư Tôn trước kia cũng là cán bộ Hoài Dương, lúc đó khi còn ở Hoài Dương thì người này cũng đối dầu dữ dội với Tiêu Hàn. Nếu người này về làm bí thư Hoài Dương thì Tiêu Hàn khó thể có cơ hội ngẩng đầu, dưới tình thế này thì rõ ràng là không xong đến cực điểm.
... ....
Trong một khu giải trí ở quận Hoa Sơn thành phố Hoài Dương, đây là nơi có sân golf duy nhất ở Hoài Dương. Hôm này thời tiết rất tốt, trời quang đãng không gió, rất thích hợp để chơi golf.
Hôm nay Cố Nhuận Thu mặc một bộ đồ thể thao, nhìn qua có vẻ rất tinh thần. Hắn đứng rất có bộ dáng, dùng sức vung mạnh gậy, quả bóng bị đánh văng lên trời, xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay rộn rã.
Cố Nhuận Thu nở nụ cười thận trọng, hắn vung tay với mọi người, hắn nói:
- Tất cả mọi người chơi cho vui vẻ, hôm nay phải chơi tận hứng, đến tối tôi mời khách, mọi người cùng giải trí đến đêm.
- Hay quá!
Lên tiếng là một người phụ nữ, sau đó mọi người cùng nhau trầm trồ. Cố Nhuận Thu nhìn về phía một người đàn ông trung niên cao lớn cách đó không xa, hắn nói:
- Chủ tịch Chương, đến lượt anh phải đánh sao cho đủ ba gậy, nếu không sẽ kém điểm mất.
Người này chính là Chương Lập Cường, hắn cười cười nói:
- Không cần anh phải nhắc nhở, xem tôi đây.
Chương Lập Cường vừa nói vừa vung gậy, bóng bay lên không trung nhưng phương hướng lại phóng về phía hồ nước.
Người xung quanh cũng vỗ tay, Chương Lập Cường lại nở nụ cười xấu hổ. Cố Nhuận Thu đến bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của Chương Lập Cường, hắn ghé miệng vào tai của Chương Lập Cường nói:
- Anh Chương, anh nên buông lỏng một chút. Tôi nói cho anh biết một tin tức, vừa rồi tôi đã nhận được điện thoại của một người bạn, nghe nói kết cục Trương Thanh Vân điều về Cảng Thành đã được quyết định.
Chương Lập Cường có chút sững sốt, bàn tay không tự chủ được phải run lên, hắn nói:
- Xác định rồi sao?
Cố Nhuận Thu chậm rãi đây Chương Lập Cường ra, hắn cười cười mà không lên tiếng. Chương Lập Cường ngây người một lúc lâu, sau đó hai tay không khỏi nắm chặt lại. Gần đây thị ủy bắt buộc ra tay thật mạnh để đả kích tội phạm, đưa ra rất nhiều khẩu hiệu, điều này làm hắn cảm thấy rất áp lực. Bây giờ Trương Thanh Vân bị điều đi thì tất nhiên hắn sẽ cảm thấy buông lỏng.
Cố Nhuận Thu nhìn về phía Chương Lập Cường, hắn nở nụ cười rất sâu xa, sau đó bước đi.
Thật ra so với Chương Lập Cường thì tâm tình của Cố Nhuận Thu lại càng buông lỏng hơn. Không biết tại sao mà Trương Thanh Vân đến Cảng Thành và không có động tác, nhưng trong lòng Cố Nhuận Thu lại sinh ra sự cảnh giác trời sinh với Trương Thanh Vân.
Sau hội nghị chút tết ở thành phố Hoài Dương, lúc đó Cố Nhuận Thu được gặp mặt Trương Thanh Vân lần đầu tiên, khi đó hắn đã biết đối phương không tầm thường, sau này tất cả hành vi của Trương Thanh Vân đều được Cố Nhuận Thu cực kỳ quan tâm.
Trực giác nói cho Cố Nhuận Thu biết Trương Thanh Vân là người nguy hiểm, những gì đối phương sử dụng để xử lý vấn đề ở Hoài Dương đã chứng minh sự quả quyết quả cảm, hùng tài đại lược làm người ta khâm phục. Mà điều làm người ta cực kỳ khâm phục chính là dám đứng ra đẩy mạnh hợp tác với Hoàng Hải, chọc ra lỗ hổng lớn bằng trời, đắc tội trực tiếp với bí thư Cảng Thành và phó chủ tịch tỉnh Ngô Hiểu Minh.
Một người được người ta nhìn chằm chằm như vậy là cực kỳ đáng sợ, bây giờ kinh tế Hoài Dương đã tìm được phương hướng mới, vấn đề là khi có phương hướng tốt thì Trương Thanh Vân sẽ càng có nhiều thứ cần phải xử lý. Tất nhiên nổi bật nhất chính là vấn đề xây dựng đội ngũ cán bộ và bầu không khí xã hội.
Trương Thanh Vân muốn giải quyết triệt để những vấn đề này thì phải lật nắp các thế lực đen và nhóm buôn lậu, mà chỉ cần ra tay sẽ trực tiếp động đến người Cố Nhuận Thu. Nếu tình cảnh đó xảy ra thì hai bên sẽ không có đường lui, chắc chắn sẽ có cục diện không chết không thôi.
Dân không đấu với quan, đây chính là đạo lý in sâu trong đầu Cố Nhuận Thu, trước đó hắn rất ít khi dùng phương pháp đấu tranh để giải quyết vấn đề với quan viên. Nhưng đối với Trương Thanh Vân thì không thể dùng viên đạn bọc đường, vì vậy từ sâu trong lòng chỉ biết dùng phương pháp đứng nhìn từ xa mà chẳng dám tiếp cận.
May mà bây giờ mọi chuyện đã tốt đẹp, Trương Thanh Vân để Cố Nhuận Thu phải kiêng kỵ sắp đến Cảng Thành, nơi đó vừa mới được bóc ra một vụ án buôn lậu lớn, Trương Thanh Vân tài hoa có thể vào đó mà thi triển thủ đoạn