Dù mới đi khỏi huyện thành Ung Bình được vài ngày nhưng Trương Thanh Vân trở về vẫn cảm thấy cực kỳ thân thiết, lúc này tất cả mọi thứ của hắn đều ở đây, chỗ này chính là nhà của hắn.
Sau khi về huyện thành thì Trương Thanh Vân thông qua văn phòng huyện mà biết được trạm thủy điện Tam Giang đang áp dụng phương pháp "Tu sửa gấp" để khống chế tình hình, mạng lưới cung cấp nước cũng đã được khôi phục lại như thường. Ba ngày trước chủ tịch Lệ cũng đã mở hội nghị công đoàn, hắn đã hạ lệnh bắt buộc công an huyện phải thành lập tổ chuyên án truy bắt trộm, bắt buộc phải tiến hành phá án và bắt giam những tên tham gia vụ trộm trong nhà máy xi măng Bá Đạo và trạm thủy điện Tam Giang.
Trong hội nghị công đoàn Lệ Cương đã đưa ra hàng loạt pháp luật, pháp quy và những chỉ thị quan trọng của lãnh đạo cấp trên, nói rõ sứ mạng bảo vệ người đóng thuế cho nhà nước là cực kỳ quan trọng, cuối cùng cũng hạ lệnh công an huyện quy định ngày phá án. Hắn bắt buộc công an phải cho đảng và nhân dân một câu trả lời thích hợp, phải khôi phục lại trật tự xã hội trong huyện Ung Bình.
Trần Vân Sơn đối mặt với áp lực khủng bố của Lệ Cương thì bắt buộc phải chấp hành, tổ chuyên án của công an đã tiến vào hai nhà máy điều tra, mâu thuẫn xảy ra khi công an huyện phá bỏ hai đồn công an đã tạm thời hòa hoãn trở lại.
Sau khi những vân đề đều đã gần như có hướng giải quyết thì những con sóng trong huyện Ung Bình cũng chậm rãi lắng xuống, nhưng lúc này sóng ngầm bên trong lại cực kỳ dữ dội. Nếu nói theo lời chiến trường thì tình hình lúc này rõ ràng là khoảnh khắc yên lặng tạm thời sau khi trải qua một lượt pháo kích, lại chìm vào bóng đêm khi tất cả ánh sáng chợt lóe lên.
Khi hoàng hôn buông xuống thì Trương Thanh Vân xách theo một túi sản phẩm bảo vệ sức khỏe và hoa quả vội vàng chạy đến phòng săn sóc đặc biệt trên lầu ba bệnh viện huyện Ung Bình, nhưng khi đi đến bậc thang lầu ba hắn lại nghe thấy những âm thanh cười đùa của nam nữ.
- Hừ, đáng ghét quá, chủ tịch thị trấn Vũ, tối qua người ta ăn xong vẫn còn chưa tiêu hóa hết, sao lúc này anh lại chạy đến đây?
Một giọng nói thiếu nữ cực kỳ lả lơi vang lên.
- Ha ha, Tiểu Hoa ngoan, anh đã nhịn không được nữa rồi, cho anh ôm một cái, đảm bảo không làm loạn.
- Ừ...Chỗ này không được, ở lại đây sợ rằng sẽ có người nhìn thấy, chủ tịch Vũ đang có khách.
- Sợ gì, cha anh đang nói chuyện, lúc này không thể ra ngay được.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn ho khan một tiếng.
- Ai vậy?
Một người thò đầu ra ngoài cầu thang, Vũ Chí Cường nhướng mày nhìn về phía Trương Thanh Vân.
- Chủ tịch Vũ quả nhiên rất sung mãn, xem ra phó chủ tịch cũng đã khôi phục rồi.
Trương Thanh Vân cười nhưng trong lòng không cười nói, Vũ Chí Cường đã nhiều lần phát ngôn bừa bãi khiêu khích hắn, Trương Thanh Vân hắn cũng không phải bồ tát đất, có cơ hội nói móc như vậy sao hắn có thể bỏ qua?
- Anh... ....
Vẻ mặt Vũ Chí Cường đổi thành màu gan heo, hắn biết hành vi của mình không thích hợp, cha đang sinh bệnh nhưng chính hắn lại bỏ thời gian trêu chọc nữ nhân, tình hình thế này cũng chỉ biết giương mắt nhìn Trương Thanh Vân mà thôi.
- Xin lỗi vì đã làm chủ tịch Vũ giật mình, thân thể phó chủ tịch huyện không được tốt, tôi đến đây thăm, anh cứ tiếp tục hành động.
Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân nói xong cũng không quan tâm đến Vũ Chí Cường, hắn trực tiếp tiến thẳng lên lầu và đi về phía phòng bệnh của Vũ Đức Chi.
Khi đi đến cửa phòng bệnh thì Trương Thanh Vân sững sờ, hắn liếc mắt vào trong thì thấy Trần Vân Sơn và Lý Dũng đang cười hì hì trên ghế sa lông nói chuyện phiếm với Vũ Đức Chi đang nằm trên giường bệnh, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Trương Thanh Vân gõ cửa vài lượt, ba người bên trong lập tức nhìn về phía hắn.
- Chào chủ tịch Vũ, nghe nói ngài giải phẩu nên tôi đến thăm.
Trương Thanh Vân dùng giọng cung kính nói, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Vân Sơn và Lý Dũng rồi cười nói:
- Chào cục trưởng Trần, chào trưởng phòng Lý! Tôi...Tôi không quấy rầy công tác của các anh đấy chứ?
- À, Thanh Vân đến rồi à, ngồi, ngồi đi.
Trên mặt Vũ Đức Chi lộ ra nụ cười hiếm có:
- Chẳng qua chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ mà thôi, làm mọi người phải lo lắng rồi.
Trương Thanh Vân mỉm cười không nói, hắn đặt túi quà xuống bàn rồi ngồi bên cạnh Lý Dũng. Vẻ mặt Lý Dũng có chút mất tự nhiên, lão nhìn Trương Thanh Vân rồi gật đầu, Trương Thanh Vân tất nhiên cũng gật đầu chào hỏi.
- Chủ tịch Vũ quá khách khí, bị thương tay chân đã mất vài ba chục ngày, huống chi ngài bị một đao, đây rõ ràng không phải là tiểu phẩu. Chủ tịch Lệ muốn đích thân đến đây nhưng những ngày vừa qua quá bận rộn nên phái tôi đến thăm ngài, chắc vài ngày nữa chủ tịch Lệ sẽ đến.
Trương Thanh Vân nói.
Vũ Đức Chi cười ha hả, lão vội nói lời không dám. Sau đó lão bấm chuông gọi y tá đến dâng trà và gọt hoa quả cho Trương Thanh Vân, bộ dạng rất nhiệt tình.
- Thanh Vân, lúc nãy cục trưởng Trần và trưởng phòng Lý nói gần đây trong huyện xảy ra nhiều chuyện, tôi thì đang bệnh, tuy bệnh trong thân thể nhưng trong lòng lại nôn nóng. May mà có bí thư Hoàng và chủ tịch Lệ lo lắng, nhưng dù vậy tôi cũng cảm thấy rất băn khoăn.
- Đâu có, thân thể là tiền vốn của cách mạng, chủ tịch Vũ cần phải chăm sóc thân thể cho tốt. Chủ tịch Lệ và bí thư Hoàng chỉ sợ ngài lo lắng về vấn đề này nên cũng đã căn dặn tôi, muốn tôi báo cho ngài biết, tất cả cả mọi người chỉ mong sao ngài yên tâm dưỡng bệnh, không cần lo nghĩ đến những chuyện liên quan đến công tác. Sau này vấn đề kinh tế trong huyện Ung Bình cũng cần phải có ngài gánh vác.
Trương Thanh Vân dùng giọng chân thành nói.
Vũ Đức Chi nheo mắt nở nụ cười thoải mái nói:
- Bí thư Hoàng và chủ tịch Lệ quá khách khí rồi, tôi thì có tài đức gì, bác sĩ nói chỉ cần vài ngày nữa là tôi sẽ khỏi hẳn, đến lúc đó có thể phụ giúp các vị lãnh đạo vài phần.
Trương Thanh Vân và Vũ Đức Chi trò chuyện với nhau rất thoải mái, cũng vì vậy mà Lý Dũng và Trần Vân Sơn bên cạnh liên tục cảm thấy tim đập chân run. Trần Vân Sơn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, chỉ sau vài tháng không gặp mà Trương Thanh Vân ăn nói càng ngày càng khôn khéo, hắn dám khiêu chiến trực tiếp với Vũ Đức Chi, hơn nữa lời nói cũng không rơi xuống thế hạ phong, rõ ràng là hậu sinh khả úy.
Mà tâm tình Lý Dũng lúc này lại cực kỳ phức tạp, Trương Thanh Vân là cán bộ thanh niên mà lão chính tay đề bạt, lúc này được mấy tháng rồi? Mới đây mà tiểu tử này đã có khí thế như vậy, ý nghĩ trong lời nói của Trương Thanh Vân rất rõ ràng, huyện Ung Bình này dù có Vũ Đức Chi hay không cũng vẫn chẳng có gì xảy ra, rõ ràng Trương Thanh Vân đang thị uy.
- À, tôi nghe nói công trình xây cầu Cao Kiến Dụ bên kia xảy ra chuyện phải không? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Vũ Đức Chi mở lời xoay chuyển chủ đề.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Tôi cũng không biết rõ về vấn đề này, hình như mùa nước lũ sắp đến nên công ty xây dựng muốn dùng đòn hồi mã thương, bí thư Hoàng và chủ tịch Lệ đã giải quyết được vấn đề này, còn kết quả thì tôi cũng không hiểu rõ lắm.
Nhìn vẻ mặt Trương Thanh Vân khi nói chuyện thì trong lòng Vũ Đức Chi có chút nghi ngờ, lời nói của Trương Thanh Vân nửa thật nửa giả giống như hắn biết được tất cả mọi thứ nhưng không có bất kỳ thứ gì được lọt ra ngoài, hơn nữa người nghe cũng không thể mở lời truy vấn.
Sau khi nói chuyện thêm vài câu, Trương Thanh Vân nâng chung trà lên uống một ngụm rồi nhìn về phía Trần Vân Sơn. Khi thấy Trần Vân Sơn cũng đang nhìn mình, Trương Thanh Vân vội vàng nở nụ cười làm cho Trần Vân Sơn cảm thấy mất tự nhiên, lúc này vội vàng thu hồi ánh mắt.
- Chủ tịch Vũ, trong huyện có rất nhiều chuyện nhưng sau khi giải phẩu thì ngài cần tĩnh dưỡng, tôi xin phép cáo từ trước. Hy vọng ngài nhanh chóng bình phục, đến lúc đó lại tiếp tục là đầu tàu cho quá trình phát triển kinh tế trong huyện Ung Bình.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới đứng dậy dùng giọng khách khí nói.
Vũ Đức Chi cũng nói vài lời khách khí, lão cũng không có ý muốn giữ hắn ở lại. Lúc này Trần Vân Sơn và Lý Dũng cũng mượn cơ hội nói lời cáo từ, vì vậy ba người Trương Thanh Vân cùng đi xuống lầu.