Trương Thanh Vân thấy Trương Kim hành động như vậy thì lửa giận trong lòng cũng dịu đi, nhưng khi nghĩ đến chuyện giám đốc công an huyện Trần Vân Sơn thì hắn lại không nhịn được tức giận, hắn bực bội quát:
- Đồn trưởng Trương, anh thật sự rất uy phong đấy! Anh đang làm gì? Các đồng chí cảnh sát từ khi nào thì nhàn rỗi đi xem hát vậy?
Vẻ mặt Trương Kim lập tức biến đổi, hắn tiến lên rồi nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Chủ nhiệm Trương, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm, sẽ cho anh một câu trả lời thích hợp.
- Cho tôi một câu trả lời thích hợp sao?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức phát lạnh, hắn lớn tiếng nói:
- Không phải cho tôi một câu trả lời, mà chính là cho đảng và cho nhân dân một câu trả lời. Các anh xem... ....
Trương Thanh Vân dùng tay chỉ vào đám người xung quanh:
- Tất cả mọi người đều đang nhìn anh, đồn trưởng Trương. Anh là đồn trưởng công an bến xe mà làm tình hình rối loạn như vậy, anh không giữ vững cương vị, không thấy phụ lòng nhân dân sao? Anh không thấy phụ lòng danh hiệu cảnh sát nhân dân sao?
Trương Thanh Vân lớn tiếng mắng mỏ Trương Kim trước mặt tất cả mọi người, lúc này hắn cũng chăn thèm nể mặt nể mũi đồn trưởng làm gì cho mệt, hắn đem tất cả bất mãn đối với Trần Vân Sơn trút hết lên người tên Trương Kim không may. Hắn muốn lợi dụng tình cảnh này để gõ lên đầu Trần Vân Sơn, để lão già kia khiêm tốn lại một chút, không cần gây náo loạn vào đúng thời điểm cam go như lúc này.
Lúc này Trương Kim hận không thể tìm được một lỗ hổng để chui đầu vào, Trương Thanh Vân tuy không phải lãnh đạo trực tiếp của hắn nhưng dù sao cũng là người huyện ủy, hơn nữa nếu mượn vấn đề này để nói về mình, để chụp mũ lên đầu hắn thì sao dám phản bác? Nếu chuyện bé xé ra to thì Trương Thanh Vân ở phía trên chỉ cần nói một tiếng, chức đồn trưởng của Trương Kim hắn đã khỏi phải làm.
Trần Khoa đứng bên cạnh cũng câm như hến, trước kia hắn tuy được chứng kiến sự cay nghiệt của Trương Thanh Vân, nhưng đây đúng là lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thanh Vân nổi nóng. Trương Thanh Vân nổi nóng quả nhiên có một loại uy nghiêm nói không nên lời, làm cho những kẻ đứng bên cạnh như Trần Khoa hắn phải run như cầy sấy, hai chân mềm nhũn ra, thậm chí cũng không có gan liếc mắt ngang dọc.
- Được rồi, tôi đã nói xong, chuyện này các anh cứ xử lý theo ý trưởng trạm Trần. Xử lý thế nào là chuyện của các anh, các anh dẫn người đi trước đi.
Giọng điệu của Trương Thanh Vân chậm rãi hạ xuống.
Lúc này Trương Kim giống như được đại xá, hắn vội vàng phất tay với hai tên thuộc cấp, bọn họ lập tức kéo đám người Lưu Xuyên chạy đi như bay.
Trương Thanh Vân khẽ cau mày, hắn đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này đã chín giờ, hắn thầm mắng một câu rồi xoay người nói với Trần Khoa:
- Chuyện xe cộ xử lý thế nào đây? Xe này không chạy được nữa, chẳng lẽ bắt hành khách phải chờ đợi ở bến xe sao?
Lúc này Trần Khoa mới lập tức bừng tỉnh, hắn vội vàng nói:
- Là sơ sót của tôi, là sơ sót của tôi, tôi sẽ điều xe ngay lập tức.
Trần Khoa lập tức dùng bộ đàm phát ra vài mệnh lệnh.
Lúc này bến xe lập tức hoạt động với hiệu suất cao chưa từng thấy, chưa đến hai phút sau khi Trần Khoa ra lệnh, một chiếc xe khách láng cóng lập tức phóng đến.
- Tất cả hành khách đi chuyến Lật Tử Bình mời vào trong chiếc xe này, đã trì hoãn thời gian của mọi người lâu như vậy, tôi xin thay mặt bến xe xin lỗi với tất cả mọi người, chúc mọi người thượng lộ bình an.
Trần Khoa cao giọng nói, hắn vừa nói dứt lời thì đám hành khách đã lập tức hoan hô vang dội rồi chuyển lên xe mới. Có rất nhiều người dùng ánh mắt biết ơn nhìn về phía Trương Thanh Vân nhưng cũng không ai dám nhìn lâu, chỉ cần nhìn tình cảnh vừa rồi đã biết vị này có thể là lãnh đạo cấp cao, vì vậy mà kẻ nào cũng sợ hãi.
- Mã San, chúng ta cũng đi thôi, lên xe ngồi!
Khi tất cả mọi người đều đã leo lên xe thì Trương Thanh Vân quay sang nói với Mã San đứng ngay bên cạnh.
- Chủ nhiệm Trương, xe của anh đã sắp xếp rồi, anh xem... ....
Trần Khoa đứng bên cạnh dùng giọng hoảng hốt nói.
Trương Thanh Vân xoay người nhìn sang bên cạnh, không ngờ nơi đây đã xuất hiện một chiếc Santana màu đen từ khi nào, nhìn biển số thì biết đây chính là xe chuyên dùng cho lãnh đạo bến xe. Trương Thanh Vân vội vàng khoát tay rồi nói:
- Trưởng trạm Trần, không cần làm phiền đến anh, chúng tôi nên ngồi xe khách thì hơn. Tôi cũng muốn được thể nghiệm cung cách phục vụ trên xe khách của Ung Bình xem thế nào.
Trương Thanh Vân nói xong cũng không để ý đến Trần Khoa mà kéo Mã San leo lên chiếc xe khách vừa được sắp xếp.
Trương Thanh Vân vừa lên xe thì tất cả mọi người đều tỏ ý nhường chỗ, hắn lập tức tỏ ý không cần rồi kéo Mã San đi đến hàng ghế sau. Trần Khoa đáng thương căn bản không dám bỏ đi, hắn đến đầu xe liên tục xì xầm to nhỏ với tài xế. Năm phút sau Trần Khoa mới đi đến trước mặt Trương Thanh Vân rồi khẽ nói:
- Chủ nhiệm Trương, anh xem xe có thể chạy được chưa?
Trong lòng Trương Thanh Vân cực kỳ bực bội, đồng thời cũng có chút dở khóc dở cười. Khi hắn xem đồng hồ thì đã thấy đã trì hoãn mất hai mươi phút, vì vậy nhướng mày nói:
- Chạy được rồi!
Khi xe khách chạy trên đường thì Trương Thanh Vân dùng ánh mắt sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình cũng đã bay vút lên tận chín tầng mây. Cầu Cao Kiến Dụ là một vấn đề quá nan giải, vấn đề giữa trạm thủy điện Tam Giang và nhà máy xi măng Bá Đạo với công an huyện cũng không phải nhỏ, rõ ràng phía sau hai vấn đề này đều có bóng dáng của Vũ Đức Chi.
- Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Trương Thanh Vân lẩm bẩm nói. Hắn vừa nghĩ đến đây thì bất an trong lòng càng lớn, dựa vào kinh nghiệm kiếp trước thì một khi vận xui đến sẽ rất dồn dập, hắn thầm nghĩ nếu mình mắc sai lầm ở huyện Ung Bình thì hậu quả sẽ dễ dàng nhìn thấy được.
Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man mà Mã San bên cạnh lại khó giữ được bình tĩnh, trên đường đi trái tim trong lồng ngực cứ đập lên điên cuồng. Tất cả những biểu hiện của Trương Thanh Vân ngày hôm nay đều khắc sâu trong lòng nàng, khi có chuyện xảy ra thì hắn ôm nàng đưa ra phía sau, hắn cũng không tỏ ra yếu thế khi đối mặt với đám lưu manh hùng hổ. Quan trọng là lúc hắn cất giọng la mắng trưởng trạm Trần và đồn trưởng côn an đã biểu hiện ra sự uy nghiêm tuyệt đối, làm người ta không dám nhìn thẳng... ....
Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng mong muốn mình được một người đàn ông che chở, Mã San tất nhiên cũng không phải ngoại lệ. Trong đầu nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ về tình cảnh tiếp xúc thân mật vừa rồi giữa mình và Trương Thanh Vân, nàng chốc chốc lại ngượng ngùng, có khi lại sinh ra cảm giác ấm áp. Cuối cùng tất cả cảm giác đều hóa thành những buồn phiền vô tận, tất cả đều chỉ vì người đàn ông kia đã có bạn gái.
Xe khách chạy đi được một phần đường thì cảm giác buồn bực của Mã San lại tăng thêm một phần, tất cả cũng đều vì nguyên nhân càng đi thì thời gian ở bên cạnh Trương Thanh Vân của nàng càng ít đi. Khi chiếc xe đi đến triền núi trước mặt thì chắc chắn Trương Thanh Vân sẽ phải xuống.
Mã San khẽ xoay người nhìn Trương Thanh Vân, người đàn ông này đang dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt của hắn sâu thăm thẳm, hai cặp lông mày bùng lên cảm giác cực kỳ lo lắng, Mã San không biết nguyên nhân thế nào cũng run lên, sau đó nàng thu hồi ánh mắt, cũng không tiếp tục nhìn.
-Thanh Vân, đã sắp đến Cao Kiến Dụ rồi, anh sắp phải xuống xe rồi kìa.
Mã San cố gắng lấy dũng khí nhắc nhở.
- Ủa, đến rồi sao?
Trương Thanh Vân giống như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hắn nở nụ cười ngượng ngùng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Mã San, sau đó xách theo ba lô chuẩn bị xuống xe.
- Còn chưa đến! Còn phải qua hai ngọn núi nữa.
Mã San vội la lên.
Trương Thanh Vân cảm thấy rất xấu hổ, hắn thầm mắng mình suy nghĩ bâng quơ mà không chịu để ý, vì vậy đành phải ngồi xuống.
- Tuy Lật Tử Bình rất nghèo và buồn chán nhưng có thể cảm nhận được rất nhiều thứ mà trong huyện thành không có được, em vào đó rèn luyện cũng rất tốt.
Trương Thanh Vân mở lời.
Mã San cũng chỉ biết ừ một tiếng, nàng cũng không có hào hứng, chỉ cảm thấy trong lòng rất trống rỗng.
Trương Thanh Vân còn tưởng rằng nàng lần đầu tiên ra khỏi nhà nên cảm thấy không thoải mái, vì vậy hắn vội vàng an ủi:
- Không sao đâu, Mã San, người Lật Tử Bình rất tốt, rất chất phác, em cũng không cần lo lắng. À, đúng rồi, vài ngày nữa anh cũng sẽ đến Lật Tử Bình, lúc đó sẽ đến tìm em.
Ánh mắt Mã San lập tức trở nên sáng ngời, nàng ngẩng đầu lên chuẩn bị nói điều gì đó thì một tiếng két vang lên, xe khách đã dừng lại bên đường.
- Chủ nhiệm Trương, đã đến Cao Kiến Dụ, ngài có thể xuống xe.
Tài xế dùng giọng rất cung kính nói.
- Được rồi, đi trước nhé Mã San, gặp lại sau.
Trương Thanh Vân vác ba lô gật đầu với Mã San rồi trực tiếp đi xuống xe.