Lái xe của Hồng Sơn Trà chính là Mạc Tiểu Minh, người này đi theo Hồng Sơn Trà được bảy năm, cũng là một kẻ tâm phúc của Hồng Sơn Trà.
Đi theo lãnh đạo một thời gian dài thì tất nhiên cũng sẽ bị nhiễm chút tính cách của lãnh đạo, nhiều ít gì cũng có chút tâm tư cáo mượn oai hùm. Cũng vì nguyên nhân như vậy nên dù là ở trong trụ sở chính quyền thì Mạc Tiểu Minh cũng dám mở mồm mắng chửi Lưu Nham.
Là một lái xe đã lăn lộn lâu năm trong quan trường, nếu nói trong lòng hắn không hiểu chuyện thì thật ra chỉ là giả, thật ra hắn đã sớm thấy biển số xe của Trương Thanh Vân, đây là biển số chính quyền, thuộc về xe công của chính quyền.
Thật ra bên phía chính quyền ngoài chủ tịch Xa Vĩ có xe chuyên dụng thì những vị phó chủ tịch khác đều có xe công. Còn đối với Mạc Tiểu Minh thì hắn chỉ kiêng kỵ Xa Vĩ mà thôi, nếu nói đúng ra thì Hồng Sơn Trà kiêng kỵ Xa Vĩ.
Mạc Tiểu Minh thấy xe không phải của Xa Vĩ, hơn nữa đối phương lại xuống xe nhận lỗi, vì vậy tất nhiên hắn sẽ không có gì kiêng kỵ. Nếu không phải đây là trụ sở chính quyền thì hắn sẽ còn mắng lớn hơn, tiểu tử kia đúng là ngu ngốc, ngay cả xe của trưởng phòng Hồng Sơn Trà cũng thiếu chút nữa đã húc phải.
Nhưng hôm nay ông trời đã chú định là ngày không may của Mạc Tiểu Minh, Hồng Sơn Trà ngồi trong xe cũng thấy rõ tình hình bên ngoài, nàng cũng không biết đó là xe của Trương Thanh Vân. Nàng còn đang định chờ người trên chiếc xe kia bước xuống chào hỏi, trong Cảng Thành có rất nhiều phó chủ tịch, Hồng Sơn Trà nghĩ mình có thể biết người trong chiếc xe kia.
Nhưng đúng lúc này người trong chiếc xe kia cũng không bước xuống chào hỏi mà trực tiếp chạy qua bên cạnh, thậm chí cũng bỏ mặc cả lái xe.
Vẻ mặt Hồng Sơn Trà lập tức trở nên cực kỳ khó coi, nàng chậm rãi hạ cửa sổ xuống. Mạc Tiểu Minh cũng rất kích động, hắn hướng về phía chiếc xe đang chạy đi mà mắng chửi, Lưu Nham lại rất lúng túng và khó chịu. Khi thấy xe chạy đi thì hắn biết chủ tịch Trương đang trừng phạt mình, vì vậy mà liên tục kêu khổ.
- Này anh gì ơi, anh ở đơn vị nào, anh lái xe cho lãnh đạo nào?
Hồng Sơn Trà trầm giọng nói, vẻ mặt âm tình bất định.
- Báo cáo lãnh đạo, tôi là lái xe Lưu Nham thuộc ban hậu cần thị ủy, vừa rồi là xe của chủ tịch Trương. Đều do lỗi của tôi, tinh thần thiếu tập trung, thiếu chút nữa là đụng phải xe của chị, tôi tình nguyện tiếp nhận xử phạt.
Lưu Nham biết lãnh đạo được dùng xe phần lớn là thường ủy thị ủy, đừng nói là không thể trêu vào, dù chủ tịch Trương dính vào cũng rước lấy phiền phức.
- Xử phạt cái gì mà xử phạt? Anh không biết ảnh hưởng tiêu cực của sự việc hôm nay sao?
Mạc Tiểu Minh không đợi Lưu Nham nói xong, hắn lập tức cướp lời.
Hồng Sơn Trà ho khan một tiếng, Mạc Tiểu Minh lập tức giống như gà bị nắm cổ, cũng ngừng ngay lại, hắn quay đầu giật mình nhìn Hồng Sơn Trà.
- Đi, anh đi theo lái xe Lưu đến xin lỗi chủ tịch Trương, anh đúng là to mồm, không biết đây là nơi nào sao?
Hồng Sơn Trà tức giận nói, Mạc Tiểu Minh và Lưu Nham đều sững sờ, Mạc Tiểu Minh lại cảm thấy không thể tiểu ngãi
- Còn chưa chịu đi sao?
Hồng Sơn Trà lạnh lùng nói, giọng điệu rất cao, Mạc Tiểu Minh sợ đến mức toàn thân giật bắn lên.
- Nhưng...Xe của chị, tôi... ....
Mạc Tiểu Minh lắp bắp nói, Hồng Sơn Trà chỉ chỉ vào thư ký ngồi ở phía trước. Nữ thư ký chậm rãi ngồi lên ghế tài xế rồi lái xe chậm rãi chạy đi, Mạc Tiểu Minh đứng sững sờ nhìn chiếc xe dần khuất bóng.
Sau khi xe chạy thì toàn thân Hồng Sơn Trà không được tự nhiên, trong lòng thầm mắng xui xẻo. Trong lòng nàng không muốn gặp nhất chính là Trương Thanh Vân, sau hội nghị thường ủy lần trước thì biểu hiện của Trương Thanh Vân cay nghiệt hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều lần.
Hồng Sơn Trà yếu thế khắp nơi, Trương Thanh Vân lại không bị ảnh hưởng, Hồng Sơn Trà vốn tự mình đến làm kiểm điểm nhưng đối phương lại không cho nàng cơ hội. Ý nghĩ của Trương Thanh Vân đã rất rõ ràng, đó chính là căn bản không muốn hòa hoãn quan hệ với Hồng Sơn Trà, mơ hồ bày ra tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể phân chia cao thấp.
Trương Thanh Vân làm như vậy thì Hồng Sơn Trà lại cảm thấy khó thể đối phó, trước đó nàng yếu thế vài muốn di chuyển lực chú ý của Trương Thanh Vân, để đối phương không chăm chăm vào mình, sau đó sẽ tìm cơ hội đả kích đối phương. Nhưng bây giờ chỉ cần nhìn bộ dạng người ta là biết sẽ tìm bước đột phá trên người nàng, như vậy tâm tình của nàng sao có thể thoải mái cho được?
Hồng Sơn Trà cũng là lão quan trường, Trương Thanh Vân từ thủ đô đến Cảng Thành với khí thế rất cao, tất nhiên phải là kẻ có bối cảnh, nếu thật sự Trương Thanh Vân muốn đột phá trên người Hồng Sơn Trà, nàng sợ rằng mình khó thể phòng thủ. Vì những năm gần đây con đường làm quan của nàng không được sạch sẽ, nhưng trước nay nàng giỏi che giấu và ngụy trang, không đến mức làm người khác quá coi trọng. Mặt khác Hồng Sơn Trà tuy hành vi có chút mạnh mẽ, nhưng mạnh mẻ đường hoàng chẳng qua chỉ là giả vờ, nếu nàng thật sự là kẻ lỗ mãng thì tuyệt đối sẽ không sống được đến ngày hôm nay. Đặc điểm của nàng chính là không thích làm kẻ địch chính diện của người khác, thích núp trong bóng tối, thích làm những việc bỏ đá xuống giếng. Là một người phụ nữ, nàng không có lý tưởng quá lớn, trên tay có quyền và có tiền đã đủ làm nàng thỏa mãn.
Rõ ràng những đặc điểm này của Hồng Sơn Trà đã bị Trương Thanh Vân nắm chặt, nhưng cũng vì như vậy mà gần đây nàng luôn cúi đầu. Không ngờ chưa an phận được bao lâu thì hôm nay lại đụng phải Trương Thanh Vân, tâm tình nàng thế nào thì hoàn toàn có thể nghĩ ra được.
- Tiểu Diễm, chút nữa quay lại thông báo với ban hậu cần, lái xe Mạc Tiểu Minh lần này phạm sai lầm nghiêm trọng, cần nghiêm túc xử lý!
- Vâng!
Thư ký Tiểu Diễm cũng không nhịn được phải thông qua kính chiếu hậu nhìn tình hình ở phía sau, nàng biết rõ chủ tịch Trương là ai, nhưng cũng không ngờ trưởng phòng lại kiêng kỵ đối phương như vậy. Lần trước trưởng phòng đã bị đối phương mắng một chặp ở hội nghị thường ủy, sau đó Hồng Sơn Trà lại yếu thế khắp nơi, bây giờ bộ dạng rõ ràng là chim sợ cành cong.
Nhưng dù Tiểu Diễm có rất nhiều nghi hoặc cũng không dám hỏi Hồng Sơn Trà. Nàng đã công tác với Hồng Sơn Trà từ rất lâu, hiểu rất rõ tính cách của trưởng phòng. Vẻ bề ngoài thì trưởng phòng rất mạnh mẽ, có danh tiếng dám nói dám làm, nhưng trong lòng lại là kẻ tàn nhẫn, có một vài thứ Tiểu Diễm tỏ ra không để ý để đổi lấy sự an toàn.
Lưu Nham nhìn chiếc xe rời đi mà trong lòng cũng kinh ngạc khó hiểu, không biết vì sao lãnh đạo thường ủy thị ủy vừa rồi vừa nghe đến tên chủ tịch Trương đã có phản ứng kịch liệt như thế. Trong đầu hắn thì Trương Thanh Vân rất hòa ái, cũng không đáng sợ, sao làm cho đối phương kinh hoàng như vậy?
Chỉ cần nhìn sự biến hóa về thái độ của con đàn bà kia là biết, lúc đầu vẻ mặt lạnh băng, hận không thể nuốt Lưu Nham vào bụng, nhưng sau đó lại gọi hắn là Tiểu Lưu rất thân thiết, sau đó còn ép cả lái xe của nàng không xuống đài không được, còn bắt người này phải đến xin lỗi chủ tịch Trương.
- Anh bạn, tôi...Mạc Tiểu Minh tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, vừa rồi đã đắc tội, đắc tội.
Mạc Tiểu Minh trơ mặt nói.
Trong lòng Lưu Nham cảm thấy rất chán ghét, đứa cháu nội này trở mặt quá nhanh, đúng là làm cho người ta khó chịu. Nhưng dù là như thế thì trong lòng Lưu Nham cũng cực kỳ cảm thán, hắn thầm nghĩ đến sai lầm của mình hôm nay, nếu không phải là xe của chủ tịch Trương thì sợ rằng hôm nay là tai họa.
Lái xe cho lãnh đạo mà lại thất thần, Lưu Nham cảm thấy mình quá khốn kiếp, phạm sai lầm khó thể tha thứ.
- Thôi được rồi, anh quay về đi, chủ tịch Trương ngày đi ngàn dặm, nào để ý đến vấn đề anh đến xin lỗi? Hơn nữa chuyện này là trách nhiệm của tôi, cứ như vậy đi.
Lưu Nham khoát tay nói.
- Đừng, đừng như vậy.
Mạc Tiểu Minh nghe thấy Lưu Nham nói thế thì quá sợ hãi, hắn vội vàng tiến lên giữ tay Lưu Nham:
- Anh Lưu, tôi thấy mọi người làm việc ở đây cũng không dễ dàng, anh phải cứu tôi một mạng mới được. Dù là thế nào tôi cũng phải gặp mặt chủ tịch Trương, nếu không sẽ chẳng được tiếp tục công tác.
Lưu Nham cau mày, hắn căn bản không tin lời nói của đối phương. Mà Mạc Tiểu Minh là người nhìn mặt nói chuyện, khi thấy vẻ mặt Lưu Nham thì biết suy nghĩ đối phương, vì vậy mà trong lòng cực kỳ nôn nóng.
Mạc Tiểu Minh biết rõ lãnh đạo Hồng Sơn Trà của mình là loại người thế nào, hôm nay nếu không có điện thoại của chủ tịch Trương thì hậu quả của mình thật sự rất thê thảm. Trong lòng hắn thầm nghĩ đến chủ tịch Trương, trước kia hắn chỉ nghe qua danh tiếng chủ tịch Xa, cũng không quá quen thuộc với một vị chủ tịch Trương, vì vậy trong lòng liên tục suy xét.
Đột nhiên vẻ mặt Mạc Tiểu Minh chợt biến đổi, hắn nghĩ đến một người, chủ tịch Trương không phải là vị bồ tát đã tát thẳng mặt trưởng phòng ở hội nghị thường ủy trước đó sao? Hắn nghĩ đến đây thì hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Lưu Nham, nước mắt cũng phải chảy ra. Lần này hắn nhất định phải bắt Lưu Nham giúp đỡ, dù thế nào cũng phải xin lỗi chủ tịch Trương.
Lưu Nham bị Mạc Tiểu Minh quấn lấy không tha, vì không thể làm gì hơn nên phải đồng ý. Mạc Tiểu Minh cực kỳ vui mừng, lại gọi anh Lưu càng thêm nhiệt tình, nhìn qua giống như Lưu Nham là anh ruột của hắn.
Trong lòng Lưu Nham lại càng không được tự nhiên, trước kia hắn cũng không cho rằng mình lái xe cho đại lãnh đạo, mà Trương Thanh Vân là lãnh đạo lớn mà hắn phục vụ đầu tiên. Bình thường Trương Thanh Vân rất ôn hòa, thích tha thứ và rộng lượng, trong lòng Lưu Nham cũng sẽ không quá sợ hãi. Nhưng bây giờ lái xe Mạc Tiểu Minh này lại bày ra bộ dạng hù dọa chính mình, làm mình căng thẳng khó chịu.
Bây giờ Lưu Nham thấy bộ dạng của Mạc Tiểu Minh mà trong lòng chợt thông thoáng, gần vua như gần cọp, mình số tốt mới gặp một lãnh đạo tốt, nếu không sao có thể dễ dàng công tác như vậy?
Vì vậy mà trong lòng Lưu Nham lại càng hổ thẹn, càng tự trách sai lầm lần này của mình. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu mình đổi vị trí cho Mạc Tiểu Minh, nếu lái xe cho con đàn bà kia thì sợ rằng sai lầm hôm nay đủ để đuổi khỏi nhà.
Lưu Nham nghĩ đến vấn đề bị đuổi việc mà trong lòng có thêm cảm giác kính sợ, hắn một không có bằng cấp, hai không có sở trường đặc biệt, chỉ biết lái xe. Nếu không được công tác thì khó thể nuôi sống người nhà.
- Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp chủ tịch Trương, tôi cũng phải làm kiểm điểm.
Lưu Nham nói, tâm tình trầm xuống. Mạc Tiểu Minh ở bên cạnh không dám lên tiếng, hắn còn tưởng rằng Lưu Nham cũng cùng cảnh ngộ với mình.