Thường ủy của thị ủy Thanh Giang, phó chủ tịch được phân công quản lý xí nghiệp đã được quyết định, cũng xem như chính thức dựng lên bến tàu lớn của Trương Thanh Vân ở Thanh Giang. Vũ Đức Chi căn bản không ngờ cuối cùng mình có thể là một thường ủy, hơn nữa lại được nắm công tác kinh tế mà lão ưa thích nhất, tất cả cũng vì Trương Thanh Vân cho lão cơ hội.
Mà cán bộ Thanh Giang cũng biết rất ít tin tức về một "lính hàng không" Vũ Đức Chi, dù sao toàn tỉnh có mười thành phố, phó chủ tịch có trên trăm, ai có thể biết được một phó chủ tịch Vũ Đức Chi?
Nhưng trên đời luôn có người có tâm, khi phòng tổ chức tỉnh ủy công khai bày tỏ thì Thanh Giang đã rất nhanh biết được lai lịch của Vũ Đức Chi, xem xét quê quán là biết ngay. Đây là phó chủ tịch thành phố Vũ Đức, cùng quê với Trương Thanh Vân, trước kia còn có quan hệ cấp trên cấp dưới, như vậy thì rõ ràng đề bạt lần này có quan hệ với Trương Thanh Vân. Lại có người suy đoán đây là bước đệm cho tương lai tiến bước của Trương Thanh Vân, nhưng lúc này hai lãnh đạo lớn là Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa đều còn ở tại Thanh Giang, bí thư Trương làm như vậy đã lộ ra chủ nghĩa đỉnh núi, chẳng lẽ không có gì phải lo lắng sau?
Sau khi phòng tổ chức tỉnh ủy bày tỏ công khai thì Vũ Đức Chi được bổ nhiệm rất nhanh, cùng đi với Vũ Đức Chi đến nhận chức chính là phó phòng tổ chức tỉnh ủy Đàm Ngôn Ứng. Hai người đến với khí thế tương đối thấp, chính quyền bên kia có nhiệm vụ tiếp đãi, thị ủy cũng không vì Vũ Đức Chi mà quá phô trương. Vũ Đức Chi đến đây là thường ủy nhưng vị trí có hơi thấp, trên phương diện quy cách tất nhiên phải kém hơn những lãnh đạo thị ủy khác.
Mặt khác Trương Thanh Vân cũng tính toán nên an phận, dù sao Vũ Đức Chi đến đây để làm việc, như vậy sẽ có quan hệ như hai thanh kiếm ở Thanh Giang. Nếu quan hệ này dùng cho tốt thì sẽ có đất dụng võ, nếu dùng không tốt thì lực cản tương ứng là rất lớn, Trương Thanh Vân không nghĩ muốn tạo ra áp lực quá sớm cho Vũ Đức Chi.
Ngay ngày hôm sau thì Vũ Đức Chi đến thị ủy để thăm hỏi, Trương Thanh Vân cũng không che giấu mà tự mình nghênh đón, hai người bắt tay, Vũ Đức Chi nói:
- Có thể đến Thanh Giang làm tôi vui sướng và căng thẳng, Thanh Giang là thành phố phát triển kinh tế trọng điểm, đây đúng là áp lực đối với tôi.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Đây là áp lực mà tất cả các lãnh đạo được phân công quản lý đều phải tiếp nhận, đây là giai đoạn quan trọng trong quá trình chuyển hình kinh tế của Thanh Giang, cần phải có người năng lực đếm nắm công tác, đây mới là đạo lý đúng đắn, những thứ khác chẳng đáng quan tâm.
Vũ Đức Chi liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi cười ha hả, lão biết Trương Thanh Vân đang giải áp lực cho mình. Trước khi đến Thanh Giang thì lão luôn có chút lo lắng, tất nhiên lo lắng lớn nhất là vấn đề ban ngành đoàn kết, cán bộ lãnh đạo nghĩ ra có thể làm, có thể thực hiện. Tiến vào tron một ban ngành đoàn kết thì rất quan trọng, nếu không thì một ban ngành có quá nhiều phe phái, tất cả chỉ biết hục hặc với nhau, còn có người nào còn tâm tư đi xử lý công tác?
Tất nhiên Trương Thanh Vân thấy rõ những lo lắng của Vũ Đức Chi, hắn mở lời đã giải sầu cho đối phương, để đối phương chăm chú, an tâm làm việc, những vấn đề khác sẽ suy xét sau.
Vũ Đức Chi và Trương Thanh Vân chỉ trao đổi thoáng qua, tất nhiên Vũ Đức Chi đến bến tàu và Trương Thanh Vân hứa hẹn sẽ thi hành tốt biện pháp chính trị, mà độ tuổi của Vũ Đức Chi cũng không quá yêu cầu nhiều thứ. Lão thầm nghĩ muốn phát huy chút năng lượng thừa trước khi về nghỉ ngơi, mặt khác trước khi về hưu cũng phụ tá cho Trương Thanh Vân, nếu có thể làm tốt hai phương diện này thì lão cho rằng đã đủ để hài lòng.
Trương Thanh Vân cũng không giữ Vũ Đức Chi lại quá lâu, dù sao lãnh đạo thị ủy cũng là Hà Mậu Sâm, Vũ Đức Chi đến thăm hỏi thị ủy, tất nhiên sẽ phải tiếp nhận lời nói của bí thư.
Vũ Đức Chi rõ ràng cũng biết đạo lý bên trong, hai người ăn ý không nói quá nhiều, sau đó lão nhanh chóng tiến lên gặp mặt Hà Mậu Sâm.
Vũ Đức Chi đến Thanh Giang thì Trương Thanh Vân có thêm nhiều tin tưởng để phát triển. Thanh Giang có hai đường đi, một là kinh tế truyền thống và hai là khu công nghệ cao mới được lên ngựa. Nhưng Trương Thanh Vân đã thấy rõ tầm nhìn kinh tế của Thanh Giang vẫn còn quá ngắn, sống bám vào những xí nghiệp nhà nước quá nhiều, toàn thành phố thiếu một định vị chỉnh thể.
Vì nguyên nhân như vậy mà Trương Thanh Vân cho rằng thứ thiếu nhất bây giờ chính là nhân tài, hắn cho rằng mình lành nghề trong vấn đề phát triển kinh tế. Nhưng trước đó ngoài phương diện kinh tế liên quan đến khu công nghệ thì những phương diện khác Trương Thanh Vân khó thể nhúng tay vào chứ chưa nói đến vấn đề quán triệt ý chí. Bây giờ Vũ Đức Chi đã đến Thanh Giang, quyền nói chuyện của Trương Thanh Vân ở vấn đề kinh tế Thanh Giang chợt tăng mạnh, điều này cũng ảnh hưởng rất lớn đến vấn đề tiến thêm một bước vào sau này. Sau khi ban ngành điều chỉnh thì số ghế ở hội nghị thường ủy cũng không mấy thay đổi, ba vị trí lãnh đạo đầu tiên vẫn như cũ, nhưng bí thư tư pháp Đàm Thủ Ngôn xếp vị trí thứ bảy, sau bí thư ủy ban kỷ luật Chu Trắc Hoa. Mà phó chủ tịch thường ủy mới của Thanh Giang là Vũ Đức Chi lại xếp vị trí thứ ba từ dưới lên, sau lão chính là tư lệnh Đàm Thu của quân khu và bí thư Mã Võng quận Nhạc Điền.
Hội nghị thường ủy được mở, ngay từ đầu hội nghị thì Hà Mậu Sâm đã lên tiếng, hắn đại biểu cho đảng ủy chính quyền Thanh Giang chào đón Vũ Đức Chi gia nhập vào tập thể, nói những lời khách sáo và rất đường hoàng.
Vũ Đức Chi cũng rất quen thuộc với những trường hợp thế này, tính cách của lão tuy không thích nói chuyện nhưng làm việc lại cẩn thận. Trước khi hội nghị thường ủy mở ra thì lão đã đi khắp các bến tàu, đã làm rất nhiều bước đệm, vì vậy dù đây là lần đầu tiên tham gia hội nghị thường ủy, có quá nhiều người lạ lẫm nhưng tốc độ dung nhập vào tập thể lại rất cao.
Mà khoảng thời gian này Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều trao đổi với Vũ Đức Chi, vì lúc này cũng đã gần cuối năm, công tác của Trương Thanh Vân là rất nhiều, chương trình được sắp xếp quá dày, muốn mời Vũ Đức Chi một bữa cơm cũng không có thời gian.
Nhưng dù là như vậy cũng không ảnh hưởng đến sự ăn ý của hai người, sau khi Vũ Đức Chi nhận chức thì những biểu hiện làm Trương Thanh Vân cảm thấy vô cùng phù hợp. Xem ra hai người không hỗ danh là chiến sĩ từ trong chiến hào Ung Bình đi ra, có khá nhiều nhận thức giống nhau ở khá nhiều sự việc.
Mà Vũ Đức Chi thì mới đến, lão thông minh nhất chính là tạm thời không làm gì, mới đến nên chưa quen thuộc tình huống, cần phải có thời gian làm quen với các mặt phát triển của Thanh Giang. Hơn nữa lão là "lính hàng không" mới tiến vào ban ngành, quá nắm công tác sẽ làm người ta chú ý, người đợi chụp tóc cũng rất nhiều. Bước quan trọng nhất của Vũ Đức Chi lúc này là quen thuộc hoàn cảnh, trước tiên phải cùng liên hệ với lãnh đạo cấp dưới, biết rõ tình hình tư tưởng của bọn họ, sau đó mới hành động.
Thực tế Vũ Đức Chi cũng làm như thế, lão cũng không dựa vào sự giúp đỡ của Trương Thanh Vân để vung tay múa chân với khối công tác được phân công quản lý. Ngược lại lão còn rất tôn trọng những quy tắc mà người tiền nhiệm trước đó đã để lại, cũng rất xem trọng ý kiến của thuộc hạ, dù có điều chỉnh ở bất kỳ phương diện nào thì lão cũng cố gắng báo cáo tình hình với Đỗ Thận Khoa và Nghê Quảng Vũ, bình thường không tự mình ra tay, biểu hiện rất cẩn thận trên tất cả phương diện.
Điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy rất vui, Vũ Đức Chi đã trải qua hai năm kinh nghiệm ở Vũ Đức, hành vi công tác ngày càng thêm cẩn thận. Bây giờ trong ban ngành Thanh Giang thì lão bày ra vị trí rất chính đáng, trước tiên không cầu có công danh, ý nghĩ khá sâu sắc.
Vì là kẻ ngốc cũng biết Vũ Đức Chi đứng sau lưng Trương Thanh Vân, mà Trương Thanh Vân bây giờ cũng không phải là bí thư thị ủy, dù năng lượng rất mạnh nhưng chủ nghĩa đỉnh núi sẽ làm cho người ta chụp mũ.
Hơn nữa nếu xét từ phương diện nào đó, nếu Vũ Đức Chi tạo thành lỗ hổng thì sẽ ảnh hưởng đến Trương Thanh Vân, tất nhiên những thứ này đều được Vũ Đức Chi nhìn thấu.
Đối với Trương Thanh Vân thì cuối năm đang đến gần, ngoài việc tổng kết công tác của khu công nghệ ở tất cả các phương diện thì một công tác khá nặng chính là vấn đề điều chỉnh ban ngành các cơ quan thị ủy và quận huyện.
Trương Thanh Vân nắm quyền nhân sự trong tay, hắn không kiêu ngạo tính toán cải cách, chỉ cố gắng xử lý công tác một cách công bằng. Hắn tôn trọng ý kiến của tất cả các đơn vị nhân sự phòng ban và quận huyện, ra lệnh cho phòng tổ chức mở rộng ngôn luận, bày ra rõ ràng các vấn đề về khảo sát và bổ nhiệm cán bộ, thuận tiện cho quần chúng giám sát.
Hành động này của Trương Thanh Vân là nhìn xa trông rộng, cũng làm người ta không thể ngờ. Rất nhiều người nghĩ rằng Trương Thanh Vân nắm quyền nhân sự sẽ hiển hách và uy phong, tất nhiên sẽ tự tạo ra nhân mã cho mình, nhưng biểu hiện của hắn lại làm cho tất cả phải mở rộng tầm mắt. Công tác tổ chức nhân sự ở Thanh Giang cần phải tăng mạnh, mà hạch tâm của vấn đề đẩy mạnh công tác nhân sự chính là người giúp việc, tất nhiên trình độ của cấp dưới có sự chênh lệch, thường có quan hệ đến sự công khai minh bạch trong công tác nhân sự ở địa phương, vì vậy cơ chế công khai trong vấn đề nhân sự khá trọng yếu.
Đối với tình hình trước mắt ở Thanh Giang thì Trương Thanh Vân cũng làm ra vài cải cách nhỏ về nhân sự. Dựa theo tình hình trước mắt thì hắn nghĩ rằng nếu mình làm xong lần này thì khả năng phù chính tiếp theo sẽ là rất lớn, dù là người đứng đầu đảng ủy hay chính quyền, nếu lãnh đạo tỉnh ủy suy xét trên phương diện tương lai sau này của khu công nghệ thì khả năng đặt mình lên Thanh Giang ở nhiệm kỳ sau là rất lớn.
Vì vậy lúc này Trương Thanh Vân nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể lợi dụng chút tài nguyên trên tay để bố trí một vài bố cục lâu dài trong toàn bộ Thanh Giang, mà bố cục nhân sự thì rõ ràng rất quan trọng. Rất nhiều người có tư tưởng nhầm lẫn, cho rằng khi bố cục nhân sự phải dùng người của mình.
Loại người này thường chỉ là những kẻ bình thường trong lịch sử quan trường, nổi tiếng nhất là Tưởng Giới Thạch. Người này thích dùng người thân, đồng hương, giáo viên và học sinh, trước tiên xem đội ngũ, sau đó mới đến năng lực.
Nhưng đối với bố cục của đất nước lúc này thì Trương Thanh Vân không có cái nhìn về đội ngũ, trước tiên hắn phải xem năng lực. Chỉ đặt người có năng lực ở vị trí thích hợp mới đúng đắn cho sự phát triển và tương lai về sau của chính mình. Nếu không có cơ sở này thì sẽ bị ảnh hưởng bởi tư tưởng đỉnh núi, sẽ không còn phóng khoáng. Không những chẳng có trách nhiệm với mình, hơn nữa còn không có trách nhiệm với đảng và nhân dân.
Nhưng có một vấn đề mà Trương Thanh Vân kiên trì công tác, chính là những cán bộ từ phó ban trở lên, nếu được điều động thì đích thân hắn sẽ nói chuyện với bọn họ. Nội dung rất đơn giản, chủ yếu là xem xét sự kỳ vọng, nói những vấn đề tổ chức xuất phát từ phương diện nào để suy xét điều chỉnh công tác của đối phương, để mọi người biết rõ nhiệm vụ của mình.
Trương Thanh Vân thừa nhận chiêu thức này mình học được từ Tưởng Giới Thạch, cái gì hay thì nên học, dở có thể bỏ. Những kẻ trước nay lọt qua mắt Tưởng Giới Thạch đều khá hơn người, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng đã đọc qua và kế thừa, coi như lấy xưa dùng nay.