Chương 445: Nói chuyện hợp tác anh lừa tôi gạt.

Mà Uông Phong muốn gặp mặt Trương Thanh Vân chính là coi trọng tài nguyên trên tay mình, Uông Phong muốn xem đối phương có phương diện nào đó cần hợp tác hay không. Mục đích tất nhiên là muốn cho Trương Thanh Vân và Uông gia dính vào nhau ở quan hệ lợi ích, nhưng hắn cũng tuyệt đối không ngờ ước nguyện ban đầu của mình lại bị Trương Thanh Vân đánh cho bầm dập.

Uông Phong nhắc đến vấn đề xí nghiệp nhà nước làm Trương Thanh Vân càng thêm tức giận. Uông Phong này đúng là da mặt quá dày, mở lời đã nói đến vấn đề quan hệ giữa đảng ủy chính quyền và xí nghiệp nhà nước, dù là tư tưởng hay mũi dùi đều không đúng. Hắn nói lời này tất nhiên đang muốn kéo vấn đề cải cách xí nghiệp nhà nước và thái độ của đảng ủy chính quyền Thanh Giang vào cùng một chỗ.

Mà trong vấn đề này thì Trương Thanh Vân chính là người đóng vai trò chủ chốt, như vậy chẳng khác nào đang đưa vấn đề ban ngành xí nghiệp nhà nước lần này cài lên đầu mình sao? Đến khi nhân vật trong Uông gia chịu tổn thất thì Uông Phong sẽ quay ngược lại nói về mình, nói rằng ép người quá đáng.v.v.Sau đó lại cùng mình nói chuyện về vấn đề nút thắt lợi ích, chẳng phải đang muốn nắm quyền chủ động vào trong tay sao?

Trương Thanh Vân đối mặt với diễn xuất của Uông Phong mà cảm thấy có hy vọng, bây giờ tâm tình hắn rất lạnh lẽo, có thể nhịn nhưng không thể nhẫn. Nếu da mặt Uông Phong đã dày hơn tường thành thì Trương Thanh Vân hắn sẽ dứt khoát nói cho rõ, bắt đầu nói từ văn kiện của quốc hội về vấn đề cải cách thể chế cán bộ trong xí nghiệp nhà nước, hắn chuyên chú vô sự tất yếu của quá trình cải cách này.

Sau đó Trương Thanh Vân lên án mạnh mẽ đám lãnh đạo xí nghiệp nhà nước ở Thanh Giang, đám người này làm loạn, nhấn mạnh về sự tranh cãi giữa chủ và thợ lần trước. Trương Thanh Vân nói trực tiếp đến vấn đề thiếu ý thức tránh nhiệm của xí nghiệp, lãnh đạo xí nghiệp thiếu ý thức trách nhiệm, hơn nữa cũng không thèm che giấu mà trực tiếp phê bình và miệt thị những điều xấu xa của Uông gia, vì vậy mà tình cảnh trở nên rất xấu hổ.

Ba người vốn đã uống nhiều rượu, nhưng Trương Thanh Vân đột nhiên nổi nóng làm tất cả trở nên tỉnh hẳn. Uông Phong bị Trương Thanh Vân trách mắng như súng máy làm mặt đỏ tía tai, vẻ mặt dầm trở nên âm trầm và không nói lời nào, rõ ràng đã rất tức giận.

Triệu Truyền đã sớm biết Trương Thanh Vân có tính tình như vậy, nhưng không ngờ sau vài năm không gặp thì ngày càng khó lường. Đây đúng là người được Hoàng Tân Quyền nâng lên, bản lĩnh nói chuyện có thể nói là xảo quyệt và cay nghiệt, Uông gia bị hắn nói là một ổ rắn rết, như vậy Uông Phong sao có thể nhịn được?

- Thanh Vân, tính tình của cậu cũng phải sửa lại, hôm nay cậu mời khách, có đại ca của cậu ở đây tôi không so đo nhiều làm gì, nhưng cậu...Hừ... ....

Uông Phong nói.

- Được rồi, được rồi, chỉ là một bữa cơm mà thôi, có cần phải cứng nhắc như vậy không?

Triệu Truyền chen lời vào, vì vậy bầu không khí cũng có chút hòa giải.

Uông Phong cười lạnh, hắn trợn mắt nhìn Triệu Truyền rồi nói:

- Cậu không cần phải giúp người ta nói chuyện, bây giờ xem ra anh em vẫn kém họ hàng, xem ra những năm gần đây Thanh Vân đúng là có tương lai, ngay cả cậu cũng trở thành người thuyết phục thay.

Triệu Truyền nở nụ cười xấu hổ, hắn không muốn nói thêm điều gì. Vẻ mặt Trương Thanh Vân cũng lộ ra nụ cười, Uông Phong rõ ràng cũng không biết sửa sai, bộ dạng của đối phương bây giờ có chút dại khờ, tức giận giống hệt như một đứa trẻ.

Trương Thanh Vân nâng ly rượu lên nói:

- Uông đại ca, hôm nay vất vả lắm mới mời được anh đến uống vài ly rượu, nhưng hai bên đều thẳng tính, vì vậy mà tạo ra tình cảnh không đáng hài lòng, có chút tiếc nuối. Tôi mời anh một ly để bồi tội, anh thấy thế nào?

Uông Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Thanh Vân, nhưng đối phương chỉ mỉm cười, ánh mắt khá chân thành, vì vậy mà vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn, nhưng cuối cùng cũng không muốn muối mặt bắt tay làm hòa. Trương Thanh Vân lại cười ha hả nói:

- Rượu này tôi uống trước, xem như tự phạt mình một ly. Uông đại ca, tôi và anh tương giao cũng không phải ngày một ngày hai, lời thật nói cho anh nghe, bây giờ anh lại có khó khăn, tôi cũng có khó khăn, mọi người cùng nhau tập trung, uống rượu chỉ mong sao tận hứng. Mặt khác nếu liên hệ trao đổi thì cũng sẽ tốt hơn.

- Sao?

Uông Phong nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân. Tuy lời nói của đối phương rất mờ mịt nhưng ý đồ đã rất rõ ràng, đó chính là liên hệ và trao đổi, nói toạc ra chính là cùng chung lợi ích. Tất nhiên với năng lực của Uông Phong thì biết rõ những điểm khó khăn của Trương Thanh Vân, nhưng hắn lại không ngờ Trương Thanh Vân cũng biết rất rõ về mình.

Sau khi Trương Thanh Vân nói xong những lời đó thì cũng thấy được Uông Phong có chút nghi kỵ. Bây giờ tình cảnh ở Giang Nam rất khó phân biệt, Quách gia lần này khí thế rất hung ác, Uông Phong sao có thể trở thành đối thủ trực tiếp của bọn họ cho được? Hơn nữa vấn đề còn liên quan đến bí thư Chiêm ở Giang Nam, Uông Phong nhất định phải nhìn rõ Chiêm Giang Huy, vì vậy rất khó bày tỏ thái độ.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng không nóng vội, nếu Uông Phong không quyết đoán thì Uông gia ở Giang Nam sẽ ngày càng co lại, thực tế ai cũng cảm giác được nước sông của bọn họ đang rút xuống. Nếu muốn ổn định Giang Nam thì Uông Phong phải cùng Trương Thanh Vân hắn thành lập một mối quan hệ về lợi ích. Ít nhất thì dựa vào tình cảnh trước mắt, chính mình có thể kéo vấn đề liên quan đến cải cách xí nghiệp nhà nước. Tuy không thể quyết định hướng đi, nhưng mình công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy đã nhiều năm, có rất nhiều quan hệ, tìm cách hòa giải cũng rất có tác dụng.

Quan trọng hơn là bí thư Chiêm, từ sau lần trước gặp mặt Hoàng Tân Quyền thì Trương Thanh Vân đã hiểu về đội ngũ của mình, đứng ở sau lưng chiếc ghế đầu tiên ở tỉnh ủy, đây tuyệt đối là ưu thế lật trời, cũng chính là tư bản chính trị lớn nhất. Tuy thứ này không thể nói rõ nhưng khi công tác thì trên phương diện quyết đoán sẽ hoàn toàn không giống như trước đó.

Nếu không có sự giúp đỡ của bí thư Chiêm thì Trương Thanh Vân không dám chống đối lại Quách gia, mà đối mặt với Uông Phong thì hắn cũng không có đủ tự tin. Ở Giang Nam tuy hiện tại Trương Thanh Vân không dám khống chế tất cả nhưng miễn cưỡng cũng được coi là địa đầu xà, tuy bến bãi không lớn nhưng dù sao cũng có bến đỗ.

Quách gia cũng được, Uông gia cũng được, chỉ cần những chuyện liên quan đến lợi ích đều phải đưa tiền bảo hộ, vì rồng mạnh không ép địa đầu xà. Trong lòng Trương Thanh Vân rất thông thoáng, bây giờ tuy mình nhìn thì có vẻ nguy cơ nhưng thật ra cũng là cơ hội.

Lần điều chỉnh kết hợp và biểu hiện thực lực này chính là cơ hội của Trương Thanh Vân hắn, trên tay có thực lực thì vấn đề chỉnh hợp sẽ làm rất tốt, dần dần sẽ phải sử dụng. Bây giờ hắn đang phát triển ở Thanh Giang, như vậy phải tiếp tục phát tán lực ảnh hưởng thẩm thấu vào toàn bộ Thanh Giang, thậm chí là toàn bộ hệ thông chính trị Giang Nam.

Tuy lúc này hiện tượng thẩm thấu lực ảnh hưởng chỉ là thử nghiệm, sẽ không thể trở thành đại thụ che trời, nhưng quan hệ và tài nguyên thường có hiệu ứng bông tuyết. Những bông tuyết nho nhỏ có thể tạo thành một ngọn núi nhỏ, tuy lúc này miếu thờ của Trương Thanh Vân hắn khá nhỏ nhưng chỉ cần cố gắng kinh doanh thì sẽ không bao lâu nữa sẽ có khoảng trời riêng ở Giang Nam.

Quả nhiên Trương Thanh Vân không nói thì trong lòng Uông Phong có chút cảm giác thất lạc, trong lúc vô tình Uông Phong đã rơi xuống thế hạ phong dưới tâm cơ của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân biết rõ Uông Phong, mà chính hắn cũng chưa xả bài như bình thường, không đi con đường tầm thường, vì vậy làm người ta khó thể hiểu và nắm bắt.

Một vào một ra thế này làm Trương Thanh Vân chiếm thế chủ động tuyệt đối không nằm ngoài dự đoán của mọi người. Uông Phong là người cực kỳ phức tạp, khi hắn gặp phải tình cảnh thỏa hiệp và yếu thế thì sẽ thường biểu hiện sự thẳng thắn và cởi mở, rất có tính mê hoặc, đây cũng là một tín hiệu tốt.

Ba người uống rượu giải sầu, Uông Phong đột nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Thanh Vân, khu công nghệ ở Thanh Giang các cậu đang gặp phải phiền toái, tôi biết rất rõ. Hôm nay tôi đến đây cũng vì điều này, có thể giúp đỡ được hay không thì cậu cứ nói trước, cậu khó khăn thì tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, có phải không?

Bàn tay Trương Thanh Vân chợt run lên, ly rượu trên tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, vẻ mặt ửng hồng mất tự nhiên.

Uông Phong đúng là quái thai, rất khó tưởng hắn có thể bình hòa nói ra thẳng thắn, chân thành như vậy. Dù đây là những gì hắn cố tình suy nghĩ thì cũng không sinh ra cảm giác đang ra vẻ, Trương Thanh Vân cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, khi nghiêng đầu thì tiếp đón ánh mắt Triệu Truyền. Hai người nhìn nhau mà đều không thể nhịn cười, vì vậy bầu không khí trong phòng cũng trở nên buông lỏng.

Trương Thanh Vân trải qua một trận chiến căng thẳng giằng co, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng tốt xấu gì cũng đã đi đến vấn đề chính. Nếu đã nói đến vấn đề chính thì Trương Thanh Vân cũng không già mồm cãi láo, trọng điểm chính là vấn đề vài trăm mẫu đất bị trưng dụng, đã có thể nghĩ đến ngày hẹn gặp lãnh đạo chủ chốt của ủy ban cải cách. Nếu vượt qua được vấn đề này thì xử lý sẽ được làm nhạt.

- Được, điều này tôi có thể hỗ trợ, nhưng có chắc chắn hay không thì chẳng thể đảm bảo, vấn đề chính là cậu phải tự biết cách nắm chắc.

Uông Phong vỗ ngực nói, Trương Thanh Vân liên tục cảm ơn, chỉ cần Uông Phong đồng ý hỗ trợ thì mọi chuyện đều có sinh cơ.

Nếu lui thêm một bước, Uông Phong không thành công thì Trương Thanh Vân cũng không thể nói trước có lợi dụng tốt quan hệ bên phía Triệu gia hay không. Trong lòng Trương Thanh Vân không tình nguyện thiếu nợ nhân tình của bất kể người nào trong Triệu gia, vì loại người này thường quá mức sang quý, đơng giản không giống như Uông Phong. Hai người không phải thiện nam tín nữ, đều vì lợi ích mà đến bàn bạc, anh giúp tôi thế nào thì tôi giúp lại thế ấy, hai bên cùng trao đổi lợi ích, cả hai đều không thua thiệt, sau này gặp mặt cũng không phải ngại ngùng, không bị mất mặt.

Uông Phong đồng ý hỗ trợ thì tất nhiên Trương Thanh Vân cũng sẽ nhả ra, những đường đi nước bước bên trong là thế nào thì hai người đều hiểu rõ, cũng tự biết ấm lạnh. Trương Thanh Vân không lo lắng Uông Phong sẽ làm việc qua loa, Uông Phong cũng không sợ Trương Thanh Vân sẽ bằng mặt không bằng lòng, dù sao thì với thân phận của hai người, khi đưa ra những lời nói có tính quyết định thì không đơn giản thu hồi.