Chương 442: Coi như các người hung ác, chuyện này tuyệt đối không để yên

Hôm nay Quách Chu Quần và Chung Quần kia hợp tác rất vụng về, Trương Thanh Vân rất thất vọng với Quách Chu Quần, hắn căn bản có tâm tư để đề cử người này, nhưng phút cuối cùng lại không làm được chuyện gì. Người thuộc về thế lực con nhà quan vẫn là con nhà quan, làm việc không đủ tính nguyên tắc, ánh mắt nhìn đại cục quá kém. Đây chính là nhược điểm của Quách Chu Quần, hơn nữa còn là nhược điểm của tất cả những người thuộc thế lực con nhà quan, đây cũng chính là điểm mà Trương Thanh Vân khinh thường đám người này nhất.

Mà đối với Quách Tuyết Phương thì trong lòng Trương Thanh Vân lại sinh ra chút cảm giác phức tạp, tuy hắn đã sớm dự liệu rằng có ngày hai người sẽ trở thành đối thủ, nhưng hắn không ngờ ngày đó lại đến đột nhiên như vậy. Trương Thanh Vân vẫn cho rằng Quách Tuyết Phương là một trong những người bạn nữ của mình, hắn còn nhớ rõ trong đầu về tình cảnh Quách Tuyết Phương chạy vạn dặm đến để khảo sát tình hình.

Lúc đó nếu không phải Trương Thanh Vân là bí thư huyện ủy Tang Chương thì sợ rằng Quách Tuyết Phương sẽ không thể nào dừng chân đầu tư, điều này Trương Thanh Vân cũng phải thừa nhận. Ngoài ra số lần Quách Tuyết Phương giúp đỡ hắn đứng vững cũng khá nhiều, hơn nữa còn thường xuyên qua lại, quan hệ giữa hai người nhanh chóng dày lên.

Nhưng sự việc lần này đã trồi lên mặt nước, quan hệ bạn bè giữa hai người có thể duy trì được bao lâu thì rất khó nói. Gần đây Trương Thanh Vân có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với bạn bè, vì vậy bạn bè của hắn cũng không nhiều lắm, trong đó một điều kiện quan trọng nhất chính là không được đâm đao sau lưng nhau.

Dù Quách Tuyết Phương có tính toán hay vô tình nhưng đây vẫn là đâm đao sau lưng, nàng biết rõ tính cách của Trương Thanh Vân nhưng còn dám làm như vậy, rõ ràng đã không xem xét đến hắn.

Trời thu ở thủ đô tất nhiên sẽ lạnh hơn ở Giang Nam, đặc biệt là vào buổi tối, gió thổi lạnh buốt. Trương Thanh Vân đi trên đường không được bao lâu thì toàn thân đã phát run, nhưng lúc này tâm tình của hắn lại càng lạnh hơn, phần lớn hắn đều nghĩ đến bạn bè, đến những người bạn trong quan trường.

Lần đầu tiên Trương Thanh Vân cảm thấy những thứ này không nên đặt cùng một chỗ, quan trường là một vòng tròn lợi ích, nếu nói đến bạn bè thì đúng là bằng không, chỉ có lợi ích và vĩnh hằng, đây chính là quan trường.

Lợi ích làm cho quan trường trở nên tàn khốc, lợi ích cũng làm cho quan trường có ma lực.

Trong lúc cất bước công tác thì có khi đắc ý vì thành công, có một loại cảm xúc muốn thưởng thức một ly rượu ngon.

Nhưng có thể đến khi trời tối thì Trương Thanh Vân lại cảm thấy tinh thần sa sút, tâm tình trầm xuống, việc muốn làm duy nhất chính là tìm một chiếc giường lớn, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ qua đêm dài. Hắn muốn làm như vậy để di chuyển lực chú ý của chính mình, để quên đi tất cả, ngày mai sẽ bắt đầu một hành trình mới.

… ….

Lăng Tuyết Phi ở tại thủ đô làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nàng gọi điện thoại hẹn ngày gặp mặt làm hắn cảm thấy càng bất ngờ hơn. Nàng hẹn hắn đến câu lạc bộ Lam Thiên đánh tennis, coi như hoạt động một chút, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút quỷ dị.

Khi Trương Thanh Vân có chút do dự thì Quách Tuyết Phương cũng gọi điện đến, cũng hẹn Trương Thanh Vân đến chơi. Hai người phụ nữ mời cùng một lúc làm Trương Thanh Vân không còn quá nhiều tư tưởng tranh đấu, vì vậy đành phải nhận lời.

Mấy ngày qua Trương Thanh Vân vì chuyện liên quan đến hạng mục mà nhức cả đầu, hắn cũng không tùy tiện đi đến bộ tài nguyên mà đến ủy ban cải cách để hiểu rõ tình huống. Tuy không biết tình hình bên bộ tài chính, nhưng ủy ban cải cách và bộ xây dựng đã chính thức bật đèn đỏ với hạng mục của Trương Thanh Vân. Tất nhiên lý do chính là vấn đề phi pháp, không có con dấu của ủy ban cải cách thì hạng mục thứ hai chẳng khác nào là chuyện hoang đường, mọi chuyện rơi vào trạng thái trì trệ.

Bây giờ mỗi ngày Trương Thanh Vân đều không muốn báo cáo, vấn đề chẳng khác nào bắt hắn gánh một phần trách nhiệm, nhưng hắn vẫn chẳng quan tâm, hơn nữa cũng không sử dụng quá nhiều tư nguyên để hoạt động.

Nhiều năm lăn lộn trong quan trường đã làm Trương Thanh Vân hiểu ra một đạo lý, đó chính là chuyện càng gấp thì không thể nôn nóng. Dưới tình cảnh này nếu có hành động thiếu suy nghĩ thì chính thức rơi vào thế bị động.

Quan trường là một vòng tròn lợi ích, nơi có lợi ích sẽ có người chen chân, mảnh đất tiếp giáp giữa Thành Đô và Thanh Giang là vài trăm héc ta, Trương Thanh Vân cũng không tin chỉ có một mình Quách gia là người thông minh, lợi ích lớn như vậy thì phía sau phải có nhiều ruồi bọ mới đúng, vậy những con ruồi này bay đi đâu hết rồi? Trương Thanh Vân phán đoán đám ruồi bọ kia đang chờ sự việc tiến triển, chỉ cần có sự chuyển biến thì bọn họ sẽ nhào lên.

Vì vậy những ngày qua Trương Thanh Vân không làm bất cứ chuyện gì, hắn chỉ định ngày hẹn gặp cục trưởng Chung Quần, cùng phản ánh tình hình với người này. Hắn sẽ nhấn mạnh vấn đề vài trăm mẫu đất ở khu công nghệ sẽ được kéo ra, nhưng quy hoạch cụ thể phải được đảng ủy và chính quyền Thanh Giang khống chế.

Lý do đầu tiên chính là khoản đền bù, bây giờ nếu tiếp tục đưa ra làm đất sản xuất là khả năng khó thể. Hơn nữa tương lai Thành Đô và Thanh Giang phát triển từng ngày, liệu nơi đó còn vĩnh viễn là đất ruộng nữa hay không?

Chung Quần vừa nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì lập tức thoái thác muốn phản ánh tình huống với lãnh đạo, vì vậy mà mọi chuyện coi như được gác lại. Nhưng Trương Thanh Vân cảm thấy rất hài lòng với câu trả lời của người này, bữa cơm đó xem như khách và chủ đều vui sướng.

Trương Thanh Vân tung mồi ra khắp nơi nhưng không có bất kỳ con cá nào cắn câu, cũng không sinh ra động tĩnh nào khác. Ngược lại hắn nhận được điện thoại của Lăng Tuyết Phi và Quách Tuyết Phương, Lăng Tuyết Phi gọi đến chắc chắn sẽ không liên quan đến vấn đề đất cát ở Giang Nam, nhưng Quách Tuyết Phương thì không giống như trước đó, mười phần có liên quan đến mảnh đất kia.

Đây không phải là lần đầu tiên Trương Thanh Vân đến câu lạc bộ Lam Thiên, nhưng hắn cũng không phải là hội viên ở đây, trước đó hắn cũng không chào hỏi Lăng Tuyết Phi, vì vậy đành phải đứng trước cửa ra vào.

Trương Thanh Vân móc điện thoại ra, hắn do dự một chút lại gọi cho Lăng Tuyết Phi, nếu dựa theo thời gian ước hẹn thì nha đầu kia phải đến rồi mới đúng chứ?

Điện thoại được nối thông rất nhanh, Trương Thanh Vân nói cho Lăng Tuyết Phi biết vị trí của mình, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của nàng:

- À... ....

Sau đó Lăng Tuyết Phi vội nói:

- Anh chờ chút, em sẽ đến ngay!

Không đợi Trương Thanh Vân kịp đáp lời, trong điện thoại lập tức vang lên những tiếng "tút, tút". Hắn cau mày dùng ánh mắt sững sốt nhìn điện thoại, một lúc lâu sau mới đút vào túi quần. Khi đợi được ba phút thì lập tức nghe thấy những bước chân "lốc, cốc" rất có tiết tấu, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Lăng Tuyết Phi đang mỉm cười đi đến, trên mặt là một cặp mắt kiếng, mặc trang phục thể thao, toàn thân bùng ra sức sống.

- Khanh khách, anh chờ lâu chưa?

Lăng Tuyết Phi cười nói, Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy hương thơm phủ đầu hai lá phổi, hắn lảng tránh có chút mất tự nhiên rồi nói:

- Vội vội vàng vàng.

Lăng Tuyết Phi vốn định khoác tay Trương Thanh Vân nhưng vì đối phương nén tránh mà nàng đưa tay vào khoảng không, nhưng nàng cũng không thèm để ý, nàng lại xịch người lên, khi cách Trương Thanh Vân một khoảng khá gần mới dừng lại nói:

- Em chờ anh lâu rồi, chúng ta vào trong thôi.

Trương Thanh Vân quay đầu rồi híp mắt nhìn Lăng Tuyết Phi, trong lòng hắn có chút rung động, nhưng vội vàng lảng tránh:

- Sao em có tâm tư hẹn anh đánh tennis? Còn có người bạn nào nữa sao?

Lăng Tuyết Phi cười khanh khách nói:

- Cũng không phải là bạn, chỉ là vài người đồng sự, tất cả đều rất ngưỡng mộ anh.

- Sao? Nói hươu nói vượn!

Trương Thanh Vân hừ một tiếng rồi nói, nha đầu này càng ngày càng không chính đáng, đồng sự của nàng không phải cũng là ngôi sao à? Ngưỡng mộ mình chẳng phải rất mơ hồ sao?

Khi đi thang máy lên tầng ba dành cho khách vip thì cách cửa ra vào có một quan bar nhỏ, Trương Thanh Vân cùng Lăng Tuyết Phi tiến vào song song, từ xa đã nghe thấy tiếng đàn ghi-ta từ trên trong vang ra.

- Dượng, dượng!

Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt thu lại, từ xa hắn đã nhìn thấy Triệu Hồng Thần đang phất phất tay. Trương Thanh Vân quay đầu nhìn sang Lăng Tuyết Phi, nàng chớp mắt tinh nghịch nói:

- Anh có vai vế rất cao.

Lăng Tuyết Phi nói như vậy làm Trương Thanh Vân phải nuốt những lời trách mắng vào trong bụng.

Trương Thanh Vân thở ra một hơi, ánh mắt đảo khắp quán bar, may mà không có mặt Triệu Hồng Yến, nếu không cùng nha đầu kia và một đám ngôi sao ngồi với nhau thì sẽ gây họa.

- Mời ngồi, Trương tiên sinh!

Có người nhường chỗ cho Trương Thanh Vân, vị trí ở bên cạnh Triệu Hồng Thần. Trương Thanh Vân gật đầu nói một tiếng cảm ơn, khi nhìn rõ mới biết đối phương là người quen, là cô gái Hàn Tiểu Đan mà trước đó từng gặp khi Triệu Hồng Yến mời hắn đến quán bar uống rượu.

Hàn Tiểu Đan thấy Trương Thanh Vân thì lập tức mặt mày hàm xuân, vẻ mặt cười rực rỡ như đóa hoa, khi nàng đang chuẩn bị nói gì đó thì Lăng Tuyết Phi chợt ho khan, vì vậy đành phải ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra Triệu Hồng Thần đang ngồi cùng một chỗ với cô ngôi sao tên là Tiểu Văn, ngoài Hàn Tiểu Đan thì bên trong quán bar vẫn còn một người đánh đàn ghi-ta. Người này rất có phong thái nghệ thuật, nhìn qua có chút quen mặt nhưng Trương Thanh Vân không thể nhớ nổi.

- Mặt mũi của Lăng Tuyết Phi tiểu thư quả nhiên rất lớn, ngoài Lục cô cô thì Lăng tiểu thư cũng có thể hẹn dượng ra ngoài vận động được.

Triệu Hồng Thần tự mình rót cho Trương Thanh Vân một ly rượu đỏ rồi nói, cặp mày giương lên, vẻ mặt mập mờ.

Trương Thanh Vân cười cười, cũng không để ý đến lời trêu chọc của Triệu Hồng Thần mà nói:

- Tôi quen biết Lăng Tuyết Phi còn sớm hơn cả quen biết cô cô của cậu, Lăng Tuyết Phi tiến vào công ty cũng là do tôi giới thiệu, bạn bè cũ đi đánh tennis thì có gì là lạ.

- Sao?

Triệu Hồng Thần chợt kinh ngạc, Lăng Tuyết Phi cười khanh khách nói:

- Có gì kỳ quái sao? Đừng nên hỏi những gì đã trải qua, nếu không tròng mắt của cậu sẽ rớt cả ra ngoài, khanh khách.

Trương Thanh Vân uống một ngụm rượu đỏ để mượn cơ hội mà che bớt xấu hổ. Lăng Tuyết Phi này quá lợi hại, nàng biết lời nói của mình sẽ làm cho người khác phải truy vấn vì vậy nhanh chóng dùng lời nói che kín miệng người khác, đồng thời cũng để lại cho đối phương một không gian vô hạn để mơ màng.

Nếu lời này để cho đám phóng viên nghe được thì sợ rằng sẽ bày vẽ ra không biết bao nhiêu chuyện rung trời, bản lĩnh làm nhiễu loạn tâm tình người nghe của Lăng Tuyết Phi quả nhiên khá lợi hại.

Tất nhiên sau đó mọi người bắt buộc phải chào hỏi nhau, Trương Thanh Vân đã nhìn thấy Triệu Hồng Thần và cô ngôi sao Tiểu Văn kia rất thân mật, hơn nữa cảm tình cũng khá nặng. Tiểu tử này đúng là hạt giống đa tình, Triệu gia gây ra cho hắn áp lực lớn như vậy nhưng vẫn cố gắng làm theo ý mình, không biết Triệu Văn Phong biết được sẽ có suy nghĩ gì?

Trương Thanh Vân vào quán bar thì đã có sáu vị khách, trong đó Hàn Tiểu Đan thấy được Trương Thanh Vân thì ánh mắt không chịu dịch chuyển, dù là vô tình hay cố ý thì cũng muốn xích lại gần hắn hơn, sau đó lại luôn miệng hỏi chuyện, bộ dạng khá nhiệt tình.

Lăng Tuyết Phi liên tục chớp mắt nhăn mày với Trương Thanh Vân, vẻ mặt rất phong phú, điều này làm cho Trương Thanh Vân nhớ đến lời nói của nàng lúc vào cửa, thật sự có người ngưỡng mộ mình sao? Trương Thanh Vân cẩn thận dò xét Hàn Tiểu Đan, là người phụ nữ nóng bỏng, tuyệt đối là vưu vật, được người phụ nữ thế này ngưỡng mộ là ước mơ tha thiết của tất cả đàn ông. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân lại cảm thấy rất mất tự nhiên, giống như một thiếu niên chưa có kinh nghiệm về mối tình nào vậy.

Mọi người ngồi uống rượu trong chốc lát thì Trương Thanh Vân vài lần đề nghị đi đánh bóng, nhưn Triệu Hồng Thần lại bảo đợi thêm một chút nữa. Trương Thanh Vân không khỏi dùng ánh mắt nghi nghờ nhìn về phía Lăng Tuyết Phi, vẻ mặt nàng có chút mất tự nhiên, Triệu Hồng Thần lại nói:

- Dượng, chờ tên Quách Lãng một chút, tên kia là cóc muốn ăn thịt thiên nga, thường xuyên ức hiếp những nữ nghệ nhân của công ty cô cô, hôm nay chúng ta thừa dịp mọi người có mặt ở đây phải phân chia cho rõ ràng mới được.

Triệu Hồng Thần nói đến đây thì ôm Tiểu Văn vào trong lòng, bộ dạng có vẻ rất biết cách che chở.

Trương Thanh Vân nghe thấy những lời như vậy thì thiếu chút nữa đã đá văng bàn, tiểu tử này đúng là tâm tình trẻ con, mình đường đường là một bí thư thị ủy đến đây hoạt động thể thao là quá đủ rồi, vì sao còn phải đi theo đám người chơi trò giành người yêu?

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Lăng Tuyết Phi, ánh mắt nàng lại nhìn lên trần nhà mà không nhìn hắn, Trương Thanh Vân trầm giọng nói:

- Tuyết Phi, muốn đánh tennis thì đi ngay bây giờ, tìm một sân bãi cho tốt.

- Vâng!

Lăng Tuyết Phi lập tức trở nên biết điều, hai người đi ra khỏi cửa tìm phòng thay đổi quần áo và cầm lấy trang bị, nhìn qua rất có tư thế thể dục thể thao.

Tình cảnh này Trương Thanh Vân cũng không lên tiếng, cũng không trách mắng Lăng Tuyết Phi hồ đồ.

Triệu Hồng Thần không có biểu hiện trưởng thành nhưng Lăng Tuyết Phi thì khác, nhưng dù sao nàng cũng là phụ nữ, cũng muốn được người đàn ông của mình che chở trước mặt người khác. Còn Quách Lãng kia, lần trước Trương Thanh Vân cũng đã nói rõ ràng chuyện của Lăng Tuyết Phi với đối phương. Tên này là tiêu chuẩn bá vương ở thủ đô, Lăng Tuyết Phi ở trước mặt hắn cũng khó giáng một gậy chết tươi, cuối cùng phải chu toàn mới được. Nhưng rõ ràng nàng cũng rất phiền lòng, đây chính là lý do mà Lăng Tuyết Phi hồ đồ và không bài xích ý đồ của Triệu Hồng Thần.

Trương Thanh Vân có rất nhiều điều áy náy với Lăng Tuyết Phi, bảo vệ người phụ nữ của mình chính là trách nhiệm của đàn ông. Nhưng thân phận của Trương Thanh Vân quá khác biệt, cũng không thể để cho Triệu Hồng Thần kéo mình lên đầu súng, vì vậy tạm thời tránh mặt cũng tốt.

Mà Trương Thanh Vân cũng nhớ kỹ Quách Lãng, tất nhiên hắn sẽ nghĩ biện pháp giúp Lăng Tuyết Phi thoát khỏi phiền phức này.

Trương Thanh Vân nghĩ như vậy nhưng Lăng Tuyết Phi lại có chút căng thẳng, nàng tương đối hiểu rõ tính tình của Trương Thanh Vân, hắn không thích phụ nữ dùng tiểu thông minh, hôm nay mình đùa dai, trong lòng hắn có mất hứng hay không?

Hai người đều có tâm tư, khi đi vào nhìn thấy sân tennis trống trơn nhưng chẳng ai hoạt động trước, hai người giống như chỉ muốn cầm vợt đứng ở bên cạnh sân bóng.

- Sao vậy? Tên Quách Lãng kia quấn lấy em dữ dội lắm sao?

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Lăng Tuyết Phi rồi nói.

Lăng Tuyết Phi có chút sững sốt, nàng á lên một tiếng mà vẻ mặt chợt đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Quách công tử kia đúng là rất chán ghét, là loại người bá đạo, em...Em...Rất khó đối phó.

- Sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày, Lăng Tuyết Phi vội nói:

- Nhưng cũng không làm gì được em, đến thủ đô em thường ít khi ra ngoài, chỉ ở trong nhà, vì vậy muốn tìm cũng không phải dễ, hơn nữa em cũng không có ý định sẽ ở lại thủ đô... ....

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Không có gì sao? Thật sự không có gì sao?

Lăng Tuyết Phi đỏ mặt mà không nói lên điều gì, nhưng nàng cũng cảm thấy buông lỏng, Trương Thanh Vân nói như thế chứng tỏ không tức giận. Lúc này Trương Thanh Vân cũng ngừng cười, hắn quay đầu nói:

- Tuyết Phi, việc này sẽ không kéo dài quá lâu, đây cũng không phải lần đầu anh nghe đến tên Quách Lãng này, đúng là cần phải có người dạy cho một bài học mới được.

Lăng Tuyết Phi chợt sững sờ, nàng há hốc miệng mà giống như không tin vào lỗ tai của mình. Thanh Vân muốn cho tên kia một bài học sao? Vì mình à? Lăng Tuyết Phi chợt cảm thấy trong lòng rung động, Trương Thanh Vân đứng ở bên cạnh nàng, lúc này nàng nhìn khắp chung quanh rồi cuối cùng cũng lấy dũng khí kéo cánh tay hắn, nàng vùi đầu vào cánh tay hắn rồi dịu dàng nói:

- Thôi bỏ đi, Thanh Vân, giới văn nghệ rất phức tạp, chuyện trong thủ đô lại càng phức tạp. Đã có giám đốc Triệu thì đám công tử kia cũng không dám làm quá, nếu vì những tranh đấu tầm phào thế này mà tạo ra ảnh hưởng tiêu cực thì được không bù mất.

Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn nhìn vào hai con ngươi của Lăng Tuyết Phi ở khoảng cách gần rồi nói:

- Lời này không phải là em nói ra mới đúng, quá hiểu chuyện.

- Có gì sao?

Lăng Tuyết Phi sẵng giọng, nàng rơi vào trạng thái làm nũng, hai tay ôm càng chặt hơn giống như có xu thế phóng vào trong lồng ngực Trương Thanh Vân.

- Được rồi, được rồi, chơi bóng, chúng ta không nên chỉ đến đây để ra vẻ!

Trương Thanh Vân nói, dù đã vào sân kín nhưng vẫn không an toàn, hắn cũng không dám thân mật với Lăng Tuyết Phi ở tình cảnh này.

Lăng Tuyết Phi buông cánh tay Trương Thanh Vân ra, nàng hình như vẫn còn chút không thỏa mãn, nàng dùng ánh mắt u oán nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Đến đây nào, bí thư Trương, chúng ta đánh ba ván, ai thắng hai thì thắng, em sẽ so tài với anh.

Sân tennis đóng kín thường vang lên những âm thanh rất lớn, Trương Thanh Vân có chút khó thể thích ứng, dù sao cũng không có cảm giác của một người đang đánh bóng, bước chân có chút rối loạn. Nhưng Lăng Tuyết Phi hình như cũng không lạnh nhạt với vận động, nàng đánh rất có bài bản, dù không lợi hại như Triệu Giai Ngọc nhưng cũng ngang tay với Trương Thanh Vân, vì vậy mà Trương Thanh Vân rất khó chiếm được tiện nghi khi đánh với nàng.

Trương Thanh Vân đánh bóng ngang tay với người phụ nữ của mình, tất nhiên hắn sẽ rất muốn thắng. Lúc bắt đầu hắn còn hào hứng bừng bừng, nhưng sau này thể lực không thể bù vào. Lăng Tuyết Phi thì khác hẳn, lúc đầu trạng thái không được tốt lắm, rất khó coi, nhưng càng về sau đánh càng hăng, điều này làm cho Trương Thanh Vân rất khốn khổ.

Lăng Tuyết Phi vừa đánh vừa cười, vừa nói, phòng này phản âm khá lớn, vì vậy mà trong phòng chỉ nghe thấy lời nói của nàng, khí thế của nàng cũng chiếm hết ưu thế.

Khi hai người đang đánh say sưa thì cửa chính của sân tennis chợt mở ra, một đám nam nữ kéo đuôi nhau tiến vào. Mà lúc này Trương Thanh Vân đang bị Lăng Tuyết Phi áp chế làm cho luống cuống tay chân, khi ánh mắt nhìn thấy đám người vào cửa thì trực tiếp thả lỏng, trực tiếp đánh bóng ra ngoài và nhận thua.

- Bốp, bốp!

Có người vỗ tay, Trương Thanh Vân mỉm cười. Người đi đầu chính là Quách Tuyết Phương, mà phía sau chính là đám người Triệu Hồng Thần, còn có thêm một người chính là Quách Lãng. Tiểu tử này đã có duyên gặp mặt một lần với Trương Thanh Vân, nhưng sau khi vào cửa thì trực tiếp đặt ánh mắt lên người Lăng Tuyết Phi, Trương Thanh Vân bị hắn xem là không khí.

- Bí thư Trương, thân thủ vẫn còn khá tốt, hào hứng rất cao, tôi đang nghĩ vì sao anh không đến, thì ra đã có người đẹp làm bạn!

Quách Tuyết Phương cười nói, cặp mắt vô tình nhưng cố ý nhìn về phía Lăng Tuyết Phi.

Trương Thanh Vân vung tay chặn lời của Lăng Tuyết Phi rồi nói:

- Được rồi, hôm nay cứ như vậy, coi như cô thắng.

- Ủa, sao lại ngừng rồi, chúng tôi mới đến mà!

Quách Tuyết Phương nói.

Trương Thanh Vân nói:

- Các người đến thì cứ đánh, tôi không đánh. Hơn nữa giám đốc Quách hẹn gặp cũng không phải đến đánh tennis đấy chứ?

Vẻ mặt Quách Tuyết Phương có hơi biến đổi, nàng nghe thấy giọng điệu của Trương Thanh Vân không được tốt cho lắm. Sau đó nàng lại nhìn sang Lăng Tuyết Phi, người này đang đi ra ngoài sân, đang dùng hành động thanh nhã để lau mồ hôi mặt. Sau khi lau sạch mồ hôi thì nàng lấy trong túi xách ra hai chai nước, nàng mở nắp rồi đưa cho Trương Thanh Vân một chai, động tác rất thuận tiện, rất tự nhiên.

Quách Tuyết Phương không khỏi hứ lên một tiếng, không đợi nàng kịp mở miệng, Quách Lãng ở bên cạnh đã không nhịn được nói:

- Anh Thanh Vân làm quan rất tốt, liên tục ở trong Giang Nam nhưng đến thủ đô thì lại "cưa" nữ ngôi sao, đã sớm nghe nói có một vị quan trong Giang Nam có quan hệ với Lăng tiểu thư, không phải là anh đấy chứ?

Lời này của Quách Lãng rất âm trầm, vẻ mặt không chút biến đổi, ánh mắt lại bùng lên cái nhìn ghen tỵ khó thể che dấu, hơn nữa còn có kích động.

Trương Thanh Vân tiếp nhận chai nước của Lăng Tuyết Phi rồi uống vào một ngụm, sau đó lại đưa trở về. Lăng Tuyết Phi lại đưa khăn mặt đến, hai người phối hợp rất ăn ý giống như căn bản không nghe thấy lời nói của Quách Lãng. Sau khi bề bộn xong tất cả thì Trương Thanh Vân mới híp mắt nhìn về phía mọi người, ánh mắt hắn dừng lại trên người Triệu Hồng Thần rồi nói:

- Hồng Thần, chúng tôi không chơi nữa, mọi người cứ tự nhiên.

Vẻ mặt Quách Lãng đã vì tức giận mà tái xanh, đây là lần thứ hai Trương Thanh Vân không thèm đếm xỉa gì đến hắn. Lần đầu tiên hắn được Hoàng Tử Ca khuyên can, lúc đó hắn đã nhịn không được, bây giờ lại càng không thể nhịn, nhưng Quách Tuyết Phương đã ngăn cản ở phía trước.

Quách Tuyết Phương đột nhiên cười ha ha nói:

- Thanh Vân anh quả nhiên làm người ta phải lau mắt nhìn, đáng tiếc hôm nay Triệu Giai Ngọc không có ở đây, nếu không tình cảnh sẽ rất đặc sắc.

Lăng Tuyết Phi vừa nghe thấy Quách Tuyết Phương nói như vậy thì tiến thẳng lên nói:

- Quách tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi và Trương tiên sinh chỉ là bạn bè, cũng không phải như những gì chị tưởng tượng. Hơn nữa anh ấy cũng là một nửa ông chủ của tôi, lời nói của chị rõ ràng không thích hợp.

- Phải không đấy?

Quách Tuyết Phương nhíu mày, đang định nói thêm thì Trương Thanh Vân đã sớm không nhịn được, hắn nói:

- Quách Tuyết Phương, cô cũng đừng gây rối, không phải cô gọi điện thoại tìm tôi sao? Bây giờ chúng ta nên nhân cơ hội bàn bạc đi là vừa.

Quách Tuyết Phương vốn đã tiến vào trạng thái phản kháng nhưng lại bị Trương Thanh Vân chặn ngang, những lời tức tối khó thốt lên. Nàng nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, sau đó lại nhìn sang Lăng Tuyết Phi, một lúc lâu sau mới nói:

- Đi, chúng ta đến phòng tiếp khách.

Trương Thanh Vân đi theo Quách Tuyết Phương, khi đến trước mặt Quách Lãng thì hắn đột nhiên khựng lại, ánh mắt hắn như dao nhìn vào Quách Lãng:

- Sau này nếu còn nói lung tugn thì tôi sẽ thu thập cậu.

Vẻ mặt Quách Lãng chợt đỏ bừng, khi nhìn thấy ánh mắt Trương Thanh Vân thì toàn thân giống như đông cứng, trong lòng sinh ra cảm giác e sợ. Hắn vốn rất tức tối nhưng không thể nói ra được lời nào.

Quách Tuyết Phương đi ở phía trước cũng hơi khựng lại, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng thấy đối phương không giống như trước kia. Lời này hắn nói ra rất bình thản, cũng rất ngắn gọn nhưng lại rất tự nhiên, tuyệt đối không đột ngột.

Trương Thanh Vân nói chuyện thì bùng ra uy nghiêm và khí thế cực kỳ kinh người, điều này làm cho Quách Tuyết Phương phải có chút thất thần trong khoảnh khắc. Trương Thanh Vân bây giờ đã khác với Trương Thanh Vân ở Tang Chương, đã có khí độ của người quyền cao chức trọng, đây là khí chất phải trải qua ngàn vạn lần rèn luyện, người bình thường căn bản không có chuẩn bị sẽ bị chế ngự như Quách Lãng.

Đám người trơ mắt nhìn Trương Thanh Vân bỏ đi mà không dám sinh ra một âm thanh nào, trong mắt Triệu Hồng Thần lóe lên tinh quang, trong đám hậu nhân của Triệu gia thì chẳng ai không biết Trương Thanh Vân.

Vì Trương Thanh Vân là người dám cướp lấy Lục cô cô, dùng sức một người để chống lại Triệu gia. Trước kia Triệu Hồng Thần cũng sinh ra ý nghĩ thân cận với Trương Thanh Vân, vì hắn cảm thấy Trương Thanh Vân gan dạ sáng suốt mà bội phục.

Hôm nay Triệu Hồng Thần thấy phong thái của dượng mà bội phục sát đất. "Sau này không được phép nói lung tung, nếu không tôi sẽ thu thập cậu!", có thể nói ra những lời như vậy với Quách Lãng thì trong thủ đô cũng chỉ có một mình Trương Thanh Vân mà thôi. Trương Thanh Vân thu thập Quách Lãng thế nào thì chẳng ai biết rõ, nhưng Triệu Hồng Thần tin dượng nhất định có biện pháp để đá đít Quách Lãng. Vì vậy mà trong lòng hắn cảm thấy rất chờ mong, hắn muốn được nhìn thấy dượng sẽ thu thập Quách Lãng như thế nào.

Ngoài Triệu Hồng Thần thì vẻ mặt những cô gái khác đều trắng bệch, Trương Thanh Vân mở lời bùng ra sát khí làm tất ả đều rất sợ hãi. Hàn Tiểu Đan vốn đã có hứng thú với Trương Thanh Vân thì lúc này cũng không dám tùy tiện chớp mắt đưa tình, nhưng nàng cũng cố gắng làm cho mình trở nên đoan trang một chút, sợ rằng sẽ rước họa vào thân.

Mà trong đám người thì chỉ có Lăng Tuyết Phi là hưng phấn và khoái chí, nàng đã thấy rõ sự kiêu ngạo và bá đạo của Quách Lãng, khi Trương Thanh Vân nói ra những lời kia thì nàng cũng có chút lo lắng, nhưng không ngờ Quách Lãng kiêu ngạo đệ nhất thiên hạ lại đứng đơ như tượng, đúng là quá buồn cười.

- Chú Quách, thế nào? Còn muốn đánh tennis không? Chúng ta bắt đội nhé!

Triệu Hồng Thần dùng giọng như cười như không nói.

Vẻ mặt Quách Lãng chợt phát lạnh, hắn biết hôm nay mình đã mất sạch mặt mũi. Nhưng chính hắn cũng không biết vì sao vừa rồi mình lại có hành động như vậy, tuy Trương Thanh Vân có rất nhiều tư nguyên nhưng Quách Lãng lại cảm nhận rất sâu sắc ánh mắt của đối phương.

Ánh mắt của Trương Thanh Vân chuyển lên người Quách Lãng giống như của cha và dượng, điều này hoàn toàn chính xác không thể nghi ngờ, có sự uy nghiêm khó thể kháng cự, làm người ta cảm thấy mất tự nhiên và chột dạ.

Quách Lãng bị một tiểu tử vãn bối như Triệu Hồng Thần chế nhạo mà vẻ mặt cực kỳ khó coi, hắn ngẳng đầu lên nhìn về phía Lăng Tuyết Phi đang đứng, đúng lúc lại thấy Lăng Tuyết Phi khoác túi lên vai chuẩn bị rời khỏi cửa. Vẻ mặt Quách Lãng chợt biến đổi, hắn nói lớn:

- Đứng lại, Lăng tiểu thư!

Thân thể Lăng Tuyết Phi chợt khựng lại, Triệu Hồng Thần lại sớm tiến lên dùng giọng quái dị nói:

- Chú Quách, còn có một chuyện cháu quên chưa nói, dượng của cháu còn đặc biệt bảo cháu báo cho chú biết, nó chú đừng quấy rầy Lăng tiểu thư và tất cả những nữ nghệ nhân trong công ty của Lục cô cô, nếu không thì, ha ha... ....

Cuối cùng Triệu Hồng Thần chỉ nói vài lời rất nhỏ, ba chữ "thu thập chú!" không được hắn nói ra, nhưng những lời nói trên nghe vào trong tai cũng đủ làm Quách Lãng cảm thấy bực bội. Hắn vung tay ném vợt tennis rồi chỉ thẳng mũi Triệu Hồng Thần nói:

- Hung ác, coi như các người hung ác, việc này tôi tuyệt đối không để yên.

… ….

Đèn trong phòng khách của Quách Tuyết Phương có hơi mờ ảo, khi Trương Thanh Vân tắm rửa xong vài thay quần áo đi đến thì đã gặp Quách Tuyết Phương đang ngẩn người bên cửa sổ. Nàng đứng sững sờ, ánh mắt thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt cũng có chút ngây ngốc.

- Cốc, cốc!

Trương Thanh Vân gõ bàn nói:

- Như vậy rồi à? Kể từ khi nào thì thâm trầm thế?

- A!

Quách Tuyết Phương lập tức phục hồi tinh thần trở lại, nàng liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi co quắp miệng nói:

- Anh càng ngày càng trẻ ra, em còn tưởng rằng anh được em mời đến, thì ra đã có người khác hội họp.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn nâng ly cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm rồi nhíu mày, Quách Tuyết Phương nói:

- À, em quên, anh thích uống trà, em sẽ lập tức gọi người thay đổi.

- Thôi khỏi!

Trương Thanh Vân vung tay cản Quách Tuyết Phương:

- Không có chuyện chẳng leo lên điện tam bảo, chúng ta trực tiếp đi vào vấn đề, tuy gần đây anh không thích cà phê nhưng ngẫu nhiên uống vài ngụm vẫn cảm thấy không tồi.

Quách Tuyết Phương hé miệng cười, vẻ mặt dần trở nên có chút xấu hổ, nàng dừng lại thật lâu rồi nói:

- Thanh Vân , em nghe nói Thanh Giang bên anh có vài trăm mẫu đất chuẩn bị dùng cho du lịch, tập đoàn Vân Sơn chúng em rất coi trọng hạng mục này, không biết anh nghĩ thế nào để phát động hạng mục này?

Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nói:

- Phải không đấy? Quách gia không hổ danh là thần thông quảng đại, nhanh như vậy đã biết tin rồi sao? Điều này trước mắt vẫn chỉ là cái nhìn cá nhân, rốt cuộc có thành hay không thì khó thể xác định.

Quách Tuyết Phương đỏ mặt, nàng nghe thấy ý mỉa mai trong lời nói của Trương Thanh Vân, vì vậy khoảnh khắc này cũng chẳng biết tìm từ thế nào cho thích hợp, hai người trở nên lặng lẽ. Kẻ nào cũng biết rõ nguyên nhân hậu quả, nhưng dù có dùng lời nói như thế nào cũng không thể che giấu được sự căn bản, cũng không thể lấp đầy lỗ hổng giữa hai người.