Trong phòng hội nghị rộng rãi chỉ còn lại ba người, Hà Mậu Sâm nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, hắn không ngờ đối phương lại nói ra những lời như vậy, cũng vì thế mà hắn không thể cho hội nghị tạm dừng để tạo ra một cuộc chạm trán nhỏ giữa ba tay lãnh đạo thị ủy. Thật ra trong lòng Hà Mậu Sâm cũng đã sớm nhìn thấy trọng tâm của vấn đề, nhưng hắn không có quyết đoán mà thôi. Hôm nay Trương Thanh Vân đi thẳng vào vấn đề, điều này làm cho trong lòng Hà Mậu Sâm có chút xúc động, nhưng cũng có thêm do dự.
Tình hình trước mắt ở Thanh Giang nếu không được xử lý thỏa đáng thì một người làm bí thư như Hà Mậu Sâm cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Khi sự việc bắt đầu phát sinh thì Hà Mậu Sâm đã phạm phải sai lầm đầu tiên, lúc đó Phiền Giang Nam chủ trương cứng rắn, đề nghị cục công an phái người đàn áp, sau đó cưỡng chế giám đốc xí nghiệp xử lý vấn đề, cho mọi người một câu trả lời thích hợp.
Nhưng Hà Mậu Sâm lại không áp dụng phương pháp như vậy, hắn cố ý để Phiền Giang Nam bùng lên trong khoảnh khắc, sau đó để chủ và thợ sinh ra bất đồng lớn, điều này kéo Phiền Giang Nam xuống chức chịu tội thay. Hà Mậu Sâm nghĩ rằng chiêu thức đó sẽ nịnh bợ cả chủ và thợ, hai bên sẽ thấy được thành ý của chính quyền. Không ngờ đám người này lại được đằng chân lên đằng đầu, lại cho rằng chính quyền mềm yếu, hai bên chẳng người nào chịu thua, bên nào cũng cho rằng mình đúng, không chịu ngồi xuống cùng bàn luận, cũng vì vậy mà sinh ra kết cục bây giờ.
- Bí thư Thanh Vân, anh có nghĩ đến vấn đề nếu xử lý không thỏa đáng thì hậu quả sẽ thế nào chưa?
Đỗ Thận Khoa đột nhiên nói.
Trương Thanh Vân cau mày mà không trả lời trực tiếp, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Hà Mậu Sâm. Lúc này Hà Mậu Sâm cũng bị ánh mắt của Trương Thanh Vân làm cho mất tự nhiên, hắn dùng tay sờ mũi, cảm thấy mình bị Trương Thanh Vân nắm rất tốt.
Hà Mậu Sâm hắn có thể miễn chức Phiền Giang Nam nhưng tuyệt đối không thể có hành động thiếu suy nghĩ với Trương Thanh Vân, hơn nữa đề nghị của Trương Thanh Vân trực tiếp chĩa vào sai lầm của mình. Nếu lần này hắn lại tiếp tục phủ quyết, một khi sự việc mất đi khống chế trong khoảng thời gian dài, đến lúc truy cứu trách nhiệm thì chưa nói đến người khác, bí thư chắc chắn là người chịu trách nhiệm lớn nhất. Để lại ấn tượng như vậy với lãnh đạo tỉnh ủy thì hậu quả quá nghiêm trọng.
Nhưng nếu bây giờ Hà Mậu Sâm tiếp nhận lời đề nghị của Trương Thanh Vân thì tất cả áp lực sẽ đổ lên đầu hắn. Công tác bảo vệ và ổn định chính là chuyện lớn đặt lên hàng đầu, bí thư tuyệt đối có quyền lên tiếng ở những vấn đề này, đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm trực tiếp. Nếu xử lý không tốt và sinh ra nổi loạn, hậu quả sẽ là bí thư mất chức và bị điều tra.
- Thanh Vân, anh nói ý nghĩ của mình đi!
Một lúc lâu sau Hà Mậu Sâm mới mở miệng nói.
Trương Thanh Vân có chút trầm ngâm, hắn nói ra ý nghĩ gồm hai bước. Trước hết phải nhờ quân khu giúp đỡ, áp dụng chế độ quân quản ở quận Nhạc Điền, cách ly tất cả công nhân ra khỏi nhà máy, không cho phép bọn họ tập trung lại với nhau, đây là thứ nhất.
Thứ hai chính là bắt người, những người gây rối và sử dụng vũ khí sẽ bị cảnh sát và bội đội bắt giữ, tiến hành đột kích và thẩm vấn kẻ đứng đầu, ngay sau đó là tuyên truyền, phải đưa vấn đề công nhân biểu tình trở thành hợp pháp.
Trên phương diện công tác tuyên truyền phải suy xét hành vi và đạo đức, phải dùng truyền thông và dư luận xã hội phản đối biểu tình phạm pháp, tạo ra hoàn cảnh bất lợi cho các phần tử gây náo loạn, toàn bộ xã hội phải quán triệt theo một tư tưởng chung.
Ngoài những vấn đề trên thì phải tạo ra áp lực cho xí nghiệp, ép bọn họ phải nhượng bộ. Đây đại khái cũng là phương pháp cây gậy và củ cà rốt, trước tiên phải dùng gậy, sau đó mới đưa ra cà rốt. Không thể để cho công nhân đang biểu tình thấy được sẽ có được quyền lợi thông qua gây rối trật tự, nếu làm được như vậy thì sau này tình hình Thanh Giang sẽ cực kỳ ổn định.
- Bí thư Thanh Vân, sao anh có thể kết luận có người gây rối? Nếu anh dùng hành vi quá khích như vậy để xử lý và sinh ra nổi loạn phải làm thế nào? Anh có nắm chắc sẽ xử lý ổn thỏa không?
Đỗ Thận Khoa dùng giọng nghiêm túc nói.
Trương Thanh Vân cau mày, Đỗ Thận Khoa rõ ràng khó thể mềm, khó trách chính quyền luôn là bên làm hỏng việc. Lúc này lửa cháy đến bên người, nếu thật sự không quả quyết hành động, hơn nữa lãnh đạo xí nghiệp lại không biết rõ tung tích, để sự việc tiến triển thêm một bước thì nguy cơ là quá lớn. Đồng thời Thanh Giang lại ở gần Thành Đô, một khi để cho đám công nhân kết thành đội ngũ đi đến vây quanh chính quyền tỉnh ủy thì ảnh hưởng tiêu cực là rất rộng, sợ rằng sẽ thu hút truyền thông quốc tế. Nếu Giang Nam xuất hiện nhân tố không ổn định thì ban ngành Thanh Giang sẽ xong đời.
- Anh Đỗ, anh xem cái này!
Hà Mậu Sâm nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, hắn ném sang cho Đỗ Thận Khoa một văn kiện.
Đỗ Thận Khoa liếc mắt nhìn sang thì vẻ mặt lập tức biến đổi, hắn thì thào nói:
- Điều này sao có thể? Có bao nhiêu người gây rối? Bọn họ đốt bao nhiêu chiếc xe hơi?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, hắn liếc mắt nhìn Đỗ Thận Khoa rồi nhận lấy văn kiện. Trương Thanh Vân nhìn lướt qua, đây là báo cáo mật của đội ngũ cảnh sát đang làm nhiệm vụ. Tối qua khu nhà xưởng số ba ở quận Nhạc Điền liên tiếc xuất hiện tình trạng cướp bóc và đốt phá, tình cảnh khó khống chế, đội ngũ công an yêu cầu đảng ủy trợ giúp.
Gương mặt Trương Thanh Vân chợt run rẩy, hắn liếc mắt nhìn Hà Mậu Sâm mà trong lòng chợt lo lắng. Mình quá coi thường Hà Mậu Sâm, hắn là bí thư và có vài phần ẩn giấu, nhưng người có được định lực và sự nhẫn nại như vậy cũng rất đáng quý, Trương Thanh Vân tự nhận là mình vẫn còn rất kém.
Trong mắt Hà Mậu Sâm chợt lóe lên tinh quang, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Đỗ Thận Khoa, hắn nói:
- Anh Đỗ, anh thấy thế nào?
Vẻ mặt Đỗ Thận Khoa trở nên trắng nhợt, hắn và Hà Mậu Sâm là bạn nối khố, tất nhiên chỉ cần nhìn mặt là biết bí thư sẽ đồng ý với lời đề nghị của Trương Thanh Vân. Nếu hắn không đồng ý thì sau này động tác sẽ bị hạn chế, sẽ chừa ra con đường cho thời kỳ bí thư lộng hành. Đỗ Thận Khoa biết rất rõ điểm này.
- Cốc, cốc!
Đúng vào lúc này đột nhiên có người gõ cửa, Trương Thanh Vân cau mày, Hà Mậu Sâm cất cao giọng nói:
- Vào đi!
Một tiếng két vang lên, thư ký trưởng Tân Tuấn tiến vào, vẻ mặt hắn rất trầm trọng, khi đi đến gần thì đảo mắt nhìn Hà Mậu Sâm. Lúc này Hà Mậu Sâm vung tay nói:
- Có gì cứ nói thẳng.
Tân Tuấn gật đầu nói:
- Là thế này, vừa rồi hải quan Lâm Cảng gọi điện đến, đoàn khảo sát của chúng ta từ HongKong bay về và nhập cảnh mang theo vật phẩm cấm, lúc này hải quan đang làm hồ sơ, bọn họ liên hệ với chúng ta để giải quyết.
- Cái gì?
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn đứng thẳng dậy:
- Vật phẩm cấm gì? Vấn đề là ai mang về?
- Hổ cốt! Nghe nói không phải chỉ là một người, ngay cả phó chủ tịch Quách cũng bị liên quan, vấn đề có chút khó giải quyết. Hổ cốt là vật liệu mà quốc gia cấm lưu hành, dù là người nào mang theo hay mua bán cũng bị coi là phi pháp.
Tân Tuấn nói, vẻ mặt có chút đỏ hồng, có lẽ vừa rồi người ta cũng không nể mặt nhiều lắm, vì vậy trong lòng cũng khó thông.
Nhà dột gặp đêm mưa, Trương Thanh Vân hận không thể phóng đến Lâm Cảng cho Quách Chu Quần vài tát. Đường đường là phó chủ tịch thành phố mà tố chất lại thấp đến mức độ như vậy, ngay cả luật pháp quốc gia cũng không hiểu rõ, lại mua xương hổ, làm người ta mất mặt.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn ngẩng đầu, khi thấy Hà Mậu Sâm nhìn về phía mình thì hắn vội vàng lấy lại bình tĩnh nói:
- Cứ để bọn họ tự mình giải quyết, bọn họ gieo gió gặt bão, vương tử phạm pháp cùng tội như dân thường, chúng ta theo chân bọn họ liên hệ làm gì? Không cần liên hệ, để bọn họ tự xử lý.
- Điều này.
Vẻ mặt Tân Tuấn chợt biến đổi, không phải chẳng hiểu ý Trương Thanh Vân, nhưng lại thấy bí thư Trương không quan tâm đến nhân tình. Tân Tuấn không dám nói gì, mà Hà Mậu Sâm lại hừ một tiếng rồi nói:
- Anh không nghe thấy gì sao? Tôi đồng ý với đề nghị của bí thư Trương, cứ để cho hải quan Lâm Cảng tự giải quyết.
Tân Tuấn lên tiếng, Hà Mậu Sâm lại nói:
- Chờ chút, đi ra bên ngoài thông báo cho các đồng chí thường ủy, để bọn họ có thể giải tán, khi nào khôi phục lại thì tôi sẽ thông báo sau.
- Tốt!
Tân Tuấn gật đầu nói, hắn nhìn qua ba vị lãnh đạo mà không dám nói nhiều. Hắn biết rõ ba tay trong thị ủy đang bày ra hành động đầu tiên, lúc này quan trọng nhất chính là giải quyết thế cục ở Thanh Giang, tất cả đều phải đặt tinh lực trên phương diện này. Có lẽ bây giờ ba người đang thương lượng đến giai đoạn quan trọng, Tân Tuấn nào dám nhiều lời?
Tân Tuấn vội vàng chạy ra ngoài, đám thường ủy nhận được thông báo mà không dám tản đi, vẻ mặt ai cũng ngày càng ngưng trọng. Mà trong phòng, Hà Mậu Sâm bắt đầu chuyển chủ đề lên sự việc công tác.
Vốn những chuyện thế này phải do tất cả thường ủy cùng nhau thương lượng, nhưng trong lòng Hà Mậu Sâm biết rõ, bây giờ thời gian quá căng, đợi đến khi tất cả thường ủy đưa ra phương hướng giải quyết thì rau đã sớm thối rữa. Hơn nữa có biện pháp thích đáng nào sao? Thế cục trước mắt biện pháp nào cũng nguy hiểm, cho nên điều cần thiết lúc này là chyên quyền độc đoán.
Nhưng nếu Hà Mậu Sâm muốn làm được điều này thì trước hết cần phải có sự giúp đỡ của Đỗ Thận Khoa và Trương Thanh Vân, đây cũng chính là nguyên nhân mà ba người phải họp nhau bàn bạc. Trong lòng Hà Mậu Sâm vốn không quyết đoán, nhưng chuyện liên quan đến đoàn khảo sát vừa rồi, Tân Tuấn nói ra thì Trương Thanh Vân lập tức có đề nghị, hắn rất vừa ý.
Trong chuyện hải quan Lâm Cảng chắc chắn có chuyện, khả năng lớn nhất chính là Quách Chu Quần liên hệ với bọn họ xảy ra vấn đề. Quách Chu Quần dẫn đoàn khảo sát và mang theo vật cấm, ngược lại còn mạnh mồm có khả năng rất lớn, nếu không thì đồng chí hải quan Lâm Cảng cũng không có hành động chẳng đúng mực như vậy, đáng lý ra chỉ cần tịch thu vật phẩm là xong.
Lúc này Lâm Cảng ném vấn đề cho Thanh Giang, phương pháp xử lý của Trương Thanh Vân rất đúng. Nếu không Thanh Giang phải ra mặt nói chuyện thay cho Quách Chu Quần, sợ rằng sẽ làm cho bọn họ phản cảm, người ta muốn giải quyết cũng không được.
Mà như Trương Thanh Vân thì sẽ để cho các cán bộ ở Lâm Cảng giải quyết theo quy củ, khả năng Lâm Cảng thả người là rất lớn. Dù sao tất cả cũng đều là cán bộ, hơn nữa là hai thành phố có kết giao, lúc này lãnh đạo thị ủy Thanh Giang đang chú ý đoàn kết, Lâm Cảng là thành phố cấp hai, nếu quá cường thế thì cũng phải chú ý đến lực ảnh hưởng chứ?
Vấn đề này giải thích rất đơn giản, nhưng Trương Thanh Vân chỉ cần nghe xong Tân Tuấn báo cáo là có thể nắm chắc tất cả, điều này vượt xa sự cay nghiệt bình thường, tốc độ phản ứng thậm chí còn nhanh hơn cả Hà Mậu Sâm.
Hà Mậu Sâm thấy vậy mà thầm gật đầu, trong lòng đại khái cũng có quyết đoán, hắn quyết định phương pháp áp dụng cụ thể thế nào đều do Trương Thanh Vân thực hiện Vì Trương Thanh Vân là phó bí thư, hắn xử lý mọi việc thì đường sống quay về sẽ lớn hơn nhiều. Đồng thời đối phương còn có quan hệ rất tốt với quân khu, cũng là loại thâm căn cố đế ở Thành Đô, có hậu thuẫn khá mạnh. Nếu làm những việc sát phạt quyết đoán mà căn cơ quá thấp cũng không được, vì vậy Trương Thanh Vân là người thích hợp nhất ở Thanh Giang.