Chương 419: Thời điểm đánh ván cờ lớn

Hà Mậu Sâm mời tham gia hội nghị thường ủy, hắn bắt đầu tổ chức điều chỉnh phân công. Cử động lần này của Hà Mậu Sâm cũng có ý nghĩa lớn đối với cơ cấu quyền lợi mới phát sinh trong Thanh Giang.

Trương Thanh Vân được sắp xếp làm bí thư phụ trách công tác đoàn thể, lãnh đạo các công tác tổ chức, tuyên truyền và tư pháp. Đồng thời phụ trách liên lạc với phòng thương mại, phòng quy hoạc đô thị và ủy ban quản lý khu công nghệ cao.

Trương Thanh Vân được nhận những phân công mới làm tất cả các giới trong thành phố Thanh Giang chú ý, Hà Mậu Sâm hành động như vậy chẳng khác nào chính thức xác lập địa vị thứ ba của Trương Thanh Vân ở chính đàn Thanh Giang. Mà hệ thống tư pháp sau đả kích đặc biệt lần này cũng đã ngữa bài, Phiền Giang Nam tạm thời bị loại ra khỏi danh sách thường ủy, Hà Mậu Sâm chính thức đưa người này lên ngồi trên ghế phó chủ tịch phân công quản lý nông nghiệp và ngư nghiệp, cũng coi như xuống chức.

Đối với kết quả như vậy thì Trương Thanh Vân cho rằng cũng có thể thỏa mãn, nhưng hắn cũng biết rõ đây là Hà Mậu Sâm muốn thả mình ra. Trước đó khi mình mới đến, nếu có vấn đề thì bí thư tất nhiên sẽ giúp mình. Nhưng bây giờ tình thế đã khác, khi thường ủy được phân công điều chỉnh thì chính mình cũng được phân công chính xác, sau này đánh cờ sẽ không quan tâm đến chuyện tình cảm, những gì đợi chờ mình chính là những khiêu chiến hoàn toàn mới.

Khiêu chiến này đến rất nhanh, khi Trương Thanh Vân vừa được phân công quản lý tư pháp thì lập tức đi dự hội nghị ở tỉnh ủy và bị lãnh đạo phê bình. Lãnh đạo tỉnh ủy biểu hiện rất thất vọng với công tác tư pháp vài năm qua ở Thanh Giang, Trương Thanh Vân cũng bị khiển trách.

Trương Thanh Vân điều tra ra vấn đề trong chiến tuyến tư pháp ở Thanh Giang, loại bỏ những phần tử sâu mọt, hắn coi như lập được công lớn nhưng không được khen ngợi, ngược lại còn bị khiển trách. Nhìn qua htif có vẻ rất hoang đường, nhưng lại thấy đây là Hà Mậu Sâm gõ Trương Thanh Vân một gậy đầu tiên. Trương Thanh Vân biểu hiện quá mạnh, tất nhiên Hà Mậu Sâm cũng phải cho hắn chút cảnh cáo, như vậy cũng là bình thường.

Về phương diện khu công nghệ, hội nghị kêu gọi đầu tư cuối cùng cũng được thị ủy và chính quyền Thanh Giang khởi động, Trương Thanh Vân đảm nhận nhiệm vụ tổng chỉ huy. Lần này phó chủ tịch tỉnh Vi Trung Quốc sẽ phát biểu trên hội nghị, bí thư thị ủy Thanh Giang Hà Mậu Sâm, chủ tịch thành phố Thanh Giang Đỗ Thận Khoa đều phải trình diện.

Hội nghị kêu gọi đầu tư lần này tuy chỉ mang tính tuyển chọn cho khu vực, nhưng Trương Thanh Vân cố ý nâng lên rất cao, lần đầu tiên cũng ngữa ra lá bài "Trung Nguyên quật khởi". Hơn nữa hắn còn vận dụng tất cả quan hệ mời nhiều tập đoàn lớn và nổi tiếng trong ngoài nước đến tham gia hội nghị, ít nhất thì danh tiếng cũng sẽ làm cho rất nhiều người chú ý.

Hội nghị kêu gọi đầu tư được mở ra trong ba ngày, khoảng thời gian này có rất nhiều đề nghị đầu tư, cuối cùng cũng không có mấy hợp đồng được ký kết nhưng các loại tin đồn cứ lan ra ngoài như thủy triều. Giống như trải qua một hội nghị kêu gọi đầu tư lần đầu tiên thì dù là ủy ban quản lý khu công nghệ hay bản thân Trương Thanh Vân cũng trở thành mũi tên phóng đi, mà Trương Thanh Vân rất nhanh đã được coi là cán bộ hoa hòe.

Trương Thanh Vân cảm thấy có chút buồn cười với vấn đề này, nhưng hắn cũng biết rõ thói đời lúc này là như vậy, thường thì thứ gì cũng phải dũng cảm nếm thử mới được. Đối với vấn đề định vị hội nghị lanafnafy thì Trương Thanh Vân cũng không tính toán có hiệu quả chân thực, vì vậy những tình huống này đều hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.

Tuy Trương Thanh Vân nghĩ vậy nhưng người khác lại cảm thấy hả hê, tin đồn trái khoáy chiếm vị trí đa số. Trương Thanh Vân cũng không quan tâm đến người khác nói như thế nào, hắn hết lòng vui đầu vào công tác trong ủy ban quản lý, động viên cán bộ để bọn họ làm từng bước, không cần phải chịu sự quấy nhiễu của người ngoài.

- Cốc, cốc!

Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân lên tiếng, Ân Bằng Phi đẩy cửa tiến vào. Khi hắn còn đang định mở miệng thì thấy Trương Thanh Vân đang vùi đầu rất chăm chú vào trong một đống lớn tài liệu. Hắn không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng ngây người, trong ánh mắt có chút lo lắng và bội phục.

Sau khi trải qua vài tháng công tác cùng nhau, Ân Bằng Phi cũng coi như biết một phần tính cách của Trương Thanh Vân. Nếu xét theo độ tuổi thì bí thư Trương còn trẻ hơn hắn nhiều, nhưng nếu xét về tâm trí hay năng lực thì Ân Bằng Phi không thể bằng.

Ân Bằng Phi trước kia cũng không có tiếng tăm gì ở ban thư ký thị ủy Thanh Giang, điều thứ nhất chính là hắn quá kiêu ngạo, thứ hai chính là nguyên nhân không được sử dụng. Thói đời thường chỉ được giảng giải bằng hai chữ lợi ích, tình cảnh trước kia Ân Bằng Phi không được trọng dụng thì rơi vào đường chết, cũng chẳng ai thấy hắn có tương lai, thái độ của người khác đối với hắn thế nào thì không nghĩ cũng biết.

Nhưng sau khi theo chân Trương Thanh Vân thì Ân Bằng Phi cảm thấy tình cảnh không còn như trước đó, cuối cùng có người gọi hắn là anh Ân, rất nhiều cán bộ tuyến dưới gặp hắn đề phải cung kính chào một câu thư ký Ân.

Trong số người này có những kẻ mà Ân Bằng Phi không nhận ra, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến lời nói nịnh nọt và lễ nghĩa của đối phương. Chưa nói đến những thứ gì khác, sau khi làm thư ký cho bí thư Trương thì vấn đề Ân Bằng Phi hút thuốc cũng khỏi cần tự mua. "Nếu có giá trị thì tôi và anh cùng phát triển!" đây là một câu nói xưa, đúng là không thể coi chuyện này là một hình thức nhận hối lộ cho được.

Sau khi trải qua hai tình cảnh biến hóa trái ngược thì tâm tình Ân Bằng Phi cũng trở nên cực kỳ thông thoáng, cũng không còn chút dao động nào đối với Trương Thanh Vân. Sau khi trải qua mưa gió thì nếm trải đủ hạng người, những người này đứng thành hàng còn kiên định hơn kẻ khác rất nhiều. Ân Bằng Phi biết rõ nếu không có Trương Thanh Vân thì mình chẳng là thứ gì ra hồ, sợ rằng sẽ chết không chỗ chôn.

Cho nên tâm tình của Ân Bằng Phi cũng liên tục biến đổi khi vị trí của Trương Thanh Vân lên xuống trong Thanh Giang. Trương Thanh Vân thuận lợi đắc ý thì Ân Bằng Phi cũng thuận buồm xuôi gió, khi bên ngoài có nhiều tin đồn về Trương Thanh Vân thì Ân Bằng Phi cũng sẽ rất lo lắng. Nô bộc phải theo chủ, đây đúng là câu nói đại khái về tình cảnh của Ân Bằng Phi vào lúc này.

- Nói đi, có chuyện gì vậy, Bằng Phi?

Trương Thanh Vân nói, hắn không ngẩng đầu, hắn vẫn nhíu mày và xem xét các tài liệu trên bàn làm việc.

- Bí thư Trương, văn phòng thị ủy thông báo chiều này bí thư Hà sẽ mời họp hội ý, anh cần phải tham gia.

Ân Bằng Phi nói.

Trương Thanh Vân buông văn kiện trên tay xuống, hắn nói:

- Tôi biết rồi, vừa rồi tôi cũng đã nhận được điện thoại, có gì không đúng sao?

- Điều này...Hôm qua anh nói chiều nay sẽ đến Thành Đô, nếu không có gì thì chương trình sẽ phải thay đổi.

Ân Bằng Phi nói, Trương Thanh Vân chợt ngẩn người rồi vỗ vỗ đầu. Lúc này hắn mới nhớ ngày mai là cuối tuần, chiều hôm nay đúng là chuẩn bị về Thành Đô.

Đêm nay Triệu Giai Ngọc muốn về Thành Đô, Triệu Hồng Yến bây giờ cũng đang bị đóng cửa ở biệt thự Nam Sơn. Vốn là Triệu Truyền muốn đưa nha đầu này về thủ đô, nhưng nha đầu kia sống chết không chịu, thiếu chút nữa đã quỳ xuống dập đầu với Trương Thanh Vân. Cuối cùng nàng cũng xin Trương Thanh Vân bảo vệ để tạm thời được ở lại Thành Đô trong khoảng thời gian ngắn, nhưng dù là như vậy thì Triệu Truyền cũng phái chuyên gia đến giám sát, sợ rằng nha đầu này sẽ bỏ trốn.

Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân bận rộn đến mức đầu váng mắt hoa, căn bản cũng không có tâm tư đi quan tâm đến Triệu Hồng Yến. Vất vả lắm hắn mới tổ chức xong hội nghị kêu gọi đầu tư, cũng có chút nhàn rỗi, nhưng lúc này xe ra cuối tuần còn chưa có thể được về nhà. Hà Mậu Sâm lúc này mở hội nghị, sợ rằng vấn đề cũng không phải nhỏ.

- Tôi biết rồi, lịch trình đến Thành Đô hôm nay sẽ hủy bỏ. Đúng rồi, trưa nay tôi nghe nói anh ồn ào vài câu với thư ký của chủ tịch Nghê ở căn tin phải không? Có chuyện gì xảy ra vậy?

Trương Thanh Vân nói.

Vẻ mặt Ân Bằng Phi chợt biến đổi, nhưng Trương Thanh Vân đã hỏi thì hắn không thể không nói, vì vậy đành phải nói đại khái tình huống lúc đó. Thì ra thư ký của Nghê Quảng Vũ tên là Hướng Hoa, người này nổi danh lắm mồm, trưa nay trong lúc dùng cơm thì Hướng Hoa nói chuyện không che miệng, hắn nói lãnh đạo cảm thấy không hài lòng vì tiến triển ở khu công nghệ Thanh Giang, lời nói mờ mịt như vậy làm Ân Bằng Phi rất bất bình.

Ân Bằng Phi nghe thấy như vậy thì lập tức cùng Hướng Hoa tranh chấp, hắn bác bỏ vài lời nói của đối phương. Như vậy thì còn chưa tính là cãi nhau, nhưng lúc này đám người lắm mồm lại có rất nhiều, dần dần tin đồn lan ra lại trở thành mâu thuẫn giữa Trương Thanh Vân và Nghê Quảng Vũ, cũng vì vậy mà hai thư ký mới cãi nhau vào giờ cơm.v.v.Lúc này nhân viên nhà nước ở thị ủy Giang Nam nói ra những câu như vậy là rất thông thường.

Trương Thanh Vân căn bản không biết chuyện này, khoảng thời gian qua hắn nhìn chằm chằm vào khu công nghệ cao Thanh Giang, ngược lại Nghê Quảng Vũ lại không nhịn được phải gọi điện xin lỗi, vì vậy Trương Thanh Vân mới biết rõ ngọn nguồn.

- Anh nhìn lại mình xem, lần đầu tiên không biết lựa lời đã sinh ra bao nhiêu tai họa? Tôi đã sớm dặn dò anh, không cần phải quan tâm đến những lời nói huyên thuyên ở bên ngoài, cần phải chăm chỉ làm việc, làm người phải biết an phận, nhưng anh lại một mực không nghe. Chút nữa anh phải nhận sai với thư ký trưởng ở bên kia, anh nghe rõ không?

Trương Thanh Vân nghe xong những lời tự thuật mà biết Ân Bằng Phi không nói dối, nhưng dù sao cũng phải phạt, cũng coi như tỏ thái độ của chính mình với bên ngoài.

Ân Bằng Phi khúm núm rời khỏi phòng làm việc mà trong lòng thở dài một hơi, hắn cũng biết tính tình của Trương Thanh Vân, bí thư thường không có chút hứng thú nào với những tin đồn thế này, trước nay chỉ chú tâm vào công tác.

Hôm nay tuy chính Ân Bằng Phi phải đến nhận lỗi với thư ký trưởng nhưng trong đầu cũng có thêm vài ý nghĩ, có lẽ tám phần bí thư đã muốn ra tay, vì cây to đón gió lớn. Trương Thanh Vân đến Thanh Giang thì đã nắm quyền to, cũng không biết bao nhiêu người phải đỏ mắt. Nhưng dù thế nào thì Ân Bằng Phi cũng có lòng tin tuyệt đối với Trương Thanh Vân.

Cuộc họp hội ý do Hà Mậu Sâm chủ trì, số người tham gia ngoài Trương Thanh Vân thì có Đỗ Thận Khoa, trưởng phòng tổ chức Điền Khải Diệu và phó chủ tịch thường vụ Nghê Quảng Vũ. Vấn đề mà mọi người thảo luận chính là sự tiến triển của hạng mục khu công nghệ.

Hà Mậu Sâm mở miệng đã nói:

- Bí thư Thanh Vân, gần đây rất nhiều người có cái nhìn về khu công nghệ, cá nhân tôi trước sau như một vẫn giúp đỡ toàn thể đồng chí trong ủy ban quản lý. Hy vọng anh không nên có những tư tưởng quá gánh nặng, không cần phải cố gắng tạo ra thành tích quá nhanh.

Trương Thanh Vân khiêm tốn nói lời cảm ơn, hắn nhìn Hà Mậu Sâm rồi không khỏi liếc qua Đỗ Thận Khoa, hắn biết rõ Hà Mậu Sâm nói những lời này cho ai nghe. Trước kia hạng mục khu công nghệ được nắm chắc trong tay của chính quyền, sau khi Trương Thanh Vân đến thì nhờ vào nhiều cơ hội, cuối cùng mới được nắm quyền chủ quản công tác này. Trong lòng Đỗ Thận Khoa nhất định sẽ có chút vướng mắc, thầm nghĩ hội nghị kêu gọi đầu tư lần này không thành công thì chính quyền bên kia đang sinh ra động tĩnh lớn nhất.

Đỗ Thận Khoa nhăn mày, hắn cũng không muốn dây dưa ở vấn đề anfy mà chỉ nói:

- Vấn đề khu công nghệ rất phức tạp, cho đến bây giờ cũng không thể nói không có thành quả. Tất nhiên người ngoài có chút nghi vấn đề công tác của ủy ban quản lý cũng hoàn toàn có thể hiểu, dù sao thì hấp tấp, đã bỏ ra khá nhiều tiền tổ chức hội nghị kêu gọi đầu tư mà không đạt đến hiệu quả mong muốn.

Đỗ Thận Khoa nói những lời này rất hàm súc, nhưng rõ ràng đã tỏ ra hoài nghi với công tác của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân vẫn còn đang châm trà, vẻ mặt không nóng không vội, hình tượng làm người ta cảm thấy sâu xa khó hiểu. Trong lòng của hắn đã biết rõ, lúc này nói lời nào cũng như không, đơn giản cứ nên da mặt dày, giả vờ như không nghe thấy lời phê bình của lãnh đạo, trước tiên qua giai đoạn này rồi nói sau.

Trương Thanh Vân ra vẻ như vậy thì Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa cũng không còn biện pháp nào để mở miệng mắng người, vì vậy cũng chỉ biết gác nghi vấn này xuống. Nghê Quảng Vũ hôm nay vốn đã chuẩn bị sẵn, chỉ hy vọng Trương Thanh Vân không chịu nổi áp lực và có cử động lớn, nếu như vậy thì cơ hội của hắn sẽ tới. Nhưng vào đúng khoảnh khắc thì Trương Thanh Vân vẫn tỉnh bơ, bộ dạng giống như tất cả không liên quan đến mình, thậm chí trên mặt còn không có chút hỗ thẹn, vì vậy mà Nghê Quảng Vũ cảm thấy mắc nghẹn.

Trương Thanh Vân chẳng lẽ không nhìn thấy hai người Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa cảm thấy bất mãn vì công tác của mình sao? Điều này rõ ràng là không thể, nhưng Trương Thanh Vân nghe những lời trách móc với bộ dạng mây trôi nước chảy như vậy cũng làm người ta bội phục. Nghê Quảng Vũ thấy vậy mà liên tục lắc đầu, hắn cảm thấy mình đã bại.

Đề tài thảo luận kế tiếp đã đẩy vụ việc khu công nghệ ra phía sau, mọi người bắt đầu thảo luận về nhân tuyển cho chức vụ cục trưởng công an. Đây cũng là một vấn đề khá nặng, đề tài này do Đỗ Thận Khoa nói ra đầu tiên. Hắn cho rằng lúc này Phiền Giang Nam đã được điều đi nắm công tác quản lý nông nghiệp, vì công tác công-kiểm-pháp có quá nhiều liên quan nên Phiền Giang Nam không tiếp tục được đảm nhiệm chức cục trưởng công an. Vì vậy cần phải tuyển một người thích hợp để đảm nhiệm chức vụ quan trọng này.

- Bí thư Thanh Vân, anh thấy thế nào? Anh có ý kiến gì không? Anh và anh Điền đã liên hệ với nhau về vấn đề này rồi chứ?

Hà Mậu Sâm mở miệng nói, hắn hỏi Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cau mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói về vấn đề nhân tuyển cho chức vị cục trưởng công an, trước đó Điền Khải Diệu chưa từng đề cập qua, cũng không có người nào khác nhắc nhở mình. Vì vậy mà Hà Mậu Sâm hỏi những lời này rất đột ngột.

Nhưng dưới tình huống này, bí thư đã hỏi thì chính Trương Thanh Vân không thể nói không biết. Hắn có hơi trầm ngâm rồi ngẩng đầu nhìn Điền Khải Diệu:

- Anh Điền, các anh đã có danh sách đề cử chưa?

Điền Khải Diệu biết rõ điều này, nhưng hắn không ngờ sẽ đề cử người nhanh như vậy, vì vậy vội hỏi:

- Người được đề cử thì có, dựa theo chính quyền đề cử thì phó chủ tịch Quách Chu Quần rất có lý lịch phù hợp. Mặc khác phó cục trưởng thường vụ Thạch Dũng cũng là một nhân tuyển tốt, người này đề bạt lên nhận chức cũng không có vấn đề gì.

Khi tên hai nhân vật kia được nói ra thì vẻ mặt năm người trong phòng chợt khác biệt, rõ ràng là ý kiến không thống nhất, vì vậy rất khó thể kết luận. Thật ra Trương Thanh Vân đều có chút bất mãn với cả hai nhân tuyển.

Quách Chu Quần thì không cần phải nói, người này là công tử Quách gia không có tâm tình, làm việc không ra hồn, nếu treo trên chức vị cục trưởng công an thì chẳng thích hợp. Chức vị cục trưởng công an là thế nào? Quách Chu Quần tuyệt đối không đáng để tinàng

Thật ra bên chính quyền đề cử Quách Chu Quần cũng hoàn toàn có thể hiểu, Quách Chu Quần là "lính hàng không", hơn nữa ai cũng biết hắn nằm trong chiến tuyến của bí thư Chiêm. Lúc này những người có lý lịch hợp với chức vụ cục trưởng công an cũng không còn nhiều, nếu Quách Chu Quần hợp lệ thì đưa ra ngoài, dù thế nào thì cũng là một con rối, thật sự làm một bước cờ hay.

Mà người còn lại thì chính là Thạch Dũng, người này năng lực tuyệt đối không thể phủ nhận, nhưng lý lịch rất thiếu độ nặng. Điều này sợ rằng sẽ làm cho đám người trong cục công an không phục, đây cũng là chướng ngại lớn.

Hầu như trước nay những người được đề cử làm cục trưởng công an thường phải cao tay, cho nên nếu muốn kéo Thạch Dũng lên vị trí đề bạt đặc biệt, nếu không có địa vị trưởng ban ở cấp thị thì rõ ràng không có độ nặng. Cục công an của một thành phố phát triển kinh tế và sản xuất thì nhất định phải giữ ổn định và an toàn xã hội, nếu không có độ nặng thì không được.

- Tôi cảm thấy hôm nay thảo luận vấn đề này vẫn còn hơi sớm!

Trương Thanh Vân là người mở miệng đầu tiên, hắn lập tức nói ra vấn đề Quách Chu Quần là người mới đến, vị trí cục trưởng công an lại quá quan trọng, vì vậy không thể để cho một phó chủ tịch chưa quen thuộc Giang Nam kiêm nhiệm chức vụ này được.

Mà đối với Thạch Dũng thì Trương Thanh Vân cũng dùng lý do lý lịch thấp mà thoái thác, trước tiên phải cho hai nhân tuyển bị đông cứng lại.

- Bí thư Thanh Vân nói rất đúng, anh nói như vậy đúng là quả thật khó thể tìm được người thích hợp vào lúc này.

Đỗ Thận Khoa nói, sau đó hắn lập tức di chuyển chủ đề nói tiếp:

- Vốn khối công tác tư pháp đang còn trống, bí thư Thanh Vân lại đang nắm công tác đoàn thể, vì vậy nếu xét theo hình thái công tác thì rõ ràng khối công tác tư pháp vẫn rất nặng. Nhưng Bí thư Thanh Vân gần đây lại vì quản lý khu công nghệ mà khó thể phân thân, hơn nữa khối tư pháp lại khó thể bỏ trống, lúc này đã xuất hiện mâu thuẫn.

Trương Thanh Vân liếc Đỗ Thận Khoa, người này nói mà không có dấu hiệu nở nụ cười, dù sao cũng sinh ra cho người ta cảm giác nguội lạnh, nhưng bản lĩnh lại cực mạnh. Hắn níu lấy vấn đề khu công nghệ Trương Thanh Vân chưa xử lý thỏa đáng để thừa dịp kéo khối công tác tư pháp cho người bên mình, đúng là lấy vấn đề của mình trên vấn đề bộc lộ của người khác.

Vì vậy mà Trương Thanh Vân không khỏi cười khổ, mình thường bắn chim nhạn, hôm nay lại bị nhạn mổ mắt. Đỗ Thận Khoa quả thật là một nhân vật không thể xem thường, trước nay hắn đều tỏ ra rất ôn hòa, ngược lại hai phó chủ tịch thường ủy khác mới là người thường lộ mũi nhọn.

Đây cũng chính là lý do mà Đỗ Thận Khoa cùng hợp tác với Hà Mậu Sâm, bí thư Hà Mậu Sâm là người cường thế từ trong khung xương nhưng làm việc rất cao tay. Đỗ Thận Khoa nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng thật sự là một người hiểu biết rất sâu sắc. Hai người này phối hợp lại với nhau thì càng tăng thêm sức mạnh, cũng có thể nói là hình thành một xu thế cân đối.

Có thể nói hình thái cân đối này cũng có ảnh hưởng nhất định, nhưng dù sao thì chén nước cũng rất vững vàng. Nếu có một bên nóng nảy thì sẽ sinh chuyện, vì thất phu vô tội mà kẻ giữ ngọc lại có tội, bị người ta ghi hận là điều đương nhiên.

Lúc này vất vả lắm Trương Thanh Vân mới nắm được khu công nghệ và chịu chút lực cản, Đỗ Thận Khoa lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hắn nắm chặt vấn đề này xem như mái tóc của chính Trương Thanh Vân, chỉ có thể nói là ý đồ của hắn vốn là như thế, xem như trăm phương ngàn kế cũng khó buông.

Trương Thanh Vân biết rõ Hà Mậu Sâm rất thích nghe ngóng những kết quả như vậy, quả nhiên Hà Mậu Sâm nghe thấy Đỗ Thận Khoa phát biểu như vậy thi cố ý tỏ ra có chút khó xử, sau đó lại nói:

- Ừ, anh Đỗ nói đúng vấn đê quan trọng, nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho phó chủ tịch Nghê nắm giữ chức cục trưởng công an trong khoảng thời gian ngắn, chờ đến khi có người thích hợp thì chúng ta sẽ tiến hành điều chỉnh cả vị trí tư pháp luôn một thể, các vị nghĩ thế nào?

Hà Mậu Sâm nói như vậy thì chẳng khác nào hai tay đều có ăn ý với người khác, đây cũng chẳng qua chỉ là hội nghị hội ý, tất nhiên tất cả đều không có lời đề nghị nào khác.

Sau khi kết thúc hội nghị thì Hà Mậu Sâm tìm Trương Thanh Vân tâm sự, hắn nói rất nhiều lời khuyến khích, nhưng không hy vọng Trương Thanh Vân có tư tưởng gánh nặng. Trương Thanh Vân cũng chẳng phải nai vàng mới bước chân vào quan trường, tất nhiên những gì hiểu được chẳng giống với người bình thường.

Từ khi đến Thanh Giang thì Trương Thanh Vân cảm giác được mình nhận được rất nhiều thứ, từ một cán bộ "Lính hàng không", bây giờ đã xứng danh với vị trí thứ ba ở Thanh Giang, có quyền lợi và uy vọng.

Nhưng có lợi ích thì cũng phải trả giá, Trương Thanh Vân hắn đã phá vỡ thế cân đối quyền lợi ở Thanh Giang, điều này làm cho Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa đều có cái nhìn về mình, bọn họ gõ đầu mình là điều đương nhiên.

Nhưng gõ đầu cũng không kéo dài được bao lâu, những thứ này chẳng qua chỉ là đánh cờ qua lại. Khi Trương Thanh Vân hắn liên tục dung nhập vào sâu trong ban ngành thì sẽ có hàng loạt phép thử, tất nhiên sẽ tìm được thế cân đối mới, mà thế cân đối đó có lợi với hắn hay không thì phải xem xét vào những biểu hiện công tác vào lúc này.

Sau khi kết thúc hội nghị thường ủy thì Trương Thanh Vân đi suốt đêm về Thành Đô, khi lái xe vào biệt thự Nam Sơn thì Triệu Giai Ngọc và Triệu Hồng Yến đang đi tản bộ trong sân. Hai cô cháu vui đùa với nhau rất vui, bầu không khí khá náo nhiệt.

Nhưng khi Triệu Hồng Yến nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt trở nên khó coi ngay lập tức, nàng thở phì phò quay về phòng, cũng không có ý muốn chào hỏi Trương Thanh Vân.

Triệu Giai Ngọc cau mày hình như có chút mất hứng, Trương Thanh Vân tiến lên cười nói:

- Được rồi, em không nên hiểu lầm Hồng Yến, cô ấy rất khôn khéo, nổi giận đùng đùng chính là để lại cho vợ chồng chúng ta một không gian tốt.

Triệu Giai Ngọc đỏ mặt, nàng nhéo Trương Thanh Vân rồi nói:

- Anh không đứng đắn, khó trách nha đầu Hồng Yến không tôn trọng, chính anh cần phải chú ý mới được.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn kéo Triệu Giai Ngọc vào trong lòng mà cảm thấy rất ấm áp. Triệu Hồng Yến có tôn trọng hắn hay không thì chẳng đáng quan tâm, trong toàn bộ Triệu gia thì người quan trọng nhất đối với hắn chính là Triệu Giai Ngọc. Hôm nay từ Thanh Giang chạy cả buổi về Thành Đô, có thể ngủ với vợ một đêm cũng làm hắn thỏa mãn lắm rồi.

Vài ngày sau, Trương Thanh Vân ở Thành Đô tự mở hội nghị đầu tư, trong đó quan trọng chính là công ty hoạt hình Nghi Gia do Cảnh Sương đầu tư đã xác nhập với công ty hoạt hình Tiên Phong dưới cờ của Uông Phong, hai công ty hợp lại làm một lấy tên là công ty trách nhiệm hữu hạn hoạt hình Miền Nam, công ty này sẽ ở trong khu công nghệ Thanh Giang.

Khi công ty hoạt hình Miền Nam tiến vào khu công nghệ Thanh Giang thì Cảnh Sương và Uông Phong lập tức bơm vào vài chục tỷ tài chính với hy vọng tạo ra một công ty hoạt hình đệ nhất trong nước. Lực lượng truyền thông dưới cờ Uông Phong cũng rất phát đạt, sản phẩm hoạt hình cũng chính là sở trường của bọn họ.

Mà công ty hoạt hình Cảnh Sương đã đầu tư trước đó cũng có thực lực rất mạnh, tất cả đều là những tinh anh "rùa biển" từ nước ngoài quay về. Lúc này hai công ty liên hợp lại thì rõ ràng tương lại là vô hạn.

Trương Thanh Vân cũng vì công ty này mà bỏ hết vốn, xây dựng một khu quy hoạch trong khu công nghệ Thanh Giang. Nơi đây có diện tích hơn một ngàn héc ta, lấy công ty hoạt hình Miền Nam làm trung tâm, nơi đây sẽ là một sản nghiệp hoạt hình, đẩy sản nghiệp hoạt hình ở Giang Nam lên một tâm cao mới.

Ngoài những thứ đó ra thì Trương Thanh Vân cũng tạo ra một chuyên khu kêu gọi đầu tư, cũng nhờ chính quyền ra mặt dắt mối cho các xí nghiệp và nhà tư bản. Tất cả những vấn đề phát sinh khác về tài chính thì Trương Thanh Vân đã liên hệ với quỹ đầu tư Khánh Kỵ, quỹ Cao Thịnh, đồng thời những quỹ đầu tư lớn trong ngoài nước cũng rất quan tâm đến chuyên khu này.

Cũng vì vậy mà khu công nghệ Thanh Giang được tăng thêm vài điểm sáng, vấn đề kêu gọi đầu tư đã tìm được phương án giải quyết thích hợp. Trong lúc này thì chính phủ đóng vai trò là nhân vật trung gian, đây cũng là một biến đổi tân tiến, cũng trải qua thực tế mới có thể chứng minh được tính hiệu quả.

Sau khi bề bộn tất cả mọi thứ thì Trương Thanh Vân dùng danh nghĩa ủy ban quản lý khu công nghệ Thanh Giang để mời họp và tổ chức họp báo ở khách sạn Nhã Lan. Hắn tuyên bố đã tạo ra khu căn cứ cho sản nghiệp hoạt hình mạnh nhất Trung Nguyên ở khu công nghệ Thanh Giang, đồng thời cũng ném vụ việc công ty hoạt hình Miền Nam đầu tư vài chục tỷ vào tin tức phát triển kinh tế.

Đồng thời Trương Thanh Vân cũng chính thức đưa kế hoạch sơ bộ về chuyên khu mới trong khu công nghệ công bố ra ngoài, quỹ Khánh Kỵ, quỹ Cao Thịnh đều có đại biểu tham gia họp báo. Bọn họ rất xem trọng những ý nghĩ đột phá của khu công nghệ Thanh Giang, cho rằng những điều kiện cần này sẽ thu hút rất nhiều xí nghiệp công nghệ cao tiến vào, khu công nghệ cao Thanh Giang sẽ trở thành mảnh đất đầu tư tốt nhất.

Tuy những hoạt động này kéo dài đến trưa nhưng ảnh hưởng của nó hầu như lập tức lan đến tất cả xã hội Thanh Giang. Căn cứ cho sản nghiệp hoạt hình, những chuyên khu riêng biệt thu hút đầu tư, chủ động liên lạc với các nhà tư bản để cung ứng và đảm bảo tài chính cho các xí nghiệp vào sản xuất, những tin tức này đều biểu hiện ra năng lực cực cao của ủy ban quản lý khu công nghệ Thanh Giang. Chỉ đem những tài nguyên có hạn mà vận dụng vào một hoàn cảnh cực cao, điều này làm cho vấn đề thu hút đầu tư ở khu công nghệ Thanh Giang cực kỳ bắt mắt và mời chào.

Chỉ vài ngày sau buổi họp báo, ủy ban quản lý đã liên tiếp nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, các xí nghiệp ở khắp nơi trong nước đã bắt đầu đến Thanh Giang khảo sát tình hình. Trương Thanh Vân triệu tập tất cả các đồng nghiệp ở ủy ban quản lý và phòng thương mại để đón khách, phụ trách vấn đề nguyên tắc, phải giới thiệu kỹ càng và chi tiết tất cả hoàn cảnh và tưu thế của khu công nghệ Thanh Giang cho các xí nghiệp khảo sát, ngay sau đó đã có xí nghiệp tiến vào khu công nghệ.

Khi các khách sạn xa hoa ở Thanh Giang ngày càng ở vào giai đoạn căng thẳng thì các hạng mục trong khu công nghệ Thanh Giang cũng ở vào giai đoạn với khí thế bừng bừng, Trương Thanh Vân và các lãnh đạo ủy ban quản lý khu công nghệ cùng với phòng thương mại đã trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, uy vọng của Trương Thanh Vân cũng dần tăng lên theo các hạng mục trong khu công nghệ, vì vậy mà càng ngày càng nóng.

Các số liệu trong khu công nghệ liên tục được đổi mới, những số liệu của phòng xây dựng, của phòng quy hoạch đối với khu công nghệ cũng không ngừng được kéo lên. Kinh tế Thanh Giang hầu như đã tìm được điểm tăng trưởng mạnh mẽ chỉ trong nháy mắt, hơn mười ngàn héc ta đất sỏi đá hoang vu trở thành những khu nhà hiện đại hóa, những thứ này cần bao nhiêu tiền? Cần bao nhiêu nhân lực vật lực? Có thể tạo ra được bao nhiêu cơ hội việc làm?

Những tin tức mà nhân viên khu công nghệ truyền ra lại làm người ta cảm thấy vô cùng kích động, làm cho đầu óc của con người không tự chủ được phải tung cánh tưởng tượng. Chỉ cần xem xét vào tình cảnh hiện nay của khu công nghệ cũng giống như có thể thấy được sự hưng thịnh và phồn hoa của Thanh Giang nhiều năm về sau, thậm chí là cả Giang Nam.