Chương 404: Chiêm Giang Huy nghe kinh kịch

Trên đỉnh Nam Sơn rất đẹp, đứng trên đỉnh núi có thể thu hết tất cả cảnh đẹp Thành Đô vào trong mắt. Triệu Giai Ngọc mặc áo lông tuyết trắng, trên đầu đội mũ giữ ấm, nhìn qua có chút vụng về, nhưng rõ ràng cũng rất quyến rũ.

Hai người tay nắm tay cùng nhau lên núi, hôm nay có rất nhiều người đi leo núi, nhưng vì hai người Trương Thanh Vân ở Nam Sơn nên chiếm hết lợi thế. Khi hai vợ chồng lên đến đỉnh núi thì mới thấy một hàng người đang đi lên đến lưng chừng núi, từ xa nhìn lại giống như kiến dọn nhà, ánh mắt khá tốt.

Triệu Giai Ngọc rất hào hứng, đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài hoạt động sau khi sinh, nàng giữ ổ trong nhà đã khá lâu, đi ra ngoài cảm thấy toàn thân thoải mái. Hơn nữa lúc này còn có chồng ở bên cạnh làm bạn, vì vậy mà tâm hoa nở rộ.

- Ở lâu như vậy mới thấy Nam Sơn khá tốt!

Triệu Giai Ngọc nở nụ cười nói.

Trương Thanh Vân khẽ ôm nàng vào lòng, hắn chỉ vào một đỉnh núi trắng như tuyết ở bên dưới nói:

- Khoảng hai năm nữa, đợi đến khi Mạn Mạn nhà chúng ta lớn lên, khi đó cả nhà ba người có thể cùng nhau đi xem cảnh tuyết, còn có thể đắp người tuyết.

Triệu Giai Ngọc gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười không màng danh lợi, giống như cũng đang nghĩ đến tình cảnh Trương Thanh Vân đang vẽ ra, một lúc lâu sau mới nói:

- Nếu không thì bây giờ chúng ta cũng có thể đắp người tuyết.

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn, hắn thấy nàng rục rịch chuẩn bị, vì vậy mà hào hứng khá cao. Hắn nói:

- Tốt, nhưng em chỉ huy, anh công tác, em không thể chiu lạnh được.

Trương Thanh Vân từ nhỏ đã tinh nghịch, thời còn bé rất thích chơi người tuyết, tuy tuyết không dễ vo thành khối nhưng cũng không đánh bại được hắn. Không quá bao lâu thì một người tuyết cao một thước dần thành hình.

Không có cà rốt làm mũ, cũng không có quả trám làm con ngươi, Trương Thanh Vân cũng tiện tay tìm được vài thứ để thay thế trên núi. Triệu Giai Ngọc cuối cùng cũng nhịn không được mà tiến lên muốn hỗ trợ, cuối cùng cũng đưa mũ xuống đội cho người tuyết.

- Vì sao chỉ đắp một người!

Triệu Giai Ngọc cau mày nói, cặp mắt sững sờ nhìn Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cười ngượng ngùng nói:

- Đây là Mạn Mạn, hai người chúng ta không cần đắp!

Triệu Giai Ngọc có chút sững sốt, nàng có hơi mất vui. Nàng đi quanh người tuyết, khi thì nói dáng người không tốt, lúc lại nói mũi quá to, tóm lại cảm thấy con gái của mình rất hoàn mỹ mà người tuyết trước mắt lại kém quá xa.

Trương Thanh Vân ôm Triệu Giai Ngọc nói:

- Anh biết rõ con của em là đẹp nhất, người tuyết này sao có thể so sánh được?

Lúc này Triệu Giai Ngọc mới vui mừng, nàng nói:

- Cũng là con gái của anh, con gái của chúng ta.

Hai người cười ha hả nói chuyện, đều nói về tương lai của con gái, tình cảm thế này cực kỳ ấm áp. Nhưng cũng không được bao lâu thì Doãn Tố Nga gọi điện đến, bà nói có khách, hỏi hai người khi nào thì xuống núi.

- Được ròio, chúng ta nên đi xuống, A Sương và Tuyết Phi đã đến, mấy ngày trước bọn họ đã gọi điện thoại cho em.

Triệu Giai Ngọc nói.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, vẻ mặt lóe lên cái nhìn mất tự nhiên. Triệu Giai Ngọc giống như không nhìn thấy, nàng lấy chiếc mũ trên đầu người tuyết và chuẩn bị đội vào. Trương Thanh Vân lập tức tiến lên cướp lấy chiếc mũ, hắn đập sạch tuyết bên trong, sau đó lại nâng mặt Triệu Giai Ngọc lên giúp nàng đội mũ.

Triệu Giai Ngọc dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Trương Thanh Vân, nàng cũng không phản kháng. Lúc này tuy không có bất kỳ âm thanh nào, tuy không nói chuyện nhưng tình ý cũng đủ làm cho hai người ngây ngất.

Người đến làm khách đúng là Cảnh Sương và Lăng Tuyết Phi, hai người đang ở phòng khách chơi đùa với con gái của Trương Thanh Vân. Cảnh Sương ôm cô bé vào trong lòng.

Trương Thanh Vân có chút chất phác, Triệu Giai Ngọc lại nhiệt tình chiêu đãi khách. Lăng Tuyết Phi cười hì hì nói:

- Đồng chí Trương Thanh Vân đúng là có phúc lớn, con gái của anh rất đẹp.

Trương Thanh Vân cười cười nhưng không được chân thành như Triệu Giai Ngọc, hắn mượn cớ giúp cha mà bỏ đi, phòng khách chỉ còn lại ba người phụ nữ líu ríu.

Khi có khách đến nhà thì người giúp việc và cả cha mẹ đề rất bận rộn, sắp xếp một bàn thức ăn ngon. Trương Thanh Vân không có việc gì, hắn đành phải vào phòng làm việc đọc sách.

Khi sắp đến giờ cơm thì Lưu Tiến đột nhiên gọi điện đến, câu nói đầu tên của hắn là:

- Thanh Vân, cậu có tính toán xuống tuyến dưới rèn luyện sao?

Trương Thanh Vân bị câu hỏi của Lưu Tiến làm cho trở tay không kịp, không biết lão cáo già này có ý đồ gì, vì vậy mới nói:

- Xuống tuyến dưới rèn luyện sao? Lúc này không phải vấn đề điều chỉnh ban ngành đã hoàn thành rồi sao?

Lúc này tâm thần của Trương Thanh Vân cũng có chút mất tập trung, hắn đột nhiên nhận được điện thoại mà tâm lý không có sự chuẩn bị, vì vậy mà không tự chủ được phải đứng lên.

- Bí thư Chiêm cố ý cho cậu xuống tuyến dưới, anh ấy hỏi tôi ý kiến về cậu, cậu suy xét đi. Cậu không cần phải lập tức đưa ra câu trả lời thuyết phục.

Lưu Tiến nói, sau khi nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

Những ý nghĩ trong lòng Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, hắn không biết Lưu Tiến lại nói ra những lời như vậy, Chiêm Giang Huy cố ý cho mình xuống tuyến dưới hay là Hà Khôn đã phát huy tác dụng ở bên trong?

Lúc này người nhà gọi dùng cơm, Trương Thanh Vân vội vàng ổn định tâm tư và đi ra phòng khách, đám người Cảnh Sương đã ngồi xuống. Trương Thanh Vân gật đầu với mọi người rồi nói:

- Có chút việc phải trì hoãn, đúng là xấu hổ.

Cảnh Sương không nói gì, còn Lăng Tuyết Phi thì lại cười khanh khách nói:

- Anh bận rộn thì cũng không sao, hôm nay chúng tôi đến thăm giám đốc Triệu.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này, vì vậy nói:

- Chỉ là chuyện thường ngày, mọi người dùng cơm đi thôi.

Trương Thanh Vân nói xong thì tự mình gắp thức ăn, bữa cơm cũng coi như chính thức được tuyên bố bắt đầu. Trương Đức Giang không uống rượu, trong lòng Trương Thanh Vân treo vấn đề liên quan đến cuộc điện thoại vừa rồi, vì vậy rất thiếu chú ý. Hắn nhiệt tình mời hai người Cảnh Sương dùng nhiều cơm, chính mình lại ăn rất ít.

- Thanh Vân, vừa rồi có chuyện gì sao?

Triệu Giai Ngọc giương mắt nói, cuối cùng nàng cũng là người hiểu rất rõ Trương Thanh Vân, trong lòng cũng mơ hồ biết rõ Trương Thanh Vân có quan hệ không tầm thường với Cảnh Sương và Lăng Tuyết Phi, nàng nhìn ra có chút kỳ dị ở bên trong.

Trương Thanh Vân đặt đũa xuống, hắn liếc mắt thì thấy Cảnh Sương và Lăng Tuyết Phi đều đang nhìn mình, vì vậy hắn cũng không khỏi sờ mũi. Ba người phụ nữ cùng đùa giỡn hắn trên bàn cơm, tình cảnh này quả nhiên có chút xấu hổ.

- Vừa rồi lãnh đạo gọi điện tới trưng cầu ý kiến của anh, cố ý đưa anh đến thành phố công tác.

Trương Thanh Vân dùng giọng ẩn giấu nói.

- Sao?

Triệu Giai Ngọc chợt kinh ngạc, Cảnh Sương mấp máy môi định nói nhưng cũng không ra lời. Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Lúc này chỉ là trưng cầu ý kiến mà thôi, các em không cần vội.

Trương Thanh Vân nói được một nửa thì cảm thấy cách dùng từ của mình có vấn đề, hai chữ "các em" có chút mất tiêu chuẩn, vì vậy vội hỏi:

- Các em tiếp tục dùng cơm, anh đã dùng cơm no rồi. Anh về phòng làm việc xem xét lại một chút.

Trương Thanh Vân nói xong thì không dám ở lâu mà lập tức lui ra.

Bí thư Chiêm ở trong khu nhà tỉnh ủy số 1, Trương Thanh Vân do dự khá lâu rồi quyết định mạo muội đến thăm hỏi. Lão già này là con rể Quách gia, nếu tính ra cũng có quan hệ bà con với Triệu Giai Ngọc, vì vậy lần này Trương Thanh Vân đưa cả Triệu Giai Ngọc theo, hoàn toàn dùng thân phận vãi bối đi gặp Chiêm Giang Huy.

Trương Thanh Vân cũng không cho rằng Chiêm Giang Huy sẽ phản cảm với lần này mình đến thăm hỏi, dù sao hắn cũng biết chuyện mình xuống tuyến dưới rèn luyện có vài điều ẩn giấu, nếu có được những lời chỉ bảo của bí thư thì khá tốt.

Vợ của Chiêm Giang Huy là Quách Thải Chi, có quan hệ bà con với cha của Triệu Giai Ngọc, nhưng quan hệ anh em họ giữa nhà giàu cũng chỉ là bình thường mà tôi, bà con có lẽ cũng không có mấy tác dụng.

Nhưng vượt ra ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân chính là Quách Thải Chi rất nhiệt tình, vừa vào cửa đã kéo tay Triệu Giai Ngọc thăm hỏi ân cần, hơn nữa cũng không tạo ra bất kỳ hành động gì chẳng tốt, bà rất khách khí nói với Trương Thanh Vân:

- Lần trước cậu kết hôn thì tôi sang Mỹ thăm con đầu, không có thể đến thăm các cô cậu. Đã sớm nghe nói đối tượng của Triệu Giai Ngọc là rất tốt, hôm nay gặp mặt quả nhiên rất xứng đôi, quan trọng chính là tính tình Ngọc Ngọc dạo này khá tươi sáng, có lẽ cũng nhờ cậu khai đạo.

Trương Thanh Vân vội vàng xưng không dám, cảm tình với Quách Thải Chi cũng tăng lên rất nhiều. Bà gọi người giúp việc đến dâng trà, chính bà lại hỏi về tình hình của con gái Triệu Giai Ngọc, sau đó lại sắp xếp một người giúp việc đến đưa Trương Thanh Vân vào gặp mặt Chiêm Giang Huy.

- Tiểu Trương, anh nhà tôi nghe thấy cậu đến thì trong lòng rất vui, nhưng các người suốt ngày chỉ nói về chuyện công tác, những người phụ nữ chúng ta không thể đáp ứng được, vì vậy cậu nên đến phòng làm việc gặp anh ấy, để hai người chúng tôi ở lại nói chuyện.

Quách Thải Chi nói.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn đi theo người phục vụ. Chiêm Giang Huy mơ cửa phòng làm việc, bên trong vang lên tiếng nhạc, vừa nghe qua đã biết ngay là kinh kịch "Dùng trí hạ hổ uy". Khi đi đến cửa phòng thì Trương Thanh Vân thấy Chiêm Giang Huy đang rung đùi đắc ý và hát theo rất vui vẻ.

Trương Thanh Vân mấp máy môi hai lần mà không dám quấy rầy, ngược lại Chiêm Giang Huy thấy hắn thì vẫy tay nói:

- Đến đây, ngồi xuống đi, tôi nghe xong khúc hát này rồi chúng ta nói chuyện.

Phòng làm việc của Chiêm Giang Huy khá giống với Hoàng Tân Quyền, nhìn qua thì có vẻ lộn xộn hơn, Trương Thanh Vân ngồi xuống chiếc ghế sa lông trước bàn và bên cạnh cửa sổ. Hắn tiện tay cầm lấy một quyển "Những câu chuyện quỷ quái trong đô thị". Nhưng nhìn qua thì có vẻ thấy rõ Chiêm Giang Huy đọc loại sách này rất chân thành, bên trên có rất nhiều ký hiệu và ghi chép, có những bản viết tay làm Trương Thanh Vân không thể nhịn cười.

Một tiếng ầm vang lên, âm thanh đóng cửa, Trương Thanh Vân vội vàng ngẩng đầu nói:

- Chào bí thư Chiêm!

- Sau này cậu muốn gặp tôi thì cứ liên hệ trực tiếp với Mã Bân, nói rõ là bàn về chuyện công tác, không cần phải ra vẻ như đến thăm người thân, như vậy có chút dối trá. Tôi đến Thành Đô đã được nửa năm, nếu cậu thật sự có tâm tư này thì đã đưa Giai Ngọc đến đây từ lâu rồi.

Chiêm Giang Huy nói.

Gương mặt Trương Thanh Vân chợt đỏ bừng, Chiêm Giang Huy nói như thế làm cho hắn cảm thấy xấu hổ. Nghĩ lại cũng đúng, nếu mình có tư tưởng muốn đến thăm người thân thì phải đến sớm mới đúng, trong lúc quan trọng mới đến đã rõ ràng nói có mục đích, nói rằng dối trá cũng không sai.

- Bí thư, trước kia không đến... ....

Trương Thanh Vân nói một nửa thì lập tức bị Chiêm Giang Huy cắt ngang lời, lão nói:

- Bí thư thì thế nào? công là công tư là tư, là cán bộ cao cấp của đảng mà còn chưa phân biệt rõ vấn đề này sao? Nếu lui lại quá nhiều thì sẽ không tránh khỏi hiềm nghi, nếu cậu có thể biểu hiện tài hoa trước mặt bí thư thì sẽ được khen thưởng, đây không trái với kỷ luật đảng. Vì vậy xét đến cùng thì vấn đề chính là xuất phát từ trong lòng cậu, làm việc sợ đầu sợ đuôi, không có tự tin, cậu có thừa nhận không?

Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn chợt sinh ra cảm giác bị giội nước vào đầu. Ánh mắt Chiêm Giang Huy quá sắc bén, lão nắm chắc tâm tình của mình, mình đối với người Quách gia và Triệu gia thì không có lý do gì để phản cảm, đây không phải là sợ đầu sợ đuôi thì là gì?