Sau năm ngày thì Trương Thanh Vân đã hoàn thành trọng trách đi đến ba thành phố để giảng giải thoáng qua vấn đề cải cách thể chế cán bộ của phòng tổ chức tỉnh ủy, đồng thời cũng làm công tác động viên đối với vấn đề công tuyển chức vụ phó phòng tổ chức lần này. Hắn cổ vũ tất cả những người có điều kiện tham gia công tuyển, cổ vũ tất cả các lãnh đạo nâng cao trình độ lý luận thực tế, đây cũng coi như đang nắm bắt một công tác quan trọng.
Trương Thanh Vân đi xuống tuyến dưới lần này cũng coi như có thu hoạch rất lớn, tình hình khá giống những dự đoán trước đó, những biến đổi liên quan đến vấn đề lựa chọn cán bộ làm tất cả mọi người đều chú ý, đã có sự cải tạo về tư duy chỉ có chiến tích mới được đề bạt của cán bộ. Ít ra thì điều này cũng chứng minh khả năng đề bạt theo kiểu cũ vào tương lai sẽ không còn, tất cả cũng cung cấp những ý kiến và đề nghị cho phòng tổ chức tỉnh ủy.
Đồng thời hành trình lần này của Trương Thanh Vân cũng hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của truyền thông, không nói đến truyền thông Giang Nam, trang bìa của nhật báo Giang Nam đã đăng tin vấn đề công tuyển phó phòng và trưởng ban huấn luyện Giang Nam của phòng tổ chức để trợ uy. Đồng thời đài truyền hình Giang Nam cũng làm tiết mục chuyên đề, cũng sưu tầm những ý kiến và đề nghị của Trương Thanh Vân để tung ra ngoài.
Ngoài truyền thông Giang Nam thì còn có những cơ quan truyền thông của các tỉnh khác, thậm chí ngay cả CCTV cũng tuyên truyền cho công tác công tuyển lần này ở Giang Nam, tất nhiên náo nhiệt nhất vẫn chính là inte.
Phần lớn những tin tức trên inte trước đây đều theo chiều hướng không tốt, lần này có rất nhiều trang đăng tin "Quan lớn tổ chức công tuyển", có người ủng hộ, cho rằng công tuyển như vậy sẽ đảm bảo cán bộ có năng lực sẽ được tuyển chọn, đề bạt đúng với bốn chữ "công bình, công chính!"
Cũng có người phản đối, bọn họ cho rằng phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam chỉ làm ra vẻ mà thôi, mà hoạt động công tuyển cho chức vụ quan lớn cũng chỉ dùng để giải trí, kết quả cũng chỉ là hao tốn nhân lực vật lực, cuối cùng cũng không thoát khỏi chữ "ra vẻ".
Những diễn dàn tranh luận dần nóng lên, dần mất đi sự khống chế. Khi Trương Thanh Vân còn ở Ba Lăng thì đã nhận được điện thoại của văn phòng phòng tổ chức, bây giờ phóng viên đã xuất hiện quá nhiều ở phòng tổ chức, Lưu Tiến hạ lệnh cho Trương Thanh Vân nhanh chóng quay về hạ nhiệt, phải đưa công tác lần này vào trong tầm phạm vi có thể khống chế.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại là lập tức lên mạng xem tin, hay lắm, tin tức về phòng tổ chức Giang Nam tổ chức công tuyển được giật tít hàng đầu, sau đó lại phô trương đã được hơn một trăm ngàn người đọc, các trang web khác cũng làm theo tương tự.
Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, trước đây hắn căn bản không dự đoán trước lực ảnh hưởng sẽ rộng và mạnh như vậy, điều này làm Giang Nam nổi danh, rất có thể chính hắn là người liên quan cũng nổi danh.
Khi Trương Thanh Vân vội vàng chạy về tỉnh ủy thì Lưu Tiến đã không còn ở đây, thư ký Thiệu đang dạo bước dưới lầu với vẻ mặt đầy mồ hôi, khi hắn thấy xe của Trương Thanh Vân thì vội vàng tiến lên chào đón.
Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng đã chính thức biết rõ có chuyện lớn, nếu không thư ký Thiệu sẽ chẳng nôn nóng như vậy.
- Thư ký Thiệu, nên đi chậm chậm lại một chút, anh đang chờ tôi sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn biết rõ mà vẫn cứ cố ý.
Thư ký Thiệu cười khổ nói:
- Trưởng phòng Trương, anh cũng đừng nói giỡn, bí thư đang chủ trì hội nghị thường ủy, tôi nhận được thông báo mời anh đến dự thính ngay lập tức.
Tâm tình Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, thư ký Thiệu lại dùng ánh mắt như cười như không nhìn hắn rồi nói:
- Anh còn không mau đi ngay?
Thư ký Thiệu cuối cùng cũng nở nụ cười, người chưa đến thì hắn còn nôn nóng, nhưng người đến thì hắn thật sự không vội. Hắn ngược lại còn muốn xem Trương Thanh Vân có phải to gan lớn mật, có phải cũng xem thường cả hội nghị thường ủy hay không.
Trương Thanh Vân trước nay rất ít khi đi đến văn phòng khu số 1 trong tỉnh ủy, hắn vào thang máy mà trong lòng có chút bồn chồn. Chính mình được đến tham gia dự thính, điều này đã chứng tỏ những gì thường ủy thảo luận có liên quan đến mình, có lẽ chuyện đã náo loạn khá lớn, mọi người đang thương lượng phải giải quyết và báo đanh với dư luận thế nào cho phải.
Khi tiến lên khu hội trường của thường ủy thì Trương Thanh Vân đã cảm nhận được một bầu không khí cực kỳ trang nghiêm, sau khi ra khỏi thang máy thì quẹo trái gặp một hàng lang, trên hàng lang được trang trí những loại bóng đèn khá đẹp. Cuối cùng nơi hành lang là một bức tranh cổ động với năm chữ "Vì nhân dân phục vụ!"
Lúc này trên hành lang đã có mặt khá nhiều người, tiếng bước chân của thư ký Thiệu và Trương Thanh Vân vang lên rất rõ ràng, mỗi khi giẫm lên đất thì vang vọng khá xa, âm thanh vang lên trong tai cũng khá lớn. Đi đến giữa hành lang thì gặp một cán bộ mặc tây trang đứng trước hai cánh cửa lớn, đây chính là thư ký Mã Bân của bí thư Chiêm.
Thư ký Thiệu tiến lên thật nhanh rồi chỉ chỉ vào Trương Thanh Vân nói:
- Thư ký Mã, phó phòng Trương đã đến, anh... ....
Mã Bân gật đầu, hắn tiến lên gật đầu với Trương Thanh Vân rồi đẩy cửa đi vào, một lát sau hắn đi ra nói:
- Trưởng phòng Trương, anh theo tôi đi vào.
Cửa mở ra một khe nhỏ, Trương Thanh Vân đi theo Mã Bân tiến vào. Khi nhìn thấy tất cả lãnh đạo bên trong nhìn mình thì phản ứng đầu tiên của Trương Thanh Vân chính là cúi đầu chào, sau đó chuẩn bị ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng trong hội nghị mà Mã Bân đã chuẩn bị sẵn.
Khi Trương Thanh Vân tiến vào thì bầu không khí hội nghị lập tức trở nên tẻ ngắt, tất cả các lãnh đạo mà Trương Thanh Vân quen thuộc đều có ở đây, ánh mắt mọi người nhìn về hía hắn cũng rất khác biệt. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn được dự thính một hội nghị thường ủy cấp tỉnh, tất nhiên trong lòng cũng cực kỳ căng thẳng.
- Lúc nãy nói đến đâu rồi nhỉ, à, đùng rồi, anh Dương vẫn còn chưa phát biểu xong, anh nói tiếp đi!
Bí thư Chiêm nói, giọng điệu của lão tuy không lớn nhưng vì phòng họp cách âm quá tốt mà âm thanh vang lên văng vẳng.
Dương Hân ho khan một tiếng, hắn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Cá nhân tôi cảm thấy lần này phòng tổ chức đã làm việc thiếu chức trách, chuyện quan trọng như vậy mà không thông qua thảo luận ở hội nghị thường ủy, rõ ràng có chút qua loa. Tôi chưa nhắc đến trưởng phòng Lưu, nhưng tôi nghĩ rằng một phó phòng thì sao có đủ quyền lợi để tự quyết định như vậy. Phó phòng Trương, anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân ngẩng đầu, hắn đón tiếp ánh mắt nghiêm túc của Dương Hân mà cảm giác căng thẳng trong lòng biến mất sạch, tất cả đều trở nên không thoải mái. Dương Hân này muốn mắng người nhưng không dám tranh đấu chính diện với Lưu Tiến, lại dùng Trương Thanh Vân làm nơi trút giận.
Lần này phòng tổ chức chọn vấn đề công tuyển để làm phép thử, trước đó Trương Thanh Vân cũng đã sớm nghĩ đến vấn đề này. Nhưng Dương Hân rõ ràng muốn ức hiếp Trương Thanh Vân hắn còn trẻ, lần đầu tiên được trải nghiệm hội nghị đặc biệt, muốn dùng khí thế khủng bố để bắt hắn phải nhận sai, do đó đẩy phòng tổ chức vào thế bị động.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì khẽ đứng lên cúi người, sau đó hắn lại ngồi xuống nói:
- Lần này thật ra không phải là công tuyển cán bộ, dựa theo điều lệ được phân công, lần này không có danh sách rõ ràng, chúng tôi dùng phương pháp cũ của tổ chức để đề bạt những người được đề cử.
- Nhưng lần này phòng tổ chức chúng tôi vì hưởng ứng lời hiệu triệu cải cách của toàn bộ tỉnh ủy mà quyết định tổ chức đề cử, để người đề cử được nếm trải những trình tự công tuyển. Tất nhiên mục đích của chúng tôi chính là coi đây như cơ hội, chúng tôi muốn để phòng tổ chức tạo nên tấm gương sáng về cải cách cho tuyến dưới noi theo.
Trương Thanh Vân lập tức lặp lại một lần những lời đã nói với Lưu Tiến trước đó, hắn giảng giải rất nhiều điểm tối, lập trường cá nhân rất kiên định.
Dương Hân nghe thấy vậy mà vẻ mặt trở nên không tốt cho lắm, hắn nói:
- Phó phòng Trương, hôm nay chúng ta mở hội nghị là muốn bàn bạc nên làm thế nào để đền bù cho những sai lầm của phòng tổ chức, nếu dựa theo cách nói của anh... ....
Dương Hân vừa nói được một nửa thì Hà Khôn đã ho khan một tiếng, Dương Hân vội vàng im mồm, hắn xấu hổ uống một ngụm nước trà. Trong trường hợp này vẻ mặt của Lưu Tiến cũng biến đổi, hắn rút bút ra và bất đầu ghi chép.
Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó hiểu nhưng cũng biết Dương Hân vì quýnh quá mà nói sai lời. Hắn dùng dưa quang khóe mắt đánh giá những lãnh đạo khác, trong lòng càng thêm chắc chắn, rất có thể bí thư còn chưa đưa ra quyết định gì với vấn đề này, bây giờ Dương Hân lại tự quyết... ....
- Thư ký trưởng Dương, lần này phòng tổ chức có đúng là phạm phải sai lầm thì rất khó nói, nhưng nếu xét trên quan điểm cá nhân của tôi thì vấn đề công tuyển của phòng tổ chức lần này chính là hành động dũng cảm, đồng thời cũng hoàn toàn tạo ra những ảnh hưởng tích cực. Tất nhiên vấn đề lúc này là dư luận xã hội, đây cũng chính là sơ sót về vấn đề bảo mật của phòng tổ chức, nếu không dân chúng cũng sẽ không nói hoạt động lần này chẳng qua chỉ là giải trí.
Nga Tường Hồng đột nhiên mở miệng nói, xem như đã kéo hội nghị lên quỹ đạo bình thường.
Trương Thanh Vân cúi đầu xuống ghi chép mà không hề ngẩng lên, trong những câu hỏi trong hội nghị thế này thì không được chỉ đích danh sẽ rất khó lên tiếng. Lãnh đạo không điểm danh thì anh không có tư cách mở lời, tất nhiên nhiệm vụ của Trương Thanh Vân lúc này là lắng nghe.
Bây giờ tình hình đã phân ra hai phái, một nhóm cho rằng phòng tổ chức làm việc qua loa, một nhóm người cho rằng những gì phòng tổ chức làm rất đáng giá. Hai bên đều đã lên tiếng chỉ còn bí thư Chiêm và chủ tịch Khâu chưa nói lời nào.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lưu Tiến, lão cáo già này hôm nay dám liều mạng cùng Hà Khôn nói ra hai câu. Tuy cuối cùng hắn cũng không dám nhiều lời nhưng đây có thể nói là cực hạn của hắn, Trương Thanh Vân cũng coi như được xem phong thái lão cáo già phát uy.
Quyết đoán trước đó của Lưu Tiến cũng không ngờ lời đề nghị của Trương Thanh Vân đã tạo nên ảnh hưởng lớn như thế này, lúc này bị Trương Thanh Vân kéo vào, hai người cột chặt trên một cọc, hắn cũng chỉ biết đi đến cuối con đường, lại bắt đầu một cuộc phân tranh thắng bại.
- Anh Khâu, anh có ý kiến gì?
Chiêm Giang Huy cuối cùng cũng nói, lão vừa mở lời thì tranh luận đã ngừng lại. Lúc này có hai phe chia ra chống đối nhau, Chiêm Giang Huy rõ ràng là người hiểu sâu thuật lãnh đạo, làm một bí thư tỉnh ủy, lão biết khi nào mở lời là thích hợp nhất.
Chủ tịch Khâu ngồi ở dưới tay Chiêm Giang Huy, bị bí thư điểm danh thì hắn mới gỡ kính lão xuống thì khí chất cơ thể lập tức biến hóa, lão đảo mắt qua tất cả mọi người, bầu không khí trong phòng trở nên trì trệ.
- Vụ việc công tuyển cho chức vụ phó phòng của phòng tổ chức đã được hoạt động, lúc này khí thế vượt xa dự đoán của mọi người, tất cả những vấn đề bên trong đều đã được các anh nói rõ, tôi chỉ có một câu hỏi, đó chính là nếu nói không đúng thì có tác dụng gì? Các anh nói là không đúng thì có thể kéo lệch hướng phát triển của dư luận sao? Quan điểm của tôi rất rõ ràng, mọi người trước tiên phải đưa việc này về đúng hướng, vừa rồi...À, phó phòng Trương không phải đã nói lên rất nhiều lợi ích hay sao? Tại sao chúng ta không suy nghĩ biện pháp cùng nhau liên kết lại để xem chuyện lần này có hướng về phía những phương diện mà phó phòng Trương đã nói hay không? Tôi thấy dù được hay không cũng phải thử, còn chuyện trách nhiệm thì để mọi chuyện kết thúc rồi tính sau.
Chủ tịch Khâu trầm giọng nói, lão nói xong thì nhìn về phía Chiêm Giang Huy.
Chiêm Giang Huy gõ mặt bàn nói:
- Mọi người còn gì để nói không?
Phòng họp không còn một người nào, không có một câu nào vang lên. Trương Thanh Vân thầm cảm thấy rùng mình, chủ tịch Khâu không hổ danh là chủ tịch già lão, chỉ cần nổi nóng là trấn áp được bầu không khí vào lúc này, người mà bí thư Chiêm đang chờ đợi chính là lão.
Nếu đã không có dị nghị thì Chiêm Giang Huy bắt đầu sắp xếp để khống chế hướng phát triển của dư luận, dùng phòng tổ chức làm trung tâm để thành lập tổ chuyên môn để hóa giải nguy cơ, mục tiêu là hạ nhiệt, đồng thời vấn đề công tuyển không được ngừng, phải được đẩy mạnh. Chiêm Giang Huy thậm chí còn dưa ra một mệnh lệnh liều mạng cho Trương Thanh Vân, nhất định phải đảm bảo công tuyển lần này được công bình công chính, phải cho truyền thông một câu trả lời thích đáng.