Chương 386: Quân tử hảo cầu.

Sau khi tiễn khách ra về thì Trương Thanh Vân lại ở trong nhà một mình, sau đó Triệu Giai Ngọc gọi điện đến, hai người nói chuyện một lúc, sau đó bên trong lại truyền ra giọng nói của Doãn Tố Nga:

- Gọi điện không nên quá năm phút, chất phóng xạ gì đó biết không? Nó ảnh hưởng đến đứa bé.

Trương Thanh Vân không còn gì để nói, hắn đành phải gọi cho Cảnh Sương. Lúc này Cảnh Sương đang chạy đi chạy lại giữa thủ đô và Hoàng Hải, nhưng khi nhận được điện thoại của Trương Thanh Vân thì nàng rất vui, nàng nói:

- Thế nào? Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Cũng biết chủ động gọi điện cho em sao?

Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn nói:

- Em nó gì vậy? Chẳng lẽ có chuyện gấp anh mới gọi cho em sao?

Cảnh Sương cười khanh khách nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, anh làm gì mà em chẳng biết, đừng tưởng em không biết gì nhé! Giai Ngọc đã về thủ đô, anh đang rất buồn chán, phải không?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân xấu hổ không nhịn được, may mà Cảnh Sương cũng khéo hiểu lòng người, nàng di chuyển chủ đề. Hai người càng nói chuyện càng hòa hợp. Trương Thanh Vân tất nhiên không nhịn được mà mời nàng đến Thành Đô, nhưng Cảnh Sương lại lập tức từ chối, Trương Thanh Vân cũng chỉ biết cảm thấy bất lực.

- À, đúng rồi, Thanh Vân, cô gái mà anh nhờ em chăm sóc ở bên Mỹ đã về nước. Cô gái nói chuyện cha mình đã có kết quả, tổ chức suy xét có kẻ chủ mưu mới nên giảm hình phạt với vị chủ tịch kia, học bạ của cô gái ở trường đại học cũng đã khôi phục trở lại.

Cảnh Sương đột nhiên nó.

Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn biết Cảnh Sương đang nói về Chu Lệ Hà, việc này quả thật hắn không biết. Vì vậy trong lòng hắn khẽ động, hắn nghĩ đến Khâu Hâm, chẳng lẽ Chu Tử Hằng được giảm hình phạt vì Khâu Hâm sao?

- A Sương, anh biết rồi, hôm nay cứ như vậy nhé. Đúng rồi, em biết số điện thoại của cô gái kia không? Em gửi tin nhắn cho anh nhé!

Trương Thanh Vân nói.

Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi lên mạng xem trang web của ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc, đầu tiên là phó bí thư tỉnh ủy Giang Bắc Khâu Kiến Ba bị tình nghi phạm tội kinh tế, thời gian là một tuần trước.

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy đầu nổ ầm lên một tiếng, trong lòng không biết là mừng hay lo, rõ ràng lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Khâu Hâm gian trá thoát khỏi vòng luân lý ở Giang Nam nhưng lại sa chân vào Giang Bắc. Lúc này Khâu Hâm đã trở thành dĩ vãng, thậm chí hai cha con Khâu Hâm cũng đã trở thành dĩ vãng.

Nhưng Giang Bắc phát sinh chuyện lớn như vậy thì rõ ràng sau lưng có hố sâu, chỉ cần nhìn bối cảnh thì biết phó bí thư Khâu và Nga Tường Hồng là người Uông gia, động tĩnh lớn như thế này rõ ràng là phe phái đánh cờ, nhưng bí thư Khâu rớt đài thì thế bại của Uông gia đã được quyết định.

Giang Bắc và Giang Nam chỉ cách nhau một con sông, ngọn lửa bên Giang Bắc có lan sang Giang Nam hay không? Trương Thanh Vân mơ hồ cảm thấy Giang Nam hình như cũng bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, đây là một khảo nghiệm lớn cho ban ngành ở Giang Nam, đồng thời chính Trương Thanh Vân cũng sẽ tăng thêm rất nhiều chuyện xấu trên vai.

Trương Thanh Vân lại nghĩ đến Nga Tường Hồng, hắn tin lúc này ân oán của mình và Uông gia ở Giang Nam đã bị xóa bỏ. Bọn họ bây giờ lo cho thân mình còn chưa xong, căn bản không còn khả năng gây bất lợi cho Trương Thanh Vân, mà lúc này hắn cũng không có công sức để bị cuốn vào bàn cờ này.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà khóe miệng cong lên thành đường, tất cả kẻ địch đều là hổ giấy, điều này quả nhiên là không sai.

… ….

Đại học Giang Nam cũng coi như là nổi danh trong nước, tất nhiên những ngành chiếm tỷ trọng tuyệt đối vẫn là khoa học kỹ thuật, nếu quan tâm đến đúng ngành nghề và cân đối hơn thì tỉ lệ nam nữ sẽ khá ổn định, nhưng tỷ lệ nam nữ trong đại học Giang Nam, thậm chí là các trường trong Thành Đô đều mất tính ổn định.

Mà đại học ngoại ngữ Thành Đô chính là một trường đại học tập trung nhiều sinh viên nữ nhất, vì vậy nơi đây trở thành chốn tới lui của tất cả đồng bào sinh viên nam. Hơn nữa mọi người đều kháo nhau rằng sinh viên ngoại ngữ rất đẹp, vì vậy có rất nhiều công tử nhà giàu sẵn sàng túc trực ở đây vớ bở nai tơ.

Khi Trương Thanh Vân đi đến cổng trường đại học ngoại ngữ thì đã chính thức giật mình, bãi đậu xe ở trước công đã đậu chật kín các loại xe, trong đó không thiếu các loại cao cấp như BMW hay Porsche. Khi Trương Thanh Vân dừng xe lại ổn định, hắn vừa bước xuống xe thì nhìn thấy bên trong một chiếc xe thể thao là một cặp nam nữ đang ôm hôn đắm đuối, tình cảnh nóng bỏng làm Trương Thanh Vân cảm thấy chính mình quá lạc loài so với đám thanh niên bây giờ.

Trương Thanh Vân đăng ký đi vào ở nhà bảo vệ, hắn đến đây lần đầu tiên, hắn hỏi một lúc lâu mới biết rõ vị trí khu ký túc xá của sinh viên năm hai khoa tiếng Anh. Chu Lệ Hà ở trong khu ký túc xá đó, mục đích Trương Thanh Vân đến đây tất nhiên là tìm nàng.

Tuy Trương Thanh Vân không có quan hệ quá sâu với Chu Tử Hằng nhưng trước nay vẫn thầm cảm tạ người này. Chỉ cần dựa vào hành động hắn bắt Điền Gia Mỹ đưa đến cho Trương Thanh Vân quyển nhật ký cũng đủ để cảm tạ, Trương Thanh Vân có được rất nhiều tin tức bên trong quyển nhật ký, đồng thời cũng lợi dụng nói mà làm được khá nhiều chuyện.

Chu Tử Hằng bị tổ chức xử lý, hắn sai nhưng con cái nào có tội tình gì? Đáng lý ra Chu Lệ Hà đã học đến năm thứ tư, lúc này bị trì hoãn việc học trong vòng hai năm, tất cả cũng vì những đãi ngộ không công bằng rơi lên đầu nàng.

Tuy Trương Thanh Vân tìm ra được Chu Lệ Hà và đưa nàng sang Mỹ, nhưng nếu tránh loạn ở nước Mỹ thì cũng phải học, hơn nữa Chu Lệ Hà cũng không làm sẵn giấy phép và hồ sơ du học, đi lên lớp cũng chỉ là loại gà rừng mà thôi. Trương Thanh Vân cũng không biết rõ Chu Lệ Hà có thể học được bao nhiêu thứ, nhưng hắn cũng hiểu dưới tình huống như vậy thì con người sẽ chẳng nhồi nhét được bao nhiêu kiến thức vào đầu.

Trương Thanh Vân không muốn chứng kiến một thanh niên rất có tương lai bị hủy diệt chỉ vì sai lầm của cha, tuy bên trong có rất nhiều nguyên nhân phức tạp nhưng quan trọng nhất vẫn là vì vấn đề Tang Chương. Hắn cũng là người đến từ vùng núi Tang Ung, đây là địa phương nghèo khó và lạc hậu, tìm được một người sinh viên là không dễ dàng.

Trương Thanh Vân còn nhớ rất rõ những tin tức vào kiếp trước, khi hắn học tiểu học thì có mười lớp, đến năm lớp sáu chỉ còn lại một lớp, cũng chẳng còn lại được bao nhiêu người bạn cùng trường.

Mà khi lên đến cấp ba và chuẩn bị thi đại học thì số bạn hồi còn học tiểu học và cấp hai lại càng ít thê thảm, chỉ có mười người thi đậu đại học, đây cũng chính là hiện trạng lúc này ở vùng núi Tang Ung.

Tuy tình hình lúc này đã tốt hơn nhưng hiện trạng giáo dục ở Tang Ung vẫn không có gì thay đổi, vẫn rớt lại phía sau và rất lạc hậu. Trong những địa phương như vậy thì một cậu bé muốn thoát nghèo, muốn vượt núi ra bên ngoài là cực kỳ khó khăn và gian khổ. Mà lúc này những thanh niên mạnh mẽ như Chu Lệ Hà cũng không còn nhiều.

Trương Thanh Vân còn nhớ rõ tình cảnh đến ăn bữa cơm đầu tiên với gia đình Chu Tử Hằng, hắn nhớ đến cô gái nhí nhảnh và tràn đầy ước mơ về cuộc sống đại học. Trương Thanh Vân có sự cộng minh với những chuyện như thế này, hắn còn nhớ rất rõ ngày mình nhận được giấy báo trúng tuyển thì vài ngày sau đều khó ngủ.

Điều kiện của trường đại học ngoại ngữ là không tệ, Trương Thanh Vân vừa đi vừa hỏi đường, rất nhanh đã điđến khu ký túc xá sinh viên khoa tiếng Anh. Một bác gái ngồi trước cổng nhìn Trương Thanh Vân với ánh mắt nghi ngờ, điều này làm hắn cảm thấy rất quen thuộc, làm hắn nghĩ đến tình cảnh đi học đại học trước đó.

- Anh không phải là sinh viên?

Bác gái nhìn Trương Thanh Vân từ đầu đến chân rồi nói.

- Đúng vậy, không phải, bác nói rất đúng!

Trương Thanh Vân cười nói.

Gương mặt bác gái chợt trở nên chán ghét, bà thầm nói một câu:

- Đúng là thói đời thay đổi, dê già đòi gặm cỏ non!

Bác gái dùng điện thoại bấm số nội tuyến, điện thoại nối thông, bà hỏi tên Chu Lệ Hà, cũng không biết đối phương nói điều gì mà bà chợt cúp máy rồi nói:

- Cô sinh viên mà anh tìm đã đi ăn cơm với bạn học rồi.

- Bác có biết khu căn tin nằm ở đâu không?

Trương Thanh Vân vội hỏi.

- Sao tôi biết được? Trong khu nào có bao nhiêu cái căn tin? Các anh thường đến đây không phải rất quen thuộc sao?

Bác gái dùng giọng mất kiên nhẫn nói, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân trở nên cực kỳ chán ghét.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cố gắng giải thích mình là chú của Chu Lệ Hà, nhưng bác gái nào có tin? Trương Thanh Vân cố hết sức giải thích nửa ngày thì bà mới có chút tin tưởng, bà chỉ tay vào con đường lớn trước cổng nói:

- Đi theo con đường này một trăm mét, sau đó quẹo trái, đi đến căn tin số ba!

Trương Thanh Vân vội nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Trong căn tin có rất nhiều người, chưa nói đến số lượng sinh viên trong trường đại học ngoại ngữ, hơn nữa còn có các đồng bào nam khác. Bầu không khí nơi đây không được tốt cho lắm, ai cũng có đôi có cặp, anh anh em em ríu rít, tất nhiên cũng có thể thấy rõ có rất nhiều tên là công tử nhà giàu.

Trương Thanh Vân còn có thể nhìn thấy trước cổng có rất nhiều xe đang đợi người, hắn đi vào bên trong nhìn nghiêng ngó dọc, cuối cùng cũng thấy được Chu Lệ Hà ở một góc trong cùng.

Kể từ lần gặp mặt trước đó thì thời gian đã qua vài năm, lúc đó Chu Lệ Hà và Điền Gia Mỹ sống trong sợ hãi, khí chất có vẻ si ngốc. Hôm nay nhìn lại thì có vẻ rất khởi sắc, nha đầu năm xưa đã duyên dáng và yêu kiều hơn rất nhiều.

- Lệ Hà, tối nay đi xem phim nhé? Có phim mới của Châu Tinh Trì, đã mua sẵn vé rồi.

Trương Thanh Vân đến gần mới phát hiện ra Chu Lệ Hà bị một cậu con trai quấn lấy bên cạnh, người này mặc quần áo khá tốt, rất có khí độ, đang phát động thế tấn công.

- Không đi!

Chu Lệ Hà thản nhiên nói, nàng chậm rãi múc một muỗng cơm đút vào miệng.

- Vậy em đi bão với anh, đêm nay có vài người bạn đi "bão" ở đại lộ Thanh Giang, tất cả đều là xe độ, rất kích thích, đảm bảo em sẽ thích!

Tên thanh niên lại nói, Trương Thanh Vân chợt sững sốt, hắn đảo mắt nhìn lại, rõ ràng gia cảnh là không tồi, quần áo đều là nhãn hiệu Versace.

Chu Lệ Hà lại từ chối, nàng chỉ lo dùng cơm, tên thanh niên thấy tấn công hoài không được thì không nhịn được nói:

- Lệ Hà này, em thích gì? Anh mua cho em thứ đó!

Trương Thanh Vân gõ lên bàn nói:

- Tiền có thể mua được tất cả mọi thứ sao?

Thân thể Chu Lệ Hà chợt chấn động, nàng đứng ngay dậy, Trương Thanh Vân cười nói:

- Thế nào lại không liên lạc với chú?

Chu Lệ Hà đỏ bừng mặt, nàng cúi đầu không lên tiếng, tên thanh niên nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, vẻ mặt hắn dần trở nên phát lạnh, hắn nói:

- Này anh bạn, anh ở đâu chui ra vậy?

- Ra ngoài dùng cơm, chú mời, có một vài chuyện cần bàn bạc!

Trương Thanh Vân nói, hắn cũng không thèm quan tâm đến tên thanh niên ở bên cạnh.

Chu Lệ Hà dạ một tiếng, sau đó lặng lẽ thu dọn vài thứ rồi đi theo sau lưng Trương Thanh Vân như đứa trẻ làm sai chuyện. Tên thanh niên lập tức trở nên nôn nóng, hắn tiến lên ngăn trước mặt Trương Thanh Vân rồi nói:

- Này, có ai nói là anh bị điếc chưa? Tôi là Liêu Hạc Cương, đã nghe qua chưa?

Trương Thanh Vân lắc đầu nói:

- Mặc kệ cậu là cái gì cương, sau này nên đứng xa Lệ Hà ra một chút, như vậy sẽ có lợi với cậu.

Tên thanh niên chợt ngẩn ngơ, hắn nhìn khắp chung quanh, bốn phía đều là người đến dùng cơm, cũng có hơi xấu hổ. Lúc này hắn hừ một tiếng rồi nói:

- Coi như anh giỏi, anh bạn, cẩn thận nhé!

Trương Thanh Vân cau mày rồi trực tiếp bước qua, Chu Lệ Hà cũng buồn bực đi theo phía sau. Khi đi đến cửa căn tin thì nàng chợt nói:

- Chú Trương, cháu...Cháu xin lỗi.

Trương Thanh Vân híp mắt, hắn nghiêng đầu dùng ánh mắ dò xét nhìn Chu Lệ Hà rồi nói:

- Rất tốt, thanh niên phải được theo đuổi nhiều mới có lợi, còn nhỏ thế này mà đã biết dùng tâm tư, dùng chú Trương để làm khiên che chắn tên Liêu gì ấy nhỉ?

Vẻ mặt Chu Lệ Hà chợt biến đổi, hai gò má phủ rạng mây hồng, đầu lại càng cúi thấp hơn. Lần này nàng không dám lên tiếng nhưng ánh mắt không khỏi lén liếc về phía Trương Thanh Vân, nàng cảm thấy chú Trương rất lợi hại, chẳng có gì mà gạt được, vừa rồi nàng còn cho rằng kế hoạch thành công mỹ mãn.

Trương Thanh Vân cười ha hả mà trong lòng dần trầm tĩnh trở lại. Hắn sợ Chu Lệ Hà vì xảy ra quá nhiều chuyện mà trở nên ngây ngốc, lúc này xem ra những suy nghĩ của hắn chỉ là thừa. Chu Tử Hằng đúng là có được một cô con gái lợi hại, còn nhỏ như vậy mà đã biết dùng mưu, sau này lớn lên bước chân vào xã hội sẽ không phải chịu thiệt.

Trương Thanh Vân ra ngoài lấy xe và phóng thẳng về phía khách sạn Hán Dũng, hắn nhịn không được phải hỏi:

- Tên kia là Liêu gì nhỉ? Có bối cảnh gì? Nhìn qua có vẻ rất chân tình với cháu thì phải?

Chu Lệ Hà chợt đỏ mặt, nàng dùng giọng cung kính nói:

- Hắn, không...Không phải là người tốt, thường xuyên đến trường chúng cháu tìm người yêu, hình như điều kiện gia đình rất tốt.

- Không phải là sinh viên à? Hình như tuổi cũng hơi lớn thì phải?

Trương Thanh Vân cau mày nói.

Chu Lệ Hà lắc đầu, nàng nói:

- Cháu không biết, dù sao cũng không phải là cùng trường.

Trương Thanh Vân cười cười và không tiếp tục hỏi thêm điều gì. Chỉ một lúc sau xe đã đến khách sạn Hán Dũng, hắn thuê một gian phòng, hai người tiến vào dùng cơm, Trương Thanh Vân hỏi về tình hình hiện tại của Chu Tử Hằng.

Chu Lệ Hà trả lời từng câu của Trương Thanh Vân, sau khi Khâu Hâm rớt đài thì khai ra rất nhiều chuyện, trong đó cũng có cả chuyện về Điền Gia Mỹ và Chu Lệ Hà, tổ chức cũng rất xem trọng. Tổ công tác được phái xuống xem xét tình huống, khi hai mẹ côn có hiềm nghi bị ức hiếp thì miễn trừ thời gian thi hành án cho Điền Gia Mỹ, lúc này nàng đã tìm được một công việc trong siêu thị.

Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà liên tục thở gấp, tham quan ngày càng nhiều, nhưng thành viên gia đình của tham quan bị lưu lạc đến mức độ này thì đúng là quá sức tưởng tượng, đúng là chỉ có thể nói tạo hóa trêu người. Chu Tử Hằng công tác cả đời nhưng để lại hậu quả chất chồng trên đầu vợ con.

- Đã đến gặp cha chưa?

Trương Thanh Vân dùng giọng ôn hòa nói.

Chu Lệ Hà gật đầu:

- Mỗi tháng đều đi, cha nói rất cảm ơn chú, cũng nói không còn mặt mũi gặp chú, mong muốn cháu sau này được giống như chú, đi đứng đường đường chính chính.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt run lên, hắn cười gượng nói:

- Thì ra là vậy, muốn giống được chú thì điều thứ nhất là cháu không được khách khí. Biết nhà chú rồi chứ? Sau này nên đến nhà làm khách, muốn noi gương phải tiếp xúc mới học hỏi được nhiều, phải không?

Chu Lệ Hà chợt ngẩn ngơ, nàng gật đầu mà không nhịn được cười, vẻ mặt không còn trầm trọng như vừa rồi.

Trương Thanh Vân lấy bóp khẽ đếm, bên trong chỉ còn hơn một ngàn tiền mặt, hắn lấy hết ra nói:

- Hôm nay chú cũng không mang theo quá nhiều tiền mặt, cháu cầm lấy trước đi.

- Không, không!

Chu Lệ Hà chợt đứng lên nói:

- Cháu không thiếu tiền, cháu được Dì Cảnh hỗ trợ học tập, tiền sinh hoạt đều do dì chi trả, sao có thể cầm tiền của chú được?

- Dì Cảnh?

Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc:

- Cháu đang nói đến Cảnh Sương sao?

Chu Lệ Hà gật đầu, Trương Thanh Vân không thể nhịn được mà phải cười xòa, hắn nói:

- Cầm lấy tiền, sau này sẽ không cho nữa. Lần này chú cho chút tiền tiêu vặt, mua quần áo đẹp để ra dáng một chút, như vậy mới trở thành bình hoa để người khác vây quanh được chứ?

Trương Thanh Vân nói xong thì nở nụ cười, Chu Lệ Hà cũng không thể nhịn cười, khoảng cách giữa hai người được kéo gần trở lại, vì vậy nàng cũng không khách khí mà nhận lấy tiền.

- Đùng, đùng!

Có người phá cửa, Trương Thanh Vân nhướng mày, cửa đã bị đánh văng, có năm sáu tên thanh niên tiến vào, dẫn đầu là tên Liêu Hạc Cương khi nãy, khi mới tiến vào thì hắn đã hét lên:

- Chính là thằng này, dám cướp gái của tao, anh em tiến lên đập chết mẹ nó đi, xảy ra chuyện tao chịu.

Vẻ mặt Chu Lệ Hà trở nên tái nhợt, nàng nói:

- Anh...Anh... ....

Trương Thanh Vân kéo Chu Lệ Hà ra phía sau, hắn đứng lên nhíu mày rất sâu rồi quát lớn nói:

- Nhân viên phục vụ!

Nhân viên phục vụ nữ bên ngoài cửa phòng đã sớm bị dọa cho sợ chết ngất, nhưng lúc này cũng có vài tên bảo vệ phóng đến. Trương Thanh Vân trầm giọng nói:

- Đám người này vào bằng cách nào, các anh rõ ràng làm việc bừa bãi.

- Này thằng khốn, kêu gào làm gì vậy? Trong Thành Đô này có chỗ nào mà Liêu Hạc Cương tao không vào được?

Liêu Hạc Cương lớn tiếng nói, hắn quét mắt về phía tên bảo vệ đầu trọc rồi nói:

- Ba Đa, mày đừng chơi trò không nể mặt tao, bà chủ của mày là bạn của cha tao, mày đừng hòng có ý định xen vào.

- Đập chết nó đi!

Liêu Hạc Cương hét lên, chiếc bàn trước mặt Trương Thanh Vân đã bị hất văng, đám bảo vệ không dám tiến lên ngăn cản mà chỉ biết đứng trước mặt Trương Thanh Vân. Tên bảo vệ đầu trọc nói với Trương Thanh Vân:

- Tiên sinh, anh trốn đi, chuyện này tôi thật sự không gánh vác nổi.

Lúc đó vài tên thanh niên hùng hổ phóng về phía bên này, hai gã bảo vệ tiến ra chặn hai tên thanh niên, Trương Thanh Vân vẫn không nhúc nhích nhưng tâm tình cực kỳ không tốt, hắn nói:

- Tất cả dừng tay.

Tuy giọng điệu của Trương Thanh Vân là không lớn nhưng có uy nghiêm và khí thế khủng bố, đám người chợt sững sờ, vì vậy mà tạm thời khựng lại.

Trương Thanh Vân vỗ vai tên bảo vệ đầu bóng rồi dùng giọng lơ lửng nói:

- Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, đuổi đám người này ra ngoài.

Một tiếng ầm vang lên, cửa mở ra, mười gã cảnh sát mặc thường phục phóng vào, sau khi vào phòng thì không quan tâm đến bất cứ điều gì mà không chế ngay đám thanh niên hung hãn. Liêu Hạc Cương dùng giọng kinh hoàng nói:

- Các anh, các anh dựa vào thứ gì để bắt tôi, cha tôi là chủ nhiệm Liêu phòng xây dựng, tôi...Á... ....

Liêu Hạc Cương vừa nói được nửa câu thì đã bị người ta nhét giẻ vào miệng, câu tiếp theo cũng không thể nói ra.

Lúc này Đồng Tiểu Lệ cũng chạy vào với vẻ mặt kinh hoàng, nàng sợ đến mức nói năng lộn xộn:

- Trương...Trưởng phòng Trương, anh...Anh không sao đấy chứ? Chúng tôi...Chúng tôi thất trách, chúng tôi thất trách.

Đồng Tiểu Lệ vừa nói vừa liên tục cúi đầu, nước mắt nước mũi cũng chảy ra.

Đám người trong phòng chợt choáng váng, không phải chỉ có đám cảnh sát vừa phóng vào cực kỳ kinh ngạc, mà ngay cả những tên bảo vệ và Liêu Hạc Cương cũng sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt. Đồng Tiểu Lệ cũng coi là người nổi tiếng ở Giang Nam, năm nay còn nằm trong danh sách những nữ doanh nhân thành đạt. Hơn nữa ai cũng biết chồng của Đồng Tiểu Lệ là người rất lợi hại, là thư ký của chủ tịch tỉnh, kẻ nào dám đắc tộ cho được?

Nhưng sao lúc này Đồng Tiểu Lệ lại bị dọa trở nên như vậy? Tên đàn ông còn trẻ kia là thần tiên phương nào? Vì vậy mà tất cả mọi người đều cho rằng tình cảnh trước mắt không phải là sự thật.

Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nói:

- Giám đốc Đồng, đây là đơn vị tiếp đãi của tỉnh ủy đấy nhé, bảo vệ của khách sạn, thậm còn có cả cảnh sát đồn trú nhưng tôi và cháu gái ăn bữa cơm cũng không an toàn, hừ!

Trương Thanh Vân nói xong thì hừ một tiếng rồi gọi Chu Lệ Hà rời khỏi cửa. Hắn cố ý nói rõ mình và Chu Lệ Hà có quan hệ chú cháu, như vậy cũng chẳng có kẻ nào mượn cớ chụp mũ được