Ý đồ của Trương Thanh Vân về vấn đề cải cách cán bộ chính là cho đảng ủy lãnh đạo, phòng tổ chức là nhân vật chính. Mà hạch tâm là phòng tổ chức phải đóng vai trò chấp hành, như vậy sẽ đảm bảo có thể thuận lợi tiến hành cải cách, lại có thể tránh khỏi vấn đề cải cách lệch khỏi quỹ đạo.
Nhưng bí thư Chiêm hỏi về vấn đề này nên Trương Thanh Vân lại do dự không dám nói ra. Chiêm Giang Huy híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng cũng đánh giá tiểu tử trước mặt cao lên vài phần. Ít nhất cũng có thể thấy được người này có ý nghĩ rất rõ ràng, nhìn vấn đề cũng rõ ràng, tuy phương thức xử lý và phương pháp còn vài vấn đề nhưng điều này cũng chỉ chứng minh chưa đủ kinh nghiệm, nếu đợi thêm một thời gian nữa thì thứ này chẳng tính là vấn đề khó với đối phương.
- Thanh Vân, xử lý mọi chuyện cũng không nên chỉ dựa vào một mặt người, chế độ cải cách cán bộ chủ yếu vẫn là phòng tổ chức, hơn nữa phòng tổ chức phải là diễn viên chính. Tôi hiểu rõ ý nghĩ của cậu, hy vọng các ban ngành Vũ Lăng có thể kết thành một khối thống nhất.
- Nhưng nếu phương pháp không thích hợp, hơn nữa chế độ cải cách không phải là tu chỉnh, không phải là sửa đổi hay bổ sung. Nếu muốn mọi người cùng tham gia cải cách, nếu muốn người ta tâm phục khẩu phục thì trước tiên tư tưởng phải tiếp nhận điều kiện đổi mới, không thể cưỡng chế coi đây chỉ là một nhiệm vụ chính trị, làm như vậy sẽ không giải quyết được vấn đề căn bản. Cho nên tôi mới nói cần phải dùng hai tay nắm chặt lấy công tác tổ chức và công tác cán bộ, thiếu một thứ cũng không được.
Chiêm Giang Huy chăm chú nói, giọng điệu cực kỳ thấm thía.
Lần này thì Trương Thanh Vân chính thức đỏ mặt, Chiêm Giang Huy không những nhìn thấu mọi chuyện, hơn nữa trong lòng mình cũng không có gì là bí mật với lão, mình đang nghĩ gì, đang muốn làm gì thì đối phương đều hiểu rất rõ. Đúng là khó thể có cơ hội Chiêm Giang Huy dạy bảo với vẻ mặt ân cần và hiền hòa như vậy, ngược lại không giống như một bí thư tỉnh ủy, giống một trưởng bối đang dạy bảo vãn bối.
- Bí thư...Tôi sai rồi!
Trương Thanh Vân nói, thật ra hắn hiểu rất rõ những gì Chiêm Giang Huy nói, nhưng dù sao hắn cũng là một lãnh đạo được phân công quản lý, chỉ phụ trách hạng mục công tác của cán bộ, rõ ràng nếu muốn làm đến cùng vấn đề công tác tổ chức và tính toán cho công tác cán bộ là lực bất tòng tâm, vì vậy có một vài việc cực kỳ bất đắc dĩ.
- Ngồi xuống nói chuyện!
Chiêm Giang Huy ép tay xuống nói, Trương Thanh Vân vừa rồi đã nhận sai mà không biết đứng lên từ lúc nào.
- Chính cậu không phải đã nói rồi sao? Không có bất kỳ khung sườn nào cho vấn đề cải cách để tham khảo, vì vậy phạm phải sai lầm là đương nhiên.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng không lên tiếng, vẻ mặt Hà Khôn cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, lão nói:
- Thanh Vân, còn không mau cảm tạ Bí thư?
Trương Thanh Vân vừa định mở lời thì bí thư Chiêm đã khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, cậu ra ngoài trước đi! Lần này khảo sát phòng tổ chức thị ủy Vũ Lăng, cũng nhờ cậu có phát biểu mà cũng có chút ý kiến dẫn dắt cho tôi, sau này trở về chúng ta cần phải thương lượng lại.
Trương Thanh Vân gật đầu, cuối cùng liếc mắt nhìn sang Hà Khôn. Lúc này ánh mắt Hà Khôn có chút phức tạp, những phát triển của Trương Thanh Vân vài năm qua làm lão kinh ngạc, hình như cả bí thư Chiêm Giang Huy vừa đến nhận chức cũng có vài phần kính trọng Trương Thanh Vân, mơ hồ còn có chút ý đồ quan tâm. Cảm giác quan tâm này rất thuần túy, không liên quan đến vấn đề hiệu quả và lợi ích, điều này làm trong lòng Hà Khôn có trăm điều khó hiểu.
Kẻ nào mà chẳng biết Chiêm Giang Huy là người Quách gia? Nhưng trước nay cũng chưa từng nghe nói Trương Thanh Vân đứng vào hàng ngũ Quách gia. Hơn nữa dù Trương Thanh Vân có buộc vào Quách gia thì bí thư Chiêm cũng không quen biết gì đối phương, căn bản không có lý do để hòa ái như thế, đồng thời cũng chẳng cần phải ân cần dạy bảo.
Trương Thanh Vân trở về phòng mà cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, hắn nghĩ tới nghĩ lui mà cảm thấy mình là một phó phòng khó thể trấn áp được đám lãnh đạo Vũ Lăng. Nếu sự việc xảy ra theo chiều hướng của Bí thư Chiêm vạch ra thì chủ quản lãnh đạo ở phòng tổ chức phải thay người, chỉ có thể là tự mình Lưu Tiến đến nắm bắt mới được. Khi đó Lưu Tiến sẽ tạo ra chút uy hiếp cho những kẻ tài giỏi như Phương Vĩnh Bình và Cao Khiêm, hơn nữa dù là như vậy thì Trương Thanh Vân cũng cho rằng nguy hiểm là không nhỏ, Lưu Tiến sẽ gặp phải khiêu chiến lớn.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười, hắn nằm trên ghế sa lông mà hồi tưởng lại những tình hình vừa qua. Đây là lần đầu tiên hắn cùng đàm luận với một vị quan lớn lâu như vậy, hơn nữa còn mơ hồ có tranh luận. Mà bí thư Chiêm cũng để lại cho Trương Thanh Vân một ấn tượng rất sâu, người này cơ trí, rộng lượng, hơn nữa mới đến vài ngày mà ngồi cùng Hà Khôn đã mơ hồ có dấu hiệu đầu đàn. Lãnh đạo tỉnh ủy quả nhiên đã được trung ương xem xét, quả thật càng có khí độ hơn cả những thường ủy khác.
Phải biết rằng trong nước số cán bộ trên phó bộ trưởng phải lên đến con số hàng trăm ngàn, nhưng bí thư tỉnh ủy cũng chỉ có ba mươi mà thôi. Người có thể được làm bí thư tỉnh ủy, dù đặt ở trung ương cũng có trọng lượng rất nặng, có thể nói là xứng danh chư hầu một phương. Hơn nữa nhìn độ tuổi của bí thư Chiêm, đồng thời còn từng là bí thư tỉnh Tấn Đông, đến Giang Nam nhận chức bí thư, khả năng đề bạt là khá lớn. Chiêm Giang Huy đúng là có khí độ của lãnh đạo quốc gia.
Trương Thanh Vân rất hâm mộ sự cơ trí và tự nhiên của bí thư Chiêm, hắn cũng không khỏi nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ leo đến cấp bộ, hơn nữa sẽ gặp phải tình hình tương tự, được điều về Giang Nam nhận chức lãnh đạo tỉnh ủy, nếu vậy thì nên triển khai và mở rộng công tác thế nào đây?
Trương Thanh Vân bị chính ý nghĩ trong đầu mình làm cho nhảy dựng lên khỏi ghế, gương mặt cũng không khỏi đỏ ửng lên. Phó phòng tiến lên cấp bộ, ngước lên thì chỉ là hai cấp, thật ra khoảng cách đâu chỉ là vạn dặm? Mình đúng là hoang tưởng.
Nhưng Trương Thanh Vân đã từng làm bí thư đảng ủy, dù là bất kỳ cấp độ bí thư nào thì đầu tiên phải nắm vấn đề tổ chức và nhân sự. Trước đó Trương Thanh Vân ở Tang Chương cũng làm như vậy, mà bây giờ bí thư Chiêm xuống Giang Nam cũng là như thế.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức có cảm giác phấn chấn, mình không thể đảm đương nổi chức vụ bí thư tỉnh ủy, nhưng nếu chú ý xem xét thì bí thư cũng gặp phải vấn đề về hành chính. Hắn biết rõ tính tình của Lưu Tiến, đây là kẻ cực kỳ mẫn cảm, cực kỳ đa nghi, nhìn qua ngó lại thì thấy giống như đang đánh cờ với hồ ly.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân lên tiếng, nhân viên khách sạn tiến vào dùng giọng khách khí nói:
- Trương tiên sinh, có Lý tiên sinh đến chơi.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn định từ chối thì lập tức nghĩ đến Lý Thu Thực, vì vậy hơi khựng lại rồi nói:
- Cho anh ấy vào.
Người đến quả nhiên là Lý Thu Thực, hơn nữa lại là hai người, Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn thấy vợ của Lý Thu Thực là Chu Miêu Miêu, vì vậy không nhịn được cười nói:
- Chị gái, thế nào? Có chuyện gì à? Lại đến kiểm tra phòng sao?
Lý Thu Thực kéo vợ tiến lên phía trước rồi nói:
- Chuyện lần trước thật sự phải xin lỗi, tôi cũng đã mắng vợ, hôm nay đến để đặc biệt xin lỗi anh.
Chu Miêu Miêu có chút xấu hổ, Trương Thanh Vân vội vàng mời hai người ngồi xuống rồi tự tay pha trà. Lý Thu Thực không ngừng oán trách Chu Miêu Miêu không hiểu chuyện, Trương Thanh Vân khuyên bảo cũng không được. Chu Miêu Miêu cũng rất có khí thế, nàng nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi cũng không biết anh là lãnh đạo tỉnh, nhưng anh cũng còn quá trẻ, cũng không ai nghĩ ra điều này. Trước kia tôi thường nghe người ta nói ông nhà là cán bộ trẻ, vì vậy cũng cho rằng những cán bộ trẻ tuổi hơn ông nhà là cấp dưới.
- Nào ngờ bây giờ mới biết được đây chỉ là cảm giác quá hài lòng về chồng, nhưng tuổi của anh cũng nhỏ hơn so với chồng tôi, sao có thể là lãnh đạo của anh ấy được?
Trương Thanh Vân và Lý Thu Thực đều sững sờ, Trương Thanh Vân chợt cười lên ha hả, Lý Thu Thực thì đỏ bừng mặt. Chu Miêu Miêu này quả nhiên có bản lĩnh làm tổn hại người khác cực kỳ tuyệt diệu, không giống như những bà vợ bình thường khác hay mắng chồng mình vô dụng, hơn nữa lời nói còn rất trực tiếp. Việc lần trước của nàng hầu như đổ hết lên đầu chồng, nói mình bị chồng nói dối, đúng là rất có ý tứ. Lý Thu Thực bình thường rất tỉnh táo, nhưng có lẽ gặp vợ là khắc tinh, vì vậy ấp úng mãi mà không nói nên lời.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Anh Lý, anh cũng dừng trách chị gái, nhà có vợ nghiêm là tốt, anh cần phải cố gắng quý trọng!
Lý Thu Thực nghe thấy Trương Thanh Vân nói vậy thì mặt càng đỏ như gấc, hắn cười cực kỳ mất tự nhiên. Chu Miêu Miêu thì cười thản nhiên, có vẻ rất vui, nàng dùng giọng toan tính nói:
- Hay cho câu lãnh đạo thường nói chuyện rất tốt, à...Trưởng phòng Trương, anh đã có vợ chưa vậy?
Lý Thu Thực chợt kinh hoàng, hắn vội vàng kéo áo Chu Miêu Miêu rồi trừng mắt nói:
- Có ai nói chuyện với lãnh đạo như vậy không?
- Không có gì, không có gì!
Trương Thanh Vân cười nói:
- Tôi đã kết hôn, cũng có một cô vợ nghiêm khắc, vì vậy rất hiểu tình cảnh của anh Lý.
Chu Miêu Miêu cười hì hì, nàng cũng không nói thêm điều gì mà liếc qua Trương Thanh Vân rồi thầm nghĩ còn trẻ như vậy mà kết hôn rồi sao? Mình còn đang định giới thiệu hắn cho các chị em, xem ra chị em của mình không có phúc phận, một cây cỏ tốt đã bị cừu non gặm mất rồi.
Mọi người nói chuyện, Trương Thanh Vân cũng rất thoải mái. Lý Thu Thực vừa trải qua tình cảnh xấu hổ, lúc này cũng dần dần thích ứng. Trong lòng hắn biết rõ trưởng phòng Trương không phải người thường, nhưng cũng là lần đầu tiên biết được đối phương có tâm tình tốt đẹp như vậy. Lý Thu Thực cũng là lão quan trường, cũng đã thấy qua rất nhiều cán bộ trẻ, mình lên chức vì có chút bối cảnh, nhưng Trương Thanh Vân thì quá trẻ mà lại leo lên chức vị quan trọng là lần đầu tiên được gặp. Có thể nói Trương Thanh Vân là đệ nhất cán bộ ở Giang Nam cũng không sai.
- Anh Lý, hôm nay đưa chị gái đến đây cũng không phải muốn nói chuyện đấy chứ?
Trương Thanh Vân nói, hắn lập tức di chuyển chủ đề.
Lý Thu Thực nở nụ cười ngượng ngùng rồi quét mắt nhìn vợ. Chu Miêu Miêu cũng rất đúng mực, nàng đứng lên nói:
- Ui da, quên, còn có chuyện kinh doanh chưa giải quyết, tôi đi trước!
Khi gần đi Chu Miêu Miêu cũng không quên liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Trưởng phòng Trương, anh còn giữ danh thiếp của tôi đấy chứ?
Trương Thanh Vân gật đầu, Chu Miêu Miêu cười nói:
- Đúng là rất tốt, cửa hàng của tôi rất được, đều là hàng hiệu, tuyệt đối... ....
- Được rồi, được rồi, em có đi chưa?
Lý Thu Thực lớn tiếng nói, đúng là nhịn nhưng không thể nhẫn, hắn đã nhẫn nhịn đến mức cực hạn, bây giờ đã từ trạng thái xấu hổ chuyển sang tức giận. Người phụ nữ này đúng là không biết chừng mực, sao lại muốn lãnh đạo đến ủng hộ kinh doanh, như vậy mà còn thành ý xin lỗi sao?
Chu Miêu Miêu thấy chồng nổi giận thì cũng không dám nói thêm điều gì, nàng khẽ thè lưỡi rồi chớp chớp mắt. Thừa dịp Lý Thu Thực quay đầu nhìn Trương Thanh Vân thì Chu Miêu Miêu lại chen vào một tiếng:
- Đúng là rất tốt!
Đến khi Lý Thu Thực quay đầu lại thì Chu Miêu Miêu đã sớm đi ra khỏi cửa.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn thật sự khó thể nhịn được mà vỗ tay xuống phần đặt tay trên ghế sa lông rồi nói:
- Anh Lý, anh đúng là rất có phúc phận, có thể cưới được một chị gái khéo léo như vậy, đúng là đã đánh tan ước mơ của không biết bao nhiêu người.
Lý Thu Thực nở nụ cười ngượng ngùng, cũng có chút xấu hổ, giữa hai hàng lông mày bùng lên khí chất hạnh phúc, hắn nói:
- Không nói đến vấn đề này nữa, nói ra lại càng xấu hổ!
Lý Thu Thực lập tức di chuyển chủ đề nói:
- Trong lòng tôi dù sao cũng thấy lo lắng bất an, buổi sáng anh phát biểu đã làm lòng người phấn chấn, nhưng sao bí thư Chiêm không nói một lời chỉ thị?
Trương Thanh Vân híp mắt, hắn dùng ánh mắt lơ lửng nhìn Lý Thu Thực rồi nói:
- Thế nào? Anh cho rằng ý kiến của bí thư và những lời nói của tôi không thống nhất sao? Anh cho rằng tôi tự mình nói ra?
- Không, không!
Lý Thu Thực vội vàng đứng dậy, vẻ mặt chợt trở nên trắng bệch mà hận không thể tự cho mình một bạt tai. Nói thế nào vậy? Những lời này nói ra không phải chứng tỏ trưởng phòng Trương không có trọng lượng sao? Vì vậy mà trong lòng hắn quýnh lên, cũng quên đi tất cả.
- Trưởng phòng Trương, không, không phải ý này...Tôi...Tôi...Tôi... ....
Lý Thu Thực nói, hắn chỉ nói được một nửa, sau đó không biết tìm từ thế nào cho phải.
- Cũng đừng nên nghĩ như vậy, đừng phỏng đoán ý đồ của bí thư, có cấp dưới như vậy sao?
Trương Thanh Vân cau mày, giọng nói của hắn không được tốt đẹp cho lắm:
- Bầu không khí cải cách cán bộ ở Vũ Lăng rất không tốt, vì vậy cần phải thị sát, trong lòng bí thư có kế hoạch gì, cái gì nên cho biết thì biết, không nên thì không thể biết. Chúng ta sao có thể suy đoán lung tung?
Lý Thu Thực cúi đầu xuống rất thấp, cũng coi như thấy được sự lợi hại của Trương Thanh Vân. Mới vừa rồi còn nhẹ nhàng hòa ái, nhưng khi nhắc đến vấn đề thì lập tức trở nên nghiêm túc. Nghĩ lại cũng đúng, mình tan họp thì nghe người ta nói chuyện huyên náo, nào là trưởng phòng Trương lên tiếng qua mặt làm bí thư tức giận, vì vậy mới đến thăm dò Trương Thanh Vân, nhưng sao lại hỏi như vậy?
- Anh yên tâm, chế độ cải cách cán bộ là quyết sách của tỉnh ủy, bí thư sẽ tuyệt đối ra sức giúp đỡ. Nhiệm vụ của anh là nắm thật chặt công tác vào trong tay, cũng đừng quan tâm quá nhiều chuyện bên lề.
Trương Thanh Vân nói.
Khoảnh khắc khi Lý Thu Thực ra về thì Trương Thanh Vân hình như ngộ ra được một vài thứ, lần này rõ ràng hắn đã sắm vai chính, bí thư Chiêm đến nhận chức muốn nắm bộ phận nhân sự, rất có thể lão sẽ tìm đường đột phá trên người chính mình, vì vậy mới cố ý cho mình phạm sai lầm.
Bí thư Chiêm muốn dùng sai lầm mà chính Trương Thanh Vân hắn vấp phải để quấy rối những bố trí của Lưu Tiến, để thu phục con hồ ly này sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà trong lòng chợt vui vẻ, hắn cảm thấy một cơ hội ngàn năm một thuở, nếu bí thư Chiêm tìm đường đột phát trên người mình, đứng ở góc độ của mình không phải là rèn luyện và khảo sát tâm tính sao?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà không khỏi nâng chung trà lên nhấp một ngụm rồi bắt đầu đi lại trong phòng. Tuy hắn ngộ ra một điểm này nhưng dù sao vấn đề cũng liên quan đến tương lai cả đời, muốn có quyết đoán ngay là không thể.
Chính trị đôi khi là một canh bạc, lúc này Trương Thanh Vân đã chính thức đi đến ngã tư đường, vì vậy mà trong lòng sinh ra cảm giác bất ổn, cũng có chút nôn nóng bất an. Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn dùng tay kéo màn nhìn ra bên ngoài, đứng ở góc độ này có thể nhìn thấy núi Tiên Nữ xinh đẹp.
Hôm nay khí trời rất tốt, bây giờ lại đang là buổi trưa, núi Tiên Nữ được ánh sáng mặt trời chiếu xuống phô bày tất cả xuân sắc, hơn nữa còn có xuân ý nồng đậm, Trương Thanh Vân ngửi được mùi bùn đất, khoảnh khắc này lại chợt trở nên ngây dại.
Trương Thanh Vân biết rõ Lưu Tiến là người thế nào, khoảnh khắc này Trương Thanh Vân chợt sinh ra quyết đoán. Đời người khó thể có vài lần vật lộn đọ sức, lúc này mình đã rơi vào vị trí nút thắt cổ chai, rõ ràng cơ hội thế này là rất hiếm, dù tình nguyện phạm sai lầm cũng không thể không nắm bắt.
Trương Thanh Vân rất hâm mộ những người tiến thối tự nhiên, nhưng trên thế gian này có đối khi sẽ rơi xuống đầu người những cơ hội tốt, hơn nữa trong khoảnh khắc quyết định phải có quyết đoán mới không thể bỏ lở. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà trong lòng trở nên bình thản.
Mùa xuân ở Giang Nam thường biến đổi khác thường, sau khi Trương Thanh Vân đến được hai ngày thì ngày hôm sau đã có một cơn mưa trút xuống.
Sáng sớm Trương Thanh Vân nhìn lên trời mà cay mày, hôm nay bí thư xuống Tang Chương thị sát, mình sắp phải nhận nhiệm vụ nhân viên quan trọng, nhưng thời tiết đột nhiên chuyển biến xấu, có thể đi được sao?
- Cốc, cốc!
Có tiếng gõ cửa cấp tốc, Trương Thanh Vân vội vàng chạy ra mở cửa.
Người đến là thư ký Mã, Trương Thanh Vân vội hỏi:
- Thế nào? Bí thư muốn đổi lộ trình sao?
Thư ký Mã lắc đầu nói:
- Không thay đổi, bí thư nói phải đến Tang Chương, hơn nữa anh ấy nói sẽ cùng ngồi một xe với anh!
- Sao?
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn và Chiêm Giang Huy ngồi cùng xe sao? Điều này có thể à?
Mã Bân nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Trương Thanh Vân, hắn nhún vai nói:
- Bí thư nghe nói trước đó anh là bí thư huyện ủy Tang Chương, vì vậy mới chọn anh là người hướng dẫn du lịch, tôi chỉ đến thông báo trước mà thôi.
Mã Bân nói xong thì chợt nói có chuyện khác và bỏ đi, Trương Thanh Vân vội vàng làm vệ sinh thân thể, thay quần áo ăn điểm tâm. Đến cuối cùng hắn vẫn chưa yên tâm, còn gọi điện thoại đến Tang Chương cho Lưu Thần, muốn đối phương chuẩn bị sẵn sàng các công tác.
Lưu Thần nhận được điện thoại của Trương Thanh Vân cũng ngây cả người, hắn chuẩn bị nói vài câu nhưng Trương Thanh Vân hiện nay đang ở nơi nào, nhưng đúng lúc này Trương Thanh Vân đã nói ngay:
- Anh Lưu, chúng ta là bạn bè cũ, lần này đến thị sát chính là bí thư tỉnh ủy, với loại thời tiết thế này thì các anh sẽ gặp nhiều khó khăn, ý nghĩa như thế nào thì tôi không nói các anh cũng hiểu.
Lưu Thần nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì trong lòng cũng căng thẳng hẳn lên:
- Bí thư Trương, anh xem có nên cho cục trưởng Trần rải cảnh sát giao thông trên tuyến đường hay không? Nếu phát hiện thấy bất kỳ tình hình nào nguy hiểm thì báo cáo?
Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Được, anh đễ Trần Mại dẫn đội nhưng không được đi xe cảnh sát, cũng không được mặc đồng phục cảnh sát, chỉ để bọn họ tuần tra xem xét tình hình giao thông, không cần phải tìm người cổ động.
- Vâng, tôi sẽ lập tức sắp xếp! À, đúng rồi, bí thư Trương...Anh... ....
Lưu Thần nói.
- Những chuyện còn lại chờ đến Tang Chương rồi nói sau, tôi cùng ngồi một xe với bí thư Chiêm!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, nói xong thì cúp điện thoại.
Tuy Trương Thanh Vân nói rất hời hợt nhưng Lưu Thần nghe lại cảm thấy tim đập như sấm nổ, hắn không biết Trương Thanh Vân sao lại có ư cách ngồi cùng xe với bí thư tỉnh ủy, chẳng lẽ bí thư Trương đã là phó phòng tổ chức mà còn sắp được đề bạt?
Lưu Thần bị chính ý nghĩ của mình làm cho giật mình, đề bạt thì sẽ lên vị trí gì? Cấp trưởng sao? Hơn ba mươi tuổi đã là trưởng phòng à? Nghĩ lại đúng là quá khó tưởng, Lưu Thần đột nhiên nhớ đến lời Trương Thanh Vân dặn dò mà thân thể khẽ run, hắn bắt đầu tự mình gọi điện thoại sắp xếp.