Chương 377: Lợi dụng lẫn nhau.

Trương Thanh Vân trực tiếp trở lại Thành Đô, hắn không đi gặp mặt Triệu Truyền, cũng vì buổi nói chuyện với Hoàng Tân Quyền mà hắn như tỉnh ngộ, trong lòng dần trong sáng, đồng thời cũng trầm ổn hơn rất nhiều.

Con người luôn là như vậy, con đường tiến lên phía trước luôn có đủ loại hấp dẫn, bản thân cũng có rất nhiều chấp niệm, nếu không suy xét chu đáo sẽ rơi vào vòng xoáy khó thể kiềm chế.

Hoàng Tân Quyền chính là một ví dụ sống sờ sờ, lão là một người rất có chấp niệm nhưng khi về hưu mới nghĩ ra mình sai mười phần, tiếc rằng tất cả đều đã muộn.

Trương Thanh Vân cảm thấy mình may mắn, trên con đường tiến về phía trước sẽ gặp được những người khác biệt với những lời chỉ điểm khác nhau, thủ trưởng chỉ điểm cho mình, bạn bè chỉ bảo cho mình, thậm chí ngay cả đối thủ cũng chỉ dạy cho mình. Tính cách con người quyết định vận mệnh, Trương Thanh Vân cảm thấy tâm tình của mình ngày càng trầm ổn, an tâm một chút, ít đi một chút tranh đấu, nhiều hơn vài phần cụ thể, đây mới là chính đạo.

Đại hội đại biểu quốc hội lần này trước sau trì hoãn hơn mười ngày, cán bộ xuống dưới rèn luyện đã được tiến hành với khí thế hừng hực, toàn bộ cán bộ khảo sát viên ban số ba đều hầu như bận rộn cả ngày, tài liệu khảo sát cũng chất chồng như núi.

Khi nhìn thấy một chồng khảo sát chất trên bàn công tác thì Trương Thanh Vân lại cảm thấy đau đầu, đây là những tài liệu khảo sát quan trọng nhất của những cán bộ được đưa xuống tuyến dưới rèn luyện vào lúc này.

Trong số cán bộ này có tám người may mắn được đưa xuống nhận chức phó, lúc này vấn đề khó khăn chính là Trương Thanh Vân cần phải đưa ra một lời đề nghị, thực tế chính là những bình luận đại khái về thực tế khảo sát lần này, điều này làm thuận tiện cho quyết sách của lãnh đạo.

Trương Thanh Vân trước kia rất ít khi làm những công tác này, trước đó hắn cho rằng những thứ này không nhất định sẽ có tác dụng, vì cuối cùng cũng phải được lãnh đạo quyết định. Nhưng khi sự việc đổ ập xuống đầu thì hắn mới thấy được tác dụng của thứ này là rất lớn.

Dù sao thứ này cũng được đưa đến thảo luận trong hội nghị thường ủy, cực kỳ quan trọng đối với vấn đề tranh luận, đối với khảo sát viên phòng tổ chức, đối với những ý kiến của lãnh đạo.

Tình hình của Trương Thanh Vân lúc này khó khăn ở chỗ chưa tiếp nhận được ý kiến của trưởng phòng, nhưng phần công tác này rất quan trọng, ý kiến của mình có phải nhất định được thường vụ biểu quyết cho qua hay không?

Trương Thanh Vân không biết rõ về người khác, nhưng vài ngày qua số lượng người đến chào hỏi hắn là rất nhiều, những lãnh đạo lớn trong tỉnh đều có lời mời, các loại phương pháp chào hỏi cũng không giống như trước kia.

Ngay cả Hà Khôn cũng gọi điện cho Trương Thanh Vân, bây giờ lão là bí thư phụ trách công tác đoàn thể, trong điện thoại Hà Khôn nói Trương Thanh Vân phải nắm bắt công tác lần này cho thật tốt, cố gắng suy nghĩ những tình huống cho rõ ràng.

Sau khi Hà Khôn kết thúc nói chuyện thì phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy sẽ nhất định phải được chứng thực xuống thành phố Ba Lăng đảm nhiệm chức phó chủ tịch thành phố. Tất nhiên lãnh đạo hy vọng phòng tổ chức khảo sát vị phó thư ký trưởng này không được xuát hiện bất kỳ điều gì "bất công".

Ngoài Hà Khôn thì cũng có rất nhiều người gọi điện đến, có rất nhiều người hướng về phía Trần Lâm, còn hướng cả về phía khảo sát viên, vì vậy mà công tác rất phiền phức.

- Tút, tút!

Tiếng chuông tin nhắn vang lên, Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra xem mà không khỏi cười thành tiếng. Nha đầu Lăng Tuyết Phi kia không biết nghe được tin tức Triệu Giai Ngọc có mang từ nơi nào, vì vậy mà gửi thư chúc mừng Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân chỉ gửi đi hai chữ "Cảm ơn!", vốn cũng muốn nói thêm vài lời nhưng chẳng biết phải ghi ra như thế nào cho phải.

Trương Thanh Vân khó thể thản nhiên được như Lăng Tuyết Phi, dù sao cũng cảm thấy mình và Lăng Tuyết Phi là mối họa tiềm ẩn. Nhưng nha đầu kia lại không chịu giác ngộ, cứ cách ba hay năm ngày sẽ có tin nhắn, nội dung tất nhiên sẽ nói về những chuyện lặt vặt đã phát sinh, giống như nàng đang báo cáo cho Trương Thanh Vân.

Sau khi đọc và xóa hết tin nhắn, Trương Thanh Vân đi ra bên ngoài hành lang suy nghĩ về vài vấn đề, đúng lúc này thì điện thoại vang lên.

- Alo, chào anh, anh là Thanh Vân phải không? Tôi là Mộng Phi!

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhiệt tình của Mộng Phi.

Trương Thanh Vân cau mày, hình như Mộng Phi cũng sắp xuống tuyến dưới rèn luyện, hắn gọi điện cho mình có ý gì?

- À, chào anh Mộng! Anh là tâm phúc bên cạnh lãnh đạo, hôm nay sao rãnh rổi mà gọi điện cho tôi thế này?

Trương Thanh Vân nở nụ cười mà vẻ mặt không chút biến đổi.

- Đừng nói nữa, Thanh Vân!

Mộng Phi nở nụ cười ngượng ngùng nói:

- Tôi đây nào phải là tâm phúc, anh cũng đừng nói những lời khó nghe như vậy. Là thế này, đã lâu chưa được họp mặt với anh, muốn mời anh đi ăn một bữa cơm, không biết có được hân hạnh đón tiếp hay không?

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn định nhã nhặn từ chối nhưng chợt nghĩ lại. Nếu mình tiếp xúc với Mộng Phi cũng tốt, gần đây trách nhiệm quá nặng, thân thể cũng bị đè nén, cả ngày cứ lo lắng này nọ, có vẻ khó mở rộng. Thôi thì dứt khoát một chút, nếu đợi Lưu Tiến thì rõ ràng khó gánh được kết quả.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà trong lòng rộng mở trong sáng, những phiền não trong cơ thể đã tan hết. Khoảnh khắc này hắn suy xét lại thật cẩn thận ý đồ của Lưu Tiến, thật ra người nóng lòng nhất đối với vấn đề cán bộ lần này chính là Lưu Tiến, vì lúc này bí thư thay đổi, những lãnh đạo thường ủy lại ở vào trạng thái mơ hồ, Lưu Tiến trở thành người ngoại lai, tất nhiên phải tìm biện pháp cân đối.

Nhưng Lưu Tiến rất cáo già, hắn thấy Trương Thanh Vân cũng rơi vào tình huống tương tự nên lập tức ném mọi chuyện sang. Lưu Tiến vừa lợi dụng cơ hội xem tình hình của mình nông sâu thế nào, thứ hai sẽ nhờ vào mình sắp xếp nhân mạch khắp nơi để tìm điểm cân bằng. Mà nếu cuối cùng mình không tìm được điểm cân bằng thì cũng chẳng có gì phải liên quan, lúc đó sẽ ở phía sau đẩy cho ngã thì có sao? Nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân không do dự nói:

- Tốt, anh Mộng mời khách tôi sao có thể từ chối, anh nói địa điểm đi, tôi sẽ đảm bảo đến đúng giờ.

Mộng Phi vừa nghe thấy những lời này thì rất mừng rỡ, không ngờ Trương Thanh Vân bây giờ cầm quyền cao lại có tình cảm bạn học sâu đậm như vậy, nàng vội hỏi:

- Tôi đã đặt phòng ở khách sạn Hán Dũng, sau khi tan việc thì tôi sẽ chờ anh trước cổng.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, khóe miệng hắn cong lên thành đường, cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ của Mộng Phi nhưng hắn ngậm miệng lại không nói thêm điều gì, chỉ nói rằng sẽ đến đúng giờ.

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân dần híp mắt lại, từ sâu trong lòng lại cười lên một tiếng rất thoải mái. Lưu Tiến làm việc quả nhiên giống như treo sừng linh dương, khó thể nào tìm ra manh mối. Nếu không phải Mộng Phi gọi điện làm mình ngộ ra thì căn bản còn đang suy xét đau cả đầu.

Lúc này trăm thứ đều đã thông, Trương Thanh Vân cũng đã vững tin lên một chút. Thật ra Lưu Tiến cũng không tín nhiệm mình, nếu đã như vậy thì anh bất nhân tôi bất nghĩa. Trương Thanh Vân cũng không muốn làm thỏ khôn, tay sai dù sao cũng là tay sai, để mình xem hắn có thể chống đối được bao lâu.

- Cốc, cốc!

Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Trưởng phòng Trần, mời vào.

Người đẩy cửa tiến vào quả nhiên là Trần Lâm, Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy gọi Tiểu Hạ dâng trà rồi nói:

- Trưởng ban Trần, khoảng thời gian này anh quá bận rộn rồi, công tác làm rất tốt.

Trần Lâm nở nụ cười ngượng ngùng, hắn vội vàng nói không dám rồi mở lời:

- Trưởng phòng Trương, nhưng trước khi anh phê chỉ thị, tôi...Tôi đề nghị nên mở hội nghị thảo luận với mọi người... ....

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn, hắn thấy rõ trưởng ban Trần cũng bị đè nén, người này cảm thấy trọng trách quá nặng mà cũng sợ trở thành tội đồ, vì vậy quyết định chơi chiêu đá hậu.

Lúc này Tiểu Hạ cũng tiến vào dâng trà, Trương Thanh Vân chỉ tay lên đống tài liệu trên bàn rồi nói:

- Tiểu Hạ, đem những thứ này sang cho trưởng phòng Đàm xem qua.

Tiểu Hạ lên tiếng rồi ôm đống văn kiện đi ra khỏi cửa.

Trần Lâm chợt sững sờ, lúc này ai chẳng biết trưởng phòng Đàm Ngôn Ứng đã bị cho đứng ra rìa, trưởng phòng Trương còn dùng cấp bậc lễ nghĩa như vậy sao? Trần Lâm trước nay rất kính sợ Trương Thanh Vân, sau khi các phó phòng được phân công thì hắn cũng được tiếp xúc với trưởng phòng Trương được một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng khoảng thời gian này Trần Lâm không thể nào phỏng đoán được tính tình của Trương Thanh Vân, người này làm việc khá chậm rãi, có một số chuyện tỏ vẻ vội vàng xao động nhưng phần lớn lại rất kỳ dị. Nhưng sau khi xem kết quả thì phát hiện ra Trương Thanh Vân rất ung dung, nếu không đợi đến khi sắp có kết quả thì hoàn toàn không thể nhìn ra ý đồ chân thật của đối phương.

- Không có gì đâu, trưởng ban Trần, vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện là chuyện lớn, đến bây giờ tôi cũng không nghĩ rằng anh sẽ đưa ra ý kiến và đề nghị tốt chỉ trong khoảng thời gian quá ngắn. Nhưng làm việc phải có nguyên tắc công bằng và công chính, thái độ phải chuyên chú và nghiêm túc, tôi tin mọi người sẽ có đánh giá khách quan.

Trương Thanh Vân cười ha hả nói, hắn tỏ ý mời Trần Lâm uống trà.

Vẻ mặt Trần Lâm biến đổi vài lần, hắn cũng khó nói trong lòng có ý vị như thế nào. Hai ngày trước lãnh đạo đã đôn đốc và mở ra hội nghị chuyên môn yêu cầu khảo sát viên phải nắm chặt, đợi đến khi khảo sát kết thúc, đến khi tất cả các tài liệu được đưa đến thì lời nói của lãnh đạo lại thay đổi.

Hơn nữa bên trong còn có một câu làm Trần Lâm nghe được mà trong lòng cảm thấy khó thể suy xét, muốn tiến hành quá trình đánh giá khách qua các cán bộ đã được khảo sát sao? Chẳng lẽ tài liệu khảo sát còn chưa hoàn thành à? Chẳng lẽ trưởng phòng còn cho rằng báo cáo này có gì sai sót?

Loại trà Hồng Bào tốt nhất nhưng Trần Lâm uống vào lại không cảm nhận được bất kỳ hương vị nào, trong lòng bất ổn không nắm chắc, không biết trước. Mà khóe miệng Trương Thanh Vân lại lộ ra nụ cười làm kẻ khác khó thể hình dung, trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ tiết tấu của vụ việc lần này đã hạ xuống, chỉ cần Lưu Tiến vượt cấp hỏi rõ tình hình và Trần Lâm vỗ ngực đảm bảo là được.

Nếu không thì sợ rằng cáo già Lưu Tiến sẽ quýnh lên, sẽ vượt qua Trương Thanh Vân mà nhìn chằm chằm vào ban số ba, nếu Trần Lâm vỗ ngực đảm bảo tất cả khảo sát đều không có vấn đề, như vậy chẳng phải vấn đề sẽ đổ lên đầu Trương Thanh Vân? Cứ như bây giờ mới tốt, từng bậc từng bậc lãnh đạo đều được xem qua báo cáo để dây cung căng ra, cuối cùng xem kẻ nào không nhịn được.

Chỉ cần Lưu Tiến không nhịn được thì sẽ phải đi xuống dưới, dù là tìm khảo sát viên hay tìm Trần Lâm thì sẽ chẳng xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Cuối cùng Lưu Tiến sẽ hỏi Trương Thanh Vân, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ tùy thời mà nói ý kiến của mình ra, và độ nặng sẽ khác biệt so với trước đó. Nếu Lưu Tiến bác bỏ ý kiến của mình thì phải bác bỏ tất cả ý kiến của ban số ba, chỉ cần Trương Thanh Vân làm sao cho có vẻ cân đối thì Lưu Tiến còn sẽ phải suy xét ảnh hưởng ở hội nghị thường ủy, hắn sẽ phải tiến thối lưỡng nan, và đây chính là những gì Trương Thanh Vân đang cần.

Bây giờ Trương Thanh Vân mới hiểu rõ Lưu Tiến có bệnh đa nghi quá nặng, đối với mình không hoàn toàn tín nhiệm. Nếu đã như vậy thì mình sẽ không phải là người cổ hủ, phải ép Lưu Tiến rơi vào tình cảnh không tin thì đừng hòng dùng được mình, nếu dùng mình thì phải nói lời có trọng lượng.

Trương Thanh Vân đã có quyết định thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, loại cảm giác đè nén không dọn mà sạch. Lưu Tiến có thể dùng mình là tấm khiên, mình hoàn toàn có thể dùng hắn làm dù. Một khi có lãnh đạo tỉnh ủy làm ô dù thì sợ gì vấn đề cải cách cán bộ sẽ không thành? Lo gì đường đi không rộng mở?