Khi Trương Thanh Vân về Thành Đô thì Lưu Tiến cũng tiến vào hội nghị thường ủy và lấy ra "Đề nghị của phòng tổ chức về những cán bộ bị tạm thời cách chức ở Vũ Lăng". Báo cáo này dựa theo những gì Trương Thanh Vân đã làm trước đó, cực kỳ kỹ càng, không chỉ đưa ra danh sách các cán bộ được đề cử đến học tập ở trường đảng mà còn có các tài liệu tương quan khảo sát.
Rất nhiều thường ủy nhìn thấy "Đề nghị" này thì vẻ mặt chợt biến đổi, đặc biệt là đám người trước đó có ỹ nghĩ nắm đầu phòng tổ chức đều ngậm miệng lại, chỉ có bí thư Lưu nhìn thấy báo cáo thì trong mắt lóe lên cái nhìn vui sướng.
Lưu Tiến làm việc quá đẹp, đối với bí thư Lưu thì tình hình lúc này điều kiện cần chính là ổn định. Lần này bí thư sáu tỉnh được điều động, bí thư Lưu lo lắng nhất chính là khoảng thời gian này sinh ra biến động, khi lão rời khỏi Giang Nam thì muốn tình hình được ổn định tuyệt đối, như vậy thì trong lý lịch mới được khoanh tròn một dấu hiệu viên mãn.
Dưới sự chỉ đạo của bí thư Lưu thì thường ủy lập tức đạt thành nhận thức chung, báo cáo được biểu quyết thông qua. Ngày hôm sau trên web của phòng tổ chức tỉnh ủy cũng xuất hiện báo cáo này, nhưng bây giờ đã được đổi thành "thông báo", trên thông báo còn có chữ ký của bí thư Lưu.
Khi thông báo được công bố thì toàn bộ Vũ Lăng lập tức trở nên im hơi lặng tiếng, cuối cùng mọi người cũng biết được ý đồ của trưởng phòng Trương khi đến Vũ Lăng, hắn khảo sát một đám cán bộ quan trọng tiến vào trường đảng, dùng phương pháp này để giải quyết vấn đề cán bộ tạm thời cách chức.
Có rất nhiều người cảm thấy bất mãn vì hành động lần này của phòng tổ chức tỉnh ủy, đặc biệt là các cán bộ có trong danh sách. Nhưng không thỏa mãn cũng chỉ dám đặt ở trong lòng, cán bộ phải phát triển theo chiều hướng, hơn nữa đây còn là thông báo của hội nghị thường ủy, ai dám nhảy ra nói chuyện?
Nhưng cũng có rất nhiều người nhìn vào thông báo mà thấy được quyết tâm của tỉnh ủy về vấn đề cải cách cán bộ lần này, chỉ sau khoảnh khắc đã ném mười vị cán bộ phó phòng vào trường đảng bồi dưỡng trọng điểm, trong đó còn có người tiến lên trường đảng trung ương, đây không phải quyết tâm thì là gì? Vì vậy những kẻ trước đây đứng ngoài rình xem đã rục rịch chuẩn bị trong bóng tối, chuẩn bị nghênh đón con sóng cải cách phủ lên đầu. Ngay cả Cao Khiêm cũng hoảng hốt, hắn lợi dụng cơ hội ban số bốn của phòng tổ chức đến Thành Đô tìm hiểu để suy nghĩ xem nên đi theo cải cách để tìm lợi cho chính mình.
Mà sau khi Trương Thanh Vân từ Vũ Lăng trở về thì vài ngày sau liên tục vào trong trường đảng, hắn là nghiên cứu sinh kinh tế học đã rất lâu rồi, cuối cùng mới đến lúc bảo vệ luận văn. Trương Thanh Vân không dám có ý nghĩ khinh thường đối với vấn đề này, đặc biệt là tình cảnh lúc này quá quan trọng.
Trương Thanh Vân rất đặt nặng danh hiệu thạc sĩ kinh tế học, bằng thạc sĩ kinh tế học lần này thật ra chính là liên kết dạy học giữa trường đảng và đại học Giang Nam, văn bằng do đại học Giang Nam cấp. Nếu xét trong đảng thì văn bằng thạc sĩ chính quy còn có tác dụng nhiều hơn văn bằng đơn thuần của trường đảng rất nhiều lần.
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rất rõ, khi vấn đề cải cách cán bộ được đẩy mạnh thì trình độ cũng phải được nâng lên.
Kiếp trước Trương Thanh Vân ở vùng duyên hải đã thấy chính quyền yêu cầu cán bộ phải công khai văn bằng, hắn mơ hồ nhớ rõ lúc đó một thành phố trực thuộc trung ương ở vùng duyên hải đã quy định cán bộ cấp sở phải ít nhất có bằng thạc sĩ. Không kẻ nào lo xa thì sẽ có kẻ lo gần, vì vậy Trương Thanh Vân bắt buộc phải nắm lấy bằng thạc sĩ kinh tế học lần này.
Hơn nữa đại hội đại biểu toàn quốc cũng đã sắp đến, Trương Thanh Vân cũng phải chuẩn bị cho đại hội lần này. Hai vấn đề làm hắn phải bỏ ra rất nhiều tinh lực, vì vậy sau khi xử lý xong vấn đề ở Vũ Lăng và có thông báo chính thức thì hắn cũng không có quá nhiều thời gian để quan tâm.
Hành động lần này của phòng tổ chức tỉnh ủy đã xâm nhập vào rất sâu, mà người trực tiếp phụ trách công tác là Trương Thanh Vân thì hình như trở nên rất an phận, điều này làm cho đám người nhìn chằm chằm vào phòng tổ chức cảm thấy thất vọng. Nhưng dù Trương Thanh Vân có an phận thế nào thì tên tuổi của hắn cũng được truyền ra ngoài, toàn bộ Giang Nam đều biết phó phòng Trương ở phòng tổ chức là người có quyền lực lớn, rất nhiều người trước kia không quan tâm thì bây giờ phải chú ý, đây là tình hình phổ biến đối với tất cả các địa phương.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng không biết rõ tình hình này, toàn bộ tỉnh Giang Nam có hơn mười ban ngành cấp thành phố, có thể nói những hiểu biết của hắn là rất thiếu. Nhưng lúc nà có rất nhiều người biết đến phó phòng Trương, thậm chí còn có người sử dụng quan hệ để có thể tạo ấn tượng tốt với lãnh đạo.
Ngày hôm nay Trương Thanh Vân cuối cùng cũng bảo vệ xong luận án, hắn chạy xe từ trường đảng trở về mà không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Khi hắn chạy được nửa đường thì nhận được điện thoại của Lệ Cương, khi Lệ Cương mở miệng thì lập tức hỏi thăm đến hai ông bà Trương Đức Giang, xem có phải ở Thành Đô hay không?
Trương Thanh Vân có chút không phản ứng kịp, hắn xem xét lại mới thấy gần đến ngày sinh nhật của cha, vì vậy mà trong lòng không khỏi cảm thấy hỗ thẹn và nói:
- Chủ tịch Lệ, những tục lễ này cũng không nên quá coi trọng, cha tôi không thích cuộc sống đô thị, ông ấy thích ở Ung Bình, chuyện mừng thọ coi như cho qua.
- Nói như vậy thì cậu chuẩn bị về Vũ Đức sao?
Lệ Cương nói, trong giọng điệu có chút hưng phấn. Lúc này tâm tình của hắn đã không còn giống như trước lúc đến chúc tết Trương Thanh Vân, lúc đó người ngoài nói Trương Thanh Vân sắp gặp vận rủi, có thể sẽ bị phòng tổ chức cho ra rìa. Lúc đó Lệ Cương có thể kiên quyết tin vào phán đoán của mình, hắn dũng cảm đến thăm hỏi Trương Thanh Vân cũng cần phải nghị lực rất lớn, khi đó hắn còn nghĩ rằng mình đến với đối phương trong lúc khốn khó.
Nhưng vài ngày sau thì mọi chuyện biến đổi như trong phim truyền hình, Trương Thanh Vân không những không bị cho ra rìa mà còn được điều chỉnh phân công ban số ba. Khi nghe được tin tức này thì Lệ Cương rất vui, hắn vui vì mình đã được cố định, có thể "chịu đựng" được khi Trương Thanh Vân gặp chuyện "không may".
Lệ Cương còn vui hơn vì ban số ba ở phòng tổ chức tỉnh ủy có nhiệm vụ khảo sát ban ngành thị ủy, lãnh đạo mà mình có quan hệ nằm dưới sự khống chế của ban số ba, lúc này Trương Thanh Vân lại là người quản lý ban số ba, mà Lệ Cương lại là người của Trương Thanh Vân. Đây chính là cơ hội ngàn năm một lần cho Lệ Cương tiến vào ban ngành thường ủy.
Lệ Cương lăn lộn trong quan trường nhiều năm nên biết rõ tình hình lúc này không cần nóng vội, cho nên trước nay hắn vẫn chưa có hành động nào, nhưng chuyện ở Vũ Lăng lần này cũng làm hắn khó thể nhịn được. Vài ngày nữa là sinh nhật của cha Trương Thanh Vân, Lệ Cương lợi dụng cơ hội này để gọi điện, mục đích chính là củng cố mối quan hệ.
Cuộc điện thoại này Lệ Cương cảm thấy còn căng thẳng hơn cả khi nói chuyện với cha vợ, tuy cha vợ hắn lúc này là lãnh đạo cấp bộ nhưng không có thực quyền, hơn nữa còn sắp về hưu. Mà Trương Thanh Vân thì quá khác biệt, tuổi còn nhỏ hơn cả mình, nếu mình có thể xử lý tốt quan hệ với đối phương thì tương lại khó thể nói trước được.
Trương Thanh Vân thấy Lệ Cương nói như vậy mà cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ lại cũng đúng, cha hắn ở Ung Bình, nếu mình là con trai mà không về chúc thọ thì chẳng phải không ra gì rồi sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Vấn đề này còn chưa thể quyết định ngay, lúc này tôi bận rộn tối tăm mặt mũi, trở về cũng không quá thực tế, nếu có gì xảy ra thì sợ rằng phải đưa cha mẹ đến Thành Đô.
Lệ Cương không cảm nhận được sự xấu hổ của Trương Thanh Vân, hắn còn tưởng rằng Trương Thanh Vân đang khảo nghiệm chính mình, nhưng lại cảm thấy cha của đối phương nhất định sẽ ăn sinh nhật ở Thành Đô, vì vậy hắn nói:
- Tôi sẽ đi, dù sao vài ngày nữa cũng có hội nghị bên ủy ban cải cách tỉnh ủy, đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc, chúng ta là con cháu cũng khó thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa.
Sau khi kết thúc trò chuyện thì Trương Thanh Vân vỗ vào đầu mình, hắn thầm mắng mình khốn kiếp, may mà có Lệ Cương nhắc nhở gần đến ngày sinh nhật của cha. Lúc này hắn lại nhớ đến khoảng thời gian trước kia Trương Thanh Vân từng tặng quà sinh nhật cho cha mình, khoảng thời gian đó đúng là rất vui vẻ.
Lúc đó Trương Thanh Vân cảm thấy cảm động, đồng thời cũng phải cảm thán về nghệ thuật trị người của Lệ Cương. Nhưng bây giờ dù hoàn cảnh thay đổi thế nào, dù nói thế nào, trên người Lệ Cương đúng là có rất nhiều hào quang để mình đáng học tập, nếu xét về vấn đề đền đáp thì Lệ Cương đúng là một cao thủ.
Trương Thanh Vân gọi điện cho cha mẹ rồi thông báo cho dì Ngũ đến Ung Bình đón người, chính hắn thì lên giường ngủ vùi. Khoảng thời gian vừa qua quá mệt mỏi, ngủ không đủ giấc, thôi thì lợi dụng hôm nay là ngày cuối tuần để ngủ bù.
Khi Trương Thanh Vân đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hắn lục lọi nửa ngày mới tìm thấy điện thoại, sau đó nhấn nút nghe rồi nói:
- Ai vậy?
- Thanh Vân!
Trong điện thoại vang lên một giọng nói rất trầm, trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn chợt tỉnh lên rất nhiều rồi dựng người dậy nói:
- À, chào đại ca, vừa rồi em đi ngủ... ....
Người gọi điện đến đúng là Triệu Truyền, hai người rất ít khi liên lạc với nhau nhưng Trương Thanh Vân cũng không muốn hỏi ý đồ của đối phương vào lúc này.
Triệu Truyền ở bên kia trầm mặc một lúc rồi nói:
- Là thế này, đại hội đại biểu quốc hội cũng sắp khai mạc, khi cậu vào thủ đô thì Tứ thúc muốn gặp mặt.
Triệu Truyền chưa nói hết lời thì hình như cũng cảm thấy có chút đột ngột, hắn lại bổ sung:
- Đúng rồi, ông cụ cũng đã về thủ đô, Giai Ngọc cũng ở thủ đô, Tứ thúc đang định trưng cầu ý kiến của cậu, cậu có muốn về thủ đô công tác hay không?
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn cầm điện thoại trong tay mà có chút sững sờ. Tin tức của Triệu Truyền quá mức đột ngột, vào thủ đô công tác sao? Trước kia Trương Thanh Vân chưa từng nghĩ đến vấn đề này, sao Triệu Truyền lại nói ra như vậy?
- Cậu không cần nghĩ nhiều, chỉ là lúc này ở thủ đô có hơi thiếu nhân lực, nếu cậu đồng ý tiến về thủ đô thì Tứ thúc có thể nghĩ biện pháp. Đến thủ đô dù sao cũng có tương lai hơn Giang Nam, hơn nữa tình cảnh Giang Nam lúc này cũng có hơi rối loạn, cậu nghĩ lại đi!
Triệu Truyền lại nói.
- Điều này... ....
Trương Thanh Vân do dự một chút mà không biết nên nói thế nào, cú điện thoại này quá đột ngột. Nếu là trước đó thì hắn nhất định sẽ từ chối, nhưng hôm nay nghe giọng điệu của Triệu Truyền thì rất bình thản, hơn nữa mình dù sao cũng là em rể của hắn, người ta đã quan tâm như vậy thì câu nói từ chối cũng khó mở lời.
Nhưng nếu đồng ý cũng không ổn, từ sâu trong lòng Trương Thanh Vân rất kiêng kỵ Triệu gia, cũng không muốn có quan hệ theo chân bọn họ. Nếu mình dựa vào Triệu gia để về thủ đô thì sau này rất khó nói đến vấn đề liên quan, nhân tình của Triệu gia cũng không dễ dàng tiếp nhận như vậy.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì nói:
- Đại ca, lúc này tình hình công tác trên tất cả các phương diện của em đều rất tốt.
- Cũng không cần phải đưa ra quyết định vội vã như vậy, mọi chuyện phải xem xét lại mới nói được, trước tiên cứ như vậy nhé, cậu tiếp tục nghỉ ngơ đi!
Triệu Truyền nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt sững sờ nhìn điện thoại mà chẳng còn chút cảm giác buồn ngủ nào, điện thoại của Triệu Truyền quá mức đột nhiên, đồng thời cũng đảo loạn tâm tư của Trương Thanh Vân.
Về thủ đô là một lựa chọn rất tốt, nơi đó là trung tâm của cả nước, là cấp bậc dưới chân thiên tử, cũng rất có sự trợ giúp cho tầm mắt, không thể so sánh nổi với Giang Nam.
Hấp dẫn, Trương Thanh Vân cảm thấy quá hấp dẫn, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi cố gắng bình ổn tâm tư của mình. Hắn rút Tằng Văn Chính Công Gia Thư từ trên giá sách xuống rồi ngồi đọc chăm chú, trong lòng dần bình tĩnh.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân đặt sách xuống mà trong lòng có quyết đoán, lần này hắn về thủ đô phải gặp mặt bí thư Hoàng, những chuyện lớn như thế này phải xem xét ý kiến của bí thư, lão là người có kinh nghiệm, những gì nhìn thấy cũng rõ ràng hơn mình.
Lúc này ở thủ đô, sau khi Triệu Truyền cúp điện thoại thì một lúc lâu sau cũng không nói lời nào, người ngồi cùng hắn chính là Uông Phong.
- Tiểu tử này đúng là, cơ hội tốt như vậy mà không biết nắm chắc sao?
Triệu Truyền nói thầm một câu.
- Tôi đã nói từ trước rồi mà cậu không tin!
Uông Phong cười nói, Triệu Truyền trừng mắt nói:
- Vậy sao cậu còn muốn tôi gọi điện?
Vẻ mặt Uông Phong chợt biến đổi, hắn đứng dậy đi qua đi lại rồi một lúc lâu sau mới nói:
- Quách gia lòng tham không đáy, tôi cũng không muốn để Trương Thanh Vân ở lại ao bùn hỗn loạn ở Giang Nam. Hơn nữa tôi cũng nói cho cậu biết, nha đầu Quách Tuyết Phương có quan hệ với cậu không tầm thường.
- Cậu câm miệng!
Triệu Truyền vỗ bàn rồi hừ một tiếng nói:
- Đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư của cậu, Nga Tường Hồng đường đường là bí thư mà không bắt được một phó phòng tổ chức, bây giờ cậu còn lại đây châm ngòi ly gián sao?
Uông Phong chợt đỏ mặt, lời nói của Triệu Truyền đã vạch đúng tiếng lòng của hắn. Lúc này Trương Thanh Vân ở Giang Nam là rất tốt, danh tiếng cao vời, là cán bộ chủ quản vấn đề cải cách ở nơi thí điểm, vừa ra tay đã thành công lớn, lực ảnh hưởng càng ngày càng leo thang, tất cả Giang Nam đều biết có một phó phòng Trương ở phòng tổ chức.
- Cậu cũng biết rõ về Nga Tường Hồng, tôi nói thật, tôi rất yêu tài của Trương Thanh Vân, nếu không sao hắn được thuận lợi như vậy?
Uông Phong nói:
- Nhưng tình hình bây giờ đã biến đổi, tôi cũng không muốn thấy hắn đối mặt với Quách gia, vì vậy mới tìm đến cậu kéo hắn về thủ đô. Nếu tiểu tử kia không biết tốt xấu thì đúng là không còn biện pháp.
Uông Phong nói xong thì hai mắt sáng rực nhìn Triệu Truyền, mà Triệu Truyền lại hì một tiếng nói:
- Nếu hắn không biết nặng nhẹ thì sao còn tới gần Quách gia? Đúng là quá mâu thuẫn! Tôi đã nói rồi, chúng ta không nên dây dưa vào vấn đề này, nhưng nếu nghĩ lại chuyện lớn ở Giang Nam, nếu bí thư Lưu đi thì sức nặng của Trương Thanh Vân đã quá rõ ràng.
Uông Phong đột nhiên đứng dậy, hắn chậm rãi đến bên cửa sổ kéo màn rồi híp mắt nói:
- Cậu cảm thấy chúng ta thất bại sao? Thanh Vân là con rể Triệu gia, là em rể của cậu, cũng là anh em với chúng ta, nhưng đến thời điểm quan trọng thì chúng ta lại không được sử dụng, đồng thời còn phải phân tâm lo lắng cho hắn.
- Chế độ cải cách bùng ra ở Giang Nam sẽ có rất nhiều cơ hội tốt, Chiêm Giang Huy cũng có thể lợi dụng cơ hội để đè bẹp những gì chúng ta kinh doanh ở Giang Nam, đến lúc này cậu nghĩ lại xem là kết quả gì?
Vẻ mặt Triệu Truyền chợt phát lạnh, cuối cùng hắn cũng nhịn mà không dám phát tác, nhưng vẻ mặt không có chút ánh sáng. Uông Phong và Thanh Vân là anh em cũng đáng giá, nhưng đối phương lại là em rể của mình hàng thật giá thật. Bây giờ em rể đã quá lợi hại, không còn là tên thanh niên ngày xưa, mơ hồ đã ảnh hưởng đến đại cục. Khi thời gian trôi qua thì những tình cảnh thế này sẽ xuất hiện ngày càng nhiều ở tương lai, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào giải quyết sao?
… ….
Trong phòng làm việc của Lưu Tiến, lúc này Lưu Tiến đang thoải mái phê duyệt văn kiện, khi thấy Trương Thanh Vân tiến vào thì hắn khoát tay nói:
- Ngồi trước đi, sẽ xong ngay thôi, chương trình nghị sự của cậu chuẩn bị thế nào rồi?
- Đã chuẩn bị rất tốt, chủ yếu là kích thích tiêu dùng, đẩy mạnh nhu cầu nội địa, đây là đề tài thảo luận về vấn đề dịch chuyển kết cấu kinh tế trong nước.
Trương Thanh Vân cung kính nói.
- Sao?
Lưu Tiến ngẩng đầu lên, hắn ký thêm một văn kiện rồi kẹp bút vào nói:
- Cậu là đại biểu quốc hội, chúng ta lại làm công tác tổ chức, nhưng lần này cậu lại chuẩn bị chương trình nghị sự về vấn đề kinh tế, cậu muốn chứng tỏ cho người ta thấy mình đa tài sao?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân có hơi mất tự nhiên, hắn nói:
- Tôi đã bảo vệ luận văn kinh tế học, có vài phần hiểu biết về kết cấu kinh tế mất ổn định trong nước, cảm thấy vấn đề này rất đáng được quan tâm, cho nên... ....
- Ha ha, nhân tài, đúng là nhân tài!
Lưu Tiến cười ha hả nói:
- Tôi thấy cậu đúng là cuối cùng cũng không quá mức am hiểu công tác tổ chức, tương lại phải đưa xuống nắm kinh tế. Nhưng tình hình trước mắt cậu cũng không được xả hơi, trọng trách ở Vũ Lăng rất nặng, cậu phải đóng vai trò thật tốt.
Lưu Tiến nói xong thì đứng lên, hắn đi qua bàn làm việc rồi đến ngồi trên chiếc ghế sa lông đối diện với Trương Thanh Vân. Hắn lấy dưới ngăn kéo ra một gói thuốc, tự mình châm một điếu, ném cho Trương Thanh Vân một điếu, tất cả động tác rất tự nhiên.
Trương Thanh Vân châm thuốc mà vẻ mặt tỉnh rụi nhưng trong lòng thầm cảm thán, hắn đến phòng làm việc của Lưu Tiến rất nhiều lần nhưng trước nay chưa từng được tiếp đãi thế này.
Lúc này hai người ngồi đối diện nhau, Trương Thanh Vân cũng không sinh ra cảm giác Lưu Tiến cao cao tại thượng. Trương Thanh Vân biết rõ tất cả đều do mình tự tạo ra, sau khi xử lý tốt chuyện ở Vũ Lăng thì lúc này trong lòng Lưu Tiến đã có chút kính trọng và không còn dùng thủ đoạn.
- Thanh Vân, bí thư sáu tỉnh chuẩn bị thay mới, lần này nhân tuyển chức bí thư tỉnh ủy Giang Nam đã được chuyển xuống, bí thư tỉnh Tấn Đông sẽ xuống Giang Nam công tác.
Lưu Tiến nói một nửa thì thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân không chút biến đổi, vì vậy hắn híp mắt nói:
- Thế nào? Cậu không có hứng thú với vấn đề này sao?
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn biết mình vừa rồi đã ngầm gây họa, vì vậy đỏ mặt nói:
- Trưởng phòng, tôi chỉ là cán bộ công tác, lãnh đạo tỉnh ủy thay đổi...Điều này...Khoảng cách với tôi quá xa, tôi không thể quan tâm được.
Lưu Tiến cười ha hả, hắn vỗ đùi nói:
- Tư tưởng này của cậu là không được, chúng ta là phòng tổ chức tỉnh ủy, không thể không biết lãnh đạo tỉnh ủy mới.
Lưu Tiến hình như rất hào hứng, hắn vung tay nói:
- Nếu nói trong nước thì tỉnh tấn đông luôn là nơi đi đầu trong vấn đề sửa đổi công tác cán bộ, vì vậy cũng có thể nói bí thư mới rất coi trọng đến vấn đề cải cách cán bộ lần này. Bí thư mới đến Giang Nam thì chắc chắn sẽ có nhiều chỉ thị mới, những thứ này đều có liên quan đến cậu, cậu sao lại không chú ý cho được?
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, nhưng từ khi hắn biết rõ bí thư Chiêm Giang Huy là người của Quách gia thì trong lòng đã sớm không thoải mái. Thật ra hắn đã sớm biết sau lưng các quan chức trong nước có bóng dáng các thế lực, nhưng hắn quả thật không có cảm tình với Quách gia.
Một câu nói của Quách Tuyết Phương đã động đến cội rễ của vấn đề, con người thường luôn khó có cái nhìn khách quan với vấn đề. Vì nguyên nhân Khâu Hâm mà Trương Thanh Vân cho rằng Quách gia quá xấu xa, ấn tượng đầu tiên này rất khó thay đổi.