Khi đi làm đến ngày thứ ba thì Lưu Tiến tuyên bố điều chỉnh phân công phó phòng, điều làm cho tất cả mở rộng tầm mắt chính là Trương Thanh Vân được điều chỉnh phân công quản lý ban số ba và ban huấn luyện, là lãnh đạo toàn quyền phụ trách vấn đề cải cách là liên lạc ở nơi được thí điểm.
Mà phó phòng thường vụ Đàm Ngôn Ứng thì không được phân công làm lãnh đạo quản lý, người này phụ trách vấn đề công tác hằng ngày của phòng tổ chức. Tiêu Nhật Sinh quản lý ban số một cũng tạm thời được phân công quản lý ban số bốn.
Điều chỉnh này của Lưu Tiến lập tức gây ra chấn động cho toàn tỉnh Giang Nam, tất cả mọi người đều biết Trương Thanh Vân lúc này căn bản đã ngồi lên vị trí số ba ở phòng tổ chức, vì trong phòng tổ chức thì ban quan trọng nhất chính là ban số ba và ban chức vị.
Cán bộ ban số ba phụ trách khảo sát ban ngành lãnh đạo thị ủy, mà ban huấn luyện thì phụ trách vấn đề thu nhận cán bộ thanh niên, đề bạt và khảo sát. Trương Thanh Vân được phân công hai ban chính, có thể nói là quyền lực quá lớn, mơ hồ còn có xu thế áp đảo Đàm Ngôn Ứng.
Dù Đàm Ngôn Ứng được phân công quản lý toàn diện, nhưng nếu xét từ vấn đề chính thức thì rõ ràng chỉ có tác dụng hỗ trợ trưởng phòng tổ chức mà thôi.
Rốt cuộc Đàm Ngôn Ứng có bao nhiêu quyền lực thì phải xem vào vấn đề Lưu Tiến có thừa nhận và khen thưởng hay không. Một khi trưởng phòng có cái nhìn mới thì Đàm Ngôn Ứng sẽ là tượng gỗ bị người ta tính toán, cơ bản sẽ rơi vào trạng thái mất đi quyền lực.
Có thể nói những hành động của Lưu Tiến làm cho người khác phải kinh hoàng, trước đó đã có quá nhiều tin đồn, người bị cho rằng sẽ phải ra rìa lại được trọng dụng. Vấn đề xoay chuyển một trăm tám mươi độ, rất nhiều người sinh ra cảm giác trở tay không kịp.
Sau khi kết thúc vấn đề điều chỉnh được vài tiếng đồng hồ thì Trương Thanh Vân hầu như muốn nổ tung, có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến, phần lớn đều là người quen. Tất nhiên mọi người đều chúc mừng làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút ăn không tiêu nhưng lại chẳng dám tắt máy, vì vậy một ngày ầm ĩ chuyện điện thoại.
Một ngày sau khi điều chỉnh công tác thì Trương Thanh Vân mời dự họp toàn thể ban số ba, cần phải xử lý tất cả các vụ việc còn tồn đọng và phối hợp với Vũ Lăng để xử lý vấn đề sắp xếp và cải cách cán bộ.
Vấn đề này rất khó giải quyết, xử lý mọi chuyện như thế nào thì cần phòng tổ chức phải có sách lược cụ thể, đồng thời phòng tổ chức cũng không có quyền quyết định tất cả, tình cảnh giống như làm việc không công, nếu không ổn thì thế cục sẽ rối loạn.
Trưởng ban số ba là Trần Lâm, trước kia người này rất ít khi có liên hệ với Trương Thanh Vân. Người này cũng coi như là cán bộ còn khá trẻ, năm nay cũng chỉ vừa hơn bốn mươi, khi quá trình điều chỉnh phân công phó phòng kết thúc thì người này tìm đến Trương Thanh Vân để báo cáo, biểu hiện rất tích cực.
Trương Thanh Vân biết rõ tâm tư của Trần Lâm, hành động lần này của trưởng phòng Lưu làm mọi người nhìn có vẻ không rõ ràng cho lắm, nhưng tất cả cán bộ phòng tổ chức đề hiểu ngầm, mọi người mơ hồ không dám sinh ra cảm giác đối kháng.
Trước kia Trần Lâm là cấp dưới của Đàm Ngôn Ứng, hắn cũng không dám tỏ ra quá nặng tình với người cũ. Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng không phải người mới ở phòng tổ chức, tuy trước kia hai người thiếu liên hệ, nhưng uy tín của Trương Thanh Vân cũng rất khủng bố. Trần Lâm có thể cảm nhận được sự ăn ý giữa trưởng phòng Lưu và phó phòng Trương, vì vậy không thể không xem xét suy nghĩ.
Trương Thanh Vân chủ trì hội nghị toàn thể ban số ba cũng không dám mạnh miệng, không dùng những lời nói suông. Căn bản chỉ là tết vừa chấm dứt, hắn cùng thăm hỏi mọi người để tất cả các bộ ban số ba tiến vào trạng thái công tác. Đám cán bộ cảm thấy rất khó hiểu, đồng thời cũng rất hứng thú với phó phòng Trương.
Sau khi tan họp thì Trương Thanh Vân gọi Trần Lâm ở lại và nói ra tình thế vào lúc này. Trần Lâm rõ ràng còn chưa phục hồi lại trong sự kinh ngạc, hắn ngượng ngùng nói:
- Trưởng phòng, chuyện ở Vũ Lăng là rất cấp bách, tôi nghĩ rằng phương diện này cần phải hợp mưu hợp sức nghĩ biện pháp.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Trần Lâm rồi nói:
- Vậy anh có biện pháp gì?
- Điều này... ....
Trần Lâm chợt sững sờ, gương mặt hắn chợt đỏ ửng, nếu có biện pháp thì hắn đã có thể nói ra, còn đợi đến lúc này làm gì?
Trương Thanh Vân mỉm cười nói:
- Anh là trưởng ban mà không có biện pháp, anh còn muốn cấp dưới đưa ra biện pháp được sao? Đã biết người bên dưới không nghĩ ra được biện pháp nào mà chúng ta còn phải hội nghị hợp mưu hợp sức, anh cho rằng có cần phải làm như vậy không?
Trần Lâm bị những câu nói của Trương Thanh Vân làm cho gương mặt đỏ như lửa, hắn biết phó phòng Trương đang cho mình một đòn phủ đầu. Nhưng làm như vậy cũng quá ức hiếp, chẳng lẽ tác phong dân chủ là như vậy sao? Gặp vấn đề khó khăn mà không tin cấp dưới thì tin ai?
- Điều này...Trưởng phòng Trương, chúng ta cũng đừng nên lo lắng suông như vậy, nếu như có chuyện gì thì lãnh đạo ép xuống cũng phải cố gắng tìm ra biện pháp, dù sao cũng không có gì thiệt hại, anh thấy sao?
Trần Lâm nói, trong lòng rất tức giận, giọng điệu cũng có chút khó chịu.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Trần Lâm, ánh mắt hắn có chút lơ lửng, hai hàng lông mày cau lại:
- Anh cho rằng có lãnh đạo nghĩ biện pháp vỗ đầu sao? Anh đừng quên vấn đề điều chỉnh phân công phó phòng không phải chuyện đùa, nếu như chúng ta có biện pháp mà hội nghị thường ủy không thông qua thì chỉ là trò đùa, anh muốn kết quả sao?
- Ầm!
Trương Thanh Vân nói xong thì đập mạnh bản văn kiện xuống bàn, sau đó hắn quay đầu bước đi mà không thèm nhìn lại.
Lúc này chỉ còn lại Trần Lâm sững sờ trong văn phòng, không thể không nói từng câu từng chữ của Trương Thanh Vân rất lợi hại, hắn nói toạc ra những điểm khó. Xem ra trưởng phòng Trương là người danh bất hư truyền, nhìn vấn đề rất sâu sắc.
Trần Lâm nghĩ lại những lời mình vừa nói, khi nãy nói ra khỏi miệng thì không có cảm giác gì, nhưng bây giờ hắn nghĩ lại mà sợ. Vua nào triều nấy, Trương Thanh Vân được phân công quản lý ban số ba, vấn đề Trần Lâm hắn lo lắng nhất là bị cho ra rìa. Vừa rồi mình vừa mỉa mai phó phòng Trương quá trẻ và làm việc nôn nóng, điều này đã chứng tỏ chính mình sắp xong đời.
Trần Lâm nghĩ đến đây thì trong lòng như chết lặng, hắn nhịn không được nghĩ đến một vấn đề, những chức vị từ phó phòng trở lên ở phòng tổ chức đều phải có quan hệ, hơn nữa nếu không có gì thì vì sao một cán bộ trẻ tuổi như Trương Thanh Vân lại leo đến chức vị cao như lúc này. Bây giờ quan hệ giữa Trần Lâm hắn và Trương Thanh Vân đã cứng nhắc không thể mềm, hơn nữa mình với hắn lại có quan hệ cấp dưới và cấp trên, nếu không làm tốt vấn đề quan hệ với cấp trên thì rõ ràng sẽ cực kỳ đuối lý, dù có quan hệ cũng khó thể níu kéo.
Trương Thanh Vân rời khỏi phòng họp mà khóe miệng cong lên thành đường, tên Trần Lâm này không tệ lắm, ít nhất cũng có chút tâm huyết. Người này biết mình sắp gặp phải nguy hiểm còn dám nổi nóng, đây không phải là loại người lòng dạ sâu sắc, cũng cơ bản xem như là cán bộ chính trực.
Trương Thanh Vân vừa mới đến nên cũng không dám đưa ra những hành động gì quá lớn, không thể dùng cường quyền để áp đảo tất cả. Nếu Trần Lâm thật sự có quan hệ quá mật thiết với Đàm Ngôn Ứng thì sẽ không bao giờ nói ra những lời như vừa rồi, lúc này kết quả cũng làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất hài lòng.
Trương Thanh Vân đến cửa phòng làm việc của chính mình và đẩy cửa tiến vào, thư ký của Lưu Tiến lúc này đã đi dạo bên ngoài từ lúc nào, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì hắn vội nói:
- Trưởng phòng Trương, lúc nãy tôi đến thì không gặp anh, trưởng phòng có chuyện muốn gặp anh.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn khoát tay, hai người đi đến phòng làm việc của Lưu Tiến. Trương Thanh Vân hơi khựng người lại, hắn thấy trên nền đất có chút cặn bã đồ sứ bị bể, hắn mơ hồ nhớ rõ trên bàn công tác của trưởng phòng có một bức tượng "mã đáo thành công" bằng sứ, bây giờ có lẽ đã vỡ nát.
Lưu Tiến nhấc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn có hơi hòa hoãn trở lại rồi nói:
- Ngồi đi, hôm nay bận rộn rồi.
Trương Thanh Vân chậm rãi ngồi xuống, hắn thấy rõ Lưu Tiến đang rất tức giận, có lẽ hội nghị thường ủy hôm nay có quan hệ đến vấn đề Trương Thanh Vân được điều chỉnh phân công, đồng thời cũng có kẻ nói móc về tình hình Vũ Lăng, điều này tất nhiên sẽ làm cho trưởng phòng tức giận.
- Trưởng phòng, ngày mai tôi sẽ đến Vũ Lăng một chuyến, sẽ xử lý chuyện bên kia!
Trương Thanh Vân mở miệng nói.
Vẻ mặt Lưu Tiến khẽ động, hắn nói:
- Thế nào? Có biện pháp rồi à?
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Hai chúng ta có nói cũng vô dụng, vấn đề là hội nghị thường ủy phải thông qua, anh thấy sao?
Lưu Tiến chợt ngẩn ngơ, hắn chợt cảm thấy thông suốt mà đứng dậy khỏi ghế, trên gương mặt lộ ra chút biểu hiện kỳ dị, sau đó lại cười ha ha vài tiếng. Một câu nói của Trương Thanh Vân đã làm cho tâm tình của hắn trở nên rất tốt, Trương Thanh Vân có thể nói bằng giọng điệu mười phần chắc chắn thì có lẽ đã nghĩ đến điểm quan trọng, hắn nhịn không được muốn hỏi Trương Thanh Vân cho rõ ràng.
Lưu Tiến thấy Trương Thanh Vân không muốn nói thì chính mình rõ ràng không nên ép hỏi, điều này sẽ làm cho đối phương khó xử. Lưu Tiến nghĩ đến đây thì nói:
- Thanh Vân, đúng là không ngoài dự đoán, để cậu phụ trách vấn đề cán bộ ban số ba đúng là rất thích hợp! Đi thôi, cậu làm việc thì tôi sẽ yên tâm.
Trương Thanh Vân vội vàng đứng lên, hắn nhìn những mảnh vỡ đồ sứ trên mặt đất rồi lui ra. Lưu Tiến có thể nhịn được mà không hỏi, trong lòng Trương Thanh Vân cũng không khỏi bội phục những phán đoán của mình.
Lưu Tiến vẫn còn có chút nghi ngờ khi phân công Trương Thanh Vân quản lý ban số ba, nếu như xử lý không tốt vấn đề lần này thì sẽ không thể dùng hành động thực tế để giải tỏa ưu phiền cho lãnh đạo. Cả buổi sáng hắn đã suy xét về vấn đề lần này, hắn khẽ cười lạnh, chính mình trước đó ném quyền cải cách cho Đàm Ngôn Ứng, nhưng bây giờ Lưu Tiến lại cho mình nắm quyền chủ đạo, thôi thì tất cả nên bắt đầu từ Vũ Lăng.
Đối với Vũ Lăng thì Trương Thanh Vân cũng xem đây như là một địa phương có ý nghĩa và rất đặc biệt.
Khi bắt đầu đến Vũ Lăng thì Trương Thanh Vân bị ném vào một Tang Chương rối loạn, đến lúc sắp có quả ngọt thì vì vấn đề Vũ Lăng bị mây đen bao phủ mà quay về tỉnh ủy, bây giờ vận mệnh của hắn ở phòng tổ chức lại nối liền với Vũ Lăng.
Nhưng thân phận lần này không giống như trước kia, trước kia Trương Thanh Vân hắn chỉ là một bí thư huyện ủy, bây giờ lại là một phó phòng tổ chức chủ đạo trong vấn đề cải cách thể chế cán bộ ở Vũ Lăng. Lần này đi Vũ Lăng thì con đường phía trước không rõ ràng lắm nhưng Trương Thanh Vân không còn bàng hoàng và căng thẳng như năm xưa, ông trời đã chú định hắn là nhân vật giữ vai trò quan trọng trong vấn đề phát triển của Vũ Lăng, như vậy nên tiến về phía trước.
Lần này Trương Thanh Vân về Vũ Lăng xem tất cả các thế lực có phải là điêu dân hay không.
- Trưởng phòng Trương, trưởng phòng Trương, đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói!
Thư ký của Lưu Tiến chạy theo phía sau, khi Trương Thanh Vân xoay người lại thì hắn nói:
- Trưởng phòng nói sáng nay cán bộ Vũ Lăng lại đến gây náo loạn ở văn phòng tỉnh ủy.
Trương Thanh Vân khẽ cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Anh nói với trưởng phòng, để trưởng phòng đi thương lượng với các lãnh đạo văn phòng tỉnh ủy, lần sau nếu đám cán bộ kia có đến thì cứ chạy lại phòng tổ chức, tôi sẽ tiếp đãi bọn họ.
Trương Thanh Vân nói xong thì khẽ cười một tiếng rồi đi vào thang máy, chỉ để lại thư ký Thiệu đang há hốc mồm. Trưởng phòng Trương này quả nhiên không giống như những người khác, toàn thân bùng lên khí tức vênh váo, chuyện lớn như vậy mà cũng dám chụp vào trong tay nhưng bộ dạng lại ung dung và cực kỳ thanh thản, điều này làm người ta phải bội phục.
- Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, trong các phó phòng thì phó phòng Trương rõ ràng là người cực kỳ huyền bí, có năng lực và khí phách mạnh mẽ nhất.
Thư ký Thiệu thầm nghĩ, hắn lập tức quay trở về.