Chương 359: Sói đến có súng săn.

- Đã lâu rồi tôi không hoạt động, trời lạnh như vậy mà anh cũng muốn đến đây, đối thủ nào mà tốt? Giới thiệu cho tôi biết với.

Người đàn ông kia mở lời từ xa, hắn nói được một nửa mà chợt sững sờ, hắn ngẩn người nhìn Triệu Giai Ngọc, vẻ mặt rất mất tự nhiên.

Triệu Giai Ngọc lúc này đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng, cũng không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng chẳng chào hỏi, cũng không né tránh, trong lúc vô tình đi đến bên cạnh Trương Thanh Vân.

Người phụ nữ bên cạnh tên đàn ông chợt lay động cánh tay làm hắn giật mình, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân, vẻ mặt dần trấn tỉnh trở lại rồi gật đầu.

- Thanh Vân, đây chính là trưởng phòng Cao Cát Tường, đây là Liên tiểu thư!

Quách Tuyết Phương ở bên cạnh đi đến nói, sau đó lập tức giới thiệu Trương Thanh Vân cho đối phương. Trên mặt Quách Tuyết Phương lộ ra nụ cười nhưng rất mất tự nhiên, thầm nghĩ hôm nay lại có kịch hay để xem, sao hai người này lại trùng hợp như vậy nhỉ?

Khoảnh khắc khi Cao Cát Tường nhìn thấy Triệu Giai Ngọc thì Trương Thanh Vân đã đoán ra được thân phận của đối phương, hắn thật sự không ngờ có thể gặp mặt người ta trong trường hợp này, đúng là có chút xấu hổ.

Trương Thanh Vân rất khó định vị đối phương, người ta là ai? Là hôn phu của vợ mình à? Trương Thanh Vân nghĩ lại mà cảm thấy có chút hoang đường, Cao Cát Tường cũng không lên tiếng, rõ ràng cả hai đều đang xem xét đối phương, vì vậy tất cả những người còn lại đều rơi vào trạng thái xấu hổ.

- Chào anh!

Cuối cùng Trương Thanh Vân cũng mở miệng, đồng thời cũng chìa tay ra nhưng chỉ nói hai chữ vì không biết phải chào hỏi thế nào.

Cao Cát Tường hơi khựng lại rồi cũng chìa tay ra, tay của hắn rất rộng, hai người bắt tay nhau rồi lập tức tách ra. Cao Cát Tường nói:

- Tôi đã ngưỡng mộ đại danh của anh từ lâu, trong lòng cũng hướng về phía Giang Nam, hôm nay coi như gặp được người Giang Nam.

Cao Cát Tường nói xong thì cười lớn, bầu không khí xấu hổ lập tức bị hòa tan. Trương Thanh Vân nói:

- Cao công tử quá khen, hôm nay mọi người đều đến chơi bóng, nếu không có gì thì chúng ta cùng nhau vận động xua tan cái lạnh, thế nào?

- Tốt!

Cao Cát Tường nói, hắn trả lời rất sảng khoái không thất thố như vừa rồi, giống như giữa hai người căn bản không có gì đáng xấu hổ. Trương Thanh Vân thầm gật đầu, Cao công tử này có phong cách quá quý phái, dù là khí độ hay lòng dạ đều hơn người bình thường rất nhiều lần, hiện nay cũng không thua kém Cao Khiêm.

- Chơi bóng phải đánh đôi, nam nữ phối hợp mới hay!

Liên công tử ở bên cạnh nói, Trương Thanh Vân nghe được mà thầm nhíu mày, hắn vội nói:

- Điều này cũng không quá thích hợp, Giai Ngọc không biết đánh, chỉ xem được thôi.

- Vậy thì cũng rất phù hợp, không phải còn có Quách Tuyết Phương sao? Anh và cô ấy ghép thành cặp, chúng ta chia ba đội, như vậy cũng dễ dàng thay phiên.

Trương Thanh Vân thầm thở dài một hơi, trong lòng hận không thể tiến lên cho Liên công tử hai tát, người này đúng là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn. Trương Thanh Vân nhịn không được phải quay đầu nhìn Triệu Giai Ngọc, lúc này Triệu Giai Ngọc cũng rất có bộ dạng, nàng nhìn chằm chằm vào Liên Công Tử rồi một lúc lâu sau mới nói:

- Tôi sẽ làm trọng tài, tôi hiểu quy củ.

Triệu Giai Ngọc vừa mở lời thì tất cả đã thu hút ánh mắt của mọi người. Trong mắt Cao Cát Tường lóe lên cái nhìn phức tạp, trong lòng Trương Thanh Vân thì thầm buông lỏng. Trước đây hắn xem nhẹ Triệu Giai Ngọc, rõ ràng nàng là người không cần ai giúp đỡ, cái gọi là ghen chẳng qua chỉ bày tỏ để có chút tình cảm yêu thương, nàng là một người phụ nữ mạnh mẽ, không muốn tranh giành những chuyện vô vị, biết giữ thể diện cho hai vợ chồng và đồng thời cũng bày tỏ phong cách quý phái.

Nhìn cách ăn mặc thì rất cao quý, trang bị cũng cao cấp, nam nữ nhìn cực kỳ tiêu sái tự nhiên nhưng đánh bóng lại rất khó coi. Trương Thanh Vân vốn cũng không am hiểu tennis bao nhiêu nhưng không ngờ Cao Cát Tường lại đánh quá kém.

Tennis là một môn thể thao vận động nhiều, hai bên đánh cũng chạy qua chạy lại, coi như cũng hay. Tất nhiên hai bên cũng biết hôm nay không phải chơi bóng, mà quan trọng chính là Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường nhìn thấy nhau, dù sao cũng phải có một phương thức trao đổi.

Tất nhiên nói chuyện không phải là phương pháp tốt, vì hai bên chẳng có điều gì đáng nói, mà hai bên lại muốn truyền cho đối phương một chút tin tức, đó chính là nguyên nhân cốt lõi của trận bóng này.

Lúc này hai người đều là quan chức cao cấp, đã sớm không còn thích những phương pháp tranh đấu tàn nhẫn, tuy ấn tượng về nhau không được tốt cho lắm nhưng công phu biểu cảm lại không thể kém. Ví dụ như Cao Cát Tường, hắn nói mình rất thích Giang Nam.

Sao Cao Cát Tường lại thích Giang Nam? Trong lòng hắn rõ ràng không phục Trương Thanh Vân, chỉ là một dân đen áo vải lại có thể với lên người phượng hoàng, càng không thể tha thứ chính là Cao Cát Tường cảm thấy đối phương đang giẫm chân lên vai chính mình.

Nói thật ra giữa Cao Cát Tường và Triệu Giai Ngọc chẳng có chút tình cảm nào, nhưng cả hai đều đã được hứa hôn từ nhỏ, hắn cũng thường xuyên đến Triệu gia. Hắn là một người trẻ tuổi vĩ đại, tất nhiên con gái đẹp trong thiên hạ ngưỡng mộ rất nhiều, khi đối mặt với sự ngưỡng mộ của người khác, hắn dù sao cũng có chút rụt rè vì mình đã có hôn thê.

Cao Cát Tường thích nhìn người ta tiếc nuối và biểu lộ sự thất vọng, là một người đàn ông thì thường rất có cảm giác về vấn đề thành công. Triệu gia và Cao gia là môn đăng hộ đối, mình là trẻ tuổi tài cao, Triệu Giai Ngọc thì dung nhan tuyệt sắc, mình và nàng kết hợp rõ ràng không còn gì thích hợp hơn. Cao Cát Tường thường xuyên liên tưởng đến một hôn lễ kinh động thủ đô của hai người, đây rõ ràng là một giai thoại.

Nhưng sự thật quá tàn khốc, Triệu Giai Ngọc lại bỏ trốn cùng một quan viên nhỏ như hạt vừng ở Giang Nam, đã bôi đen mặt Cao gia, Cao Cát Tường hắn cũng không còn hào quang, thậm chí còn trở thành đối tượng mỉa mai của rất nhiều các thế lực.

Người trong nước giáo dục con cái thường thích nói: "Này tiểu tử không nên thân, anh xem con nhà người ta, họ có bao nhiêu tương lai!" Từ nhỏ Cao Cát Tường đã là một tấm gương cho rất nhiều thế hệ trong thủ đô, nhưng tấm gương này phần lớn đều bị cha mẹ áp đặt, vì vậy Cao Cát Tường có ý nghĩa rất vĩ đại trong mắt nhiều người. Nhưng con cháu thế gia cũng vì vậy mà ghen ghét nghiến răng nghiến lợi, vì ghen ghét là một tính cách của nhân loại.

Bình thường khi Cao Cát Tường có danh tiếng thì bọn họ không có phương pháp, nhưng khi sự kiện Triệu Giai Ngọc xảy ra và Cao Cát Tường bị muối mặt thì không biết có bao nhiêu người vỗ tay khen hay. Điều này cũng giải thích vì sao Trương Thanh Vân lại có danh tiếng khủng bố ở thủ đô, Trương Thanh Vân bắc cóc Triệu Giai Ngọc đã xả giận cho rất nhiều người.

Sự thật chứng minh thái độ của người vĩ đại khi bị ngáng chân cũng giống người thường, Cao Cát Tường cố gắng kìm nén tất cả vào trong lòng. Hôn nhân đổ bể lần đầu tiên trong đời không đánh chết được hắn, ngược lại còn làm hắn trở nên trưởng thành, liên tục hát vang tiến mạnh trên quan trường, cuối cùng cũng trở thành cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất.

Nhưng vấn đề khốn nạn ở chỗ Trương Thanh Vân kia cũng không yếu hơn Cao Cát Tường hắn, khi hắn tiến vào trong ủy ban cải cách thì đối phương đã trở thành phó phòng tổ chức tỉnh Giang Nam, danh tiếng trên phương diện rộng còn mãnh liệt lòng người hơn chức trưởng phòng của Cao Cát Tường.

Triệu Giai Ngọc bỏ chạy có rất nhiều nguyên nhân, hai người từ nhỏ đã thiếu tình cảm cơ sở, nàng căn bản không thích loại đàn ông yếu kém. Chính Cao Cát Tường lạ không thể thừa nhận Triệu Giai Ngọc bỏ trốn vì Trương Thanh Vân vĩ đại hơn mình.

Thực tế thì cách nói này cũng quá gò ép, nhưng trong hiện thực thì đám người như Cao Cát Tường thường được truyền thông xào nấu như ngôi sao, đám này cũng thích tán nhảm, thích bịa chuyện. Cao Cát Tường quá mạnh nhưng Trương Thanh Vân bước đều tiến lên cao cũng làm chủ đề cho nhiều kẻ châm chọc.

Lúc này trong thủ đô có rất nhiều người nói nha đầu Triệu gia lợi hại, cặp mắt sáng như tuyết, chỉ cần nhìn qua là biết ai là rồng thật giá thật. Người ta nói Trương Thanh Vân mạnh hơn Cao Cát Tường, người ta là cán bộ đi từ cơ sở lên cao, căn bản không phải cùng cấp so với Cao Cát Tường, nhưng bây giờ người ta lại là quan cao cấp ở Giang Nam, dù là thằng ngốc cũng thấy rõ sự khác biệt giữa hai người.

Trương Thanh Vân không biết những tin đồn thất thiệt này, dù biết hắn cũng chẳng thèm để ý, bất kỳ một người nào đi đến vị trí như hắn vào lúc này cũng không tin vào những tin đồn thất thiệt. Nhưng Cao Cát Tường lại đặc biệt quan tâm, nếu nói hắn là người vĩ đại thì từ nhỏ đã được gia tộc che chở, quá thuận buồm xuôi gió đã tạo ra cho hắn nhược nhiểm như vậy. Hắn rất vĩ đại, rất mạnh nhưng trình đột tự phụ cũng quá cao, nếu xét trên đặc điểm này thì chẳng khác nào một tên thanh niên mới lớn.

Trương Thanh Vân cũng rất nhanh cảm giác được điều này, kỹ thuật đánh bóng của Cao Cát Tường rất dở, Trương Thanh Vân đã rất khách khí nhưng tình cảnh vẫn giằng co. Nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến sự cố gắng của Cao Cát Tường, hắn là người rất chăm chú, Trương Thanh Vân đã nhiều lần nghe thấy hắn phê bình Liên tiểu thư, hơn nữa còn dùng từ rất nghiêm khắc.

Mà Trương Thanh Vân cũng nhiều lần nháy mắt với Quách Tuyết Phương, lý do thì rất đơn giản, Quách Tuyết Phương đánh quá tích cực, sao lại bày ra bộ dạng liều mạng như vậy? Nhưng Trương Thanh Vân khuyên bảo cũng vô dụng, Quách Tuyết Phương vẫn làm theo ý mình. Vì vậy mà lúc này trận đấu quỷ dị đến cực điểm, mỗi bên có một người bán mạng, mỗi bên có một kẻ không yên lòng, ngay sau đó Liên Công Tử đang ôm bạn gái cũng nhíu mày.

- Ui da!

Quách Tuyết Phương đột nhiên kêu lên một tiếng, nàng ném vợt sang một bên rồi uể oải ngồi xuống đất ôm lấy mắt cá chân. Tình cảnh trận đấu chợt dừng lại, người phụ nữ này trước đó rõ ràng khởi động trước trận quá qua loa, lúc này lại vận động quá mạnh, nói theo ngôn ngữ thể thao thì "dính chấn thương!"

- Ngừng!

Triệu Giai Ngọc ở bên ngoài chợt nói một tiềng rồi lập tức chạy đến, Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn tiến đến nâng Quách Tuyết Phương lên rồi nói:

- Tôi đã nói với cô rồi, cô nghĩ mình là vận động viên chuyên nghiệp sao? Lui mạnh về phía sau như vậy làm gì?

- Ui da!

Quách Tuyết Phương không lên tiếng, nàng trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, nàng nhảy một chân nói:

- Không đánh, không đánh nữa, bị thương rồi.

Lúc này hai người Cao Cát Tường cũng đi đến, khá lắm, quần áo hai người đã ướt đẫm mồ hôi, trán cũng đầy mồ hôi, hắn nói:

- Có chuyện gì xảy ra thế? Còn chưa đánh xong mà, bỏ qua sao?

Cao Cát Tường nói với Quách Tuyết Phương mà ánh mắt lại nhìn Trương Thanh Vân.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt co quắp, đây là tranh chấp vô vị, nhưng Cao Cát Tường sao lại cố chấp như vậy?

- Để tôi thay, tiếp tục!

Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, tất cả mọi người đều nhìn nàng, không phải lúc nãy bảo không biết đánh sao? Giờ lại nó đánh là thế nào?

- Vậy thì không được, chúng ta không thể ức hiếp người không biết chơi bóng!

Liên tiểu thư trước nay không lên tiếng đột nhiên mở miệng, giọng điệu rõ ràng là địch ý.

Triệu Giai Ngọc cũng không để ý đến Liên tiểu thư, nàng chỉ chỉ Cao Cát Tường rồi nói:

- Các anh ra ngoài đi, đã đánh xong rồi, chỉ còn Liên Công Tử chưa được hoạt động.

Cao Cát Tường chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt có hơi run rẩy, nhưng vẻ mặt Triệu Giai Ngọc lạnh như băng làm hắn không tiện mở miệng, vì vậy chỉ còn cách lui ra phía sau.

- Đánh thì đánh, tôi thấy chị Ngọc là người thâm tàng bất lộ!

Liên tiểu thư cười khanh khách nói, nàng rất chi là đắc ý. Phụ nữ thường hẹp hòi như vậy, Cao Cát Tường có thành kiến với Trương Thanh Vân, Liên Nhược Vận nàng chẳng lẽ lại có cảm tình với Trương Thanh Vân sao? Nàng thấy Triệu Giai Ngọc kiên trì thì lợi dụng cơ hội nói ra vấn đề không muốn ức hiếp người khác.

Quách Tuyết Phương ra khỏi sân, trận đấu lại bắt đầu một lần nữa, khoảnh khắc sau Trương Thanh Vân đã chứng kiến một tình cảnh khó tưởng. Triệu Giai Ngọc dù đánh bóng ngắn hay bóng dài thì đều công thủ rất chuyên nghiệp. Có quả đánh lực chìm, góc độ đẹp, chỉ cần một mình nàng cũng đã đánh cho hai vợ chồng Cao Cát Tường không thể chống trả.

Trương Thanh Vân quả thật không tin vào mắt mình, sao có thể được? Với tính tình như Triệu Giai Ngọc mà cũng thích đánh tennis sao? Nhưng sự thật nói cho hắn biết hôm nay Triệu Giai Ngọc giải heo ăn thịt cọp.

Một séc tennis lại chấm dứt, vẻ mặt vợ chồng Cao Cát Tường như màu đất, bộ dạng cực kỳ khó coi. Sau khi kết thúc thì mọi người lại nghỉ ngơi, Cao Cát Tường hì lên một tiếng rồi nói:

- Triệu tiểu thư quả nhiên lợi hại, anh Trương có được một người vợ thế này sao chúng tôi không thua cho được?

Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn cảm thấy có chút vô vị, sau một trận tennis không có chút ý nghĩa thì hắn biết rõ trừ mình ra những người khác đều rất tích cực. Vì hắn lười nhác mà Triệu Giai Ngọc ra sân hoạt động rất mạnh.

Với tư tưởng của Trương Thanh Vân vào lúc này cũng không biết điểm mấu chốt nằm ở nơi nào, nếu phán đoán Cao Cát Tường theo trực quan thì rõ ràng là người rất tốt, nhưng tâm tư lại quá hạn hẹp. Dù tâm tư hẹp này chỉ chằm chằm vào những tình hình hoặc những người đặc biệt nhưng cuối cùng cũng là một nhược điểm của tính cách, mà ngôi sao mới của Cao gia cũng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.

Sau khi tan cuộc chơi và vào phòng thay đồ thì Trương Thanh Vân mắng Triệu Giai Ngọc một trận, chủ yếu có hai điểm, một là giấu dốt, hai là tích cực. Lần này hắn tìm từ rất nghiêm khắc, vì hôm nay trên sân bóng Trương Thanh Vân càng nghĩ càng cảm thấy một đám người trưởng thành làm những chuyện cực kỳ ngây thơ. Không những không có ý nghĩa mà lại hạ thấp giá trị con người, hơn nữa còn đánh giá khá nặng tình cảnh Triệu Giai Ngọc giả heo ăn thịt cọp.

Triệu Giai Ngọc vẫn cực kỳ bình tĩnh đối với thái độ bất mãn của Trương Thanh Vân, khi Trương Thanh Vân nói mệt thì nàng mới nói:

- Người dạy em chơi tennis đã nói, đánh hơn thì dạy bảo, không hơn thì thôi. Hơn nữa chơi bóng là phải có tinh thần, nếu không chúng ta có thù oán thì đánh làm gì?

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt hắn rất cổ quái. Triệu Giai Ngọc nói nàng không tham gia vì muốn nể mặt chồng, sợ rằng đám người Cao Cát Tường thất bại sẽ trở nên khó coi. Nhưng khi nang đã vào thì phải tích cực, đơn giản chỉ vì thái độ thể thao, ngược lại chính Trương Thanh Vân hắn thì lười nhác mà quên ý nghĩa của thể thao.

- Em...Em... ....

Trương Thanh Vân cảm thấy không còn gì để nói, hắn chỉ tay vào Triệu Giai Ngọc rồi một lúc lâu sau mới nói:

- Sao em biết đánh tennis? Sao lại đánh hay như vậy?

- Em học trong quân đội!

Triệu Giai Ngọc nói, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng rất làm cho người ta thương tiếc.

- Em...Em còn biết gì nữa?

Trương Thanh Vân dùng giọng yếu ớt nói, hắn cảm thấy mình giống như một người vừa khám phá ra bí mật rừng hoang, vợ rõ ràng còn biết nhiều thứ hơn mình tưởng.

Triệu Giai Ngọc quay đầu lại rất sững sờ, nàng ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân rồi há miệng nói:

- Lần trước không phải anh đã biết rồi sao?

Triệu Giai Ngọc vừa nói vừa vươn tay ra nắm lấy tay Trương Thanh Vân, động tác của nàng quá đột nhiên, hắn chỉ cảm thấy tay truyền đến cảm giác đau nhức, người chợt ngã xuống giường, đầu úp xuống mặt nệm, hít thở khó khăn.

- Em..Em...Ai nói em làm mẫu chứ?

Trương Thanh Vân nói, hắn cảm thấy khó thở, cảm nhận được sức mạnh kinh người của vợ, hắn lui ra phía sau vài bước mà không dám đến gần.

- Chúng ta không quan tâm đến thắng bại nhưng không được yếu thế, đừng xem người khác nghĩ sâu sắc như mình, phong độ chỉ có thể đáp lại với quân tử.

Triệu Giai Ngọc nói, trên mặt rốt cuộc cũng có vẻ tức giận. Trương Thanh Vân mắng nàng một lúc lâu, không ngờ nàng cũng tức giận, đúng là không thể không khâm phục tính tình của nàng.

Trương Thanh Vân híp mắt, tất nhiên hắn hiểu rõ lời nói của Triệu Giai Ngọc, chính mình vừa rồi còn tráchh nàng, thật ra nàng cũng trưởng thành như mình. Những gì mình hiểu thì nàng cũng hiểu, chẳng qua phương pháp có chút khác biệt mà thôi.

Trương Thanh Vân lấy phong độ làm chủ yếu, Triệu Giai Ngọc cho rằng đối với loại người như Cao Cát Tường không nên dùng lễ đễ đối đãi. Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến một lời ca, nếu sói đến thì có súng săn, Triệu Giai Ngọc muốn truyền đạt cho mình ý nghĩ này sao?

Triệu Giai Ngọc thấy Trương Thanh Vân một lúc lâu sau không có hành động gì thì cũng nhịn không được phải liếc mắt nhìn. Khi nàng thấy Trương Thanh Vân đau khổ xoa xoa tay thì vẻ mặt có chút đắc ý, nụ cười trên mặt nàng chợt hiện ra. Trương Thanh Vân đột nhiên ngẩng đầu, Triệu Giai Ngọc kêu lên một tiếng rồi lui ra phía sau.

Trương Thanh Vân tiến lên ôm lấy Triệu Giai Ngọc rồi nói:

- Tốt, em dám nói chồng không phải là quân tử, em cho rằng chút bản lĩnh này thì che dấu được anh sao? Hì hì, giờ chồng sẽ chụp lấy em, còn nói cái gì là phong độ chỉ đối phó với người quân tử, em tưởng rằng anh và em đều không hiểu sao?

Triệu Giai Ngọc ư lên một tiếng nhưng không phản kháng, cặp mắt nhắm chặt, hai đầu chân mày run lên nhè nhẹ giống như có hơi căng thẳng, vẻ mặt đỏ ửng, bộ dạng giống như đang chờ được xử lý. Trương Thanh Vân thấy bộ dạng nàng như vậy thì làm gì còn ý tức giận?

Trương Thanh Vân nâng mặt Triệu Giai Ngọc lên, hắn khẽ hôn lên môi, Triệu Giai Ngọc cũng hưởng ứng, khoảnh khắc sau hai đầu lưỡi đã quấn vào với nhau, dần dần nước sữa giao hòa. Vợ là một quyển sách trong đời, tuy Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc là rất hòa hợp nhưng cũng không có nghĩa hắn đã đọc thuộc quyển sách đi suốt cuộc đời mình.

Thực tế thì Trương Thanh Vân cảm giác mình không hiểu quá nhiều tư tưởng của Triệu Giai Ngọc, trước kia hắn liên tục che chở cho nàng, coi nàng là đối tượng cần phải bảo vệ. Sự thật đã chứng minh mình xem thường nàng, nàng là người lớn lên trong doanh trại bộ độ, trên người có dòng máu quân ngũ, hơn nữa lại học tập được rất nhiều thứ. Nói chung tính cách đã tương đối trưởng thành, có cái nhìn và cách giải thích rất độc đáo, có nhiều chỗ không thua kém mình.

Trương Thanh Vân lại nghĩ đến câu nói của Cao Cát Tường, hắn nói mình có một người vợ hiền trợ giúp, hắn sao có thể không bại? Quả thật người này tâm tình bất chính, mục đích cuối cùng cũng chỉ là châm chọc mình dựa vào phụ nữ. Nhưng Cao Cát Tường đã nói lên sự thật, Triệu Giai Ngọc là vợ của mình, không những là người hỗ trợ mà còn là niềm kiêu ngạo.

Còn tâm tư xấu xa của Cao Cát Tường, Trương Thanh Vân khinh thường không muốn quan tâm. Nếu là bạn bè thì sẽ dùng lễ đối đãi, nếu là sài lang thì mình sẽ dùng súng săn. Giai Ngọc thấy rất rõ, lời nói của nàng đã vạch ra phần căn bản, có lẽ mình đã đánh giá Cao Cát Tường quá cao rồi.