Chương 354: Phiền phức của trưởng phòng Lưu.

Tình cảnh lần này có vẻ là bí thư Lưu sắp được điều động, tất nhiên Lưu Tiến sẽ là người được khảo nghiệm đầu tiên. Lúc này phòng tổ chức rơi vào tình cảnh áp lực khá nặng, tất cả mọi thứ đều liên quan đến vấn đề ổn định bên trong phòng tổ chức. Tình hình lần này giống như những gì mà trước đó Trương Thanh Vân từng trải qua, trước khi khi còn ở Tang Chương, khi tình hình trong ngoài đều khốn đốn thì hắn quyết định ổn định từ bên trong.

Nhưng lúc này có vẻ Lưu Tiến lại yếu thế, không phải hắn đang quan sát tâm tình của nội bộ sao? Lúc này ai nhảy mạnh, hơn nữa nhảy mạnh cũng chưa chắc là tốt, vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân thầm kêu may mắn, may mà hắn nhạy cảm phát hiện ra vấn đề. Vì vậy mà khoảng thời gian này hắn đặc biệt ẩn nhẫn, nếu để trưởng phòng nghi ngờ thì cũng không hay.

Lưu Tiến luôn miệng nói sẽ điều chỉnh công tác phó phòng, ở trong hội nghị phòng tổ chức lại liên tục hỏi mình vài vấn đề, nhìn thì có vẻ mâu thuẫn nhưng cho mình ám hiệu gì? Không phải đang thử sao?

Trương Thanh Vân lại châm một điếu thuốc rồi hút khói nhả sương, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với một bàn cờ cao tầng, cảm giác có chút đột nhiên giống như mình bị quấn vào đó không một tiếng động. Nếu không phải Nghê Thu Nguyệt cung cấp cho hắn tin tức thì sợ rằng cũng không thể hiểu rõ.

Tỉnh tỉnh mê mê thường không biết sợ, lúc này một khi hiểu rõ thì trong lòng Trương Thanh Vân thầm có chút kinh hoàng. Đã nhận ra vấn đề thì hắn nghĩ rằng mình nên làm chút gì đó, nếu không có gì xảy ra thì sau này phải tốt hơn hiện tại, thừa dịp các lãnh đạo đang xếp cờ mà mình thuận lợi biết được phòng tổ chức nông sâu thế nào, đồng thời cũng tìm ra được nhân tâm.

Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra, hắn do dự một lúc lâu mới gọi điện cho Nghê Thu Nguyệt.

- Khanh khách!

Nghê Thu Nguyệt cười như chưa từng được cười, Trương Thanh Vân chỉ cần thông qua điện thoại mà hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sự quyến rũ của nàng vào lúc này.

- Sao vậy? Trước nay chưa từng thấy anh chủ động gọi cho em, anh sẽ không nói trong lòng nhớ đến chị đây đấy chứ?

Trương Thanh Vân cảm thấy mặt mình nóng lên, người phụ nữ này nói câu nào là châm chọc câu đó, làm người ta khó thể kìm nén.

- À!

Trương Thanh Vân cười một tiếng, hắn nói:

- Em nói cho anh một chút tin tức, cuối cùng anh bánh ít đi bánh quy lại, không phải sao? Ha ha!

Nghê Thu Nguyệt cũng cười, nàng lập tức thu lại niềm vui rồi nói:

- Có chuyện gì, anh nói đi.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn nói ra vấn đề phòng tổ chức sẽ chọn Vũ Lăng làm nơi thí điểm cả cách, dĩ nhiên cũng tiện thể đề cập đến vấn đề Đàm Ngôn Ứng sẽ được phân công quản vụ cải cách lần này. Hắn tin Cao Khiêm rất thông minh, chỉ cần phòng tổ chức sắp xếp như vậy thì trong lòng hắn sẽ biết rõ tất cả ý đồ.

- Anh...Những gì anh nói là thật sao?

Nghê Thu Nguyệt dùng giọng kinh ngạc nói.

- Vấn đề chọn Vũ Lăng làm nơi thí điểm đã được tỉnh ủy quyết định, tôi tin Vũ Lăng cũng có thể sẽ rõ ràng, nhưng công tác phân công cụ thể đã được cơ bản xác định, chuyện xấu là rất lớn.

Trương Thanh Vân chậm rãi nói.

- Được, em biết rồi!

Nghê Thu Nguyệt dùng giọng chăm chú nói, sau đó nàng đột nhiên di chuyển chủ đề:

- Anh đang ở đâu thế? Sao không gian lại yên tĩnh như vậy?

Trương Thanh Vân bĩu môi, không phải Nghê Thu Nguyệt lại muốn rồi đấy chứ? Tình cảnh lúc này không đúng thời cơ, vì vậy hắn vội nói:

- Được rồi, được rồi, anh ở văn phòng, trước tiên cứ như vậy nhé.

Trương Thanh Vân nói xong thì cúp điện thoại, Nghê Thu Nguyệt nghe thấy bên trong vang lên những tiếng tút tút mà cảm thấy thất vọng, oan gia này đúng là, sao đột nhiên tâm tính lại như vậy? Đột nhiên nàng sững sờ, Trương Thanh Vân trước kia chưa bao giờ nói về chuyện công tác, sao hôm nay lại chủ động gọi điện cho nàng?

Đàm Ngôn Ứng là người được phân công quản lý vấn đề cải cách thí điểm ở Vũ Lăng, còn Thanh Vân? Nàng cảm thấy tâm thần có chút mất tập trung, nàng hiểu rõ ý đồ gọi điện của Trương Thanh Vân, nếu Đàm Ngôn Ứng được phân công quản lý vấn đề cải cách ở Vũ Lăng thì người mất hứng nhất chính là Cao Khiêm.

Mà với tính cách của Trương Thanh Vân thì gần đây không thích dùng âm mưu quỷ quái, chắc chắn không vì nguyên nhân ra một ám hiệu cho Cao gia, nguyên nhân còn lại cũng chỉ có một, đó chính là tình cảnh của hắn đã gặp khó khăn, có lẽ đã gặp phải phiền phức.

Nghê Thu Nguyệt nghĩ đến đây mà trong lòng có chút bối rối, nàng cảm thấy đứng ngồi không yên. Một lúc lâu sau trong mắt nàng bùng lên ý lạnh, Đàm Ngôn Ứng sao? Người này có quan hệ với bí thư Phương Vĩnh Bình, dù nói về phương diện gì cũng không thể cho đối phương chiếm thế chủ động.

Khi gần đến cuối năm thì tin tức trong phòng tổ chức cũng dần được truyền ra, gần đây phòng tổ chức có lẽ sáng quá chói mắt, hầu như chỉ cần có một chút động tĩnh gió thổi cỏ lay cũng làm người ta phải chú ý. Mà lúc này động tĩnh lại quá lớn, không những chỉ có vấn đề cán bộ ở Vũ Lăng phải bị cải cách mà thể chế cán bộ các xí nghiệp nhà nước cũng bị liên quan, mọi người đang rất quan tâm đến vấn đề thay đổi nhân sự ở phòng tổ chức.

Trương Thanh Vân cũng dần cảm giác được vấn đề bị lạnh nhạt rất nhiều, điện thoại cũng không còn nhiều như ngày thường, xem ra tin tức phân công ở phòng tổ chức đã được rất nhiều người biết rõ. Mình chỉ là một phó phòng bị xếp sang bên cạnh, có lẽ cuối cùng cũng có cuộc sống yên ổn.

Trương Thanh Vân lúc này rất đơn giản, việc đã làm, hắn dùng tâm tình của một người đứng ngoài để xem xét động tác của Lưu Tiến. Lúc này Lưu Tiến nói chuyện khá nhiều, hắn muốn mình cùng cố gắng làm vài vấn đề gì đó, cái gì nên tin, không nên tin.v.v.

Nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng không còn là Trương Thanh Vân năm xưa ở Ung Bình, những gì mà Lệ Cương năm xưa dạy bảo đã làm hắn khắc ghi cả đời. Việc phải cần hoàn thành nhưng không thể quá thông minh, thế cục lúc này nên thành thật, cần cù chăm chỉ mới là an toàn nhất.

Khi gần đến cuối năm thì Đàm Ngôn Ứng, Tiêu Nhật Sinh liên tục cùng trưởng phòng xuống thị sát, an ủi. Mà công tác chủ yếu của Trương Thanh Vân chính là đốc thúc Vương Xử Nhất ở ban số một phải hoàn thành công tác trước tết, mỗi ngày đều công tác mất rất nhiều thời gian.

- Cốc, cốc!

Có người gõ cửa, người vào chính là Vương Xử Nhất!

- Trưởng phòng Trương, anh tìm tôi sao?

Vương Xử Nhất cung kính nói.

- Ngồi, ngồi đi!

Trương Thanh Vân đứng dậy cười nói:

- Bên văn phòng đưa đến vài tư liệu đề bạt trong những khóa huấn luyện ở trường đảng, nói là đưa xuống tuyến dưới. Dù đây là những nhân tuyển khá tốt nhưng làm việc cũng phải cẩn thận, dù sao lần này đề bạt cũng không phải tầm thường. Lúc này vấn đề cải cách thể chế cán bộ đang rất ồn ào, không thể công tác khảo sát qua loa dưới mắt lãnh đạo được, hiểu chưa?

- Vâng, tôi nhất định sẽ nắm thật chắc, sẽ cùng nói chuyện với nhân viên, anh cứ yên tâm.

Vương Xử Nhất nói, hắn nhìn Trương Thanh Vân mà cảm thấy có chút kỳ quái. Trước nay hắn chưa từng gặp qua lãnh đạo nào giống thế này, lập tức muốn điều chỉnh công tác giống như người ta chưa phát hiện ra tin tức gì, cũng không biết hắn đang làm thật hay cố ý giả vờ.

- Đúng rồi, tôi nghe nói lần này số cán bộ ở ban số một oán hận là rất nhiều, nói nhiệm vụ quá chặt, có chuyện như vậy không?

Trương Thanh Vân nói.

- Không, không có, tuyệt đối không có vấn đề như vậy, nhất định là có người nói bừa.

Vương Xử Nhất cuống quýt nói, hắn dùng ánh mắt do dự nhìn Trương Thanh Vân rồi cung kính mở lời:

- Trưởng phòng Trương, anh cũng biết đấy, những người này có chút thế lực, cái này, ha ha, anh coi như những người kia... ....

- Sao? Anh nói vậy có ý gì?

Trương Thanh Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên nói.

- Không, không có gì!

Vẻ mặt Vương Xử Nhất trở nên lúng túng:

- Nếu không còn gì thì tôi xuống công tác!

- Đi, nên đi thôi!

Trương Thanh Vân khoát tay nói, Vương Xử Nhất xoay người bước ra hai bước rồi quay đầu:

- Cái kia...Trưởng phòng Trương, nghe nói anh ở khu Ung Cảnh, có phải vậy không?

- Đúng, sao anh biết?

Trương Thanh Vân cười nói.

- Ha ha, là thế này, tôi cũng muốn đi thăm hỏi anh trong lễ mừng năm mới. Đi đi lại lại cũng coi như có bầu không khí...Tôi đi đây!

Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng Vương Xử Nhất bỏ đi mà khóe miệng cong lên thành một đường, hắn nhịn không được phải muốn cười. Vương Xử Nhất này rất tốt, cũng coi như là trung thành, ngay thẳng, có rất nhiều người vào lúc mấu chốt mới thấy được bản chất, đây cũng là một ví ** điển hình.

Lưu Tiến đang ở trong văn phòng, hắn đang phê những báo cáo và văn kiện mà cấp dưới đưa lên, hắn cầm bút trong tay mà dựa lưng ra sau có chút ngây người. Khoảng thời gian này hắn ngủ không đủ giấc, hai mắt thâm quầng thấy rất rõ ràng.

Bí thư Lưu nói đi là sẽ đi, bí thư ở sáu tỉnh sẽ được đổi mới, dù bí thư Lưu ra ngoài hay lên trung ương hoặc tiến vào ủy ban trung ương thì cục diện Giang Nam cũng có biến đổi. Lúc này vừa đúng giai đoạn phòng tổ chức có quá nhiều trọng trách, nếu không có bí thư Lưu dùng sức lớn giúp đỡ thì Lưu Tiến cảm thấy cực kỳ áp lực.

Khi tin đồn bí thư Lưu sẽ đi truyền ra ngoài thì gần đây Lưu Thần cảm thấy trong phòng tổ chức có động tĩnh. Trong phòng tổ chức có năm phó phòng, nhưng không có một người nào thuộc về mình, trong lòng đúng là không có chút hương vị.

Trước nay chức vụ trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy đều là người xứ khác đi lên, vì vậy Giang Nam cũng không phải là căn cứ của Lưu Tiến. Trước kia có bí thư Lưu giúp sức thì Lưu Tiến có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng sau này thì rất khó nói.

Vốn Lưu Tiến có thể thả lỏng một chút, có thể giao cho phó phòng thường vụ đi xử lý công tác hằng ngày. Thường ủy tỉnh ủy đều thường phải xem xét những chuyện lớn, đây cũng không phải là tính cách của Lưu Tiến, hắn cho rằng trước sau gì trưởng phòng tổ chức cũng phải tạo ra thành tích ở trên công tác.

Hơn nữa lúc này vấn đề cải cách thể chế cán bộ là chuyện lớn, đây chính là khiêu chiến và cơ hội hoàng kim về sau, sao Lưu Tiến lại không biết nắm chắc ? Nhưng lúc này khó khăn bày ra trước mắt, nếu muốn có kết quả thì trước tiên phải đảm bảo vấn đề đoàn kết ổn định ở bên trong, phải khống chế vào trong bàn tay.

Nếu nói về đám phó phòng thì Đàm Ngôn Ứng không đủ năng lực, hơn nữa trước nay luôn có cái nhìn khi bị mình áp chế. Tiêu Nhật Sinh là người già nhưng tâm không già, chính mình chuẩn bị dùng nhưng còn chưa kịp thì lão này đã hành động. Nghe nói Tiêu Nhật Sinh không những chạy sang ban số một mà còn chủ động đi tìm Trương Thanh Vân, điều này sao làm cho người ta yên tâm cho được?

Cuối cùng chính là Trương Thanh Vân, Lưu Tiến có ấn tượng rất tốt về Trương Thanh Vân, nhưng dù sao đối phương cũng là con rể Triệu gia. Lưu Tiến là người phương bắc, mà người phương bắc thường rất kiêng kỵ Triệu gia, vì vậy trong lòng hắn cảm thấy không yên tâm.

Lưu Tiến cân nhắc trong chốc lát thì dùng tay đấm lưng, đột nhiên hắn cảm thấy có chút không đúng. Trương Thanh Vân không phải được bí thư Hoàng đưa lên sao? Nếu thật sự hắn là người Triệu gia thì sao bí thư Hoàng lại làm như vậy?

Lưu Tiến rất hiểu Hoàng Tân Quyền, người này không môn không phải, tâm tư thói cũ. Người được Hoàng Tân Quyền để ý thì rõ ràng sẽ không kém, vì vậy Lưu Tiến lại rơi vào do dự.