Trương Thanh Vân ở lại Hoàng Hải hai ngày, mỗi ngày đều cùng Cảnh Sương anh anh em em, mỗi ngày hầu như đều điên cuồng ân ái, có chút hương vị quên cả đất trời.
Cảnh Sương bây giờ là danh nhân Hoàng Hải, cũng ở trong căn biệt thự xa hoa nhất Hoàng Hải. Hai người ở trên tầng cao nhất của "tòa nhà Thanh Vân", ban ngày ở trong phòng, ban đêm xuống đường đi dạo. Cảnh Sương cũng không đi làm mà toàn tâm toàn ý ở nhà đi theo tình nhân.
Sau khi rời khỏi Hoàng Hải thì Trương Thanh Vân đến Lĩnh Nam, hắn và Triệu Giai Ngọc hầu như đến cùng lúc. Hai người hẹn nhau ở một khách sạn cao cấp rồi cùng đi đến khu an dưỡng cán bộ cao cấp ở bờ biển Lĩnh Nam.
Triệu tướng quân đã sớm nhận được tin tức, hôm nay trạng thái tinh thần của ông cụ là rất tốt. Ông cụ ở trong một khoảng sân cây xanh tươi mát, tuy cũng không tính là quá dày nhưng đủ để che chắn ánh nắng mặt trời.
Khi Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đến thì ông cụ đang nằm dưới một gốc cây, bên cạnh là một bàn quân kỳ, những quân cờ nằm rải rác, rõ ràng mới vừa kết thúc một ván.
Hai người dừng xe ở bên ngoài rồi đi bộ vào sân, Triệu Giai Ngọc từ xa đã hét lên "Ông nội" rồi nhanh chóng tiến đến.
Ông cụ khẽ híp mắt, vẻ mặt như cười như không giống như cháu gái chẳng phải khách đến từ phương xa mà chính là một bảo bối vừa tan tầm về nhà.
- Chào ông!
Trương Thanh Vân rơi lại phía sau, khi đến gần mới dùng giọng cung kính nói.
Ông cụ khẽ cười một tiếng rồi đưa tay lên chỉ bàn quân kỳ nhếch miệng cười khờ dại giống như một đứa trẻ, ông dùng giọng run rẩy nói:
- Lúc này tôi và nó là thân thiết nhát, mỗi ngày đều làm bạn với tôi.
Trương Thanh Vân cúi đầu không dám lên tiếng, Triệu Giai Ngọc khẽ cau mày có chút mất hứng. Lúc này lính cần vụ cũng đưa đến hai chiếc ghế, Triệu Giai Ngọc đặt ghế ngồi rất gần ông cụ.
- Đừng ngồi gần như vậy, muốn làm trọng tài phải ngồi chính giữa, không được châm chước cho bên nào.
Ông cụ nói, cặp mắt hướng về phía Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân vội vàng ngồi xuống đối diện và thu dọn bàn cờ, tay của ông cụ đã run rẩy nên không tiện xếp cờ, ông chỉ nói chuyện, miệng chỉ huy, những việc còn lại đều là Triệu Giai Ngọc thực hiện.
Ván cờ này đánh có chút khó khăn, dài dằng dẵng, Trương Thanh Vân có chút không yên lòng, hắn thấy thân thể của ông cụ đã yếu hơn rất nhiều. Lần đầu tiên hắn và ông cụ đánh cờ thì đối phương vẫn còn có thể tự mình hành động, bây giờ hy vọng kia chỉ là xa vời.
- Không được, không được, đánh lại!
Trương Thanh Vân bị đánh tơi bời, ông cụ cau mày dùng giọng mất hứng nói, sau đó lại chỉ chỉ Trương Thanh Vân:
- Tâm nóng khí nồng, kết hôn là chuyện lớn trong đời, cậu... ....
Ông cụ nói được một nửa thì lập tức ho khan.
Triệu Giai Ngọc vội vàng giúp ông đấm lưng, ông lão dùng tay ngăn nàng rồi nhìn về phía Trương Thanh Vân nói:
- Dù gặp phải bất kỳ chuyện gì cũng không được quá nóng lòng, như vậy sẽ là con đường chôn vùi.
Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng hắn cũng hiểu ý nghĩ của ông cụ, là cán bộ thì không nên thất thần, mình thất thần làm ông cụ tức giận.
Khi thấy Trương Thanh Vân nhận sai thì vẻ mặt ông cụ dần hòa hoãn trở lại, ông vươn cánh tay run rẩy ra rồi dùng giọng từ chối cho ý kiến nói:
- Người già lải nhải các anh các chị không nhất định muốn nghe, nhưng chuyện gì phải trải qua mới hiểu, nghe nói cậu lúc này đã là quan lớn, điều này làm người ta khó thể yên tâm.
Trương Thanh Vân đỏ mặt, thật sự vô ích khi chỉ định mình là người Triệu gia, lúc này người Triệu gia cũng không nên quá hy vọng vào mình, như vậy bọn họ cũng khó thể khống chế. Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ đám người Triệu gia đang có ý nghĩ mình sẽ dựa vào.
Mà Triệu Giai Ngọc và Uông Phong hợp tác cao độ với nhau đã kích thích bọn họ, đám người Triệu gia giận dữ cũng truyền lời cho ông cụ.
Sau khi trầm mặc một lúc thì Trương Thanh Vân cũng không mở lời cãi lại, hắn lập tức nói rõ hôn lễ cho ông cụ biết. Dựa theo phong tục của người Thổ thì hôn lễ sẽ là tiệc cơ động(ai đến trước ăn trước, ai đến sau ăn sau), nhưng Trương Thanh Vân có thêm một điều kiện là không thu lễ, chỉ lấy tiền lì xì(Khi trưởng bối đến thì chú rể và cô dâu sẽ dâng trà và trứng hồng, trưởng bối phải chuẩn bị tiền lì xì).
Ông cụ nghe Trương Thanh Vân nói mà rất vui, khi nghe thấy đồ cưới của người Thổ phải dùng dây buộc lại thì ông không nhịn được cười nói:
- Của hồi môn phải cẩn thận, những thứ như xe hơi hay máy bay tuyệt đối không thể buộc.
Trương Thanh Vân ngẩn ngơ, hắn liếc ông cụ, hai người đều nở nụ cười. Triệu Giai Ngọc thì đỏ bừng mặt, nàng nghiêng đầu sang một bên.
- Đồ cưới tôi đã cho người đi sắm, bọn họ là người trong nghề, sẽ rất cẩn thận!
Ông cụ cười nói.
Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đều kinh hoàng, trong lòng sinh ra chút cảm động khó hiểu, hai người kết hôn mà ông cụ còn muốn bỏ tiền.
Thật ra theo phong tục của người Thổ thì đồ cưới hai vợ chồng sẽ không được dùng, có lẽ ông cụ đang muốn hoàn thành nghĩa vụ vốn do cha mẹ Triệu Giai Ngọc phải thực hiện.
Lão tướng quân giữ Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc ở lại dùng cơm, cơm canh đơn giản, ông cũng nói nhà bếp chú ý thêm chút hải sản cho hai người Trương Thanh Vân. Hải sản có quá nhiều chất dinh dưỡng, ông cụ không thể ăn được, cơm của ông phần lớn đều được chế biến đặc biệt.
Sau khi dùng cơm xong thì ông cụ lại muốn đánh cờ, Trương Thanh Vân cùng ông đánh hai ván, sau đó Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc lợi dụng vấn đề ảnh hưởng nghỉ ngơi mà vội vàng ra về.
Lúc gần đi thì ông cụ vẫy vẫy Trương Thanh Vân để hắn đến gần, sau đó kéo tay Trương Thanh Vân lại vuốt ve nhẹ nhàng.
- Cố gắng chăm sóc tốt cho Giai Ngọc, cố gắng đi trên con đường của riêng mình, tự mình đi một đường.
Ông cụ dùng giọng run rẩy nói, ba câu có vẻ nhiệt tình rất lớn, mỗi lần nói xong phải dừng lại.
Trương Thanh Vân liên tục gật đầu, trong lòng có chút chua xót. Sau đó ông cụ buông tay Trương Thanh Vân rồi vẫy tay chào tạm biệt, cuối cùng thì nhếch môi mà không nói câu nào.
Sau khi rời khỏi khu an dưỡng thì Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc quay về khách sạn, trên đường đi không ai nói câu nào. Ông cụ ngày càng yếu, tâm tình hai người rất nặng nề, không ai muốn nhắc đến vấn đề này kẻo đối phương lại khó chịu.
Sau khi xem xét thật kỹ lời nói của ông cụ thì Trương Thanh Vân cảm thấy mình khá may mắn, mình có đức gì để có thể, thậm chí là ông cụ chỉ điểm. Tuy ông cụ chỉ nói vài lời đơn giản nhưng phần lớn đều rất có ý nghĩa, đáng giá để hắn phải xem xét.
Trương Thanh Vân ôm thân thể mềm mại của Triệu Giai Ngọc vào lòng, hắn tham lam hít lấy hít để mùi thơm trên thân thể nàng rồi dùng tay vuốt ve mái tóc dài.
Người phụ nữ trong lòng sẽ là vợ của Trương Thanh Vân, hắn và nàng sẽ cùng nhau đi cả đoạn đường đời sau này.
Trước đây dù thế nào thì cũng đưa hai người đến với nhau, yêu nhau, cuối cùng nên duyên chồng vợ.
Hai con người quật cường không khuất phục vận mệnh, sau khi trải qua muôn vàn đau khổ mới đi đến cùng một mái nhà, đi trên con đường thuộc về mình. Nhưng rõ ràng tất cả cũng chỉ vừa bắt đầu, con đường trước mặt vẫn dài dằng dẵng, hai người cần dùng cả cuộc đời mới đi hết.
Nhưng hai người có sự giống nhau, đều tràn đầy hy vọng với tương lai, dù tương lai có gian khổ thì hai người nắm tay nhau có thể làm ra những chuyện không tầm thường, mở ra một bầu trời thuộc về mình.
- Thanh Vân, anh trai hôm qua gọi điện cho em nói Tam thúc và Tứ thúc hy vọng chúng ta sẽ cử hành hôn lễ ở thủ đô, cả nhà đang giúp chúng ta xử lý rất náo nhiệt.
Triệu Giai Ngọc nói, nàng ngửa người ra phía sau nhìn Trương Thanh Vân đang ôm mình.
- Em thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
Thân thể Triệu Giai Ngọc có hơi co giật:
- Em thấy cái gì thuộc về mình đều tốt, nhưng chúng ta chỉ là của chúng ta!
Trương Thanh Vân cười cười, hắn cũng không nói thêm điều gì. Hai câu của Triệu Giai Ngọc đã nói lên tất cả, Triệu gia xử lý chuyện lễ cưới cho mình ở thủ đô có dụng ý gì? Bọn họ xử lý chẳng phải cho rằng mình ở rể sao?
Cũng vì vậy mà phải xem Trương Thanh Vân hắn là ai? Ông cụ đã nói hắn phải đi con đường của riêng mình, chỉ một con đường duy nhất, ý nghĩa chính là không nên dựa vào ai quá gần.
Trương Thanh Vân lăn lộn nhiều năm trong quan trường mà cũng dần dần hiểu ra, với tính cách và tâm tính của hắn thì sẽ không nên trở thành quân cờ của bất kỳ một ai, Triệu gia cũng không phải ngoại lệ.
Muốn đi con đường của mình là rất khó nhưng Trương Thanh Vân không sợ, Triệu gia cũng được, Cao gia cũng được, dù có thêm nhiều phe phái khác cũng không đủ để dễ dàng ép Trương Thanh Vân vào chỗ chết.
Tình thế bây giờ rất vi diệu, chính mình vừa mới động tay với Uông phái thì Triệu gia đã muốn ép vào khuôn khổ, thái độ của Uông phái với mình cũng quá mập mờ, mình cũng rất khó kiên trì.
Bởi vì lúc này Trương Thanh Vân hắn là mục tiêu quá lớn, nếu Triệu gia lôi kéo không thành thì cần phải chèn ép, khả năng Uông gia sẽ lợi dụng lúc nhà cháy để hôi của là rất lớn, thế cục rất nguy hiểm. Thành Đô không phải là Vũ Lăng, mình cũng không còn là một bí thư huyện ủy nho nhỏ.
Thế cục xếp cờ tiếp theo thì Triệu gia, Uông gia hay Cao gia sẽ chưa chú trọng quá nhiều vào Trương Thanh Vân, nhưng bất cứ lúc nào cũng trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của bọn họ. Dù sao với vị trí lúc này của chính mình thì tùy tiện tiến lên một bước sẽ là chư hầu một phương, lúc này là thời cơ tốt nhất để bọn họ lôi kéo và chèn ép.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân buông tay, hắn lấy ra một điếu thuốc, Triệu Giai Ngọc cau mày nói:
- Anh lại suy nghĩ vấn đề gì sao?
Trương Thanh Vân cười cười, hắn dùng tay véo véo chiếc mũi xinh đẹp của Triệu Giai Ngọc rồi bỏ thuốc vào bao. Dù thế nào thì sau này hắn cũng không nôn nóng, bây giờ là thời gian hắn nghỉ để kết hôn, cần vứt tất cả các ý nghĩ kia ra khỏi đầu. Khi hắn đưa vợ đẹp về Ung Bình thì sợ rằng thế cục Giang Nam sẽ thay đổi bất ngờ.
- Tút, tút!
Điện thoại vang lên, khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, hắn lấy ra xem, thì ra là Lý Vũ Hiệp. Hắn không khỏi lắc đầu cười khổ nói:
- Nghỉ kết hôn cũng không được yên tĩnh, em thấy không?
Triệu Giai Ngọc giãy giãy người nói:
- Cũng không còn sớm nữa, em đi tắm đây.
Trương Thanh Vân nháy nháy mắt với Triệu Giai Ngọc, nàng lui đi thì hắn mới khẽ nhấn nút nghe, trong lòng thầm nghĩ:
"Cuối cùng tấm màn che ở Giang Nam cũng bị kéo ra!"