Chương 330: Thì ra chân tướng là như vậy.

Trương Thanh Vân về nhà mà cảm thấy toàn thân mệt mỏi, lúc này trong lòng rối loạn, sau lưng lại có người nhìn chằm chằm, cảm giác này đúng là không tốt. Trong lòng hắn có chút non nóng, cảm thấy sự kiên nhẫn của chính mình đang dần biến mất.

Trương Thanh Vân móc chìa khóa muốn mở cửa lại phát hiện cửa gian phòng cách vách khép hờ, trong lòng hắn khẽ động, gian phòng đó không phải của Nghê Thu Nguyệt sao? Nhưng những năm gần đây hắn về Thành Đô nhiều lần mà chẳng thấy gian phòng bên cạnh có người nào, chẳng lẽ hôm nay Nghê Thu Nguyệt đến ở?

Trương Thanh Vân cười cười rồi lắc đầu, gần đây người phụ nữ xinh đẹp Nghê Thu Nguyệt này giống như biến mất, nghĩ lại cũng không có khả năng ở đây, có lẽ mười phần là gian phòng đã đổi chủ.

Lạch cạch lọc cọc, Trương Thanh Vân đang định đẩy cửa vào phòng lại nghe thấy tiếng cười khanh khách. Trong giang phòng cách vách có một người thò đầu ra nhìn trái nhìn phải, xinh đẹp tuyệt vời, không phải Nghê Thu Nguyệt thì là ai?

- Sao vậy? Vô tình thế?

Nghê Thu Nguyệt khẽ nói.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt tức giận nhìn Nghê Thu Nguyệt, đúng lúc này nàng lại đột nhiên từ trong phòng chạy ra kéo cánh tay Trương Thanh Vân, nàng gác đầu lên vai hắn rồi cười nói:

- Chúng ta cùng nhau về phòng đi!

Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn tranh thủ đẩy mạnh cửa rồi cùng Nghê Thu Nguyệt tiến vào, sau đó nói:

- Em muốn chết nhưng anh chưa muốn, nếu có người lên cầu thang thì sao?

- Có người thì có người, ai bảo anh đến lúc này cũng không gọi điện cho em, rõ ràng có chuyện xảy ra cũng không gọi điện, đúng là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Nghê Thu Nguyệt sẵng giọng nói.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn thầm nghĩ những chuyện bất thường xảy ra gần đây chắc Nghê Thu Nguyệt biết rất rõ, nhưng nàng nói như vậy cũng làm hắn mất hết mặt mũi, hắn cố ý giả ngu nói:

- Có việc sao? Có chuyện gì?

Nghê Thu Nguyệt co quắp miệng, nàng ép bộ ngực sữa căng tròn trong bộ váy mỏng manh lên người Trương Thanh Vân rồi nói:

- Anh còn gạt em, anh không biết sao? Chuyện Vienna dính vào vấn đề "gái gọi" hình như không phải phương pháp của anh.

- Ngồi, ngồi đi, trời nóng như vậy mà em cứ áp sát, em không thấy nóng sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày nói, Nghê Thu Nguyệt lắc lắc đầu, nàng thản nhiên cười nói:

- Em mở điều hòa thì nhiệt độ chẳng giảm xuống được à?

Trương Thanh Vân không nói gì nhưng tâm tình tốt hơn rất nhiều, Nghê Thu Nguyệt mở điều hòa, người hơi rướn lên, Trương Thanh Vân thuận thế kéo nàng vào lòng, bàn tay rơi vào trong áo, đầu hất lên. Hắn dựa người trên ghế sa lông mà thở ra một hơi dài, thời gian vừa qua quá mệt mỏi, khó có được thời gian buông lỏng.

Nghê Thu Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt, hai đầu chân mày bùng lên chút ưu thương, nàng khẽ nói:

- Lúc này có rất nhiều người nói anh mất hết tính người, bí thư Hoàng vừa lui ra thì một vài đơn vị của lão ở Thành Đô bị nhổ ra, tất cả mọi người đều cho rằng là anh làm.

- Hừ!

Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:

- Vậy bọn họ đã quá xem trọng anh, tưởng anh là siêu nhân, anh có năng lực làm chuyện lớn như vậy sao? Ngược lại các em thì thu lợi không ít, khách sạn Hán Dũng mà em đang nắm trong tay không phải nước lên thuyền lên sao? Có sự giúp đỡ của tỉnh ủy thì cũng không bao lâu sau sẽ trở thành khách sạn cao cấp ở Thành Đô.

- Em hoài nghi em ở bên trong quấy rối sao?

Nghê Thu Nguyệt nói, nàng ôm lấy cánh tay Trương Thanh Vân mà vẻ mặt có chút kích động.

Trương Thanh Vân lắc đầu nói:

- Anh đã từng nghĩ như vậy nhưng sau đó lại thấy không có khả năng, vì lúc này có người đang lợi dụng anh để loại trừ ảnh hưởng của bí thư Hoàng, đồng thời... ....

- Đồng thời còn chèn ép anh, gắn anh lại thặt chặt với thế lực họ Uông, em Giai Ngọc không phải đang hợp tác với Uông Phong sao? Người ta còn ngại hợp tác chưa đủ thân mật.

Nghê Thu Nguyệt cướp lời.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt run lên, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Nghê Thu Nguyệt nói:

- Em nói cái gì?

Khóe miệng Nghê Thu Nguyệt đột nhiên co quắp, nàng mở lời:

- Anh đấy, nhược điểm lớn nhất chính là tính cảnh giác quá kém, anh không nghĩ rằng Uông gia và Triệu gia đều là đại gia tộc, Triệu gia không nói đạo lý, chẳng lẽ Uông gia lại nói?

- Anh muốn hợp tác với bọn họ, muốn chiếm tài nguyên của bọn họ rồi trở thành một thế lực nằm ngoài gia tộc, anh cho rằng có khả năng này sao? Uông gia không phải chỉ là một Uông Phong, tên Uông Phong này khá tốt nhưng chẳng thể nói rõ hắn không có vấn đề.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên rất khó coi, lời nói của Nghê Thu Nguyệt làm bừng tỉnh người trong mộng. Mình lợi dụng Uông gia đối phó Sở Hà, Hoàng Tử Ca, chẳng lẽ người khác không lợi dụng chính mình sao?

Không, không chỉ là lợi dụng đơn giản như vậy, bọn họ còn muốn chèn ép chính mình, bắt buộc mình trở thành kẻ dễ bảo, sau đó không thể không bám vào thế lực họ Uông, đúng là giỏi tính toán.

Trong lòng Trương Thanh Vân thầm mắng một câu, hắn giậm chân, chiếc ghế nhỏ trước mặt lăn đi vài vòng trên thảm, những vật dụng trên bàn đều đổ xuống. Nghê Thu Nguyệt sợ đến mức lui ra phía sau vài bước, nàng mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói lời nào mà cúi người thu dọn những mảnh vỡ ly trà trên mặt đất.

Trương Thanh Vân cắn răng thầm mắng một câu, tâm tình không ổn đến cực điểm, làm người sao có thể vô sỉ đến mức độ như vậy? Thế lực họ Uông đúng là chó má, lúc nào cũng muốn làm những việc khốn nạn, Uông gia định ăn gọn mình sao?

Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng bốc hỏa, hắn sinh ra một loại xúc động muốn phóng đến Mỹ bóp cổ Uông Phong hỏi xem con bà nó là thứ gì, sao đám người Uông gia lại xấu xa như vậy.

- Thu Nguyệt, em quan hệ rộng, có biết ai có tiếng nói cao nhất ở tỉnh ủy sau bí thư phụ trách công tác đoàn thể không?

Trương Thanh Vân ngây người một lúc lâu rồi nói.

- Bí thư Nga Tường Hồng, người này là bí thư thị ủy Thành Đô đi lên, trước đó lão được đề bạt thì chủ tịch thành phố Vi Trung Quốc mới được đưa lên làm bí thư Thành Đô!

Nghê Thu Nguyệt khẽ nói, nàng lại bổ sung thêm một câu:

- Con gái của lão là vợ của người Uông gia.

- Sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn chưa từng được gặp bí thư Nga, nếu là lãnh đạo Thành Đô đi lên thì căn cơ của người này là ở Thành Đô.

Khó trách Trương Thanh Vân hắn cảm thấy mọi chuyện rất kỳ quái, thị ủy Thành Đô, chính quyền ban ngành Thành Đô giống như uống nhầm thuốc, bọn họ cứ như vậy mà kêu gọi thương nhân sao? Đưa đến một nhóm người mới cắn người cũ, bọn họ lại đứng ngoài làm đạo diễn, tất nhiên cũng có thể tình hình sẽ khác nhưng Trương Thanh Vân không loại trừ khả năng này.

Dù sao Trương Thanh Vân hắn cũng là bí thư Hoàng nâng lên, dù nói về công hay tư thì bí thư Nga này chắc chắn sẽ chẳng có cảm tình gì với mình. Dù Nga Tường Hồng không đạo diễn quá trình này, không muốn bỏ mặc nhưng đôi khi mở một mắt nhắm một mắt còn hiệu quả hơn rất nhiều.

- Khâu Hâm có quan hệ gì với bí thư Nga?

Trương Thanh Vân đột nhiên nói.

Nghê Thu Nguyệt chợt ngẩng đầu kinh ngạc, nàng nói:

- Anh...Sao anh biết? Mẹ của Khâu Hâm là chị em của vợ Nga Tường Hồng!

Trương Thanh Vân có chút ngây ngốc, hắn đột nhiên cười ha hả, các loại nghi ngờ đã hầu như được chứng minh trong phút chốc, hắn thật sự không thể nhịn cười. Hắn cảm thấy thế giới này rất có ý, con người lúc nào cũng liên kết với nhau và bỏ ra trăm phương nghìn kế, Trương Thanh Vân hắn sẽ nhớ kỹ cái tên Nga Tường Hồng, người này rất giống Vũ Đức Chi, không phải sao?

Nhưng bí thư Nga này giỏi hơn Vũ Đức Chi về vấn đề nương theo đà phát triển, chẳng qua Khâu Hâm tự cho rằng mình thông minh đã để lộ ra chân tướng, nếu không sẽ chẳng có người nào nghi ngờ ra được.

- Thanh Vân...Anh... ....

Nghê Thu Nguyệt dùng giọng có chút lo lắng nhìn Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Nghê Thu Nguyệt, hắn thu lại nụ cười nói:

- Yên tâm, anh không sao. Anh quyết định bái em làm thầy để xin được chỉ giáo tình hình ở Thành Đô, là một phó phòng tổ chức mà không biết các mặt quan hệ thì không được.

Nghê Thu Nguyệt chợt ngẩn ngơ, nàng dùng tay lắc lắc trước mặt Trương Thanh Vân vài lượt, Trương Thanh Vân khẽ cười rồi chụp lấy tay nàng. Không biết vì nguyên nhân gì mà khi biết rõ ngọn nguồn thì trong lòng Trương Thanh Vân bùng lên kích động trong khoảnh khắc, sau đó lại có chút tức giận, có chút lo lắng nhưng không còn lo nghĩ như trước đây.

Đúng vậy, mãi đứng trong bóng tối mới là đáng sợ, nhưng cuối cùng cũng phải giấu đầu lòi đuôi. Triệu gia và Cao gia Trương Thanh Vân hắn còn chưa sợ, thế lực họ Uông là thứ gì? Tất cả cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.

Nghê Thu Nguyệt hoàn toàn tin tưởng Trương Thanh Vân không có vấn đề gì, trong lòng nàng cũng vì vậy mà buông lỏng xuống, nàng nói:

- Bộ dạng tức giận của anh vừa rồi rất đáng sợ, làm em sợ.

Trương Thanh Vân dùng tay kéo thân thể mềm mại và đầy đặn cực độ của Nghê Thu Nguyệt, hắn dùng môi kéo trên làn da thơm ngát của nàng rồi nói:

- Cũng có một bộ dạng còn đáng sợ hơn, đêm nay em có muốn thử không?

Nghê Thu Nguyệt đỏ bừng mặt, giữa hai hàng chân mày bao hàm xuân ý, liếc mắt nhìn người tình mà trong lòng ngứa như mèo cào. Đúng là oan gia, càng ngày nàng càng không đoán ra những gi hắn đang nghĩ, lúc này hắn lại chẳng thèm quan tâm, chẳng lẽ muốn lật bài với Nga Tường Hồng sao?

Nghê Thu Nguyệt bị chính ý nghĩ hoang đường của mình làm cho kinh hoàng, nàng nhìn xuống vẻ mặt tự nhiên của Trương Thanh Vân, không có vẻ giống như giả vờ, trong lòng lại mơ hồ có cảm giác khó tả. Trong ký ức của nàng thì trước kia Trương Thanh Vân đã từng đắc tội với Triệu gia và Cao gia, nhưng lúc đó hắn chỉ là cán bộ cấp khoa, cũng chẳng thể bắt buộc Triệu gia và Cao gia phải vận dụng nhiều nguồn tài nguyên để đối phó.

Tình hình lúc này thì thế nào? Trương Thanh Vân đã là phó phòng tổ chức, dù sao cũng có nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, chẳng lẽ hắn cũng xem thế lực họ Uông là không đáng ngại như trước?

Nghê Thu Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy điên cuồng, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nói:

- Thanh Vân, anh...Anh...Anh chuẩn bị làm gì? Nếu dính vào thì mục tiêu lúc này của anh là quá lớn.

Trương Thanh Vân nháy mắt, hắn nói:

- Mục tiêu quá lớn sao? Có nhiều hơn, có lớn hơn của em không?

Nghê Thu Nguyệt hôn khẽ lên trán Trương Thanh Vân, nàng dùng giọng mất hứng nói:

- Người ta nói chuyện nghiêm túc đấy nhé, không được phép nói giỡn.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn buông lỏng tay của Nghê Thu Nguyệt, sau đó hắn đứng dậy kéo màn cửa sổ rồi chỉ vào bóng đêm ở Thành Đô nói:

- Nếu nói mục tiêu càng lớn càng nguy hiểm thì bọn họ phải nguy hiểm nhiều hơn. Em phải nhớ kỹ, lãnh đạo đảng quốc gia không phải Uông gia có thể mặc cả được.

- Từ xưa đến nay tà không thắng chính, Triệu gia, Cao gia không thể làm được, Uông gia cũng không làm được. Trước nay anh đi được đứng được, đó chính là căn cơ của anh, nếu có người muốn phá vỡ căn cơ của anh thì sẽ tự đập đá vào chân mình.

Nghê Thu Nguyệt nghe thấy vậy mà ánh mắt chợt tỏa sáng, nàng cũng cảm thấy cảm xúc bành trướng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không có đáy, nàng nói:

- Lỡ may... ....

Trương Thanh Vân cắt ngang lời nàng, hắn nói:

- Không có chuyện lỡ may ở đây, em yên tâm, anh đã không còn tâm tình tích cực với Uông gia. Không phải Uông Phong muốn hợp tác với Giai Ngọc sao? Đây là hành vi buôn bán và hợp tác kinh doanh, anh sẽ không ngăn cản.

- Nếu anh nhúng tay vào chuyện của Giai Ngọc thì chỉ có thể làm người ta chê cười, người trong thiên hạ còn tưởng rằng Trương Thanh Vân anh chỉ biết dựa vào vợ mới đi lên được. thế lực họ Uông không phải đang nghĩ rằng anh là người như vậy sao? Nếu kéo kinh doanh vào quan trường thì chẳng phải quá buồn cười sao?

- Anh...Không phải anh có ý muốn ngữa bài với Nga Tường Hồng đấy chứ?

Nghê Thu Nguyệt ngạc nhiên nói, giọng điệu có chút không thể tiểu ngãi

- Tại sao anh lại phải ngữa bài? Vì lão ép anh sao?

Trương Thanh Vân hỏi ngược trở lại, hắn khẽ hừ một tiếng rồi nói:

- Em đấy, không cần lúc nào cũng nghĩ đến vấn đề tranh đấu, tầm mắt phải nhìn xa một chút, lòng dạ phải thông thoáng một chút, như vậy mới hiểu rõ muốn giải quyết vấn đề cũng không nhất định phải chiến đấu tôi sống anh chết.

Trương Thanh Vân nói xong thì khẽ khép hờ đôi mắt, một lúc lâu sau hắn mới nói:

- Uông gia sao? Anh có phương pháp để bọn họ biết khó mà lui!

Nghê Thu Nguyệt nhìn vẻ mặt thản nhiên và tự tin của Trương Thanh Vân mà trong lòng mềm nhũn, nàng khẽ tiến lên rúc vào ngực Trương Thanh Vân, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ấm áp và an toàn.

Người đàn ông này căn bản không cần Nghê Thu Nguyệt nàng phải quan tâm, lúc này hắn cao hơn nàng rất nhiều, góc nhìn cũng nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Là tư duy của lãnh đạo, rõ ràng là tư duy của lãnh đạo, tâm tư của Trương Thanh Vân làm người thường nào dám phỏng đoán.

Đêm nay Trương Thanh Vân rất hưng phấn, khoảng thời gian này hắn bi đè nén rất lâu, Triệu Giai Ngọc cũng không có bên cạnh, vì vậy không có người thổ lộ tâm tư.

Hôm nay nói chuyện với Nghê Thu Nguyệt làm tâm tình của hắn sáng rực lên khá nhiều, chuyện gì cũng đã nhìn rõ. Tất cả những lo nghĩ trước đó của hắn đã phai nhạt, đồng thời dần tan thành mây khói khi tâm tình trở nên rực sáng.

- Anh à, em muốn!

Nghê Thu Nguyệt đã bị bỏ đói từ lâu, mỗi lần nghĩ đến Trương Thanh Vân là trong lòng nàng rạo rực, cảm giác cô bé bị lèn chặt làm toàn thân nàng run rẩy, cảm giác ướt át lại dâng tràn.

Hai người ôm lấy nhau, hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau như rắn. Thân thể Nghê Thu Nguyệt đã lâu chưa được tưới tắm rất bừng bừng sức sống, cảm giác giống như thế nào cũng không đủ. Trương Thanh Vân hoạt động khá mạnh, bàn tay đàn ông cứng rắn bóp chặt lấy những bộ phận quan trọng trên người nàng. Nghê Thu Nguyệt run rẩy từ tận trong tâm hồn, cảm giác từ trên ngực và cô bé bên dưới bùng lên làm thân thể mềm nhũn.

Nghê Thu Nguyệt là một người phụ nữ tuyệt đẹp mà bao người mơ ước, không những xinh đẹp mà thân thể cũng thuộc hạng nhất, mỗi ngày đều thu hút biết bao ánh mắt đàn ông. Hơn nữa cuộc sống vợ chồng của nàng trước nay hầu như không có, cảm giác nảy nở và ham muốn tột độ có thể nói làm bao kẻ say mê đắm chìm.

Lúc này lửa dục của Trương Thanh Vân đã bành trướng, hắn nhấc váy Nghê Thu Nguyệt và ép nàng vào tường, cây sắt tiến vào cô bé bên dưới từ phía sau, hai tay giữ chặt lấy bộ ngực bên trên. Nghê Thu Nguyệt rên rỉ tiêu hồn, cảm giác ẩm ướt và nóng rực bên dưới bùng lên, cô bé bị lèn chặt đang run rẩy từng đợt.

Trương Thanh Vân tiến vào thật nhanh, hắn vừa hoạt động vừa ôm chặt lấy thân hình tuyệt tác. Đã lâu ngày kìm nén, hôm nay lại gặp một Nghê Thu Nguyệt nóng hừng hực như hỏa diệm sơn, Trương Thanh Vân như mãnh thú quất ngựa truy phong làm bầu không khí gợi tình đến cực điểm.

Nghê Thu Nguyệt cũng rất biết cách phối hợp, hai người ân ái triền miên, thay đổi đủ mọi loại tư thế từ trên tường đến ghế sa lông, đến bàn làm việc. Cả hai đều cố gắng cảm nhận sự triền miên, cảm giác tuyệt diệu bùng lên óc, nước sữa giao hòa. Hai người cùng đạt đến cảm giác hài hòa thống nhất, đạt đến đại đạo của trời đất và con người.

Không biết đã qua bao phen ân ái, Nghê Thu Nguyệt lúc này giống như một chú mèo nhỏ cuộn trong lòng Trương Thanh Vân, nàng đang dùng môi hôn lên ngực hắn.

Trương Thanh Vân cảm thấy lồng ngực ngứa ngáy, cũng có chút khó chịu.

- Thanh Vân, em muốn có con!

Trong miệng Nghê Thu Nguyệt chợt phát ra một câu, điều này làm Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã té xỉu.

Con sao? Nghê Thu Nguyệt sinh con thì mang họ gì? Đúng là hoang đường, lời này cũng nói ra được à?

- Sao vậy? Bị dọa cho sợ rồi sao?

Nghê Thu Nguyệt dùng giọng lười biếng nói, nàng lật người lộ ra bộ ngự sữa trắng nõn nà và cao lớn cực kỳ mê hoặc, nàng nói:

- Cao Khiêm muốn nhận con nuôi, em không phải không thể sinh con, sao còn muốn nhận con nuôi làm gì?

Trương Thanh Vân cười cười, lời nói của Nghê Thu Nguyệt quá hoang đường, hắn cũng không tin Nghê Thu Nguyệt dám mang thai, điều đó là chê cười lớn.

Nghê Thu Nguyệt cau mày, khi thấy Trương Thanh Vân không chăm chú thì sẵng giọng:

- Chẳng lẽ anh không nghe em nói sao?

- Nghe rồi, nhưng ý nghĩ này nên dừng lại, người dù sao cũng sống trong hiện thực.

Trương Thanh Vân thở dài một hơi rồi nói, hắn cảm nhận được Nghê Thu Nguyệt rất thích trẻ côn, nhưng có biện pháp nào sao? Đời người không bao giờ được vẹn toàn, nàng đã bị ông trời chú định là không thể mang thai, không thể có con.

- Không, em thích trẻ con, em muốn có một đứa con của chính mình, em nhất định có biện pháp.

Nghê Thu Nguyệt nói, giọng điệu rất kiên định.

Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn dựng ngược người trên giường rồi nói:

- Em không nên làm xằng bậy, đừng nên dọa người như vậy.

Nghê Thu Nguyệt cười khanh khách nói:

- Hừ chết anh, xem anh đúng là người không tim không phổi.

Nghê Thu Nguyệt nói xong thì tiếp tục:

- Anh nói xem, nếu hai chúng ta có con, nó lớn lên sẽ giống anh hay giống em?

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn nhịn không được phải nhìn Nghê Thu Nguyệt rồi nói:

- Em thành thật một chút, trong đầu em rốt cuộc có ý nghĩ gì, sao lại nhắc đến chuyện con cái?

Nghê Thu Nguyệt ôm chặt lấy Trương Thanh Vân, bộ ngực của nàng bị ép thành một khối, nàng nói:

- Em thật sự muốn có con, chỉ cần anh đồng ý thì em sẽ có biện pháp. Tất nhiên nếu anh không đồng ý thì em cũng không cần, con của em chỉ có thể tùy anh.

Trương Thanh Vân đột nhiên sinh ra một cảm giác quái dị, hắn cảm thấy hôm nay Nghê Thu Nguyệt có chút điên cuồng, muốn mình có con với nàng, sẽ có kết quả gì? Chẳng lẽ nó có thể gọi mình là cha?

Trương Thanh Vân chưa từng nghĩ đến vấn đề này, đúng là chỉ có Nghê Thu Nguyệt mới nghĩ ra, Trương Thanh Vân cũng bị ý nghĩ hoang đường của nàng làm cho đầu óc mụ mị.

Trương Thanh Vân muốn mở miệng mắng Nghê Thu Nguyệt một trận nhưng lại thấy rất khó nói, vì vậy lúc này không biết làm sao cho phải.

- Yên tâm đi, Thanh Vân, em không phải là một người điên cuồng, em quý trọng hôm nay hơn bất kỳ một ai khác, em cũng không muốn cứ mãi liên quan làm phiền anh, hôm nay em nghĩ lại... ....

- Nhưng em muốn, Nghê Thu Nguyệt em cái gì cũng có, có tiền, có quyền, lúc này cũng có đàn ông của chính mình. Dù người đàn ông của em không được hoàn mỹ, có đôi khi không tim không phổi nhưng em vẫn yêu.

Nghê Thu Nguyệt làm mặt quỷ rồi nói.

- Thứ duy nhất em không có là một đứa con, em không cam lòng, cuối cùng khi em già thì thế giới này còn gì lưu luyến nữa đây?

Trương Thanh Vân nghe vậy mà trong lòng chợt run lên, hắn ôm Nghê Thu Nguyệt vào trong ngực, trong lòng chợt sinh ra cảm giác áy náy. Mình có được một người phụ nữ thế này, hơn nữa cũng không cho nàng bất kỳ lời hứa hẹn và hy vọng gì. Nghê Thu Nguyệt rất cô độc, giống như vĩnh viễn cô độc, như vậy không phải là một sự thật tàn nhẫn với nàng sao?

Khoảnh khắc này hai người không nói lời nào, vì vấn đề đứa con mà trong lòng hai người đều đang tự hỏi lý tính. Trong đầu Trương Thanh Vân chợt xuất hiện một ý niệm rất cổ quái, mà đêm nay Nghê Thu Nguyệt cũng rất căng thẳng.

Nghê Thu Nguyệt biết Trương Thanh Vân sắp kết hôn, sắp có được một cô vợ hoàn mỹ, thời gian hai người ân ái như hôm nay có còn nữa không? Trong lòng Nghê Thu Nguyệt cũng không có chút niềm tin nào.

Vì vậy Nghê Thu Nguyệt rất quý trọng thời gian hiện tại, vì tương lai đã khủng hoảng. Vì khủng hoảng mà trong đầu nàng mới xuất hiện ý nghĩ về một đứa con, ý nghĩ này cũng lập tức bành trướng như măng non sau mưa, đã khó thể ngăn chặn.

Nghê Thu Nguyệt không còn lòng tin với cuộc sống sau này khi mất đi Trương Thanh Vân, nàng thầm nghĩ nếu như có một đứa bé thì biết đâu sẽ hòa tan sự cô độc và khủng hoảng lúc này. Nàng liên tục suy ngẫm về bộ dạng của đứa con giữa mình và Trương Thanh Vân, nam hay nữ nhỉ? Lớn lên sẽ giống mình hay giống hắn?

Cũng vì những ý nghĩ này mà Nghê Thu Nguyệt rất khó chìm vào giấc ngủ, trong lòng liên tục bị ý niệm này giày vò, mãi đến lúc không thể gắng gượng với cơn mệt mới dần ngủ say.

Trong giấc mộng Nghê Thu Nguyệt hình như thấy được con của mình, bộ dạng của con đan xen vào Trương Thanh Vân, nhưng mơ hồ cũng có hình bóng của chính mình. Đứa con còn đáng yêu hơn Trương Thanh Vân, còn đẹp trai hơn, hơn nữa lại thuộc về nàng.

Đứa bé đang nở nụ cười ngọt ngào với Nghê Thu Nguyệt, nàng trìu mến ôm nó vào trong lòng nhưng hình bóng lại đột nhiên biến mất.

- A!

Nghê Thu Nguyệt chợt hét lên, nàng mở bừng mắt nhưng chỉ thấy bóng đèn ảm đạm, lúc này nàng mới phát hiện ra tất cả chỉ là giấc mộng.

Nghê Thu Nguyệt dựng người dậy mà không kịp thở, nàng mượn ánh đèn yếu ớt để nhìn Trương Thanh Vân đang ngủ say như một đứa bé, nàng không nhịn được phải dùng môi ép chặt lên môi hắn, trong lòng có chút ê ẩm, có chút cay đắng, không biết là hương vị gì.

Con, Nghê Thu Nguyệt nàng phải có con, vì đứa con nàng chấp nhận trả giá tất cả, cũng giống như nàng đang cùng Trương Thanh Vân vào lúc này.