Đến tối Trương Thanh Vân gọi điện cho Lưu Tiến, sau ba ngày không có thu hoạch thì trưởng phòng Lưu cũng có chút nôn nóng, hắn nói:
- Thanh Vân, cậu xem có phải thần kinh quá mức mẫn cảm rồi không? Đã có kế hoạch, có hành động, chúng ta cũng có nhiều người phối hợp với cậu, như vậy cậu cũng đừng ra về tay không, nếu không sau này đưa báo cáo lên cho các lãnh đạo thì cậu sẽ bị gõ đầu, cậu là nhân vật chính cần phải cố gắng hoàn thành công tác.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn đành phải tỏ vẻ nhất định sẽ hoàn thành xong các công tác trong ba ngày tới. Dù trưởng phòng Lưu đã nói khá rõ ràng nhưng Trương Thanh Vân vẫn nghe thấy lãnh đạo không hài lòng, lãnh đạo cho rằng chính mình làm việc có quá nhiều băn khoăn, sợ đầu sợ đuôi, đây cũng không phải là điều tốt.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà trong lòng rất bực bội, hắn cũng có chút hoài nghi đối với giác quan thứ sáu của chính mình, chẳng lẽ thần kinh của mình quá nhạy cảm? Nhưng vì sao trong lòng cứ cảm thấy không đúng?
Độ An Bình vào phòng gọi Trương Thanh Vân dùng cơm, thái độ của hắn rất cung kính. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Độ An Bình, vị thư ký này có thể nói là lần đầu tiên cùng mình ra ngoài, mấy ngày nay chắc cũng rất choáng váng.
- Trưởng phòng Trương, sáng mai chúng ta đi đâu?
Độ An Bình né tránh ánh mắt của Trương Thanh Vân, hắn dùng giọng toan tính nói.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn có chút buồn bực đi đến cửa sổ rồi mở ra, hắn nhìn những ngọn núi xanh tươi trước mắt mà không khỏi sững sờ.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới mấp máy môi, hắn quét mắt đến tấm kiếng cửa sổ và nhìn thấy một gương mặt gầy, nhìn qua cũng biết đó chính là Độ An Bình.
Lúc này Độ An Bình híp mắt thành một đường nhỏ, trong mắt bùng ra những hào quang khó có thể xem xét, rõ ràng khác biệt hoàn toàn so với thái độ cung kính vừa rồi. Trái tim Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ nguyên nhân bất an những ngày qua.
Độ An Bình có vấn đề, Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cố gắng áp chế cơn giận trong lòng. Hắn thầm nghĩ đề phòng ngày đêm mà cuối cùng lại bị cướp ngay trong nhà mình, khó trách mình càng ngày càng cảm thấy bất an, thì ra người bên cạnh có vấn đề.
May mà vài ngày nay Trương Thanh Vân và Độ An Bình không ở cùng phòng, khi Trương Thanh Vân tìm người nói chuyện thì cũng không cho phép Độ An Bình xuất hiện, nếu không sẽ chẳng biết có bao nhiêu nhiễu loạn.
- An Bình, những ngày vừa qua anh theo tôi khổ cực, có vẻ cũng mệt mỏi rồi.
Trên mặt Trương Thanh Vân treo nụ cười, hắn xoay người nói.
Khi Trương Thanh Vân xoay người lại thì vẻ mặt Độ An Bình đã biến đổi, hắn cung kính nói:
- Không có gì, lãnh đạo còn chưa nói khổ thì chúng tôi sao có thể nói khổ được.
Trương Thanh Vân khoát tay cười ha hả nói:
- Điều này cũng không thể tránh được, vài ngày qua trưởng phòng không hài lòng, trưởng ban Trần ban số bốn đúng là không đơn giản. Toàn bộ xí nghiệp tỉnh Giang Nam chẳng lẽ không còn dùng được nữa sao? Tôi cũng không tin.
Đồng tử trong mắt Độ An Bình chợt thu lại, hắn xoay chuyển ánh mắt rồi nói:
- Chúng tôi không hiểu rõ vấn đề này, mỗi khi nhắc đến xí nghiệp là tôi lại chóng mặt.
Trương Thanh Vân thầm thở dài một hơi, hắn thu hết tất cả những cử chỉ mờ ám của Độ An Bình, ít nhất cũng chứng minh một điều là người này không biết rõ ý đồ của mình. Nhưng mình đến địa phương nào, gặp ai đã được hắn nắm bắt rất chắc và thông báo cho người hữu tâm.
Bây giờ đã đến lúc quân cờ ban số bốn của Trương Thanh Vân phát huy tác dụng. Từ Vũ Đức đến Vũ Lăng thì có bốn năm xí nghiệp nhà nước, chính hắn hoàn toàn có thể đưa ra kế sách phản gián. Ngày mai hắn sẽ về Từ Khê gặp vài người quan trọng, sau đó chỉ huy công ty sắt thép Vũ Lăng, tổng công ty du lịch Vũ Lăng và vài công ty nhà nước khác diễn đủ chương trình, để mục đích chuyến đi này của mình lộ hẳn ra ngoài.
Khi trong lòng đã có kế hoạch thì khi dùng cơm Trương Thanh Vân gọi cả Độ An Bình đến giúp đỡ, hai người cùng nhau nghiên cứu hành trình của ba ngày tiếp theo.
... ....
Lúc này ở Vũ Lăng bầu không khí ngày càng quỷ dị, đám người thị ủy lúc này trông có vẻ già đi hơn mười tuổi, gần đây đến đi rất vội vàng. Đúng giờ thì đi làm, đến cơ quan thì trốn trong phòng làm việc, tan tầm về nhà, giống như tiến vào trạng thái công tác của người máy.
Âu Hiền Long là người đặc biệt ru rú trong nhà, lúc này dây cung đã quá căng, Trương Thanh Vân đến Vũ Đức, Nham Môn, đi qua Ung Bình đến Từ Khê, sau đó lại đi đường vòng qua Hạc Sơn, điều này làm trái tim Âu Hiền Long đập lên điên cuồng.
Những năm gần đây Âu Hiền Long phát hiện ra chính mình ngày càng sợ bóng sợ gió, lần này Trương Thanh Vân xuất hành chỉ gói gọn trong một chữ "mật", không đi dưới ánh mặt trời, rất quỷ dị làm tâm thần người ta không yên.
Khảo sát viên phòng tổ chức đã đến Vũ Lăng ở dai dẵng mà phó phòng Trương Thanh Vân thì lại đang đi trong bí mật, hắn cải trang vi hành, điều này có thể nói rõ phòng tổ chức đang giả vờ múa kiếm, toan tính tranh công. Âu Hiền Long cũng mơ hồ thấy rõ tốt xấu.
Âu Hiền Long cảm thấy sợ hãi rất khó chịu, cuối cùng hắn cũng tiết lộ tin tức độc nhất vô nhị này cho đám người Tạ Minh Quân, vì vậy mà tất cả lãnh đạo cao thấp thị ủy Vũ Lăng đều sợ bóng sợ gió. Lúc này tất cả đều được bao phủ trong bóng ma, thế lực khắp nơi đang rục rịch chuẩn bị đối phó với "đột biến". Mà lúc này nhân tố đột biến là khảo sát viên phòng tổ chức tỉnh ủy đã khảo sát viên mãn và chuẩn bị cuốn gói về tỉnh thành, Liêu Vĩ và Vương Đỉnh tự mình tiễn đưa, bầu không khí nhạt đi rất nhiều.
Đến chiều Âu Hiền Long tham gia lễ khởi công cầu đường Vũ Tang*, tham gia phát biểu với giọng điệu rất hùng hồn. Toàn bộ quá trình gương mặt đều tươi cười vui vẻ, mọi người suy đoán mưa gió sắp đến Vũ Lăng, lúc này khắp trời đều là mây đen, hơn nữa mây đen cũng che phủ trên đầu rất nhiều người. Khi tổ khảo sát của phòng tổ chức vừa quay về thì thị ủy và cơ quan chính quyền đã liên hợp lại để bắt đầu chỉnh đốn, định ra tiêu chuẩn cho thị trường du lịch Vũ Lăng, cục du lịch ban bố một vài chỉ thị hạn chế thu phí biến tướng trong kinh doanh du lịch, yêu cầu siết chặt năng lực hướng dẫn viên, quy định các cơ quan nghiệp vụ du lịch phải ở vào trạng thái cải thiện thị trường du lịch Vũ Lăng.
(*: Vũ Lăng và Tang Chương)
Khi quá trình chỉnh đốn thị trường du lịch còn chưa kết thúc thì lập tức chỉnh đốn nghiệp vụ phục vụ, toàn bộ thành phố Vũ Lăng bùng lên một con sóng cuốn phăng vật cản. Những người hiểu chuyện thì biết lãnh đạo Vũ Lăng đang tự chặt cánh chim, đang lau mông sạch sẽ và ngước mặt nhìn lên.
Mà phòng tổ chức tỉnh ủy xuống khảo sát là điển hình của cách làm đầu voi đuôi chuột, sau khi khảo sát thì dù là Thành Đô, Vũ Đức hay Vũ Lăng đều không nhận được bất kỳ tin tức nào. Lúc này có thể nói là phong ba trong đợt khảo sát phạm vi rộng đã từ từ hạ màn.
Trong phòng tổ chức tỉnh ủy, Trương Thanh Vân được Lưu Tiến triệu kiến khẩn cấp. Trong lòng Trương Thanh Vân đã biết rất rõ, lãnh đạo tỉnh ủy đã sắp xếp ổn thỏa, chắc chắn sẽ nhanh chóng có hành động, vì vậy mà trong lòng hắn có chút căng thẳng.
Khi Trương Thanh Vân tiến vào văn phòng thì thấy tinh thần của Lưu Tiến rất tốt, hắn đứng dậy vỗ vai Trương Thanh Vân nói:
- Bí thư Lưu đã đánh giá rất cao đợt khảo sát lần này của phòng tổ chức chúng ta, cũng không thể bỏ qua công lao của cậu.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn cung kính nói:
- Đây đều là sắp xếp của lãnh đạo, có thể tìm ra chút tin tức cho lãnh đạo cũng coi như không phụ kỳ vọng.
- Ngồi, ngồi đi, không cần nói những lời khách sáo!
Lưu Tiến khoát tay nói, khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì hắn lập tức xoay chuyển lời nói:
- Có người tố cáo cậu, bọn họ nói cậu đang vung tay múa chân về vấn đề nhân tuyển của ban ngành công ty nhà nước, có chuyện như vậy sao?
Trương Thanh Vân nhướng mày, không cần nghĩ cũng biết là ai nói lời huyên thuyên, cuối cùng Trần Cảnh Huy cũng không nhịn được sự lừa gạt của chính mình mà lao ra cắn người.
- Trưởng phòng, khảo sát cán bộ và sắp xếp hợp lý các ban ngành trong xí nghiệp nhà nước là công tác của tôi, vấn đề tố cáo kia có mức độ quá thấp. Nếu tôi thật sự không quan tâm thì lại nói tôi không chịu công tác.
Trương Thanh Vân nói, xem như bực bội nói ra một câu.
Lưu Tiến híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, sau đại khảo sát lần này thì Lưu Tiến đã khẳng định năng lực cá nhân của Trương Thanh Vân. Tiểu tử này tuy còn nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ chu toàn, hơn nữa còn rất biết cách tiến thối, nhìn rõ các mặt quan hệ.
Vốn lần khảo sát này Lưu Tiến cho Trương Thanh Vân toàn quyền phụ trách, trước đó ở thủ đô cũng đã nói rất rõ ràng nhưng đối phương không làm như vậy, hắn cố ý kéo Đàm Ngôn Ứng lên sân khấu, chính Lưu Tiến thì đứng ở sau màn, điểm sáng trong cách đối nhân xử thế rất rạng rỡ.
Đồng thời trên vấn đề xử lý cũng thể hiện rõ sự cay độc làm người ta giật mình, hắn có mâu thuẫn với Trần Cảnh Huy nhưng không báo cáo, không càu nhàu, lại biết nắm đại cục. Hắn ép Trần Cảnh Huy vào trong góc chết, không thể không dùng biện pháp chó cùng rứt giậu.
Đến lúc này thì trong lòng lãnh đạo đều đã biết rõ kẻ nào là thị phi, vì Trương Thanh Vân hắn đã lưu lại cho người ta một ấn tương lấy đại cục làm trọng, nhường nhịn Trần Cảnh Huy ở khắp các mặt trận. Trần Cảnh Huy là cấp dưới, không những không biết sự khổ cực của lãnh đạo mà ngược lại còn coi lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, lúc này còn cắn ngược lại.
Đấu tranh chính trị mà đạt đến tiêu chuẩn như vậy thì chứng tỏ Trương Thanh Vân có vài phần bản lĩnh, không thể không làm người ta phải lau mắt nhìn chằm chằm. Lưu Tiến biết rõ bối cảnh của Trần Cảnh Huy, hắn là cháu rể chủ tịch tỉnh Khâu Quyền.
Hôm nay sau khi tan họp thường ủy thì chủ tịch Khâu chủ động nói chuyện với Lưu Tiến, câu đầu tiên chính là Trần Cảnh Huy không nên thân kia gây ra cho hắn phiền phức, làm hắn kinh ngạc. Sau khi hỏi dò Lưu Tiến thì mới biết được nguyên nhân là Trương Thanh Vân.
Lúc đó chủ tịch Khâu đã tỏ vẻ với Lưu Tiến nên nghiêm túc xử lý Trần Cảnh Huy mà không cần quan tâm đến cảm nhận của mình, trong lòng Lưu Tiến lập tức có vướng mắc.
Sau khi trở về tra xét rõ ràng thì Lưu Tiến thiếu chút nữa đã cười bể bụng, thì ra Trần Cảnh Huy và anh em chú bác là Trần Gia Cường phó chủ nhiệm phòng tài chính liên hợp với nhau muốn ngáng chân Trương Thanh Vân.
Có lẽ tiểu tử Trần Cảnh Huy này trong lòng cảm thấy khó dò trên đi dò xét ý kiến của chủ tịch Khâu, sau đó lập tức bị chủ tịch Khâu mắng chửi.
Phó chủ nhiệm phòng tài chính mà dám phân cao thấp với phó phòng tổ chức, như vậy không phải tự rước phiền phức vào người sao? Phòng tổ chức là cơ cấu quan trọng của tỉnh ủy, anh là phòng tài chính mà dám khoa tay múa chân với phòng tổ chức, muốn tạo phản à?
Sau khi Lưu Tiến biết rõ mọi chuyện thì cũng hiểu Trần Cảnh Huy sẽ phải chịu thiệt thòi, vì chủ tịch Khâu đã biết cháu trai của mình rất non, có nhân tố không ổn định tư tưởng. Chủ tịch Khâu tìm đến Lưu Tiến tất nhiên muốn đối phương giám sát cho kỹ, tránh cho Trần Cảnh Huy không biết nặng nhẹ, ỷ vào quan hệ với chủ tịch mà làm càn.
Lưu Tiến tất nhiên ngầm hiểu điều này, hôm nay hắn gọi Trương Thanh Vân đến chính là một đá ném hai chim, muốn ném chuyện của Trần Cảnh Huy cho Trương Thanh Vân toàn quyền xử lý. Lưu Tiến tỏ ý như vậy cũng có ý giúp đỡ Trương Thanh Vân, nhưng không ngờ đối phương lại phát ra một câu bực bội. Lưu Tiến giật mình phát hiện ra Trương Thanh Vân không phải đèn cạn dầu, chưa nói đến vấn đề làm được việc, năng lực khống chế sự kiện cũng là xuất chúng, đối phương cũng đã sớm biết ý đồ của mình...