Chương 321: Mắng chửi

Khi Trương Thanh Vân mở cửa phòng tắm thì Vi Cường đã cuộn mình thành một khối, toàn thân phát lạnh, ánh mắt yếu ớt. Lúc này hắn từ một mãnh hổ trở thành một chú cầy sấy.

Khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì Vi Cường giống như chụp được cọc cứu mạng, ánh mắt lộ ra cái nhìn cầu khẩn, môi mấp máy nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Trương Thanh Vân cau mày nói:

- Cởi đồ ra thay quần áo của tôi!

Trương Thanh Vân nhìn lướt qua vòi hoa sen đã sớm bị Vi Cường đập cho nát bét mà trong lòng muốn bùng lửa nóng.

Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, Vi Cường cũng không quan tâm hỗ thẹn, hắn cởi đồ ngay trước mặt Trương Thanh Vân. Vì lần này chịu lạnh thời gian dài nên toàn thân đã nổi hết da gà, mơ hồ còn có chút run rẩy, bộ vị quan trọng trên cơ thể thậm chí còn nhìn không thấy rõ, đúng là thê thảm.

Sau khi kì cọ sạch thân thể thì Trương Thanh Vân ném cho Vi Cường một bộ đồ ngủ của mình rồi sắp xếp hắn ngủ trong phòng dành cho khách.

Vi Cường chụp lấy chăn mền mà run lên cầm cập, răng đập vào nhau nghe cốp cốp.

- Muốn sống thì không nên ngủ gật, nếu cứ ngủ như vậy thì sáng hôm sau sẽ sốt ngay.

Trương Thanh Vân tức giận nói, hắn xuống bếp nấu một chén canh gừng, đây là phương pháp mà người dân tộc Thổ dùng để trừ hàn, rất có tác dụng.

Vi Cường nhận lấy chén canh rồi uống ực xuống bụng, người dần nóng lên, vẻ mặt có chút huyết sắc, trên trán đổ mồ hôi. Trương Thanh Vân thở dài một hơi, cuối cùng cũng cứu sống tên này, sau khi thu dọn mọi thứ thì hắn về phòng ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm sau Trương Thanh Vân vừa rời giường đã gọi điện cho văn phòng, hắn nói từ giờ đến trưa có chuyện gấp, nếu có lãnh đạo tìm thì trực tiếp gọi điện.

Sau khi làm vệ sinh xong thì Trương Thanh Vân đi ra phòng khách đã thấy Vi Cường ngồi sẵn, ngoài vẻ mặt trắng bệch thì cơ bản đã trở lại như bình thường.

Trương Thanh Vân đốt một điếu thuốc, hắn ngồi xuống đối diện với Vi Cường, hai người không nói lời nào, bầu không khí có chút xấu hổ.

- Ngày hôm qua sao cậu lại phải giúp tôi?

Một lúc lâu sau Vi Cường mới mở lời phá vỡ bầu không khí trầm tư.

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn hừ một tiếng mà không nói lời nào. Vi Cường thấy đối phương không quan tâm thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn quát lớn:

- Ông đây say rượu thì cần gì cậu phải quan tâm, bắt chó đi cày! Tôi biết trong lòng cậu đang mừng đến nở hoa, ông đây đối nghịch với cậu sao? Lần này thì xong rồi, không phải cậu vui thì ai vui.

Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra một nụ cười lạnh:

- Cậu đối nghịch với tôi sao?

Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Vi Cường giống như đang thấy một trò hề diễn ra:

- Cậu không biết soi gương xem có tạo ra uy hiếp cho tôi không sao? Cậu cho rằng ngồi trên cái ghế phó cục trưởng công an Thành Đô thì dễ lắm à?

Vi Cường chợt ngẩn ngơ, gân cổ chợt phình lên, cặp mắt trợn trừng, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân tràn đầy vẻ căm thù và tức giận. Trương Thanh Vân nhàn nhã hút thuốc, hắn rất thanh thản, cũng không thèm nhìn đối phương.

Vi Cường dần ỉu xìu, hắn chán nản ngồi trên ghế sa lông rồi nghĩ đến tình cảnh của mình. Người khác tố cáo với chứng cứ vô cùng xác thực, hắn ở cục công an gây ra rất nhiều thù oán, đám người kia lợi dụng cơ hội này để bỏ đá xuống giếng, có thể nói là bốn bề đều là địch. Xử phạt, mất quan, xuống chức...Chưa nói đến vấn đề nhục nhã, mà quan trọng nhất chính là liên quan đến cha, hắn bôi bẩn lên kiếp sống chính trị của cha mình, hắn còn mặt mũi nào mà đứng giữa đất trời được nữa.

Vi Cường càng bi quan thì tâm tình càng trầm xuống, nước mắt cũng không nhịn được mà đổ xuống như mưa. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Vi Cường mà khẽ hừ một tiếng hèn mọn. Cuối cùng Vi Cường cũng không quan tâm đến mặt mũi mà gào lên:

- Xong rồi, xong hết rồi, Thanh Vân, tôi thật sự xong rồi.

Vi Cường nằm vật xuống sàn nhà, hắn dùng một tư thế kỳ quái mà úp đầu xuống khóc rống.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, trên người nổi hết da gà, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người đàn ông khóc rống thảm thiết, vì vậy mà tay chân có chút luống cuống.

- Con bà nó, cậu câm miệng lại cho tôi!

Trương Thanh Vân cuối cung cũng không nhịn được nữa, hắn rống lên. Vi Cường đột nhiên khựng lại, hắn dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân đứng thẳng người lên xách lấy vạt áo Vi Cường rồi quát lớn:

- Cậu xem đức hạnh của mình kìa, cán bộ mà như thế này sao? Còn nói là thế hệ trẻ tương lai, con bà nó tôi thấy đàn bà còn mạnh hơn cậu.

- Chỉ có một chút ngăn trở mà đã biến thành bộ dạng người không thành người quỷ không ra quỷ, cậu cũng không thấy cha mình mất mặt sao? Tôi đây cũng thấy ngại thay cho cậu.

Vi Cường chợt run rẩy, sau đó hắn đột nhiên đứng lên quát:

- Không được nhắc đến cha tôi, việc này tôi làm, không liên quan gì đến ông ấy.

Trương Thanh Vân đột nhiên lật người Vi Cường lên, hắn chỉ ra ngoài cửa nói:

- Cậu đi ra ngoài mà xem, cậu nói xem khắp thế giới này có ai tin lời cậu?

- Đúng là đầu heo, mắng chửi cái gì, đàn bà còn dám ra tay với cậu, cậu còn muốn làm gì? Cậu nhìn mình có bao nhiêu chiêu thức hạ lưu, chẳng lẽ Ngải Gia không biết à? Giai Ngọc không biết sao?

Trương Thanh Vân chỉ vào mũi mình nói:

- Còn có cả tôi, tất cả mọi người đều bị cậu đưa lên họng súng, chính cậu làm trò quỷ chọc đao sau lưng mọi người, cậu còn mặt mũi kêu gào với tôi sao?

- Một con đàn bà dâm đãng mà làm cho cậu mất hồn, cậu có biết con đàn bà đó làm gì không? Đáng đời.

Trương Thanh Vân càng mắng càng kích động, hắn hận không thể tiến lên phang cho Vi Cường vài đá mới giải tỏa mối hận trong lòng. Vi Cường đã không còn bộ dạng bệ vệ như lúc vừa rồi, hắn chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt đỏ bừng.

Trong lòng Vi Cường tràn đầy hối hận và hổ thẹn, người ở vào tình cảnh khác nhau sẽ có cái nhìn về sự việc rất khác nhau.

Vi Cường cảm thấy mình không biết lượng sức, bị ma quỷ ám ảnh.

Vi Cường đi cùng Trương Thanh Vân thì dần có được thắng lợi, hắn nghĩ trước kia mình chỉ là một công tử không biết trời cao đất rộng, sau khi học tập ở trường đảng một năm thì dần thay đổi. Sau rất nhiều năm hắn luôn học hỏi theo Trương Thanh Vân, dần dần nhận được sự tôn trọng của người khác, đồng thời thái độ của cha cũng dần biến đổi.

Nhưng tâm tư của con người luôn rất phức tạp, một đường thuận lợi làm cảm giác tự tin bành trướng, không còn tâm kính sợ, hắn cảm thấy Trương Thanh Vân làm được thì mình cũng làm được, mình hoàn toàn có thể tạo ra thế giới của riêng mình. Vì mang tâm tư này mà trong lòng Vi Cường có vướng mắc với Trương Thanh Vân, cho rằng đối phương xem thường mình, không xem mình là bạn bè... ....

Cuối cùng tâm tư biến thành hành động, Vi Cường hắn tự gây ra cho mình tai họa ngày hôm nay. Lúc này bốn phía đều là địch, không còn đất cắm dùi trong thiên địa, đây là năng lực của hắn sao? Khóe miệng Vi Cường lộ ra một nụ cười tự giễu cợt, trong lòng lại trở nên có chút yên tĩnh, hắn nói:

- Thanh Vân, thật xin lỗi.

Giọng điệu của Vi Cường rất thấp, đầu cũng cúi rất thấp.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt cũng dần hòa hoãn trở lại. Hắn đốt một điếu thuốc rồi ném cho Vi Cường một điếu, Vi Cường vân vê điếu thuốc trên tay, hai đầu ngón tay chậm rãi ve vuốt, khóe miệng cong lên không biết là đang muốn khóc hay cười, hắn nói:

- Tôi quyết định sang HongKong, bên đó tôi có một người cô làm kinh doanh, bên này tôi...Nhưng cha tôi... ....

Vi Cường nói đến Vi Trung Quốc thì khó thể nên lời, mắt lại đỏ hồng.

- Ngẩng đầu lên nhìn tôi!

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc. Vi Cường chợt sững sờ, hắn ngẩng đầu. Trương Thanh Vân lạnh giọng:

- Quê tôi có truyền một câu "Một con trâu chạy từ Nam Kinh đến Bắc Kinh thì cũng đều là trâu!" Cậu hiểu rõ câu nói này không? Một người gãy gánh trong quan trường thì đừng nói là di HongKong, dù đến sao Hỏa thì cậu cũng không thay đổi được vận mệnh của chính mình.

Trương Thanh Vân nói đến đây thì chợt khựng lại, hắn đứng dậy tiến lại gần bên Vi Cường. Khi chỉ còn khoảng cách ngắn thì Trương Thanh Vân cúi người xuống nói một câu giống như tiếng gió rít từ trong kẻ răng:

- Cậu nhìn bộ dạng của mình kìa, hoang mang lo sợ, trời sụp sao? Hay là vũ trụ sắp nổ tung.

- Là một cán bộ cấp thị, dù trời sập thì ta cũng lù lù bất động, nhưng cậu nhìn mình xem... ....

Trương Thanh Vân lắc đầu hắn dứng dậy rồi nói:

- Ai cũng mắc phải sai lầm, nếu là một người ý chí kiên định và dũng cảm thì sẽ đối diện với mặt tích cực, chỉ có kẻ nhu nhược mới lùi bước. Chỉ là một tên cảnh sát nho nhỏ tố cáo, ủy ban kỷ luật đưa xuống vài tin tức, vài đối thủ chèn ép bỏ đá xuống giếng mà thôi, đây là cái gì? Con bà nó, chỉ là những vấn đề nhỏ như hạt vừng.

- Điều cậu cần phải làm là ngẩng đầu bước tới, binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đập, đối điện với đối thủ thì không nên e sợ. Nếu cậu không hiểu rõ đạo lý này thì đi HongKong làm gì? Vô nghĩa.

Vi Cường nghe thấy lời nói của Trương Thanh Vân mà chợt sững sờ, chỉ là những chuyện nhỏ như hạt vừng thôi sao? Chuyện lớn như vậy mà chỉ là những thứ nhỏ nhặt trong mắt Trương Thanh Vân à? Nhưng vẻ mặt Vi Cường cũng tốt hơn rất nhiều, hắn đã không còn khốn khổ như lúc nãy, hắn nói:

- Có thể...Có thể... ....

- Có thể cái gì?

Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:

- Cậu có biết vì sao cha cậu không muốn gặp cậu không? Có biết vì sao ông ấy chưa có hành động không?

Vi Cường ngây ngẩn, gắn gật đầu miệng há hốc. Trương Thanh Vân cười nói:

- Cha cậu mới chính là phong cách quý phái, ngày hôm qua chú ấy còn cắt băng khánh thành đường cao tốc. Cậu đấy, cậu đấy, đúng là dọa người.

Vi Cường chợt ngây ra như phỗng, vẻ mặt âm tình bất định hình như đang suy nghĩ điều gì đó. Trương Thanh Vân khoác vào một chiếc áo ngoài rồi nói:

- Tự mình suy nghĩ lại đi, tôi ra ngoài ăn sáng, không có thời gian ngồi không với cậu.

- Đợi chút!

Vi Cường đột nhiên nói, hắn nghênh đón ánh mắt Trương Thanh Vân mà vẻ mặt đỏ rực lên, một lúc sau mới lắp bắp nói:

- Cảm...Cảm ơn cậu, tôi...Tôi là loại hỗn đản, tôi...Tôi nhất định sẽ đến nhận tội với chị dâu và giám đốc Biện, tôi...Tôi cũng đói rồi.

Trương Thanh Vân nghe được nửa câu đầu mà co quắp miệng, hắn định nói vài câu châm chọc, nhưng khi nghe thấy những câu nói dở hơi cuối cùng thì chẳng còn chút tâm tư nào, hắn có chút dở khóc dở cười.

- Tôi...Tôi đói bụng.

Vi Cường dùng giọng yếu ớt nói, vẻ mặt rất xấu hổ.

- Hừ, cậu làm nhà tôi rối loạn còn muốn ăn à?

Trương Thanh Vân mắng xong thì xoay người đóng ầm cửa lại.