Nguồn: Sưu Tầm Sáng sớm Trương Thanh Vân rời khỏi Thành Đô. Giữa trưa, ở khách sạn quốc tế Thành Đô, Vi Cường có chút nôn nóng, ngồi cùng hắn còn có Sở Hà.
- Không phải Trương Thanh Vân cho chúng ta leo cây đấy chứ?
Sở Hà cau mày nói:
- Lúc này đã qua thời gian hẹn rồi.
Vẻ mặt Vi Cường trở nên lúng túng, có vẻ không nhịn được. Ngày hôm qua hắn vỗ ngực trước mặt Sở Hà, hôm nay có chút xấu hổ, hắn cầm điện thoại gọi cho Trương Thanh Vân nhưng chỉ tút tút vài tiếng rồi im lìm.
Vi Cường có chút bực mình, tin nhắn vang lên, hắn mở ra: "Không về được ngay, đang bận giải quyết việc chính. Cậu đúng là ma cô, cậu đã rơi vào quá sâu rồi đấy, tự giải quyết cho tốt đi! Trương Thanh Vân!"
Vẻ mặt Vi Cường chợt trở nên trắng nhợt, trong lòng vừa tức tối vừa xấu hổ. Hôm nay hắn muốn kéo Trương Thanh Vân đến đây dùng cơm là có chuyện, anh Sở Hà chính là Sở Cảnh, tên kia đang ở Tang Chương bị Trương Thanh Vân đè ép khổ sở. Vi Cường ỷ vào mối quan hệ với Trương Thanh Vân mà vỗ ngực trước mặt tình nhân tuyên bố sẽ giúp đỡ, không ngờ có chuyện hôm nay.
Vi Cường nghĩ đến vấn đề Trương Thanh Vân đã biết rõ tất cả, hắn nhấc mông lên mà cảm giác mình vừa ngồi phải đinh. Vì vậy mà vẻ mặt Vi Cường trở nên có chút khó coi, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm quan hệ với Trương Thanh Vân thì hắn biết đối phương rất khó nhượng bộ, chính mình chỉ biết làm việc đúng mực mà thôi.
- Chúng ta ăn cơm thôi, anh ấy không đến!
Vi Cường thở dài nói.
Trong mắt Sở Hà lóe lên cái nhìn lo lắng, nàng không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói:
- Bạn của anh hình như rất vênh váo, hình như không coi ai ra gì.
Vi Cường bĩu môi giống như không nge thấy giọng điệu châm chọc của Sở Hà:
- Anh ấy là một người điển hình của cá tính, làm bất cứ chuyện gì cũng xem xét rất kỹ.
- Xem xét rất kỹ sao? Tôi thấy hắn khó mà đứng vững được!
Sở Hà hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Hắn ở Tang Chương không cho bất kỳ ai mặc cả, những người khác không có quyền lên tiếng, anh của tôi cũng bị hắn chèn ép, tôi không tin không nói rõ ràng được chuyện này.
Vi Cường nhướng mày, hắn đang định mở miệng thì Sở Hà đã đứng dậy rồi ném ra một câu:
- Thích ăn thì anh cứ ăn, tôi không muốn!
Sau đó Sở Hà đi vội ra ngoài.
Vi Cường há miệng, hắn định đứng dậy nhưng chậm rãi ngồi xuống, hắn đột nhiên nghĩ đến lời cảnh báo của Trương Thanh Vân, trong lòng có chút xúc động.
Vi Cường công tác trong cục công an thành phố, tuy hắn có chỗ dựa nhưng kẻ nào đang lăn lộn trong cục công an thành phố Thành Đô mà không có? Vì vậy rất khó đi qua đi lại, không cẩn thận còn bị kẻ khác ngáng chân.
Ngã một lần thì sẽ khôn ra, bị người ta cắn một lần thì dần dần Vi Cường cũng hiểu rõ chút tâm tính của kẻ khác. Người phụ nữ Sở Hà này chẳng phải kẻ đơn giản nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất khó dứt bỏ. Người này rất hiểu rõ đàn ông, hơn nữa sắc đẹp cũng không tầm thường, trưởng thành hấp dẫn, có người phụ nữ mạnh mẽ, Vi Cường đã leo trên người nàng một lần, có chút trầm mê.
Nhưng lời cảnh báo của Trương Thanh Vân vừa rồi làm Vi Cường trở nên thanh tỉnh trong khoảnh khắc. Vừa rồi Sở Hà biểu hiện rõ ràng về hiệu quả và lợi ích làm hắn cảm thấy lạ lẫm, may mà người này không hiểu nhiều về chính trị.
Nghĩ đến vấn đề Sở Cảnh đến tổ chức tìm người đứng ra nói chuyện quả nhiên là vấn đề đáng cười. Dưới thể chế chính trị của lãnh đạo, nếu cán bộ không có quan hệ tốt với bí thư thì chính bản thân đã nói rõ mình có vấn đề, anh gây náo loạn mà lọt vào tai lãnh đạo thì sẽ để lại ấn tượng gì đây?
Trên quan trường thì ấn tượng rất quan trọng, nếu chính mình bày ra dấu hiệu không phục lãnh đạo thì bị chụp mũ quan điểm tổ chức yếu kém, con đường làm quan sẽ ngừng lại.
Tất nhiên sẽ không loại trừ khả năng trên tay Sở Hà có nhiều mối quan hệ, nói không chừng sẽ làm ra được chút hiệu quả. Nhưng trong lòng Vi Cường biết rõ người phụ nữ này muốn gây phiền phức cho Trương Thanh Vân thì vẫn còn quá non tay. Cũng giống như Khâu Hâm, trước đây Vi Cường cũng xem trọng Hà Tuấn, cho rằng Hà Tuấn là nhân tài, nhưng bây giờ nhìn thấy vài lần Hà Tuấn giao thủ với Trương Thanh Vân đều thất bại thảm hại thì Vi Cường càng tin tương vào bạn mình.
Vi Cường nghĩ đến đây thì định gọi điện cho Sở Hà, nhưng cầm máy lên lại thôi. Để người phụ nữ này ăn chút quả đắng cũng tốt, nếu là một phụ nữ không đơn giản, nếu tiếp tục được nuông chiều thì cuối cùng sẽ có một ngày mình ép không được. Trong tâm lý Vi Cường vẫn muốn cho người phụ nữ đắc ý này một bài học.
Trong xã Hoàng Liên Kiều, hôm nay các xã xung quanh đã hoàn thành công trình thủy lợi, công trình mất hơn sáu tháng, sử dụng một trăm ngàn lượt sức người, mất hơn mười lăm triệu. Nếu nói về quy mô thì đây là công trình lớn nhất trong huyện Tang Chương từ xưa đến nay.
Trương Thanh Vân dùng phương pháp chiến tranh nhân dân để thúc đẩy xây dựng công trình, đây cũng coi như một phương pháp đặc biệt và thu được kết quả trong nước. Mức độ khó và số tiền bạc hao tổn đã được dự toán là rất lớn, nếu như không phải toàn dân chung tay thì có thể nói phải bỏ ra số tiền khổng lồ.
Một con kênh sâu mười mét và rộng hơn chục mét được đúc bê tông kéo dài hơn trăm kilomet, đi qua rất nhiều vách núi, đi qua rừng. Nếu từ trên không trung hoặc đứng ở đỉnh núi phương xa nhìn xuống thì thấy giống như có một sợi tơ vắt qua các thung lũng, Trương Thanh Vân cho rằng đây là một cảnh đẹp, đây là công trình mà con người phải đấu tranh với tự nhiên để giành lấy chiến công huy hoàng.
Sau khi làm xong các nghi thức thì Trương Thanh Vân còn đặc biệt mời đến phó cục trưởng Thủy Nghiêm cục thủy lợi tỉnh Giang Nam, phó chủ tịch thường vụ thành phố Vũ Lăng Nhiễm Hồng Đông dự họp. Tình cảnh ngày hôm nay có thể nói là nhiệt liệt hơn đại hội xuất quân gấp chục lần.
Nhiễm Hồng Đông và Thủy Nghiêm cũng không khỏi cảm thấy rung động. Khi đến lượt lãnh đạo nói chuyện thì Nhiễm Hồng Đông lần đầu tiên vì Trương Thanh Vân mà mở lời khen ngợi nhiệt liệt, hắn đứng trên đài chủ tịch, phía dưới là vài chục ngàn dân chúng, lúc này nước cũng đã bắt đầu được mở ra để chạy theo con kênh bê tông chảy về phía khu dược liệu, chảy đến nhà hàng trăm ngàn dân. Khi phát biểu thì vẻ mặt Nhiễm Hồng Đông không khỏi đỏ hồng, không ngừng lau mồ hôi trán, có chút kích động, có chút rung động. Hắn tham gia chính trị nhiều năm nhưng chưa bao giờ được trải qua tình cảnh được vài chục ngàn nhân dân chúc mừng. Hắn không thể không thừa nhận dưới sự lãnh đạo của Trương Thanh Vân thì tất cả các giới các ban ngành ở Tang Chương đoàn kết làm người ta ấn tượng cả đời.
Đứng từ xa nhìn Trương Thanh Vân đang đứng vung vẫy hai tay, thân thể hơi chút đơn độc nhưng âm thanh vang dội, quần chúng bên dưới hô lên vang vọng, ánh mắt Nhiễm Hồng Đông dần híp lại.
Đây là lần đầu tiên Nhiễm Hồng Đông có quan hệ với Trương Thanh Vân, nhưng hắn biết rõ cả đời mình sẽ không quên kin nghiệm lần này. Trương Thanh Vân chính là một thiên tài tổ chức và diễn thuyết.
Tất cả các ban ngành Vũ Lăng thường thảo luận về Trương Thanh Vân, có rất nhiều người cho rằng hắn là nhân tài, có năng lực đặc biệt, đồng thời cũng có kẻ cho rằng hắn quá bá đạo, rõ ràng không cho mặc cả trong xã hội đang dần dân chủ hóa.
Nhiễm Hồng Đông không biết rõ ràng lắm nhưng hắn hiểu rõ sau này cái nhìn của mình về Trương Thanh Vân phải uyển chuyển mới được, Tang Chương bị Trương Thanh Vân rèn thành một thùng sắt, nhưng lúc này thì thế nào?
Chưa nói đến vấn đề địa vị của Tang Chương đã được nâng lên ở Vũ Lăng, chỉ cần dựa vào tình cảnh hôm nay thì uy tín của Trương Thanh Vân trong mắt quần chúng đã tăng lên một mức độ đáng giật mình.
Đây là dân ý, mình hoàn toàn có thể dị nghị về Trương Thanh Vân nhưng dù là kẻ nào chiến đấu với người này nhất định sẽ khó có được kết quả tốt.
Nếu kéo Trương Thanh Vân suy sụp thì hình tượng của hắn trong mắt nhân dân sẽ đổ vỡ, đây là điều kiêng kỵ trong quan trường, quan viên ai mà không quý trọng lông tóc của mình? Nếu bình luận không tốt về một quan viên thì sẽ rất có hại khi được cất nhắc, chẳng kẻ nào ngu ngốc dám dây vào rủi ro này.
Khi nghi thức chúc mừng chấm dứt thì Trương Thanh Vân mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo ở Vọng Sơn Tân Quán. Đám người Lưu Thần, Dư Hán Anh có nhiệm vụ tiếp khách, trước nay Trương Thanh Vân chưa bao giờ coi thường Nhiễm Hồng Đông, nếu dựa vào nhật ký của Chu Tử Hằng thì đây là một kẻ rất cao tay. r
Nhiễm Hồng Đông này thường nói "Không được tức giận, không được chăm chú, không được qua loa!" Chỉ là mười hai chữ nhưng có thể nói là trí tuệ về quan trường vô cùng vô tận.
Nhiễm Hồng Đông là phó chủ tịch thường vụ kiêm cục trưởng cục du lịch Vũ Lăng, danh tiếng của hắn ở Vũ Lăng cũng không thấp hơn Âu Hiền Long, nhưng trước nay chưa từng nghe nói người này và Âu Hiền Long có chút xích mích nào. Chỉ cần nhìn vào đặc điểm này cũng thấy rõ Nhiễm Hồng Đông là thế nào.
- Bí thư Thanh Vân, lễ hoàn công hôm nay rất long trọng, tôi tin dưới sự giúp đỡ của đài truyền hình thì chiếu ra ngoài sẽ có hiệu quả chấn động, không thể bỏ qua công lao của ban ngành huyện Tang Chương được.
Nhiễm Hồng Đông cười nói, nụ cười rất thật.
Trương Thanh Vân vội vàng xưng không dám, Lưu Thần nghe thấy lãnh đạo khen thưởng thì rất vui, trong lòng Trương Thanh Vân thì có chút lo lắng.
Ngày hôm qua hắn đã quay về Tang Chương nhưng khi quay về không có người nào báo cáo về bước quy hoạch phát triển tiếp theo hay quy hoạch tiến độ xây dựng. Hơn nữa hôm nay lại có thêm nghi thức đài truyền hình đến hiện trường quay trực tiếp, Trương Thanh Vân cảm thấy có chút bất ổn.
Đưa tin ra bên ngoài thì nở mày nở mặt nhưng vấn đề phát hình trực tiếp thì chắc chắn có người hữu tâm đang làm trò quỷ. Trèo cao thì té đau, Trương Thanh Vân biết rõ đạo lý này, hắn cảm thấy có người âm thầm ngáng chân mình.
Tiệc rượu được tổ chức trong bầu không khí vui sướng, Trương Thanh Vân cũng liên tục mỉm cười nhưng trong lòng không thể xóa nhòa vẻ lo lắng. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng trở nên trầm trọng, cảm giác lúc này giống như chiến thắng hoành tráng và chuẩn bị lui về phía sau.
Dựa theo tình hình phát triển trước mắt thì Tang Chương chắc chắn trở thành trọng tâm kinh tế mới của Vũ Lăng, bí thư huyện ủy Tang Chương chắc chắn sẽ dễ dàng tạo ra chiến tích, chính quyền sẽ ngày càng có tiền. Địa phương mà quyền lợi và tiền tài tập trung sẽ là vùng nước xoáy, không những chỉ có mình mà toàn bộ ban ngành, thậm chí tất cả các cán bộ đảng viên trong huyện sẽ chịu đựng cuộc chiến mới.
Những lãnh đạo xếp đặt thế cờ sẽ càng tàn khốc hơn, càng máu me, nhưng Trương Thanh Vân thấy những kẻ ý thức được vấn đề vào lúc này là quá ít, tất cả đều đang lâng lâng, đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Trong hội trường huyện ủy, Trương Thanh Vân mời dự họp tất cả các lãnh đạo chính quyền trong huyện. Phòng tài chính, cục du lịch, phòng giao thông vận tải, tất cả các ban ngành trọng điểm đều phải tham dự.
Ngay từ đầu hội nghị đã rơi vào cục diện bế tắc, Trương Thanh Vân nâng lên phương diện quy hoạch cầu đường, phòng giao thông vận tải bên kia lại không có động tĩnh, vẻ mặt hắn dần trở nên có chút khó coi.
- Bí thư, phòng giao thông thành phố chỉ thị chúng tôi không nên gấp, trước tiên cứ tranh thủ tài chính, sau này quy hoạch cũng không muộn. Hơn nữa vì là cộng đồng mở và phương diện Từ Khê gặp khó khăn trên phương diện du lịch dân tộc, vì vậy mà hiệp thương của ban ngành chúng tôi có chút khó khăn.
Trưởng phòng giao thông Vương Kiến Quân dùng giọng cẩn thận nói.
- Làm bừa!
Trương Thanh Vân vỗ bàn quát:
- Không có quy hoạch thì lấy đâu ra ngân sách? Tôi thấy các anh căn bản không muốn làm!
Vương Kiến Quân chợt sững sờ, hắn cảm thấy có chút không ổn. Hắn đứng dậy, miệng há hốc, rất sợ hãi nhưng không dám lên tiếng. Hắn rất sợ Trương Thanh Vân, lúc này ở Tang Chương thì không riêng gì hắn, tất cả đều sợ bí thư Trương.
Sở Cảnh, Lỗ Thúc Thư, đây là những ví dụ đầm đìa máu tươi. Sau lưng người ta có hậu trường nhưng bí thư Trương đã nói là làm, huống hồ gì Vương Kiến Quân hắn là cán bộ căn cơ không ổn?