Chương 289: Nhân tài

Khi đến tìm hiểu ý kiến của Hà Khôn và Hoàng Tân Quyền thì Trương Thanh Vân cũng không đưa Triệu Giai Ngọc theo, hắn tự mình lái xe vào khu nhà tỉnh ủy.

Trương Thanh Vân biết rõ Hà Khôn được phân công làm phó bí thư phụ trách kinh tế, có ảnh hưởng rất lớn đối với ủy ban cải cách. Những quy hoạch mà ủy ban cải cách làm ra nếu không có chữ ký của Hà Khôn thì cũng bị treo vô thời hạn.

Vì vậy chỉ cần xét ở điểm này cũng thấy rõ khí độ của Hà Khôn cao hơn Hà Tuấn gấp ngàn lần, Hà Tuấn muốn đạt đến trình độ như Hà Khôn thì vẫn còn đi rất xa.

Hà Khôn cảm thấy rất vui vì Trương Thanh Vân đến nhà, lão đặc biệt gọi điện thoại cho Hà Tuấn phải quay về, giống như lần này Trương Thanh Vân đến nhà không phải thăm hỏi lão mà chính là chào hỏi Hà Tuấn.

Hà Tuấn ở trước mặt Hà Khôn thì rất cung kính và thận trọng, hoàn toàn không còn thần thái như ngày thường. Khi Hà Khôn muốn đưa Trương Thanh Vân vào thăm phòng làm việc thì Hà Tuấn tiến lên định dìu.

Hà Khôn khoát tay, lão dùng giọng mất hứng nói:

- Tôi còn chưa đến mức độ không gánh vác được những công việc hằng ngày, anh đi làm sao cho an ổn là tôi yên tâm rồi.

Vẻ mặt Hà Tuấn chợt biến đổi, trước mặt người ngoài mà Hà Khôn cho hắn ăn thuốc đắng nên rất xấu hổ, Trương Thanh Vân cũng có chút xấu hổ.

Phòng làm việc của Hà Khôn rất rộng, có nhiều tranh, trước giá sách cũng không phải bàn làm việc xa hoa, mà chiếc bàn cũ kia có chút hương vị khác biệt.

Trương Thanh Vân có thể thấy Hà Khôn là một người nội tâm, tuy lời nói rất thiếu nhưng chỉ cần nhìn số lượng sách trong phòng làm việc thì rõ ràng đây là người ham học hỏi. Chỉ cần nhìn đống sách vở có chút lộn xộn thì biết chúng không phải dùng để trang trí, rõ ràng được người ta thường xuyên lục lọi.

Ba người ngồi xuống, Hà Khôn đứng dậy tiến lại giá sách lục lọi một lúc lâu mới lấy ra một quyển sách đưa cho Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân liếc qua thì thấy đề mục "Phải làm như thế nào để thực hiện tốt chức trách đại biểu quốc hội?"

- Tặng cho cậu, mười năm trước tôi cũng là đại biểu quốc hội, sách này là trước đây lãnh đạo tặng, có thể nói hơn quá niên hạn nhưng cũng còn giá trị tham khảo thực tế, mong sao cậu có thể cố gắng tìm hiểu.

Hà Khôn nói có hơi hàm hồ, thậm chí có chút lắp bắp.

Trương Thanh Vân vội vàng đứng lên cảm ơn, Hà Khôn híp mắt nhìn hắn rồi đột nhiên nói:

- Cậu có biết quốc gia muốn phát triển, xã hội muốn tiến bước nhưng thứ đang thiếu là gì không?

Trong đầu Trương Thanh Vân lóe lên rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng hắn thốt lên:

- Nhân tài.

Hà Khôn cười cười, hắn vươn tay nói Trương Thanh Vân ngồi xuống, sau đó quay đầu nói với Hà Tuấn:

- Đã nghe rõ chưa, phải biết học tập Thanh Vân, chuyện gì nhìn rõ thì làm. Trước đây tôi cũng hỏi anh vấn đề này, anh nói liên miên một lúc lâu, nhưng những lời nói của anh trước đó không bằng hai chữ của Thanh Vân lúc này.

Hà Tuấn không nói lời nào, hắn cúi đầu ủ rũ, Trương Thanh Vân thì có chút đỏ mặt. Hà Khôn lại nói:

- Cậu đã ý thức được sự quan trọng của nhân tài, sau này làm việc cũng phải bỏ ra nhiều tâm tư. Nếu cầm quyền mà không biết điều này thì khó thể thành công.

Trương Thanh Vân trở nên trầm ngâm, hắn biết rõ Hà Khôn đã làm trưởng phòng tổ chức, đây đều là những lời tâm huyết của lão, vì vậy Trương Thanh Vân cũng nghe rất chăm chú, cũng liên tục cân nhắc ý đồ của lãnh đạo.

- Đề cử cậu xem qua hai quyển "Các nhân vật cổ kim" và "Óc phán đoán", đây đều là những gì các bậc tiền bối để lại, đọc phải có sự nhận thức.

Hà Khôn dừng lại một chút rồi nói:

- Hai quyển sách này đều là trưởng phòng Triệu đề cử cho tôi, tôi cũng không quá nhìn thấu, vẫn còn tiếp tục xem xét, vì vậy không thể tặng sách cho cậu được.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, bộ trưởng Triệu không phải là chú Tư của Triệu Giai Ngọc sao? Đây là một nhân vật lớn trong Triệu gia, hắn nghe thì hiểu, lời nói của Hà Khôn rất có thâm ý, mơ hồ đã định vị mối quan hệ giữa mình và Triệu gia.

Hà Khôn muốn mình tiếp tục dựa vào Triệu gia sao? Trong lòng Trương Thanh Vân chợt bùng lên cảm giác lo lắng, hắn lẳng lặng chờ câu nói tiếp theo của Hà Khôn.

Nào ngờ Hà Khôn chuyển chủ đề, sau đó không tiếp tục đề cập đến Triệu gia giống như lời nói vừa rồi chỉ là vô ý mà thôi.

Ba người nói chuyện với nhau thì Hà Tuấn là người xui xẻo nhất mà Trương Thanh Vân lại khó xử nhất. Vì mỗi lần Hà Khôn đưa ra chủ đề thì đều chọc vào người Hà Tuấn vài câu, đâm thẳng vào người.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt trở nên thông thoáng, Hà Khôn nhằm vào Hà Tuấn thực tế chính là ám chỉ chính mình và Hà gia. Phương pháp gõ đầu của Hà Khôn có vẻ mềm yếu nhưng thực chất lại tạo ra một cảnh cáo đến từ sâu trong khung xương. Hà Khôn tôi không muốn trị anh nhưng không thèm trị anh.

Trong lòng Trương Thanh Vân dần có chút mất vui, khi Hà Khôn chuẩn bị dùng chiêu cũ thì Trương Thanh Vân đã nhịn không được phải chen lời:

- Bí thư Hà, chú cũng đừng trách Hà công tử, nếu tiếp tục quở trách thì tôi có chút lâng lâng mà cũng chưa chắc có lợi với Hà công tử. Hà công tử là người làm kinh doanh, có con đường riêng của người kinh doanh, chúng ta cũng không thể dùng ánh mắt của người tham chính để đánh giá được, chú thấy sao?

Hà Khôn có chút ngây ngốc, lão nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, lão sao không rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân chứ? Hắn nói mình và Hà Tuấn không phải người cùng đường, người kinh doanh và quan viên thường có xung đột, đây là chuyện rất bình thường.

Hà Tuấn cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, trong ký ức của hắn thì đã rất nhiều năm rồi chưa người nào dám nói như vậy với cha, vì vậy mà cũng thầm cảm thấy bội phục Trương Thanh Vân gan dạ sáng suốt.

Hà Khôn khẽ cười rồi nói:

- Vợ tôi trước kia cũng ở thủ đô nói rằng tôi không biết dạy con, Thanh Vân hôm nay lại thẳng thắn can gián. Nói rất đúng, tôi sẽ tiếp thu, cũng hy vọng con trai có thể hòa hợp với cậu. Đúng rồi, chuyện vui của cậu...Tôi chờ được uống ly rượu mừng.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt đỏ lên, vẻ mặt Hà Tuấn thì có hơi trắng, tuy Hà Tuấn không dám biểu hiện ra nhưng đôi mắt đỏ như mắt thỏ, bê trong tràn đầy ghen tị.

Sau khi từ biệt Hà Khôn thì Trương Thanh Vân xuống lầu lái xe về nhà, Hà Khôn đứng dậy đi ra cửa sổ, lão kéo màn cửa rồi lẳng lặng nhìn xe chạy đi xa.

- Nhân tài!

Một lúc lâu sau Hà Khôn mới nói một câu.

Chẳng có vài người biết Hà Khôn khó xử, thân phận của Trương Thanh Vân quá nhạy cảm, tình hình đặc thù nhất vào lúc này chính là sẽ trở thành con rể của Triệu gia, Hà Khôn lão rất khó nắm bắt đúng mực.

Hà Khôn biết rõ những việc làm mờ ám của Hà Tuấn, tuy biết rõ nhưng mơ hồ có ý dung túng. Nhưng con trai mình quá ngốc, đấu tranh liên miên và thất bại liên tục, cuối cùng bị Trương Thanh Vân vồ móng vuốt vào người, rõ ràng khó thể toàn thân trở ra.

Kết quả này làm cho Hà Khôn cảm thấy khó khăn, Trương Thanh Vân tài hoa như vậy, mình chú ý đến hắn thì các lãnh đạo Triệu gia không biết chú ý sao? Mục đích cuối cùng của gia tộc chính là giải quyết khúc mắc về lợi ích, ước mơ của tất cả gia tộc là một mầm mống tốt, chắc chắn sẽ có một ngày Trương Thanh Vân hòa giải với Triệu gia.

Lúc đó Trương Thanh Vân quay đầu lại thì sẽ là mãnh hổ hạ sơn, Hà gia tuy tai to mặt lớn nhưng Hà Khôn biết cái mông của mình cũng không mấy sạch sẽ. Lúc này nếu mình làm không đúng mực với Trương Thanh Vân thì sau này khi mãnh hổ quay đầu, Hà gia sẽ gặp phải đại nạn.

Hà Khôn suy nghĩ miên man, sau đó lão buông màn rồi quay đầu nhìn Hà Tuấn còn chưa bỏ đi, lão nhíu mày lạnh lùng nói:

- Còn ngồi lì đây làm gì? Người như chuột, đêm thường không thấy tung tích, tâm tính cao ngất nhưng chí lớn mà tài mọn.

Vẻ mặt Hà Tuấn trở nên khổ sở, hắn vội vàng đẩy cửa bước ra, trước khi đi Hà Khôn vẫn không quên nói thầm một câu, những lời khuyên bảo của Trương Thanh Vân vào lúc vừa rồi đã bị hắn vứt ra sau đầu.

Trương Thanh Vân đến nhà sách Tân Hoa mua hai quyển mà Hà Khôn đã gợi ý. Thật ra hắn đã từng xem qua quyển "Óc phán đoán", rất huyền diệu, chủ yếu thông qua cốt cách và tướng mạo người khác để dẫn đến quen biết, trước đó hắn cũng không cẩn thận nghiên cứu. Nhưng Hà Khôn đã đề cử quyển sách này, chắc chắn bên trong có tinh hoa, vì vậy thừa dịp mấy ngày rãnh rổi mà ngâm cứu.

Mà "Các nhân vật cổ kim" thì Trương Thanh Vân đã sớm nghe qua, đây là một quyển sách được một nhân tài trong thời Tam Quốc viết ra, nghe nói rất có giá trị. Chỉ xét vào điểm này thì Trương Thanh Vân cho rằng mình cần phải đọc.

Những ngày nay vì có Trương Thanh Vân ở nhà mà Triệu Giai Ngọc sáng đi làm tối về nhà sớm, hai người nắm tay nhau đi dạo ở nhà sách, kim đồng ngọc nữ, không biết có bao nhiêu kẻ đang ao ước.

Trương Thanh Vân rất rõ ràng cảm nhận được điều này, sau khi lên thang máy, chính hắn ngồi xuống đọc lướt qua thì có rất nhiều đồng bào nam nhìn mình bằng ánh mắt không tốt đẹp gì, có kẻ còn lầm bầm gì đó.

Trương Thanh Vân không nghe được, nhưng chỉ cần nhìn môi mấy máp là biết "Củ cải trắng ném cho heo ăn!'

Trương Thanh Vân cảm thấy có chút khó chịu, hắn vốn nghĩ sẽ dạo chơi vui vẻ nhưng cũng vì những thứ này mà cảm thấy mất hứng. Nhưng hắn cũng biết Triệu Giai Ngọc ra ngoài chơi không phải dễ dàng gì, nếu nàng không thích thì Trương Thanh Vân cũng không dám đưa ra đề nghị. Vất vả lắm mới có ngày hôm nay, hắn cũng không đành lòng giết chết niềm hào hứng của Triệu Giai Ngọc ngay từ trong trứng nước.

Nào ngờ Triệu Giai Ngọc lại lắc lắc cánh tay của Trương Thanh Vân rồi nói:

- Thanh Vân, nếu không...Nếu không chúng ta quay về trước nhé?

Trương Thanh Vân cho rằng mình nghe lầm, hắn vội hỏi:

- Sao vậy? Không phải lúc rời khỏi nhà em bảo hôm nay rất vui sao?

Triệu Giai Ngọc không nói nhưng ánh mắt không nhịn được phải liếc sang phía bên trái. Trương Thanh Vân quét mắt một vòng, bên kia có mấy cô gái giống như thành phần tri thức đang chỉ trỏ, hắn cảm nhận có cô còn đá lông nheo với mình.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn có một loại xúc động muốn cười, lòng hư vinh được thỏa mãn rất lớn, lòng tự tin cũng bành trướng, hắn đáp ứng lời đề nghị của Triệu Giai Ngọc rất sảng khoái.

Hai người xuống lầu lên xe, Trương Thanh Vân ngồi ở ghế lái, Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói:

- Sau này chúng ta không nên chạy Mercedes!

Trương Thanh Vân chợt ngây ngốc, cảm giác tự tin trước đó tan thành mây khói. Hắn biết rõ Triệu Giai Ngọc đã nghe được những lời bàn tán của những phụ nữ vừa rồi, thì ra người ta đang chớp mắt quyến rũ không phải mình quá nam tính mà cho rằng mình là người có tiền.

- Mẹ kiếp, đời là thứ quái quỷ gì?

Trương Thanh Vân nhịn không được phải nói tục một câu, hắn quay đầu nhìn Triệu Giai Ngọc thì thấy nàng đang sững sờ, hắn chợt trở nên lúng túng.

Trương Thanh Vân thầm nghĩ Triệu Giai Ngọc quá thông minh, chẳng lẽ nàng biết rõ tâm tư của mình? Hắn nghĩ đến đây thì ho khan nói:

- Em ngồi cho chắc vào, anh sắp đua!

- Á!

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt biến đổi, nàng nói:

- Chúng ta...Chúng ta đi đâu đây?

- Đi thẫm mỹ viện để giải phẫu thẫm mỹ!

Trương Thanh Vân tức giận nói, sau đó hắn lái xe phóng đi như chớp.