Chương 275: Chấp niệm của bí thư Hoàng.

Khi Trương Thanh Vân đến nhà Hoàng Tân Quyền thì gặp một bà lão hơn sáu mươi, ăn mặc đẹp đẽ quí phái, khí thế tao nhã. Lúc này cả nhà Hoàng Tân Quyền đang ngồi trong phòng khách, Hoàng Diêu kéo tay bà rồi giới thiệu cho Trương Thanh Vân:

- Chủ nhiệm Trương, đây là mẹ em, anh chưa từng được gặp phải không? Trước nay mẹ luôn ở Mỹ!

Trương Thanh Vân vội vàng chào hỏi nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái, nếu vợ của Hoàng Tân Quyền thì sao có thể được phép ở nước ngoài lâu năm được, chỉ cần xem tình cảnh này thì biết rõ hai người có tám phần là ly dị. Hắn không ngờ mình đến gặp bí thư Hoàng thì thấy nhà ông có việc vui, hắn đang định mở miệng chúc mừng thì không biết rõ tình huống, vì vậy cảm thấy có chút khó khăn.

- Mẹ, đây là thủ trưởng trước đây của con, là Trương Thanh Vân! Lúc này anh ấy đang là bí thư huyện ủy Tang Chương!

Mẹ Hoàng Diêu rất khách khí, bà gật đầu với vẻ mặt hòa ái rồi nói:

- Cha con rất không hài lòng với hai anh, thật ra Hoàng gia công tác vì đảng và nhân dân, ông ấy có quá nhiều chấp niệm.

Sau đó bà đưa mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Tiểu Trương, tùy tiện ngồi chơi, cậu còn trẻ như vậy mà đã lên làm bí thư huyện ủy, có lẽ cha của Dao Dao rất coi trọng cậu, có phải không?

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn chuẩn bị ngồi xuống thì Hoàng Tân Quyền ở bên cạnh đã hừ một tiếng nói:

- Chúng ta vào phòng làm việc.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn nhìn vẻ mặt phát lạnh của vợ Hoàng Tân Quyền mà biết rõ hai lão có lẽ chuẩn bị cãi nhau, mình kẹp vào giữa rất đáng xấu hổ. Cuối cùng Hoàng Diêu thấy vẻ mặt mẹ không được tốt thì vội vàng lắc lư cánh tay của bà nói:

- Mẹ, con còn chưa thử nước hoa mẹ mang về, mẹ theo con giúp một chút nào.

Mẹ Hoàng Diêu đứng dậy có chút mất vui, bà trừng mắt nhìn Hoàng Tân Quyền rồi lầm bầm nói:

- Lão già ngoan cố, vài năm không gặp mà càng già càng cứng đầu.

Hoàng Tân Quyền nghiêm mặt không lên tiếng giống như một đứa trẻ quật cường.

Sau khi mẹ con Hoàng Diêu rời khỏi phòng khách thì Hoàng Tân Quyền mới đứng dậy, lão phất tay với Trương Thanh Vân. Sau đó Hoàng Tân Quyền đi trước, Trương Thanh Vân theo sau.

- Nghe nói dạo này tình hình huyện Tang Chương rất khởi sắc phải không?

Hoàng Tân Quyền nói.

Trương Thanh Vân há mồm nhưng không biết trả lời vấn đề này thế nào cho tốt, hơn nữa phải tìm từ thế nào cho thích hợp. Sau khi trầm ngâm một chút thì tổng hợp tình hình huyện Tang Chương giới thiệu cho Hoàng Tân Quyền.

Hoàng Tân Quyền dùng tay phải xoa xoa phần eo, lão chậm rãi ngồi xuống, cặp mắt lão híp lại nhìn Trương Thanh Vân:

- Cách làm rất đúng, không cần phải lo lắng người ta mặc cả. huyện Tang Chương nhiều năm tụt hậu và nghèo khó nhưng cũng vì cán bộ địa phương có quá nhiều điều vướng mắc, kỹ nữ mà muốn lập miếu thờ, nếu như vậy thì sao có thể được việc.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân lộ ra chút cổ quái, đây là lần đầu tiên hắn thấy Hoàng Tân Quyền nói tục. Nhưng điều này cũng khá trái ngược với tình tượng của lão, vì vậy mà trong lòng Trương Thanh Vân thầm muốn cười nhưng không dám làm càn, hắn đành phải cố nén.

Hoàng Tân Quyền mấp máy môi, lời nói chợt xoay chuyển:

- Nhưng cậu tìm người làm chuyên đề trên đài truyền hình, rõ ràng là mua danh chuộc tiếng, Tang Chương có được tốt đẹp như những gì được nói trên ti vi hay không?

Trương Thanh Vân vội vàng bày tỏ thái độ đoan chính, hắn biết Hoàng Tân Quyền đang nói về chuyên đề của đài truyền hình Phượng Hoàng. Hắn thầm nghĩ lão già này cũng có chút tư tưởng lỗi thời, thời đại này thường mưu cầu danh tiếng, sản phẩm phải có danh tiếng, địa phương cũng cần danh tiếng, quan điểm của lão có hơi lạc hậu.

- Dao Dao còn có hai anh trai, cậu biết không?

Hoàng Tân Quyền giương mắt nói, Trương Thanh Vân gật đầu ra vẻ mình biết.

Hoàng Tân Quyền hừ một tiếng rồi nói:

- Hai đứa không có chút quan điểm kỷ luật của tổ chức, năm xưa đều xuống biển sang Mỹ, đều là vì tư tưởng của mẹ Dao Dao. Mẹ nó luôn mồm nói rất thất vọng với người trong nước, thất vọng với quan trường, nói rằng ở đây chẳng bằng ra nước ngoài kinh doanh kiếm tiền.

Hoàng Tân Quyền nói một lúc lâu làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất quái dị, vẻ mặt lão lúc này giống như một đứa trẻ uất ức muốn tìm người thổ lộ, không còn vẻ uy nghiêm khủng bố như trước đây.

Hoàng Tân Quyền nói xong một lèo thì thở dài một hơi, lão khoát khoát tay nói:

- Bọn họ không biết tình hình trong nước, chúng ta phát triển chậm hơn các nước phương tây hơn trăm năm, những vấn đề còn tồn đọng sao có thể giải quyết chỉ trong một sớm một chiều? Nếu nhân dân cả nước chúng ta từ bỏ tính dân tộc, từ bỏ đảng, từ bỏ quốc gia sang Mỹ như họ thì sao? Đúng là xấu hổ cho con cháu Hoàng gia.

Hoàng Tân Quyền càng nói càng kích động, Trương Thanh Vân thậm chí còn phải đứng dậy vì sợ lão có hành vi gì đó quá khích, trong lòng cảm nhận được một chút phấn chấn. Tuy Hoàng Tân Quyền chưa từng được gặp Hoàng tướng quân nhưng lại bị ảnh hưởng rất sâu bởi những thế hệ lãnh đạo trước đây, tuyệt đối trung thành với đảng, với dân tộc và với quốc gia.

Hoàng Tân Quyền là người mà xoa mắt không có bất kỳ hạt cát nào, nhưng không ngờ con cháu sinh ra vào thời đại có phong trào tự do, hai con trai cũng bị ảnh hưởng. Vì cha con bất hòa và thiếu nói chuyện với nhau nên mới tạo ra cục diện hôm nay.

Trương Thanh Vân cũng không tin hai anh của Hoàng Diêu là người sính ngoại, nhưng chắc chắn bọn họ lăn lộn lâu trong quan trường thấy được quá nhiều chuyện, thấy được nhiều tấm màn đen, đây chính là nguyên nhân nản lòng thoái chí.

Nếu nói một lời thật lòng thì là người trong nước ai chẳng muốn nước mình lớn mạnh? Nhưng trong hiện thực dù sao cũng có tồn tại thế lực hắc ám, quan viên tham ô, hành động trong bóng tối, phe phái san sát, làm loạn...Những điều này thường là nguyên nhân dẫn đến sự thất vọng của nhân dân.

Thật ra nếu xem xét lại thì quan viên thời nay ai mà chẳng phải là nhân tài? Dù mất kỳ quốc gia nào cũng vậy, ai mà chẳng yêu tổ quốc? Ai không có ý chí kiên định? Nhưng tất cả đều chỉ là câu nói đầu môi mà thôi, tất cả dù có là nhân tài thì vào quan trường cũng sẽ rơi vào vòng tranh đấu luẩn quẩn, ai mà không bị kẻ khác thao túng? Không bị ám hại?

Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân đã tìm ra được căn nguyên làm cho Hoàng Tân Quyền bực bội, khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng cảm giác được lãnh đạo cũng không phải loại người thần bí, ít ra thì chấp niệm của Hoàng Tân Quyền cũng làm người ta thấy được một mặt bình thường trong lòng. Hắn không tin Hoàng Tân Quyền không hiểu rõ đạo lý hòa hợp, nhưng làm là một chuyện và nghĩ là một chuyện.

Trương Thanh Vân biết rõ nếu tìm một quan chức có tính công kích mà hỏi rõ thì quan viên trong nước không đáng một xu, nhưng mỗi lần hắn nghĩ đến điều này đều mỉm cười cho qua.

Địa phương có ánh sáng sẽ có bóng tối, nước quá trong thì không có cá, đây chính là những gì xâm nhập vào tư tưởng của người Trung Quốc. Là một nước lớn, quan chức có ngàn vạn, chẳng lẽ không có con sâu làm rầu nồi canh? Người trong nước bực bội vì đám quan chức tham lam, hành vi xấu, làm loạn, nhưng thật ra nếu xét từ góc độ khác thì không phải là một loại tức giận sao?

Trương Thanh Vân tin rằng nếu xã hội cầu tiến, nếu các cấp chính quyền thi hành biện pháp chính trị hiệu quả, sự minh bạch càng cao, mọi người càng giàu có thì tất cả các vấn đề sẽ được giải quyết. Nhưng bây giờ thì chưa và cũng không biết khi nào mới được như vậy. Trương Thanh Vân xem xét tình hình với Tang Chương thì cảm thấy những hành động của mình có chút chính xác.

Nhưng nếu nghĩ lại thì sau lưng Trương Thanh Vân hắn có bao nhiêu người đang mặc cả? Nếu làm không ra hồn thì chẳng phải sẽ bị trăm ngàn dân chúng thoái mạ, không bị giẫm bẹp dí sao?

Gian phòng rất yên tĩnh, hai người không nói gì, cả hai đều có tâm sự. Trương Thanh Vân không nghĩ rằng mình sẽ an ủi Hoàng Tân Quyền, người ta thông suốt rất nhiều quan điểm, quen thuộc rất nhiều ngóc ngách trong quan trường.

Trong lòng Hoàng Tân Quyền có chấp niệm vì có tín ngưỡng, một loại tín ngưỡng cao thượng và vô cùng mờ mịt, vĩnh viễn chỉ có thể tiến đến gần chứ hoàn toàn không thể đạt được.

Một lúc lâu sau Hoàng Tân Quyền mới gõ bàn nói:

- Cậu đã có chút thành tích ở huyện Tang Chương, cũng chứng minh cậu có biện pháp ở cơ sở, cũng là hiểu rõ cơ sở. Đây là một điều rất quan trọng đối với cán bộ.

- Cậu am hiểu kinh tế, sau này cần phải xem xét rất nhiều vấn đề, không để sống lâu lên lão. Tôi nghe nói trước kia khi còn ở Thành Đô thì cậu cũng định bỏ thời gian đi học, đến Tang Chương lâu như vậy thì có phải cũng bỏ lỡ hay không?

Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn gật đầu.

- Không cần phải bỏ lỡ, tiếp tục học tập, hoàn thành việc học!

Hoàng Tân Quyền nói, sau đó lão lập tức xoay chuyển lời nói:

- Trước mắt biểu hiện của cậu là rất nhiều, dựa theo những gì được phản hồi thì đều là rất tốt. Lãnh đạo tỉnh định đề cử cậu làm đại biểu nhân dân toàn tỉnh.

- Sao?

Trương Thanh Vân đột nhiên há hốc mồm, quá trình hít thở có chút dồn dập, đại biểu nhân dân sao? Đại biểu quốc hội à? Nếu chuyện này có thể thành công thì kiếp sống chính trị của hắn sẽ đậm màu tươi sáng.

- Sao cái gì?

Hoàng Tân Quyền cau mày nói:

- Bọn họ trưng cầu ý kiến của tôi, lúc đó tôi nói cậu tạm thời chưa có đủ tư cách.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ rồi trong lòng trầm xuống, hắn ngẩng đầu thì nhìn thấy Hoàng Tân Quyền đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình. Hắn hít vào một hơi thật sâu, trong lòng chậm rãi bình tĩnh, vừa rồi phản ứng của hắn có hơi quá.

- Cậu không có ý kiến gì sao?

Hoàng Tân Quyền nói.

Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói:

- Tôi cảm thấy chính mình có thể thực hiện chức tránh của một người đại biểu quốc hội.

Lần này đến lượt Hoàng Tân Quyền phải giật mình, lão híp mắt rồi đứng dậy nhìn Trương Thanh Vân khắp lượt. Lão cảm nhận được sự biến đổi của Trương Thanh Vân, rõ ràng người làm quan phụ mẫu một phương có khí độ và sự tự tin mà các cán bộ khác khó thể so sánh được.

Hai năm trước thì tiểu tử Trương Thanh Vân này sẽ tuyệt đối không nói những lời như vậy. Thực thế lúc đó Hoàng Tân Quyền lão ngăn cản cũng vì sợ rằng tiểu tử này chưa đủ năng lực, sẽ phải khúm núm, nhưng bây giờ tiểu tử này lại dám can đảm nói mình có thể hoàn thành chức trách của một vị đại biểu quốc hội. Nếu người nào không có tự tin sẽ không nói ra lời này, không có khí thế sẽ không nói ra lời này.

- Ừ!

Hoàng Tân Quyền ừ một tiếng tiếng từ chối cho ý kiến, lão mở lời di chuyển chủ đề:

- Vào cửa thấy cậu xách theo một túi lớn, bên trong là thứ gì thế?

- Dược liệu, tất cả đều là dược liệu mà chúng tôi nhân giống và chăm sóc thành công, cũng không có tác dụng lớn với chú nhưng mỗi ngày dùng vài miếng cũng có ý kỷ niệm!

Trương Thanh Vân nói.

Hoàng Tân Quyền chợt ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên cười ha hả nói:

- Cậu, cậu đấy, dù gì cũng tìm ra cơ hội đầu cơ luồn cúi. Đi, lấy đến đây cho tôi xem?

Hoàng Tân Quyền cười rất thật, rất giống những đứa trẻ, rõ ràng không chút bất đồng ý kiến về quà cáp Trương Thanh Vân đưa đến lần này.

Trương Thanh Vân vội vàng đi ra phòng khách xách túi lớn lên, khi quay về phòng thì thấy Hoàng Tân Quyền nhìn mình bằng ánh mắt ôn hòa, trong đó có chút khuyến khích và tán thưởng. Trương Thanh Vân trong lòng thầm nói một câu, ai nói bí thư Hoàng không thu lễ vật? Chỉ cần tặng lễ vật độc đáo, sao cho lão có thêm niềm vui thì sẽ được tiếp nhận.