Chương 266: Thắng thua

Trương Thanh Vân lại bắt đầu suy nghĩ, lúc này Tang Chương cần rất nhiều tiền, chính hắn còn phải giữ lại tiền lương của toàn huyện để hỗ trợ. Nhưng toàn bộ nhân viên công chức nhà nước huyện Tang Chương tính tổng thì khá nhiều mà tiền thì cũng không nhiều lắm.

Điều này chỉ có thể giải quyết được những tình hình khẩn cấp mà thôi, hơn nữa cũng chỉ là trước mắt mà không lâu dài, chỉ là kế sách tạm ứng. Chính Trương Thanh Vân cần phải lên thị ủy hô hào, nhưng thị ủy đã giữ lại tài chính của huyện Tang Chương, tất nhiên cũng vì nguyên nhân tuyến du lịch Hoàng Lĩnh.

Hạng mục du lịch kia rốt cuộc có được khởi động hay không? Nếu không thì còn kéo ra bao lâu? Sau lưng hạng mục có bao nhiêu thế lực đang xếp cờ? Lúc này Trương Thanh Vân cũng không biết rõ ràng lắm, hắn chỉ biết rõ một điều, Tang Chương bây giờ rất cần tiền.

- Thanh Vân!

Vương Bình đụng tay Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân lập tức phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn về phía trận đấu thì thấy trận đấu đã kết thúc nửa hiệp, cầu thủ hai bên đang đi ra ngoài nghỉ ngơi.

- Ủa, đã kết thúc nửa hiệp rồi sao?

Trương Thanh Vân ngượng ngùng cười nói:

- Kết quả thế nào?

Vương Bình nở nụ cười khoe khoang:

- Không thua kém quá nhiều!

Sau đó vẻ mặt Vương Bình trở nên có chút mất tự nhiên:

- Thanh Vân, tôi ra ngoài đi dạo một chút nhé?

Trương Thanh Vân đảo mắt quét qua đám người ngồi trên đài, nhóm người Tang Chương trở nên ủ rũ, vì vậy trong lòng hiểu rõ ngọn nguồn. Hắn híp mắt nhìn lên bảng điểm, đội Tang Chương bên này đang thua Từ Khê hơn mười điểm.

Vương Bình mỉm cười đi xuống bên dưới, sau đó hắn lập tức động viên tất cả cầu thủ Từ Khê, vẻ mặt và lời nói rất nghiêm túc. Trương Thanh Vân nhịn không được phải mỉm cười, thầm nghĩ Vương Bình này rất khéo làm công tác tư tưởng, lúc này sĩ khí cầu thủ Từ Khê đang lên cao, không cần phải tăng áp lực.

Nhưng Vương Bình làm như vậy cũng là biến khéo thành vụng, nửa hiệp sau Tang Chương dốc sức thì áp lực của cầu thủ Từ Khê sẽ tăng cao rất nhanh, khả năng lật thuyền trong mương là rất lớn.

Đây vốn chỉ là một trận đấu giao hữu nhưng vì lãnh đạo hai bên cực kỳ chú ý nên tính hiếu thắng của đám người bên dưới cũng bị thổi bùng lên. Trương Thanh Vân cũng không biết Dư Hán Anh làm công tác tư tưởng gì mà một cầu thủ Tang Chương quá lăn xả đến mức đầu rơi máu chảy, điều này làm cho đám người đứng xem chung quanh phải tản ra.

Trận đấu cuối cùng cũng bước vào nửa hiệp gay cấn còn lại, bên tai Trương Thanh Vân chỉ có những âm thanh ồn ào, một nhóm quần chúng không biết tìm đâu ra vài lá cờ, lại có kẻ cầm áo điên cuồng cổ động. Những cầu thủ Tang Chương trong trận đấu mà nhận được bóng thì tình cảnh lại náo động.

Khi phải đối mặt với những cổ động viên điên cuồng của Tang Chương thì cầu thủ Từ Khê có chút không thích ứng, liên tiếp mắc sai lầm, cũng vì vậy mà điểm số bị san bằng rất nhanh. Tình hình sau đó đã chứng minh suy đoán của Trương Thanh Vân, vì nguyên nhân áp lực và đột nhiên rơi vào tình cảnh đuổi theo điểm số của đối phương mà tâm tính của cầu thủ Từ Khê xuất hiện vấn đề. Lúc này cầu thủ Tang Chương càng lúc càng hăng, bầu không khí trận bóng sôi nổi khủng bố.

Khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu thì tiếng cười, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay và kêu gào vang vọng khắp không gian, bầu không khí sôi nổi đến cực điểm. Trương Thanh Vân vội vàng nói với Khương Vĩ, người này chạy vội đến cầm lấy micro nói vài lời để mọi người bình tĩnh trở lại.

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn thì thấy vẻ mặt Vương Bình có chút uể oải, Trương Thanh Vân cười nói:

- Chủ tịch Vương, tiền cược chỉ là nói vui mà thôi, hợp tác mới là chủ yếu. Anh yên tâm đi, nếu tập đoàn Vân Sơn đến Tang Chương đầu tư thì tôi sẽ thúc đẩy để bọn họ quan tâm đến Tam Môn Dục.

Vẻ mặt Vương Bình khẽ động, tâm tình cũng dần bình ổn lại. Sau đó là lãnh đạo hai bên gặp gỡ và chúc mừng cầu thủ. Tất cả cầu thủ chính là những cán bộ trẻ của hai cơ quan huyện ủy, khi Trương Thanh Vân thăm hỏi các cầu thủ thì ánh mắt mọi người hai bên đều có chút sùng bái và cuồng nhiệt.

Trương Thanh Vân và đám cán bộ thường ủy lần lượt bắt tay thăm hỏi mọi người, điều này làm cho các cán bộ trẻ có chút căng thẳng, trong lòng cũng mơ hồ có chút hưng phấn.

Sau khi bề bộn mọi việc thì Khương Vĩ tuyên bố hoạt động chấm dứt, Trương Thanh Vân giữ Vương Bình ở lại dùng bữa tiệc, Vương Bình dùng lời lẽ nhẹ nhàng mà từ chối. Trương Thanh Vân nói:

- Đây là trận đấu hữu nghị đầu tiên, tuy các anh thua nhưng lại thắng được cảm tình của nhân dân Tang Chương, rõ ràng kết quả rất tốt.

Vương Bình cười cười, hắn đang định nói lần sau sân nhà là Từ Khê, lúc đó Tang Chương phải thua mới tốt, nhưng lời nói vừa lên đến miệng lại mắc nghẹn. Trong lòng hắn thầm quyết định về Từ Khê nhất định phải động viên cầu thủ, lần sau phải lấy lại danh dự ở sân nhà.

Trên đường quay về Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Lương Bân, hắn nói có phóng viên truyền thông, hỏi ý kiến của Trương Thanh Vân xem nên tiếp đãi thế nào. Trương Thanh Vân nhăn mày, đâu ra phóng viên chứ?

Trương Thanh Vân phân phó Lương Bân không cần phải xen vào, vì Tang Chương căn bản không mời truyền thông. Cảnh Chiến trực tiếp lái xe về khu tập thể huyện ủy, khi xe dừng lại thì bên trong đã có một người đẹp đi ra, nàng cười nói:

- Anh là bí thư Trương phải không? Anh còn nhận ra tôi không?

Trương Thanh Vân híp mắt lại quan sát cẩn thận, người này có chút quen thuộc, trong đầu đột nhiên lóe sáng, đây không phải là phóng viên Bạch Cốt Tinh đã từng gặp ở Ung Bình sao?

- À, là cô sao? Thế nào? Bây giờ cô lại quan tâm đến tam nông à? Từ Ung Bình sang Tang Chương, đúng là ngày càng tiến bộ.

Trương Thanh Vân cười nói.

Bạch Cốt Tinh cười ha ha nói:

- Bí thư anh cũng không phải như vậy sao? Không ngờ anh đến đâu thì nơi đấy có chuyện hay!

Trương Thanh Vân nói:

- Tang Chương có tin tức gì để cô phải chú ý?

Bạch Cốt Tinh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Bí thư, anh cũng không cần giữ bí mật, công ty Vân Sơn muốn đến Vũ Lăng đầu tư, những thành viên cao tầng đã chứng thực điều này, anh còn muốn giữ bí mật nữa sao?

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ mình không may mắn như vậy sao? Quách Tuyết Phương đã có hành động rồi à? Nhưng khi nghĩ đến những điều này thì Trương Thanh Vân lập tức phát hiện ra những điểm đáng ngờ trong lời nói của Bạch Cốt Tinh, mình Quách Tuyết Phương đã từng tiếp xúc nhưng chưa có khảo sát, sao đã chứng thực với bên ngoài?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì híp mắt cười nói:

- Phải không đấy? Vậy thì quá kỳ quái, sao ngay cả tôi cũng không biết?

Vẻ mặt Bạch Cốt Tinh chợt lóe lên vẻ khó hiểu, nàng nói:

- Bí thư Trương, những bí mật đều đã công khai, anh còn muốn giữ lại sao?

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, vẻ mặt đối phương không giống như giả vờ, vì vậy mà trong lòng có chút nghi ngờ, cũng không mở miệng nói câu nào.

Bạch Cốt Tinh lại cười nói:

- Bí thư Trương, dù anh có vì mục đích gì thì tôi cũng sẽ không chú ý, vì lần này hành trình của Tang Chương rất có ý nghĩa, đài truyền hình chúng tôi muốn làm một chuyên đề về các vùng giải phóng năm xưa. Tinh cảnh ngày hôm nay rất rung động, đây là một tư liệu sống rất tốt.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, tình cảnh đại hội tuyên thệ xuất quân hôm nay đã bị Bạch Cốt Tinh quay được rồi sao? Đây là một cơ hội để Tang Chương có thể tăng mạnh đối ngoại, hơn nữa sau này Quách Tuyết Phương thật sự vận động bên ngoài Tang Chương cũng không thể thiếu phương diện tuyên truyền.

- Đúng rồi, cô phóng viên, không phải cô làm cho báo điện tử sao? Sao còn phải làm chuyên đề cho đài truyền hình?

Trương Thanh Vân hỏi với vẻ mặt rất bình tĩnh.

- À!

Bạch Cốt Tinh cười duyên một tiếng rồi dùng giọng quyến rũ nói:

- Chẳng lẽ tôi không thể ra ngoài ăn máng khác? Anh xem... ....

Trương Thanh Vân tiếp nhận thẻ phóng viên trong tay Bạch Cốt Tinh, là đài truyền hình Phượng Hoàng. Đài truyền hình này có lực ảnh hưởng rất lớn trong nước, Trương Thanh Vân vội vàng nói:

- Hoan nghênh, hoan nghênh, không ngờ tôi đến Tang Chương lại được truyền hình chào đón như vậy.

Bạch Cốt Tinh co quắp miệng nói:

- Đồng chí bí thư, anh không biết biểu hiện của mình rất bợ đỡ à?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trì trệ, lúc này hắn mới chợt nhận ra trước mặt là phóng viên, vì vậy nở nụ cười nói:

- Cô nói rất đúng, cô đang xem xét cục diện trước mắt của Tang Chương chúng tôi, nếu tôi không có chút bợ đỡ thì sao được?

Bạch Cốt Tinh chợt ngẩn ngơ, nàng cười một tiếng. Nàng không thể không thừa nhận Trương Thanh Vân phản ứng rất nhanh, hơn nữa còn khá thẳng thắn và ẩn giấu, rõ ràng có phong thái của một nhân vật chính trị cao tầng.

- Được rồi, được rồi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho cô một buổi tiếp xúc đặc biệt, sẽ hoàn toàn phối hợp. Tôi chân thành hy vọng các người có thể cống hiến công sức của mình cho quá trình phát triển của vùng giải phóng năm xưa, nhân dân vùng giải phóng sẽ không quên ơn của cô!

Trương Thanh Vân cười nói.

Bạch Cốt Tinh lập tức tươi cười rạng rỡ, có thể thấy được nàng rất hài lòng. Khi hai bên bắt tay nhau thì nàng còn muốn có thời gian làm phỏng vấn riêng với Trương Thanh Vân.

Sau khi trở về phòng thì Trương Thanh Vân mở máy tính và tìm tin tức, quả nhiên khắp nơi đều giật tít tập đoàn Vân Sơn sắp đầu tư ở Vũ Lăng. Trương Thanh Vân móc điện thoại định gọi, không ngờ tiếng chuông đã vang lên.

Trương Thanh Vân bấm nút nghe, đó chính là Chu Tử Hằng.

- Bí thư Trương, anh thật sự có khí phách, dưới tình hình này mà vẫn còn xây dựng công trình thủy lợi, tôi xin bội phục.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói hùng hồn của Chu Tử Hằng, giọng điệu vẫn đậm chất giang hồ như trước.

- Tình hình nào? Có tình hình nào bất thường sao?

- Không, không có gì, anh có dũng khí mạnh hơn tôi!

Chu Tử Hằng nói:

- Tôi biết rõ Tang Chương đang thiếu tiền, thế này đi, tôi đưa ra ý kiến với anh, anh thấy thế nào?

- Cầu còn không được, người hiểu tôi cũng chỉ có anh Chu!

Trương Thanh Vân vui mừng nói, Chu Tử Hằng quả thật là người chia ngọt sẽ bùi lúc hoạn nạn. Trương Thanh Vân biết rõ Chu Tử Hằng công tác ở Tang Chương nhiều năm, tất nhiên sẽ biết được rất nhiều điều hơn so với mình, nếu đã mở miệng cho ý kiến thì nhất định sẽ là ý hay.

Quả nhiên Chu Tử Hằng đã đưa ra một kế hoạch quyên tiền, vài chục năm nay người Tang Chương ra ngoài làm ăn rất nhiều, phần lớn lại đều có sự nghiệp ở bên ngoài. Chu Tử Hằng đề nghị Trương Thanh Vân có thể liên lạc để những người này cống hiến chút sức lực xây dựng quê hương. Đồng thời Chu Tử Hằng còn tỏ ý nói công ty của vợ có thể quyên góp một trăm ngàn đồng.

Trương Thanh Vân liên tục cảm ơn, đúng là gừng càng già càng cay, ý kiến của Chu Tử Hằng quả nhiên rất tuyệt. Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân trực tiếp sắp xếp người lo về vụ này, sau khi bận rộn một lúc mới phát hiện ra thời gian không còn sớm.

Sau khi tắm giặt sạch sẽ thì Trương Thanh Vân gọi điện cho Quách Tuyết Phương, cô gái này cũng đã chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng Quách Tuyết Phương đã chứng thực sự chính xác của tin tức, không muốn nói với Trương Thanh Vân vì không muốn hắn khoác long bào, sợ sẽ bị Trương Thanh Vân nắm đuôi, bởi vì nàng rất cân nhắc hạng mục khu vực săn bắn ở Tang Chương.

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân vui mừng như điên, trong lòng đã lâu rồi không thoải mái như vậy. Hắn nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài mà chợt sinh ra một loại cảm giác, Tang Chương sắp bay lên.

Trương Thanh Vân nghĩ lại những năm kinh nghiệm của mình, trước nay thường sinh tồn trong kẻ hở đấu tranh, lúc nào cũng phập phồng lo nghĩ, bốn phía phiêu bạt. Lúc này hắn đã có thể nắm giữ một phương, có thể làm chút điều gì đó cho dân chúng. Nếu Tang Chương có biến hóa khủng bố trong tay mình thì đã thỏa mãn cuộc đời làm quan, như vậy còn đòi hỏi gì nữa?