Chương 261: Chương 287-288

Khi đi đến cửa phòng khách sạn thì Phương Tiểu Nam cố gắng ưỡn ngực lên, cặp núi ưỡn cong, ma sát tạo ra trên đỉnh ngực làm nàng cảm thấy thoải mái, chỉ muốn vui vẻ ân ái cho sướng ngay lập tức. Khi nàng gõ cửa thì bên trong vang lên tiếng trả lời, sau đó nàng mới theo nhân viên khách sạn tiến vào.

- Phương tiểu thư, chúng tôi chờ cô hơi lâu rồi đấy!

Hà Tuấn cười ha hả nói.

Phương Tiểu Nam nhíu mày, nàng nói:

- Phải không đấy?

Phương Tiểu Nam đảo mắt nhìn thấy Lưu Thần, vẻ mặt nàng chợt biến đổi rồi nói:

- Không phải là bí thư Trương sao? Điều này...Sao lại là anh?

Vẻ mặt Lưu Thần chợt run rẩy, chỉ cảm thấy khí nóng bốc lên mặt, các cơ thịt ép lại thành một khối, trong lòng vừa chua xót vừa nhục nhã. Hà Tuấn vội nói:

- Chủ lịch Lưu hôm nay thay mặt Tang Chương đến đây dự họp, lúc này chúng ta gặp mặt nhau không phải sẽ tăng mạnh khả năng liên kết sao?

Vẻ mặt Phương Tiểu Nam rất khó chịu, dâm ý vừa bùng lên thì thấy được nhân vật giá áo túi cơm là Lưu Thần, trong lòng cảm thấy chán nản. Thị ủy và cục du lịch mở hội nghị, chẳng lẽ Trương Thanh Vân dám không quan tâm như vậy sao?

Trong lòng Phương Tiểu Nam chợt xuất hiện chút lo lắng, nàng nhìn Hà Tuấn rồi dùng giọng âm hiểm nói:

- Hà công tử đã đủ tự tin chưa? Còn liên kết làm gì? Trước tiên phải để hạng mục được xét duyệt thuận lợi rồi nói sau.

Đồng tử trong mắt Hà Tuấn chợt co rút, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam này rõ ràng có biểu cảm khá giống nhau, chẳng lẽ Trương Thanh Vân đại diện cho Tang Chương không thể mặc cả gì với hạng mục này?

Hạng mục đã được thị ủy duyệt, cũng không tin tiểu tử Trương Thanh Vân này còn làm được điều quái quỷ gì. Hà Tuấn nghĩ đến đây thì dùng giọng lạnh nhạt nói:

- Hôm nay cục du lịch đã thuận lợi xét duyệt hạng mục ở Tang Chương, sau này chúng ta sẽ cần phải hợp tác với huyện ủy và chính quyền huyện Tang Chương. Chính quyền muốn phối hợp với chúng ta, muốn cho chúng ta những điều kiện tiện lợi hơn, đó chính là mục đích mà chủ tịch Lưu hôm nay đến đây.

- Chuyện kinh doanh chúng ta sẽ cùng nhau phụ trách, nếu chủ tịch Lưu đã có hứng thú tham gia hỗ trợ thì chúng tôi sẽ rất vui sướng.

Phương Tiểu Nam nói vậy nhưng vẻ mặt không có chút biểu cảm vui vẻ gì.

Vì vậy mà lúc này trong phòng kẻ nào cũng có tâm tư, Khâu Hâm đang suy nghĩ liệu Hà Tuấn có phải đang dùng hư chiêu, kéo chính anh họ ra ngoài, mục đích là dùng hạng mục lần này để khiêu chiến với Trương Thanh Vân sao?

Mà Hà Tuấn thì cảm thấy chua xót, hắn thật sự không ngờ Trương Thanh Vân có lực uy hiếp mạnh mẽ như vậy. Không phải chỉ là nhân vật chính chẳng đến dự họp thôi sao? Cớ gì Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam lại có những biểu hiện đáng chán như vậy?

Hà Tuấn liếc mắt sang vẻ mặt Lưu Thần vốn đã trở thành màu gan heo, trong lòng chợt cảm thấy thất vọng không hiểu rõ nguyên nhân. Đây là anh họ của mình, đứng ở Giang Nam mà sau lưng có cả Triệu gia, hơn nữa lại là thường ủy huyện Tang Chương mà trở nên bộ dạng thế này, đúng là không phải phế vật tầm thường.

- À, Khâu công tử, Phương tiểu thư! Xấu hổ quá, hôm nay thân thể cảm thấy không được thoải mái, tôi xin cáo từ trước.

Lưu Thần cuối cùng cũng không nhịn được, hắn đứng lên nói.

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam liếc mắt nhìn nhau, Khâu Hâm thi dùng giọng ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Không có gì, không có gì, nếu anh mệt thì cứ về nghỉ ngơi sớm.

Lưu Thần đứng dậy, hắn thầm cắn chặt răng rồi đi ra ngoài với vẻ mặt xám xịt. Những gì hắn gặp phải ngày hôm nay có thể nói là vô cùng nhục nhã, mình đường đường là chủ tịch huyện, không ngờ trong mắt thị ủy thì chỉ là một con chó. Mình còn mưu đồ phân tranh cao thấp với Trương Thanh Vân, không ngờ lúc này chỉ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Lúc này trong lòng Lưu Thần đã hoàn toàn không còn sự táo bạo sục sôi như trước. Người khác xem thường mình, ngoài vấn đề liên quan đến vầng sáng trên người Trương Thanh Vân thì không phải bởi vì Tang Chương sao? Không phải nguyên nhân là chính hắn không có quyền gì ở Tang Chương à?

Hay cho một bí thư Trương nhìn thấy rõ ràng, lúc này phát triển Tang Chương mới là vấn đề duy nhất, mưu toan mở hạng mục du lịch và phát triển công trình chỉ là cái lợi trước mắt và không có lối thoát, cũng vì vậy mà hắn bị tất cả coi thường.

Một tiếng ầm vang lên, Lưu Thần đóng cửa lại. Phương Tiểu Nam khẽ híp mắt rồi đột nhiên nghĩ đến lời nói của Trương Thanh Vân, Lưu Thần dù là một con chó thì không cần người ngoài phải khoa chân múa tay, vì vậy mà khóe miệng nàng không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh lẽo:

- Ôi, cán bộ huyện Tang Chương nóng tính quá, căn bản chúng ta không được người ta đặt vào trong mắt.

Hà Tuấn hừ một tiếng, dù biết Phương Tiểu Nam có hiềm nghi châm ngòi ly gián nhưng nhắc đến Trương Thanh Vân thì trong lòng hắn lúc nào cũng rất ghen tỵ. Tang Chương không phải chính là nguốn vốn của tiểu tử kia sao? Chờ xem đi!

Ba người đều có tâm tư, cả bọn tùy tiện uống vài ly rượu, bầu không khí quả thật không đủ hài hòa, sau đó không còn hoạt động nào khác, ai đi đường nấy.

... ....

Trong phòng họp thị ủy, hôm nay Tạ Minh Quân mở hội nghị để lấy ý kiến, trọng tâm chính là vấn đề cán bộ tạm giữ chức. Tạ Minh Quân, Âu Hiền Long, bí thư phụ trách công tác đoàn thể Liêu Vĩ, phó chủ tịch thường vụ Nhiễm Hồng Đông, trưởng phòng tổ chức Vương Đỉnh đều đến dự họp.

Đưa cán bộ vĩ đại xuống cơ quan rèn luyện, được tổ chức bồi dưỡng, hơn nữa vấn đề được đề bạt cũng là thủ đoạn vô cùng quan trọng. Hằng năm sau những hội nghị đại biểu thì đều đẩy mạnh phong trào chuyển cán bộ tạm xuống giữ chức, lúc này cũng vào đúng giai đoạn quan trọng.

Tạ Minh Quân ngồi ở vị trí trung tâm, lão ngồi xuống mà cảm thấy tinh thần có chút uể oải, chén trà ngút khói trước mặt làm lão sinh ra cảm giác sương mù lượn lờ, nhìn qua có chút lực lượng thần bí.

- Bí thư!

Vương Đỉnh nói!

Tạ Minh Quân đứng dậy đột nhiên dùng ánh mắt đục ngầu nhìn qua tất cả mọi người.

- Anh giới thiệu qua tình huống đi! Không cần phải dông dài, chỉ nói những điểm mấu chốt.

Tạ Minh Quân nói.

Vương Đỉnh gật đầu, hắn mở tài liệu ra rồi nói:

- Đối với vụ việc xuống tuyến dưới tạm giữ chức lần này thì phòng tổ chức thị ủy đã trưng cầu ý kiến của các đảng ủy cấp dưới, danh sách cụ thể đã được xác định.

- Nhưng vị trí chủ tịch huyện Từ Khê vẫn còn đang tranh luận, còn huyện Tang Chương thì chưa phản hồi ý kiến.

Vương Đỉnh vừa nói dứt lời thì phòng họp trở nên yên tĩnh, Nhiễm Hồng Đông đã vài lần định nói nhưng phương diện nhân sự hắn không có quyền, cuối cùng cũng không nhịn được.

Âu Hiền Long uống một ngụm trà, hắn buông bút rồi cau mày nói:

- Trương Thanh Vân lúc này đang bận rộn gì ở Tang Chương? Anh ấy là thổ hoàng đế rồi sao? Gần đây bên tai tôi vang lên rất nhiều lời ồn ào về anh ấy.

Vương Đỉnh cười ngượng ngùng nhưng trong lòng rất căm tức, những huyện khác đều đã có phản hồi về vấn đề cán bộ tạm giữ chức, thường là gọi điện lên phàn nàn và bực tức, chỉ có duy nhất Trương Thanh Vân không có bất kỳ phản ứng nào.

Lần này bí thư Liêu chỉ thị sắp xếp cho Tang Chương ba phó phòng, trong đó có hai phó phòng chính khoa. Vương Đỉnh thật ra rất không muốn, dù sao trong đám người này cũng không có ai bên mình, không có ai dốc lòng vì mình. Tang Chương là nơi mà chính mình đã bỏ vốn, cũng không muốn để người khác nhét người vào.

Vương Đỉnh sở dĩ không phản đối chính là đang đợi Trương Thanh Vân bắn ngược trở lại, nào ngờ tiểu tử kia không có bất kỳ động tĩnh nào.

Liêu Vĩ đặt chén trà xuống, hắn gõ mặt bàn rồi cười ha hả nói:

- Vậy là tốt, vậy là tốt! Chủ tịch, anh cũng đừng tức giận, không phải chúng ta thường cổ vũ cán bộ trẻ tuổi và không xem trọng ba vụ việc nhỏ nhặt sao?

Liêu Vĩ dừng lại rồi tiếp tục nói:

- Còn vấn đề về nhân tuyển của chức vụ chủ tịch huyện Từ Khê, tôi vẫn kiên quyết đề cử đồng chí Vương Bình. Lúc này Từ Khê chính là một huyện có đầy đủ sức lực gánh vác sản nghiệp du lịch của Vũ Lăng chúng ta, đồng chí Vương Bình kinh nghiệm phong phú, tuyến dưới cũng đồng ý cho anh ấy làm lãnh đạo, vì vậy chuyện anh ấy đến Từ Khê là rất thích hợp.

Âu Hiền Long nhướng mày, Vương Đỉnh cũng co quắp miệng. Gần đây Liêu Vĩ và bí thư Tạ cũng không thống nhất quan điểm trên vấn đề nhân sự, đột nhiên lúc này hắn lại đẩy Vương Bình đi, rốt cuộc là có mục đích gì?

- Khụ!

Tạ Minh Quân khẽ ho khan, tất cả mọi người đều nhìn về phía lão. Lúc này lão cũng dùng ánh mắt ngầu đục nhìn qua Vương Đỉnh rồi nói:

- Anh không nên lo lắng về vấn đề ý kiến của Trương Thanh Vân ở Tang Chương, anh ấy đã sớm nói với tôi, Tang Chương đang thiếu cán bộ, vì vậy cũng không có ý kiến gì khác.

Vẻ mặt Vương Đỉnh chợt biến đổi, hắn khẽ cười khan mà trong lòng thầm hiểu đây là lần ăn ý đầu tiên của Tạ Minh Quân và Liêu Vĩ. Vương Bình xuống huyện Từ Khê nhận chức rõ ràng cũng vì Liêu Vĩ muốn nhét người.

Vương Đỉnh đột nhiên sinh ra một cảm giác không ổn, hắn nghĩ sao cũng thấy chính Trương Thanh Vân đã thầm đâm lén chính mình. Chính mình muốn lợi dụng vấn đề phòng tổ chức Tang Chương khảo sát cán bộ mà làm lớn, nhưng không ngờ Trương Thanh Vân lại hát hay như vậy.

- Điều này...Chức vụ phó chủ tịch huyện Tang Chương quá mẩn cảm, lần trước cũng vì vấn đề thế này mà sinh ra náo loạn, Trương Thanh Vân thật sự không có ý kiến gì sao?

Âu Hiền Long nói, lần này trong đám cán bộ xuống Tang Chương nhận chức không có kẻ nào thuộc về hắn, nhưng Vương Đỉnh cũng không có quân bài nào, vì vậy cả hai rất khó nói.

Liêu Vĩ cười khan một tiếng nói:

- Tiểu tử Trương Thanh Vân kia cũng có ý kiến, anh ấy muốn những cán bộ kia xuống làm phó bí thư đảng ủy xã, nếu nói theo lời của anh ấy chính là Tang Chương không nuôi những cán bộ ăn không ngồi rồi.

- Tất cả những cán bộ trong huyện ủy Tang Chương đang rãnh rổi đều phải xuống cơ sở nhận chức, cán bộ xã thì xuống thôn nhận chức. Quản lý từng tầng như vậy rõ ràng đang muốn nắm chặt, mục đích không gì khác chính là tăng mạnh cơ sở.

- Tang Chương chuẩn bị bồi dưỡng vài cán bộ phó phòng, thậm chí là một nhóm lớn cán bộ đảm đương chức vụ bí thư đảng ủy xã, cả cán bộ thôn, đây là phương pháp hưởng ứng tinh thần văn kiện của trung ương. Tôi đã phê chuẩn, nếu quả thật có hiệu quả thì tôi sẽ thương lượng với bí thư Tạ, sang năm chúng ta mở rộng ra toàn thành phố.

Phòng họp tuy chỉ có năm sáu người nhưng vừa nghe Liêu Vĩ nói lời này thì lập tức ngồi thẳng người, đặc biệt là Vương Đỉnh, vẻ mặt càng kinh ngạc. Trương Thanh Vân rõ ràng đang rút củi đáy nồi từ trên xuống dưới, không chế hoàn toàn các đơn vị cấp xã, còn có cả bí thư đảng ủy xã nữa sao? Lưu Thần không được nghe nói, có phải chuẩn bị được đưa xuống làm bí thư xã? Vương Đỉnh vừa nghĩ đến đây thì định mở miệng nhưng Tạ Minh Quân đã nói:

- Tình hình Tang Chương rất đặc biệt, mà quan trọng chính là cán bộ cơ sở quá yếu, Trương Thanh Vân dùng phương pháp này rõ ràng sẽ có hiệu quả.

- Tổ chức muốn phái cán bộ xuống cơ sở rèn luyện, nếu muốn đạt được hiệu quả thì phải đi ngang qua sân khấu, nếu xét trên quan điểm này thì tôi hoàn toàn đồng ý.

Vương Đỉnh thầm kêu khổ, ánh mắt Âu Hiền Long lại híp thành một đường mảnh. Tang Chương không phải là địa bàn của hắn nhưng biểu hiện của lão già Tạ Minh Quân hôm nay quá đáng sợ. Trước nay Tạ Minh Quân chưa từng làm những việc vô nghĩa, hơn nữa Vương Bình lại được cắm vào Từ Khê, điều này rõ ràng đã chứng minh quá trình vươn chân xuống cơ sở.

Bầu không khí hội nghị có chút khác thường, có hai vị lãnh đạo thị ủy đã ra mặt đồng ý làm người khác rất bị động. Âu Hiền Long suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng cân nhắc không ra mặt.

Trong lòng Âu Hiền Long đã có chút hứng thú với Trương Thanh Vân, có rất nhiều người bàn luận về tiểu tử này, hơn nữa cơ bản đều là phủ định. Nhưng người này trước sau vẫn làm theo ý chính mình, bây giờ nhìn lại rõ ràng tất cả đều có chút bất phàm.

Khi quân đội cải biên hệ thống cũng cho sư trưởng xuống kiêm nhiệm chức đoàn trưởng, đoàn trưởng xuống đội trưởng, từng cấp co rút lại, thường có hiệu quả rất tốt. Tiểu tử Trương Thanh Vân cũng áp dụng phương pháp này với chính trị, dù phải quan sát mới thấy được hiệu quả nhưng dũng khí thật sự đáng ghi nhận.

Chuyện này nhìn có vẻ như tầm thường nhưng thực tế lại ẩn giấu rất sâu, Trương Thanh Vân dám làm như vậy thì rõ ràng chẳng khác đang tuyên bố nắm toàn quyền ở Tang Chương. Vương Đỉnh xảo trá nhiều năm, bây giờ xem ra đều uổng phí.

- Bí thư, hai ngày trước tôi cùng cục du lịch họp mặt về hạng mục ở Tang Chương, mọi người đã duyệt hồ sơ và tổng hợp báo cáo. Chúng tôi chuẩn bị đưa lên, anh ó ý kiến gì không?

Nhiễm Hồng Đông nói.

Tạ Minh Quân nâng chung trà lên uống một ngụm rồi cau mày nói:

- Ý kiến mọi người còn chưa thống nhất sao? Còn khó khăn gì nữa?

Vẻ mặt Nhiễm Hồng Đông chợt biến đổi, hắn nói:

- Khó khăn chủ yếu chính là tài chính, nhưng nếu được thông qua thì không có vấn đề gì.

Tạ Minh Quân gật đầu, sau đó lão nhìn về phía Âu Hiền Long nói:

- Anh Âu, anh thấy thế nào?

Âu Hiền Long cười ha hả, hắn đang định mở miệng thì đột nhiên nhớ đến lời phàn nàn của Nhiễm Hồng Đông trước khi hội nghị bắt đầu, hắn nói Trương Thanh Vân làm việc bừa bãi, phái Lưu Thần đến họp mà chính mình thì rụt đầu. Trong lòng Âu Hiền Long khẽ động, hắn nhìn về phía ánh mắt không thể xác định của Tạ Minh Quân, vì vậy mà không khỏi có chút bồn chồn.

Âu Hiền Long nhấc ly trà lên uống một ngụm, hắn nói:

- Thế nào? Ngày hôm qua các anh mở hội nghị mà Trương Thanh Vân không đến à?

Nhiễm Hồng Đông nhếch môi, vẻ mặt có chút không nhịn được. Chính mình đường đường là phó chủ tịch thường vụ nhưng tổ chức hội nghị lại gặp Trương Thanh Vân công khai bằng mặt không bằng lòng. Vừa nghĩ đến đây thì hắn vội nói:

- Đúng vậy, chỉ có Lưu Thần đại diện cho Tang Chương đến họp, nhưng chúng tôi cũng đã thống nhất tư tưởng, hơn nữa hạng mục cũng không lớn, cũng là tin vui cho nhân dân Tang Chương. Chúng tôi đã duyệt hồ sơ, đã khảo sát thực địa, tôi cảm thấy hoàn toàn có thể bắt đầu.

Liêu Vĩ ngồi một lúc lâu không lên tiếng, đúng lúc này hắn nhấc mắt nói:

- Hạng mục không lớn nhưng ảnh hưởng lớn, anh có biết hạng mục còn chưa được đưa lên thị ủy thì người bên dưới đã ồn ào về nhà cũ của Hoàng tướng quân? Nhà cũ của Hoàng tướng quân ảnh hưởng rất lớn, anh đã nghĩ đến những mặt tiêu cực của hạng mục này chưa?

Nhiễm Hồng Đông chợt ngẩn ngơ, không ngờ Liêu Vĩ lại chặn ngang miệng như vậy. Nhưng phương diện này thuộc về đảng ủy và sở tuyên truyền, vì vậy hắn cũng không biết cách tìm từ thế nào cho phù hợp. Thật ra cục du lịch thành phố Vũ Lăng đã có biện pháp thích đáng nhưng nếu xét vào bầu không khí hội nghị lúc này thì Nhiễm Hồng Đông không dám tùy ý mở miệng.

Âu Hiền Long nhấc mắt nói:

- À, anh Liêu, anh Nhiễm, việc này không cần phải quá khích, cần phải xem xét thật hoàn thiện trước khi xét duyệt cũng không muộn.

- Còn nữa, đây là quy hoạch của thị ủy nhưng dù sao cũng lệ thuộc vào huyện Tang Chương, anh cũng cần phải nghe qua ý kiến của ban ngành đảng ủy Tang Chương.

Trong lòng Nhiễm Hồng Đông chợt xiết chặt, cảm thấy rất quái dị. Những năm vừa qua địa phương nào cũng muốn nắm chặt hạng mục, đưa lên rất nhiều mà cục du lịch còn chưa xem xét. Tang Chương thì tốt rồi, có hạng mục, được duyệt nhưng đảng ủy địa phương chưa chắc đã đồng ý.

Sau khi tan họp thì Âu Hiền Long trở về văn phòng, một lúc sau Nhiễm Hồng Đông đã đến.

- Hồng Đông, anh suy xét vấn đề không được hoàn thiện, các anh có thể xem xét hạng mục du lịch ảnh hưởng đến dân chúng, có thể xem du khách tiếp nhận hay không, nhưng không có sự đồng ý của lãnh đạo thì cũng bằng thừa.

Âu Hiền Long vỗ bàn nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.

- Lãnh đạo sao?

Nhiễm Hồng Đông cau mày, vẻ mặt hơi biến đổi, hắn há miệng nói:

- Ý của anh là bí thư Hoàng à?

Âu Hiền Long khẽ ừ một tiếng, Nhiễm Hồng Đông nói:

- Chắc là không có vấn đề gì, bí thư Hoàng vẫn hi vọng huyện Tang Chương có thể phát triển, hơn nữa chúng ta cũng không có ý bất kính với Hoàng tướng quân. Nhà cũ của Hoàng tướng quân ở Tam Môn Dục vẫn được giữ lại, xây dựng thêm một khu nhà của Hoàng tướng quân ở Thạch Hạp, chúng ta mở ra cho nhân dân chiêm ngưỡng, chắc bí thư Hoàng sẽ thấy thích mới đúng chứ?

Âu Hiền Long nhướng mày nói:

- Vậy anh giải thích xem vì sao Trương Thanh Vân không đến họp? Anh ấy không biết nội dung hội nghị lần này sao? Hay là thật sự coi thường Nhiễm Hồng Đông anh rồi?

- Anh không được quên Trương Thanh Vân chính là bí thư huyện ủy được chính bí thư Hoàng đề bạt, những chuyện thế này chẳng lẽ anh ấy không nói với bí thư Hoàng sao?

Nhiễm Hồng Đông chợt ngẩn ngơ, đầu vã đầy mồ hôi, tuy hắn thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng Âu Hiền Long phân tích như vậy cũng chẳng thể phản bác. Trước nay mình và Trương Thanh Vân không có quan hệ gì, người này không có lý do gì không nể mặt mình. Nhiễm Hồng Đông nghĩ đến đây thì vội hỏi:

- Ý của anh là hạng mục này sẽ bị mắc cạn?

Âu Hiền Long không lên tiếng, một lúc lâu sau hắn lắc đầu nói:

- Cũng chưa nói là không thể, bí thư Hoàng chắc chắn sẽ có chút lo lắng và kiêng kỵ, nếu không phải là lãnh đạo tỉnh ủy thì khó thể khơi thông được vấn đề này.

- Chỉ có một hạng mục nhỏ thế này mà phải khơi thông sao? Vấn đề này quá mẩn cảm, dù được duyệt cũng không được tốt cho lắm.

... ....

Trên đỉnh Hoàng Lĩnh, sau cơn mưa sớm thì nhìn qua đã thấy một đám sương mỏng, ánh nắng chiếu qua làn sương, không gian trời đất bừng bừng sức sống. Trương Thanh Vân đứng trên đỉnh núi lẳng lặng nhìn trời ngắm mây, trong lòng vui vẻ thoải mái. Hắn tham lam hít vào những luồng khí tươi mát, mùi đất mới nồng đậm làm người ta say mê.

Khoảng thời gian vừa qua hắn chỉ cảm thấy áp lực trong khoảnh khắc, loạn trong giặc ngoài, bên trong không thống nhất tư tưởng, cán bộ các cấp không đủ lòng tin và kiên định. Hơn nữa bên ngoài lại có thiêu thân, ý đồ của thị ủy là rất rõ ràng, muốn dùng tài chính của Tang Chương để vùi vào hạng mục du lịch. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không nói gì, hắn biết rõ không nên quá khích, với lực lượng trước mắt mà công khai khiêu chiến với cấp trên thì chẳng khác nào lao đầu vào lửa.

Sau khi tính toán thật kỹ thì Trương Thanh Vân quyết định tham khảo ý kiến của ủy viên trưởng là "Muốn dẹp ngoài phải yên trong." Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ chỉ cần mình không đi tham gia hội nghị cục du lịch thì hạng mục này tuyệt đối không thể được duyệt. Tuyến du lịch này đầu tư không tính là lớn, nhưng với tính mẩn cảm quá cao thì hắn không tin Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long chẳng suy xét cảm nhận của bí thư Hoàng.

Chính trị thường là một quá trình trao đổi, Trương Thanh Vân lợi dụng thời cơ để đưa lên thị ủy kế hoạch cải biên cán bộ của chính mình. Mọi chuyện quả nhiên diễn biến rất thuận lợi, rất nhanh đã có sự đồng ý của cáo già Tạ Minh Quân. Khi có được thượng phương bảo kiếm thì thế cục đoàn kết bên trong đã không còn xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.

Trương Thanh Vân dõi mắt nhìn về phương xa mà đột nhiên nghĩ đến lời nói của Hoàng Tân Quyền, lão nói Hoàng tướng quân đứng đây có thể nhìn phía bắc thấy sự phồn hoa của Kim Lăng, nhìn phía nam thấy thuyền chài trong Ba Thục. Trong lòng Trương Thanh Vân dần giãn ra, lồng ngực khoáng đạt, một lúc lâu sau hắn hít vào một hơi thật sâu rồi quay đầu nói:

- Thư ký Vương, thông báo cho tất cả các cán bộ tương quan của công trình thủy lợi và đội ngũ xây dựng, chín giờ ngày mai sẽ bắt đầu hạng mục thủy lợi ở xã Hoàng Liên Kiều, ngày mai bắt đầu khởi công.

Vương Chiêm Dân chợt sững sờ, hắn đảo mắt về phía trưởng phòng tài chính Trần Tập Khoa cùng đi ngắm cảnh với Trương Thanh Vân. Trần Tập Khoa tiến lên dùng giọng run rẩy nói:

- Bí thư, nhưng... ....

Trương Thanh Vân không quay đầu nhìn Trần Tập Khoa, hắn híp mắt nhìn những tia sáng vàng rồi cất cao giọng nói:

- Năm nay phòng tài chính giữ lại của cán bộ mỗi người một tháng lương, ngoài tiền lương phát cho các thầy cô giáo thì tất cả các cán bộ viên chức khác đều phải giữ lại.

- Sao?

Trần Tập Khoa chợt hô lên kinh hoàng, vẻ mặt cũng trở nên trắng bệch, bàn tay run run. Giữ lương làm công trình, điều này không sợ đám người bên dưới tạo phản sao? Mình là trưởng phòng tài chính, không bị người ta lột da mới là lạ.

- Chấp hành ngay lập tức!

Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rất quyết đoán:

- Giải thích cho tất cả cán bộ biết rõ, giữ lương là ý của tôi, phòng tài chính của các anh có thể ghi phiếu nợ với mọi người.

- Nhưng... ....

Vẻ mặt Trần Tập Khoa trở nên đỏ bừng, hắn vừa định mở miệng thì Trương Thanh Vân đột nhiên xoay người dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm, vì vậy mà câu nói của Trần Tập Khoa lập tức nghẹn trong cuống họng.

- Nếu không dùng được phương pháp ghi giấy nợ thì anh cứ nói thẳng với bọn họ, mời bọn họ đi tố cáo. Dù sao việc này tôi cũng phải làm!

Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn khoát tay với Vương Chiêm Dân:

- Đi thôi, còn nữa, chiều nay mở hội nghị thường ủy.

Trương Thanh Vân nói xong thì bước xuống núi, Trần Tập Khoa trở nên sững sờ, bí thư đúng là dám nghĩ dám làm, chiêu này có thể sử dụng được sao? Nếu ồn lên thị ủy thì hắn có thể gánh vác được sao?

Sau khi quay về phòng làm việc thì Trương Thanh Vân đọc lướt qua những văn kiện mà Vương Chiêm Dân đã chuẩn bị. Một phần văn kiện lập tức thu hút sự chú ý của hắn, phòng tổ chức ra thông cáo, Vương Bình là người đảm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện Từ Khê sao? Chủ tịch huyện đã được đề cử, như vậy không phải đã có người đi qua sân khấu rồi à?

Ý nghĩ trong lòng Trương Thanh Vân chợt biến đổi rất nhanh, trong đầu lóe lên đầu mối, điện thoại đột nhiên vang lên.

- Bí thư, là điện thoại từ thủ đô gọi đến, có chuyển không?

- Chuyển ngay!

Trương Thanh Vân nói, trong lòng thầm buông lỏng. Vừa rồi hắn định gọi cho Quách Tuyết Phương, không ngờ người ta đã gọi đến đúng lúc.

Một tiếng tút vang lên, điện thoại đã được chuyển, quả nhiên là giọng nói của Quách Tuyết Phương. Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Quách đại tiểu thư, chúc mừng năm mới, tôi cũng đang định gọi điện cho cô!

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười hì hì của Quách Tuyết Phương, nàng nói:

- Thôi được rồi, cũng không cần chúc này chúc nọ. Này, ai cũng nói anh trâu bò, một bí thư huyện ủy mà còn thần bí hơn cả lãnh đạo trung ương, sao không gọi điện cho anh được là sao?

Trương Thanh Vân ngẩn ngơ, hắn chợt nhớ hai ngày trước đã mang điện thoại đi sửa, có lẽ nàng đã gọi điện cho mình. Vì vậy hắn cười nói:

- Chịu thôi, chúng tôi bên này là rừng núi, công ty viễn thông cũng không quá chú ý, mất sóng thường xuyên. À, đúng rồi, khi nào thì cô đến khảo sát?

- Sao vậy? Vội rồi à?

Quách Tuyết Phương cười nói:

- Có phải anh không được lãnh đạo coi trọng nên muốn biểu hiện sao?

Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn nói:

- Xấu hổ quá, bây giờ tôi chính là lãnh đạo, lúc này tôi thay mặt cho huyện Tang Chương chào đón công ty của cô đến khảo sát.

Quách Tuyết Phương cười khanh khách, nàng đột nhiên nói:

- Anh thành thật khai báo cho tôi, tết năm nay anh giấu Triệu Giai Ngọc đi nơi nào? Vì anh mà nhà Triệu đại ca năm nay không được an lành.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn nghĩ đến Triệu Truyền thì trong lòng rất phức tạp, hắn cắn môi thản nhiên nói:

- Chỉ nói công tác được không? Những chuyện lặt vặt thì vứt đi, Cô sắp xếp thời gian, nếu cảm thấy khó thì cũng có thể không đến.

Trương Thanh Vân nói xong thì cúp điện thoại mà vẻ mặt hơi run rẩy. Tang Chương quá khó, Quách Tuyết Phương cũng có chút do dự, nếu không nàng sẽ chẳng nói lảng sang chuyện khác. Xem ra nàng hoặc người Quách gia đã thấy tình hình Vũ Lăng bên này không mấy chói lọi.