- Khụ, khụ!
Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng, vẻ mặt không chút biểu cảm nhưng lại người, hắn cất cao giọng nói:
- Vốn khóa học này sẽ không được mở, trường đảng cũng không bồi dưỡng những mặt học thức này. Chúng tôi mở lớp học này chủ yếu để suy xét cho các cán bộ xã Lô Hỏa các anh. Những năm gần đây cây trà của Lô Hỏa bị dịch rầy nâu, vì vậy tôi mới muốn nói với mọi người vài lời.
Vẻ mặt Dư Phương lộ ra vẻ cổ quái, nàng phì một tiếng rồi cười rộ lên, nói như vậy đúng là ngu ngốc, đúng là người đáng thương, không hiểu chuyện.
Nào ngờ Dư Phương vừa nghĩ như vậy thì đám cán bộ bên dưới đã la ó vang trời, một người nói:
- Này chàng trai, cậu biết dịch rầy nâu sao? Chúng tôi nói trà dính dịch rầy nâu nhưng cô gái vừa rồi lại nói lá trà không có rầy nâu, anh bảo chúng tôi có tức hay không?
Người này vừa nói xong thì đám người lại phụ họa, có người nói:
- Này, đồng chí nghe tôi một câu, cậu thật sự đến đây giảng về dịch rầy nâu sao? Đó đúng là tai họa, không có loại thuốc trừ sâu nào có hiệu quả, xã tôi vài năm nay bị dịch rầy này mà khốn khổ, trưởng phòng nông nghiệp cũng không đưa ra được phương pháp nào hữu hiệu.
Trương Thanh Vân cười, hắn sẵng giọng nói:
- Nếu giảng dùng thuốc gì để trị bệnh rầy thì dịch bệnh này chẳng phải sẽ được giải trừ rồi sao? Quan trọng là phải trị, trị không được chảng phải mất công toi à? Đứng đây giảng bài chẳng bằng cùng xắn tay vào làm việc.
Những tiếng ồn ào la hét lại vang lên, đám bí thư chi bộ bên dưới nói anh một câu tôi một câu mà náo nhiệt. Rõ ràng lúc này tất cả đều khá hứng thú, có người nhịn không được thúc dục Trương Thanh Vân giảng ngay, tình cảnh nóng hôi hổi đối lập hoàn toàn với trước đó. Không những chỉ có Dư Phương được mở rộng tầm mắt mà Trần Vân cũng kinh ngạc nói không nên lời.
Bí thư Trương qua xã Lô Hỏa từ khi nào mà biết được dịch rầy nâu? Vì vậy mà lúc này Trần Vân cảm thấy không thể tưởng tượng được. Người nào cũng không nghĩ đến chuyện trước đây khi Trương Thanh Vân còn ở Lật Tử Bình thì công tác của hắn liên quan đến cây trà, Lật Tử Bình cũng bị dịch rầy nâu khá nặng, mãi đến năm vừa rồi thì chuyên gia trong tỉnh mới xuống giải quyết. Trước đó Trương Thanh Vân bị dịch bệnh này dày dò trong một khoảng thời gian dài, lúc cán bộ tỉnh xuống thì hắn đang công tác ở phòng giám sát tỉnh, nhưng nghe nói có cán bộ tỉnh xuống giúp dân trị dịch rầy nâu thì cũng đặc biệt nghiên cứu cẩn thận, vì vậy mà hiểu rất rõ phương pháp trị rầy nâu hiệu quả.
Rầy nâu tràn lan ở vùng Lô Hỏa là một loại sâu bệnh đặc biệt, nguyên nhân chính là những vùng trồng cam quá lớn làm nơi sinh trưởng, nói cụ thể thì Trương Thanh Vân không rõ ràng lắm nhưng vì có sự hiện diện của những rừng cam bạt ngàn mà rầy nâu không thể nào bị tận diệt.
Loại rầy này chỉ cần có lá là hầu như bất tử, thuốc trừ sâu, thuốc bảo vệ thực vật...Đều không hiệu quả. Cũng vì vậy mà dân chúng đành bó tay, mỗi năm đều chịu thiệt hại không nhỏ.
Khi thấy mọi người có hứng thú thì Trương Thanh Vân nhíu mày, đã sớm nghe nói Lật Tử Bình giải quyết được vấn đề nhưng Lô Hỏa bên này không có chút tin tức nào. Xem ra nguyên nhân cũng vì Tang Chương bế quan tỏa cảng, hơn nữa hận thù giữa Tang Ung cũng đã quá lớn mạnh.
- Người xưa có câu "Muốn nghe giảng phải cung kính!", nếu các anh không có tâm thì tôi không giảng, muốn giảng thì phải yên tĩnh.
Trương Thanh Vân nói.
Những âm thanh ồn ào trong phòng học chợt biến mất, giống như đám ong mật bay vo ve đã bị bắt bỏ vào lồng, thế giới trở nên yên tĩnh. Tư thế ngồi của mọi người không giống nhau, có vài người cảm thấy nghi ngờ, nhưng rõ ràng Trương Thanh Vân đã nói ra câu châm ngôn được lưu truyền trong xã Lô Hỏa.
Người nhà quê thường ngu muội và tin vào thần thánh bồ tát, cho nên có rất nhiều ác bá, rất nhiều kẻ lưu manh, thậm chí có cả thầy mo chữa bệnh, đồng thời mọi người cũng rất kính sợ những thế lực này. Trương Thanh Vân nói ra câu châm ngôn của đám thầy mo, thôi thì xem như mượn hơi lấy tiếng.
Trương Thanh Vân ho khan một tiếng rồi tìm một chiếc ghế ngồi xuống, vẻ mặt Trần Vân và Dư Phương đều rất cổ quái, vì câu nói vừa rồi của Trương Thanh Vân rất quen thuộc ở Tang Chương. Dư Phương thì tốt hơn Trần Vân một chút nhưng lại không biết Trương Thanh Vân có thân phận gì. Trần Vân thi có chút khác biệt, bí thư huyện ủy mà sử dụng lời của đám thầy mo sao? Đúng là khó tưởng.
- Rầy nâu diệt không thể hết nhưng không phải không có cách trị!
- Người sợ quỷ, quỷ sợ thần, những thứ càng lợi hại thì cũng có thiên địch*, chẳng qua chúng ta chưa tìm ra mà thôi.
Trương Thanh Vân nói, hắn nói rất trắng trợn, tất cả đều là câu cửa miệng của nhân dân.
(*: Kẻ thù thiên nhiên.)
Đến lúc này đám bí thư chi bộ đã có chút lòng tin, cũng không dám châu đầu ghé tai, kẻ nào cũng há mồm đợi câu nói kế tiếp. Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn đến từ quần chúng và đi từ quần chúng, trước đây không phải hắn đã khổ sở vật lộn trong Lật Tử Bình sao? Hôm nay cũng giống như quay về.
Rèn luyện chính là cơ hội tìm kinh nghiệm trong công tác của đảng, đối diện với những người dân thuần phác thì bọn họ sẽ không quan tâm anh là chủ tịch huyện hay là bí thư huyện ủy, nếu muốn nhân dân phục thì chỉ có phương pháp giúp bọn họ giải quyết vấn đề. Nếu không làm được thì bọn họ sẽ không thèm quan tâm và đặc biệt khinh thường.
Sau đó Trương Thanh Vân bắt đầu giảng giải về cây trà trong giai đoạn mùa đông, bắt đầu đi từ khi rầy nâu từ trong trứng đến khi trưởng thành. Tất cả lời nói Trương Thanh Vân sử dụng đều là thổ ngữ, những danh từ được sử dụng cũng đều là những từ địa phương. Vì vậy mà những giai đoạn ấu trùng thế nào cũng không cần viết lên bảng mà tất cả mọi người đều hiểu, bầu không khí trong phòng chợt trở nên nhiệt liệt, người này đập đùi, kẻ kia vỗ đầu, đám người rất vui sướng.
Trần Vân nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, hắn tưởng rằng đối phương xuất thân bất phàm, có lẽ leo lên chức vị cũng nhờ quan hệ. Không ngờ đối phương lại hiểu rõ cuộc sống và sản xuất của dân chúng vùng núi Tang Chương sâu sắc như vậy, những tin tức về sâu bệnh thế này cũng không phải học được từ trong sách vỡ, nếu không trải qua thực tế thì hoàn toàn không thể.
Vì vậy mà Trần Vân càng bội phục Trương Thanh Vân, tuổi còn trẻ mà làm quan như cá gặp nước làm người ta kinh ngạc. Không nghờ chẳng những có chính sách vĩ mô mà còn hiểu rõ tình hình, tri thức cao, chính mình rõ ràng không bằng một góc.
Dư Phương thì không thể tin tình cảnh trước mắt, Trương Thanh Vân nói ra những danh từ mà nàng không thể hiểu, cái gì mà "Hào Đồng Căn" (Một loại cây phổ biến trên núi), "Liễu Lạt Tử" (Một loại cây có lá giống lá liễu, vắt lá sẽ ra nước), đây được gọi là gì? Sao mình được đào tạo về nông nghiệp lại không biết? Nhưng chỉ cần nhìn đám bí thư chi bộ thì tinh thần rất cao, nước miếng chảy đầy miệng, vì vậy mà Dư Phương càng cảm thấy quái dị và ê ẩm.
- Đúng là đám người góc núi, không nghe lời mình mà lại nghe một lão thầy mo chết tiệt!
Dư Phương thầm nghĩ, nàng cũng không còn đắc ý mà giậm chân rời khỏi phòng học.
- Hay! Chàng trai này nói rất đúng, chúng tôi đã hiểu rõ tập tính của rầy nâu, anh nói biện pháp thì tôi sẽ tin, lần này trở về sẽ cho nhân dân thử với phương pháp mới, nếu có tác dụng thì sang năm lên trường đảng học tập sẽ biếu anh vài cân thịt rừng!
Khi Trương Thanh Vân vừa giảng giải xong tập tính của rầy nâu thì một bí thư chi bộ nói lớn.
Những người khác đều có tâm tư như vậy, đều trầm trồ khen ngợi, càng nhìn càng thấy Trương Thanh Vân rất dễ coi. Một người lại nói:
- Nghe tôi nói này chàng trai, nhìn bộ dạng của cậu có vẻ không là người làm nông, sao cậu lại hiểu rõ mọi thứ như vậy?
Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn đáp lời từng người, lời nói dí dỏm nhưng đưa mọi người đi theo hướng phải tin vào khoa học trong nông nghiệp. Vì có sơ sở từ những năm xưa mà mọi người nơi đây đều tin Trương Thanh Vân, đều cho rằng hắn nói có lý, vì vậy mọi người thảo luận rất hào hứng.
Trần Vân đưa tay nhìn giờ rồi nhíu mày, bí thư đến đây lâu như vậy mà trường đảng còn chưa có chút tin tức nào. Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài thì thấy đám lãnh đạo trong trường đảng và những giáo viên đang trợn mắt há mồm đứng bên ngoài, Trương Thanh Vân đến mà bọn họ không biết sao?
Nhìn bộ dạng Trương Thanh Vân nói chuyện rất tâm đắc với đám bí thư chi bộ mà đám người bên ngoài rất kinh ngạc. Bọn họ ở trường đảng phải thường xuyên tiếp xúc với các bí thư chi bộ tuyến dưới, cũng không có biện pháp đưa khoa học kỹ thuật vào nông nghiệp. Đám người dưới cơ sở này thường cho rằng cái gì là tư tưởng đảng và tư tưởng tổ chức quá buồn chán, bọn họ căn bản không quan tâm, vì vậy mà bồi dưỡng thì bồi dưỡng nhưng khó thể thu được kết quả.
Trần Vân khẽ đi đến bên cạnh Trương Thanh Vân rồi nói:
- Bí thư, thời gian đã muộn!
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn ra ngoài, bên ngoài quả nhiên có rất nhiều người. Hắn đưa tay nhìn giờ, không ngờ đã mất vài giờ, vì vậy hắn khoát tay với mọi người nói:
- Các bí thư chi bộ, hôm nay tôi nói đến đây thôi, đầu năm tôi sẽ đến thăm xã Lô Hỏa và Trương Gia Sơn, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn luận thêm, thế nào?
- Ha ha!
Đám bí thư chi bộ chợt cười lớn và nói lên những lời hoan nghênh.
Trần Vân thấy thời cơ khá tốt thì nháy mắt với đám người bên ngoài, vì vậy mà tất cả cán bộ bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, Trương Thanh Vân đứng dây bắt tay với từng người. Trần Vân ở bên cạnh giới thiệu, đám người kia lập tức căng thẳng, động tác có hơi cứng nhắc.
- Tất cả mọi người yên lặng!
Trần Vân giơ tay nói:
- Hôm nay trường đảng chúng ta kết thúc và tổng kết khóa cuối đông, vào hôm nay bí thư huyện ủy Trương Thanh Vân cố ý đến thăm hỏi, bây giờ xin mời bí thư Trương nói vài lời với mọi người.
Trần Vân nói xong thì lập tức vỗ tay, đám lãnh đạo trường đảng cũng vỗ tay và tách ra hai bên làm Trương Thanh Vân nổi bật ở giữa, đám bí thư chi bộ bên dưới thì chợt há hốc mồm.
- Bí thư huyện ủy sao? Chàng trai này là bí thư huyện ủy à?
Tất cả bí thư chi bộ đều không tin vào sự thật trước mắt, người nà còn quá trẻ, chắc cũng chỉ lớn hơn vài tuổi so với con mình ở nhà.
- Sao vậy? Tôn sư trọng đạo, chẳng lẽ tôi nói chuyện với mọi người cả nửa ngày mà không ai có ý hoan nghênh à?
Trương Thanh Vân cười nói.
- Bốp, bốp, bốp!
Những tiếng vỗ tay vang lên như sấm, đám bí thư chi bộ đều cười tươi, vẻ mặt ngờ nghệch, rất chân thật, đây mới tuyệt đối là sự thừa nhận. Trương Thanh Vân giơ tay, một lúc sau bên dưới mới an tĩnh trở lại.
- Chào tất cả các chú các bác bí thư chi bộ, sau này các chú các bác phải nhớ kỹ, tôi chính là Trương Thanh Vân! Các chú các bác nói không sai, tôi chỉ là một tiểu tử hậu sinh, nhưng một người sinh sau đẻ muộn cũng có thể nghĩ ra biện pháp giúp mọi người diệt trừ sâu bệnh, có thể giúp mọi người làm giàu, mọi người có tin không?
Trương Thanh Vân cười nói, giọng điệu rất bình thản nhưng có một cảm giác tự tin lan tràn, đám người đứng chung quanh đều cảm nhận được.
- Bọn tôi tin, bí thư Trương hiểu nông dân, anh làm bí thư thì chúng tôi cũng rất yên tâm!
Trong đám người cũng không biết là ai lên tiếng, mọi người lập tức phụ họa, bầu không khí nhiệt liệt chưa từng thấy.
Sau đó Trương Thanh Vân phát biểu rất nhiều, nói ra những quy hoạch của đảng ủy và chính quyền với các thôn xã bên dưới vào năm sau. Hắn không nói theo văn kiện mà tất cả đều là những chính sách quan tâm đến nhân dân như nông dược, phân bón, giống, lá trà mà quan trọng là thủy lợi làm mọi người kích động. Tang Chương thiếu nước, nếu thật sự chính quyền có thể giải quyết được vấn đề này thì toàn bộ Tang Chương sẽ hài hòa hơn phân nửa.
Trương Thanh Vân kết thúc lời phát biểu dưới bầu không khí hữu hảo và nhiệt liệt, khi bỏ đi thì đám bí thư chi bộ tỏ ra rất lưu luyến, đều muốn sang năm Trương Thanh Vân xuống xã kiểm tra. Trương Thanh Vân bắt tay với từng người rồi nói lời đồng ý.
Sau khi từ biệt đám cán bộ bí thư chi bộ thì Trương Thanh Vân và Trần Vân đi thị sát toàn bộ cao thấp trường đảng, mãi đến khi xế chiều thì hai người mới quay về.