- Chị Nghê, sao mặt đỏ tía tai như vậy?
Phương Tiểu Nam nói.
- À!
Nghê Thu Nguyệt lập tức từ trong suy nghĩ miên man phóng ra hiện thực, vẻ mặt vẫn đỏ hồng, nàng thầm mắng mình nhớ nhung quá dọa người, không ngờ lúc này vẫn còn nghĩ đến cảm giác căng cứng đó.
- Khụ, khụ! Công tử Tiểu Khâu, tôi quyết định rời khỏi hạng mục lần này, cũng không muốn một phần lợi nhuận nào khác.
Nghê Thu Nguyệt nói, giọng điệu rất lơ lửng.
Khâu Hâm chợt sửng sờ, Phương Tiểu Nam cũng ngạc nhiên, không biết rõ vì sao Nghê Thu Nguyệt lại nói ra những lời như vậy. Hai người biết rõ thân phận của Nghê Thu Nguyệt, là cây sâu rễ cọc, nếu rút chân không quan tâm lợi nhuận thì chắc chắn có vấn đề.
- Các người cứ tự cho là đúng, các người nghĩ rằng Trương Thanh Vân quả thật giống như những gì tưởng tượng sao? Các người đừng quên hắn đến từ đâu, người là là cán bộ góc núi Ung Bình, là cán bộ đi từ cơ sở lên trên, nếu thật sự các người muốn tính toán người ta đơn giản như vậy thì hắn đã sớm xuống mộ từ giai đoạn đầu ở Ung Bình rồi.
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng thản nhiên nói.
Vẻ mặt Phương Tiểu Nam chợt biến đổi, nàng há miệng muốn nó chuyện nhưng bị Khâu Hâm ngăn lại. Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Nghê Thu Nguyệt rồi nói:
- Chị Thu Nguyệt, em là người được chủ tịch Cao quan tâm từ nhỏ, có gì chị cứ nói đừng ngại.
Nghê Thu Nguyệt khẽ híp mắt, nàng nhìn chằm chằm vào Khâu Hâm rồi nói:
- Những gì các người bố trí ở Tam Môn Dục đối phó với Trương Thanh Vân quá nông cạn, chỉ cần xem xét vấn đề phòng giám sát không tiếp cận được Tam Môn Dục thì đã thấy bên trong sâu sắc thế nào.
- Phòng giám sát thị ủy không vào được, bọn họ không biết liên hệ với chính ủy quân khu sao? Hơn nữa bọn họ không vào được thì vì sao không truyền tin ra ngoài, cũng vì vậy mà hai người mới đắc ý ngồi ở đây.
Phương Tiểu Nam và Khâu Hâm đồng thời đứng dậy, vẻ mặt rốt cuộc cũng trở nên ngưng trọng. Nghê Thu Nguyệt nở nụ cười âm hiểm, nàng tiếp tục nói:
- Điều này ít nhất cũng có thể nói rõ hai nguyên nhân, một là Trương Thanh Vân có sự ăn ý với Bí thư Tạ, thứ hai, các người đừng quên trước khi Trương Thanh Vân đến Vũ Lăng thì đã từng đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch phòng giám sát tỉnh ủy.
- Dù là tình huống nào thì các người còn thấy tình hình đơn giản nữa không?
Phương Tiểu Nam và Khâu Hâm đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ sự bất an trong mắt đối phương, vì vậy mà bầu không khí trong phòng trở nên yên ắng. Lúc này khói nóng từ trong ấm trà bùng lên, bên ngoài vẫn là tuyết trắng xinh đẹp nhưng Khâu Hâm và Phương Tiểu Nam đã không còn tâm cảnh thưởng trà ngắm tuyết, vẻ mặt cả hai càng lúc càng ngưng trọng.
Không biết trải qua bao lâu, Phương Tiểu Nam mới nở nụ cười, nàng dùng giọng cơ trí nói:
- Chị Nghê, vì vậy mà chị lùi một bước sao? Chị sẽ không nhát gan như vậy đấy chứ? Những lời chị vừa nó ra thì có ý nghĩa gì? Thì thế nào? Cùng lắm là đám người cãi cọ nhau vài câu, việc này có giải quyết được đâu?
- Nếu là như vậy thì chúng ta có thể buông bỏ cho Trương Thanh Vân, chúng ta vẫn còn có rất nhiều lợi nhuận từ Từ Khê, chúng ta chỉ cần cẩn thận hơn một chút, sợ cái gì?
Nghê Thu Nguyệt không lên tiếng, vẻ mặt Khâu Hâm trở nên âm trầm, một lúc lâu sau hắn mới nói ra một câu:
- Đúng là không làm gì hơn, tôi tìm hắn hợp tác thì đối phương lại không nể tình, thật sự là hầm cầu tảng đá, vừa thối vừa cứng.
- Anh nói người nào? Công tử Tiểu Khâu?
Lông mày Nghê Thu Nguyệt chợt nhíu lại, vẻ mặt thoáng hiện nét tức giận.
Khâu Hâm chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt lập tức trở nên nhu hòa, hắn nở nụ cười ngượng ngùng nói:
- Chị Nghê, chị Nghê, đừng hiểu lầm, em sao có thể nói chị được? Dù gan lớn bằng trời cũng không dám, em đang nói tên khốn Trương Thanh Vân là hầu cầu tảng đá.
Trong lòng Nghê Thu Nguyệt chợt nhảy dựng, thiếu chút nữa đã loạn, vừa rồi thiếu chút nữa cũng đã lộ. Nhưng Khâu Hâm nói Trương Thanh Vân như vậy làm Nghê Thu Nguyệt cảm thấy khó chịu, nàng nở nụ cười lơ lửng rồi dùng giọng sâu sắc nói:
- Không phải tôi không biết điều mà người ta đang đợi, nghe tôi nói một câu, phải lập tức nhận lỗi với người ta, lúc đó cậu sẽ còn một con đường sống, nếu không thì, hì hì, cậu cứ chờ đấy.
Trong lòng Khâu Hâm chợt nổ ầm lên, cặp mắt hung ác nhìn Nghê Thu Nguyệt, hắn cảm thấy xương sống tê dại, trên lưng vã mồ hôi lạnh. Hắn đột nhiên ghĩ đến câu nói muốn rút chân của Nghê Thu Nguyệt, người này có thân phận gì? Chẳng lẽ Trương Thanh Vân có năng lượng lớn như vậy?
Khâu Hâm tính toán Trương Thanh Vân, đối phương cũng tính toán ngược trở lại với hắn sao? Tuy hắn cảm thấy không có khả năng này nhưng cũng biết rõ Nghê Thu Nguyệt đến đây không chỉ nói vài câu hù dọa suông. Cao gia tai to mặt lớn ở Giang Nam, Trương Thanh Vân đã trở thành kẻ địch của Cao gia, nếu không phải rơi vào cục diện khó gắng gượng thì Nghê Thu Nguyệt đồng ý bỏ chạy à?
Trong lòng Khâu Hâm thầm mắng Nghê Thu Nguyệt cố gắng hù dọa suông, trên mặt cũng không dám biểu lộ ra, hắn trơ mặt nói:
- Chị Nghê, chị chỉ điểm cho em biết, em và chị dù sao cũng là người cùng thuyền, nếu bị người ta tính kế thì ai cũng không may, phải không?
Trong mắt Nghê Thu Nguyệt lóe lên tinh quang, giọng nói trở nên lạnh như băng, nàng nói:
- Cậu uy hiếp tôi sao? Hừ, để rồi xem!
Nghê Thu Nguyệt nói xong thì trực tiếp chụp lấy áo khoác, Phương Tiểu Nam chợt kinh hoàng, nàng vội vàng tiến lên dùng giọng hòa giải nói:
- Công tử Tiểu Khâu cũng không có ý thế này, chị Nghê đừng hiểu lầm! Chúng ta không thể tự mình làm rối loạn chiến tuyến được, chị Nghê là đại nhân vật, mong chị bỏ qua cho.
Vẻ mặt Khâu Hâm trở nên rất khó chịu, hắn đã sớm ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời Cao gia nhưng vẻ mặt cũng không dám biểu lộ. Hắn không dám đắc tội với Cao gia, hơn nữa Nghê Thu Nguyệt lần này ăn to nói lớn, người ta nhân cơ hội đến đây đẩy tường.
Nghê Thu Nguyệt híp mắt nhìn Khâu Hâm, khi thấy hắn cũng đã bình ổn thì nhân tiện nói:
- Các người bị Trương Thanh Vân lừa gạt, truyền thông đến chỉ là kế hỏa mù. Ý muốn thật sự của hắn chính là...Vừa rồi anh Cao đã gọi điện, phòng giám sát tỉnh ủy đã có tin đồn, nghe nói tổ trưởng ủy ban kỷ luật đã có một phát biểu chấn động.
- Ủy ban kỷ luật sao?
Khâu Hâm nhướng mày.
Vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt chợt phát lạnh:
- Cậu còn chưa hiểu sao? Đầu súng của người ta chỉ vào tuyến du lịch dân tộc, hạng mục vừa được phê duyệt mà công trình đã được xây dựng hơn phân nửa, hì hì!
Vẻ mặt Khâu Hâm biến đổi toàn diện, tay hắn run lên đụng phải ấm trà, một âm thanh giòn tan vang lên, ấm trà vỡ nát. Hai mắt Khâu Hâm trở nên thất thần, hắn dùng giọng vô thức nói:
- Không thể nào.
- Á!
Sau nữa ngày Phương Tiểu Nam mới hét lên, vẻ mặt có chút trắng, tiến công là cách phòng thủ tốt nhất, Trương Thanh Vân rõ ràng rất am hiểu đạo lý này. Điều đáng ghê tởm chính là người này hành động mờ mịt, liên tục dùng hư chiêu, nếu không phải có Nghê Thu Nguyệt đến nhắc nhở thì kết quả như thế nào sẽ không thể biết được.
Phương Tiểu Nam nghĩ đến đây mà trong lòng phát lạnh, hơn nữa đối phương còn muốn kéo cả phòng giám sát và ủy ban kỷ luật tỉnh ủy vào cuộc, chẳng lẽ hắn thật sự có ăn ý với Tạ Minh Quân, nếu như thế thì ván cờ này quá đáng sợ.
- Tôi đã từng gặp qua Trương Thanh Vân ở công trường Tẩu Mã Hà huyện Từ Khê, lúc ấy tôi còn cảm thấy có chút kỳ quái, không ngờ.
Phương Tiểu Nam nói, nàng nói được một nửa thì cảm giác lòng bàn tay đầy mồ hôi. Thế cục chuyển biến quá đột ngột làm nàng không gà hóa cuốc, nàng biết rõ mình có thể bò ngang như cua ở Vũ Lăng cũng chỉ vì thỏa mãn dục vọng cho Âu Hiền Long. Nếu cục diện có diễn biến bất lợi thì đại cục sẽ đổ lên đầu Âu Hiền Long, hậu quả sẽ khó thể tưởng.
- Cốc, cốc!
Cửa bị người gõ vang, ba người đồng thời nhìn ra cửa, Khâu Hâm lên tiếng mời vào.
Lại là người đàn ông trung niên khi nãy, khi vào cửa thì lập tức nhìn thấy vẻ mặt người này không tầm thường. Hắn do dự một chút rồi nói:
- Giám đốc Khâu, hôm nay cuối cùng bí thư Trương Thanh Vân huyện Tang Chương cũng đã xuất hiện.
Khâu Hâm chợt nhảy khỏi ghế sa lông, hắn nói:
- Ở nơi nào?
- Điều này...Đang du lịch ở núi Tiên Nữ, đi theo còn có một người phụ nữ. Sau khi xem xét lai lịch thì đây chính là tổng giám đốc quỹ đầu tư Khánh Kỵ Triệu Giai Ngọc.
Người đàn ông dùng giọng cung kính nói, khi đang định nói vài lời nịnh hót thì thân thể Khâu Hâm đã mềm nhũn và ngồi phịch xuống ghế sa lông, hắn phất tay nói:
- Đi ra ngoài!
"Đúng là tên khốn không có lương tâm!"
Nghê Thu Nguyệt thầm mắng một câu, trong lòng bùng lên cảm giác không biết tên, đồng thời còn có hơi ê ẩm. Trương Thanh Vân quả nhiên giống như ma quỷ, nếu đụng vào hắn thì làm người ta rơi vào tình cảnh không thể kiềm chế.
Từ khi Nghê Thu Nguyệt và Trương Thanh Vân đấu trí ở Thành Đô đến khi hắn nắm trong tay quyền lực một phương, lúc này bốn phía đều là địch, trong ngoài khốn đốn. Nhưng Trương Thanh Vân vẫn lù lù bất động, tiêu sái tự nhiên, đùa giỡn đối thủ trong lòng bàn tay, hầu như mỗi ngày đều tình chàng ý thiếp. Những biến hóa này làm cho người ta phải than thầm, làm người ta bội phục, làm người ta mê muội.
Nghê Thu Nguyệt suy nghĩ miên man mà cảm thấy toàn thân nóng lên, bên dưới lại nhầy nhụa, lại căng cứng, vẻ mặt cũng trở nên đỏ rực. Lúc này Khâu Hâm đang ngồi trên ghế sa lông như chó chết, vẻ mặt âm tình bất định, rõ ràng đang suy tính mọi thứ.
Nghê Thu Nguyệt hiểu rõ nguyên nhân mà trong lòng phát lạnh, nàng biết rõ Khâu Hâm đã quê quá hóa giận, trong lòng bùng lên sát cơ. Nàng chậm rãi hít vào một hơi thật sâu, trong đầu vang lên lời nói của Trương Thanh Vân vào ngày hôm đó: "Nếu Khâu Hâm muốn sử dụng sách lược cá chết lưới rách thì em cũng đừng nên cảnh cáo hắn, em chỉ cần nói một câu: 'Một người lấy lên không được thả xuống không xong mới thật sự là kẻ đáng chết.'"
Câu nói này có tác dụng sao? Nghê Thu Nguyệt thầm buồn bực, một lúc lâu sau nàng mới lấy dũng khí, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên yên ổn, nói ra nguyên vẹn lời nói của Trương Thanh Vân.
Nghê Thu Nguyệt căn bản nói ra từng chữ, vì trong lòng có chút căng thẳng, sợ đổ thêm dầu vào lửa.
Vẻ mặt Khâu Hâm chợt biến đổi, hắn nhìn Phương Tiểu Nam. Lúc này vẻ mặt Phương Tiểu Nam rất nghi hoặc, nàng nhìn Nghê Thu Nguyệt, sau đó lại nhìn Khâu Hâm, cơ thể nàng bắn lên như bị rắn cắn, vẻ mặt xám trắng. Nàng đập túi xách xuống đất, tay đã run rẩy, nàng chỉ tay vào Khâu Hâm, vẻ mặt rất kích động.
Một lúc lâu sau Phương Tiểu Nam mới dùng giọng đứt quảng nói:
- Họ Khâu, anh...Anh muốn chết cũng đừng kéo tôi theo. Anh...Anh...Anh tin tôi chỉ cần gọi điện là có kẻ lập tức đến bắt anh đi không?
Vẻ mặt Khâu Hâm chợt biến đổi, chính hắn chỉ có một ý nghĩ lóe lên trong đầu mà thôi, không biết vì sao Phương Tiểu Nam lại kích thích như vậy? Nghê Thu Nguyệt thì quả thật không tin vào tai mắt của mình, nàng không ngờ Phương Tiểu Nam lại thất thường như vậy. Nếu không phải nàng hiểu rõ Trương Thanh Vân thì còn nghi ngờ rằng Phương Tiểu Nam là một người cùng trên đường với hắn.
"Tên này đúng là ma quỷ, là oan gia!"
Nghê Thu Nguyệt thầm nghĩ, nàng đứng dậy ho khan rồi kéo Phương Tiểu Nam lại bên cạnh dùng giọng ôn hòa nói.
- Tiểu Nam, bình tĩnh một chút, Khâu công tử sẽ không làm gì nữa đâu!
- Chị Nghê, tên này ngu như heo, chị bảo em phải tỉnh táo thế nào?
Phương Tiểu Nam tức giận mắng lớn, vẻ mặt ghê rợn như gặp quỷ sứ. Lúc này vẻ mặt Khâu Hâm cũng tái xám, nhưng Nghê Thu Nguyệt và Phương Tiểu Nam đều đứng cùng một phía, hắn không dám trở mặt, vì vậy đành phải suy nghĩ tìm cách đối phó.