Khi tiến vào trong huyện thành thì điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân lấy ra áp vào tai, sau đó hắn cau mày nói với Cảnh Chiến:
- Bưu Tử, tối nay cậu ở Từ Khê, ngày mai đi Vũ Lăng, cậu đặt một phòng ở khách sạn Vũ Lăng chờ tôi.
- Anh,... ....
Cảnh Chiến nói.
Trương Thanh Vân khoát tay cắt đứt lời Cảnh Chiến, hắn mở cửa chuẩn bị xuống xe rồi đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu nói:
- Nếu không thì ngày mai cậu đến xem xét tiểu đoàn Áp Tử Hà đóng ở dãy Hoàng Lĩnh, cậu nói rõ tình hình với tiểu đoàn trưởng Tiểu Uông, để bọn họ đến dẹp loạn, nhất định phải đảm bảo những ngày sau ở Tam Môn Dục không có náo loạn.
- Vâng!
Cảnh Chiến nói, hắn tuy không hiểu ý đồ của Trương Thanh Vân nhưng biết đã đến giai đoạn quan trọng, vì vậy mà không chút lề mề.
Trương Thanh Vân xuống xe, hắn đưa mắt nhìn Cảnh Chiến đi thật xa mới gọi điện cho Nghê Thu Nguyệt.
Nửa giờ sau, một chiếc Porche dừng dưới bóng cây trong công viên, Trương Thanh Vân kéo cửa xe ngồi vào bên trong.
- Anh rốt cuộc muốn làm gì? Sao gây ra náo loạn lớn như vậy?
Nghê Thu Nguyệt quay đầu dùng giọng quyến rũ nói.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn nàng:
- À, đã lâu không gặp em, phong thái của em vẫn như xưa.
Vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt chợt đỏ bừng lên, nàng liếc xéo Trương Thanh Vân, cặp lông mày bùng lên xuân ý, nàng lao người ra phía sau phóng vào lòng hắn, hai bờ môi áp vào nhau, bàn tay Trương Thanh Vân bóp mạnh cặp núi của nàng. Nàng vừa rên rỉ vừa thở dồn dập nói;
- Anh đúng là tìm chết, là người không có lương tâm, lâu như vậy mà không đến tìm em, em muốn... ....
Trương Thanh Vân ôm lấy Nghê Thu Nguyệt, bàn tay luồn vào trong áo, hắn nói:
- Đừng nói gì nữa, chỗ này không an toàn.
Nghê Thu Nguyệt trợn mắt:
- Hừ, bàn tay đang bóp ngực của người ta mà còn nói như vậy, em không cần quan tâm, ai bảo lâu như vậy mà anh không tưới tắm cho em.
Tuy Nghê Thu Nguyệt nói như vậy nhưng vẫn dịch ra một chút.
- Sao anh lại đụng vào Phương Tiểu Nam, người này chính là một con rắn độc, anh đấy, anh đấy!
Nghê Thu Nguyệt sẵng giọng nói.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười lạnh:
- Không phải chỉ là một địa đầu xà quấn lấy Âu Hiền Long sao? Ngay cả em cũng phải sợ sao?
Nghê Thu Nguyệt chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, Trương Thanh Vân vỗ vai nàng nói:
- Em phải nhớ kỹ, dù là vua ở Vũ Lăng anh cũng phải tranh đấu, em có thể nể mặt Phương Tiểu Nam, anh thì không.
- Người theo sau đít Phương Tiểu Nam có rất nhiều, nhưng nhược điểm lớn nhất của người này chính là cảm giác hài lòng, nhưng chỉ số thông minh lại rất thấp. Anh đắc tội với cô ta chủ yếu là lợi dụng, không cần phải nể mặt làm gì.
- Anh đúng là rắc rối!
Nghê Thu Nguyệt sẵng giọng, nàng dùng tay kéo tay Trương Thanh Vân đặt trên ngực mình nói:
- Anh nói đi, em biết rõ anh đang tính kế!
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt không nhịn được, bàn tay bóp thật mạnh, cảm giác no mềm khoan khoái. Nghê Thu Nguyệt này đúng là, nhiều lúc làm kẻ khác không thể nhịn, nhiều lúc làm người ta không nói được lời nào.
- Lái xe, đêm nay chúng ta làm việc, anh sẽ cho em chết.
Trương Thanh Vân nói.
- Anh đúng là đáng chết, là lưu manh!
Nghê Thu Nguyệt dùng giọng chán ngán nói, nhưng thân thể chợt chuyển động, nàng trườn về phía trước như lươn, sau đó khởi động xe phóng đi như chớp.
Hai người tiến vào một căn biệt thự ở Vũ Lăng, vừa tiến vào cửa hai con thiêu thân đã ôm chầm lấy nhau, xuân ý dào dạt. Trương Thanh Vân luồn tay vào trong áo Nghê Thu Nguyệt, vài tháng không gặp hắn cảm giác được sự động tình của nàng ào ạt như sóng dữ, bộ ngực căng cứng no mềm, hắp bóp mạnh làm nàng rên rỉ.
Nghê Thu Nguyệt vội vàng cởi quần áo của Trương Thanh Vân, sau đó cởi quần áo của chính mình, thân thể nóng lên như lửa đốt, bàn tay Trương Thanh Vân di chuyển xuống bên dưới, nóng như lửa, ướt đẫm. Nàng dùng hai tay quấn lấy cổ, môi liền môi, hai chân quắp lấy eo Trương Thanh Vân. Sau khi đã ổn định nàng dùng tay điều khiển cây sắt bên dưới tiến vào hang động ướt đẫm và chật khít. Hai tiếng rên rỉ tiêu hồn vang lên, Trương Thanh Vân dùng tay bợ bên dưới Nghê Thu Nguyệt, hắn liên tục hất lên, róc rách như suối nguồn.
Hai người cứ như vậy mà tiến vào phòng rồi ngã xuống giường. Trương Thanh Vân hoạt động mạnh như vũ bão, Nghê Thu Nguyệt liều chết giữ chặt lấy hắn. Nàng cảm thấy không đủ, chưa đủ, cảm giác tuyệt vời ùa đến, hai con thiêu thân ôm lấy nhau thành một khối, hoạt động cấp tốc, một lúc lâu sau dần trở về trạng thái yên tĩnh.
Trương Thanh Vân đốt một điếu thuốc, Nghê Thu Nguyệt quấn lấy hắn như bạch tuộc, nàng lẳng lặng hưởng thụ dư âm nóng hừng hực trong người.
- Anh thật sự muốn đưa chuyện này lên truyền thông sao?
Một lúc sau Nghê Thu Nguyệt mới chậm rãi nói.
- Điều này phải xem vào hoạt động của em, nếu em không làm được thì rõ ràng rất bất đắc dĩ.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
- Anh cho rằng điều này có lợi sao?
Nghê Thu Nguyệt nói:
- Anh đừng quên nếu chyện này nếu làm lớn thì bọn họ cũng học theo, chưa chắc kẻ nào có lợi.
- Cái gì mà bọn họ, em phải nói là chúng ta, anh và em bây giờ đang đứng vào thế đối lập.
Trương Thanh Vân nói.
Nghê Thu Nguyệt co quắp miệng nhưng trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nàng thầm nghĩ Trương Thanh Vân chính là như vậy, chuyện gì cũng có lòng tin. Nếu nói về mưu kế thì những gì Trương Thanh Vân sử dụng hoàn toàn khác biệt với người khác, nhìn qua có vẻ bình thản không có gì nhưng hắn lại nắm chắc tiến lui, giống như tung lưới cũng giống như mở lưới, cá có thể vào, có thể ra.
Nếu cá lớn và vũng vẫy quá mạnh thì cũng có thể rách lưới, chỉ có những kẻ kinh nghiệm mới biết giữ vững độ mạnh yếu của lưới, có thể đưa, có thể đẩy, hoàn toàn bao phủ làm con cá không thể động đậy.
- Thanh Vân, thật ra anh cũng không cần phải làm như vậy, nếu anh tình nguyện thì em hoàn toàn có thể đưa tai họa chuyển lên người Hà Tuấn, sẽ đổ hết lên đầu Lưu Thần.
Nghê Thu Nguyệt khẽ nói.
- Sao? Em có ý gì?
Trương Thanh Vân dùng giọng hăng hái nói.
Nghê Thu Nguyệt cười hì hì nói:
- Còn không phải rất đơn giản sao? Để phóng viên truyền thông tìm hiểu thêm chút tin tức về Lưu Thần, em sẽ sắp xếp người tung tin ở thị ủy, lãnh đạo thị ủy sẽ không biết ai kéo truyền thông đến sao? Việc xấu không đồn ra ngoài, Lưu Thần chắc chắn sẽ lãnh hậu quả.
Thân thể Trương Thanh Vân chợt động, hắn đột nhiên đứng thẳng người, sau đó chậm rãi đến cửa sổ kéo màn. Hắn ngồi xuống, hít vào một hơi thuốc thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra. Không thể không nói Nghê Thu Nguyệt giỏi tính toán, đây là kế sách một đá trúng hai chim, rất hấp dẫn.
Cũng vì vậy mà Trương Thanh Vân hắn có thể ở Tang Chương ép Lưu Thần và Sở Cảnh không ngẩng đầu lên được. Hắn đột nhiên nhớ đến Hoàng Tân Quyền, nếu đã định vị vấn đề thì thủ đoạn phải mạnh mẽ, phải cứng rắn như đá.
Thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn có thể như kế hoạch này sao? Đây là yếu thế, sau này Khâu Hâm, Phương Tiểu Nam và đám lãnh đạo thị ủy sẽ càng kiêu ngạo. Hơn nữa sau này muốn phát triển hạng mục gì cũng cực kỳ khó khăn, khó có tiếng nói.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới lắc đầu nói:
- Không được, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, Lưu Thần đã ở trong huyện Tang Chương, anh muốn thì sẽ tự mình ra tay, sao có thể để người ngoài tự tiện khua tay múa chân với người của mình.
- Anh!
Nghê Thu Nguyệt nói, thân thể cũng dựng lên, Trương Thanh Vân quay đầu lại nhìn chằm chằm vào nàng. Nghê Thu Nguyệt cảm thấy tất cả "tòa thiên nhiên" của mình đều lộ ra trước gió, vẻ mặt cũng hơi đỏ lên, vì vậy lại rụt vào.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười, vẻ mặt hắn dần trở nên lạnh lùng:
- Em đi theo chân bọn họ, có thể nói khu du lịch ở Từ Khê rất hiềm nghi, chưa từng thấy hạng mục nào mới phê duyệt được bốn năm ngày mà công trình đã hoàn thành hơn phân nửa. Ai là kẻ có trách nhiệm với toàn bộ công trình, điều này có nghĩa là gì?
- Nếu làm việc quá phận, hì hì, có hại lớn, trong lòng bọn họ biết rất rõ.
Nghê Thu Nguyệt chợt ngẩn ngơ, trong ánh mắt chợt hiện lên cái nhìn quái dị, trong lòng thầm nghĩ Trương Thanh Vân đã thay đổi, hành động đường hoàng và cực kỳ có trách nhiệm. Triệu gia từ bỏ hắn nhưng hắn lại biết được điều gì nên làm điều gì không, buông tha kế hoạch đâm đao sau lưng Lưu Thần, bỏ qua cơ hội đả kích Hà Tuấn.
Nghê Thu Nguyệt biết rõ đây là một biểu hiện tự tin một cách cực đoan, biết đâu trong mắt hắn Hà Tuấn tuyệt đối không phải điều gì đáng uy hiếp.
Hơn nữa phương pháp hành động của Trương Thanh Vân đã tàn nhẫn hơn, bỏ ra một cái giá lớn như vậy, đáng giá sao?
- Thu Nguyện, là người nắm quyền một phương thì phải vì nhân dân, tâm tính cũng khác biệt. Hành vi của anh lúc nào cũng phải suy nghĩ cho hơn trăm ngàn dân chúng huyện Tang Chương.
- Không phải anh bướng bỉnh mà các người ép quá đáng, lòng muông dạ thú, lòng tham không đáy. Tuyến du lịch này vài chục năm chưa được động đến, nhưng các người vẫn còn cảm thấy chưa đủ, lại gây náo loạn để Tang Chương phải chú ý, có thể nhịn nhưng không thể nhẫn.
- Nghe một lời của anh, Phương Tiểu Nam và Khâu Hâm thật ra sắp đến kiếp số, em tốt nhất là nhanh chóng rút tay, người mất đi tâm kính sợ thì sẽ sống không được bao lâu nữa.
Trương Thanh Vân chậm rãi nói.
Nghê Thu Nguyệt thầm rùng mình, không ngờ Trương Thanh Vân lại nói như vậy, hắn đang quan tâm đến mình sao? Nàng nghĩ đến đây thì không còn gì phải xấu hổ, nàng vụt khỏi chăn chạy đến ôm chầm lấy Trương Thanh Vân từ phía sau, bộ ngực lớn và hai núm vú màu đỏ hồng liên tục ma xát qua lại.
Thân thể Trương Thanh Vân chợt nóng lên, phía dưới lại có phản ứng, hắn xoay người ôm lấy Nghê Thu Nguyệt. Hai người hôn nhau thật sâu, bên dưới Nghê Thu Nguyệt cũng đã ướt sũng, nàng dùng tay cầm lấy cây sắt của Trương Thanh Vân đưa vào trong động đào. Lúc này Trương Thanh Vân cũng nhấc một chân Nghê Thu Nguyệt lên, môi liền môi, thân thể chuyển động, lại một lần chạy nước rút.
... ...
Ở một nơi khác, trên một chiếc giường lớn cũng có một cặp nam nữ đang bày trò giống như vậy. Hai kẻ này rền rỉ, bàn tay tên đàn ông bóp mạnh bộ ngực của người nữ làm vang lên những tiếng rên tiêu hồn, hắn hoạt đông khá mạnh, thân thể liên tục lên xuống, người phụ nữ dùng chân quắp lấy hông, liên tục đưa người lên. Nhưng người này không có công lực như Trương Thanh Vân, chỉ sau hơn chục lần lên xuống đã thở hồng hộc, thân thể co giật, sau đó trở nên mềm nhũn. Hắn nằm trên người phụ nữ mà khoát tay nói:
- Không được, không được, gần đây vào quá nhiều, thân thể đã yếu, hôm nào phải dùng thuốc để bổ sung mới được.
Người phụ nữ hừ một tiếng chưa thỏa mãn, nàng ôm chặt lấy cổ người đàn ông, hạ thân liên tục đưa lên đưa xuống, bắt đầu làm nũng.
- Bốp!
Người đàn ông lật người sang một bên vỗ mạnh vào mông người phụ nữ rồi nói:
- Em nói đi, rốt cuộc em gây loạn ở mỏ quặng Tam Môn Dục làm gì? Muốn gây xôn xao dư luận à?
Giọng người đàn ông khá lớn, rõ ràng là Âu Hiền Long.
- Hì hì, anh đoán xem!
Người phụ nữ nói, là Phương Tiểu Nam, nàng cười rất quyến rũ, cặp mắt như chảy ra nước.
- Em làm việc phải có chừng mực thôi, ở Giang Nam mà đắc tội với Hà gia quá mức, cuối cùng cũng không có lợi.
Âu Hiền Long nói.
- Cái gì mà Hà gia? Bí thư huyện Tang Chương không phải họ Trương à? Tiểu tử kia còn trẻ mà tính tình quá kiêu ngạo, ngay cả chủ tịch thành phố mà cũng không xem ra gì.
Phương Tiểu Nam lầm bầm nói.
- Chủ tịch thành phố sao?
Gương mặt Âu Hiền Long lộ ra vẻ cổ quái, hắn nói:
- Ngay cả cháu gái của trưởng phòng thương nghiệp Trương Thanh Vân cũng dám rờ vào, trên thế giới này có chuyện gì mà hắn không dám làm? Nếu em chọc hắn thì đúng là gặp phải đối thủ khó chịu rồi.
- Cái gì? Cái gì mà người cháu gái của trưởng phòng thương nghiệp, anh nói rõ một chút đi?
Phương Tiểu Nam nói, vẻ mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Em hỏi nhiều như vậy làm gì? Không biết chống mắt lên nhìn đường sao?
Âu Hiền Long dùng giọng nghi ngờ nói.
- Anh nói rõ một chút đi!
Phương Tiểu Nam vặn mìn như rắn, nàng nói:
- Cái gì mà là đối thủ, em muốn xem lần này hắn xoay sở thế nào, chọc giận bà thì bà sẽ cho hắn ăn trọn.
Âu Hiền Long nhướng mày, thân thể hắn chợt dựng lên:
- Em càng nói càng làm càn, em định làm gì? Anh đã nói rồi, em và hắn đấu với nhau thì được nhưng nếu muốn ăn trọn hắn thì, hì hì!
Nói đến phần sau thì vẻ mặt Âu Hiền Long trở nên cực kỳ dữ tợn.
Thân thể Phương Tiểu Nam chợt cứng đờ, trong trí nhớ của nàng chưa từng khi nào thấy Âu Hiền Long nghiêm khắc với mình như vậy, hôm nay rõ ràng rất khác thường. Tất nhiên chuyện gì cũng phải có nguyên nhân, vì vậy vẻ mặt Phương Tiểu Nam chợt biến đổi, thân thể nàng mềm nhũn ra, bộ dạng xinh đẹp động lòng người, nàng dùng tay đưa bàn tay của Âu Hiền Long lên ngực mình.
Vẻ mặt Âu Hiền Long chợt khựng lại, khóe miệng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Vũ Lăng không phải địa phương hắn có thể mặc cả, lão gìa Tạ Minh Quân kia sẽ nhìn chằm chằm vào mình, nếu Trương Thanh Vân thật sự gặp chuyện không may mà có liên quan đến mình, kết quả có thể nghĩ ra được.
Vứt bỏ nhân tố Hoàng Tân Quyền thì cũng còn Triệu gia, tuy Trương Thanh Vân và Triệu gia đã trở mặt nhưng bên trong vấn đề này có bao nhiêu thật giả? Người ngoài sao biết được? Hơn nữa quân đội của Triệu gia rất mạnh ở Giang Nam, bóp chết Âu Hiền Long chỉ giống như giết kiến.