Cả ngày hôm nay Trương Thanh Vân ở lại trong nhà Cảnh Sương, lúc này Cảnh Sương cũng không còn rụt rè, nàng hoàn toàn biến căn phòng thành ổ tình yêu của hai người.
Sau khi trải qua ân ái nồng thắm, Trương Thanh Vân cuối cùng cũng hơi mệt, hắn châm một điếu thuốc, giai nhân rúc vào lồng ngực. Hai người không nói lời nào giống như đang phục hồi lý tính.
- Thanh Vân, Triệu tiểu thư cũng không phải người sung sướng gì, anh có thể gánh vác cô ấy được không?
Cảnh Sương khẽ nói.
Trương Thanh Vân chợt nhúc nhích người, ánh mắt hắn dừng lại ở Cảnh Sương:
- Vì vậy em mới chia xẻ tư liệu cho cô ấy, em là điển hình tiên tiến còn chưa đủ, lại muốn kéo cả cô ấy lên sao?
Cảnh Sương đỏ mặt, nàng cúi đầu, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói:
- Em làm đều vì anh!
Trương Thanh Vân cau mày, hắn hút thuốc mà không nói câu nào, hai người lại trở nên trầm mặc.
- Thanh Vân, em và anh ở cùng một chỗ trải qua nhiều mưa gió còn có gì không nhìn rõ nhau? Không nên quá xem xét thân phận, nếu không sẽ rơi xuống tiểu thừa.
Cảnh Sương nói.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Cảnh Sương, trong lòng run lên, hay cho một câu qua nhiều sương gió, mình trải qua vài năm phong trần đã có thêm nhiều kinh nghiệm, lại quên mất Cảnh Sương cũng như vậy. Nàng cũng bị liên quan mà xuất ngoại lưu lạc, sau đó quay về nước kinh doanh, sợ rằng kinh nghiệm cũng không ít hơn mình, rõ ràng cũng có cảm ngộ với khá nhiều tình tiết. Trương Thanh Vân có thay đổi vì Ung Bình, chẳng lẽ Cảnh Sương thì không?
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì ôm Cảnh Sương thêm chặt, Cảnh Sương giống như cũng hiểu được ý nghĩ của hắn, nàng vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn, rất sâu, rất sâu.
- Em đã nhìn rõ mọi chuyện như vậy, sao còn muốn trốn tránh anh?
Trương Thanh Vân nói.
Cảnh Sương ừ một tiếng, nàng vùi đầu vào nách Trương Thanh Vân rồi thở một hơi. Trương Thanh Vân cảm thấy hơi ngứa mà khẽ cười một tiếng, Cảnh Sương cười hì hì nói:
- Người ta sợ anh không nhìn rõ, sợ anh nằm trên giường với một người phụ nữ khác mà trong lòng lại nghĩ đến một người phụ nữ khác.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn chợt ngẩn ngơ, Cảnh Sương nói như vậy có ý gì? Nói mình nằm cùng Triệu Giai Ngọc nghĩ đến nàng, hay nói nằm với nàng mà nghĩ về người khác? Người phụ nữ này rõ ràng trải qua kinh nghiệm mưa gió thì những câu ghen tuông tục tằn thông qua miệng của nàng lại rất có ý vị.
- Được rồi, được rồi, dậy nấu cơm thôi, anh đói bụng rồi.
Cảnh Sương nói, nàng vừa nói vừa dùng trán đụng vào đầu Trương Thanh Vân, hơi thở như hoa lan.
Hạ thân Trương Thanh Vân chợt nóng lên, hắn lại dựng ngược dậy, Cảnh Sương ý thức được sự biến đổi của Trương Thanh Vân, nàng vội nàng nhảy ra và cười nói:
- Không được, không được, bây giờ tuyệt đối không được.
Trương Thanh Vân cười hì hì vài tiếng, hắn đang định đứng lên truy đuổi Cảnh Sương thì chuông điện thoại vang lên không ngừng.
Trương Thanh Vân thầm mắng một câu mất hứng, hắn lấy điện thoại, thì ra Quách Tuyết Phương gọi đến, xem ra hôm nay không nhất định sẽ ăn tối với Cảnh Sương.
- Thế nào mà gọi cả buổi mới chịu nghe? Đang làm chuyện khanh khanh ta ta hay sao mà không nghe điện?
Trong điện thoại vang lên giọng nói giễu cợt của Quách Tuyết Phương.
- Biết rõ đang làm chuyện em và tôi mà còn gọi à?
Trương Thanh Vân lập tức phản kích.
Đầu dây bên kia trở nên buồn bực, sau đó ngượng ngùng cười vài tiếng, Quách Tuyết Phương nói:
- Anh đang ở đâu vậy, tôi đã đến Thành Đô.
- Cô đến thăm hỏi chú Hoàng trước đi, tối nay chúng ta sẽ gặp mặt!
Trương Thanh Vân nói.
Quách Tuyết Phương hừ một tiếng nói:
- Kính xin anh xem xét thời gian cho rõ ràng, cũng không biết khi nào thì mới là buổi tối của anh?
Trương Thanh Vân ngây ra như phỗng, hắn nhìn đồng hồ treo tường mà giật mình. Cả ngày nằm trên người đẹp, trầm mê ân ái, bây giờ đã hơn năm giờ chiều, hắn ngượng ngùng cười nói;
- Bảy giờ tối, chúng ta gặp nhau ở khách sạn Vienna!
Trương Thanh Vân nói xong thì cúp điện thoại, hắn đứng dậy mặc quần áo. Cảnh Sương không nói điều gì, nàng đi đến hỗ trợ như một người vợ bé, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng nói:
- Có người vợ nào như em sao? Không hỏi anh đi đâu à?
Cảnh Sương co quắp miệng, nàng lại cười nói:
- Hỏi làm gì? Dù sao tối nay anh cũng đâu đến đây?
Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã cắn lưỡi, hắn thầm mắng mình lắm miệng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Triệu Giai Ngọc nằm ngủ co rúc. Hắn thầm nghĩ nếu đêm nay không về thì chẳng biết Triệu Giai Ngọc sẽ ngủ nghỉ thế nào.
Đột nhiên Trương Thanh Vân cảm giác được sau lưng mềm mại, Cảnh Sương đang ôm lấy hắn từ phía sau, nàng khẽ nói:
- Đi thôi, đi thôi, em nói giỡn mà, tối nay em phải về Hoàng Hải.
- Sao?
Trương Thanh Vân quay đầu, Cảnh Sương cười duyên một tiếng rồi lấy ra một tấm vé máy bay như ảo thuật, nàng cười nói:
- Người ta bây giờ là nữ doanh nhân, anh cho rằng em sẽ dừng lại ở Thành Đô nhỏ bé này sao?
- Anh tiễn em!
Trương Thanh Vân nói.
Cảnh Sương lắc đầu, nàng nói:
- Xem kìa, xem anh kìa, vẫn là bộ dạng như cũ, anh tiễn thì em sẽ không đi Hoàng Hải sao? Anh còn có việc của mình, số điện thoại của em cũng không đổi, nhưng chẳng qua có thêm một số mới mà thôi, không nhận điện thoại của anh có nghĩa là không muốn anh thêm bận rộn.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, Cảnh Sương cười nũng nịu, nàng rất đắc ý, nàng từ phía sau đẩy giúp Trương Thanh Vân ra cửa, sau đó duỗi dầu phất tay, không đợi Trương Thanh Vân kịp phản ứng đã đóng ầm cửa lại.
Trương Thanh Vân liên tục giơ tay lên mấy lần, cuối cùng cũng không nhấn chuông mà đi xuống thang máy với một bụng tâm tư. Cảnh Sương đã có thay đổi, nàng trưởng thành hơn, đây vốn là chuyện rất đáng vui nhưng Trương Thanh Vân lại cảm thấy trong lòng có chút thất lạc, đây là lỗi của hắn.
Trương Thanh Vân lái xe đến cổng Vienna, khi xe dừng lại bên cổng, hắn vừa định mở cửa thì một chiếc xe phóng đến ngay bên cạnh và mở cửa ra. Người đi xuống là một phụ nữ, đã có tuổi, xinh đẹp hơn người nhưng đầu và mắt rất cao, nàng trợn mắt với Trương Thanh Vân.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt cảm thấy có chút khó chịu, xuống xe như vậy mà được sao? Nếu cứ xuống xe như người phụ nữ này thì bãi đậu xe còn được bao nhiêu chỗ trống, ít nhất xe cách xe hai mét mới mở cửa được chứ?
Trương Thanh Vân cố gắng nhịn, hắn chậm rãi mở cửa xe rồi khẽ híp mắt, có một người rất quen đứng trước cổng. Thì ra là Hà Tuấn, bên cạnh hắn có một ngươi đàn ông cao lớn, mặc tây trang đeo giày đen, mặt mũi sáng sủa.
Người phụ nữ nhìn thấy Hà Tuấn thì vội vàng tiến lên nghênh tiếp, nàng nở nụ cười nũng nịu:
- Hà công tử, đã bắt anh phải chờ rồi, đây chính là chủ tịch Lưu huyện Tang Chương sao? Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, không phải oan gia không gặp mặt, không ngờ ở tỉnh thành lại gặp được người sắp hợp tác với mình. Người đàn ông kia có lẽ là Lưu Thần, nhìn độ tuổi có vẻ ngang với Lệ Cương, nói là tuổi trẻ cũng có chút gượng ép.
Hà Tuấn vẫn nở nụ cười rạng rỡ, hắn tiến lên vươn tay nói:
- Tổng giám đốc Phương, mấy tháng không gặp không ngờ chị... ....
Hà Tuấn vừa nói được một nữa thì đột nhiên ngẩn ngơ, hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân, cặp mắt sững sờ, thân thể đờ đẫn.
Người phụ nữ được gọi là giám đốc Phương lập tức quay đầu cùng Lưu Thần nhìn về phía Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng gật đầu với Hà Tuấn nói:
- Nhân sinh thường tương phùng, không ngờ chỉ ngẫu nhiên đến Thành Đô mà có thể gặp được Hà công tử, cũng muốn đến thăm hỏi bí thư Hà một lần.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa tiến lên vươn tay ra, vẻ mặt Hà Tuấn có chút khó coi, hắn lạnh giọng nói với Lưu Thần:
- Hì, anh họ, vị này chính là bí thư huyện ủy Tang Chương Trương Thanh Vân, mọi người có thể ra mắt nhau.
Lưu Thần chợt ngẩn người, hắn há miệng mà không lên tiếng, có lẽ vì quá trùng hợp, có lẽ vì khiếp sợ Trương Thanh Vân quá trẻ, dù sao thân thể cũng rất cứng nhắc.
Trương Thanh Vân hạ tay xuống, trên mặt vẫn là nụ cười:
- Ha ha, đã nghe trưởng phòng Vương nhắc đến anh, trước nay vẫn chưa từng gặp mặt, không ngờ có thể gặp anh ở tỉnh thành. Chào anh, tôi đại biểu cho đảng ủy Tang Chương sớm nghênh đón anh!
Lưu Thần vươn tay ra rất cứng nhắc, hắn nắm chặt tay Trương Thanh Vân, trên mặt lộ ra nụ cười rất mất tự nhiên, nói:
- Bí thư Trương, anh khách khí rồi.
- Hừ!
Hà Tuấn bên cạnh khẽ hừ một tiếng, lông mày nhíu lại thành một khối. Hắn thầm mắng Lưu Thần không ra gì, mình phải mất rất nhiều quan hệ mới đưa hắn đến Tang Chương, nào ngờ còn chưa kịp đến nhận chức thì khí thế đã thua Trương Thanh Vân không biết bao nhiêu phần. Nhưng rõ ràng khí chất của Trương Thanh Vân cũng biến đổi quá lớn, chỉ ở bên dưới vài ngày đã trở thành vua con, hình như đuôi đang vung lên khá cao.
Nhưng hình như Trương Thanh Vân đã quên sau lưng không còn Triệu Truyền, như vậy còn gắng gượng được bao lâu. Hà Tuấn vừa nghĩ đến đây thì vội hỏi:
- Thanh Vân, giới thiệu cho cậu, vị này chính là Phương Tiểu Nam tổng giám đốc công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng, là bạn bè kinh doanh nhiều năm với tôi. Hôm nay tôi đưa anh họ đến để giới thiệu làm quen, anh họ tôi còn chưa nhận chức nhưng tâm ý đã đến Tang Chương rồi.
Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn nhìn về phía người phụ nữ Phương Tiểu Nam, hắn đã từng nghe nói về công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng, là công ty lệ thuộc trực tiếp, giám đốc còn trẻ như vậy sao?
Chỉ cần nhìn bộ dạng của Phương Tiểu Nam thì thấy có chút thận trọng, thật ra không phải là không kiêu ngạo. Trương Thanh Vân nghĩ đến tình cảnh người này xuống xe lúc nãy mà gật đầu về phía nàng rồi thản nhiên nói:
- Chào chị!
Giọng nói của Trương Thanh Vân rất bay bổng.
Phương Tiểu Nam liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân lại nhìn về phía Lưu Thần nói:
- Anh Lưu, hôm nay tôi và anh gặp mặt lần đầu tiên, anh còn chưa đến nhận chức mà đã biết lo cho kinh tế huyện Tang Chương làm tôi cảm thấy rất vui, cũng rất chờ mong. Đợi đến khi chính thức được bổ nhiệm thì tôi nhất định sẽ dẫn đầu tất cả ban ngành Tang Chương dọn nhà quét sàn đón chân anh, ha ha!
- Chủ tịch Lưu, hôm nay anh mời tôi bàn luận về vấn đề du lịch huyện Tang Chương, nhưng tôi thấy hình như vị bí thư Trương này cũng không nhiệt tình cho lắm. Xem ra anh mất công toi rồi.
Phương Tiểu Nam đột nhiên nói, giọng điệu cao vút, vẻ mặt khó coi. Tang Chương là một huyện trong góc bò tó của Vũ Lăng, là một huyện rớt về phía sau, nàng căn bản không thèm quan tâm. Nhưng một bí thư huyện ủy mà dám tỏ thái độ như vậy với mình, xem ra đã không muốn lăn lộn ở Vũ Lăng nữa rồi.
Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng cảm thấy chán ghét Phương Tiểu Nam đến cực điểm, hắn thản nhiên nói:
- Phương tiểu thư cứ nói quá, du lịch sinh thái ở Tang Chương tốt nhất phải nói chuyện ở Vũ Lăng, tùy tiện đến Thành Đô, phô trương quá mức, điều này không có lợi với cả hai bên. Dù sao công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng cũng được mở ở Vũ Lăng, chị nói xem có đúng không?
Phương Tiểu Nam chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt chợt trở nên lạnh ngắt. Lời nói của Trương Thanh Vân rất xảo quyệt, phô trương quá mức sao? Không phải là chẳng có ý tứ giao dịch à?
Vẻ mặt Hà Tuấn và Lưu Thần cũng trở nên rất khó coi, lời nói của Trương Thanh Vân không chỉ chĩa về phía Phương Tiểu Nam, hai người cũng có phần bên trong. Hà Tuấn định mở miệng thì Trương Thanh Vân đã cười ha hả nói;
- Tất nhiên, chị là bạn bè của Hà công tử, anh ấy ra mặt giới thiệu chị gặp gỡ anh Lưu cũng coi như là tiếp xúc sơ bộ, tôi sẽ không tham dự, hơn nữa tối nay tôi cũng không có thời gian. Ha ha, để hôm nào đó quay về Vũ Lăng tôi sẽ mở tiệc rượu chuộc tội, ha ha!
Trương Thanh Vân liên tục tấn công làm ba người Hà Tuấn lúng túng tới cực điểm, đồng thời cũng biết được sự lợi hại của Trương Thanh Vân. Phương Tiểu Nam không cần biết, trong lòng tức giận đến cực điểm, ở Vũ Lăng ai dám động đến mình? Làm gì có vị chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy ở huyện nào không cung kính với mình? Công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng là của mình, chỉ cần mình ra tay sẽ quyết định thành tích của đám quan lại này, nào ngờ hôm nay lại bị một tên bí thư huyện ủy một vùng chó ăn đá gà ăn sỏi ngáng chân rơi vào tình cảnh đáng xấu hổ, cơn tức này sao có thể nuốt trôi?
Nhưng dù sao đây cũng là tỉnh thành, Hà Tuấn không động thì Phương Tiểu Nam nàng cũng không dám mở miệng. Nàng trong lòng thầm mắng Hà Tuấn uất ức, bình thường không phải to mồn lắm sao? Hôm nay gặp một tên nhà quê sao tay chân đông cứng hết lại như vậy?
Phương Tiểu Nam nào biết Hà Tuấn rất khó xử? Hà Tuấn vừa đố kỵ vừa căm hận Trương Thanh Vân, nhưng hắn cũng biết đối phương vừa là hầm cầu vừa là tảng đá, vừa thối lại vừa cứng, dù ra oai và đùa giỡn thì phải tìm người thức thời mới có tác dụng. Trương Thanh Vân là ai? Một tên khùng dám kéo Triệu tiểu thư bỏ cả Triệu gia chạy đi, hắn sẽ để ý đến Hà Tuấn sao?
Huống hồ Trương Thanh Vân cũng đã lăn lộn lâu năm ở tỉnh ủy, có quan hệ rộng, bí thư tỉnh ủy Hoàng Tân Quyền và chủ tịch Vi Trung Quốc đều có liên quan. Người ta có bối cảnh có quan hệ ở tỉnh thành, hơn nữa còn có Triệu Giai Ngọc... ....
Hà Tuấn vừa nghĩ đến Triệu Giai Ngọc thì trong lòng chợt ảm đạm, những ghen ghét khôn cùng liên tục đánh sâu vào lý trí của hắn, vì vậy mà tình cảnh có chút giằng co.
Một tiếng két vang lên, một chiếc xe màu trắng bạc dùng lại bên cạnh Trương Thanh Vân, cửa sổ xe hạ xuống, Quách Tuyết Phương lò đầu ra nở nụ cười, nàng thản nhiên nói:
- Kẹt xe rồi à? Anh không nể mặt ai sao?
Hà Tuấn chợt ngẩn ngơ, hắn hơi há miệng nhưng không dám lên tiếng. Hắn dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng chẳng có tư vị gì. Hắn biết Quách Tuyết Phương, là tiểu thư Quách gia, là người nổi danh nóng tính và hoang dại, vì sao tiểu tử Trương Thanh Vân lại có liên quan đến Quách gia chứ?
- Xin lỗi, Hà công tử, Phương tiểu thư, khách của tôi đã đến, tôi đi trước!
Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn cau mày nhìn Quách Tuyết Phương:
- Đi đậu xe đi, chẳng lẽ để xe đây sao?
- Đồ nhà quê, xe còn phải tự mình chạy vào đậu sao?
Quách Tuyết Phương co quắp khóe miệng, trên mặt là một nụ cười. Nàng kéo cửa xe rồi bước xuống với bộ dạng cực kỳ tao nhã, đã sớm có nhân viên tiến lên, Quách Tuyết Phương ném chìa khóa vào trong tay người này. Đột nhiên nàng nhìn thấy Hà Tuấn, trên mặt có chút cảm giác cổ quái.
- Chào Quách tiểu thư!
Hà Tuấn tiến lên cười nói, giọng điệu rất cung kính.
Quách Tuyết Phương nở nụ cười sâu sắc, nàng nói:
- Tốt, tốt!
Quách Tuyết Phương lại nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói:
- Anh được đấy, xem ra hôm nay tôi không đến thì các anh sẽ quyết đấu với nhau!
Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên lúng túng, người phụ nữ này đúng là nói lời không suy nghĩ, hắn trợn mắt nói:
- Nói lung tung, chúng ta đã lâu không gặp, ngẫu nhiên gặp mặt tâm sự vài lời mà thôi.
Quách Tuyết Phương đảo mắt, nàng nhìn thấy Phương Tiểu Nam, cặp mày chợt nhíu lại:
- Ủa, đây là bạn gái của Hà công tử sao?
Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã hôn mê, Quách Tuyết Phương đúng là, thật sự phải đóng đinh trên thập tự giá mới có thể làm nàng im miệng được. Chẳng lẽ nàng không biết nói những lời như vậy sẽ làm người ta xấu hổ sao?
Quả nhiên vẻ mặt Phương Tiểu Nam chợt phát lạnh, Hà Tuấn bên cạnh vội vàng đỡ lời:
- Quách tiểu thư hiểu lầm rồi, Phương tiểu thư là khách của tôi, cũng giống như Thanh Vân mời Quách tiểu thư dùng cơm vậy.
- À!
Quách Tuyết Phương chợt à một tiếng, rõ ràng cũng không muốn nói thêm điều gì, nàng khoát tay với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Chúng ta đi, chỉ nhìn qua là biết các anh không phải đến cùng với nhau.
Trương Thanh Vân gật đầu lễ phép với đám người Hà Tuấn, sau đó đi theo Quách Tuyết Phương về phía cửa thang máy. Thang máy chậm rãi đi lên, vẻ mặt Hà Tuấn ngày càng âm trầm, một lúc lâu sau mới cố gắng nặn ra nụ cười:
- Phương tiểu thư, xin lỗi vì chuyện hôm nay, bí thư huyện ủy huyện Tang Chương của các người đúng là lên trời xuống đất.
Phương Tiểu Nam hừ một tiếng, nàng định mở miệng nhưng ánh mắt chợt xoay chuyển và nhìn về phía Hà Tuấn, trong lòng cũng có chút cảnh giác. Nàng mơ hồ phát hiện ra vấn đề Hà Tuấn giới thiệu mình biết mặt Lưu Thần có ẩn ý khác.
Phương Tiểu Nam nghĩ đến lời nói của Trương Thanh Vân, hơn nữa người phụ nữ họ Quách càng làm nàng cảm thấy khả năng này là rất lớn. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ Trương Thanh Vân là thần tiên phương nào? Ngay cả Hà Tuấn cũng phải kiêng kỵ vài phần, sau này quay về Vũ Lăng phải điều tra thêm mới được.
Hà Tuấn rất khó chịu, tâm tình Lưu Thần lại càng không khá hơn, nhưng tâm cơ của hắn cũng khá sâu, trong lòng liên tục tính toán về vấn đề huyện Tang Chương. Rõ ràng Trương Thanh Vân lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng, hắn biết rõ nền tảng của người này ở Vũ Lăng, nhưng bên Vũ Lăng chính hắn cũng không có nhiều liên hệ. Lần này nếu kết giao được với người tàng hình Phương Tiểu Nam thì rõ ràng sẽ có chỗ dựa khi đến huyện Tang Chương.
Lưu Thần nghĩ đến đây thì vội vàng cười nói:
- Phương tiểu thư, quên đi những gì không vui trước đây, hôm nay chúng ta đã đến, tôi là chủ sẽ không nói đến chuyện công tác, coi như kết giao bạn bè, mời!
Vẻ mặt Phương Tiểu Nam cũng trở nên buông lỏng, Hà Tuấn cũng gật đầu, ba người đi thẳng vào Vienna.
Trương Thanh Vân và Quách Tuyết Phương ngồi đối diện nhau ở phòng số ba khách sạn Vienna, khi cơm được dọn lên thì Trương Thanh Vân chỉ ăn uống qua loa nhưng trong lòng thầm cân nhắc về Phương Tiểu Nam.
Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ ra tổng giác đốc công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng không phải họ Phương, nhưng rõ ràng Hà Tuấn vừa rồi đã giới thiệu giám đốc Phương, như vậy là sao? Hắn nhạy cảm phát hiện ra người phụ nữ kia không đơn giản, nó không chừng là người tàng hình.
Tình huống này không phải không có, mở tổng công ty du lịch dù sao cũng là hình thức đầu tư cổ phần, chính phủ có vài công ty mà cổ phần ném ra cho tư nhân cũng đủ sáu phần.
- Sao vậy? Không yên tâm à? Cùng tôi ăn cơm cũng buồn bực như vậy sao?
Quách Tuyết Phương đột nhiên mở miệng.
Trương Thanh Vân vội vàng từ trong suy nghĩ trở về thực tại, hắn khẽ cười nói:
- Thừa lúc cô dùng cơm mà suy xét vài vấn đề, cô thấy người phụ nữ vừa rồi không? Là giám đốc công ty du lịch sinh thái Vũ Lăng, cũng muốn làm ăn với Tang Chương, kẻ vừa rồi đứng bên cạnh Hà Tuấn chính là chủ tịch huyện Tang Chương, tên là Lưu Thần, người phụ nữ kia đến đây vì hắn.
Quách Tuyết Phương khẽ chớp mắt, nàng nói thầm một câu:
- Bộ dạng không được, nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì.
Sau đó Quách Tuyết Phương cười nói:
- Hì hì, đồng chí Trương Thanh Vân, lúc này có áp lực không? Dám cướp chị Triệu đi, đáng đời anh, chỉ cần nhìn bộ dạng như heo chết của Hà Tuấn vừa rồi là biết hận không thể nuốt sống anh, lúc này anh cần phải cẩn thận.
Trương Thanh Vân nở nụ cười lạnh lùng, hắn dùng giọng khinh thường nói:
- Không cần cô nhắc nhở, trước đây tôi cũng chỉ là một người dân bình thường, đi đến lúc này cũng gặp qua nhiều sóng to gió lớn, một Hà công tử nho nhỏ và một người phụ nữ khó chịu, hai người này có thể làm được gì?
- Á, giọng điệu mạnh mẽ nhỉ!
Quách Tuyết Phương cười nói:
- Khó trách anh dám... ....
Quách Tuyết Phương vừa nói được nữa câu thì Trương Thanh Vân đã cau mày khoát tay, hắn nói:
- Không cần phải nhắc đến những chuyện về Triệu tiểu thư, nghe nhiều cũng phiền, tìm cô đến đây là nói chuyện chính.
Quách Tuyết Phương co quắp miệng, nhưng vẻ mặt vui cười hớn hở cũng dần thu lại. Trương Thanh Vân thầm gật đầu, bộ dạng của Quách Tuyết Phương lúc này cũng khá giống các nữ doanh nhân rồi.
- Khu vực săn bắn là một hạng mục lớn của chúng tôi, ý nghĩ tốt nhất chính là phải nhét vào trong hạng mục quy hoạch của tỉnh ủy. Chính quyền phải nắm vị trí chủ đạo, thu gom các xí nghiệp vào cùng tham gia hoạt động, đây chính là ý tưởng sơ bộ của tôi.
Trương Thanh Vân nói, hắn vừa nói vừa dùng thìa khuấy cà phê.
- Sao?
Quách Tuyết Phương lập tức kinh ngạc, nàng nghe được trong lời nói của Trương Thanh Vân rất nhiều hàm nghĩa. Nàng nhạy cảm phát hiện ra vụ việc không đơn giản, vì vậy mới nói:
- Điều này...Điều này... ....
Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt lộ ra một nụ cười vui vẻ:
- Cô cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, những chuyện quy hoạch này nọ cũng không cần phải quan tâm, cô sẽ có sự hỗ trợ từ chú Hoàng. Tôi nó cho cô biết những điều này cũng vì muốn cô hiểu rõ phía dưới còn có nhiều điều phức tạp, cũng không phải chỉ cần ném tiền là được.
- Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng tôi mượn lớp da của Quách gia, người nhìn chằm chằm vào tôi có rất nhiều, nhưng những người vì lợi ích cũng có rất nhiều. Tôi sợ rằng công tác của chúng ta vừa mới làm được một nửa thì kẻ khác đã thấy cơ hội mà chen vào, vì vậy mới bắt chính quyền làm thế chủ đạo.
- Nhưng chính quyền cũng phải là thị ủy Vũ Lăng mới đúng chứ? Anh... ....
Quách Tuyết Phương nói.
- Cô nói gì vậy? Tôi là người muốn phát triển Tang Chương, chẳng lẽ không có quyền?
Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:
- Tất nhiên tôi cũng sẽ tranh thủ sự giúp đỡ của thị ủy, nhưng hạng mục khu vực săn bắn và những vận động bên ngoài thì tôi và cô khó thể đạt thành hiệp nghị, đợi đến khi tỉnh ủy duyệt hạng mục thì chúng ta mới tiếp tục bàn bạc lại.
Quách Tuyết Phương gật đầu chuyên chú nói:
- Nếu chính quyền duyệt hạng mục thì tốt nhất, tôi cũng rất băn khoăn về vấn đề này, có một phần xây dựng cơ bản phải thông qua ngân sách tài chính, nếu không sợ rằng sẽ chẳng có công ty nào có tài lực lớn như vậy. Nhưng anh thật sự tin tưởng vào hạng mục này sao?
Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn lắc đầu nói:
- Làm kinh doanh thì vĩnh viễn là làm kinh doanh, xây dựng cơ sở hạ tầng là cái gì? Nếu nói về vấn đề tạo phúc cho trăm ngàn dân thì xây dựng cơ sở hạ tầng, xây dựng cầu đường chẳng phải đang tạo điều kiện xây dựng hạng mục khu vực săn bắn sao?
Quách Tuyết Phương chợt ngẩn ngơ, nàng kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân mà nửa ngày không nói nên lời, trong lòng chỉ muốn móc tim Trương Thanh Vân ra xem bên trong có bao nhiêu mạch máu, sao lại vô sỉ đến mức độ này? Rõ ràng Trương Thanh Vân đã lấy hạng mục khu vực săn bắn làm cớ để bắt buộc đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng cho huyện Tang Chương, trong lòng Quách Tuyết Phương chợt xuất hiện cảm giác khó chịu, vẻ mặt cũng dần trở nên không tốt.
Trương Thanh Vân mỉm cười nói:
- Tình huống của tôi cô cũng biết rồi đấy, tương lai huyện Tang Chương cũng có thể thấy được rất rõ ràng. Nếu kinh tế huyện Tang Chương không có sự trợ cấp của chính quyền thì hoàn toàn không được, nhưng nếu tôi làm bí thư ở Tang Chương thì ông trời đã định có kẻ khác kéo tay, tôi đi đâu hô hào tiền đây? Nguyên nhân gì tôi cũng không nói nhưng cô cũng biết, Cao gia và Triệu gia kẻ nào cũng hy vọng tôi chết sớm một chút.
Vẻ mặt Quách Tuyết Phương chợt biến đổi, rốt cuộc nàng cũng hiểu ý nghĩ của Trương Thanh Vân. Thật ra Trương Thanh Vân muốn nói cho mọi người biết mình có một ngọn núi vàng ở Tang Chương, thiên hạ rộng lớn mà kẻ nào cũng vì lợi ích, người ngoài thấy lợi sẽ điên cuồng, Triệu Cao là ngoại lệ sao?
Trương Thanh Vân muốn dùng hạng mục khu vực săn bắn làm mồi, để tất cả thế lực nhìn thấy Tang Chương vận động, tất cả đều muốn có một chén canh, mà thái độ của Trương Thanh Vân thì mập mờ, chắc chắn sẽ tạo ra cho mọi người cảm giác ai cũng có cơ hội.
Cũng vì như vậy mà hạng mục sẽ được tỉnh ủy duyệt rất nhanh, không cần phải tìm người đầu tư cơ sở hạ tầng, tự nhiên sẽ có người bỏ tiền. Đợi đến khi hoàn thiện cơ sở hạ tầng thì thế chủ động đã nằm trong tay Trương Thanh Vân, hắn tùy tiện chơi đùa thế nào chẳng được?