Chương 222: Bạn đồng liêu thứ nhất (229 - 230)

Trương Thanh Vân gặp được Vương Bình ở Vũ Lăng, tất nhiên hắn cảm thấy rất vui, sau khi nhiệt tình chào hỏi thì hai người cùng nhau trò chuyện. Trương Thanh Vân biết được sau nhiệm kỳ mới thì Vương Bình được triệu hồi về thành phố Vũ Lăng.

Lúc này Vương Bình đang giữ chức phó thư ký trưởng, chức vị cũng là cấp sở. Cậu của Vương Bình là Tạ Minh Quân đang giữ chức bí thư thị ủy thành phố Vũ Lăng, thời gian khổ sở của Vương Bình đã chấm dứt, chỉ cần nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt hắn là biết rõ.

- Bí thư Vương, lần này được gặp anh ở Vũ Lăng quả nhiên là rất vui, tôi và anh đều là người có duyên, lần này tôi là hòa thượng bên ngoài đến cũng không hiểu rõ tình hình. Anh làm lãnh đạo cũng nên quan tâm đến tuyến dưới chúng tôi một chút nhé.

Trương Thanh Vân cười nói.

Vương Bình dùng một loại ánh mắt xem xét nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân xuống đảm nhiệm chức vụ bí thư huyện Tang Chương, điều này làm chính trường Vũ Lăng sinh ra chấn động, nguyên nhân chính là người này được bí thư tỉnh ủy Hoàng Tân Quyền bổ nhiệm.

Bí thư Hoàng là người thế nào trong suy nghĩ của người Vũ Lăng thì không cần phải nói, lão đã bổ nhiệm thì làm gì có kẻ nào dám nói ra nói vào? Thị ủy, chính phủ, phòng tổ chức trong thành phố Vũ Lăng đều đang bàn luận về Trương Thanh Vân.

Khi Vương Bình nghe được tin tức này thì thiếu chút nữa đã rớt cằm xuống đất, tiểu tử Trương Thanh Vân vừa tiến vào tỉnh ủy được vài năm thì đã như vậy rồi sao? Lúc này khi đối mặt với Trương Thanh Vân thì hắn mới biết người này đã không còn giống như xưa ở huyện Ung Bình, người ta đã thay đổi rất nhiều.

Trương Thanh Vân đứng hay ngồi đều có khí khái ngạo thị quần hùng, có sự vững vàng vượt xa những năm tháng trước kia, ăn nói tự nhiên và thân mật hoàn toàn khác hẳn chú nghé non trước đây, vì vậy mà Vương Bình cũng không nhịn được phải liên tục thở gấp.

Trương Thanh Vân là tiêu chuẩn của loại người không có bối cảnh, Vương Bình hiểu rất rõ điều này, nhưng bây giờ người ta đã là bí thư huyện ủy, đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn không thể nào so sánh được. Phó thư ký trưởng thị ủy hoàn toàn không thể so sánh với một bí thư huyện ủy nắm quyền một phương.

- Thanh Vân, tôi cũng là người từng lăn lộn trong huyện vùng sâu, nhưng lần này cậu đến nhận chức ở Tang Chương đã tạo ra chấn động lớn. Tang Chương cũng không phải là địa phương gì tốt đẹp, rất nhiều người đang chờ cậu vấp ngã để chê cười. Tôi rất xem trọng cậu, cũng hy vọng cậu tạo ra thành tích ở huyện Tang Chương.

Vương Bình cười nói.

Trương Thanh Vân vội vàng nói vài lời khách khí nhưng trong lòng cũng cảm nhận được ý nghĩ của Vương Bình, lúc này Vương Bình xem trọng thì rõ ràng đã đại biểu cho cái nhìn của bí thư Tạ, nếu đã được xem trọng thì cũng dễ dàng mở rộng công tác.

Hoàng tướng quân là người kiêu ngạo ở Vũ Lăng, xem ra trong mắt người Vũ Lăng thì Hoàng Tân Quyền cũng không thể khinh thường. Trương Thanh Vân hắn vừa đến Vũ Lăng thì bí thư Tạ đã đến và uyển chuyển bày tỏ thái độ của mình, rõ ràng ý tứ lôi kéo đã lộ rất rõ.

Trương Thanh Vân mỉm cười nói:

- Công tác vì đảng vì nhân dân thì cần gì phải quan tâm đến những kẻ đang muốn chê cười? Xem trọng tôi thì chính là cổ vũ, nếu đang hả hê thì không phải cũng tạo đà thúc dục sao?

Vương Bình nở nụ cười thoải mái, lời nói này của Trương Thanh Vân rất có tiêu chuẩn, ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, đó chính là sẽ đảm nhiệm chức vụ đến cùng. Hắn không có hứng thú với vòng luẩn quẩn trong quan trường Vũ Lăng, không muốn xâm nhập vào bên trong.

Nhưng trong lời nói của của Trương Thanh Vân cũng có điều ẩn giấu, đó chính là dù thế nào thì hắn cũng không quan tâm, thứ hắn để ý chính là huyện Tang Chương. Dù lãnh đạo thị ủy có cổ vũ cũng tốt, có thúc dục cũng được, hắn cũng phải cố gắng đưa huyện Tang Chương đi lên.

- Thanh Vân, lần này cậu lên tỉnh ủy rèn luyện vài năm quả nhiên không hổ danh cán bộ được lãnh đạo phái tới, tư tưởng giác ngộ đã hoàn toàn làm tôi không cản nổi. Như vậy thì hôm nay tôi thay mặt thị ủy hoan nghênh cậu, chúng ta cùng dùng một bữa cơm, ngày mai sẽ lên phòng tổ chức. Chiêu nay bí thư Tạ và chủ tịch Âu sẽ muốn nói chuyện với cậu, cậu xem sắp xếp như vậy có thích hợp không?

Vương Bình nói, lúc này hắn cũng không dám coi nhẹ Trương Thanh Vân, giọng điệu cũng trở nên có chút thương lượng.

- Tất cả cứ như anh nói, tất nhiên sẽ tùy anh sắp xếp. Nhưng bữa cơm tối chỉ có anh và tôi thôi sao?

Trương Thanh Vân nói.

- Tất nhiên không phải, bí thư tư pháp huyện Tang Chương cũng đã đến Vũ Lăng, anh ấy đã nhiều lần nói với tôi muốn được gặp mặt bí thư huyện ủy Tang Chương, vì vậy tôi cũng phải cố gắng để anh ấy hoàn thành ước nguyên.

Vương Bình nói.

- Như vậy cũng tốt!

Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười, hắn thật sự hiểu rất rõ ý tứ của Vương Bình, Đan Kiến Hoa chắc chắn là người đứng gần bên bí thư Tạ.

Tất nhiên lời nói của Vương Bình có thể vẫn còn ý nghĩ sâu sắc hơn, điều này phải quan sát tình hình mới biết được. Vị trí bí thư huyện Tang Chương rất mẩn cảm, đây cũng là vấn đề chủ yếu mà Trương Thanh Vân muốn giải quyết cho ổn.

Đan Kiến Hoa cũng chưa chắc là loại người tốt lành gì, nếu nói một cách khắt khe thì Tạ Minh Quân cũng chẳng phải loại người dễ dàng, rõ ràng bí thư Tạ đang muốn bóp cổ để Trương Thanh Vân hướng về phía hắn.

Bảy giờ tối, trong phòng vip nhà khách Vũ Lăng, Trương Thanh Vân mỉm cười đứng ở cửa ra vào của nhà khách. Đan Kiến Hoa là một người đàn ông đã có tuổi và khá sạch sẽ, rất gầy, đi cùng hắn còn có cả vợ. Vợ Đan Kiến Hoa nhìn có vẻ trẻ hơn rất nhiều, cách ăn mặc rất chăm chú, rất giỏi giao tiếp, bắt tay với Trương Thanh Vân mà vẻ mặt biểu hiện rất tốt. Nhưng người này cũng có thêm một phần lẳng lơ, khi bắt tay thì nắm chặt làm Trương Thanh Vân cảm thấy rùng mình.

Mà Đan Kiến Hoa thì cũng không nói nhiều lắm, vài câu ngắn gọn cũng không tương xứng với dáng người, bộ dạng thì gầy mà giọng nói rất lớn, rất có lực, đáng lý ra phải là một người đàn ông cao lớn thô kệch.

Còn có một người làm Trương Thanh Vân kinh ngạc chính là thư ký của chủ tịch thành phố Vũ Lăng Âu Hiền Long, người này là Chu Tiểu Khang. Vương Bình và Chu Tiểu Khang khá hòa hợp cũng làm Trương Thanh Vân sinh ra chút ý tứ hàm xúc. Bí thư và chủ tịch Vũ Lăng đều cùng một lòng sao? Nều như vậy thì cũng nhìn thấy có chút quan điểm.

Trương Thanh Vân vẫn liên tục mỉm cười, cũng không phải nói nhiều nhưng tần suất phóng từ trong miệng ra nhiều nhất chính là chữ "Tốt". Tất cả những lời nói quan tam khách sáo đều bị hắn bỏ qua, hắn không muốn để lại cho người ta ấn tượng quá nhanh.

- Bí thư Trương, hôm nay tôi vốn phải về thị trấn, biết rõ anh đến nên chủ tịch Chu gọi điện thoại đặc biệt nhắc tôi ở lại để đại biểu mọi người đón anh đón gió tẩy trần. Đợi sau khi anh nhận chức thì chúng tôi sẽ mời một bữa cơm hoan nghênh đặc biệt.

Đan Kiến Hoa nói, rõ ràng rất hào sảng nhiệt tình giống như những cán bộ có quê cha đất tổ.

- Tốt, tốt, tôi hiểu rõ tâm ý của các đồng chí, mọi người vào phòng ngồi trước, bữa tiệc hôm nay là thị ủy tiếp đãi, tôi chỉ là người mượn hoa hiến phật mà thôi.

Trương Thanh Vân cười nói, sau đó nhiệt tình mời mọi người vào chỗ ngồi.

Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ ngồi ở ghế đầu trên bàn, Vương Bình và Âu Hiền Long ngồi ở hai bên trái phải. Trương Thanh Vân cũng không thận trọng trong quá trình sắp xếp vị trí, hắn cứ như vậy mà chấp hành, cũng vì điều này mà đám người khó thể nào sờ đến đáy suy nghĩ của Trương Thanh Vân.

Ý đồ của Trương Thanh Vân thật ra rất đơn giản, lúc này chức vụ trưởng công an huyện Tang Chương đang bị treo cao, rõ ràng có rất nhiều kẻ đang nhìn vào chằm chằm, trong đó người rục rịch nhất chính là Đan Kiến Hoa. Bí thư ủy ban tư pháp kiêm nhiệm trưởng cục công an chính là chuyện đương nhiên, đối với huyện Tang Chương thì cũng sẽ có thực quyền tuyệt đối.

Trương Thanh Vân dấu diếm biểu cảm thật ra cũng đang quan sát con người, kế hoạch của hắn chính là ngoài lỏng trong chặt, trước tiên phải nhìn rõ tất cả hành động, bất động thì không sao, hành động thì phải ổn định thế cục.

Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ vấn đề nâng cao tố chất cán bộ không phải chuyện một sớm một chiều, hắn cũng không có năng lực loại bỏ đi tất cả những quan viên không có năng lực. Trước tiên phải phân hóa và lôi kéo, nắm quyền chủ động vào tay trước khi vung đao chém giết.

Đừng xem những người đang ngồi đây nói lời khách khí mà tưởng bở, bọn họ đều là những kẻ có danh tiếng trong Tang Chương, hơn nữa Trương Thanh Vân hắn cũng không có căn cơ trong Vũ Lăng, phía dưới sẽ không biết có bao nhiêu cán bộ muốn ngáng chân mình. Chỉ cần có chút sai lầm sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Sau khi mọi người ngồi xuống thì thức ăn cũng được đưa lên đầy đủ, Trương Thanh Vân nhìn qua thì thấy tất cả đều là món ăn Ung Bình. Hắn liếc mắt nhìn Vương Bình, cũng bội phục lòng dạ của người này, đồng thời trong lòng càng thêm cẩn thận.

Trương Thanh Vân hắn và Vương Bình không phải là người cùng tuyến, điều này hai người hoàn toàn biết rõ. Vương Bình là người biết biến hóa, nói là đón gió tẩy trần nhưng chỉ cần mình có sơ hở thì dưới sự hỗ trợ của đám người nơi đây sẽ tiến lên giẫm cho vài cước.

Khi nhân viên phục vụ rót rượu thì tình cảnh có chút xấu hổ, vừa rồi Trương Thanh Vân nói muốn mượn hoa hiến phật nhưng một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh gì, Vương Bình cũng không muốn nâng chén trước.

- Điều này...Hôm nay bí thư Trương mượn hoa hiến phật, mọi người cùng đến đây đón gió với anh ấy, tôi đề nghị mọi người cùng nâng chén có được không?

Chu Tiểu Khang là người mở lời đầu tiên, người này lớn hơn Vương Bình vài tuổi, mà cũng là thư ký, người không có bụng và bộ dạng không lớn, thường cười híp mắt.

Chu Tiểu Khang là loại người mà đi bên cạnh sẽ không bao giờ cướp lấy danh tiếng của lãnh đạo.

Chu Tiểu Khang vừa mở lời thì Vương Bình đã vội vàng đứng dậy, nếu xét về chức vị thì hắn cũng xem như là lãnh đạo của Chu Tiểu Khang, trước hết phải do hắn nâng chén mới đúng.

Mọi người cùng nhau nâng ly, bữa tiệc lập tức được bắt đầu, vợ Đan Kiến Hoa nâng ly nước trái cây mời rượu Trương Thanh Vân.

- Nghe anh nói này, mời rượu lãnh đạo phải có thành ý, đổi rượu.

Đan Kiến Hoa sẳng giọng nói.

- Không, không sao, phụ nữ đều có đặc quyền, chén rượu này của chị dâu tôi sẽ uống.

Trương Thanh Vân vung tay nói, hắn nâng chén và uống cạn. Vẻ mặt vợ Đan Kiến Hoa có chút hớn hở, từ tận đáy lòng khen ngợi Trương Thanh Vân có phong thái của lãnh đạo, có phong độ, vì vậy mà nàng dần tan vào trong bầu không khí có chút hòa hợp của bữa tiệc.

- Bí thư Trương, tôi nghe nói anh là người Ung Bình phải không? Lần này đến Tang Chương nhận chức thì cũng coi như là về nhà!

Sau khi uống được vài vòng rượu thì Đan Kiến Hoa nói.

- Nào dám, nào dám! Người nào mà chẳng nói Tang Chương hơn hẳn Ung Bình, lúc này tôi đến Tang Chương nhận chức cũng rất vinh hạnh, ha ha!

Trương Thanh Vân nói, khi được nửa lời thì lập tức cười ha hả.

Trong mắt Đan Kiến Hoa lóe lên tinh quang, Tang Chương quả thật đã có người muốn lợi dụng cơ hội này để mượn cớ gây sự, gần đây đã có vài tên hô hào, tất nhiên mục đích chính là hạ uy phong của bí thư huyện ủy.

Nhưng Trương Thanh Vân còn chưa tới nhận chức đã nói những lời rất sâu sắc, Đan Kiến Hoa nghĩ kỹ lại thì cảm thấy lạnh cả người. Mình là bí thư tư pháp, lúc này có người mở lời bôi nhọ lãnh đạo, mình chẳng lẽ không hành động?

Nếu bí thư Trương đến huyện Tang Chương nhận chức mà nghe được những lời như vậy thì chính Đan Kiến Hoa hắn sẽ gặp bất lợi lớn nhất.

Đan Kiến Hoa cũng lập tức cười ha hả, tất nhiên sẽ nói không có chuyện này nhưng trong lòng cũng không dám dò xét Trương Thanh Vân. Người này rõ ràng không thua kém gì Chu Tử Hằng, đến huyện Tang Chương thì chắc chắn sẽ không còn ngày an bình.

Khi Đan Kiến Hoa còn đang cố gắng cân nhắc thì Trương Thanh Vân giống như một người không có chuyện gì, hắn tiếp tục tùy ý mời mọi người dùng rượu giống như hoàn toàn không dung nhập vào trong thân phận mới, những lời nói ra đều liên quan đến Thành Đô. Điều này làm cho đám người Vương Bình không dám tự tiện mở miệng, mãi đến khi bữa tiệc chấm dứt thì tổng kết lại chỉ là những lời nói vu vơ, không có bất kỳ giá trị nào.

Bí thư thị ủy Vũ Lăng Tạ Minh Quân là một người rất nổi tiếng nhưng lại là một ông cụ ánh mắt đục ngầu làm người đối diện sinh ra cảm giác buồn ngủ.

Tạ Minh Quân nhìn xuyên qua cặp kính lão dày cộp lẳng lặng nhìn Trương Thanh Vân ngồi trước mặt, vì đây là nhân tuyển cho chức vụ bí thư huyện Tang Chương, thành phố Vũ Lăng cũng đã từng náo loạn vì chuyện này nhưng không kẻ nào đạt được kết quả. Cuối cùng thì bí thư Hoàng ở tỉnh ủy ngáng chân đề bạt Trương Thanh Vân.

Tạ Minh Quân vừa nghĩ đến đây mà cảm thấy có chút hoảng sợ, lão cũng sinh ra cảm giác khó hiểu, không thể nắm hết ý nghĩ của Trương Thanh Vân, vì vậy mà khó thể hành động quá mức.

Không cần phải tiếp tục những lời nói nhảm, Tạ Minh Quân đã làm việc nhiều năm ở thành phố Vũ Lăng, cũng biết rõ Hoàng Tân Quyền là một trong những người không thể đắc tội, nếu lão đã chọn người nào mà bị lật thuyền trong mương thì hậu quả thế nào sẽ không thể biết được.

Nhưng dù sao Vũ Lăng cũng là địa bàn của Tạ Minh Quân lão, để cho một người ngoài tiến vào bên trong nắm quyền, hơn nữa còn hòa đồng phát triển thì chính lão cũng không đẹp mặt cho lắm, nhưng cũng khó tránh khỏi đối thủ lợi dụng người này. Cũng vì muốn nắm chắc nên Tạ Minh Quân cảm thấy rất đau đầu.

- Thanh Vân, cậu là người vùng núi Tang Ung, tình hình huyện Tang Chương bây giờ rất phức tạp, đặc biệt phức tạp. Nếu cậu cần những điều kiện gì thì cứ việc nói, đừng ngại.

Tạ Minh Quân nhấp một ngụm trà rồi nói.

Trương Thanh Vân cung kính đáp:

- Bí thư Tạ, tôi chỉ là người mới đến, cũng chưa quen thuộc tình hình, nào dám đưa ra yêu cầu gì.

Tạ Minh Quân hơi híp mắt, lão thấy câu trả lời của Trương Thanh Vân rất nằm ngoài dự đoán, cứ đơn thương độc mã mà tiến vào chiến trường như vậy à?

- Điều này...Chức vị cục trưởng công an huyện Tang Chương vẫn chưa có nhân tuyển nào thích hợp, cậu cứ tự tay đề cử một người, hoặc là đề bạt một người nào đó. Ngoài thành phố tôi cũng có thể chấp nhận.

Tạ Minh Quân lại nói.

- Không, không sao, cục trưởng công an là chức vị quan trọng và quyết định, vấn đề này sẽ do thường ủy thảo luận và quyết định, sau đó sẽ được nói rõ với cục công an thành phố, cá nhân tôi nào dám tự tiện đề bạt.

Trương Thanh Vân vội vàng nói nhưng trong lòng thầm cười lạnh, mình là một người huyện Ung Bình tiến vào Tang Chương đã làm người khác chú ý, nếu còn kéo theo một cục trưởng công an, đây không phải đang tự đứng lên nói cho người khác biết mình đang có hành động gì sao?

Bí thư Tạ này quả nhiên là người cay nghiệt, lão tỏ ra muốn giúp đỡ chính mình nhưng sau lưng đã giắt sẵn dao phay. Một cục trưởng công an sẽ rất mẩn cảm, nếu là người ngoài đến Tang Chương thì sợ rằng sẽ mất đi quyền lực, Trương Thanh Vân cũng không làm chuyện gì ngu ngốc như vậy.

Giải quyết vấn đề huyện Tang Chương thì phải dùng người Tang Chương, mình có thể đưa người nào đi theo được sao? Dù có mang theo thì bị chụp mũ ngủ nghĩa bè phái cũng đã khó thể ngẩng đầu lên, chỉ cần đề bạt một cục trưởng công an thì chưa nói đến chuyện có thể dùng được hay không, mà ngược lại còn ảnh hưởng rất tiêu cực.

- Thanh Vân, những cán bộ của chúng tôi thua kém anh cũng ở điểm này, quan điểm tổ chức rất mỏng, đây là vấn đề lớn. Chúng tôi cũng rất muốn thay đổi trạng thái này, đề cao tố chất của cán bộ, anh đúng là một người làm gương tốt.

Tạ Minh Quân cười ha hả nói.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, mình đã nắm giữ hoàn toàn phương hướng thi hành biện pháp chính trị, nhưng không ngờ Tạ Minh Quân lại nói ra những lời này, sau này mình gặp phải những cán bộ có quan điểm tổ chức mỏng thì sao tranh thủ được sự ủng hộ của họ đây? Mọi người đều nói phải cố gắng đoàn kết cùng phát triển, nếu như vậy chẳng phải rất khó khăn sao?

Cáo già, không nên đến gần loại người thế này, đây là đánh giá đầu tiên của Trương Thanh Vân với Tạ Minh Quân. Lão già này chỉ cần nói vài ba câu đã hoàn toàn làm xong vấn đề lễ nghĩa với Hoàng Tân Quyền, sau này cũng không còn gì để nói. Sau này nếu có quay đầu lại thì chắc chắn sẽ nhận được câu nói: "Thị ủy và cá nhân tôi sao còn phương pháp nào để giúp đỡ anh? Anh xem nếu kết quả không thành công thì chúng ta đều phải xin lỗi bí thư Hoàng đấy nhé."

Trương Thanh Vân nghĩ đến những lời này mà trong lòng không khỏi cười khổ, mình ở trong cơ quan tỉnh ủy quá lâu, giờ mới biết đại tướng biên cương thật sự lợi hại, huống hồ là bí thư thành phố Vũ Lăng? Du lịch trong Vũ Lăng chính là một khối thịt béo ở Giang Nam, theo Trương Thanh Vân được biết thì có rất nhiều con cháu lãnh đạo ở Thành Đô nhìn chằm chằm vào điều này. Thành Đô dù sao cũng là tỉnh thành, nếu quá kiêu ngạo thì cũng có điều kiêng kỵ, không thể nào thoải mái bằng những thành phố tuyến dưới.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà thành phố Vũ Đức có Hồng Lâu Hội Sở nhưng Thành Đô lại là không. Vấn đề du lịch ở Vũ Lăng được chính phủ và nhân dân liên hợp đầu tư, số tiền lên đến vài tỉ nhân dân tệ. Xây dựng sân bay, đầu tư cơ sở hạ tầng, khai phá cảnh quan du lịch, tu sửa, giữ gìn, quảng cáo và mở rộng các khu du lịch, xây dựng cáp treo...Những vấn đề này đã không thể nào tính toán được chi phí bao nhiêu. Tạ Minh Quân có thể ổn định ngồi trên mỏ vàng như Vũ Lăng thì có thể là người dễ dàng được sao?

Trương Thanh Vân rời khỏi văn phòng của Tạ Minh Quân rồi trực tiếp đi đến văn phòng tỉnh, khi đến đầu cầu thang thì gặp Chu Tiểu Khang, người này cười híp mắt nói:

- Bí thư Trương, anh đã đến, chủ tịch Âu đã chờ anh từ rất lâu rồi.

Trương Thanh Vân nghiêm mặt, hắn vội vàng nói Chu Tiểu Khang dẫn đường, hai người cùng nhau đi đến văn phòng của Âu Hiền Long. Khi đến trước của thì Trương Thanh Vân vội vàng dừng bước.

Chu Tiểu Khang cười nói:

- Anh trực tiếp đi vào thôi, chủ tịch đã sớm căn dặn, anh đến không cần kêu cửa.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, vẻ mặt lại không có chút biểu cảm gì, hắn gật đầu với Chu Tiểu Khang rồi trực tiếp tiến vào trong văn phòng.

Âu Hiền Long là một người mặc áo sơ mi trắng, bộ dạng mập mạp. Khi Trương Thanh Vân tiến vào thì người này đang tiếp chuyện điện thoại, vì vậy hắn đành phải đứng ngay nơi cửa ra vào. Âu Hiền Long lập tức khoát tay bảo Trương Thanh Vân tiến vào ngồi xuống, chính hắn thì tiếp tục cao giọng nói chuyện điện thoại.

Trương Thanh Vân cảm thấy rất mất tự nhiên, may mà Chu Tiểu Khang đã đến dâng trà, vì vậy Trương Thanh Vân cũng có cơ hội thoát khỏi tình cảnh xấu hổ.

- Lúc này đã vào thu mà không ngờ trời còn nóng như vậy.

Chu Tiểu Khang tránh người, Âu Hiền Long đã kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó hắn lập tức nói lên một câu.

Trương Thanh Vân lập tức đứng dậy nói một tiếng chào chủ tịch, Âu Hiền Long nói:

- Người trong núi cũng trở về núi à? Khi tôi bằng tuổi anh còn đang là công nhân trong nhà máy.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng nói:

- Chủ tịch lùi một bước tiến ngàn dặm, không bao lâu sẽ thành công sau gian khó, đây rõ ràng là phúc lớn cho nhân dân.

- Ha ha!

Âu Hiền Long cười ha hả, rõ ràng hắn cảm thấy rất thoải mái, một lúc lâu sau mới dừng tiếng cười nói:

- Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất thành phố Vũ Lăng muốn đến địa phương gian khổ nhất Vũ Lăng, đây cũng là tổ chức cho cậu một cơ hội tuyệt vời đấy nhé. Tang Ung là vùng núi, Núi Ngũ Cái sơn của Ung Bình ở phía sau và dãy Hoàng Tang sơn của huyện Tang Chương ở phía trước tạo thành một dãy Hoàng Lĩnh, hai dãy núi cũng không nối liền vào nhau, nhưng cậu có biết vì sao nhân dân gọi là vùng núi Tang Ung hay không?

Trương Thanh Vân lắc đầu, Âu Hiền Long nghiêm mặt nói:

- Là vì hai nơi này đều là góc núi, vì vậy mà mọi người gọi gộp lại như thế.

Trương Thanh Vân nở nụ cười hiểu ý, tuy cách nói của Âu Hiền Long rất gượng ép nhưng đã bày tỏ ý nghĩ rất rõ ràng. Hắn muốn gia tăng áp lực cho Trương Thanh Vân, phải bắt buộc Trương Thanh Vân có chuẩn bị để đối phó với muôn vàn khó khăn sắp đến.

Tuy đây là lần đầu tiên tiếp xúc với Âu Hiền Long nhưng Trương Thanh Vân cảm giác được người này rất rõ ràng, toàn thân có khí thế, giơ tay nhấc chân đều có mười phần khí phách của lãnh đạo. Lời nói giàu tính công kích và cần phải ẩn giấu, những người thế này tuyệt đối có năng lực.

- Bí thư Hoàng kỳ vọng rất cao với cậu, hơn nữa Tang Chương lại là quê hương của ông ấy, tôi cũng không muốn nói những lời dư thừa. Trước tiên tôi phải cảnh cáo cậu, như vậy cậu mới cảm nhận được khó khăn.

- Cậu làm tốt thì tôi có lời ngợi khen, nếu cậu làm kém thì sẽ không tránh khỏi phê bình, cậu có thể hiểu chứ?

Âu Hiền Long nói.

Trương Thanh Vân liên tục gật đầu, hắn lại cảm nhận được phong cách chém gió bẻ măng của Âu Hiền Long. Thật ra dù là hắn hay Tạ Minh Quân cũng đều phải nói những lời nhắn nhủ với bí thư Hoàng, Tạ Minh Quân dùng Hóa Cốt Miên Chưởng, xóa bỏ sạch sẽ những nhân tố của bí thư Hoàng.

Mà Âu Hiền Long thì dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng, trực tiếp rút ra chủ đề, rất quang minh lỗi lạc. Phương pháp của Âu Hiền Long và Tạ Minh Quân rất khác biệt nhưng trăm sông cũng đổ về một biển, đều có một mục đích cần hướng đến.

Trong lòng Trương Thanh Vân là một bụng nước đắng, xem ra tạm thời không thể nào trông cậy vào sự giúp đỡ của thị ủy Vũ Lăng, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình. Hắn cũng không tin huyện Tang Chương cứng chắc như thép, dù là sắt thép thì hắn cũng phải chọc một khe hở nhỏ, sau đó chậm rãi xé ra, xé toạc ra.

Bí thư Tạ và chủ tịch Âu không phải đang ngồi xem trận chiến à? Trong lòng bọn họ thì Tang Chương là một cái túi vải, trước hết Trương Thanh Vân phải làm sao cho túi này ngày càng nặng, kéo ra thật xa, để xem hai người này còn thanh thản như lúc này hay không?

Trương Thanh Vân có chủ ý thì cũng chẳng muốn ở lại lâu, hắn tiếp nhận những lời nói của Âu Hiền Long rồi trực tiếp quay về khách sạn.

Khi Trương Thanh Vân về khách sạn thì lập tức nhận được điện thoại của Đan Kiến Hoa, hắn nói đại hội nhân dân huyện Tang Chương đã bế mạc, điều này có nghĩa là Trương Thanh Vân đã hoàn toàn có thể đến nhận chức. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng phải nói vài câu cảm tạ.

Nhưng trong lòng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy buồn cười, Hoàng Tân Quyền ngáng chân làm tất cả cán bộ cao thấp Vũ Lăng đều cảm thấy căng thẳng, hơn nữa cũng sắp xếp ổn định cho sự tiếp nhận công tác của chính mình. Phòng tổ chức thị ủy Vũ Lăng chọn lựa cán bộ để đảm nhiệm, Hoàng Tân Quyền rõ ràng đã ném đến cho bọn họ một vị bồ tát sống.

Khi đám người này mặc quần áo và trang điểm hoàn thiện cho bồ tát, sau đó ném vào góc núi Tang Chương thì hoàn toàn có thể vỗ tay xong việc. Còn chuyện Trương Thanh Vân hoạt động ở huyện Tang Chương như thế nào thì người ta căn bản không cần quan tâm.

Biết đâu trong mắt bọn họ thì chính mình là miếng thịt trên thớt gỗ, bọn họ nghĩ rằng chỉ cần chờ một thời gian thì người đến sẽ phải quay về với vẻ mặt xám xịt. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy mình phải cần làm vài chuyện, nếu bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất Vũ Lăng không biểu hiện thì chẳng phải mọi người sẽ rất thất vọng sao?

Trương Thanh Vân quay về khách sạn tắm giặt sạch sẽ rồi nằm nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sa lông, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trương Thanh Vân lười biếng cầm lấy điện thoại, sau khi nghe một câu thì lập tức dựng người dậy, giọng nói dịu dàng của Nghê Thu Nguyệt vang lên bên tai:

- Ha ha, anh cho rằng đến thành phố Vũ Lăng thì em không biết sao?

- Em...Em đang ở đâu?

Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

- Núi Tiên Tử ở Vũ Lăng, cách anh vài kilomet, thế nào? Anh có đến không?

Nghê Thu Nguyệt nói.

"Người phụ nữ này đúng là thần thông quảng đại, xem ra Giang Nam không có chỗ nào nàng không biết."

Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn biết rõ Nghê Thu Nguyệt nói như vậy là có chuyện muốn nói với mình, hắn nhân tiện nói:

- Có gì mà không nói trong điện thoại được à? Ra vẻ thần bí.

- Hừ!

Nghê Thu Nguyệt hừ một tiếng thấu đến tận xương, Trương Thanh Vân nghe thấy mà thân thể nóng lên, hắn nở nụ cười ranh mãnh:

- Sao vậy, nhưng thời gian lần này rất ngắn.

- Anh!

Nghê Thu Nguyệt thẹn thùng nói một câu, Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Được rồi, em chờ xem, anh đến ngay, em đã hài lòng chưa?