Chương 212: Bố cục xảo trá

Triệu Giai Ngọc và Trương Thanh Vân ngồi đối diện nhau ở nhà hàng tây Vienna, hai dĩa cá ngừ đại dương, salad cà chua với nấm đen, hai dĩa khoai tây nhừ, hai phần ốc nhồi thịt. Rõ ràng bữa tối rất phong phú, Trương Thanh Vân ăn uống rất say sưa, Triệu Giai Ngọc hôm nay mời khách rất thật tâm.

- Chuyện vừa rồi cám ơn anh!

Triệu Giai Ngọc nói, nàng đã dùng cơm xong, đang ngồi lẳng lặng nhìn Trương Thanh Vân ăn uống.

- Sao?

Trương Thanh Vân ngẩng đầu, xem ra nàng đang nói về vấn đề phát sinh trước cổng văn phòng vừa rồi, nàng cũng ý thức được lời nói của mình không ổn.

- Thật ra cô không nên tức giận, kẻ nào cũng thích cái đẹp, người khác nhìn chứng tỏ cô rất quyến rũ, không phải sao?

Trương Thanh Vân nói.

Triệu Giai Ngọc nhíu mày, Trương Thanh Vân cũng lập tức câm miệng. Quen biết Triệu Giai Ngọc được vài năm, Trương Thanh Vân đã rút ra được một tổng kết: Người phụ nữ này cau mày trong ba loại tình huống, loại thứ nhất chính là mất hứng, loại thứ hai chính là khi đặt ra những câu hỏi cho chính mình, và thứ ba chính là đang xấu hổ. Rõ ràng lúc này Triệu Giai Ngọc nhíu mày vì xấu hổ.

- Đầu tư vào hạng mục giải khát chính là tiền của A Sương sao?

Triệu Giai Ngọc nói.

Trương Thanh Vân giương mắt nhìn, người phụ nữ này rất thông minh, chỉ trong khoảnh khắc đã nghĩ đến Cảnh Sương, xem ra đường đi nước bước của mình cũng bị nàng nắm giữ.

- Tài chính của A Sương cũng không nhiều lắm, khi về nước đã phải đổ tiền vào hạng mục cao, hơn nữa hạng mục nước giải khát có chu kỳ sản xuất quá dài mà còn nguy hiểm, vì vậy tôi cảm thấy tiến quân vào hạng mục này là không thích hợp.

Triệu Giai Ngọc tiếp tục nói.

Trương Thanh Vân híp mắt nhì Triệu Giai Ngọc, trong lòng cũng thầm tán thưởng nàng hiểu rõ đạo lý. Cảnh Sương không có nhiều tài chính, đầu tư vào những ngành sản xuất truyền thống không phải là lựa chọn tốt, lúc đó Trương Thanh Vân gọi điện cho nàng cũng chỉ vì xúc động nhất thời mà thôi. Không ngờ Cảnh Sương lại vội vàng như vậy, tiến cũng đã gửi về nước, lúc này muốn lùi cũng có chút không ổn.

- Nếu nhìn từ góc độ truyền thống thì những gì cô vừa nói hoàn toàn có đạo lý, nhưng nhìn hạng mục phải xem người nào đi làm, chú Biện thì hoàn toàn có thể yên tâm. Nếu lúc này có thể tuyển thêm vài nhân viên quản lý có năng lực thì hạng mục đầu tư này hoàn toàn có thể được khởi động.

- Tập đoàn nước giải khát Viên Viên chính là một tiền lệ, chúng ta có năng lực, có lòng tin sẽ cùng phát triển vang dội cùng với tập đoàn Viên Viên.

Trương Thanh Vân nói.

- Anh!

Triệu Giai Ngọc nhíu mày, nàng biết rõ Trương Thanh Vân đang già mồm, nhưng người ta nói chuyện quá mức đàng hoàng, nàng cũng không thể nói toạc móng heo ra, vì vậy khoảnh khắc này cũng không biết nên mở lời ra sao?

- Yên tâm đi, giám đốc Triệu, bốn mươi ngàn đô có lẽ đã đủ, tôi nghĩ rằng một năm sau sẽ tiếp tục kêu gọi đầu tư, đến lúc đó công ty Khánh Kỵ hoàn toàn có thể chen vào.

Trương Thanh Vân dùng giọng ngượng ngùng nói.

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt trở nên lạnh lẽo:

- Đến lúc đó sợ rằng chúng ta sẽ không tiến vào, chúng ta cũng không thiếu hạng mục.

Trương Thanh Vân đứng dậy cười nói:

- Vậy thì rõ ràng cô đã bỏ qua một cơ hội tốt để đầu tư. Được rồi, cơm no rượu đủ, cám ơn cô đã chiêu đãi bữa tối thịnh soạn, giờ tôi về trước, xin phép.

Triệu Giai Ngọc nhìn thoáng qua bàn ăn mới giật mình phát hiện ra Trương Thanh Vân đã dùng cơm xong, chỉ sau khoảnh khắc mà hai người đã nói chuyện được hơn một giờ.

Triệu Giai Ngọc nhìn bóng lưng bỏ đi của Trương Thanh Vân mà trong lòng có chút phiền muộn, người này cả ngày chỉ nhớ đến A Sương, hắn tình nguyện cho A Sương bỏ tiền nhưng không cho Khánh Kỵ tiến vào, chẳng lẽ hắn quên mất chính mình cũng là cổ đông của công ty rồi sao?

Hơn nữa Trương Thanh Vân còn biết A Sương không thể gả cho mình mà vẫn cứ quấn lấy, nếu nói hắn không thức thời thì cũng rất đúng. Chẳng lẽ hắn không biết cứ đi gần Cảnh Sương thì kiếp sống chính trị sẽ gặp rất nhiều bất lợi sao?

Triệu Giai Ngọc suy nghĩ miên man trong chốc lát rồi chậm rãi đứng lên, trong lòng nàng hiểu rất rõ, chính trị và tiền tài hoàn toàn không thể phân biệt được. Khi thành lập công ty Khánh Kỵ và cho Trương Thanh Vân một phần cổ phần chính là tạo ra một điều kiện tốt, giúp hắn giải tỏa những nổi lo về sau.

Nhưng Trương Thanh Vân là loại người không biết tiếp nhận ý tốt của người khác, hắn là người tham gia cố vấn cho Triệu Giai Ngọc nàng, hơn nữa lại có rất nhiều hiểu biết. Lần đầu tiên Triệu Giai Ngọc phát hiện ra mình không hiểu nhiều về Trương Thanh Vân, người này tạo ra cho kẻ khác quá nhiều điểm u mê.

- Vậy thì cứ làm theo những gì anh muốn! Tôi xem cuối cùng anh lợi hại thế nào.

Triệu Giai Ngọc thì thào nói.

Phòng giám sát tỉnh ủy mở hội nghị, Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí cuối cùng. Vừa rồi hắn đã đọc báo cáo chuyên môn của vụ án ở huyện Ung Bình, bí thư Dương cũng khẳng định tất cả tất cả thành tích lần này phần lớn thuộc về Trương Thanh Vân, tất cả mọi người trong phòng tổ chức đều thi nhau chúc mừng.

- Phó chủ nhiệm Đường có ý kiến gì với vấn đề phân công sắp xếp của Mã Xuân Niên và Lưu Vĩ hay không?

Sau khi tình cảnh rộn rã trôi qua thì Dương Hân kéo chủ đề trở về công tác chính.

Đường Quốc Huy trở nên ngẩn ngơ, hắn liếm liếm cặp môi khô héo rồi xoa xoa trán, rõ ràng không hiểu ý của Dương Hân. Một lúc lâu sau Đường Quốc Huy mới dùng giọng ấp úng nói:

- Chủ nhiệm Trương đã nói vấn đề này nên giải quyết theo hướng hòa hợp viên mãn, những gì đã xảy ra cũng không đủ để chứng tỏ năng lực của Mã Xuân Niên và Lưu Vĩ có vấn đề, cá nhân tôi đề nghị dùng phương pháp cảnh cáo rút kinh nghiệm cho công tác lần sau.

- Chủ nhiệm Đường cũng không thể nói như vậy được, đây cũng không phải chuyện đơn giản, sỡ dĩ gây ra náo loạn cũng vì Mã Xuân Niên và Lưu Vĩ bị người ta lợi dụng sơ hở, sau đó không thể mở miệng. Tôi thấy vấn đề này khá quan trọng, không xuống chức không được.

Nghiêm Tuấn nhướng mày nói.

- Khụ, khụ, anh Nghiêm, anh định tính như vậy có vẻ hơi nặng. Mã Xuân Niên chỉ là trưởng khoa, chúng ta cũng không nên quá mức kỳ vọng vào những cán bộ trẻ tuổi, phải để bọn họ phạm vào chút sai lầm mới có kinh nghiệm. Mọi người nghĩ thế nào?

Vương Bá Chu nói.

Dương Hân trở nên trầm ngâm, sau đó hắn nhìn về phía Đỗ Dũng nói:

- Anh là phó chủ nhiệm thường vụ, anh thấy thế nào?

Đỗ Dũng nhấp một ngụm trà không chút hoang mang, hắn đảo mắt qua vẻ mặt tất cả mọi người rồi nói:

- Tôi thấy lời nói của anh Nghiêm và anh Vương đều rất đúng, lần này Mã Xuân Niên có vấn đề, nếu tiếp tục để hắn làm lãnh đạo khoa số một thì kẻ dưới khó thể phục tùng. Nhưng chúng ta cũng phải suy xét về phương diện khác, chúng ta không thể làm tổn thương tính tích cực của thanh niên, vì vậy tôi tán thành ý kiến thay đổi chút cương vị, bí thư trưởng, anh thấy thế nào?

Trương Thanh Vân khẽ nheo mắt trong lòng thầm quát một tiếng, rõ ràng Đỗ Dũng đã tính trước, hắn đã hiểu rất rõ ý nghĩ của thư ký trưởng Dương.

Dương Hân biết rõ Mã Xuân Niên và Lưu Vĩ phạm phải sai lầm nghiêm trọng, nếu tiếp tục để hai người ở lại phòng giám sát thì kẻ dưới khó phục, nhưng nếu xử phạt hay xuống chức thì lý do không đủ, anh không thể đưa ra án phạt mà không có lý do đầy đủ được. Nếu như vậy thì sau này còn ai xung phong để cầu tiến?

Quả nhiên Đỗ Dũng vừa nói như vậy thì Dương Hân chợt nở nụ cười, những người còn lại đều là nhân vật tinh quái, sao không nhìn rõ đạo lý bên trong? Vì vậy đám người lập tức thi nhau phụ họa, vì vậy vấn đề liên quan đến Mã Xuân Niên và Lưu Vĩ đã hoàn toàn kết thúc.

Hai tên này được nhận một kết quả như vậy có thể nói là may mắn ba đời, thay đổi chút cương vị trong văn phòng thì rõ ràng vẫn còn rất tốt, dù thế nào cũng thuộc cơ quan tỉnh ủy, không phải xuống chức cũng chẳng là điều động.

Chỉ cần hai người này chịu khó rút kinh nghiệm, nằm gai nếm mật, sau này vùng lên cũng không muộn.

- À, còn có một vấn đề tôi muốn hỏi chủ nhiệm Trương, lúc này án liên quan đến tam nông ngày càng nhiều lên mà chủ nhiệm Trương lần này đến Ung Bình xử lý án đã hoàn toàn tạo ra cho chúng ta một điển hình gương mẫu. Chủ nhiệm Trương có ý kiến gì cho công tác của phòng giám sát hay không? Nếu như vậy thì sau này phòng giám sát có vấp phải vụ án liên quan đến tam nông cũng không cảm thấy bối rối, sẽ không còn sinh ra tình cảnh chật vật như giai đoạn vừa qua.

Đỗ Dũng chậm rãi mở miệng nói, vẻ mặt rất tươi cười, rất chân thành.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, súng bắn chim đầu đàn, lần này danh tiếng của hắn quá lớn đã làm kẻ khác chú ý. Lời nói của Đỗ Dũng rất kỹ xảo, hắn là người phụ trách công tác hằng ngày của phòng giám sát, hắn muốn Trương Thanh Vân đưa ra ý kiến thì rõ ràng ý nghĩ ẩn giấu bên trong là vô cùng. Đỗ Dũng thử Trương Thanh Vân, lại thử lãnh đạo, đồng thời cũng thử những người khác. Hắn muốn nhìn thấy phản ứng của mọi người, suy tính lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân trong phòng giám sát, có thể nói là một mũi tên bắn trúng vài con chim.

Đỗ Dũng xem Trương Thanh Vân tuyệt đối là người dẫn đường trong phòng giám sát, lý lịch của người này vẫn còn đó, hơn nữa tổ chức cũng quá nghiêm túc. Bình thường trong những cơ quan bộ môn sẽ rất ít xuất hiện tình cảnh lãnh đạo xuống chức, đồng thời để cấp dưới tiến lên ngang bằng với lãnh đạo cũ. Dù lãnh đạo có vấn đề thì cũng phải được điều đi nơi khác, sau đó mới kéo người từ bên dưới lên thay thế.

Đỗ Dũng nắm rất chắc điểm này, hắn cũng mơ hồ ra ám hiệu cho thư ký trưởng. Trương Thanh Vân không thể phát triển quá nhanh, nuông chiều rõ ràng sẽ làm hư hại cán bộ.

Trương Thanh Vân suy nghĩ quá nhiều điều mà chỉ cảm thấy cười khổ, Đỗ Dũng quả nhiên không làm hắn thất vọng, quả nhiên có tính cách của Khương Tử Nha. Tuy người này tới chậm nhưng rất thận trọng, đường đường chính chính, là một người tuyệt đối không thể khinh thường.

- Thanh Vân, sao còn chưa lên tiếng, chủ nhiệm Đỗ muốn anh đưa ra ý kiến thì cứ nói, anh cũng là một trong số các phó chủ nhiệm, cũng có quyền lên tiếng trong những công tác hằng ngày của phòng giám sát.

Dương Hân cười nói.

Trương Thanh Vân nâng chung trà lên nhấp một ngụm, dư quang nơi khóe mắt quét qua tất cả những gương mặt đang nhìn mình chằm chằm. Hắn cảm thấy có chút không ổn, lời nói của Dương Hân đã biểu hiện giúp đỡ chính mình, đã cảnh cáo Đỗ Dũng không nên quá mức, nhưng trong lòng Dương Hân đang nghĩ điều gì? Ai có thể nói rõ ràng cho được?

Là lãnh đạo thì cái nhìn và góc độ nhìn sẽ khác hẳn người thường, nhưng có một vấn đề phải coi trọng chính là trung tâm đại cục. Lúc này đại cục của phòng giám sát là gì? Tất nhiên là ổn định, không cho bất kỳ nhân tố nào có thể ảnh hưởng đến đại cục được xuất hiện. Danh tiếng quá mức của Trương Thanh Vân không phải là một nhân tố như vậy sao? Lúc này người ta gõ đầu Trương Thanh Vân hắn là hoàn toàn phù hợp.

- À, tôi cũng đã muốn lên tiếng, đồng thời cũng muốn nói lời thật lòng, nếu có gì không đúng xin mọi người bỏ quá cho.

Trương Thanh Vân nói.

Đỗ Dũng gật đầu rồi cười nói:

- Tất nhiên rồi, anh cứ nói cho thoải mái.

Trương Thanh Vân hắng giọng rồi tiếp tục nói:

- Đối với cá nhân tôi thì vấn đề lớn nhất của phòng giám sát lúc này chính là anh Nghiêm và anh Vương không được phát huy hết tác dụng. Lần này đi Ung Bình làm tôi sinh ra cảm giác rất sâu sắc, cảm giác trọng trách trên người mình quá nặng, ngay cả giấc ngủ cũng bị ảnh hưởng.

- Vì vậy tôi đề nghị cho anh Nghiêm và anh Vương được tham dự tất cả các phân công công tác của phòng giám sát, không thể xem hai anh ấy chỉ là nhân viên cứu hỏa. Ví dụ như án Ung Bình, nếu chúng ta sớm phái giám sát viên đắc lực xuống thì sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống như vừa rồi.

- Thường thì những chuyện đã gây náo loạn mới cần dùng đến lực lượng phòng bị, nhưng khi chuyện đã vỡ lở mà phái giám sát viên cao cấp xuống thì thứ nhất là vội vàng, thứ hai là trọng trách trên vai cũng quá nặng, tất nhiên sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu suất, mọi người thấy thế nào?

Đồng tử trong mắt Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy đều co rút lại, rõ ràng Trương Thanh Vân đang dẫn sói vào nhà. Nếu giám sát viên cao cấp được phân công tác thì ai mới là lãnh đạo? Nếu như vậy còn cần phó chủ nhiệm làm gì?

Dương Hân cũng chấn động, vẻ mặt dù đang cười nhưng cũng đang cố gắng hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân. Ngày trước khi tỉnh ủy phái xuống hai giám sát viên cao cấp thì Dương Hân cảm thấy rất đau đầu, vì hắn cho rằng đây là nhân tố bất lợi đối với khối đoàn kết của phòng giám sát, vì vậy trước nay không biết sắp xếp Nghiêm Tuấn và Vương Bá Chu thế nào cho phù hợp. Không ngờ lúc này Trương Thanh Vân lại đưa ra một vấn đề, một cách nghĩ khá hay, Dương Hân cũng chớp thời cơ nói:

- Phân công quản lý thế nào, anh thử nói xem.

Trương Thanh Vân thầm thở phào một hơi, hắn buông bút trong tay ra rồi nói:

- Bây giờ ba phó chủ nhiệm đều được phân công, tôi phụ trách ba nhiệm vụ gồm truyền thông, thành phố Thành Đô và nông thôn, chủ nhiệm Đường cũng quản lý những nhiệm vụ khác.

- Tôi cho rằng anh Nghiêm và anh Vương cũng có thể được sắp xếp công tác dọc, có thể cho anh Nghiêm chủ quản công tác của khoa số một và số hai, anh Vương chủ quản công tác của khoa số ba và khoa dân tình, như vậy có thể làm phong phú cho phòng giám sát chúng ta, có thể làm nhân viên tuổi trẻ nhanh chóng phát triển. Dù sao cũng có hai người lớn tuổi phụ trách công tác đôn đốc, như vậy cũng giúp các nhân viên tiếp thu được nhiều kinh nghiệm.

Trương Thanh Vân chậm rãi nói, hắn nói rất có đạo lý. Nghiêm Tuấn và Vương Bá Chu đảo mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lóe lên cảm giác vui sướng, trong lòng cũng thầm nghĩ đã chắc chắn, chuyện này có lẽ đã được quyết định, vì dù là thư ký trưởng Dương cũng rất khó phản bác đề nghị này.

Dương Hân ngồi trầm ngâm nghe những ý kiến của Trương Thanh Vân mà không nói lời nào, hắn chỉ liên tục uống trà, rõ ràng đang xem xét khả năng mà Trương Thanh Vân vừa đề ra. Trước kia Dương Hân cũng đã từng nghĩ đến phương pháp này, nhưng có một vấn đề nghiêm trọng xuất hiện chính là sắp xếp nhiệm vụ đôn đốc thì kẻ nào mới nắm thế chủ đạo. Rốt cuộc phải phân công quản lý lãnh đạo thế nào, còn ai là giám sát viên cao cấp?

Nếu nói đúng đạo lý thì phải phân công quản lý sao cho dứt khoát, nhưng Nghiêm Tuấn và Vương Bá Chu đều là phó phòng, hơn nữa bọn họ lại có tư cách của cán bộ lâu năm, nếu không tính toán hoàn thiện thì chắc chắn sẽ rối tinh rối mù.

Trương Thanh Vân nói xong thì cũng không lên tiếng, hắn cầm bút cúi đầu ghi chép. Hắn đã sớm dự đoán được những vấn đề phát sinh trong hội nghị ngày hôm nay, cơ quan chính là như vậy, kẻ nào có được điểm mười sẽ bị lãnh đạo ép xuống, bì đoàn kết là tất cả.

Mà Trương Thanh Vân cũng đã tính toán rất kỹ đối với đề nghị vừa rồi, trong cơ quan vĩnh viễn có hai loại người, một là mèo, một là chó. Mèo chính là lãnh đạo ngồi vuốt râu, chó chính là những kẻ liên quan bên dưới.

Nếu thời thế bình an vô sự thì mèo sẽ ngẩng cao đầu, nếu có phong ba thì chó sẽ được trọng dụng, có rất ít người tránh khỏi quy luật này.

Ví dụ như phòng giám sát vào lúc này, khi phải giải quyết nhiệm vụ ở huyện Ung Bình đã thì chính Trương Thanh Vân phải tiếp nhận kiếp chó, nhưng sau khi mọi chuyện đã qua, khi mưa tạnh gió hòa thì mọi chuyện phát sinh thế nào sẽ rất khó nói.

Đề nghị của Trương Thanh Vân cũng làm cho Nghiêm Tuấn và Vương Bá Chu tiến vào trò chơi luẩn quẩn, thực tế chính là muốn phòng giám sát giảm bớt những chuyện xấu. Lúc này những nhiệm vụ về nông nghiệp, truyền thông, thành phố Thành Đô đều đặt nặng trên vai Trương Thanh Vân, chính hắn phải cố gắng hết sức mới làm cho mọi chuyện trở nên thỏa đáng. Lãnh đạo không nhất thiết phải hiểu rõ tình hình, bọn họ còn tưởng rằng những vấn đề hắn giải quyết quá dễ dàng, tất nhiên sẽ không quá mức coi trọng.

Nhưng nếu có thêm vài người bên trong thì tất nhiên sẽ có vài kẻ chuyên kêu khổ, thường đi lên càu nhàu với lãnh đạo, nói rằng công tác khó triển khai, khó mở rộng, để lãnh đạo biết được công tác bên dưới khó khăn. Chỉ như vậy thì kiếp chó mới có giá trị, không để cho đám mèo ngồi chảnh chọe bên trên vuốt râu.

Nếu đã như vậy thì lãnh đạo muốn giội nước lã cũng phải quyết định cẩn thận mới động thủ, cũng sẽ không dội quá nhiều nước. Vì lãnh đạo cũng phải giữ lại vài mạng chó để có thể cáng đáng công việc bên dưới.

Phòng họp rất yên tĩnh, có sáu người nhưng không ai nói lời nào, ai ai cũng có tâm tư. Đường Quốc Huy cũng nhìn ra manh mối bên trong, Trương Thanh Vân đã để Nghiêm Tuấn chủ quản khoa số một và số hai, để Vương Bá Chu chủ quản khoa số ba và khoa giám sát dân tình, rõ ràng có thâm ý.

Khoa số một và số hai không phải là dòng chính của Trương Thanh Vân, lúc này hắn lại đưa một người khá thân cận vào khoa số một và số hai, như vậy có thể mở rộng công tác. Khoa giám sát số ba và dân tình là gốc rễ của Trương Thanh Vân, nếu Vương Bá Chu sang bên kia chủ quản thì cũng phải bắt buộc nghe theo ý kiến của hắn, không nghe không được.

Huống hồ trưởng khoa giám sát số ba chính là Hoàng Diêu, là con gái của bí thư tỉnh ủy, Vương Bá Chu bắt buộc phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, xem ra sách lược kéo Nghiêm Tuấn và đánh Vương Bá Chu của Trương Thanh Vân vẫn được tiếp tục khá nhuần nhuyễn. Tiểu tử Trương Thanh Vân này rõ ràng rất sâu sắc, chỉ cần nói vài lời hời hợt đã tạo thành bố cục chặt chẽ giống như suy tính qua rất cẩn thận, cũng khó tin điều này chỉ là ngẫu hứng.

- Chủ nhiệm Đỗ, anh thấy đề nghị của chủ nhiệm Trương thế nào? Anh thấy sao? Có cho rằng điều này thực hiện được hay không?

Thư ký trưởng Dương cười nói.

Vẻ mặt Đỗ Dũng lúc này chợt biến đổi, Trương Thanh Vân cay nghiệt nằm ngoài dự đoán của hắn. Không ngờ chỉ trong phút chốc thì người ta đã đưa ra một ý kiến mẫn cảm như vậy, hơn nữa đạo lý cũng rất rõ ràng. Chính hắn trộm gà không được còn mất đi nắm gạo, sau này sao còn quyền lên tiếng trong những vấn đề công tác hằng ngày của phòng giám sát?

- Vâng, cá nhân tôi cho rằng những lời đề nghị của chủ nhiệm Trương là hoàn toàn có thể, sử dụng anh Nghiêm và anh Vương cũng là những gì mà trước đây chúng ta từng xem xét. Đề nghị của chủ nhiệm Trương đã có thể giải quyết vấn đề này một cách toàn diện, hoàn toàn có thể được thực hiện, tôi đề nghị nên nói rõ vấn đề này cho các lãnh đạo trong văn phòng tỉnh ủy.

Đỗ Dũng nói, vẻ mặt hắn tràn đầy nụ cười nhưng trong lòng thầm kêu khổ. Khi bí thư trưởng ném vấn đề ra thì hắn đã biết lời nói của chính mình quyết định tất cả, điều này Đỗ Dũng hiểu rất rõ.

Vì vậy dù Đỗ Dũng không muốn thì cũng phải giúp thư ký Dương xử lý tình hình đã được đóng khung sẵn, dù sao thư ký Dương cũng mượn miệng Đỗ Dũng hắn để nói chuyện, đang giúp chín hắn tạo ra uy vọng, không thể không biết chừng mực.

Sau khi tan họp thì Đỗ Dũng nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, mà Trương Thanh Vân lúc này cũng tiến lên chào hỏi. Đỗ Dũng vỗ vỗ vai Trương Thanh Vân, tâm tình hắn rất phức tạp, hắn không nói câu nào mà trực tiếp rời khỏi phòng họp.

Nghiêm Tuấn thì tiến lên cười hì hì bắt chuyện với Trương Thanh Vân, lão nói Trương Thanh Vân ở Ung Bình vài ngày mà có vẻ đã nhiễm chút bộ dạng của người nhà quê. Trương Thanh Vân mỉm cười nói vài lời với Nghiêm Tuấn nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh, Nghiêm Tuấn tìm Trương Thanh Vân hắn để nói vài câu vui đùa là giả nhưng xác định giữa hai người ai lớn ai nhỏ mới là thật.

Một tên cấp dưới sao dám mở lời nói vui với lãnh đạo? Sau khi trò chuyện với Nghiêm Tuấn xong thì Trương Thanh Vân nhiệt tình chào hỏi Vương Bá Chu, lão này có chút thận trọng. Vương Bá Chu là người mà Trương Thanh Vân muốn ném cho Hoàng Diêu, cô gái này ngộ tính rất cao, hắn tặng cho nàng một khối đá mài thì cũng coi như là báo đáp lại ân tình trước đây của thư ký trưởng Hoàng.