Chương 207: Quan sát và hành động.

- Tiểu Tạ, cậu quay về khách sạn nói tối hôm nay tôi sẽ ở nhà, sáng sớm ngày mai cậu đến đón là được.

- Vâng, chủ nhiệm Trương!

Tiểu Tạ cung kính nói, sau đó hắn đi xuống lầu giống như được đại xá.

- Anh, lúc này anh là quan lớn rồi sao? Còn có cả xe riêng tài xế riêng, ờ, để em xem là xe gì?

Ngải Gia nói rồi bước nhanh đến bên cửa sổ, sau đó cũng lập tức quay đầu nói:

- Hì hì, đúng là quan lớn, chạy xe Audi, chỉ lãnh đạo lớn mới được đi xe này.

- Tiểu quỷ cô... ....

Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Ngải Gia, Biện Hoa ở bên cạnh đã chuẩn bị chỗ ngồi cho Trương Thanh Vân.

- Ôi dào, cháu trai của dì, đến đây dì nhìn cái nào. Trước đây tôi luôn nói cháu trai tương lai vô hạn, lúc này không phải đã quá đúng rồi à? Không ngờ đã trở thành lãnh đạo tỉnh!

Doãn Tố Mai tiến lên nói, một tay thì giữ chặt tay Trương Thanh Vân, một tay còn lại thì đưa lên xoa đầu.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt bùng lên chút cảm giác cổ quái, hắn tránh đi rất mất tự nhiên:

- Dì, dì, đừng, con lớn rồi, còn sờ đầu làm gì nữa?

Khi thấy bộ dạng Trương Thanh Vân bối rối như vậy thì cả nhà đều cười ha hả, Doãn Tố Nga lại hỏi dùng cơm chưa, đến lúc nào, buổi chiều đi làm gì?

Khi nghe thấy Trương Thanh Vân nói chiều nay ngồi dùng cơm với bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện, lúc này tất cả mọi người trong nhà đều đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới biết chức quan của Trương Thanh Vân đúng là lãnh đạo. Bí thư huyện ủy là quan lớn, Trương Thanh Vân đến được chính bí thư huyện ủy đến đón, tình cảnh này làm người ta cảm thấy có chút kích động.

- Ủa, sao nhà ta hôm nay lại náo nhiệt như vậy? Có chuyện gì vui thế? Nói cho con biết với.

Trương Thanh Vân lập tức di chuyển chủ đề.

- Anh cũng thật là, hôm nay là ngày sinh nhật của dì anh, vì vậy mới đến đây chơi, anh về mà không có quà à?

Doãn Tố Nga giận dữ nói.

Trương Thanh Vân đỏ mặt, quả thật có chút xấu hổ, vừa rồi đến bệnh viện, trước đó lại không biết tình hình, lúc này hai tay trống trơn, cũng không biết phải làm sao.

- Thanh Vân, đừng nghe mẹ con nói, đừng quá quan tâm đến chuyện quà cáp, sự nghiệp của con tiến triển mới là quà sinh nhật có ý nghĩa nhất với dì. Tất nhiên nếu đưa về nhà một cô vợ thì còn tốt hơn.

Doãn Tố Mai nói, bà dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân ngượng ngùng cười nói:

- Lễ vật cũng phải có, sau này con sẽ bổ sung.

Ngải Gia cũng chạy đến ôm cổ Trương Thanh Vân rồi nói:

- Cũng không cần bổ sung, em và Biện Hoa muốn đến Thành Đô làm kinh doanh, quan đại lão gia như anh phải cung cấp cho chúng em chút tin tức đấy nhé.

- Sao? Đi Thành Đô à?

Trương Thanh Vân khẽ giật mình, hắn nhìn về phía Biện Huy Hoàng.

Biện Huy Hoàng vội vàng nói:

- Tôi cũng quyết định như vậy, quy mô phát triển thì áp lực thị trường cũng mạnh hẳn lên, nếu cứ núp góc trong Ung Bình thì không bằng đến Thành Đô mở công ty.

- Tốt!

Biện Huy Hoàng vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã vỗ đùi nói:

- Nếu mọi người không nghĩ như vậy thì cháu cũng muốn nhấc mọi người lên, chúng ta cần phải tiến quân đến Thành Đô.

- Nước cam huyện Ung Bình rất đặc biệt, trước tiên phải đứng vững ở Giang Nam, Giang Bắc, sau đó mới tiến quân ra toàn quốc.

- Ừ!

Biện Huy Hoàng liên tục gật đầu, Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Biện Huy Hoàng, biết rõ trong lòng lão không cho là đúng, nhưng cũng cho rằng có Trương Thanh Vân hắn thì đứng nói chuyện sẽ không đau lưng.

- Chú Biện, cháu có vài lời thật lòng, chúng ta là người một nhà nên không nói hai lời, nếu chú thật sự muốn làm thì cháu sẽ tìm người đến hùn vốn. Chúng ta đầu tư lớn, thành lập một công ty thực phẩm và giải khát, phải thay đổi cách hoạt động và phát triển, chú thấy thế nào?

Trương Thanh Vân nói.

Đồng tử trong mắt Biện Huy Hoàng chợt co rút, lão lập tức đứng thẳng người. Ngải Gia lại càng kinh ngạc há hốc miệng, Trương Thanh Vân cười cười khoát tay nói:

- Chú thấy thế nào? Chẳng lẽ cháu phải lừa mọi người sao?

- Không phải, không phải!

Biện Huy Hoàng cuống quýt nói:

- Nào nghĩ cậu gạt mọi người, nhưng điều kiện thế này thì người ta có thể vừa ý sao? Ai chịu bỏ tiền ra đầu tư đây?

- Cháu nói có thì sẽ có, cũng sẽ không bắt mọi người bỏ thêm tiền, chỉ cần mọi người phụ trách gia công và kỹ thuật là được. Khi thành lập công ty thì đều phải thành lập trung tâm ở Thành Đô và Giao Huyện. Mọi người cứ đi nghiên cứu, tôi phụ trách giật dây.

Trương Thanh Vân cười nói.

Biện Huy Hoàng kinh ngạc không nói nên lời, lão biết rõ Trương Thanh Vân mở lời sẽ không dối trá, nếu nói như thế thì trăm lần ngàn lần là thật. Vì vậy Biện Huy Hoàng cảm thấy có chút bay bổng, cảm thấy bầu trời đổ sụp xuống thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.

Những năm gần đây kinh doanh xí nghiệp cũng làm khó Biện Huy Hoàng, tiền của khó khăn, lợi nhuận mỏng, lão có khát vọng nhưng không thể mở rộng, lúc này có người bỏ tiền đầu tư, sao không mừng cho được?

Ngải Gia, Biện Hoa và những người khác đều cảm thấy khó thể tưởng tượng, hai ông bà Trương Đức Giang thì lại càng cảm thấy vui mừng với Trương Thanh Vân, nhưng quan trọng hơn là có chút thương tiếc. Con trai mình quả thật đã có tương lai, chỉ tùy tiện mở miệng nói chuyện cũng có phong thái lãnh đạo. Những năm vừa qua hai ông bà cũng không giúp được hắn điều gì, rõ ràng con trai lầm lũi đi trong mưa gió đến mức độ như bây giờ, chắc chắn con trai cũng đã gặp phải rất nhiều uất ức, rất nhiều khổ sở.

Doãn Tố Nga nghĩ đến những điều này mà cảm thấy trong lòng chua xót, bà nhịn không dược phải nắm lấy tay Trương Thanh Vân. Đây chính là khúc ruột của chính bà, con càng bay càng cao, sau này hai ông bà cũng không giúp gì được.

- Anh, anh... ....

Ngải Gia lắp bắp nói, sau khi nói được một nửa thi dứt khoát ôm lấy cánh tay Trương Thanh Vân nói:

- Em rất sùng bái anh, đúng là đại nhân vật, đại nhân vật có khác, tổ tông nhà chúng ta cuối cùng cũng anh linh, cuối cùng cũng cho chúng em theo anh hưởng phúc, ha ha.

- Em cần phải biết nghiêm trang lại một chút.

Trương Thanh Vân nghiêm mặt gõ lên đầu Ngải Gia rồi nói:

- Em không nên xem xét mọi chuyên dưới góc nhìn đơn giản, đến Thành Đô cũng không phải muốn làm gì thì làm, anh sẽ đưa em và Biện Hoa vào một trường đại học để bổ túc thêm kiến thức. Kinh doanh không phải giống như em mở tiệm quần áo thời trang.

- Sao? Còn phải học nữa à?

Ngải Gia hét lên một tiếng, nàng nhíu chặt mày, rõ ràng rất không tình nguyện. Biện Hoa thì ổn định hơn nàng rất nhiều, hắn vội vàng đứng lên xưng vâng. Sau khi tiếp xúc với Trương Thanh Vân được vài lượt thì trong lòng Biện Hoa đã sớm cúi đầu rạp xuống đất với ông anh họ, hắn biết rõ anh họ là người đứng trên cao nên thấy được xa, rõ ràng sắp xếp học tập cũng vì hy vọng vào hắn và Ngải Gia.

Biện Huy Hoàng cũng không có ý kiến gì với những sắp xếp của Trương Thanh Vân, lão cũng là người một bụng tri thức, Biện gia trước kia cũng là nhà có truyền thống học tập, trước đó Biện Huy Hoàng cũng là giáo viên, nhưng mười năm lăn lộn đã làm cho Biện Huy Hoàng chán nản, lão vứt bút ra làm kinh doanh.

Trương Thanh Vân cũng rất vừa ý Biện Huy Hoàng ở điểm này, tuy chỉ là kinh doanh nhỏ nhưng có phong cách của nho thương, không vì cái lợi trước mắt, không giống như đám người cặn bã.

Điều này Mã Đống Lương không thể so sánh được, Mã Đống Lương tuy nhiều tiền nhưng là ông chủ nhà quê, loại người này chỉ vĩnh viễn giẫm chân tại chỗ, dù kéo cũng không thể lên.

Nhưng khi công ty được thành lập thì Biện Huy Hoàng vẫn còn có nhiều điều thiếu sót trong cách khống chế đại cục, phương diện này cần phải suy tính lại, phải có thêm nhân tài. Nếu có Triệu Giai Ngọc ở phía sau hậu thuẫn thì vấn đề nhân tài sẽ không còn gì đáng nói.

Trương Thanh Vân đang suy nghĩ về vấn đề này thì những người trong nhà bắt đầu ồn ào, khi nói đến kinh doanh thì tất cả đều không còn cảm giác buồn ngủ. Ngải Gia thì ôm lấy cánh tay Trương Thanh Vân lắc lư qua lại giống như sợ anh mình biến mất.

Khi Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ thì thấy đã quá nửa đêm, Trương Thanh Vân đẩy Ngải Gia rồi nói:

- Anh buồn ngủ rồi, ngài mai còn có việc, mọi người cứ tiếp tục đi nhé.

Trương Thanh Vân nói xong thì tiến vào phòng tắm, lúc đi ra ngoài thì tất cả mọi người đã về, trong phòng chỉ còn lại cha mẹ đang nhìn mình bằng ánh mắt hiền hòa.

- Cha, mẹ, mọi người cũng nên nghỉ ngơi sớm!

Trương Thanh Vân nói.

- Được rồi, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, con đi ngủ trước đi, mẹ và cha ngồi một lát nữa đã!

Doãn Tố Nga nói nhưng trong lòng thầm cảm thán, đêm nay sao có thể ngủ được, tất cả đều do con trai đem đến, tương lai của con quá lớn, rõ ràng cũng là nhân tố bất lợi đối với sức khỏe của cha mẹ.

Sáng sớm, khi Trương Thanh Vân còn đang nằm ráng trên giường thì đã bị chuông điện thoại đánh thức, hắn xoa xoa mắt rồi vội vàng bấm nút nghe.

- Này, tiền đầu tư đã vào đúng vị trí, lúc này anh đang ở đâu?

Giọng nói của Triệu Giai Ngọc vang lên, lại là giọng điệu nửa vời, người phụ nữ này đúng là chỉ biết am hiểu cách nói chuyện toan tính và hạch họe.

- Sao? Lúc này đã có hạng mục rồi à?

Trương Thanh Vân nói.

- Còn chưa có!

- Vậy thì gọi điện thoại cho tôi làm gì? Cô là chủ tịch, tôi là người phụ trợ mà thôi, những chuyện nhỏ không đáng kể thì đừng tìm tôi.

Trương Thanh Vân nói được một nửa thì trong lòng khẽ động, hắn lập tức nói ra hạng mục tối hôm qua đã bàn với Biện Huy Hoàng, rõ ràng là mở công ty giải khát, tiến quân vào thị trường trong nước.

Vì không có kế hoạch cụ thể để tham khảo nên Trương Thanh Vân bắt buộc phải phân tích tình hình thị trường đồ uống trong nước, sau đó liệt kê ưu thế của chính mình. Kiếp trước hắn là giám đốc đầu tư, dù không nghĩ sẵn trong đầu nhưng phân tích cũng rất lưu loát, rất có bố cục.

- Này, ước nguyện ban đầu của chúng ta không phải là đầu tư inte sao?

Trương Thanh Vân vừa nói xong thì Triệu Giai Ngọc thình lình hỏi một câu.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức trở nên trì trệ, hắn nói:

- Chúng ta chỉ giao ước kiếm được tiền.

Đầu dây bên kia chợt trở nên trầm mặc, Trương Thanh Vân thở dài một hơi nói:

- Cứ tính như vậy đi, tôi sẽ ở lại Ung Bình vài ngày, xong chuyện sẽ quay về.

Trương Thanh Vân nói xong thì cúp điện thoại.

Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra một nụ cười lạnh, Triệu Giai Ngọc còn hoài nghi ánh mắt của mình sao? Chẳng lẽ Triệu đồ tể muốn tự mình làm thịt heo? Hắn nghĩ xong thì lập tức gọi điện thoại đường dài cho Cảnh Sương.

- Thanh Vân, công tác gần đây rất bận phải không?

Cảnh Sương nói, giọng điệu vừa hân hoan như chim sẽ, vừa ân cần như một người vợ nhỏ.

Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn sẳng giọng:

- Hừ, em còn gọi anh là Thanh Vân sao? Nếu như vậy thì anh cắt điện thoại đây.

- Không...Chồng à, đừng đi!

Cảnh Sương dùng giọng yếu ớt nói, cách nhau trùng dương mà Trương Thanh Vân vẫn có thể cảm nhận được vẻ phong tình của Cảnh Sương, vì vậy mà bụng dưới chợt nóng lên.

- Chồng à, tháng sau em về nước...Em không thể chờ đợi thêm được nữa.

Cảnh Sương khẽ nói.

- không thể chờ đợi được nữa thì nên về sớm hơn một chút, anh cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, không có Sương Nhi thì luôn ngủ không yên, lúc nào cũng nóng nực, ha ha.

Trương Thanh Vân ranh mãnh cười nói.

- Anh!

Cảnh Sương đỏ mặt, tên ma quỷ này nói chuyện càng lúc càng không đứng đắn, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Khi nàng nghĩ đến những lúc ân ái triền miên thì trong lòng càng thêm nhớ nhà, thầm nghĩ muốn bay về ngay lập tức.

Hai người nói chuyện được thêm vài câu thì Trương Thanh Vân đã nhắc đến vấn đề công ty giải khát, Cảnh Sương cản bản không cần nghe báo cáo phân tích mà lập tức nói sẽ đưa tiền cho Trương Thanh Vân. Điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy sững sờ, thầm nghĩ bà cô lúc này có bao nhiêu tiền? Nói một câu là đưa ra tất cả ngay sao?

Trương Thanh Vân truy hỏi thì mới biết gia sản của Cảnh Sương lúc nà chỉ còn khoảng bốn mươi ngàn đô, vì vậy mà trong lòng hắn cảm thấy khá đau xót. Người phụ nữ của mình quả nhiên rất tốt, tốt hơn trăm lần so với Triệu đồ tể. Hắn thầm thề tương lai nhất định sẽ kéo Cảnh Sương thành một thương nhân giàu có nhất nước, hắn có lòng tin làm được điều này.

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân duỗi duỗi lưng, hắn đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài thấy không gian xanh tốt, trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại. Lúc này hắn đang ở trong ngôi nhà của chính mình, vừa rồi hắn định gọi điện cho thư ký trưởng Dương nhưng sau đó lại cảm thấy không nên.

Sau khi ngủ dậy thì đầu óc Trương Thanh Vân đã khôi phục lại sự linh mẫn như xưa, rõ ràng huyện Ung Bình phải che giấu chuyện của Mã Xuân Niên chính là phòng ngừa phòng giám sát tỉnh ủy qua cầu rút ván. huyện Ung Bình đã quan tâm đến mặt mũi của phòng giám sát, hơn nữa lại nắm việc rất đúng mực, không thể nói là không ổn.

Nhưng việc che giấu dẫn đến hậu quả lúc này hoàn toàn làm cho Vũ Đức Chi không thể ngờ. Dương Võng Minh không phải là kẻ đơn giản, chỉ cần lộ ra chút sơ hở là bị người này nắm bắt ngay, hắn muốn đưa phòng giám sát lên đầu súng, rõ ràng cách làm việc không thể không cao minh.

Nhưng người này cũng đã đánh giá thấp Vũ Đức Chi, chuyện này mất đi nhân tâm là đúng, nhưng Dương Võng Minh cũng không chiếm được gió đông. Người trong phòng giám sát đến đây là ai? Có chờ đợi và cân nhắc hay không? Đây cũng chính là nguyên nhân làm cho Vũ Đức Chi cảm thấy an nhàn.

Lệ Cương là người thế nào? Hắn rất bị động, phải nói là cực kỳ bị động, vì xảy ra bất kỳ chuyện gì thì hắn cũng là người chịu trách nhiệm đầu tiên. Nhìn thì như thế nhưng Trương Thanh Vân lại thấy Lệ Cương đã tiến bộ, hắn vẫn tàn nhẫn nhưng đã biết xem trọng đại cục. Chỉ cần gắng gượng vượt qua khó khăn lần này thì Lệ Cương chính là người chiến thắng.

Trương Thanh Vân miên man suy nghĩ cả nửa ngày mà không nhịn được phải bật cười, dù mình có làm thế nào thì hình như cũng có kẻ được lợi, ông trời luôn chiếu cố cho kẻ mạnh. Trương Thanh Vân tính toán thời gian và xin thư ký Dương một tuần, khi thời gian đã có đủ thì hoàn toàn có thể cùng nhau chơi đùa.

Khi đi vào phòng khách thì Trương Thanh Vân gặp Tiểu Tạ và Hứa Nguy, hai người này đang nói chuyện với ông bà Trương Đức Giang, khi thấy Trương Thanh Vân đi ra thì cả hai lập tức đứng dậy.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn nhìn lướt qua hai gói thuốc Trung Hoa trên bàn rồi nói:

- Mang mấy thứ đó về, lần sau làm khách cũng đừng đưa đến bất kỳ thứ gì.

Gương mặt Hứa Nguy và Tiểu Tạ chợt đỏ bừng lên, Hứa Nguy định nói chuyện nhưng thấy mặt mũi Trương Thanh Vân quá nghiêm túc nên chỉ đành gật đầu rồi câm như hến.

- Hôm nay sắp xếp công tác một chút, buổi sáng trưởng khoa Hứa đi liên lạc với cục công an, thông báo cho bọn họ biết chúng ta phải đưa trưởng khoa Mã và Lưu Vĩ về Thành Đô. Anh gọi điện cho chủ nhiệm Đường điều xe đến đây.

- Xế chiều sẽ đi xem nhưng vườn cam đã bị cải tạo thành vườn trà, những văn kiện liên quan sẽ được xem xét vào buổi tối.

Hứa Nguy liên tục gật đầu, Trương Thanh Vân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn tiếp tục nói:

- Tiểu Tạ theo tôi chạy quanh Ung Bình một vòng.

- Điều này...Chủ nhiệm Trương, sáng nay chính quyền Ung Bình đã vài lần gọi điện đến khách sạn, bọn họ hy vọng anh có thể tiếp kiến các ban ngành thường ủy, đồng thời cũng xác định vụ việc... ....

Hứa Nguy dùng giọng toan tính nói.

Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn khoát khoát tay nói:

- Tôi trao cho anh quyền đại diện, những ngày này tôi không muốn gặp bọn họ, anh đi phối hợp với các ban ngành liên quan của Ung Bình đi, chỉ quay về thông báo cho tôi một tiếng là được.

- Điều này...Điều này... ....

Trên trán Hứa Nguy đổ mồ hôi lạnh, chủ nhiệm Trương làm việc quả nhiên thiên mã hành không, mình đại diện toàn quyền cho hắn, điều này sao có thể được?

- Đừng tiếp tục thế này thế kia nữa, anh đi làm việc đi!

Trương Thanh Vân dùng giọng mất kiên nhẫn nói.

- Vâng, tôi đi ngay!

Hứa Nguy lui ra ngoài với vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.

- Mẹ, con đói bụng rồi, bữa sớm đã chuẩn bị xong chưa?

Sau khi Hứa Nguy rời khỏi nhà thì Trương Thanh Vân ngồi xuống ghế sa lông nói.

- À!

Doãn Tố Nga chợt giật mình bừng tỉnh, bà đưa mắt nhìn Trương Đức Giang. Đây là lần đầu tiên hai ông bà thấy con biểu hiện uy thế của nhà quan, vừa rồi hình như người kia còn lớn tuổi hơn cả Trương Thanh Vân, không ngờ bộ dạng người ta lại run run sợ hãi như vậy, chẳng lẽ con trai mình thật sự lợi hại?

Khi nhìn thấy vẻ mặt cha mẹ thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên, vừa rồi hắn nói chuyện mà không nghĩ đến cha mẹ ở bên cạnh. Hắn liếc mắt nhìn Tiểu Tạ, tiểu tử này rất khôn khéo, không biết đã chạy đến ban công nhìn phong cảnh từ khi nào, giống như là một nghiên cứu sinh đang chăm chú vào môn học.

Trong khu Liên Hợp, một chiếc xe tỉnh ủy chậm rãi chạy vào, điều này làm cho tất cả già trẻ nơi đây xúm xít lại xem xét.

- Ủa, bí thư Trương, đúng là bí thư Trương sao? Bí thư Trương đã trở lại.

Không biết người nào kêu lên tiếng đầu tiên.

Lúc này tất cả nông dân bận rộn trong vườn cũng kéo ra vây quanh chiếc xe đang chậm rãi tiến về phía trước, khi đến đầu khu thì chiếc xe mới chậm rãi dừng lại. Tiểu Tạ lau mồ hôi trán, hắn là lái xe ở cơ quan tỉnh ủy, trước giờ chưa từng nhìn qua tình cảnh như thế này, vì vậy mà trong lòng căng thẳng đến đỉnh điểm.

- Chủ nhiệm Trương, vì an toàn của anh, chúng ta có nên gọi điện cho cục công an hay không?

Tiểu Tạ dùng giọng bất an nói.

- Mở cửa!

Trương Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, rõ ràng không vừa ý với cách nghĩ của Tiểu Tạ.

Khi Tiểu Tạ còn đang cố gắng giữ ý kiến thì thấy xe bị đám nông dân vây quanh không còn kẽ hở, vì vậy mà trong lòng càng căng thẳng, tay chân run rẩy.

Trương Thanh Vân tự mình mở cửa xe ra, đám người bên ngoài lập tức lui ra phía sau, Trương Thanh Vân chậm rãi bước xuống. Trước mặt hắn là những gương mặt nông dân tươi cười rất quen thuộc, vì vậy mà nổi kích động trong lòng chợt bành trướng, hắn phất tay với mọi người, đám người lập tức hoan hô nhiệt liệt.

- Bí thư Trương, anh đã trở về rồi sao? Hoan nghênh bí thư Trương trở về!

Cũng không biết ai là người hét lên đầu tiên.

Đám người lập tức kẻ nói người hét, ai ai cũng hưởng ứng, những tiếng hoan hô vang lên náo loạn.

- Tránh ra một chút, tránh ra một chút, chú Vương tránh qua một chút!

Trong đám người lập tức vang lên một âm thanh non trẻ, vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, một cái đầu nhỏ đang chen qua đám người phóng về phía mình.

Lúc này Trương Thanh Vân mới phát hiện ra Nhị cẩu tử. Tiểu tử này đã lớn lên rất nhiều, tóc đen nhánh, mặt ửng hồng, trên trán đầy mồ hôi, trên mặt là nụ cười vui sướng.

- Chú Trương!

Khi còn cách khá xa thì Nhị cẩu tử đã hét lên, Trương Thanh Vân cảm thấy rất vui vẻ, hắn tiến lên phía trước vài bước làm Nhị cẩu tử trở nên vội vàng. Trong lúc chen chúc hắn vấp phải chân người khác rồi lảo đảo ngã xuống đất.

Nhị cẩu tử thuận thế mà lăn tròn, sau đó từ dưới chân người khác chui ra, hắn cười hì hì đứng trước mặt Trương Thanh Vân làm đám người cười lên vang dội. Nhị cẩu tử cũng cảm thấy có chút xấu hổ, ánh mắt cũng hơi sững sờ, hắn ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân.

- Ừ, rất tốt, cao hơn ngày trước rất nhiều, đến đây chú Trương xem nào.

Trương Thanh Vân cười nói, hắn kéo tay Nhị cẩu tử, đứa bé này đã cao lớn đến bờ vai của hắn, đã gần ra dáng một người đàn ông.

Lúc này trước cổng khu Liên Hợp lại xuất hiện vài chiếc xe, Trương Thanh Vân nhướng mày nhưng tất cả mọi người không thèm chú ý đến xe đi vào, người nào cũng cười ha hả nhìn Trương Thanh Vân, chờ hắn mở lời.