Hôm nay trời trong nắng ấm, bầu không khí Thành Đô lúc này rất tuyệt. Trương Thanh Vân đang lái xe phóng đi thì nhận được điện thoại của Triệu Giai Ngọc, nàng muốn hắn đến gặp, có chuyện.
Khi đi đến cửa câu lạc bộ Huyền Vũ thì Trương Thanh Vân đã nhìn thấy Đoạn Vĩnh Thuần từ xa, vì vậy hắn đành phải tiến lên chào đón.
- Giám đốc Đoạn, giám đốc Triệu vội vàng như vậy có chuyện gì thế?
Trương Thanh Vân cười nói.
- Ha ha, không có gì, mời anh đến chơi golf, Hà công tử cũng có mặt bên trong.
Đoạn Vĩnh Thuần cười ha hả nói.
- Sao? Những người khác đâu?
Trương Thanh Vân chợt nhíu mày, hắn híp mắt nói.
- Ha ha, vào thôi, đi vào sẽ biết, bọn họ chờ anh đã lâu rồi.
Đoạn Vĩnh Thuần cười nói.
Trương Thanh Vân với một bụng đầy hoài nghi đi theo Đoạn Vĩnh Thuần vào trong câu lạc bộ Huyền Vũ. Hắn đến phòng thay quần áo mặc vào một bộ đồ thể thao, mũ che nắng, sau lưng còn có nhân viên vác gậy golf, bộ dạng lúc này giống hệt như một nhân sĩ.
Đi đến gân golf thì Trương Thanh Vân lấy tay che ánh mặt trời rồi híp mắt nhìn về phía sân bóng, Hà Tuấn, ủa? Uông Phong sao? Còn có hai người không biết tên, trong đó có một người khá quen thuộc, là Quách Tuyết Phương sao? Nàng cũng biết đánh golf à?
Trương Thanh Vân chậm rãi đi đến gần, Uông Phong là người đầu tiên nhìn thấy hắn rồi vẫy vẫy tay. Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy có chút nghi ngờ, sao Uông Phong lại cùng đi với Hà Tuấn? Hai người này rõ ràng không cùng một loại.
Trương Thanh Vân phóng mắt nhìn khắp xung quanh, hắn nhìn thấy Triệu Giai Ngọc đang nằm dưới dù che nắng. Nàng đang nằm ườn trên ghế, một chiếc kính râm phủ trên hai mắt, gò má trơn bóng mềm mại phản chiếu ánh sáng mặt trời, quyến rũ mê người.
Bên cạnh Triệu Giai Ngọc không có người nào, xem ra chẳng có phụ nữ thì không có thú vui dạo chơi, điều này thật sự rất đúng.
- Thanh Vân, tất cả đang chờ cậu, cậu chuẩn bị đi, chúng ta đánh vài ván.
Uông Phong quay đầu cười nói, trong nhóm này hắn xứng đáng là người đứng đầu, chỉ cần nhìn vẻ mặt Hà Tuấn là biết ngay.
Trương Thanh Vân tiến lên bắt tay chào hỏi Hà Tuấn, sau đó gật đầu với Quách Tuyết Phương. Hôm nay Quách Tuyết Phương nữ giả nam nhưng nét quyến rũ của một người đẹp lại không thể che giấu, trên chóp mũi là chút mồ hôi lấm tấm, bộ dạng giống hệt như một tuyển thủ golf.
Khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì khóe miệng Quách Tuyết Phương có hơi co quắp, Trương Thanh Vân lại không thèm quan tâm, hắn quay sang nói với Uông Phong:
- Uông đại ca, sao hôm nay lại hào hứng thế này?
Uông Phong khoát khoát tay nói:
- Ngày nào tôi chẳng hào hứng, hôm nay ngẫu nhiên gặp được nhóm Giai Ngọc, tôi muốn cô ấy gọi điện thoại cho cậu.
Uông Phong chỉ tay sang một người đàn ông trung niên chuẩn bị giới thiệu, Trương Thanh Vân lúc này lại gật đầu nói:
- Chào đạo diễn Khải Mưu, truyền thông Giang Nam muốn tiến quân vào điện ảnh và truyền hình, rõ ràng là thời cơ rất tốt.
Trương Thanh Vân biết được người đàn ông trung niên này, đây là một trong những vị đạo diễn khá có danh tiếng trong nước. Trước kia truyền thông Giang Nam chỉ chú trọng vào đài radio và ti vi, điện ảnh và truyền hình cũng không quá coi trọng, xem ra đây là tín hiệu Uông Phong chuẩn bị tiến quân vào điện ảnh và truyền hình.
Uông Phong híp mắt nói:
- Cậu quả nhiên có phần hiểu biết về kinh tế, tôi đã xem qua báo cáo của cậu cho Giai Ngọc, rõ ràng rất chuyên nghiệp, xem ra trước kia là nhân tài không được trọng dụng.
Trương Thanh Vân liên tục nói lời khiêm tốn, Uông Phong phất tay nói:
- Đánh thôi, bắt đầu nào.
Trương Thanh Vân tạm thời đi vào, trước đó bọn họ đã đánh được vài gậy, Uông Phong điểm cao nhất, Tuyết Phương xếp vị trí thứ hai, điều này cũng làm cho Trương Thanh Vân trợn trừng mắt, sau cùng mới là Hà Tuấn.
Khi Trương Thanh Vân tiến vào đánh vài gậy thì lại xếp trước Hà Tuấn, sau vài động tác đánh bóng hỏng thì Trương Thanh Vân đã chứng minh trình độ của mình quá kém, hắn và đạo diễn Khải Mưu rớt xuống hai vị trí cuối cùng.
Nhưng đánh golf chẳng qua chỉ là vui đùa xã giao mà thôi, Trương Thanh Vân cũng không có lòng hiếu thắng, thầm nghĩ đánh một gậy tốt thì phải có vài gậy xấu. Nhưng Quách Tuyết Phương lại thường xuyên quấy phá Trương Thanh Vân, khi hắn vung gậy ngắn thì nàng cố ý ho khan, khi đánh gậy dài thì cố ý dậm chân.
Trương Thanh Vân cũng không quan tâm đến Quách Tuyết Phương, cũng chẳng cần biết nàng có biểu cảm thế nào. Cuối cùng Quách Tuyết Phương cũng cảm thấy hành động của mình không chút thú vị, vì vậy cũng ẩn giấu đi một chút.
Đến trưa thì mọi người dùng cơm trong câu lạc bộ, Uông Phong thì sắp xếp phòng tắm hơi, Trương Thanh Vân cũng không từ chối, hoạt động kéo dài đến tận hai ba giờ chiều.
- Thanh Vân, vào phòng của tôi nói chuyện, cậu phân tích về báo cáo đầu tư của chính mình.
Uông Phong nói, Triệu Giai Ngọc cũng ở cùng một chỗ. Trương Thanh Vân tiến vào câu lạc bộ thì không cùng nàng nói một câu nào, lúc này xem qua bộ dạng thì cũng biết nàng không có ý muốn nói, chẳng lẽ nàng muốn hắn báo cáo cho Uông Phong sao?
Phòng nghỉ của Uông Phong ở câu lạc bộ này rất xa hoa, hai gian ngoài và một phòng tắm, có cả phòng đặc biệt. Thiết bị bên trong rất tốt, rất có hương vị cung đình, màu vàng là sắc chính, có cả phòng ngủ và phòng làm việc, rõ ràng được bố trí như một căn nhà.
Đi vào phòng thì ngoài Uông Phong và Triệu Giai Ngọc không còn bất kỳ người nào khác, Quách Tuyết Phương và Hà Tuấn đều không có mặt. Khi Trương Thanh Vân đang định mở miệng thì Triệu Giai Ngọc đã nói:
- Kế hoạch đầu tư inte của chúng ta đã gây ra sự chú ý, Uông đại ca cảm thấy khá hứng thú, vì vậy tôi đã đưa báo cáo cho anh ấy xem qua.
Trương Thanh Vân nhìn Triệu Giai Ngọc rồi lại nhìn Uông Phong, hắn nhếch miệng cười nói:
- Hai người tìm tôi vì vấn đề này sao? Đây phải là tài liệu tuyệt mật gì, sao lại phải trịnh trọng thế này?
Uông Phong không lên tiếng, hắn chỉ híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau mới nói:
- Cậu còn chưa hiểu rõ ý nghĩ của Giai Ngọc sao? Cậu có tài trên phương diện kinh doanh, cậu nên phát triển tài hoa trên phương diện này mới tốt.
- Tôi đã xem qua báo cáo của cậu, rất sâu sắc, tôi đã tìm người để kiểm tra, đã hoàn toàn vứt bỏ nghi ngờ sao chép. Chúng ta kết giao với nhau nhiều năm như vậy mà bây giờ tôi mới biết cậu có bản lĩnh này, nếu nói lời thật sự thì tôi rất động tâm, muốn hợp tác với cậu, cậu thấy thế nào?
- Hợp tác gì chứ?
Trương Thanh Vân vươn người đứng dậy rồi lập tức lắc đầu nói:
- Anh nói như vậy để một người tham gia kinh doanh, rõ ràng là quyết định quá qua loa. Chỉ xem qua một báo cáo đã muốn tìm em hợp tác, anh không thấy chẳng thích hợp sao?
Uông Phong nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân rồi thầm gật đầu. Trong lòng Trương Thanh Vân lại có ý nghĩ khác, với trí tuệ của Uông Phong thì chỉ cần xem qua báo cáo cũng chưa chắc đã coi Trương Thanh Vân là kẻ có tài. Quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Uông Phong rất tốt nhưng kinh doanh là kinh doanh, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, loại người như Uông Phong chắc chắn sẽ biết phân chia rõ ràng.
Chuyện này bên trong chắc chắn có gì đó, tuy Uông Phong đưa ra hấp dẫn rất lớn nhưng Trương Thanh Vân vẫn có thể kìm nén được. Hấp dẫn thường kéo người ta rơi vào vực sâu, Trương Thanh Vân đã trải qua nhiều mưa gió, vì vậy thấy điều này rất rõ.
- Giai Ngọc, cô tìm lộn người rồi, cô tìm phải một con quỷ nhát gan, xem ra cô phải thay đổi nhân tài.
Uông Phong quay đầu cười nói với Triệu Giai Ngọc.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười, trước này hắn làm việc đều là tùy tâm, Uông Phong nói như vậy đã khơi gợi sự phản cảm của hắn, trong lòng cũng đã thầm quyết định, chuyện này không thể nói rõ được.
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt biến đổi, Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không lên tiếng, vì vậy bầu không khí trong phòng có chút lạnh lẽo.
- Uông đại ca, chuyện này nên dừng lại ở đây thôi!
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới mở miệng phá tan không khí trầm lắng.
Đồng tử trong mắt Uông Phong chợt co rút lại, ánh mắt hắn chợt trở nên phiêu hốt, hắn đột nhiên nói:
- Nếu như đây là ý của Triệu Truyền thì cậu còn có vấn đề gì không?
Trương Thanh Vân chợt khựng người, trong ánh mắt lóe lên cảm giác không tốt, hắn phát hiện ra khả năng này phức tạp đến mức vượt qua năng lực dự đoán của chính mình. Hắn nghĩ đến đây thì hít vào một hơi thật sâu nói:
- Em là nhân viên công chức nhà nước, có phần công tác của riêng mình, những chuyện khác thì nghĩ thế nào sẽ làm thế đó.
Trương Thanh Vân nói xong câu này thì bầu không khí trong phòng cũng đông cứng, ý nghĩa lời nói của hắn đã rất rõ ràng, mình đúng là người của thế lực họ Triệu nhưng cũng có vài phần ý nghĩ của riêng mình, mọi chuyện phải do chính hắn quyết định. Đừng nói là Triệu Truyền, dù là lãnh đạo cao nhất của thế lực họ Triệu cũng đừng làm hắn phải rung chuyển.
Vẻ mặt Uông Phong chợt phát lạnh, vẻ mặt Triệu Giai Ngọc cũng trở nên không được tốt, Trương Thanh Vân vẫn ngồi yên như trước. Cuộc nói chuyện lần này rõ ràng nằm ngoài ý muốn, hắn đang suy nghĩ đến tình cảnh xấu nhất, rõ ràng với năng lực của hắn vào lúc này thì đắc tội với hai nhà Uông, Triệu là hành động không khôn khéo.
Nếu là trước kia thì Trương Thanh Vân nhất định sẽ thỏa hiệp, sẽ tìm kiếm con đường trong khe hẹp, nhưng lúc này hắn đã hiểu phương pháp kia không phải là sinh tồn. Khi hắn còn ở Ung Bình mà không được Triệu Truyền cứu vớt thì đã hoàn toàn bỏ mình trong vực sâu.
- Thanh Vân, cậu rất cứng nhắc, ngay cả lời của Triệu Truyền cũng không nghe sao?
Uông Phong lạnh lùng nói.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười, hắn nhìn chằm chằm vào Uông Phong không chút yếu thế rồi một lúc lâu sau mới nói:
- Thật ra anh cũng không nên nói những lời như vậy, vốn mọi người là bạn bè tốt, nhưng sau khi nói ra những lời thế này thì mọi người rất khó ở.
- Chẳng lẽ cậu muốn khiêu chiến sao?
Uông Phong nói.
Trương Thanh Vân phất phất tay, hắn nhíu mày rất sâu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Tôi chưa từng làm gì với bất kỳ kẻ nào khác, tôi là cán bộ đảng, làm gì cũng phải có nguyên tắc của chính mình, dù là bất kỳ người nào cũng không được cưỡng ép quyền lợi của tôi. Triệu Truyền không được, Uông Phong anh cũng không được.
- Tất nhiên mọi người suy nghĩ về tôi thế nào cũng được, sau này anh có thể làm theo ý của mình, tôi tin tưởng vào đảng còn vượt xa lòng tin của anh.
Uông Phong chợt ngẩn người, những lời nói của Trương Thanh Vân rất hình tượng và mềm mại nhưng khí thế kiêu ngạo rất kinh người, rất có khí thế chiến đấu cùng người, nai chết về tay ai còn chưa biết được. Vì vậy Uông Phong không phải giật mình đánh giá lại Trương Thanh Vân.
Lần đầu tiên Uông Phong cảm thấy trước đây chính mình đã coi thường Trương Thanh Vân, lúc nào cũng coi Trương Thanh Vân như một tiểu bối. Nhưng tất cả những thế hệ sau của hai nhà Uông, Triệu không thể nào so sánh được với Trương Thanh Vân, chỉ cần nhìn vào mức độ gan dạ và sáng suốt thì tiểu tử này tương lai vô hạn.
Một lúc lâu sau khóe miệng Uông Phong mới lộ ra nụ cười, dần dần nụ cười càng lúc càng sáng rực, cuối cùng hắn cười ha hả nói:
- Ba người gồm tôi, Triệu Truyền và Vương Trạch được người ta đánh giá là kiêu ngạo nhất thủ đô, cậu không phải là đối thủ của ba người chúng tôi nhưng rõ ràng là người lớn gan nhất thiên hạ.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Uông Phong, cũng không biết lời nói của người này có ý gì. Uông Phong dừng tiếng cười, hắn phất tay nói:
- Ngồi đi, ngồi xuống đi, tôi cũng không tiếp tục ép cậu, hơn nữa cũng dựa theo lời nói của cậu, chúng ta vẫn là bạn bè.
Trương Thanh Vân vẫn đứng yên không nhúc nhích, Uông Phong đột nhiên thay đổi làm hắn không thể nắm bắt rõ ràng, không biết rốt cuộc đối phương có ý gì. Chẳng lẽ căng thẳng nửa ngày cũng chỉ là đùa giỡn thôi sao? Nếu như vậy thì hình như có chút quá trớn.
Uông Phong khoát tay nói:
- Để tôi kể một chuyện xưa cho cậu, tôi, Triệu Truyền và ông chủ Hồng Lâu Hội Sở Vương Trạch, ba người chúng tôi là con nhà quan trong cách nói của các cậu. Nhưng ba người chúng tôi đều đã từng trải qua chiến trường, lúc đấy nằm dưới sự chỉ đạo của Triệu tướng quân, ba người chúng ta đều nằm ở sư đoàn ba.
Trương Thanh Vân giật mình, đám người này mà đã từng ăn nằm trên chiến trường sao? Quốc gia không có binh lính khác à? Sao lại phải kéo đám người này đi lên?
- Cậu cảm thấy rất quái lạ phải không? Khi đó chúng ta cũng chẳng muốn vào lính làm gì, nếu lính tráng toàn là con quan thì đánh đấm gì?
- Nhưng có một người không đồng ý chính là Triệu tướng quân, ông cụ bắt chúng ta nhập ngũ.
Uông Phong cười, hắn quay đầu nói với Trương Thanh Vân:
- Nói nhiều làm gì, tôi cũng nói cho cậu biết một điều, cậu là cán bộ đảng, có nguyên tắc, chúng tôi cũng không phải là kẻ xấu, biết đâu chúng tôi cũng không có quá nhiều sức tưởng tượng như cậu.
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn nở nụ cười xấu hổ, không thể không thừa nhận Uông Phong nói rất có đạo lý.
- Tôi chuẩn bị đầu tư một công ty, cổ phần nằm trong tay tôi, Triệu Truyền và Vương Trạch, mục đích chính là kiếm tiền. Tất nhiên ba người chúng tôi sẽ không ra mặt, Giai Ngọc là người quản lý, cậu rất ổn định nên phải giúp cô ấy, tất nhiên sẽ có một cổ phần thuộc về cậu trên danh nghĩa. Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy mà thôi, các cậu lăn lộn ở trên quan trường quá lâu, cứ đụng chuyện thường nghĩ rằng kẻ khác đang tính toán chính mình.
Uông Phong cười nói.
Trương Thanh Vân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Nếu chỉ đơn giản như vậy thì anh thần bí như vậy làm gì? Lúc bắt đầu anh đã không tin tôi, đùa giỡn cả nửa ngày chẳng phải đang xem tôi có đáng tin hay không sao? Lúc này thì tốt rồi, tôi nói trước, tôi sẽ không cảm động đến mức rơi nước mắt với mọi người.
Uông Phong chợt ngẩn người, hắn cười ha hả rồi tiến lên ôm lấy Trương Thanh Vân nói:
- Tiểu tử cậu mở miệng đúng là lưu loát nhưng con người lại rất tốt, rất hợp với tính khí của tôi, đến trường đua xem ngựa nào.
- Khụ khụ!
Trương Thanh Vân cảm thấy lồng ngực có chút khó hít thở, Uông Phong này không biết cách thể hiện cảm xúc nào khác sao? Còn muốn để người khác sống hay không?
Ba người cùng đến trường đua ngựa, Trương Thanh Vân chợt cảm giác Triệu Giai Ngọc đang nhìn mình, hắn quay đầu nhìn lại thì nàng lại quay đi tránh né. Lúc này vẻ mặt nàng vẫn lạnh như băng, từ đầu đến cuối không chút biến đổi.
- Anh...Anh cùng Quách Tuyết Phương...Cái kia...Không có chuyện gì sao?
Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói ra một câu.
Trương Thanh Vân liếc xéo Triệu Giai Ngọc, hắn nói:
- Tôi và cô ấy có chuyện gì? Ngày hôm qua cô ấy còn muốn mời tôi một bữa cơm cảm ơn vì đã giúp đuổi tên bạn trai kia đi, lúc này cô ấy đã có thể chọn lựa lại.
- Anh!
Triệu Giai Ngọc nhíu mày rất khó coi, rõ ràng không hài lòng với lời nói của Trương Thanh Vân, nàng há miệng nhưng cũng lập tức khép lại.
- Nói nhiều như vậy làm gì, sau này chúng ta là bạn đồng nghiệp, cô là bà chủ, tôi là tham mưu, ấp a ấp úng đâu phải thái độ tốt.
Trương Thanh Vân nói, nói xong cũng lén liếc nhìn mà trong lòng bội phục sát đất. Người phụ nữ này dù có chế nhạo thế nào thì vẻ mặt nàng cũng chỉ là một, như vậy làm người ta chẳng có bất kỳ cảm nhận nào.
- À...A Sương sẽ về nước sao?
Triệu Giai Ngọc lại nói ra một câu.
Thân thể Trương Thanh Vân chợt khựng lại, sau đó nở nụ cười hiểu ý rồi gật gật đầu, tâm tình trong lòng cũng tốt hẳn lên, Cảnh Sương sẽ rất nhanh quay trở về. Triệu Giai Ngọc nhìn Trương Thanh Vân, nhìn bộ dạng háo hức và vui vẻ của hắn mà cặp lông mày khẽ nhúc nhích, khóe miệng co quắp. Khi nàng đang định mở lời thì điện thoại của Trương Thanh Vân đã vang lên.
Trương Thanh Vân chạy sang một góc dùng tay che chắn, người gọi điện là Dương Hân, hắn nói mở hội nghị khẩn cấp, vấn đề huyện Ung Bình đã rối loạn, bắt Trương Thanh Vân phải dự họp ngay lập tức.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại, hắn đưa tay nhìn giờ, đã quá giờ từ lâu, tan việc còn muốn mở hội nghị khẩn cấp, chắc chắn vấn đề không phải nhỏ. Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên nói rõ tình huống với Uông Phong và Triệu Giai Ngọc, sau đó vội vàng rời khỏi câu lạc bộ phóng xe về phía văn phòng tỉnh ủy.
Trên đường đi Trương Thanh Vân không ngừng suy tính, vụ án huyện Ung Bình khó giải quyết là đương nhiên, nhưng vướng phải sai lầm lại nằm ngoài dự đoán của hắn. Ngày đó hắn cố ý đưa cho Đường Quốc Huy một chiếc lồng, đề nghị hắn cho Nghiêm Tuấn hoặc Vương Bá Chu tự mình tọa trấn, không ngờ Đường Quốc Huy lại quá kích thích mà phái xuống vài nhân viên khoa giám sát xuống Ung Bình.
Đường Quốc Huy rõ ràng đã coi tuyến dưới như cơ quan của mình, phái một trưởng khoa xuống dưới thì cấp bậc hành chính còn chưa vượt qua một bí thư thị trấn. Những tiểu tử khoa số một đi xuống căn bản chỉ là dĩa thức ăn cho Lệ Cương và Vũ Đức Chi, nếu Trương Thanh Vân hắn đoán không lầm thì vụ việc này dù là giám sát viên, huyện ủy Ung Bình hay văn phòng huyện Ung Bình đều phải chịu trách nhiệm.
Một tát này vỗ vào mặt phòng giám sát không phải là nhẹ, Đường Quốc Huy là người đứng mũi chịu sào, Đỗ Dũng cũng khó thể cứu chữa, còn những giám sát viên khác căn bản sẽ phải xuống chức. Còn chính Trương Thanh Vân hắn thì sao?
Trương Thanh Vân lắc đầu, thầm nghĩ hắn cũng không dính phải trách nhiệm quá lớn đấy chứ? Âm hiểm, quá âm hiểm! Trương Thanh Vân cảm thấy chính mình ngày càng âm hiểm, chỉ cần tùy tiện vung tay đã làm cho Đường Quốc Huy chui vào gần bên máy chém rồi à? Người này đúng là không chịu suy xét toàn diện.
Khi tiến vào văn phòng tỉnh ủy, Trương Thanh Vân dừng xe, hắn nhìn về phía trước thì thấy phòng giám sát vẫn còn sáng đèn, mơ hồ còn thấy bóng người. Họp khẩn cấp còn chưa bắt đầu mà đã sớm có kẻ căng thẳng không thể chịu được, xem ra mưa gió sắp bùng lên.
Trương Thanh Vân đột nhiên có một ý nghĩ muốn gọi điện thoại cho Vũ Đức Chi, hắn muốn hỏi xem lão muốn làm gì? Vũ Đức Chi cách xa ngàn dặm mà cũng làm cho phòng giám sát rơi vào tình cảnh gà bay chó chạy.