Chương 192: Mạo hiểm gặp mặt.

Xe hơi chạy bon bon trên đường, lúc này tâm tình của Trương Thanh Vân cũng có chút không yên, hắn nghĩ đến những lời nói của Hà Khôn, lão nói chính mình không phù hợp với phòng giám sát là có ý gì? Chẳng lẽ chuyện xuống tuyến dưới rèn luyện là có thật sao? Trương Thanh Vân lại liên tưởng đến lời nói của Cao Khiêm, rõ ràng khả năng này là rất lớn.

Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng không nhịn được phải tính toán xem mình sẽ xuống dưới đảm nhiệm chức vụ gì, nếu bị đưa xuống một huyện làm cấp phó thì chức vụ phó bí thư là sự lựa chọn tốt nhất. Chức vụ chủ tịch thường vụ huyện căn bản cũng khá tốt nhưng không thể nào tiến chân vào trong thường ủy, nếu như vậy thì chẳng bằng tiếp tục ở lại trong cơ quan, dù sao hắn vẫn còn rất trẻ.

- Anh không đi Frankfurt sao?

Triệu Giai Ngọc đột nhiên nói một câu.

Trương Thanh Vân không tự chủ được phải gật đầu, lúc này hắn mới chợt nhớ ra người ngồi bên cạnh mình là bồ tát. Hắn quay đầu lại chuẩn bị sửa lại lời nói thì đã thấy Triệu Giai Ngọc nhăn mày thành một khối, hắn lập tức mở lời:

- Cô thấy kỳ quái sao? Đêm qua tôi đi, sáng hôm nay dã quay về.

Từ Thành Đô đến Frankfurt ít nhất cũng phải mất vài tiếng ngồi máy bay, Trương Thanh Vân nói những lời này cho người ta thấy mình đang bịa chuyện, cũng coi như trả thù lòng dạ hẹp hòi của Triệu Giai Ngọc vừa rồi.

Triệu Giai Ngọc không lên tiếng, nàng mím chặt môi mà không nói câu nào. Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm về phía nàng, hắn thấy vẻ mặt nàng vẫn như cũ, trong lòng cũng thầm bội phục công phu dưỡng khí của nàng. Rõ ràng một người muốn giữ mãi một vẻ biểu cảm cũng rất khó khăn.

- Kế hoạch đầu tư vào điện tử của tập đoàn Giang Nam đã hủy bỏ, Hà Tuấn tổn thất rất nhiều, chúng ta cũng tổn thất rất nhiều.

Triệu Giai Ngọc nói.

Trương Thanh Vân giật mình, điều này có phải Triệu Giai Ngọc đang muốn hỏi tội hắn hay không? Giọng điệu của nàng cũng không nói rõ ràng, nhưng tất nhiên sẽ biết chuyện Hà Tuấn lần này có liên quan đến mình. Về phần tập đoàn xây dựng Giang Nam vì sao phải hủy bỏ đầu tư thì nàng không nói rõ, có lẽ cũng liên quan đến vụ việc Hà Tuấn bị đứt tay.

- Phát triển điện tử không phải là một hướng đi đúng trong nước, chủ yếu là trong nước không có trọng tâm phát triển sản phẩm điện tử, căn bản chỉ là lắp ráp và gia công. Ví dụ như những vật gia dụng và điện thoại, những năm vừa qua phát triển cũng rất khó khởi sắc, sau này sẽ có rất nhiều nơi phải đóng cửa.

Trương Thanh Vân nói.

- Hừ!

Triệu Giai Ngọc hừ một tiếng, nàng không nghĩ chính mình đã tạo ra cho Trương Thanh Vân áp lực nhưng không ngờ người ta lại mở lời dạy bảo, chẳng lẽ coi mình là cao thủ phát triển kinh tế à? Kinh tế cũng không phải cây trà, sản nghiệp điện tử cũng không giống cây cam, vì vậy Triệu Giai Ngọc không cho những lời nói của Trương Thanh Vân là đúng.

Trương Thanh Vân giống như không phát hiện ra ánh mắt Triệu Giai Ngọc, hắn tiếp tục nói:

- Nếu tập đoàn xây dựng Giang Nam có nhiều tiền thì nên tiến vào ngành bất động sản. Nếu không…Nếu tôi có cơ hội xuống dưới rèn luyện thì sẽ cũng cấp cho các người các cơ hội đầu tư, sẽ có chính sách trợ giúp.

Trương Thanh Vân nói được một nửa thì cặp lông mày của Triệu Giai Ngọc đã nhăn lại, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác khó chịu, hắn hừ một tiếng rồi nói:

- Đừng tưởng rằng cô làm trong công ty được vài ngày thì hiểu về kinh tế, bỏ qua những quan hệ liên quan đến chính phủ thì tập đoàn xây dựng Giang Nam của các cô phát triển không được tốt. Ví dụ như công trình xây dựng cầu Cao Kiến Dụ, các người đã duyệt công trình nhưng vấn đề quản lý liên quan đến đấu thầu có trăm ngàn mối sơ hở, không bị hớ ra thì đã coi như ông trời chúc phúc rồi.

- Khụ khụ!

Triệu Giai Ngọc ho khan hai tiếng, rõ ràng những lời nói của Trương Thanh Vân cũng làm nàng xấu hổ, vẻ mặt cuối cùng cũng có biến đổi, từ ửng hồng chuyển sang tai tái, môi hơi căng, miệng mím chặt. Cuối cùng nàng cũng khống chế được tâm tình, trong lòng nàng cũng biết rõ chuyện xây cầu Cao Kiến Dụ có rất nhiều lỗ hổng.

Trương Thanh Vân lái xe đến khách sạn Vienna thì dừng lại, hắn nhìn về phía Triệu Giai Ngọc thì thấy nàng không phản ứng, hắn mới hỏi:

- Không phải cô ở chỗ này sao?

Triệu Giai Ngọc nhướng mày nói:

- Tôi ở khu Ung Cảnh!

- À!

Trương Thanh Vân gật đầu, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi:

- Sao?

Sau đó trái tim Trương Thanh Vân đập lên điên cuồng, một lúc lâu sau mới khởi động xe chạy đi.

Bầu không khí trong phòng giám sát sau khi Cao Khiêm trao quyền cho cấp dưới và đến Vũ Đức thì hầu như diễn tiến rất chậm và chưa xác định được người nào là chủ nhiệm mới. Lúc này chức vụ chủ nhiệm phòng giám sát do phó thư ký trưởng của văn phòng tỉnh ủy đảm nhiệm.

Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút căng thẳng, Cao Khiêm đã đề cử hắn được hơn một tháng nhưng người khác đã đi mà hắn còn chưa nghe thấy bất kỳ tin tức nào. Tình hình thế này đã chứng tỏ cơ hội xuống dưới rèn luyện của chính mình là hoàn toàn xa vời, tất cả những suy nghĩ trước đó đã trở thành ảo tưởng, hắn cũng không hiểu vấn đề nằm ở nơi nào.

Ngày hôm nay đã đến lúc đài truyền hình Giang Nam tổ chức chương trình khoảng cách quan viên, sau khi Trương Thanh Vân đến đài truyền hình làm xong tiết mục thì nhận được điện thoại của Uông Phong. Lúc này Uông Phong muốn tìm Trương Thanh Vân uống rượu, tất nhiên hắn sẽ không từ chối, hắn chạy xe phóng về phía nhà hàng quốc tế, sau đó tiến lên phòng vip.

Trên đường đi thì điện thoại vang lên không ngừng, Trương Thanh Vân nhận điện, người gọi là Biện Huy Hoàng, vì vậy hắn cảm thấy có chút thân thiết.

- Bí thư Trương, không biết gần đây cậu có bận rộn không? Lần này tôi đến tỉnh thành vài ngày, anh Mã cũng đến, tôi và anh ấy muốn mời cậu một bữa cơm, cậu xem... ....

Biện Huy Hoàng nói.

- À!

Trương Thanh Vân giật mình, hắn lập tức nói:

- Được, chú quá khách khí rồi. Ngày mai nhé, tối mai sẽ cùng nhau dùng cơm.

Biện Huy Hoàng rất vui, tất nhiên sẽ liên tục cảm tạ Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cúp điện thoại thì lập tức nghĩ đến Mã San, không phải Mã San đang là nghiên cứu sinh ở bệnh viện Giang Nam sao? Sao trước nay không chịu liên lạc với mình? Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn nghĩ đến người phụ nữ này mà tâm tình rất phức tạp, loại cảm giác này rất khó nói thành lời.

Mã San là một cô gái thuần túy như tờ giấy trắng, nàng yêu mình, nhưng mình cũng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà không tiếp nhận nàng, mà dưới tình huống nay chính hắn cũng không dám tiếp nhận. Trương Thanh Vân phát hiện ra chính mình lăn lộn trên quan trường vài năm, tính cách và quan điểm nhân sinh đều có biến đổi, trong lòng càng có rất nhiều điều âm u. Hắn không muốn gây tổn thương cho một cô gái tinh khiết thuần túy như Mã San.

Sau khi suy nghĩ hàng ngàn điều thì Trương Thanh Vân đã đến chỗ hẹn, hắn dừng xe, khi đi đến đại sảnh đã nhìn thấy Uông Phong đang ngồi trên ghế mỉm cười nhìn mình. Tuổi tác của Uông Phong cũng không thua kém Triệu Truyền nhưng nhìn ra thì trẻ hơn, làn da trắng và rắn chắc, mặt khá vuông vức, hai mắt hổ rất có uy thế, quả thật có phong độ của một quân nhân.

- Chào Uông đại ca!

Trương Thanh Vân nói.

- Tốt, tốt, hảo tiểu tử!

Uông Phong nở nụ cười hào sảng, hắn tiến đến ôm lấy bả vai Trương Thanh Vân, cánh tay hơi dùng chút lực, Trương Thanh Vân cảm thấy khó thở. Nhưng dù là như vậy thì Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy rất vui, Uông Phong và Triệu Truyền rõ ràng là hai loại người khác biệt, Uông Phong hào sảng phóng khoáng, rất có lực tương tác.

Mà Triệu Truyền là kiểu mẫu của loại người bá đạo, chỉ có người thân thích là hơi tốt hơn một chút. Uông Phong và Triệu Truyền đều là quân nhân, điều giống nhau duy nhất là uy thế và cặp mắt sáng rực có thần.

- Hai cân, hôm nay chúng ta mỗi người hai cân rượu Ngũ Lương, đã lâu rồi không có bạn rượu, mọi chuyện cứ quấn lấy người.

Uông Phong nói, hắn lập tức vẫy tay, đã sớm có hai nhân viên tiến đến đưa hai người đi theo thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất.

Sau khi tiến vào phòng thì Trương Thanh Vân quan sát và cảm thấy tất cả đều là món nhậu đúng chuẩn, đậu phộng đặt ở trong phòng xa hoa đúng là có chút chói mắt. Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, Uông Phong và hắn ngồi đối diện nhau, nhân viên phục vụ rót cho hai người những ly rượu đầy tràn.

- Nâng ly nào!

Uông Phong lập tức nâng ly.

Sau khi uống vào một chén thì Trương Thanh Vân cũng đã cởi bỏ áo ngoài, hai người bắt đầu hàn huyên.

Chủ đề giữa hai người phần lớn đều liên quan đến khu Liên Hợp, Trương Thanh Vân đưa ra một báo cáo rất kỹ càng cho Uông Phong, sau khi nghe được những lời của Trương Thanh Vân thì Uông Phong liên tục gật đầu.

- Không ngờ cậu còn tiến vào thế lực Triệu gia, cặp mắt của Triệu Truyền quả nhiên tinh đời. Đúng rồi, tình hình của cậu và Triệu Giai Ngọc thế nào rồi?

Uông Phong nhấp một ngụm rượu rồi nói.

Trương Thanh Vân bị lời nói của Uông Phong làm cho xấu hổ, một lúc lâu sau hắn mới nói:

- Uông đại ca, anh cũng đừng nhắc đến Triệu tiểu thư, em và cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì, anh đừng đa tâm.

- Sao? Không, quả thật không có gì sao?

Uông Phong nhíu mày nói, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân rồi vung tay:

- Lúc này nói không cũng chẳng muộn, nói thật thì ấn tượng của tôi đối với Triệu gia cũng không lớn nhưng Triệu Truyền và Giai Ngọc có tính tình khá tương đồng với tôi, những người còn lại thì, hừ! Đúng rồi, nghe nói Triệu Truyền đưa cậu đến thủ đô phải không?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn không biết nên nói như thế nào mà chỉ gật đầu:

- Đúng vậy, đã đi đến thủ đô một chuyến, cũng có cơ hội gặp mặt Triệu tướng quân.

- Sao?

Uông Phong lập tức đứng thẳng người, hắn nói:

- Triệu...Triệu lão tướng quân à? Cậu đã gặp ông ấy sao?

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Đã gặp mặt một lần và cùng ông cụ đánh vài ván cờ.

Uông Phong dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, khi nghe thấy Trương Thanh Vân nói đến chuyện đánh cờ thì cười một tiếng nói:

- Lúc tôi còn nhỏ cũng đã cùng đánh cờ với ông cụ, cũng được học cách chơi quân kỳ từ ông cụ. Tiểu tử cậu rất may, lúc này ông cụ đã đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay cả tôi muốn đến thăm hỏi cũng có chút khó khăn.

Trương Thanh Vân giật mình, hắn lập tức ý thức được sự đặc biệt về thân phận của Uông Phong, cũng vì vậy mới có cơ hội đánh cờ với Triệu tướng quân từ khi còn nhỏ, chắc chắn đến là những thế hệ con cháu của cao tầng trung ương, nếu không thì thế lực họ Uông sao có được chỗ đứng? Nếu không có đủ gốc rễ thì chẳng thể nào tạo thành một thế lực được.

Sau đó Trương Thanh Vân rất biết điều mà chuyển chủ đề về bàn rượu. Hắn thấy được quan hệ giữa Uông Phong và Triệu Truyền rất thân thiết, điều này cũng không chứng tỏ thế lực họ Triệu và họ Uông gần gũi với nhau. Thực tế từ lời nói của Uông Phong thì Trương Thanh Vân có thể nhìn ra khoảng cách giữa hai thế lực cũng hơi xa, thậm chí khả năng phân tranh cao thấp và đối địch cũng có.

Trương Thanh Vân không trông mong chính mình sẽ được Uông Phong chào đón, chính hắn cũng không phải là Triệu Truyền, điều này hắn hiểu rất rõ.

- Cậu đang công tác trong phòng giám sát, không phải phòng giám sát là cánh tay của Cao Khiêm à?

Khi uống rượu còn chưa mềm môi thì Uông Phong lại kéo chủ đề lên vấn đề công tác.

Trương Thanh Vân gật đầu, Uông Phong cười cười, Trương Thanh Vân cũng không biết Uông Phong có ý gì. Một lúc lâu sau Uông Phong mới nói:

- Cao Khiêm có một người vợ, cậu có quen biết không?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên có chút mất tự nhiên, sao hắn lại không biết Nghê Thu Nguyệt? Nhưng hắn cũng không dám lộ ra chút biểu cảm khác lạ, hắn thành thật trả lời:

- Có quen biết, đây là phó biên tập nhật báo Thành Đô, tôi cũng được gặp cô ấy vài lần.

Uông Phong chỉ hừ hừ từ chối cho ý kiến, hắn dùng giọng hời hợt nói:

- Người phụ nữ này không đơn giản, nếu có cơ hội thì cậu nên tránh xa cô ta ra, như vậy mới có lợi cho công tác của cậu.

Trong lòng Trương Thanh Vân xuất hiện chút cảm giác quái lạ, hắn biết rõ Uông Phong đang chỉ điểm cho chính mình, nhưng lúc này quan hệ giữa hắn và Nghê Thu Nguyệt có thể cởi bỏ đơn giản như vậy sao? Con đường của Nghê Thu Nguyệt có gì mà chính mình không quen thuộc?

- Sao vậy? Cậu không tin lời tôi sao?

Uông Phong cau mày nói.

Trương Thanh Vân đột nhiên nhảy dựng lên, hắn biết vừa rồi chính mình thất thần nên sinh ra cảm giác giật mình, trong lòng bối rối thì linh cơ cũng khẽ động:

- Điều này...Điều này, chủ nhiệm Cao đã chính thức được đề bạt xuống dưới làm phó ở thành phố Vũ Đức, lãnh đạo phòng giám sát của chúng em có khả năng được thay đổi.

Uông Phong cau mày, hắn cảm thấy rất nghi ngờ nhưng lại phất tay nói:

- Vậy cũng khá yên tâm, Cao Khiêm đi thì vòi bạch tuộc của vợ hắn sẽ không thể vươn dài. Hôm nay tôi chỉ bảo là coi trọng cậu, sau này sẽ không cùng cậu bàn về những vấn đề này nữa, sau này chỉ cùng nhau uống rượu cho vui thôi, ha ha.

Uông Phong nói xong thì nâng ly với Trương Thanh Vân.

Mãi đến gần nữa đêm, khi đã hết hứng thì hai người quay về.

Bệnh viện Giang Nam nằm ở trong một khu vực của phường Kim Thủy phồn hoa, Trương Thanh Vân tan tầm thì lập tức chạy xe hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng mới tìm được một bãi đậu xe.

Sau khi dừng xe thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra mình đã hơi rời xa phương hướng.

Biện Huy Hoàng vốn mời Trương Thanh Vân đến một khách sạn gần bệnh viện Giang Nam, nhưng lúc này bãi đậu xe mà Trương Thanh Vân tiến vào còn phải đi thêm một con đường mới đến nơi. Trương Thanh Vân cũng không quá xa lạ với phường Kim Thủy, chủ yếu vì vụ việc có liên quan đến vụ án bệnh viện đại học y Giang Nam. Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến vụ án thì cũng nghĩ ngay đến Vi Cường.

Tiểu tử Vi Cường lúc này là một cánh tay của cục ông an Kim Thủy, là thường ủy phường Kim Thủy, đồng thời cũng giữ chức phó phòng. Trương Thanh Vân vội vàng gọi điện cho Vi Cường, lúc này tiểu tử Vi Cường đang họp trong cục công an thành phố, vừa nghe thấy Trương Thanh Vân muốn mời cơm thì lập tức nhận lời và chạy đến.

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân chậm rãi đi trên đường, trong lòng cũng dần trở nên buông lỏng. Kim Thủy cũng là một phường trong nội thành, quy hoạch xây dựng ở đây rất tốt, rất có hương vị của thành phố hiện đại. Nhưng lúc này nơi đây vẫn còn đang phát triển, lưu lượng người xe vẫn còn kém rất nhiều những con đường gần khách sạn Vienna. Nếu dựa vào quy hoạch của thị ủy Thành Đô thì nơi này chính là trung tâm đô thị.

Chỗ Trương Thanh Vân đang đứng chính là cổng chính của một công viên khá lớn, nghe nói bên trong còn có cả một khu biệt thự nhưng Trương Thanh Vân không đi vào xem. Chỉ cần nhìn những lớp bảo vệ trước cổng đã biết nơi đây cao hơn vài tầng so với khu Ung Cảnh của chính mình.

Trương Thanh Vân giật mình, hắn thầm nghĩ nếu trong tay mình có tiền nhàn rỗi mà đầu tư vào đây thì sau vài năm sẽ hốt hàng tỉ đồng, đây cũng chính là những vụ việc kinh doanh không bao giờ thua lỗ. Hắn vừa cân nhắc tính toán vừa đi đến cửa lớn muốn nhìn một chút bố cục bên trong.

Khi Trương Thanh Vân còn đang miên man suy nghĩ thì cổng chính đã chậm rãi mở ra, một chiếc Audi6 từ bên trong chạy ra, Trương Thanh Vân ngẩng đầu, trong lòng khẽ động. Đây không phải là xe tỉnh ủy à? Chẳng lẽ có lãnh đạo tỉnh ủy ở bên trong?

Xe chậm rãi chạy ra, Trương Thanh Vân chuẩn bị đưa mắt nhìn theo chiếc xe thì một tiếng két vang lên, xe dừng lại ngay trước mặt hắn. Cửa sổ phía sau chậm rãi hạ xuống, Trương Thanh Vân thấy được một mái đầu bạc, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn vội vàng tiến lên dùng giọng cung kính nói:

- Chào bí thư Hoàng!

Người trong xe trước đây chính là thư ký trưởng của văn phòng tỉnh ủy, lúc này đã là phó bí thư Hoàng, Hoàng Tân Quyền. Từ thư ký trưởng phóng lên phó bí thư, có thể thấy được năng lực và năng lượng của Hoàng Tân Quyền này là thế nào.

Vì có liên quan đến Hoàng Diêu nên Trương Thanh Vân cũng mơ hồ biết được vài phần về bối cảnh của Hoàng Tân Quyền. Bạn trai của Hoàng Diêu có họ Quách, rõ ràng là anh em của cô gái Tuyết Phương mà trước đây Triệu Truyền muốn làm mối cho Trương Thanh Vân, rốt cuộc Quách gia có thực lực thế nào thì Trương Thanh Vân hoàn toàn không biết.

Nhưng người mà Triệu Truyền gọi là cậu thì rõ ràng không phải là kẻ tầm thường.

- Cậu là Thanh Vân phòng giám sát phải không? Cậu đang đi đâu vậy?

Hoàng Tân Quyền nói, lão nhíu mày nhưng vẻ mặt rất bình thản.

- Báo cáo bí thư Hoàng, tôi có ước hẹn với vài người bạn ở nơi đây, vì không có chỗ đậu xe nên đành phải đi thêm một đoạn đường.

Trương Thanh Vân dùng giọng cung kính nói.

- À!

Hoàng Tân Quyền lập tức à lên một tiếng không cho ý kiến, sau đó lão híp mắt nói:

- Trước đó phòng tổ chức đã đề cử cho cậu xuống dưới rèn luyện, tôi cảm thấy điều kiện không thích hợp, muốn bọn họ thay người, cậu thấy thế nào?

Trương Thanh Vân thầm nhảy dựng lên, khoảnh khắc này tay chân có chút luống cuống, hơn nữa còn lúng túng không biết nên mở miệng thế nào. Những lời này của Hoàng Tân Quyền quá đột ngột, gần đây trong lòng Trương Thanh Vân toàn suy nghĩ về những điều này, không ngờ vấn đề lại nằm ngay trên người chính mình, nhưng sao Hoàng Tân Quyền lại phải dùng những lời như vậy để nói với mình?

Khoảnh khắc này mồ hôi lạnh trên lưng Trương Thanh Vân vã ra như tắm, hắn nói:

- Những cán bộ được đưa xuống dưới giữ chức nhất định sẽ nhận được sự xem xét toàn diện của tổ chức, cũng sẽ có người không thành, nếu lãnh đạo đã thấy tôi không thích hợp thì chắc chắn phải có đạo lý, cám ơn bí thư Hoàng đã quan tâm.

Trương Thanh Vân kinh ngạc nhìn chiếc xe chạy đi mà trong lòng cảm thấy có chút thoải mái, cuộc đối thoại vừa rồi làm hắn suy nghĩ rất nhiều, hắn cảm nhận được áp lực mà bí thư đã gây ra cho chính mình, chỉ là một câu nói hời hợt nhưng chắc chắn sẽ làm hắn mất ăn mất ngủ vài ngày.

Đây chính là Hoàng Tân Quyền, là lãnh đạo tỉnh ủy, Trương Thanh Vân đã gặp qua hai người, kẻ còn lại tất nhiên là Hà Khôn. Rõ ràng Hà Khôn là người xảo quyệt nhưng bộ dạng tỏ ra khá kém cỏi, Hoàng Tân Quyền thì quỷ dị khó dò.

Tình cảnh này giống như người ta đánh anh nhưng sau đó lại chạy đến nói rõ với anh, tôi đánh đấy anh làm gì được tôi? Rõ ràng điều này làm người ta dễ dàng liên tưởng đến quá trình tranh đấu tàn nhẫn trong hắc đạo.

Nhưng tình huống này của Hoàng Tân Quyền thế nào? Kết quả rõ ràng là chối bỏ, Trương Thanh Vân biết rõ lần này là vô tình, một lãnh đạo cấp tỉnh thấy một phó phòng thì hoàn toàn có thể đi qua, nhưng Hoàng Tân Quyền lại dừng xe nói một câu như vậy, rõ ràng bùng lên ý nghĩ châm chước.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới lắc đầu, hắn không phân tích ra trong lời nói của Hoàng Tân Quyền bao nhiêu giá trị, chỉ có thể tóm lại là Hoàng Tân Quyền đã đánh cho hậu bối một roi, nếu không nên giải thích thế nào bây giờ?

Trương Thanh Vân nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, hắn chợt kinh hoàng, chợt nhớ đến bữa cơm hôm nay. Hắn nghĩ đến đây thì lập tức thu thập tâm tư và bước nhanh về phía trước, chắc chắn Biện Huy Hoàng đã chờ đợi rất sốt ruột, hôm nay mình sẽ được gặp Mã San sao?