Chương 179: Kẻ nào làm phiền?

- Ta ở Giang Nam vài năm, gần hai năm không làm gì, vì vậy lúc này mới đưa cậu chen ngang vào bên trong.

Triệu Truyền nói, vẻ mặt hắn đột nhiên biến đổi, hắn hừ một tiếng:

- Cậu có biết Hà Khôn vì chức vụ bí thư phụ trách đoàn thể ở Giang Nam mà trả giá thế nào không? Nếu lần này không được thì cả đời này hắn cũng chỉ ngừng lại ở vị trí cấp phó ở tỉnh, bây giờ hắn hận cậu thấu xương.

- Triệu đại ca, em nhắc lại một lần nữa, em không phải giám sát đảng ủy, em chỉ là một người công tác bình thường, sao anh lại chụp hết tội danh lên đầu em được?

Trương Thanh Vân nói, Triệu Truyền liên tiếp khuếch đại sự thật, điều này làm Trương Thanh Vân khó thể nhịn được.

- Ha ha!

Triệu Truyền cười ha hả, hắn cũng không tức giận mà nói:

- Hù dọa cậu thì sao? Để xem vài năm gần đây tiến bộ thế nào. Nếu lần này không có bất ngờ gì xảy ra thì Hà Khôn sẽ lên chức phó bí thư nhưng cũng phải xếp sau phó chủ tịch thường vụ tỉnh. Tôi đã nhắc đến cậu với hắn ta, sau này những ngày lễ tết cậu phải đến thăm hỏi.

Trương Thanh Vân gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ ý của Triệu Truyền. Đúng lúc này Triệu Truyền nhướng mày nói:

- Nhưng tôi cũng muốn cậu hiểu rõ, dù kẻ nào cũng không thể tin. Sau nhiệm kỳ mới thì người của chúng ta còn lại ở Giang Nam rất ít, chính cậu cũng phải cố gắng giải quyết vấn đề cho tốt.

Những lời này của Triệu Truyền có chút âm trầm, rõ ràng không giống với phong cách ngày thường của hắn. Lời nói giống như đang dặn dò Trương Thanh Vân nhưng thật ra lại ngầm ra hiệu, Trương Thanh Vân bây giờ là một thành viên của Triệu gia. Trương Thanh Vân cũng cảm thấy vui buồn nửa vời với biến đổi này, quan trường lúc nào cũng là như vậy, dù anh có mạnh mẽ thế nào cũng không tránh khỏi quy luật đứng thành hàng. Từ khi Triệu Truyền nâng hắn lên tỉnh thì lúc đó đã định trước tương lai Trương Thanh Vân là người Triệu gia, và Trương Thanh Vân cũng biết rất rõ điều này.

- Cao Khiêm thì tôi lại không lo lắng, cậu có vẻ đã rất hiểu người này.

- Nhưng có lẽ lần này hắn sẽ trao quyền cho cấp dưới và đến thành phố Vũ Lăng nhận chức phó bí thư, vì vậy phong ba tòa soạn có lẽ cũng được gác lại.

Triệu Truyền nói rất nhiều chuyện với Trương Thanh Vân, mổi điểm đều có diễn giải, dù là cưỡi ngựa xem hoa thì Trương Thanh Vân cũng thu được rất nhiều lợi ích. Hắn cũng có cái nhìn sơ bộ về các lãnh đạo mới ở Giang Nam, cũng cơ bản làm quen với các thế lực ở Giang Nam, rõ ràng hiểu ra được nhiều hơn so với tình cảnh trước mặt mờ ảo trước đó.

Trong lời nói của Triệu Truyền đã để lộ ra những thu hoạch của chính hắn ở trung ương, bản thân hắn phải về nhận chức ở quân ủy trung ương. Nhưng làm chính trị mà thay đổi địa phương thì hoàn toàn giống như rút quân tháo chạy, vì vậy mà Giang Nam bị Triệu gia coi là gân gà, nguyên nhân cũng vì Triệu gia cảm thấy tương lai của Hà Khôn không được tốt. Rõ ràng Hà Khôn đã được người ta bồi dưỡng rất nhiều năm nhưng không có thu hoạch, nếu như vậy mà tiếp tục bón phân thì quá uổng phí.

Triệu Truyền cũng không nói thêm gì nhiều đối với công tác của Trương Thanh Vân, nhưng Triệu Truyền muốn Trương Thanh Vân nắm chắc cơ hội, Trương Thanh Vân cũng hiểu rất rõ. Bây giờ hắn vẫn còn quá trẻ, không xác định được quá nhiều, nếu tham gia phe cánh quá sớm thì không có tiếng nói, ngược lại còn bất lợi, vì vậy hắn phải tự đi trên đôi chân của mình. Triệu Truyền và Trương Thanh Vân nói chuyện được một giờ thì cảnh vệ bên ngoài lập tức gõ cửa nhắc nhở. Triệu Truyền thở dài một hơi, hắn vỗ vỗ vai Trương Thanh Vân, lúc này hai gã cảnh vệ cũng đã sắp xếp xong hành trang. Triệu Truyền nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân sau đó quay đầu bỏ đi rất vội.

Triệu Truyền bỏ đi, Trương Thanh Vân ngồi một mình trên ghế sa lông, hắn cẩn thận xem bức hình trong tay, trái tim như xoắn lại. Tấm ảnh khá quen thuộc, rõ ràng là khung cảnh nước Mỹ, người trong ảnh lại càng quen thuộc, đó chính là Cảnh Sương.

Lời nói của Triệu Truyền giống như vẫn còn vang vọng bên tai Trương Thanh Vân, Cảnh Sương là một cô gái quật cường, Triệu Truyền vốn sắp xếp nàng ở Hải Đông để trợ giúp Triệu gia quản lý kinh doanh nhưng nàng lại trốn đi một mình sang đất khách quê người.

Bức ảnh mà Triệu Truyền đưa cho Trương Thanh Vân có ý nghĩa rất rõ ràng, đây nhất định là Cảnh Sương gửi cho Trương Thanh Vân hắn. Hai phương trời cách xa trùng dương, ý nghĩa không nói nên lời, trong hốc mắt tuôn trào lệ nóng nhỏ xuống tấm ảnh, dung nhan của người trong tấm ảnh cũng dần trở nên mơ hồ.

- Mình bỏ con đường làm quan để sang Mỹ cũng là một lựa chọn tốt!

Trương Thanh Vân đột nhiên bùng lên một ý nghĩ trước nay chưa từng có trong đầu. Kiếp trước hắn là giám đốc đầu tư nên rất quen thuộc với kinh doanh, nước Mỹ là thiên đường của thương nhân, hắn sang đó nhất định sẽ lăn lộn khấm khá, sau đó... ....

- Hừ!

Một âm thanh rất khẽ chợt vang lên, Trương Thanh Vân cảm thấy trái tim nhảy dựng lên, hắn vội vàng quay đầu dùng tay lau mắt. Hắn quên mất trong phòng vẫn còn người, còn Triệu Giai Ngọc.

- Tôi thấy anh cũng không phải loại người giỏi giả vờ, A Sương đi được vài ngày mà anh đã chọc vào một ngôi sao ca nhạc, hai người các anh cấu kết làm bậy, anh tưởng rằng những gì mình đang làm rất kín kẽ sao?

Giọng nói lạnh như băng của Triệu Giai Ngọc lại vang lên, không cần nhìn đã biết vẻ mặt của nàng thế nào.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn không có hứng thú nói chuyện, vì vậy mà đột nhiên trở nên rất lặng lẽ.

- Thế nào, tôi nói đúng phải không? Chị Sương đi sang nước Mỹ, anhh cũng đừng trách, lúc đó không gọi điện cho anh được. Hì hì, nếu không thì trước đó tôi cũng sẽ nói cho anh vài lời.

- Giám đốc Triệu, cô có biết bây giờ mình rất đáng ghét không? Tôi trước nay làm việc đều không thích có người đứng bên cạnh vung tay múa chân, cô cho rằng mình là ai?

Trương Thanh Vân nhíu mày nói, cặp mắt hắn bùng ra cái nhìn làm kẻ khác sợ hãi.

- Anh!

Triệu Giai Ngọc chợt sững sờ, gương mặt trở nên đỏ bừng rồi cực kỳ khó coi. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị người nào đối xử như vậy, khoảnh khắc này nàng cảm thấy rất uất ức, xấu hổ, tức giận, bờ môi liên tục mấp máy nhưng không phát ra được lời nào.

Trương Thanh Vân cũng không nhìn Triệu Giai Ngọc mà cầm lấy tấm ảnh đứng dậy bước đi.

- Anh, đứng lại, đứng lại!

Giọng nói lanh lảnh của Triệu Giai Ngọc vang lên, Trương Thanh Vân ra vẻ không thèm nghe.

- Chỉ có mình tôi biết được A Sương bây giờ ở nơi nào.

Trương Thanh Vân chợt khựng lại, một lúc lâu sau hắn mới xoay người nhìn Triệu Giai Ngọc. Vẻ mặt nàng rất khó coi, gương mặt trắng như tuyết trở nên lạnh lùng, không ai chịu nói trước, cả hai đều đứng thẳng, gian phòng yên lặng tới cực điểm.

- Thật ra có một tấm hình anh không được xem, anh của tôi không muốn anh và A Sương ở quá gần nhau.

Một lúc lâu sau Triệu Giai Ngọc nói, giọng nói rất trầm thấp.

Trương Thanh Vân vẫn đứng yên không nhúc nhích, tuy hắn biết rõ Triệu Giai Ngọc rất có thể sẽ nói dối nhưng trong lòng vẫn bùng ra bực bội và đau khổ, rất khó chịu. Lúc này chuyện hắn muốn làm nhất chính là về nhà nhảy lên giường và há miệng liếp láp vết thương, hoặc đi đến quán bar hay quán rượu nào đó điên cuồng một lần.

- Lúc này cô ấy đang ở đâu? Những gì không liên qua thì đừng nói.

Trương Thanh Vân dùng rất nhiều khí lực mới dám nói ra những lời này.

Triệu Giai Ngọc lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ có chút hòa hoãn trở lại. Nàng thật lòng thấy được sự đau khổ trong lòng Trương Thanh Vân, nàng vừa mấp máy môi định nói thì Trương Thanh Vân đã hừ lạnh:

- Cố ra vẻ huyền bí, tôi cũng không tin Triệu đồ tể ăn lông heo.

Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức xoay người bỏ đi không quay đầu lại.

Triệu Giai Ngọc há hốc miệng mà nửa ngày sau không nói nên lời. Một tiếng "xoảng" vang lên, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa, tất cả ấm và ly trà đều bị hất đổ. Một lúc lâu sau mắt nàng rốt cuộc cũng đỏ lên, nước mắt chảy xuống không một tiếng động.

Từ nhỏ đến lớn Triệu Giai Ngọc chưa từng bị người ta làm cho nhục nhã như vậy, từ khi sinh ra nàng đã gặp qua rất nhiều đại nhân vật, hơn nữa ai cũng khách khí với nàng. Sau này khi lớn lên thì thích làm gì thì làm, người khác nịnh nọt và bợ nỡ nàng còn chưa kịp, kẻ nào dám nói lời không phải?

Trương Thanh Vân này chỉ là một quan viên nhỏ như hạt vừng trên quan trường, không ngờ lại dám nói ra những lời như vậy với Triệu Giai Ngọc. Ba chữ Triệu đồ tể làm nàng khó thể chịu đựng được, đây là loại đàn ông cầm dao mổ, mặt mũi đầy râu quai nón, mặt thẹo, toàn thân đầy máu heo, chẳng lẽ đó là hình tượng của Triệu Giai Ngọc nàng trong lòng Trương Thanh Vân hắn?

Triệu Giai Ngọc cảm thấy cực kỳ uất ức, nàng chưa từng chịu dựng qua nổi đau nào như vậy, đúng là muốn khóc rống một trận.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Triệu Giai Ngọc vẫn không nhúc nhích. Lúc này chuông đổ liên tục, nàng nhướng mày tiến lên bắt điện thoại.

- Triệu tiểu thư, tôi là Hà Tuấn.

- Không rảnh!

Triệu Giai Ngọc hừ một tiếng, sau đó ném mạnh điện thoại xuống sàn nhà rồi bước nhanh vào phòng ngủ. Nàng cũng không cởi giày cao gót, không cởi áo quần mà giật phăng mềm đắp từ đầu đến chân. Nước mắt nàng tự động chảy ra, nàng cảm thấy rất uất ức, vốn nàng định an ủi Trương Thanh Vân… ….

Triệu Giai Ngọc muốn Trương Thanh Vân đừng nóng vội, đến thời điểm thích hợp thì nàng sẽ đưa số điện thoại của Cảnh Sương cho hắn. Nào ngờ người này lại dám nói nàng cố ra vẻ huyền bí, còn so sánh nàng với đồ tể, thật sự quá đáng giận, không có chút phong độ.

Trong văn phòng Cao Khiêm, Trương Thanh Vân đang báo cáo cho Cao Khiêm biết những tình huống cụ thể khi xuống dưới huyện giám sát. Cao Khiêm cầm trên tay một ly sứ, mắt liên tục tỏa sáng, chốc chốc lại gật đầu, bộ dạng giống như đang tiến vào cõi thần tiên.

- Được rồi, rất tốt, lần này xuống tuyến dưới có vẻ thu hoạch được rất nhiều.

Sau khi nghe Trương Thanh Vân báo cáo một lúc lâu thì Cao Khiêm mới nói ra một câu, hôm nay hắn đeo một chiếc kính gọng đen, càng tỏ ra vẻ trưởng thành.

Nhưng cặp môi mọng đỏ dưới mũi càng làm người ta cảm thấy có ý vị không đúng, Trương Thanh Vân cảm thấy kỳ quái, sao môi đàn ông lại đỏ như vậy?

Cao Khiêm xuyên qua lớp kính dùng ánh mắt đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, người này rất biết quy củ, không kiêu ngạo và nóng nảy. Lần này Cao Khiêm hắn đã có hại, rõ ràng đã sắp sửa trao quyền cho cấp dưới đến thành phố Vũ Lăng làm phó bí thư nhưng cũng vì hai vụ án trước đó của phòng giám sát mà tạo ra quá nhiều chấn động, đợt đề bạt lần này đã vướng vào thất bại.

Cao Khiêm nghẫm lại cũng thấy chính mình bị đè nén, nhưng những lời này cũng không thể nói ra rõ ràng. Lãnh đạo bên trên và lãnh đạo văn phòng tỉnh ủy không phê bình sai sót của phòng giám sát, chẳng qua lại hoài nghi năng lực của Cao Khiêm, cho rằng hắn chưa đủ độ chín, vì vậy mà Cao Khiêm phải ở lại.

Cũng vì nguyên nhân này mà Cao Khiêm không biết nên xử trí Trương Thanh Vân thế nào cho phải, nhưng gạt Trương Thanh Vân sang bên cạnh cũng là điều nên làm. Phòng giám sát hiện nay không phải nơi Cao Khiêm hắn có thể mặc cả, chưa nói đến vấn đề bên trong ẩn giấu quá nhiều điều, nhưng bên trên còn có văn phòng tỉnh ủy, hơn nữa tỉnh ủy cũng không coi phòng giám sát ra gì.

Lúc này nếu Cao Khiêm hắn dám động vào Trương Thanh Vân, thậm chí dám điều chỉnh công tác thì lập tức sẽ có người ton hót sau lưng, sau này gặp những vụ án khó còn kẻ nào dám đâm đầu vào xử lý? Những chuyện làm lãnh đạo nhíu mày và cấp dưới thất vọng này trừ khi là đánh mất lý trí nếu không chẳng ai có hành động thiếu suy nghĩ.

Cao Khiêm nghĩ đến đây thì cảm thấy chán ghét như nuốt phải ruồi, ánh mắt của hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân lại càng hòa ái, lại càng tán thưởng.

- Thanh Vân, chủ tịch Khâu mới đến nhận chức là lãnh đạo rất coi trọng dân tình, lãnh đạo cấp trên muốn thành lập khoa giám sát dân tình, tôi muốn đưa Hoàng Diêu sang chủ quản khoa này, cậu thấy thế nào?

Cao Khiêm cười nói.

- Rất tốt, năng lực Hoàng Diêu hoàn toàn có thể đảm nhiệm, nhưng nếu báo cáo lên trên để đề bạt cũng hơi khó.

Trương Thanh Vân nói rất chân thành, rất nghiêm túc.

Cao Khiêm thiếu chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi, hắn cũng hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân. Hoàng Diêu vừa được đề bạt lên làm phó khoa, lúc này tiếp tục được đề bạt thì rất khó mở miệng. Hơn nữa Hoàng Tân Quyền bên kia chắc chắn cũng không thông qua, Hoàng Tân Quyền vẫn căn bản là phó bí thư đảng ủy giang nam, vòi bạch tuộc có rất nhiều, sao có thể để lộ sơ hở được?

- Cậu nói rất đúng, cứ như vậy! Lúc này nhân thủ của chúng ta có chút căng thẳng, có lẽ hiện nay không nên thành lập khoa này vội, nhưng phương diện công tác này cũng phải nắm bắt. Tôi nghĩ rằng khối giám sát dân tình này có thể chuyển đến cho khoa số ba của cậu phụ trách, cậu có ý kiến gì không?

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, cũng hiểu rõ ý đồ chân thật của Cao Khiêm. Giám sát dân tình chính là một tiếng giám sát vùng ngoài của chủ tịch tỉnh, nếu có người phản ánh vấn đề lên chủ tịch thì chính quyền sẽ chỉ thị xuống các ngành liên quan để xử lý. Mà giám sát dân tình chính là giám sát những ban ngành xử lý vấn đề, làm cho những vấn đề đã được phản ánh được giải quyết triệt để.

Thật ra công tác giám sát dân tình cũng không nặng nhưng quan trọng chính là nếu không làm cho tốt thì lãnh đạo sẽ lập tức có phản ứng.

Hơn nữa nếu những chuyện đã phải phản ánh lên đường dây nóng của chủ tịch tỉnh thì làm gì có vụ việc nào không khó khăn? Nếu không phải vụ việc được các ban ngành cãi cọ đưa vào ngõ cụt thì việc gì phải thông báo qua đường dây nóng của chủ tịch tỉnh? Vì vậy nếu không nắm bắt công tác này một cách thoải mái, nếu không giám sát tốt sẽ chọc vào rất nhiều mối quan hệ chồng chéo.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì thầm cười khổ, hắn biết rằng con đường của mình đã được định sẵn rồi, cũng không biết kế hoạch của Cao Khiêm là thế nào.

- Tôi không có ý kiến gì khác, nếu lãnh đạo đã tin tưởng thì chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành công tác.

Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Cao Khiêm cười cười, ánh mắt của hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân có chút lơ lửng. Hắn sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái, Trương Thanh Vân giống như một con cá chạch trong lưới nhưng nếu thu lưới thì lại không thấy. Nhưng Cao Khiêm cũng không thể không thừa nhận Trương Thanh Vân này rất đáng để sử dụng, khó trách tiểu tử này còn nhỏ tuổi nhưng đã leo lên chức phó phòng.

Một cán bộ mà lãnh đạo không muốn dùng nhưng rất biết nghe lời, lại có năng lực, chẳng lẽ không tạo thành uy hiếp sao?

Trương Thanh Vân đi ra khỏi văn phòng Cao Khiêm mà phát hiện ra chính mình đã tự tin lên rất nhiều, trước kia làm việc thường sợ đầu sợ đuôi, nhưng rõ ràng sống lâu lên lão, lá gan và hồ đồ ngày càng lớn. Trước kia những huyện mà hắn phải dùng hết tất cả sức lực và tâm tư để tránh né nhưng bây giờ thì không sao, rõ ràng làm người là một môn học rất sâu sắc, gặp chuyện không may cũng là những bài học đắt giá.

Cũng là một chuyện nhưng nếu để hai người dùng hai phương pháp khác biệt đi xử lý thì chắc chắn sẽ cho ra kết quả một trời một vực. Chỉ có những cao thủ mới biết được mình nên theo hướng nào để mọi chuyện phát triển hài hòa, Trương Thanh Vân phát hiện ra lúc này chính mình đang hưởng thụ cảm giác đó.

Sau khi về văn phòng thì Trương Thanh Vân lập tức nhận được điện thoại, người gọi là Đoạn Vĩnh Thuần, hắn hẹn Trương Thanh Vân đến tối uống rượu trong quán bar Bộ Lạc Nguyên Thủy trong phường Lan Quế, Trương Thanh Vân lập tức đồng ý. Đoạn Vĩnh Thuần là người đã lâu không gặp, hơn nữa trước đó thái độ của Trương Thanh Vân đối với Triệu Giai Ngọc cũng có chút quá đáng, hắn đang muốn tìm người hòa giải, không phải lúc này đã có người thích hợp rồi sao?

Phường Lan Quế của Thành Đô nằm ngay bên bờ Thanh Giang, khi tan tầm Trương Thanh Vân lái xe đến thì phát hiện quán bar Bộ Lạc Nguyên Thủy không phải nguyên thủy thật sự, bên ngoài có rất nhiều loại xe xa hoa, xe sản xuất trong nước như Trương Thanh Vân đúng là quá mất mặt.

Sau khi đổ xe thì Trương Thanh Vân đi vào cửa quán, từ xa đã trông thấy Đoạn Vĩnh Thuần đang vẩy vẩy tay, hắn vội vàng đi tới. Sau đó Trương Thanh Vân mới phát hiện ra bên cạnh Đoạn Vĩnh Thuần là một người đàn ông hơn bốn mươi, rất đẹp trai, nhưng mũi lại giống mỏ ưng.

Sau khi được Đoạn Vĩnh Thuần giới thiệu thì Trương Thanh Vân biết được người này chính là Đường Vũ, chỉ giới thiệu là người của tập đoàn xây dựng Giang Nam. Nhưng Trương Thanh Vân nhận ra được Đoạn Vĩnh Thuần rất khách khí với Đường Vũ, liên tục gọi giám đốc Đường.

Sau khi đám người tiến vào trong quán bar thì Trương Thanh Vân phát hiện ra những chương trình trong đây còn chưa bắt đầu. Trương Thanh Vân cũng không biết nơi đây sẽ biểu diễn thứ gì, chẳng lẽ nhân viên phải trần như nhộng, như vậy mới được gọi là Bộ Lạc Nguyên Thủy chứ?

Sau khi tìm một vị trí để ngồi xuống thì Đoạn Vĩnh Thuần gọi hai chai rượu, vài món đồ nhắm rồi nói với Trương Thanh Vân:

- Thanh Vân, lúc này tôi cũng tiến vào Thành Đô, sau này cơ hội chúng ta gặp nhau sẽ có rất nhiều.

- À, vậy thì quá tốt, chiều nào tan sở tôi cũng rảnh rỗi, không biết phải làm gì. Sau này sẽ thường xuyên liên lạc.

Trương Thanh Vân cười nói.

Trương Thanh Vân dùng dư quang quan sát Đường Vũ thì phát hiện ra người này đang nhăn mày, có vẻ đã mất kiên nhẫn. Trương Thanh Vân vừa đưa danh thiếp ra thì đã bị Đường Vũ chặn dưới chén rượu, sau khi rót rượu thì danh thiếp cũng ướt sũng.

Trương Thanh Vân đảo mắt về phía Đoạn Vĩnh Thuần, lúc này Đoạn Vĩnh Thuần cũng co quắp miệng rồi nhún vai ra vẻ vô tội.

Trương Thanh Vân cười cười, cũng không tiếp tục để ý đến Đường Vũ. Nhưng lúc này Đường Vũ lại mở lời:

- Giám đốc Đoạn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Không phải anh nói hôm nay tiểu thư sẽ đến sao? Gọi người ngoài đến đây cũng không phải tốt lắm đâu?

Đường Vũ nói xong thì liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn không biết phòng giám sát làm thứ quái quỷ gì, nhưng chỉ nhìn chức vụ trưởng khoa thì biết tiểu tử kia không có gì đáng nói. Đoạn Vĩnh Thuần lăn lộn ở Vũ Đức vài năm, vào tỉnh thành kéo Đường Vũ hắn đi uống rượu mà dắt theo một quan viên hạt vừng, điều này làm cho Đường Vũ cảm thấy có chút khó chịu. Trương Thanh Vân thì trở nên sững sờ, hắn không quan tâm đến giọng điệu của Đường Vũ nhưng nội dung lời nói lại nghe thấy rất rõ ràng, tiểu thư trong miệng Đường Vũ là Triệu Giai Ngọc sao? Vì vậy Trương Thanh Vân vội vàng nói:

- Giám đốc Triệu hôm nay cũng đến sao?

Đường Vũ liếc xéo Trương Thanh Vân rồi nói:

- Cái gì kia, khoa...Trưởng khoa Trương, hôm nay vốn giám đốc Đoạn muốn tìm bạn uống rượu nhưng tiểu thư nói muốn gặp chúng tôi thảo luận chút quyết sách quan trọng, người ngoài vốn không được nghe, anh xem... ....

Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười, hắn đảo mắt nhìn về phía Đoạn Vĩnh Thuần, lúc này lại thấy Đoạn Vĩnh Thuần đang thưởng thức mỹ nữ trên quầy bar, coi như không nghe thấy điều gì. Trương Thanh Vân lập tức hiểu rõ ý đồ của Đoạn Vĩnh Thuần, rõ ràng Đoạn Vĩnh Thuần và Đường Vũ cũng có chút qua lại, nhưng lại kéo Trương Thanh Vân đến cho Đường Vũ đánh chơi.

- Đường tiên sinh, tôi cảm thấy người ngoài không phải là chính mình mà là anh mới đúng. Anh Đoạn tìm tôi uống rượu, chúng tôi là anh em lâu ngày gặp mặt, anh xem... ....

Trương Thanh Vân cười nói.

- Anh...Hừ!

Đường Vũ bị lời nói của Trương Thanh Vân làm cho nghẹn giọng, hắn phải cúi đầu xuống nhìn danh thiếp, phòng giám sát sao? Trong đầu Đường Vũ chợt lóe lên linh quang:

- Viện trưởng Ngô viện kiểm sát là bạn bè của tôi.

- Phụt!

Đoạn Vĩnh Thuần là người đầu tiên không nhịn được phải cười rộ lên, Trương Thanh Vân cũng không thể nhịn cười. Người này rõ ràng là một tên độc tài đui mù, hắn cho rằng phòng giám sát chính là viện kiểm sát, giám sát và kiểm sát khá giống nhau và đều là kiểm tra xem xét, đúng là phục người này.

"Anh là giám đốc gì?"

Trong lòng Trương Thanh Vân thầm nghĩ, nhưng lại cười nói:

- Viện trưởng Ngô anh vừa nói quả thật tôi không biết, các vị đấy đều là đại nhân vật, tôi chỉ là những con tép nhỏ sao có thể quen biết với các vị đó được?