Trương Thanh Vân đến Thành Đô lập tức tìm một khách sạn ngủ qua đêm, ngày hôm sau hắn mới đến trụ sở tỉnh ủy báo danh. Một đồng chí phòng tổ chức đưa hắn vào văn phòng tỉnh ủy, khi đến văn phòng thì hắn mới biết mình là là phó phòng giám sát.
Đầu tiên Trương Thanh Vân cảm thấy kinh ngạc, sau đó chính là mừng rỡ. Nghĩ lại cũng có chút buồn cười, hắn tưởng mình đến phòng giám sát để nhận chức trưởng phòng, nào ngờ vẫn chỉ là một chức phó, không phải đã rơi vào tình cảnh như Vũ Đức Chi à? Vừa nghĩ đến đây thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút xấu hổ, hắn còn non hơn Vũ Đức Chi rất nhiều.
Trên văn phòng của phòng giám sát ở tỉnh ủy, trước của ra vào treo biển "Phòng giám sát tỉnh ủy Giang Nam."
Trương Thanh Vân đã sớm biết tất cả chuyên môn của phòng giám sát, chủ nhiệm phòng giám sát trước đây chính là bí thư khu Tân Hà của thành phố Vũ Lăng được điều lên. Người này tên là Cao Khiêm, vẫn còn khá trẻ, nếu như vậy mà nhận chức trưởng phòng thì rõ ràng sáng chói mắt. Nhưng nghe nói nhà họ Cao cũng là gia tộc chính trị, có gốc rễ ở thủ đô, vì vậy Cao Khiêm mới tiến lên thuận buồm xuôi gió.
Ngoài Cao Khiêm thì vẫn còn hai vị phó chủ nhiệm, một người trong số đó là Đỗ Dũng, người còn lại là Đường Quốc Huy. Nếu xét kỹ thì Đỗ Dũng và Cao Khiêm khá gần nhau, vì trước đó người tìm Trương Thanh Vân nói chuyện chính là Đỗ Dũng, nhưng tình hình thực tế cần phải quan sát rõ ràng mới biết được.
Ngoài chủ nhiệm và phó chủ nhiệm thì bên dưới còn có ba vị giám sát viên và cũng chính là phó phòng, Trương Thanh Vân là một trong số đó, hai người còn lại đều lớn hơn hắn mười tuổi. Một người tên là Điền Khải Đạt, một người tên là Phàm Hoa, là một họ rất hiếm gặp.
Khi Trương Thanh Vân tiến vào văn phòng chủ nhiệm cao, tuy Cao Khiêm rất dễ gần nhưng phong độ rất hào hùng, vóc dáng cao lớn, là một người đàn ông đẹp trai tiêu chuẩn, nhưng người này môi hồng răng trắng nhìn có chút âm nhu.
Trương Thanh Vân chào hỏi Cao Khiêm, tròng mắt Cao Khiêm hơi híp lại, hắn cười nói:
- Anh còn trẻ hơn cả sự tưởng tượng của tôi, tôi đại biểu cho phòng giám sát tỉnh ủy hoan nghênh anh.
Trương Thanh Vân liên tục cảm ơn, sau đó hắn lập tức nói chuyện với Cao Khiêm hai giờ đồng hồ. Hai người trò chuyện khá cặn kẽ, Trương Thanh Vân thấy được Cao Khiêm là người kiên nhẫn, rõ ràng rất khó gặp ở những vị con quan.
Sau khi trò chuyện thì Trương Thanh Vân cũng không biết được ấn tượng của vị chủ nhiệm này với mình là thế nào. Vì Cao Khiêm luôn mỉm cười, ngoài ra trên mặt không còn bất kỳ biểu cảm nào khác. Trương Thanh Vân cũng thầm bội phục người này, có thể làm được như vậy thì Cao Khiêm rõ ràng là rồng trong cõi người.
Sau khi nói chuyện xong thì tiếp theo đó chính là sắp xếp công tác và làm quen đồng sự, phương diện này đều phải nhờ vào đỗ dũng. Trương Thanh Vân bắt buộc đều phải chào ra mắt từng người phó chủ nhiệm, Đỗ Dũng triệu tập đám người này lại để tất cả quen biết nhau.
Phó chủ nhiệm Đường Quốc Huy khá có tuổi nhưng chưa tỏ ra già yếu, đầu đã bạc một nửa, nếu nhìn kỹ thì thấy tuổi khá lớn. Người này có ánh mắt đục ngầu làm người ta khó thể nhìn thấu, Trương Thanh Vân cũng không dám khinh thường. Người này vừa là thủ trưởng vừa có tuổi, tất nhiên Trương Thanh Vân phải tỏ ra cung kính.
Khi gặp hai gã phó phòng giám sát viên Điền Khải Đạt và Phàm Hoa thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút xấu hổ, thái độ của hai người này rất lạnh nhạt, nói câu nào cũng nhìn về phía Đỗ Dũng. Hai người này có lẽ không liên quan gì đến Đỗ Dũng nhưng chính Trương Thanh Vân hắn có lẽ sẽ phải liên quan, nếu không thì không có lý do gì phải lạnh nhạt với một đồng sự mới đến không biết gì như Trương Thanh Vân.
Nhưng sau đó Trương Thanh Vân lập tưc thấy được những ý nghĩ trước đó của mình có chút khác biệt, vì Trương Thanh Vân phát hiện ra khoa giám sát số một và khoa giám sát số hai của phòng giám sát đều có trưởng khoa, khoa giám sát số ba do Trương Thanh Vân kiêm nhiệm, có phải Điền Khải Đạt và Phàm Hoa vì nguyên nhân này mà cảm thấy khó chịu với mình hay không?
Khoa số ba trong phòng giám sát mới được thành lập vào năm vừa rồi, trước khi Trương Thanh Vân đến vẫn không biết được kẻ nào là trưởng khoa, không ngờ trước đây đều do Đỗ Dũng trông nom. Nhưng hôm nay đã có hai trưởng khoa, Trương Thanh Vân là trưởng khoa và phó khoa khác chính là một cô gái khá giỏi, người này tên là Hoàng Diêu. Trương Thanh Vân đi vào khoa giám sát số ba, vì đây là khoa của hắn nên không khỏi nói vài lượt. Hắn nói rất tùy ý, hoàn toàn phát huy tất cả những từ ngữ đầu tư thiên mã hành không vào kiếp trước, hơn nữa còn rất hài hước. Vì vậy mà chỉ sau khoảnh khắc thì tất cả mọi người trong khoa đều cười ầm ĩ, cũng vì vậy mà khoảng cách giữa mọi người đều được nối liền.
Đỗ Dũng đứng bên cạnh xem xét thầm gật đầu, Trương Thanh Vân quả nhiên hai tay đều có thể hoạt động, biết rõ ngày đầu tiên đi làm mà nói chuyện công tác thì người ta sẽ không hào hứng nên dứt khoát nói sang những vấn đề khác. Người này nói chuyện khá hài hước và làm bầu không khí trở nên hài hòa, rõ ràng là cao thủ hiểu rõ lòng người.
Sau khi thăm hỏi và gặp mặt tất cả mọi người thì đã đến giữa trưa, buổi chiều Trương Thanh Vân phải phải đến sắp xếp nhà trong khu tập thể. Khu tập thể của tỉnh ủy chỉ cách văn phòng tỉnh ủy mười phút đi bộ, điều kiện cơ sở vật chất trong khu tập thể rất tốt, mỗi người được nhận một nhà hai gian, tất cả các thiết bị và dụng cụ đều đầy đủ.
Dưới lầu ở khu lân cận có siêu thị và trung tâm thương mại, nói chung tất cả khá hoàn thiện, Trương Thanh Vân tương đối hài lòng. Nhưng ở trong khu nhà tập thể chỉ là tính toán tạm thời của Trương Thanh Vân, khi trên tay có chút tiền thì sẽ ra ngoài mua một gian nhà nhỏ. Lúc này giá nhà Thành Đô vẫn còn khá vừa phải, nhưng chỉ sau vài năm nữa thì chắc chắn sẽ tăng lên gấp mười lần, sống lại thì cũng phải kiếm cho chính mình chút lợi ích thực tế.
Sau khi bề bộn sắp xếp phòng trong khu tập thể thì Trương Thanh Vân bắt đầu quay lại văn phòng làm quen công tác, phòng giám sát số ba phân công rất phức tạp, chủ yếu phải xử lý những chuyện quan trọng và vấn đề "vượt truyền thông". Trương Thanh Vân chỉ cần tham khảo tư liệu là biết được cái gì gọi là "vượt truyền thông".
Thì ra không phải truyền thông có vấn đề mà lúc này vấn đề inte rất năng động, rất nhiều vấn đề mẩn cảm của xã hội được người dùng tung lên inte. Mà nhiệm vụ của phòng giám sát số ba chính là xen vào những vấn đề như vậy, điều tra truyền thông, những đối tượng bạo động cũng bị điều tra, vì vậy trọng khách của phòng giám sát số ba cũng khá nặng.
Khi tan tầm vào buổi chiều thì Hoàng Diêu đến báo cáo cho Trương Thanh Vân biết tình hình trước mắt, trong đó vấn đề khó giải quyết nhất chính là khu kiến trúc phi pháp được xây dựng ở vùng đất bồi ven sông trong Thành Đô, đám người Hoàng Diêu cũng không nắm chắc được vấn đề này.
Trương Thanh Vân nghe qua vụ việc mà cũng không lập tức bày tỏ thái độ, hắn nói hôm nay mệt quá muốn nghỉ ngơi, ngày mai sẽ xem xét.
Hoàng Diêu nhìn chằm chằm vào vị thủ trưởng mới mà trong lòng thầm tính toán lai lịch của Trương Thanh Vân, những phó phòng còn trẻ dù là cơ quan cấp tỉnh cũng không thấy nhiều. Hơn nữa nghe nói người này trước đây công tác dưới huyện, lần này đã được điều thẳng lên tỉnh, nếu không có hậu trường thì sao thể được?
- Sao vậy? Trưởng khoa Hoàng, có việc gì sao?
Trương Thanh Vân cười nói, hắn đương nhiên biết rõ tâm tư của Hoàng Diêu nhưng lại không nói. Trước đó Đỗ Dũng đã từng lén nói cho Trương Thanh Vân biết bối cảnh của Hoàng Diêu, cha nàng chính là bí thư tỉnh ủy Hoàng Tân Quyền, là quan lớn. Hoàng Diêu làm ở tỉnh ủy được một năm thì được đề bạt, là một cán bộ nữ, nếu không có bối cảnh thì rất khó khăn.
Vẻ mặt Hoàng Diêu chợt trở nên ửng hồng, nàng nói:
- Không, không có gì, nhưng tối nay các đồng sự muốn mời anh dùng cơm để chào mừng, không biết... ....
- Tất nhiên không có vấn đề gì.
Trương Thanh Vân thẳng thắn cười:
- Hoan nghênh tôi và cô lên chức phó khoa cùng lúc phải không?
Hoàng Diêu cũng nở nụ cười xấu hổ, nàng nói phải đi chuẩn bị rồi lập tức ra ngoài.
Có một nhà hàng cách không xa khu tỉnh ủy, những người thanh niên trong các văn phòng thường hay vào nơi này, cấp bậc nhà hàng cũng rất tốt. Hôm nay bữa tiệc chào đón các lãnh đạo của khoa giám sát số ba được tổ chức nơi đây.
- Giám sát Trương đến phòng giám sát số ba thì quá tốt, chúng tôi chỉ sợ người đến là một ông già, như vậy thì cả ngày sẽ xụ mặt, không có chút không khí vui sống. Tôi đề nghị mọi người nâng ly hoan nghênh trưởng khoa và Dao Dao lên chức phó khoa.
Người mở lời là một cô gái, người này khá xinh đẹp lung linh, nhìn bộ dạng có chút mạnh mẽ, tên là Vương Tề. Đây là một nhân viên nữ duy nhất trong khoa giám sát số ba, Vương Tề này rõ ràng bình thường là người thích rộn rã.
Đề nghị của Vương Tề tất nhiên được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt, tất cả đều nâng chén, sau đó mọi người lại thay nhau mời rượu Trương Thanh Vân. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã nổi danh ngàn ly không say, sau khi uống một lúc lâu thì đã có vài nhân viên say sưa bất tỉnh nhân sự, lúc này những người còn tỉnh cũng ý thức được Trương Thanh Vân lợi hại, đều đồng loạt rút lui.
Nhưng cảm tình của mọi người đối với Trương Thanh Vân cũng tăng lên theo số lần cụng ly, hơn nữa càng ngày càng tăng. Trước khi Trương Thanh Vân đến báo danh thì mọi người đã từng thảo luận rất rôm rả, nghe nói hắn là cán bộ cơ sở đi lên, đã từng làm quan phụ mẫu. Người nắm quyền một phương tất nhiên rất khí phách, rõ ràng không giống với những giám sát viên lúc nào cũng ngồi trong cơ quan, đồng thời cũng sảng khoái hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau vừa đi làm thì Trương Thanh Vân đã nhân được điện thoại của Đường Quốc Huy, hắn nói vụ án công ty Tam Kiến thiếu nợ tiền lương của dân công được khoa giám sát số ba điều tra trước đó đã có phản hồi, văn phòng lãnh đạo cho rằng cách giải quyết không thỏa đáng, bắt buộc Trương Thanh Vân phải cân nhắc sửa đổi.
Trương Thanh Vân vội vàng gọi Hoàng Diêu đưa hồ sơ đến xem. Vụ án liên quan đến công ty Tam Kiến có tình tiết rất phức tạp, lúc đó công ty Tam Kiến trúng thầu công trình lắp đặt thiêt bị cho tòa nhà Hồng Đại, sau đó công ty này lại chuyển gói thầu cho công ty con, hai bên ký thỏa thuận chuyển giao.
Nhưng khi công việc mới tiến triển được một nửa thì công ty con nhận gói thầu tự nhiên ra đi, hơn nữa còn cầm theo một phần tài chính. Cuối cùng công ty Tam Kiến bắt buộc phải bao thầu toàn bộ công trình, sau khi kết thúc thì rất nhiều dân công viết đơn tố cáo vì không nhận được tiền lương.
Nhưng tài chính để trả tiền lương cho dân công đã bị tên giám đốc công ty nhận gói thầu ôm trọn rồi bỏ đi, lúc này tên kia đang ở bên Mỹ, mọi chuyện trở nên bế tắc.
Trương Thanh Vân nhíu mày, vụ án này không phải đã chuyển sang viện kiểm sát khởi tố rồi à?
Trước đó khoa giám sát số ba đã điều tra và ra kết luận công ty Tam Kiến không có đủ bằng chứng, hơn nữa còn khất nợ rất nhiều tiền, đề nghị nghiêm túc xử lý.
Lúc này vì sao lãnh đạo lại cảm thấy kết quả không thỏa đáng? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho chủ nhiệm Cao, điện thoại chưa kịp vang lên thì Trương Thanh Vân đã treo máy. Trương Thanh Vân tứa mồ hôi lạnh, ngày đầu tiên đi làm đã sinh chuyện, rõ ràng Đường Quốc Huy rất âm hiểm.
Vụ án này đã giao cho cơ quan kiểm sát, rõ ràng đã nói lên ý kiến vào lúc đó của khoa giám sát số ba, chắc chắn chủ nhiệm Cao cũng đã tán thành. Lúc này Trương Thanh Vân gọi điện hỏi về bản án cũ thì Cao Khiêm sẽ cho rằng chính hắn nóng lòng biểu hiện, đây không phải là ấn tượng tốt.
Đến chiều Đường Quốc Huy lại gọi điện đến, Trương Thanh Vân vội vàng nói mình sẽ đến, Hoàng Diêu cũng là người quen thuộc với vụ án, vì vậy nàng cũng phải đi theo.
Đường Quốc Huy bên kia chợt khựng lời, sau đó mới tiếp tục nói thêm vài câu.
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân chợt nhăn mày, hắn cảm thấy công tác này rất khó triển khai và mở rộng. Hắn vừa đến đã bị người khác nhìn chòng chọc, hơn nữa còn là người bên trong, điều này rất không ổn.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức xem xét lại hồ sơ, chình hắn phải nhanh chóng quen thuộc công tác mới được.
Đến khi tan tầm thì Trương Thanh Vân lại nhận được một cuộc điện thoại, Mộng Phi gọi đến, nàng đã chín thức trở thành thư ký của phó bí tư tỉnh ủy Chương. Trương Thanh Vân cũng nói cho Mộng Phi biết tình hình lúc này của mình.
Nào ngờ sau khi tiếp tục nói chuyện thì Mộng Phi nhắc đến vấn đề tình nghi khách sạn Vienna phục vụ cả vấn đề tình dục cho khách, vấn đề này ảnh hưởng rất lớn nhưng phòng giám sát bên này lại không nghe được bất kỳ tin tức nào.
Trương Thanh Vân xiết chặt bàn tay, tuy hắn vừa tiến vào cơ quan cấp tỉnh nhưng hắn cũng biết rõ cách nói chuyện của mọi người nơi đây. Điện thoại của Mộng Phi không phải đơn giản, rất có thể nàng đã biết vấn đề kia đã được đưa đến phòng giám sát, hơn nữa hoàn toàn có thể đổ xuống đầu khoa giám sát số ba, rõ ràng nàng đang muốn thầm ra hiệu cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân không ngờ vừa tiến vào phòng giám sát đã nhận được ngay một củ khoai lang nóng, hơn nữa còn là vấn đề về đơn vị tiếp đãi của tỉnh ủy. Vấn đề này liên quan rất rộng, Trương Thanh Vân cũng không dám nghĩ nhiều.
Khi Trương Thanh Vân còn đang sững sờ thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Hoàng Diêu đến. Trương Thanh Vân vội vàng nói ra những lời vừa rồi của Mộng Phi.
- Trưởng khoa, đã nhận được hồ sơ, khách sạn Vienna có vấn đề, lãnh đạo chỉ thị xem xét... ....
Hoàng Diêu vội vàng nói, vẻ mặt rất căng thẳng.
Hoàng Diêu vừa nói được một nửa thì Trương Thanh Vân đã giơ tay lên chặn lại, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười. Không ngờ Đường Quốc Huy này lại có quyền lực tổ hợp, vụ án này sợ rằng sẽ có cả chủ nhiệm Cao, dù giao cho khoa giám sát số ba thì sợ rằng chính chủ nhiệm Cao cũng phải chính thức dặn dò vài lời.
Đường Quốc Huy này rõ ràng khá tốt, khi Trương Thanh Vân hắn còn chưa quen thuộc công tác thì đã lập tức xuất chiêu, bắt buộc Hoàng Diêu phải đi gặp chủ nhiệm Cao. Thứ nhất sẽ làm suy yếu lực lượng của Trương Thanh Vân, thứ hai là chủ nhiệm Cao sẽ mất đi ấn tượng về hắn, và thứ ba chính là chứng minh khoa giám sát số ba mới là nơi thuộc về Đường Quốc Huy hắn.
Khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân không được tốt lắm thì Hoàng Diêu còn tưởng rằng hắn đã hiểu rõ vụ án, vì vậy nói:
- Trưởng khoa Trương, tôi cũng không nắm chắc vụ án này, ý của chủ nhiệm Cao chính là muốn khoa giám sát số ba của chúng ta hành động, anh xem... ....
Trương Thanh Vân khẽ cười, hắn thầm nghĩ chính phải phải so kè với Đường Quốc Huy, sao phải trách một tiểu cô nương?
- Hoàng Diêu à, gặp chuyện thì không nên gấp, trước tiên phải xem xét tư liệu, sau đó làm việc theo ý chỉ của lãnh đạo. Cô nói rõ tình hình của khách sạn Vienna đi.
Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn lập tức nhướng mày:
- Ủa, không đúng, vụ án này phải giao về khoa số một mới đúng, sao lại giao cho chúng ta?
Hoàng Diêu bĩu môi nói:
- Trưởng Khoa Mã khoa số một nói rằng vấn đề này quá nhiều người nhúng tay cũng không tốt, vì vậy phó chủ nhiệm Đường đề nghị giao cho chúng ta. Phó chủ nhiệm Đường cũng thật là, biết rõ sản nghiệp Vienna là của dượng tôi, vậy mà còn ném cho chúng ta, rõ ràng không được tốt.
Trương Thanh Vân thầm cảm thấy chấn động, hầu như hắn hoàn toàn có thể khẳng định mình đang nhận vào tay một củ khoai lang nóng. Rõ ràng Mã Xuân Viên khoa số một là ngươi của Đường Quốc Huy, đám người này cố ý dồn vụ án vào tay khoa số ba, chẳng lẽ Cao Khiêm cũng hồ đồ như vậy?
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy rất nhức đầu, vừa mới đến nhận chức đã gặp phải vấn đề quá lớn, quả thật ông trời đã quá quan tâm đến Trương Thanh Vân hắn.
- Hoàng Diêu, cô cũng đừng oán trách, như thế này thì không tốt sao? Vụ án này cô có thể dễ dàng làm việc, không có gì kiêng kỵ, ngày mai tôi sẽ đến xem xét khách sạn Vienna, chút nữa cô quay lại gọi Vương Tề ngày mai đến đây tôi phân công.
Trương Thanh Vân nói, trong lòng lại nghĩ rất nhiều thứ, vấn đề khó giải quyết thì càng có cơ hội biểu hiện. Trương Thanh Vân cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình thường để Hoàng Diêu yên tâm.
- Anh!
Hoàng Diêu kêu lên một tiếng kinh hoàng, nàng lập tức cảm thấy không ổn nên vội vàng bụm miệng lại. Nàng kinh ngạc không phải đang hoài nghi năng lực làm việc của thủ trưởng sao?
Trương Thanh Vân nở nụ cười cổ vũ với Hoàng Diêu rồi nói:
- Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy, ngài mai tôi sẽ đi.
Hoàng Diêu buông hồ sơ rồi chậm rãi rời khỏi văn phòng, khoảnh khắc cuối cùng cũng không quên nhìn Trương Thanh Vân vài lượt. Nàng căn bản không tin Trương Thanh Vân có thể giải quyết được vấn đề này, nhưng trưởng khoa đã tính trước, vẻ mặt rất bình tĩnh lại có chút nghi ngờ, điều này làm Hoàng Diêu phán đoán Trương Thanh Vân không phải tầm thường. Dù Trương Thanh Vân giả vờ thì công phu như vậy cũng phải rèn luyện mới có được, điều này lại khá giống như cha của nàng.
Hoàng Diêu rời khỏi văn phòng thì Trương Thanh Vân lập tức xem xét hồ sơ, thì ra nguyên nhân của vụ án liên quan đến "gái". Một vị thương nhân tên là Âu Thượng Vinh người Hongkong đến nơi đây bị một cô gái xinh đẹp làm mê mẩn, người này đã hơi có tuổi, nếu tự mình dụ dỗ gái nhà lành thì có chút khó khăn, vì vậy mới dứt khoát tìm "gái gọi".
Vấn đề này đáng lý ra cũng không có gì, nhưng tên này bị kẻ thù theo dõi rồi bị trả đũa, tin tức rơi vào tai đồn công an khu Vượng Thủy Thành Đô. Đội tệ nạn xã hội công an Thành Đô lập tức tiến vào khách sạn Vienna càn quét.
Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, vì lão già trên không những gọi đến một cô mà tổng cộng có tám cô. Khách sạn khăng khăng vấn đề này không thuộc về chức trách của mình nhưng kẻ khác đâu nào tin? Hiện tại là thời điểm bùng nổ thông tin, chuyện tốt thì không sao nhưng nếu chuyện xấu vở lỡ ra thì khó thể che giấu. Hơn nữa liên quan trực tiếp đến vụ án lại chính là đơn vị tiếp đãi của tỉnh ủy, những quan viên khác có nhận được sự phục vụ "tận tình chu đáo" như vậy hay chưa? Vì vậy mà những lãnh đạo trong tỉnh nổi giận đùng đùng, lúc này lập tức đẩy vụ án xuống phòng giám sát, yêu cầu kiểm tra thật nghiêm.
Trương Thanh Vân nhìn hồ sơ vụ án mà nhăn mày, vấn đề mấu chốt chính là lão già người Hongkong, nhưng ông này là thương nhân, rất sĩ diện, dù chết cũng không nói một câu, vấn đề cứ như vậy mà dây dưa.
Vấn đề này quá thần kỳ và khó giải quyết, vì vậy mà Trương Thanh Vân cảm thấy áp lực rất lớn. Hắn mượn cớ hút thuốc để đi ngang qua văn phòng Cao Khiêm, hắn thấy điện thoại bên trong vang lên dồn dập mà trong lòng khẽ buông lỏng. Thì ra không chỉ riêng Trương Thanh Vân căng thẳng mà Cao Khiêm nhận được một củ khoai nóng chắc chắn sẽ khó thể ngủ được.
- À, giám sát Trương, đi ra ngoài hút thuốc sao? Còn trẻ mà hút nhiều thuốc cũng không tốt.
Trương Thanh Vân quay đầu, Đường Quốc Huy với gương mặt tràn đầy nụ cười đang đứng sau lưng, Trương Thanh Vân vội vàng quay đầu cười nói:
- Tôi cũng không hút được nhiều lắm, không phải có câu nói "không hút thuốc không phải đàn ông chân chính" sao? Lâu lâu hút một điếu lấy lại chút hứng thú mà thôi.
Đồng tử trong mắt Đường Quốc Huy chợt co rút, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi cười nói:
- Chỉ là những lời nói cho hay mà thôi, Tiểu Trương, những lời này nói với tôi thì không sao, nhưng đừng nói ra trong phòng, đám tiểu tử khác lại học theo anh thì không tốt.
- Phó chủ nhiệm Đường cứ quá lời, chúng ta là cán bộ giám sát, bình thường công tác đều rất căng thẳng, không phải ai cũng muốn giảm bớt chút áp lực sao? Tôi thì hút thuốc, không biết phó chủ nhiệm Đường làm gì để giải tỏa áp lực, nếu không có gì thì tôi cũng phải học tập.
Trương Thanh Vân nói đùa nhưng nụ cười trên mặt lại rất tươi.
Đường Quốc Huy cười hì hì vài tiếng, có lẽ hắn cảm thấy đấu võ mồm không thắng được Trương Thanh Vân vì vậy đành phải quay đầu đi ra, vẻ mặt lại càng trở nên âm trầm…