Trương Thanh Vân về đến nhà thì Cảnh Sương vui sướng như một chút chim nhỏ, trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy rất thoải mái, tất nhiên sẽ không tránh khỏi những hành động thân mật. Thời gian trôi qua như tên bắn, nháy mắt mà hai người đã cách xa nhau hơn một tháng.
Trương Thanh Vân lúc này vẫn còn chưa nắm bắt được tất cả manh mối của vụ kiện thi công đường của công ty Vĩnh Thuần, nhưng nếu đối phương đã muốn gây sự thì Trương Thanh Vân hắn cũng chẳng phải đèn cạn dầu. Tất nhiên điều quan trọng nhất lúc này chính là thị trấn Nguyệt Toàn đã cạn tài chính, nếu bắt buộc phải khép nép đi đến cầu xin kẻ khác thì chẳng bằng dứt khoát phản khách vi chủ, phải khuấy làm sao cho dòng nước ngày càng đục.
Nhưng chỉ sau một đêm thì Trương Thanh Vân đã biết mình đã phán đoán sai, trong một đêm mà các loại điện thoại vang lên không ngừng. Đầu tiên là Kim Luận Thư gọi điện tới, giọng điệu không chút tốt đẹp, điều này làm cho Trương Thanh Vân khó quay về trạng thái ôn hòa.
Khi Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Trần Vân Sơn thì cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng ý tứ rất rõ ràng, Trần Vân Sơn muốn Trương Thanh Vân thận trọng, không nên để người ta chụp đầu.
Ngay sau đó là điện thoại của các ban ngành lãnh đạo như Vương Bình, Liễu Thanh, Dương Kiệt...Những câu chuyện lại càng mơ hồ, giống như nói chuyện phiếm nhưng trong lúc vô tình lại nhắc đến vấn đề thi công đường của thị trấn Nguyệt Toàn, ý tứ cảnh báo rất rõ ràng.
Trương Thanh Vân lập tức phát hiện ra vấn đề lần này có chút bất ổn. Khoảng thời gian vừa qua hắn thường ở trong thị trấn Nguyệt Toàn, vì vậy mà không biết rõ tình hình các thế lực ở huyện ủy bây giờ là thế nào, nhưng hắn biết mình đã giẫm chân lên vòng xoáy. Rất có thể Nguyệt Toàn đã trở thành một dĩa thức ăn cho tất cả mọi người, chân tướng của chuyện này sẽ dẫn đến sự tranh đấu của các vị lãnh đạo.
Sáng sớm Trương Thanh Vân đã tiến vào khoảng sân nhỏ trong huyện ủy, hắn vừa tiến lên lầu đã gặp phải Kim Luận Thư. Lúc này cặp mắt Kim Luận Thư cũng không được tốt lắm, cách xa vài mét mà không nhìn thấy Trương Thanh Vân, vì vậy mà trực tiếp đi qua không quan tâm.
Trương Thanh Vân gõ cửa văn phòng Hoàng Tung Sơn, một lúc sau trong phòng mới vang lên tiếng đáp lời. Trương Thanh Vân đẩy cửa mà trong lòng chợt chùng xuống, vẻ mặt bí thư Hoàng cực kỳ âm trầm.
- Anh rất thích tòa án sao? Anh nghi ngờ năng lực của công ty xây dựng Vĩnh Thuận, nghi ngờ đấu thầu có vấn đề, sao anh không dứt khoát nói rõ chúng tôi tham tiền đút lót?
Hoàng Tung Sơn lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên trắng bệch, hắn không ngờ vấn đề của mình lại động đến dây thần kinh của Hoàng Tung Sơn, cũng không ngờ bí thư Hoàng lại nổi nóng như vậy.
- Nếu anh thích thì hoàn toàn có thể đi kiểm tra? Tôi nói rõ cho anh biết tôi không sợ người khác kiểm tra. Anh vội vàng chạy đến huyện ủy làm gì? Anh muốn đến viện kiểm soát, hay phòng kỷ luật?
Hoàng Tung Sơn càng nói càng lớn tiếng.
Trương Thanh Vân ngây ra như phỗng, khi thấy Hoàng Tung Sơn càng nói càng xa chủ đề thì Trương Thanh Vân vội vàng nói:
- Hoàng Tung Sơn, anh bớt giận, việc này là tôi lỗ mãng không biết tình huống mà nói xằng bậy. Nhưng anh cũng biết rồi đấy, tình hình tài chính của thị trấn Nguyệt Toàn lúc này không đủ để chi trả.
Hoàng Tung Sơn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân giống như muốn xuyên thấu qua người, hai người cứ giữ vững tư thế như vậy, Trương Thanh Vân cũng không dám cử động.
- Tôi chỉ có thể nói những lời thế này, nếu chính anh gây chuyện thì chính anh xử lý, tôi cũng không hỗ trợ được gì. Anh ra ngoài đi.
Một lúc lâu sau Hoàng Tung Sơn mới nói, giọng điệu vẫn còn không được tốt đẹp nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn lại rất nhiều.
Trương Thanh Vân đứng yên không nhúc nhích, hắn đang chuẩn bị nói rõ tình huống thì Hoàng Tung Sơn đã giận dữ nói:
- Sao vậy? Anh còn muốn quấy rối công tác của tôi sao? Đi ra ngoài!
Trương Thanh Vân từ trong văn phòng Hoàng Tung Sơn đi ra, vẻ mặt hắn xám xịt và cực kỳ khó coi. Hắn đảo mắt nhìn thấy Kim Luận Thư đang đứng nơi góc cầu thang nhìn về phía bên này, vẻ mặt Kim Luận Thư rất âm trầm, xem ra hắn đã liệu trước tình huống, đang chuẩn bị chế giễu Trương Thanh Vân hắn.
Sau khi đi xuống lầu Trương Thanh Vân thấy Lệ Cương đang đứng bên kia đóng cửa ban công, vì vậy hắn giật mình rồi vội vàng đi tới.
Lệ Cương quả nhiên đang ở trong phòng, hắn đang ngồi giữa đống tài liệu, bộ dạng có vẻ rất chăm chú.
- Cốc cốc cốc!
Trương Thanh Vân gõ cửa, Lệ Cương mới ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt Lệ Cương lập tức trở nên vui vẻ, hắn đứng dậy nhiệt tình nói:
- Thanh Vân à? Đúng là tiểu tử cậu...Ngồi, ngồi đi! Cậu xem, đã vài tháng rồi chúng ta chưa gặp mặt nhau.
- Cũng vì công tác của anh quá bề bộn, em cũng rất muốn đi đến Lật Tử Bình xem tình hình thế nào nhưng bên kia đang xảy ra tình cảnh long trời lở đất.
Giọng nói cung kính của Trương Thanh Vân vang lên.
Lệ Cương khoát tay cười Trương Thanh Vân vỗ mông ngựa nhưng nụ cười lại rất sáng lạn, xem ra những tháng vừa rồi Lật Tử Bình quả nhiên có thành tích. Sau khi cẩn thận dò xét thì Trương Thanh Vân phát hiện ra Lệ Cương đã gầy đi rất nhiều, làn da cũng xạm đen, rõ ràng khoảng thời gian này hắn cũng rất khắc khổ.
- Thanh Vân, cậu cũng làm việc rất tốt, lần trước thường ủy đã hết lời khen ngợi cậu.
Lệ Cương cười nói.
Trương Thanh Vân tất nhiên cũng không tránh khỏi nói vài lời khách khí, đồng thời cũng lợi dụng cơ hội báo cáo tình huống của Nguyệt Toàn. Lệ Cương nghe rất chăm chú, chốc chốc lại gật đầu.
- Tôi nghe nói gần đây cậu chọc phải rất nhiều phiền toái, có phải không? Hôm nay cậu đến huyện thành cũng vì vấn đề này à?
Lệ Cương nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, vẻ mặt Lệ Cương trở nên khá âm trầm:
- Những năm gần đây huyện Ung Bình rất rối, rất nhiều cán bộ muốn có được thành tích mà đầu tư lung tung, cũng vì vậy mà tạo ra những món nợ khó trả, đây không phải đang hại người sao?
- Công ty xây dựng Vĩnh Thuận kia không làm cho người ta sinh nghi sao được? Năm xưa khi thay đổi chế độ thì năng lực yếu kém, sao có thể chụp được công trình lớn như vậy? Lần trước phó chủ tịch Vũ cũng đã nhắc đến vấn đề này trong hội nghị thường ủy.
Trương Thanh Vân giống như rơi vào trong hầm băng, tay chân lạnh buốt. Hèn gì hắn vừa mới hoạt động thì Hoàng Tung Sơn đã phản ứng mạnh như vậy, thì ra chính hắn đang giẫm chân lên dòng nước xoáy. Lời nói của Lệ Cương cũng rất trắng trợn, đã nói đúng ý Vũ Đức Chi, tình hình thực tế có lẽ Lệ Cương đã có chút ăn ý với Vũ Đức Chi, có lẽ cả hai đang liên thủ lợi dụng vấn đề này để đả kích Hoàng Tung Sơn.
Nghĩ lại cũng không phải là khó hiểu, những năm gần đây Hoàng Tung Sơn là người thu được nhiều lợi ích nhất trong cán cân thế lực trong huyện Ung Bình. Năm nay chính quyền đã có chút thành tích, hơn nữa tình hình tài chính cũng có chút căng thẳng, có thể nói là lo lắng cũng có thể nói là lấy cớ. Lúc này tất nhiên Lệ Cương và Vũ Đức Chi muốn lấy chút đồ trong túi, có thể bọn họ sẽ không sợ vì chính Trương Thanh Vân hắn là người rơi vào đầu sóng ngọn gió.
Từ trong văn phòng Lệ Cương đi ra, vẻ mặt Trương Thanh Vân đã hoàn toàn trở nên âm trầm. Vũ Đức Chi là người giỏi tính toán, có thể nói là một đá trúng hai chim, có thể chèn ép Trương Thanh Vân hắn, lại có thể tạo ra áp lực cho Hoàng Tung Sơn.
Khi Trương Thanh Vân rời khỏi phòng thì Lệ Cương nói ra vài câu rất sâu sắc, hắn tỏ vẻ muốn giúp đỡ nhưng thật ra lại muốn đưa Trương Thanh Vân lên đầu súng. Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức tỉnh ngộ, đúng, quân cờ, hắn là quân cờ. Không ngờ hắn lăn lộn trên quan trường lại trở thành quân cờ cho kẻ khác.
Trương Thanh Vân cầm lấy điện thoại, hắn gọi đi, người nghe chính là Chu Truyền Phương.
- Chủ nhiệm Chu, đừng mời luật sư nữa.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
- Xử lý như thế nào? Rút một phần tài chính dành cho cây cam để trả sao?
Chu Truyền Phương cẩn thận nói.
-Thế ở đâu còn tiền? Tôi đã hỏi Lưu Tường Vũ, tổng cộng chỉ còn lại vài trăm ngàn đồng, nếu đưa tất cả cho bọn họ thì chẳng qua chỉ là con số lẻ.
Trương Thanh Vân tức giận nói, người ta đã dám chính thức khiêu chiến với mình thì phải cho họ biết mình không phải loại người dễ ức hiếp, nếu đã như vậy thì dứt khoát vắt chày ra nước, tình huống xấu nhất là kéo nhau lên tòa.
Trương Thanh Vân đã nhìn ra manh mối tranh đấu giữa hai phe, Lệ Cương và Vũ Đức Chi muốn điều tra những chuyện bên trong, Hoàng Tung Sơn lại bày ra kiểu cách không nghe không thấy, không quan tâm đến công ty Vĩnh Thuận làm mọi người trở nên hồ đồ. Nhưng trong lòng Trương Thanh Vân vẫn còn có chút nghi hoặc, rốt cuộc kẻ nào trợ giúp sau lưng công ty Vĩnh Thuận, rõ ràng không phải là người trong hai thế lực huyện Ung Bình, đây không phải là phương pháp khai hỏa của Vũ Đức Chi.
Chờ đợi và kéo dãn, đây chính là biện pháp duy nhất mà lúc này Trương Thanh Vân có thể nghĩ ra, chỉ mong sao phương pháp này có chút thành công, nếu không hắn cũng chỉ biết cầu trời mà thôi. Cảm giác bị động này làm hắn cảm thấy rất khó chịu, nếu xét đến cùng thì hắn cũng là người ít gánh chịu trách nhiệm nhất.
- Grừm grừm.
Hai tiếng xe vang lên, một chiếc xe địa hình chạy lướt qua bên người Trương Thanh Vân, một tiếng két vang lên, xe chợt ngừng lại.
- Ồ, đây không phải là chủ nhiệm Trương sao? À, không đúng, phải là bí thư Trương!
Xe mở cửa, có hai người bước xuống, một người bụng phệ cười nói.
Trong mắt Trương Thanh Vân lóe lên linh quang, hắn đột nhiên trở nên tập trung, đây là Vạn Sảng, hắn nhớ rất rõ tên người này.
Xem ra gần đây Vạn Sảng cũng khá thoải mái, bụng lại phệ ra hơi nhiều. Câu nói người uống trà nguội quả nhiên không sai, khi Trương Thanh Vân hắn còn là người huyện ủy thì người này cực kỳ vồn vã, nhưng khi hắn rớt chức, đơn vị tiếp đãi lại rơi vào địa bàn của Vạn Sảng, không phải bây giờ Vạn Sảng muốn tìm Trương Thanh Vân hắn để thị uy đấy chứ?
- Bí thư Trương, xin giới thiệu với anh, đây chính là tổng giám đốc công ty xây dựng Vĩnh Thuận Chu Xương Quốc tiên sinh! Lúc này anh là quan phụ mẫu một phương, mọi người gặp mặt cũng tạo ra cho nhau cơ hội. Cũng vài lần muốn mời chủ nhiệm Trương đi dùng cơm nhưng lại không có cơ hội thuận tiện.
Vạn Sảng nói, giọng điệu của hắn rất phù hợp, nhưng lúc này cảm giác nịnh nọt giữa hai hàng lông mày đã không còn mà chuyển thành thái độ kiêu ngạo không xu nịnh.
Nếu Trương Thanh Vân chưa từng gặp mặt người này thì hoàn toàn có thể bị hắn lừa gạt, nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã biết rõ, thái độ kiêu ngạo không xu nịnh của Vạn Sảng rõ ràng chỉ có một tác dụng duy nhất là thị uy.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn đảo mắt về phía anh bạn đang đứng bên cạnh Vạn Sảng. Người này khá gầy lại rất cao, hắn đứng cùng Vạn Sảng làm người ta liên tưởng đến tên đầu đà béo múp trong Lộc Đỉnh Ký, vì gương mặt của hai người đều hơi dài và có chút đặc biệt.
- Chào anh, bí thư Trương, không ngờ có thể gặp mặt anh ở đây!
Chu Xương Quốc vươn tay nói, thổ ngữ của người này là thành phố Vũ Đức, giọng điệu có chút xa lạ.
Trương Thanh Vân bắt tay với Chu Xương Quốc mà không lên tiếng, nhưng hai mắt hắn lại híp lại nhìn. Trương Thanh Vân không tin có chuyện trùng hợp, chỉ cần nhìn vẻ mặt cũng biết Chu Xương Quốc này không phải loại người tốt đẹp. Quả nhiên khi nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Trương Thanh Vân thì Chu Xương Quốc lập tức bộc lộ ra bộ dạng sẵn có, hắn dùng giọng ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Tôi có vài lời khuyên và cảnh báo cho bí thư Trương, tốt nhất anh không nên quá cứng nhắc, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là đạo lý trước nay khó chối cãi, hơn nữa điều này cũng rất thuận lợi đối với anh.
Trương Thanh Vân nở nụ cười lạnh lùng, hắn cố gắng làm cho giọng điệu của chính mình trở nên vững vàng:
- Anh nên tham gia hiệp thương chính trị hoặc trở thành đại biểu cho nhân dân, rõ ràng việc kinh doanh không thích hợp với anh. Nếu không với thân phận lúc này của anh mà dám khoa tay múa chân với đảng ủy chính quyền, ừ, còn chưa đủ.
Vẻ mặt Chu Xương Quốc lập tức trở nên âm trầm, hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại cứng rắn như vậy. Vạn Sảng bên cạnh đang định nói vài lời giảng hòa, nhưng khi hắn thấy ánh mắt mập mờ của Trương Thanh Vân thì không dám nói câu nào.
Sau khi Chu Xương Quốc và Vạn Sảng tức giận bỏ đi thì Trương Thanh Vân đá mạnh vào hành rào ven đường, hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, khi rơi vào tình cảnh không may thì kẻ nào cũng muốn leo lên đầu chính mình.
- Chú, chú không được phá hoại của công, đây chính là hành lang bảo vệ hoa.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn đang chuẩn bị nổi giận thì nhìn thấy một cô gái nhỏ trắng trẻo đang nhìn mình. Cô bé này đeo khăn quàng đỏ, một cặp mắt đẹp sững sờ nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân hắn cũng cười ầm lên, mình giận ai? Vì vậy trong lòng lập tức trở nên thoải mái rất nhiều.