Chương 131: Hội nghị đón tiếp

- Tiểu Ngô, còn chưa chịu qua đây xin lỗi bí thư Trương? Cô xem lại mình đi, đã là công nhân viên chức lâu năm mà còn hồ đồ như vậy, đã nói biết bao nhiêu lần rồi, phải nhiệt tình với các đồng chí mới đến, cô thì sao? Lúc nào cũng giở ra tư cách công nhân viên chức lâu năm.

Gương mặt Chu Truyền Phương trở nên đỏ ửng, hắn quay sang quát lớn với người phụ nữ mặc áo đỏ.

Người phụ nữ mặc áo đỏ đã sớm sợ đến mức choáng váng, nàng nằm mơ cũng không ngờ bí thư mới lại còn trẻ như vậy. Tình cảnh huyên náo như vậy thì sau này nàng sao có thể yên ổn làm việc đây?

- Được rồi, được rồi, chúng ta cũng không nên quá khách sáo. Chị Ngô, chị đi tìm cô gái lúc nãy vừa báo danh với tôi rồi sắp xếp cho một chỗ ở tốt, tôi thì sao cũng được... ....

Trương Thanh Vân khoát tay nói.

Trương Thanh Vân vừa nói được một nửa thì Chu Truyền Phương đã mở lời:

- Bí thư Trương, tôi đã sớm sắp xếp nhà cho anh rồi, đã sửa chữa hoàn thiện, máy điều hòa và ti vi đều mới, tôi sẽ sắp xếp người chuyển hành lý cho anh.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn chuyển mắt về phía Lý Tiếu Ca rồi nói:

- Chủ tịch Đàm không đi làm sao?

Gương mặt Lý Tiếu Ca đột nhiên trở nên mất tự nhiên, hắn đã biết chắc Trương Thanh Vân thấy rõ các thành viên ban ngành đều đến đón nhưng Đàm Vân Quốc lại không có mặt. Hơn nữa những phó chủ tịch thị trấn Nguyệt Toàn cũng không đến đủ, tất nhiên trong lòng Lý Tiếu Ca hiểu rõ ý nghĩa của việc này là gì, hắn vội nói:

- Chủ tịch Đàm cũng ở trong thị trấn, có lẽ bây giờ chưa tới kịp, chắc chút nữa sẽ đến ngay.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, ngày đầu tiên hắn đến đây mà Đàm Vân Quốc dám trốn tránh, người này muốn hạ uy thế của Trương Thanh Vân hắn sao? Nhưng Trương Thanh Vân cũng không lo lắng về vấn đề này, Đàm Vân Quốc là người của Vũ Đức Chi, nếu hắn không chịu phối hợp thì Trương Thanh Vân sẽ ngáng chân Vũ Đức Chi, không sợ không trị được Đàm Vân Quốc.

- Thế này vậy, bí thư Lý ở lại chờ chủ tịch Đàm, anh nói cho chủ tịch Đàm biết chiều nay sẽ mở hội nghị đảng ủy. Thứ nhất là muốn mọi người quen biết nhau, thứ hai thì lúc này là đầu năm, việc nhà nông thường bận rộn, chúng ta cần phải bố trí công tác cho cả năm.

- Tôi và chủ nhiệm Chu sẽ đến xem xét chỗ ở.

Trương Thanh Vân nói xong thì tất cả mọi người đều lộ ra ý cười, rõ ràng Trương Thanh Vân còn trẻ nhưng chắc chắn không non nớt hơn bất kỳ người nào trong đây. thị trấn Nguyệt Toàn tiếp giáp với Thanh Hà, mâu thuẫn giữa Trương Thanh Vân và Vũ Chí Cường thì người nào cũng biết. Cuối năm ngoái Vũ Chí Cường suốt ngày ở Thanh Hà không dám về huyện thành, vấn đề này cũng đã sớm có người truyền ra ngoài, khi đó danh tiếng của Trương Thanh Vân cũng đã truyền vào tai những lãnh đạo thị trấn Nguyệt Toàn.

Vũ Chí Cường lợi hại như vậy mà còn bị người ta đánh cho không thể phản đòn, như vậy thì nói gì đến những người đứng trong căn phòng này.

Chu Truyền Phương tất nhiên cũng biết lúc này tâm tư của Trương Thanh Vân đều đặt lên vấn đề nhà ở. Khu nhà tập thể của thị trấn Nguyệt Toàn và văn phòng đảng ủy cũng tương đối như nhau, đều là những tòa nhà bốn tầng. Chu Truyền Phương sắp xếp cho Trương Thanh Vân một căn phòng ở phía đông lầu bốn, theo lời nói của Chu Truyền Phương thì những căn phòng tầng một và tầng hai đều đã được sắp xếp cho nhân viên.

Tầng ba và tầng bốn của khu tập thể chính là phòng của các cán bộ phó khoa trở lên, trong đó lầu ba chính là phòng của cán bộ chính quyền, còn lầu bốn là của cán bộ đảng ủy. Đàm Vân Quốc cũng ở lầu bốn nhưng hắn ở căn phòng phía tây, nói chung cũng giữ một phương giống như Trương Thanh Vân.

Trong nhà có gian trong gian ngoài và một phòng xép, nhà vệ sinh và phòng bếp, tổng diện tích là năm mươi mét vuông. Căn nhà rõ ràng đã được sửa chữa, sàn nhà lót gỗ, tường đã được quét vôi, cửa cũng là loại chống trộm. Bên trong có cả máy điều hòa và ti vi, rõ ràng điều kiện cũng không tệ.

- Bí thư Trương, anh thấy thế nào? Phòng của bí thư Kim trước kia nằm ở bên dưới!

Chu Truyền Phương dùng giọng cung kính nói.

Trương Thanh Vân nhướng mày, tên Chu Truyền Phương này nịnh hót thế nào mà dám nói phòng của bí thư Kim ở dưới tay mình, sao không nói phòng đó ở sát bên? Chu Truyền Phương không biết bây giờ Kim Luận Thư là người của thường ủy sao? Nếu lời này rơi vào trong tai Kim Luận Thư thì người ta sẽ nghĩ thế nào?

- Được rồi, chủ nhiệm Chu, đã làm phiền anh đưa tôi đến đây, phòng rất tốt. Anh đi chuẩn bị cho hội nghị, trước tiên tôi phải thu dọn phòng một chút.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

Chu Truyền Phương thấy lời nịnh hót của mình không hiệu quả thì trong mắt lóe lên chút thất vọng, hắn nói vài câu khách khí rồi đi ra khỏi cửa.

Khi Chu Truyền Phương rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân mới lấy quần áo từ trong ba lô bỏ vào tủ, sau đó lại phát hiện ra không có gì phải thu dọn. Chăn nệm trên giường đều là loại mới, tất cả những thứ khác đều rất đầy đủ. Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn vội vàng đi xuống lầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Sau khi xuống lầu một thì Trương Thanh Vân thấy Chu Uyển Dung đang từ phương xa đi đến, sau lưng nàng chính là người phụ nữ áo đỏ.

- Anh...Anh...Anh đã có phòng rồi sao?

Chu Uyển Dung nói với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân gật đầu cười nói:

- Đã sắp xếp xong đâu ra đấy, tất cả đều thỏa đáng, ai bảo em không đi cùng tôi.

Chu Uyển Dung khẽ buông túi xách rồi tiến lên nói:

- Được rồi, được rồi, anh thu dọn xong thì giúp em thu dọn. Anh là đàn ông, có sức khỏe, giúp em xách va li này lên lầu.

Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn liếc mắt nhìn người phụ nữ áo đỏ ở phía sau Chu Uyển Dung. Người này chợt trở nên kinh sợ, nàng đang định mở miệng thì Trương Thanh Vân đã khoát tay rồi xách va li cho Chu Uyển Dung. Lúc này Chu Uyển Dung đi đến bên cạnh Trương Thanh Vân rồi khẽ nói:

- Sao vậy? Người phụ nữ kia không gây khó khăn cho anh sao? Làm em sợ muốn chết.

Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn xách va li cho Chu Uyển Dung lên lầu hai, đúng lúc này bên trên cũng có người đi xuống.

- Chào chủ tịch Đàm!

Vẻ mặt người phụ nữ áo đỏ chợt biến đổi, nàng dùng giọng cung kính nói.

Chu Uyển Dung chợt trở nên sợ hãi, nàng vội vàng tiến lên mở lời chào hỏi, sau đó liên tục quay đầu nháy mắt với Trương Thanh Vân tỏ ý bảo hắn nhanh chân.

Người đi xuống lầu quả nhiên là Đàm Vân Quốc, người này có thân hình khá bệ vệ, sau một cái tết thì bụng càng ngày càng lớn, khi xuống lầu bụng ưỡn ra thấy rõ.

- Ừ!

Đàm Vân Quốc khẽ gật đầu với Chu Uyển Dung và người phụ nữ áo đỏ, hắn đang chuẩn bị đi xuống thì nhìn thấy Trương Thanh Vân, hắn đột nhiên trở nên sững sờ.

- Chào chủ tịch Đàm, nghe mọi người nói anh vẫn còn ở Ung Bình, thì ra bây giờ đã về rồi.

Vẻ mặt Đàm Vân Quốc chợt trở nên đỏ hồng, hôm nay là ngày Trương Thanh Vân đến nhận chức và đi làm, chính mình không xuống đón người mà ngủ vùi trong phòng, vì vậy vẻ mặt lúc này rất khó coi.

- À, ha ha, bí thư Trương, ủa? Tiểu Ngô, mấy giờ rồi?

Đàm Vân Quốc lúng túng nói, hắn lập tức sửa soạn lại quần áo rồi ngạc nhiên nói.

- Ôi, thật xin lỗi, bí thư Trương, anh xem...Ngài hôm qua ngủ quá muộn vì vậy mà sáng nay không thể thức dậy sớm được, cũng không thể đi đón anh.

Sau đó Đàm Vân Quốc lập tức dùng giọng tức giận nói:

- Tiểu Ngô, bí thư Trương đến đây sao không báo cho tôi biết? Rõ ràng ngày hôm qua tôi đã báo trước... ....

- Thôi được rồi, chủ tịch Đàm, tôi đến nhận công việc cũng không phải chuyện gì to tát, cũng không cần bắt buộc mọi người phải bận rộn. Nhưng thức khuya cũng không tốt cho sức khỏe, thân thể là tài sản của cách mạng, anh cần phải quý trọng mới được.

Trương Thanh Vân nói.

Trong lòng Đàm Vân Quốc liên tục cười lạnh, hắn thầm nghĩ Trương Thanh Vân cũng không có gì hơn thế này, có lẽ cũng biết an phận thủ thường. Đàm Vân Quốc hắn đã bén rễ ở thị trấn Nguyệt Toàn được nhiều năm, việc gì phải sợ một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh.

- Chủ tịch Đàm, chiều nay đảng ủy mở hội nghị, tôi đã thông báo cho các anh bí thư. Tôi cũng nghe nói anh rất giỏi tính toán, vấn đề cây cam trong thị trấn Nguyệt Toàn cũng cần phải làm phiền đến anh.

Trương Thanh Vân dùng giọng rất có thâm ý nói.

Trong mắt Đàm Vân Quốc lóe lên tinh quang, hắn liên tục cười làm lành rồi xưng không dám. Nhưng lúc này trong lòng Đàm Vân Quốc thầm cảm thấy run sợ, hắn rất mê tín, làm bất kỳ điều gì cũng cần phải đi bói. Xem ra Trương Thanh Vân cũng nắm trong tay tật xấu này của Đàm Vân Quốc hắn.

Những lời này của Trương Thanh Vân giống như nói giỡn nhưng ý tứ cảnh cáo đã rất rõ ràng, hắn muốn các ban ngành phải đoàn kết phải bắt tay vào làm tốt công tác, không cần phải mê tín đi xem bói, đồng thời cũng tỏ ý biết rõ tim đen của Đàm Vân Quốc.

- Anh...Anh... ....

Khi Đàm Vân Quốc đi rồi thì Chu Uyển Dung đỏ bừng mặt, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân mà không nói nên lời, đồng thời cũng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Ý nghĩ trong đầu Chu Uyển Dung chợt rối loạn, không ngờ Trương Thanh Vân là bí thư thị trấn Nguyệt Toàn, khoảnh khắc này Chu Uyển Dung cảm thấy rất khó thích ứng.

- Được rồi, Tiểu Chu, đừng anh anh em em nữa, chuyện sắp xếp thì chị Ngô sẽ giúp, tôi cần phải chuẩn bị dự họp. Em hãy nhanh thu xếp cho tốt, sau đó mới có thể an tâm công tác.

Trong phòng họp ủy ban thị trấn, Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí trung tâm, Đàm Vân Quốc, Lý Tiếu Ca và các thành viên ban ngành ngồi hai bên. Nhiệm vụ chủ yếu của hội nghị ngày hôm nay chính là gặp mặt lẫn nhau, mà trước nhất chính là để Trương Thanh Vân biết rõ tất cả mọi người.

Thứ hai chính là Trương Thanh Vân mới đến nên không biết tình hình cụ thể, những lãnh đạo thị trấn phải nói rõ tình hình công tác của chính mình để Trương Thanh Vân nắm rõ. Vì đây là hội nghị đầu tiên khi Trương Thanh Vân đến thị trấn Nguyệt Toàn nên hắn căn bản không liên tiếng mà chỉ ngồi lắng nghe.

Những cán bộ lãnh đạo xã trị trấn làm việc đơn giản hơn huyện ủy rất nhiều lần, trọng điểm chính là tư pháp, tài chính, quản lý công thương nghiệp, nông nghiệp, xây dựng, văn hóa, tôn giáo. Nói chung thì công tác trọng yếu nhất vẫn chính là ổn định và phát triển, những thứ khác nếu xét ra vẫn không quá mức quan trọng. Những lãnh đạo được phân công quản lý các công tác quan trọng tất nhiên sẽ có tiếng nói đầu tiên, cũng có quyền lên tiếng.

Vì vậy thị trấn Nguyệt Toàn ngoài Trương Thanh Vân và Đàm Vân Quốc là hai vị chủ tịch thì người xếp vị trí tiếp theo chính là phó bí thư kiêm phó chủ tịch chủ quản nông nghiệp và đặc biệt là cây cam Lưu Quốc Đống, sau đó chính là phó bí thư được phân công quản lý tư pháp Lý Tiếu Thiên, phó bí thư quản lý công thương Trần Đông, phó bí thư quản lý văn hóa tuyên truyền Uông Văn.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, thị trấn Nguyệt Toàn tính cả Đàm Vân Quốc thì thậm chí có sáu phó bí thư, hơn nữa từ phương diện tài liệu thì thấy có sáu phó chủ tịch. Xem ra ba thị trấn trong Ung Bình cũng khác hẳn bình thường, rất nhiều cán bộ không thể tiến lên đều phải chấm mút ở đây.

Trong ban ngành đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn thì Trương Thanh Vân là người nhỏ tuổi nhất, nếu so với người nhỏ tuổi nhất trước đây là Lý Tiếu Thiên thì vẫn ít hơn đến năm tuổi. Mà Uông Văn đã gần sáu mươi, lớn hơn Trương Thanh Vân ba mươi tuổi. Cách sắp xếp lãnh đạo ban ngành thế này sợ rằng cũng thuộc loại hiếm trong Ung Bình.

Sau khi chào hỏi thì đám người lập tức thay nhau giới thiệu tình hình theo thứ tự cho Trương Thanh Vân, tất nhiên tất cả đều là những điều hay ý tốt. Nhưng Trương Thanh Vân cũng nghe ra được vài thứ, nói chung là cũng có một lần cưỡi ngựa xem hoa đối với các công tác trong thị trấn Nguyệt Toàn.

- Có một vài tình hình hôm nay tôi muốn thông báo, hôm nay văn phòng huyện ủy gọi điện thoại nói thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta có người kêu oan, bọn họ nói đồn công an thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta chấp pháp lỗ mãng. Trước tết trong quán cơm sát bên trạm kiểm lâm Nguyệt Toàn đã xảy ra chuyện, hai đứa cháu của bà chủ quán cơm bị người trong đồn công an đánh gãy chân. Hôm nay chúng ta cũng phải thảo luận về vấn đề này.

Lý Tiếu Thiên nói xong những lời giới thiệu thì Đàm Vân Quốc đột nhiên nói.

Vẻ mặt Lý Tiếu Thiên lập tức trở nên khó coi, Lưu Quốc Đống, Trần Đông cũng lập tức lên tiếng, bọn họ nói chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, nhất định phải nghiêm túc xử lý. mà Uông Văn và chủ nhiệm Chu Truyền Phương thì không nói một lời, vẻ mặt cũng không được tốt cho lắm.