Trương Thanh Vân ăn xong bữa cơm mà cảm thấy rất vô vị, hơn nữa lại không dám buông đũa sớm. Mã San thì không có chút kiêng kỵ, nàng trò chuyện với Cảnh Sương càng lúc càng hòa hợp. Mã San liên tục mở lời khen Cảnh Sương xinh đẹp, chốc chốc lại đảo mắt về phía Trương Thanh Vân. Những lúc như vậy Trương Thanh Vân cũng chỉ biết giả ngu, hắn ăn cơm uống rượu mà giống hệt như đang ở trong tù.
Sau khi cơm nước xong thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy rất mất tự nhiên, hắn đơn giải kéo chủ đề về chuyện công tác rồi mở miệng hỏi Mã Đống Lương:
- Chú Mã, hiệu quả và lợi ích của mỏ than năm ngoái có vẻ rất tốt.
Vẻ mặt Mã Đống Lương chợt biến đổi, lão lắp bắp nói:
- Đã sớm...Đã sớm đóng cửa, đâu còn dám... ....
- Đóng sao?
Trương Thanh Vân nhướng mày.
- Đúng vậy, đã đóng cửa, những chuyện thế này sẽ không dám làm nữa. Bí thư Trương, tôi xin thề mỏ than đã đóng cửa, nếu cậu không tin...Không tin thì có thể đi kiểm tra.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười xòa, hắn thầm nghĩ chuyện này thì có gì đâu, sau đó lại không nhịn được nói:
- Chú Mã, chú đừng căng thẳng, ý cháu muốn nói đến mỏ than thị trấn Nguyệt Toàn. Ngoài mỏ than Nguyệt Toàn thì trước nay chú đâu có mở thêm mỏ nào khác, không phải sao?
Vẻ mặt Mã Đống Lương chợt trở nên trì trệ, một lúc lâu sau lão mới kịp phản ứng. Thì ra Trương Thanh Vân không phải đang muốn kiểm tra chính mình, vì vậy mà mặt già không khỏi đỏ lên, lão liên tục gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy. Đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn đã giúp đỡ rất nhiều, hiệu quả và lợi ích khá tốt, hiệu quả và lợi ích khá tốt.
Trương Thanh Vân làm cho Mã Đống Lương trở nên căng thẳng thì chính hắn cũng không được tự nhiên. Hắn muốn kéo dãn bầu không khí nhưng không ngờ càng ra tay thì lại càng nghiêm túc. Hai vợ chồng Trương Đức Giang cũng đưa mắt nhìn nhau, lúc này hai người mới hiểu rõ, thầm nghĩ khó trách vẻ mặt Mã Đống Lương khác thường như vậy, thì ra tất cả đều vì Trương Thanh Vân.
Lão Mã gọi Thanh Vân là bí thư, Thanh Vân trở thành bí thư từ khi nào? Hai vợ chồng Trương Đức Giang cảm thấy đau đầu, đầu tiên con trai mình là thư ký, sau đó người ta lại gọi là chủ nhiệm, bây giờ lại là bí thư, rốt cuộc tiểu tử nhà họ đang đảm nhiệm chức quan gì?
Mã San ngồi trên ghế liên tục đảo mắt về phía Trương Thanh Vân, tâm tình của nàng rất phức tạp, nhưng cũng cảm thấy bộ dạng của cha mẹ rất đáng xấu hổ. Nàng biết rõ tính cách của Trương Thanh Vân, không phải loại có thù sẽ báo, hơn nữa còn là người phóng khoáng. Cha mình thận trọng như vậy, lại còn nơm nớp lo sợ, chẳng phải đang làm cho mọi người mất tự nhiên sao?
- San San, chị em mình vào phòng xem hình lần trước chụp ở Vũ Đức nhé!
Cảnh Sương cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, nàng vội vàng cười với Mã San, sau đó lại kéo nàng vào phòng ngủ.
- Bí thư Trương, gần đây tôi vẫn luôn cân nhắc, nguồn tiêu thụ cam trong thị trấn Nguyệt Toàn của chúng ta không được tốt lắm. Tôi cũng muốn đầu tư vào cây cam, vừa có thể sử dụng được lượng tiền nhàn rỗi, vừa kiếm thêm chút thu nhập, đồng thời cũng cho nhân dân trong vùng chút hy vọng. Cậu cảm thấy thế nào?
Mã Đống Lương dùng giọng khách khí nói. Lời nói vừa rồi của Trương Thanh Vân đã làm lá gan lão lớn lên rất nhiều, rõ ràng ý của Trương Thanh Vân chính là không nhắc lại vấn đề mỏ quặng, như vậy chẳng khác nào thả cho chính Mã Đống Lương lão một con ngựa.
Trương Thanh Vân thầm cười, cũng không biết Mã Đống Lương đang nói lời thật tâm hay toan tính gì khác mà có ý nghĩ đầu tư cam trong đầu. Dù sao Mã Đống Lương nói như vậy cũng muốn lấy lòng Trương Thanh Vân hắn, lão cũng biết rõ Trương Thanh Vân đang sầu não vì vấn đề tiêu thụ nguồn cam trong thị trấn Nguyệt Toàn.
- Vậy thì tốt, chú Mã, nếu chú đầu tư vào cây cam, nếu chú ra mặt kinh doanh cam thì danh tiếng nhà chú Biện giàu nhất Nguyệt Toàn sẽ phải thay đổi.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói.
Vẻ mặt Mã Đống Lương chợt biến đổi, lão nói:
- Không, không, không! Tôi không dám tranh lợi với Huy Hoàng, tôi chẳng qua chỉ muốn thu mua cam đểu đầu cơ trục lợi, cũng không tham gia vào vấn đề chế biến cam, tôi hoàn toàn có thể cam đoan.
Trương Thanh Vân ngẩn cả người, hắn lập tức biết Mã Đống Lương vẫn còn tâm tư như vậy. Mã Đống Lương rõ ràng sợ rằng ra mặt đầu tư cây cam sẽ làm cho Biện gia hiểu lầm, hơn nữa quan hệ giữa Biện gia và Trương gia lại rất gần, sợ rằng Trương Thanh Vân hắn sẽ chèn ép, đúng là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Trong lòng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút khó chịu nhưng nếu xét về phương diện khác thì cũng có chút hứng thú. Mã Đống Lương có thể nói ra như vậy thì rõ ràng quả thật đã động lòng với cây cam, cũng không phải vì lấy lòng Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân biết rõ của cải của Mã Đống Lương, ít nhất cũng có vài chục triệu, cũng là một nhà giàu trong huyện Ung Bình. Nhưng tiền của lão đều lấy ra từ mỏ quặng, ít nhiều gì cũng không sạch sẽ nên không dám để lộ ra. Nếu Mã Đống Lương quả thật muốn đầu tư vào cây cam thì có thể nói là may mắn cho nông dân Ung Bình. Trương Thanh Vân vưa nghĩ đến đây thì vội vàng nói:
- Chú Mã, nếu chú muốn đầu tư vào cây cam thì sẽ chuẩn bị làm thế nào?
Mã Đống Lương lén liếc Trương Thanh Vân, lão cảm thấy Trương Thanh Vân cũng không phải chẳng có tức giận, vì vậy trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tôi có vài người bạn phía nam, bọn họ cũng có vài phương pháp làm ăn trên thị trường hoa quả, tôi nghĩ rằng có thể vận chuyển cam sang đấy buôn bán.
Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, nhưng lại đột nhiên mở miệng:
- Chú Mã, cháu không nói đến vấn đề buôn bán nhưng lai có một ý nghĩ, chú xem có được không nhé? Nếu có thể thì chú cứ thực hiện, có thể dựa theo đó mà làm, chú thấy thế nào?
Trong lòng Mã Đống Lương thầm kêu khổ, cũng không biết Trương Thanh Vân đang định nói đến điều gì. Vì vậy lão cũng không dám từ chối mà liên tục gật đầu.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Muốn đầu tư vào quả cam, muốn biết rõ nguyên nhân trái cam Ung Bình ế ẩm, cam Ung Bình chúng ta không bán được cũng vì rất nhiều nguyên nhân quan trọng. Nguyên nhân đầu tiên chính là chúng ta quá để ý đến thị trường phương nam, mọi người đều cho rằng kinh tế phương nam phát triển mạnh, cuộc sống nhân dân có mức độ cao nên chuyển cam xuống sẽ kiếm được tiền. Tất cả đều không biết rằng muốn xuống đến phương nam phải qua hai tỉnh Giang Nam và Hải Tây. Hơn nữa lúc này Giang Nam và Hải Tây cũng trồng đầy cam, chúng ta phải làm sao để cạnh tranh với bọn họ đây? Trước tiên là vấn đề vận chuyển, chỉ so sánh như vậy đã thấy rõ thiệt hại.
- Nguyên nhân thứ hai chính là loại cam của Ung Bình chúng ta chất lượng tương đối thấp, loại cam không hột trước đây còn tiêu thụ tương đối tốt nhưng những năm gần đây lại càng ngày càng khó khăn. Nếu xem xét về vấn đề ăn uống thì người phương nam kỵ những loại trái cây nóng, vì vậy mà hiện nay bọn họ đã không còn ưa chuộng cam không hột nữa rồi.
... ....
Ánh mắt Mã Đống Lương chợt sáng bừng lên, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân lập tức có sự thay đổi. Dù sao Mã Đống Lương cũng là người làm ăn, trước đó ăn nói khép nép với Trương Thanh Vân cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Đuôi của lão bị người ta giẫm lên nên bắt buộc phải như vậy. Lúc này nghe thấy lời nói của Trương Thanh Vân thì Mã Đống Lương nhạy cảm phát hiện ra cơ hội, lão lập tức thốt lên:
- Bí thư Trương, ý của anh là... ....
Trương Thanh Vân nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Ý của cháu là chúng ta đẩy phát triển trái cam lên hướng bắc, chúng ta đưa cam lên bán trong những thành phố và nông thôn phương bắc. Người phương bắc không trồng cam, quả cam chúng ta khó tiến xuống nam nhưng nếu muốn đưa lên hai thành phố Hoàng Nam và Hoàng Bắc thì tuyệt đối có cơ hội rất lớn.
- Những thành phố đó phát triển không thua kém gì Giang Nam nhưng có rất nhiều người không chú ý đến thị trường này, chú thử nghĩ xem cam của chúng ta đưa lên đó sẽ có giá bao nhiêu một cân? Cháu nói cho chú biết, một cân táo ở Ung Bình giá hai đồng nhưng dưới Thiểm Tây chỉ có giá hai xu, chú có hiểu ý cháu không?
Mã Đống Lương đột nhiên đứng dậy, lão dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Trương Thanh Vân mà nửa ngày không nói nên lời. Một lúc lâu sau lão mới vỗ đùi nói:
- Tốt, tốt, tôi...Điều này tôi cũng chưa từng nghĩ tới. Ôi trời, đúng là một đường phát tài, tôi quen biết rất nhiều những ông chủ mỏ than trên Hoàng Nam và Hoàng Bắc, nếu tìm bọn họ dắt mối chắc chắn sẽ hiệu quả... ....
Trương Thanh Vân mỉm cười nhìn Mã Đống Lương có vẻ khá cuồng nhiệt, trong lòng hắn cũng thầm buông lỏng. Tính tích cực của Mã Đống Lương đã bị Trương Thanh Vân phát động, xem ra bài toán về quả cam trong thị trấn Nguyệt Toàn năm nay đã được giải.
- Bí thư Trương, cậu...Cậu...Tôi có hơi chút đắc ý mà... ....
Mã Đống Lương ngượng ngùng nói, ngay sau đó lão lại gãi đầu rồi dùng giọng chân thành nói:
- Bí thư Trương, tôi sẽ lập tức chuẩn bị tiền, chuẩn bị sẵn mười triệu đồng để làm ăn một phen. Tôi nghĩ rằng đây chắc chắn là hướng đi đúng.
Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, hắn sao có thể để Mã Đống Lương hoạt động như vậy? Sản lượng cam của Ung Bình trên một trăm triệu, mười triệu chẳng qua chỉ là vài sợi lông trên thân trâu. Hơn nữa Mã Đống Lương đã muốn kinh doanh trên quả cam thì sao có thể chỉ mua cam của thị trấn Nguyệt Toàn? Nếu chuyện này truy ra thì Trương Thanh Vân hắn cũng có chút nghiêm trọng, Mã Đống Lương kiếm được tiền nhưng chính Trương Thanh Vân lại không gặp may, Trương Thanh Vân đâu phải loại người ngu ngốc như vậy?
- Chú Mã, chú lấy đâu ra mười triệu đồng?
Trương Thanh Vân chợt nói.
- Có, có, như thế nào mà không có chứ?
Mã Đống Lương nói được nửa lời thì nhìn vẻ mặt Trương Thanh Vân mà ngây dại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sau khi mỏ than Nguyệt Toàn chuyển sang tay tư nhân được hai năm thì lợi nhuận mỗi năm đều được cục thuế biết rõ, hơn nữa lượng khoáng sản khai thác mỗi năm đều được phòng tài nguyên biết rõ. Nếu tính toán như vậy thì Mã Đống Lương chỉ thu được một vài triệu đồng, lúc này lão lại ném ra hơn mười triệu đồng, như vậy số tiền này lấy đâu ra? Nếu có điều tra... ....
Mã Đống Lương cảm thấy rùng mình, sau đó lại ũ rũ ngồi xuống ghế.
Trương Thanh Vân và Mã Đống Lương một hỏi một đáp làm vợ Mã Đống Lương và vợ chồng Trương Đức Giang cảm thấy choáng váng. Trong mắt bọn họ thì Mã Đống Lương đường đường là một thương nhân và phú hào trong huyện Ung Bình lại trở thành một tên hề trước mặt Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân muốn Mã Đống Lương khóc thì phải khóc, muốn cười thì cười, muốn ũ rủ thì ũ rủ.
Sau một hồi nói chuyện thì Mã Đống Lương lại cảm thấy nơm nớp lo sợ, vừa rồi lão ăn to nói lớn, vung tay múa chân vui sướng, nhưng lúc này lại giống như rơi từ trên trời xuống đất, lão uể oải ngồi trên ghế sa lông như lợn chết. Mà tất cả những biến đổi của Mã Đống Lương cũng chỉ vì một câu nói của Trương Thanh Vân, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì mọi người sẽ tuyệt đối không tin trên thế gian có chuyện lạ lùng như vậy.
Vợ chồng Trương Đức Giang liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt đối phương. Hai người giống như đang tự hỏi...Đây là con trai mình sao? Có thể như vậy sao? Chỉ cần tùy tiện nói vài lời đã làm cho tâm tình người khác thay đổi chóng mặt, trong chốc lát đã khóc cười liên tục, rõ ràng quá khó tin.
- À, Thanh Vân, anh Mã, mọi người cứ tiếp tục nói chuyện, tôi...Tôi và ông nhà ra ngoài mua vài thứ này nọ... ....
Doãn Tố Nga đứng dậy lắp bắp nói, bà cũng không dám ngồi lại tiếp tục nghe, nếu còn ngồi đây cũng không biết con trai mình còn bảo bối gì, sẽ không phải ngồi trong phòng đùa với khỉ đấy chứ?
Doãn Tố Nga nói xong thì kéo Trương Đức Giang ra cửa, chỉ để lại trong nhà chị Mã đứng không được ngồi chẳng xong, bụng dạ rối như tơ vò. Trương gia quả thật khó lường, trước đó em gái của Doãn Tố Nga đến cầu hôn thì vợ Mã Đống Lương lại không chịu đồng ý. Nếu khi đó bà đồng ý thì sẽ có một con rễ làm chổ dựa, như vậy chẳng phải huyện Ung Bình sẽ là thiên hạ của Mã gia sao?
- Em à, em về trước đi, anh và San San sẽ về sau. Em về nhà bật lò sưởi trước, hôm nay thời tiết hơi lạnh.
Mã Đống Lương uể oải ngồi trên ghế sa lông, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, sau đó còn nháy nháy mắt.
Vợ Mã Đống Lương giống như được đại xá, bà cũng quên thu dọn mà bỏ đi như chạy.