Trung Nam Hải, đêm hôm nay có vẻ hơi lạnh, đây là trung tâm hành chính của đất nước, bầu không khí tĩnh lặng, tịch mịch và thần bí.
Trong phòng nghỉ của văn phòng trung ương ở Trung Nam Hải, bí thư Đường Vũ tỉnh Dự Nam, bí thư Trần Kiệt tỉnh Giang Bắc, bí thư Liêu Quyền tỉnh Cán Giang đang ngồi bên trong.
Trong ba người thì Liêu Quyền là người thoải mái nhất, hắn cầm trong tay một phần văn kiện được chuẩn bị trong phòng nghỉ mà đọc rất thoải mái. Trần Kiệt thì đặt một ly trà lên lòng bàn tay, hắn nhìn lên trời giống như muốn thấy gì đó trên những ô vuông trần nhà, cuối cùng lại nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát.
Đường Vũ có vẻ nôn nóng nhất, hắn chắp tay sau lưng, không ngồi, cứ đi qua đi lại trong phòng khách, vẻ mặt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong có cảm giác lạnh lùng, điều này làm cho người nhìn thấy phải căng thẳng.
- Keng, keng... ....
Đồng hồ treo tường kêu lên bảy tiếng, đã đến đúng giờ, Đường Vũ đã đến đây từ lúc bốn giờ chiều, hắn đợi hơn ba giờ nhưng chưa có ai đến thông báo.
- Anh Đường, anh cứ an tâm ngồi xuống, tôi nay sẽ có chỗ tốt, tổng bí thư Lương có lẽ đã mệt mỏi, lãnh đạo thấy chúng ta mệt mỏi, có lẽ tâm tình cũng tốt hơn.
Liêu Quyền nhìn Đường Vũ rồi nói.
Đường Vũ khẽ cau mày, hắn khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt vẫn căng thẳng như trước. Trong ý thức của hắn thì trước nay chưa từng nghe lọt tai những lời nói quạt mát của người, bình thường điều này rất ít khi phát sinh trên người hắn.
Nhưng dưới trường hợp ngày hôm nay thì Đường Vũ chẳng còn biết nói gì hơn, bây giờ tâm tình của hắn cũng trầm xuống rất thấp, tinh thần ngày thường đã không còn tồn tại trên người hắn.
Nếu nói một cách không khoa trương thì trong phòng có ba người nhưng áp lực trên người hắn là lớn nhất, lần này đoàn đại biểu Dự Nam có những biểu hiện quá vụng về, rõ ràng đã quét rác trên mặt tổng bí thư Lương. Điều tổng bí thư cần vào giai đoạn cầm quyền ban đầu chính là sỉ khí, chính là uy vọng.
Nhưng lần này vài đoàn đại biểu Trung Nguyên, đặc biệt là những biểu hiện của đoàn đại biểu Dự Nam chẳng những không trợ giúp gì cho tổng bí thư Lương, ngược lại còn làm mặt tổng bí thư thêm đen, Đường Vũ sao không vội cho được?
Đường Vũ đợi ba giờ cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ hắn cũng chẳng biết phải làm sao để đối mặt với tổng bí thư Lương. Khi hắn sắp được đưa xuống Dự Nam thì đã được tổng bí thư Lương tiếp kiến căn dặn, khi đó hắn đã vỗ ngực đảm bảo không phụ lòng tín nhiệm của tổ chức.
Bây giờ lúc này Đường Vũ mới đi qua được một đoạn đường ngắn nhưng lại xảy ra trò cười cho thiên hạ, đặc biệt là ảnh hưởng đến hình tượng của Dự Nam. Lúc bấy giờ bên ngoài đều nói tất cả mọi thứ đều do những hành vi của Đường Vũ gây nên.
- Anh Liêu, hôm nay tất các đoàn đại biểu trong nước đều chiến thắng quay về, chỉ có riêng chúng ta bị giữ lạ ở thủ đô, ý vị bên trong rất khó nói.
Trần Kiệt nãy giờ không nói lời nào chợt mở miệng.
Liêu Quyền buông báo chí cười hì hì nói:
- Anh tạm thời cho rằng mình là người thông minh, sao anh biết chỉ có ba chúng ta bị giữ lại ở thủ đô? Nói không chừng tất cả các đoàn đều có người phải ở lại thủ đô, trung ương sẽ tổ chức một cuộc hội ý các bí thư.
Trần Kiệt nhíu mày nói:
- Anh Liêu, anh tạm thời đừng nói điều hay nữa, vấn đề của đoàn đại biểu Cán Giang lần này cũng không phải nhỏ, chẳng lẽ anh không quan tâm đến những câu trách mắng của tổng bí thư?
Liêu Quyền cười cười nói:
- Có hai anh ở trên đầu, tôi còn lo lắng cái gì? Cán Giang tôi có thể so với Giang Bắc, có thể so với Dự Nam sao? Không so được, chúng tôi vốn là tỉnh được cho ra rìa ở Trung Nguyên, tổng bí thư Lương cũng không quan tâm đến chúng tôi.
Trần Kiệt quay đầu không nói thêm điều gì, Liêu Quyền nói chuyện rất lợi hại, hôm nay coi như Trần Kiệt chính thức hiểu được. Ba người ngồi đây, hơn nữa cả ba đều có vấn đề, Liêu Quyền có thể nói ra những lời như vậy, thật sự làm người ta khó thể nói được lời nào.
- Ủa!
Một tiếng hô ngạc nhiên vang lên, vẻ mặt Đường Vũ chợt biến đổi, hắn bước nhanh đến cửa sổ phòng nghỉ nhìn ra ngoài. Vì động tác của Đường Vũ có biên độ khá lớn nên Trần Kiệt và Liêu Quyền cũng bị ảnh hưởng, cả hai đều nhìn về phía cửa sổ.
- Trương Thanh Vân sao?
Liêu Quyền nói, bên ngoài có một người đàn ông mặc tây trang phong độ nhẹ nhàng, trên mặt là nụ cười khiêm tốn đi theo chủ nhiệm Chu, đây không phải là Trương Thanh Vân thì là ai?
Chỉ cần nhìn bộ dạng Trương Thanh Vân thì biết là mới đến, hắn cũng bị giữ lại ở thủ đô sao?
Trương Thanh Vân ngày càng đến gần, tư đầu đến cuối hắn cũng không biết có người nhìn mình, hắn cũng không nhìn qua cửa sổ. Hắn cũng không tiến vào phòng nghỉ mà trực tiếp theo phó chủ nhiệm Chu tiến vào phòng tiếp khách của lãnh đạo, vì vậy mà khoảng cách gần chợt trở nên xa xăm, cuối cùng hình bóng của hắn cũng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Ba người Đường Vũ đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không tin sự thật này. Cuối cùng Đường Vũ cũng không nhịn được, hắn kéo cửa ra ngoài tìm được nhân viên công tác, hắn chỉ về phía Trương Thanh Vân biến mất rồi hỏi:
- Thư ký Chu Tiến, không phải nói tổng bí thư Lương đang tiếp khách sao? Vì sao còn chưa kết thúc?
Nhân viên được Đường Vũ đặt câu hỏi là một người đàn ông hơn ba mươi nhìn có vẻ rất trầm ổn, là người ở bên cạnh tổng bí thư Lương. Lúc này hắn nhìn Đường Vũ rồi dùng giọng khách khí nói:
- Sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, các anh kiên nhẫn chờ thêm một chút nữa là được.
Đường Vũ hít vào một hơi thật sâu, hắn lắc đầu nói:
- Được rồi, vì sao bí thư tỉnh Giang Nam đến thì được đi qua, chẳng lẽ anh ta không cần đợi sao?
Vẻ mặt nhân viên công tác có hơi biến đổi, hắn ngượng ngùng cười nói:
- Bí thư Đường, hội kiến bí thư Trương chính là chương trình của tổng bí thư vào ngày hôm nay, thời gian là bảy giờ đến tám giờ. Sau khi tổng bí thư tiếp kiến bí thư Trương thì sẽ uống một chén cháo, như vậy phải tám giờ mười thì các anh mới có thể tiến vào.
Đường Vũ chợt sững sờ, vẻ mặt Trần Kiệt và Liêu Quyền ở phía sau hắn cũng biến đổi. Ba người bọn họ chờ từ chiều đến bây giờ nhưng lại chỉ là người được sắp xếp vào hàng mà thôi, Trương Thanh Vân người ta được sắp xếp sẵn rồi, chỉ cần đến là có thể được gặp lãnh đạo, ba người bọn họ phải chờ ba giờ mà không ăn thua.
- Đúng là gặp phải mẹ kế.
Liêu Quyền trầm giọng nói.
Vẻ mặt Đường Vũ tái nhợt, hắn không nói lời nào mà quay về phòng đặt mông ngồi xuống ghế sa lông có vẻ rất bức bối. Vẻ mặt Trần Kiệt cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu, cũng đặt mông ngồi lên ghế sa lông, vẻ mặt rất khó coi.
Đường Vũ là người tâm tính cao ngạo, nhiều năm qua hắn làm quan chưa từng gặp đối thủ, vì vậy thuộc vào diện con cưng chính trị. Vì vậy lần này hắn đến Trung Nguyên làm bí thư tỉnh Dự Nam, tất nhiên hắn sẽ không thèm quan tâm đến đám đối thủ ở Trung Nguyên.
Nhưng điều làm Đường Vũ không ngờ chính là những đối thủ ở Trung Nguyên lại chẳng kém, đầu tiên là chủ tịch tỉnh Giang Bắc Túc Nhất Tiêu ghi giấy nợ, điều này làm hắn rất khó chịu. Tuy Đường Vũ đã trực tiếp điện thoại đên mắng người nhưng cuối cùng Túc Nhất Tiêu vẫn sống khỏe.
Bây giờ bí thư tỉnh ủy Giang Nam là Trương Thanh Vân còn trẻ hơn cả Túc Nhất Tiêu, có uy vọng rất cao lại nhảy xổ ra. Đường Vũ tự xưng là rất có danh tiếng, nhưng hắn đến Trung Nguyên thì gặp phải một vấn đề, phần lớn người ở Giang Nam đều chỉ nói về bí thư Trương.
Điều này làm cho Đường Vũ cảm thấy rất kỳ quái, trong lòng thầm coi Trương Thanh Vân là đối thủ.
Nhưng những năm qua Giang Nam như một gia đình nhà nghèo liên tục gặp họa, Trương Thanh Vân từ vị trí chủ tịch đến bí thư, đoạn đường đó căn bản không làm cho Giang Nam khôi phục nguyên khí. Điều này làm Đường Vũ sinh ra cảm giác khinh thường Trương Thanh Vân, cũng không xem Trương Thanh Vân ra gì.
Nhưng Đường Vũ tuyệt đối không ngờ lại có sự kiện lần này phát sinh ở thủ đô, toàn bộ Trung Nguyên có vấn đề, chỉ duy nhất Giang Nam ẩn nhẫn thì cực kỳ quy củ và bộc lộ tài năng, điều này làm cho mọi người đều nói cục diện Giang Nam rất tốt.
Đường Vũ cảm thấy cực kỳ không phục với cục diện như vậy, tất nhiên vì không phục mà hắn không có chút cảm tình nào với Trương Thanh Vân.
Hôm nay Trương Thanh Vân có thể được tổng bí thư Lương xem trọng, điều này sẽ tạo nên sự đối lập với ba người Đường Vũ bị lạnh nhạt, tất nhiên tâm tình của Đường Vũ sẽ càng cực kỳ không xong.
Nếu so sánh với Đường Vũ thì Trần Kiệt càng hiểu rõ Trương Thanh Vân nhiều hơn, trước đó hai người từng cạnh tranh vị trí chủ tịch tỉnh Giang Nam, trong lúc đó Trương Thanh Vân giành chiến thắng, điều này cũng làm cho Trần Kiệt có nhiều bức bối.
Sau khi cạnh tranh thất thế với Trương Thanh Vân thì vài cơ hội lần sau xuất hiện được Trần Kiệt nắm rất chặt, lần đầu tiên là cơ hội làm chủ tịch tỉnh Dự Bắc, lần này hắn thỏa thuê mãn nguyện.
Tâm tính chán chường khi cạnh tranh thua cuộc với Trương Thanh Vân của Trần Kiệt đã bị quét sạch, hắn toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công tác. Hắn cảm thấy chức vụ chủ tịch tỉnh Dự Bắc còn tốt hơn chủ tịch Giang Nam rất nhiều lần.
Thực tế thì Dự Bắc nằm ở gần khu vực lân cân kinh đô,có thể nói là dễ dàng tạo ra thành tích. Trần Kiệt ở trên vị trí chủ tịch tỉnh Dự Bắc được một năm thì lập tức có những thể hiện chỉ cần nhìn qua là biết tròn méo thế nào.
Cũng vì những biểu hiện đó mà Trần Kiệt mới thành công trở thành bí thư tỉnh ủy Giang Bắc, bây giờ Giang Bắc là tỉnh đứng đầu Trung Nguyên, là trung tâm của cả Trung Nguyên, là đầu mối giao thông then chốt.
Giang Bắc chỉ cần dựa vào ưu thế này để cố gắng trở thành trung tâm giao thương của cả nước, cố gắng trở thành trạm trung chuyển của ngành sản xuất may mặc, vật liệu xây dựng. Giang Bắc cần phải từng bước nắm thế chủ động, cần sáng tạo ra điều kiện có lợi cho vấn đề trở thành trung tâm của cả Trung Nguyên.
Trong mắt người khác thì những điều kiện mà Cẩu Tử Thanh và Túc Nhất Tiêu tạo ra ở Giang Bắc là cực kỳ ưu việt, Trần Kiệt đến Giang Bắc là hái đào chín, rõ ràng chỉ sau khoảnh khắc đã được ngồi lên vị trí không ai sánh bằng.
Trần Kiệt có được điều kiện tốt như vậy thì sự phát triển của Giang Bắc và tương lai của hắn là thế nào thì hoàn toàn biết được, vì vậy mà gần đây danh tiếng của hắn rất mạnh, dù về thủ đô cũng có rất nhiều người đối đãi và coi hắn như một nhân vật chính trị có thể chạm tay phải bỏng ở trong nước.
Nhưng tình huống Giang Bắc rốt cuộc là thế nào thì chỉ có Trần Kiệt tự biết ấm lạnh, Giang Bắc có rất nhiều vấn đề, đặc biệt là vấn đề đoàn kết.
Trần Kiệt không phải là Cẩu Tử Thanh, mà uy vọng của Cẩu Tử Thanh sau nhiều năm tích lũy ở Giang Bắc cũng không thể truyền lại cho Trần Kiệt. Vì thế mà Trần Kiệt vừa lên nhận chức thì gặp ngay phải vấn đề không đoàn kết, khốn nổi hắn lại chẳng coi trọng vấn đề này.
Một bước tính sai vạn kiếp bất phục, bây giờ đi sai một nước cờ làm cho thế cục bị động ngàn thu, tâm tình của Trần Kiệt lúc này là thế nào thì hoàn toàn có thể hiểu được. Bây giờ hắn nhìn Trương Thanh Vân, hắn thấy đối phương cờ sáng, vì vậy mà tâm tình càng khó chịu hơn