Nói thật, trước nay Trương Thanh Vân vẫn rất cẩn thận khi có ý kiến với Lý Vũ Hiệp, trong chính đàn Giang Nam thì người này cũng có nhiều tin đồn tiêu cực.
Lý Vũ Hiệp không đủ rộng rãi, nổi tiếng mang thù ở Giang Nam, người bình thường nếu có chuyện gì đắc tội thì lão sẽ không dễ quên, sẽ có lúc lão quay đầu lại tính sổ, khi đó đối phương sẽ bụi đất đầy mặt, cực kỳ khốn khổ.
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì Lý Vũ Hiệp lại là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, khi lôi kéo quan hệ và làm quen với lãnh đạo thì cực kỳ có bộ dáng, dù làm trâu ngựa cũng tình nguyện, hơn nữa lại cực kỳ mát tay.
Năm xưa Lý Vũ Hiệp quan hệ tốt với bí thư thành phố Vũ Đức, sau này lão mới được giữ chức trưởng phòng tổ chức thành phố Vũ Đức. Sau đó tất cả trưởng phòng tổ chức ở Giang Nam đều rất coi trọng lão, điều này là kết quả của công tác phát triển mạng lưới quan hệ khá tốt.
Ví dụ như quan hệ giữa Lý Vũ Hiệp và Ngô Cương, không cần biết lão có bao nhiêu cảnh tượng, trên tay có bao nhiêu quyền lực, nhưng lão chưa từng làm trái ý Ngô Cương. Nếu Ngô Cương có ý kiến thì lão sẽ tuyệt đối giúp đỡ, hơn nữa sẽ lập tức có thể thay đổi lề lối.
Ngô Cương có khó xử ở vấn đề cuộc sống và công tác, chỉ cần Lý Vũ Hiệp biết thì sẽ lập tức đi làm, không được tạo ra điều kiện tốt cũng đi làm. Vì vậy có thể nói lão hầu hạ Ngô Cương rất tốt, kết quả là được Ngô Cương tín nhiệm, vì vậy mới có quyền lợi lớn ở phòng tổ chức.
Tổng hợp các phương diện này lại với nhau thì đại khái có thể hiểu được Lý Vũ Hiệp là loại người mưu cầu danh lợi, tâm tính nhỏ hẹp mà thích tòng quyền, thích kéo quan hệ. Nếu xét về phương diện này thì rõ ràng lão không phù hợp với tính khí của Trương Thanh Vân.
Tất nhiên trên con đường làm quan thì có rất nhiều người ưa quyền lực, không chỉ có một mình Lý Vũ Hiệp. Vì vậy nếu nói một cách nghiêm khắc thì Trương Thanh Vân có cái nhìn không tốt với Lý Vũ Hiệp, nếu ngược dòng thời gian thì cũng có nhân tố năm xưa.
Trương Thanh Vân và Lý Vũ Hiệp quen biết nhau từ rất sớm, lần đầu tiên gặp mặt thì Trương Thanh Vân chỉ là một cán bộ cấp phó ban, khi đó Lý Vũ Hiệp là một trưởng phòng tổ chức thị ủy cấp phó phòng. Ít nhất thì Lý Vũ Hiệp tỏ ra cẩn trọng cũng đẻ lại ấn tượng rất sâu cho Trương Thanh Vân.
Sau này Trương Thanh Vân đi về phía trước, con đường nhiều lần phập phồng, thật ra không chỉ có nhiệm vụ rèn luyện, đồng thời cũng làm người khác chú ý. Lý Vũ Hiệp xem xét lịch trình phát triển của Trương Thanh Vân rất cẩn thận, vài lần cảm xúc biến đổi vào lúc mấu chốt để lại cho Trương Thanh Vân ấn tượng tiêu cực, nhưng nếu xét về chỉnh thể thì Trương Thanh Vân không phải rất thừa nhận với Lý Vũ Hiệp.
Trên quan trường, đặc biệt là cấp quan chức như Trương Thanh Vân, phần lớn đều khó thể công tác theo sự yêu thích cá nhân. Nếu Lý Vũ Hiệp có thể là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam thì sẽ rất ổn định, sẽ làm người ta yên tâm.
Tất nhiên khả năng nắm chắc cục diện của Trương Thanh Vân cũng là một nhân tố quan trọng, sau khi Trương Thanh Vân suy xét toàn diện mới có đề nghị lên trung ương cho Lý Vũ Hiệp tiến lên nhận chức trưởng phòng tổ chức. Thực tế ý đồ của Trương Thanh Vân chính là muốn ổn định, muốn khống chế cục diện trong tay.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng không ngờ vào lúc cuối cùng thì trung ương lại thay đổi, trung ương phái một học giả là Hồng Nham xuống Giang Nam, điều này không chỉ làm cho Trương Thanh Vân bị động, hơn nữa cũng làm cho Lý Vũ Hiệp mất vui, trong bụng có nhiều lửa giận. Vì vậy với một người thông minh như Lý Vũ Hiệp, sau khi Hồng Nham tiền nhiệm còn chưa kịp điều chỉnh tâm tính, Lý Vũ Hiệp đơn giản làm cho Hồng Nham đầu tóc đầy bụi.
Bây giờ ánh mắt cả nước đều tập trung về phía Giang Nam, Hồng Nham vừa xuống nhận chức đã gặp phải trắc trở, vì vậy có người chĩa mũi dùi về phía Trương Thanh Vân, nói rằng Trương Thanh Vân cố ý gây nên, ra đòn phủ đầu với Hồng Nham.
Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không quan tâm đến những tin đồn này, khác biệt chính là vì chuyện này mà cảm quan của hắn về Lý Vũ Hiệp cũng có biến đổi. Trong ấn tượng của Trương Thanh Vân thì Lý Vũ Hiệp là người tỉnh táo đáng sợ, nhưng lần này lão lại đưa tâm tình vào công tác, điều này chứng tỏ lão vẫn là một người bình thường, đã đến mức trục lợi máy móc.
Trương Thanh Vân cũng có tâm tư cho Lý Vũ Hiệp một cơ hội, nhưng nếu nhìn tình huống trước mắt thì Lý Vũ Hiệp ở phòng tổ chức tạo nên áp lực quá lớn cho Hồng Nham. Hơn nữa Hồng Nham dù sao cũng phải phát triển ở Giang Nam theo hướng của trung ương, không thể nào khốn khổ sa lầy.
Nhưng Trương Thanh Vân có tâm tư này mà Lý Vũ Hiệp nào đâu biết? Lão ngồi đối diện với Trương Thanh Vân, hai người tiếp xúc ở khoảng cách gần, dưới uy áp của Trương Thanh Vân thì lão hầu như không có nhiều không khí để thở.
- Bí thư, anh...Anh gọi tôi có chuyện gì?
Lý Vũ Hiệp cuối cùng cũng mở miệng nói trước, nếu đảo mắt khắp Giang Nam thì lão có thể là một người khó lường, nhưng khoảnh khắc này lão ngồi trên ghế sa lông mà chỉ dám đặt mông một nửa. Dù lão có chút bụng nhưng lưng thẳng tắp, bộ dạng không chút thư giản.
Trương Thanh Vân dõi mắt nhìn Lý Vũ Hiệp rất lâu, sau đó hắn gật đầu và ép tay xuống nói:
- Chú không cần căng thẳng, cần buông lỏng, thả lỏng. Bên ngoài có rất nhiều lời đồn, đặc biệt là ở thủ đô đều chỉ trích cháu, nói cháu không tạo điều kiện cho trưởng phòng Hồng, để anh ấy gặp phải trắc trở khi mới xuống nhận chức. Những tin đồn này quá xấu hổ, chú là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, gần đây phòng tổ chức liên tục xảy ra vấn đề, chú có cảm tưởng gì?
Lý Vũ Hiệp thiếu chút nữa đã đứng lên, lão vội hỏi:
- Bí thư, là một thành viên của phòng tổ chức, tôi công tác không tốt, tôi cần phải làm kiểm điểm. Là tôi không chý ý phối hợp công tác với trưởng phòng Hồng, là tôi có cảm xúc bản thân tác động vào công tác.
- Nhưng tôi cũng không ngờ sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy, ngay cả thủ đô cũng biết việc này, tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống như vậy, tuyệt đối đảm bảo.
Lý Vũ Hiệp tỏ thái độ rất chân thành, không có chút tâm lý may mắn, trực tiếp nói rõ vấn đề của mình, có thể nói là bộc lộ tất cả tư duy, khắc sâu phê bình kiểm điểm.
Lý Vũ Hiệp dù sao cũng là cán bộ trên chiến tuyến công tác, lý luận tương đối cao, dù ngẫu hứng lên tiếng cũng xuất khẩu thành thơ, cực kỳ cô đọng làm người ta hiểu rõ thành ý ngay lập tức.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn áp tay xuống nói:
- Cháu nói này, không cần căng thẳng, cháu không phê bình chú, cũng không bắt chú làm kiểm điểm. Tục ngữ nói cây to đón gió, Giang Nam chúng ta là một tỉnh lớn, nào có thể chặn được những lời đồn đoán này nọ?
- Hơn nữa ở thủ đô có một nhóm người thường nói lời bịa đặt làm nguồn vui, nói chuyện không có căn cứ, như vậy thường không thể tin.
Lý Vũ Hiệp giật mình nhìn Trương Thanh Vân, tâm tình dần buông lỏng, tư thế ngồi cũng thoải mái hơn.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Ngày mai đoàn đại biểu Giang Nam sẽ về thủ đô, đại hội lần này rất quan trọng, thực tế là cực kỳ quan trọng với Giang Nam chúng ta.
- Vào thời điểm này chúng ta đang muốn tạo nên khẩu hiệu một tỉnh năng lượng, khi có khẩu hiệu sẽ có bao nhiêu hạng mục, sẽ có bao nhiêu vấn đề, điều này là khó đoán trước, vì vậy có thể thấy được tình cảnh khốn khó của Giang Nam chúng ta vài năm sau.
- Đây là đại hội lần đầu tiên của ban ngành trung ương mới tiền nhiệm, vì vậy mà được quan tâm rất mạnh. Đối với đoàn đại biểu Giang Nam chúng ta thì tư thái phải quán triệt, lần này những biểu hiện của chúng ta cũng sẽ được các phương diện chú ý.
- Bây giờ Trung Nguyên không thể so sánh với trước kia, năm xưa mọi người đoàn kết một lòng, cùng nhau ngưng tụ thành một khối, đưa Trung Nguyên thành một tập thể lớn. Nhưng bây giờ sáu tỉnh Trung Nguyên, hì hì, mọi người phá hoại lẫn nhau, một bên chờ một bên bị chê cười, thời đại khác biệt, tâm tình khác biệt.
Trương Thanh Vân chợt cảm thán khó hiểu, hắn nói xong lời cuối cùng với giọng điệu rất nghiêm khắc, điều này cho thấy trong lòng hắn đang rất nén giận. Lúc này tâm tình của hắn đã chuyển đến Dự Nam và Giang Bắc, tính cách Đường Vũ quá mạnh mẽ, có thành kiến quá sâu với Giang Nam, đã ba lần bốn lượt nói lời khiêu khích.
Trần Kiệt lại có mối thù cũ với Trương Thanh Vân, bây giờ là bí thư tỉnh ủy Giang Bắc, vừa lên nhận chức đã cắt đứt vài hiệp nghị hợp tác tương quan giữa hai tỉnh, điều này làm cho Trương Thanh Vân rất tức giận. Hôm nay hắn nói ra với Lý Vũ Hiệp, điều này cũng làm cho Lý Vũ Hiệp cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.
- Chú Lý, chú không nên nóng nảy, càng vào thời điểm khó khăn, càng chịu nhiều uất ức thì càng phải bảo trì sự bình thản. Chuyện của chú sẽ được tổ chức tổng hợp suy xét lại, bây giờ chú không lạnh không nóng, như vậy mới làm cho tổ chức đặt nặng khả năng định vị.
Trương Thanh Vân nói, hắn đưa tay nâng ly trà nhấp một ngụm.
Lý Vũ Hiệp nghe được những lời này của Trương Thanh Vân mà tâm tình chợt bùng nổ, Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy rõ ràng có ý nghĩa trấn an, hơn nữa còn mơ hồ có sự đồng ý, chẳng lẽ ban ngành Giang Nam sắp có biến?
Lý Vũ Hiệp nghĩ đến đây mà tâm tình bành trướng, lão vội vàng nói:
- Cảm tạ bí thư đã nhắc nhở, là tôi lỗ mãng, tôi nhất định sẽ sửa, nhất định sẽ sửa, sẽ không phụ lòng kỳ vọng của bí thư.
Lý Vũ Hiệp nói đến đây thì vẻ mặt lộ ra chút do dự, một lúc lâu sau lão mới tiếp tục:
- Bí thư, có chuyện tôi đã nghĩ rất lâu nhưng bây giờ phải báo cáo, gần đây những vấn đề của phòng tổ chức đều do chính tôi gây ra, là tôi tự tạo nên tiêu cực, cũng không còn nguyên nhân gì khác.
- Nhưng trưởng phòng Hồng đã nghĩ vấn đề có chút phức tạp, hôm qua anh ấy đã phát biểu, nói Giang Nam rất kỳ quái, ai đến đây cũng phải không phù hợp một thời gian ngắn. Những năm nay các thường ủy tỉnh ủy Giang Nam xuống nhận chức chưa có một ai được thuận buồm xuôi gió.
- Anh ấy không tin vào điều này, vì vậy mà tuyên bố liên hệ với trung ương, để xem Giang Nam thật sự có phải luôn là như vậy. Anh ấy nói dù lên núi đao hay vào biển lửa cũng phải thay đổi vấn đề này... ....
Lý Vũ Hiệp vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Trương Thanh Vân, lão nói được một nửa thì không nói thêm, nhưng nói như vậy thì ý tứ cũng đã rất rõ ràng. Thực tế lão nói Hồng Nham gần đây gặp trắc trở đã nóng tính, sợ rằng sẽ làm báo cáo lên trung ương.
Trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy trực tiếp báo cáo lên trung ương, điều này rõ ràng trát trấu lên mặt Trương Thanh Vân, Lý Vũ Hiệp không dám nói ra quá rõ ràng. Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Lý Vũ Hiệp, vẻ mặt không có chút dấu hiệu phẫn nộ, ngược lại còn phá lên cười ha hả