Cuối năm đại hội đại biểu quốc hội tỉnh Giang Nam mời họp, Trương Thanh Vân ở trên hội nghị chính thức yêu cầu bầu cử chủ tịch tỉnh, Viên Thánh Sở được coi là chủ tịch chính thức. Đến lúc này căn bản xem như khối chính quyền Giang Nam đã ổn.
Trên đại hội đại biểu quốc hội, Viên Thánh Sở đại biểu cho khối chính quyền làm công tác báo cáo, hắn nói rõ quy hoạch muốn biến Giang Nam thành tỉnh năng lượng. Đồng thời hắn cũng nói rõ sự chỉnh hợp tài nguyên giữa quốc gia và chính quyền tỉnh, chia thành công ty thủy điện Thanh Giang và công ty thủy điện Thủy Hà.
Những công ty này đều được khống chế cổ phần quốc hữu, có thể nói là thu nạp đầy đủ tư bản xã hội và dân gian, là xí nghiệp cổ phần, chuyên khai thác tài nguyên nước ở Giang Nam.
Ngoài vấn đề chỉnh hợp tài nguyên ở phương diện thủy điện, trên phương diện nhiệt điện, tỉnh ủy và chính quyền cũng đưa ra nhiều chính sách cung cấp môi trường thuận lợi để đầu tư, đưa ra những chính sách đền bù cao cũng như xây dựng những tuyến đường sắt vận chuyển hàng hóa chính thức ở phía nam Giang Nam. Lúc này Giang Nam cần tổng hợp lại xem xét các tuyến đường cao tốc và đường sắt, cần giải tỏa những nổi muộn phiền trên phương diện tài nguyên cho nhà máy nhiệt điện.
Viên Thánh Sở báo cáo công tác của khối chính quyền rất cụ thể, ở phương diện công tác du lịch, nông thôn hay kêu gọi đầu tư đều có số liệu và dẫn chứng cụ thể, đồng thời cũng bộc lộ rất rõ vấn đề dân sinh và quy hoạch cuộc sống nhân dân, rất có trật tự và bài bản.
Vì trước đó Giang Nam đã trầm luân khá lâu nên bây giờ nhân dân đều rất muốn thay đổi, có thể nói là muốn biến đổi, vì vậy yêu cầu thực tế được đặt lên khá cao ở đại hội đại biểu quốc hội lần này.
Khi các đoàn đại biểu xem xét báo cáo công tác của khối chính quyền, bọn họ cảm thấy tính tích cực là rất cao, vì vậy mà ai cũng hiến kế cho chính quyền, nói rõ vấn đề còn tồn tại. Hơn nữa Trương Thanh Vân còn dẫn đầu hơn mười mấy người thường ủy tỉnh ủy xâm nhập vào từng đoàn đại biểu để hiểu rõ tình huống, nắm giữ các tin tức trực tiếp. Vì thế mà hội nghị lần này có thể nói là thành công, tính tích cực của tất cả các giới xã hội Giang Nam được đẩy mạnh.
Nhưng Giang Nam có tính tích cực thì không có nghĩa là cục diện sẽ tốt lên, xem những chỉ tiêu thống kê kết quả về kinh tế thì thấy tất cả các số liệu đều xếp sau ở Trung Nguyên, dù là tổng thu nhập hay thu nhập theo đầu người đều không tăng mà giảm, các số liệu về xuất nhập khẩu cũng rất yếu kém.
Ngoài những vấn đề đó ra, trước đó Trương Thanh Vân đã yêu cầu các đại biểu khối chính quyền báo cáo công tác, trong đó hắn nhấn mạnh cần phải đầu tư trọng điểm các công trình dân sinh, công trình cơ sở, hoàn cảnh sinh thái.
Trương Thanh Vân yêu cầu khối chính quyền phải nắm chắc trọng điểm chỉ thị của quốc gia, trung ương yêu cầu xây dựng công nghiệp phải gắn liền với cơ sở nông nghiệp, xây dựng cơ sở hạ tầng giao thông, bảo đảm năng lượng, sinh thái và các công trình công cộng. Trung ương yêu cầu các cấp chính quyền cần đẩy mạnh phát triển những sản nghiệp có sức cạnh tranh, đẩy mạnh phổ biến tinte vè nông thôn.
Thật ra người mạnh lúc nào cũng là vua, người với người thường là như vậy, nếu đảo mắt qua một tập thể cũng là như thế. Ví dụ như nói về Trung Nguyên, các số liệu kinh tế của Giang Nam không được lý tưởng, điều này làm người ta mở miêng nói lời không hay.
Lần này vị trí đứng đầu của Giang Bắc không thể nào lay chuyển được, theo sát Giang Bắc là tỉnh Dự Nam, mà xếp hạng này lại làm cho một bí thư trẻ tuổi như Đường Vũ lại lo lắng đủ điều.
Trong ngày công bố số liệu kinh tế thì Đường Vũ tiếp nhận phỏng vấn, hắn nói Dự Nam có thể xếp vị trí cao ở Giang Nam, điều này hoàn toàn đúng đắn. Nhân dân Dự Nam cần lao và trí tuệ, tài nguyên phong phú, giao thông tiện lợi, là cuống họng của Trung Nguyên.
Nếu xét về vị trí thì Dự Nam nhìn qua Trường Giang, phía bắc là Hoàng Hà, là vùng đồng bằng, có điều kiện khí hậu tốt đẹp. Vì vậy có thể nói là Dự Nam hoàn toàn có cơ hội làm đầu tàu ở Trung Nguyên, vì vậy thị ủy và chính quyền Dự Nam cũng lấy đó làm mục tiêu phát triển.
Khi truyền thông hỏi về một Giang Nam suy bại đang phát triển mạnh mẽ thì Đường Vũ tỏ vẻ tất cả đều chẳng quan trọng, quan trọng là đảng ủy chính quyền phải xác nhận vấn đề, cần phải làm tốt quy hoạch, phải có trách nhiệm với nhân dân, đồng thời cũng hy vọng Giang Nam ngày càng tốt.
Chuyên mục phỏng vấn của Đường Vũ lần này được các đài truyền hình lớn trong cả nước phát tin, đồng thời cũng tràn lan trên mạng. Có một vài người can đảm đã dám nói "Bí thư Đường Vũ bắt mạch Giang Nam, yêu cầu Giang Nam phải cụ thể!".
Tuy bản tin như vậy thường bị những ban ngành tương quan xóa bỏ nhưng dù sao cũng tạo nên chấn động, rất nhiều người tụ tập nghị luận về điều này.
Tất nhiên trung tâm nghị luận chính là cạnh tranh giữa Dự Nam và Giang Nam, đồng thời cũng là thực lực cạnh tranh giữa hai bí thư trẻ tuổi là Trương Thanh Vân và Đường Vũ.
Dự Nam và Giang Nam không tiếp giáp nhau, hai tỉnh cách nhau một Giang Bắc, nhưng dù là như thế thì dân mạng ở Dự Nam và Giang Nam cũng tiến hành chiến đấu không khoan nhượng. Hai bên đều có lập trường riêng, không ai nhường ai, ai cũng xem nhau là tử địch, tình huống nóng nảy.
Sau khi biết rõ tình huống thì phía Dự Nam và Giang Nam đều vội vàng dập lửa, những diễn đàn bị dọn dẹp, tạm dừng, cắt bỏ, ngọn lửa bùng lên đã bị dập tắt.
Tuy sự việc đã tạm thời chìm xuồng nhưng trong lòng nhân dân hai tỉnh, thậm chí là nhân dân cả nước cũng có sự liên hệ giữa hai người là Trương Thanh Vân và Đường Vũ.
Cả hai đều là cán bộ trẻ tuổi vĩ đại, cả hai đều chấp chính một phương, quan trọng hơn là cả hai đều có cá tính. Đường Vũ là người nóng nảy, nối tiếng nói thẳng mặt, mà Trương Thanh Vân thì có hành vi quyết đoán, lực khống chế cục diện rất mạnh, nổi tiếng ra tay tàn nhẫn. Con đường làm quan của Đường Vũ cực kỳ oanh liệt, con đường làm quan của Trương Thanh Vân lài tràn đầy máu tanh.
Trương Thanh Vân từ Hoa Đông đến Giang Nam, cả đường đi liên tục đả kích thế lực đen và hủ bại, cả hệ thống chính trị hủ bại bị suy sụp, số quan viên vì hắn mà gặp chuyện không may là vô số. Trong nước chỉ cần nhắc đến Trương Thanh Vân, nhân dân cả nước có thể nghĩ ra hình tượng thiết diện, mạnh mẽ, cứng rắn. Có thể nói là số người hâm mộ Trương Thanh Vân là khá nhiều.
Đường Vũ cũng là như thế, nếu so sánh với Trương Thanh Vân tung hoành Trung Nguyên và Hoa Đông thì Đường Vũ bắt đầu con đường làm quan ở Đông Bắc, Tây Bắc, Tây Nam và thủ đô. Trước đây nhiều năm hai bên gặp nhau đều không phát sinh vấn đề, có thể nói là chưa từng ra tay so chiến.
Hai người đều là kẻ nổi bật ở trên vùng trời của chính mình, dưới tình huống như vậy mà hai người đụng mặt ở Trung Nguyên cũng có thể coi là duyên phận. Vì một núi không thể có hai cọp, hai người bọn họ phân tranh cao thấp ở Trung Nguyên là tình cảnh có thể đoán trước.
Trước tết âm lịch, cha mẹ, vợ con của Trương Thanh Vân đều đến Giang Nam, năm nay cả nhà tập trung ở Giang Nam, con trai của Trương Thanh Vân là Trương Du, ngụ ý kiên định, không thay đổi, đây là cái tên được ông nội Trương Đức Giang tự đặt.
Trương Thanh Vân không muốn trái ý ông cụ nên cái tên Trương Du được xác định, khi có con mới biết thời gian qua nhanh. Nha đầu Mạn Mạn đã học cấp hai, mà Trương Du cũng đã bắt đầu biết đi.
Hai ông bà Trương Đức Giang bây giờ ở thủ đô phần lớn đều quanh quần bên cháu gái và con dâu, hai cháu cũng rất yêu mến ông bà nội, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc cũng rất thích tình huống như vậy.
Dù sao hai ông bà Trương Đức Giang cũng là giáo viên, bọn họ yêu thương cháu nội nhưng tuyệt đối không cưng chiều, vì vậy nếu so sánh thì Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc vẫn còn thua kém hai ông bà rất nhiều. Hơn nữa điều kiện cũng không cho phép hai vợ chồng tự mình mang con đi theo, vì thế ở vấn đề con cháu thì bọn họ cũng giao vài phần cho ông bà nội.
Bây giờ vị trí của Trương Thanh Vân không giống như trước kia, Triệu Giai Ngọc cũng đã chậm rãi rời khỏi thương giới, nếu Trương Thanh Vân muốn lên cao thì nàng phải thu lại, điều này hai người rất ăn ý với nhau.
Lại nói tiếp, cả nhà Trương gia có thể nói là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vì vậy mỗi khi đến cửa ải cuối năm mọi người cùng đoàn tụ, đây là khoảng thời gian cực kỳ trân quý, cả nhà sáu người xem như cực kỳ hòa thuận.
Trước ngày ba mươi Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Túc Nhất Tiêu, điện thoại vừa nối thông thì Túc Nhất Tiêu đã cười ha hả nói:
- Nghe tôi nói này Trương Thanh Vân, cậu công tác không quá an tâm, tôi đã sớm nói rồi nhưng cậu vẫn không nghe, bây giờ phải nếm quả đắng.
- Lần này Giang Nam xếp ở vị trí sau cùng, điều này làm cho hàng xóm ở bên cạnh cũng đỏ mặt. Thế nào? Khoảng thời gian này không thấy cậu xuất hiện, chẳng lẽ đang bế quan sao?
Trương Thanh Vân cau mày, Túc Nhất Tiêu điện thoại đến thì khó tránh khỏi chế nhạo vài lời, đây là thói quen trước nay của Trương Thanh Vân. Nhưng hôm nay Túc Nhất Tiêu không chỉ là chế nhạo, hơn nữa còn có hàm ý cười nhạo.
Câu nói công tác không quá an tâm của Túc Nhất Tiêu thực chất là từ trong miệng Đường Vũ đi ra, nhưng Đường Vũ nói chuyện cực kỳ uyển chuyển, truyền thông cũng thi nhau giải mã, ai cũng hoàn toàn có thể hiểu đó là lời phê bình của Đường Vũ cho Trương Thanh Vân.
- Được rồi, anh Túc, anh không cần phải châm ngòi ly gián, tình huống Giang Nam thế nào thì chúng ta đều biết rõ, cũng không cần người khác vung tay múa chân. Nếu nói về bảng sắp xếp, đây chỉ là một số liệu đo đếm mà thôi, sao lại có người xem đó là sự kiện mẫn cảm?
- Tôi thấy trong nước thường yếu kém về vấn đề này, học sinh muốn có tôn nghiêm phải xem xét vào điểm số, bây giờ đặt lên một tỉnh vài chục triệu người cũng phải phân thắng bại ở vài con số, anh có biết tư duy như vậy là rất hoang đường không?
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Túc Nhất Tiêu khẽ cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, cậu có thể nghĩ như vậy là tốt, tôi chỉ sợ cậu sinh ra tư tưởng gánh nặng, bây giờ còn sớm chán, nai chết về tay ai còn chưa biết được.
Trương Thanh Vân cười ha hả, sau đó hắn đột nhiên nhíu mày nói:
- Không đúng, anh điện thoại cho tôi vào lúc này, anh... Nói thật ra đi, có phải định báo tin vui gì không?
Túc Nhất Tiêu trầm mặc một lát rồi nói:
- Tuy vui nhưng cũng không mừng, Thanh Vân, tôi có thể không tiếp tục ở lại Trung Nguyên, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tôi sẽ phải sang tỉnh Tây Nam, tổ chức đã tìm tôi thông báo vài lời, đã xác định sẽ không đến vài ngày nữa.
- Nói thật, tôi cũng không nỡ rời khỏi Trung Nguyên, Giang Bắc là chỗ tốt, chúng tôi cũng không ngừng cố gắng mới có thể là đại ca Trung Nguyên