Chương 1100: Lật trang mới ở Giang Nam(Thượng)

Biệt thự Thang Vận Quốc, hôm nay mưa vẫn kéo dài như trước, bầu trời u tối, điều này làm cho lòng người cảm thấy cực kỳ đè nén. Lúc nà những đám hoa đổ quyên trong sân bị mưa to làm cho tán loạn, khoảng sân bên ngoài trở nên rách nát.

Hôm nay biệt thự của Thang Vận Quốc được canh phòng rất nghiêm ngặt, hầu như cứ cách vài ba thước sẽ có một người đàn ông mặc tây trang đứng thẳng người, tư thế hiên ngang. Trận thế như vậy tạo nên bầu không khí căng thẳng, một chiếc Audi phóng đến như chớp, khi đến cổng biệt thự thì dừng lại. Trong sân biệt thự lập tức có một nhóm người ra đón, cửa xe mở ra, mọi người đồng thanh nói:

- Chủ tịch Trương.

Trương Thanh Vân nhìn lướt qua đám người, hắn gật đàu. Lúc này tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương đến Giang Nam đã khuếch trương khá lớn, lúc đầu đến tám người, sau đó tăng thêm tám người, bây giờ đã là một đội ngũ hơn chục người.

Hôm nay có một nửa nhân viên của ủy ban kỷ luật tập trung ở đây, điều này có thể tưởng tượng sự quan trọng của Thang Vận Quốc là thế nào.

- Chủ tịch Trương, đồng chí cảnh vệ viên của Thang Vận Quốc đã bị khống chế, nhưng anh ấy vẫn nói chắc chắn, bí thư đang ở trên gác gỗ ở trên cùng, dù là kẻ nào cũng không được quấy nhiễu. Anh xem... ....

Người mở lời là phó tổ trưởng Thích Uy của ủy ban kỷ luật trung ương, vì tổng phụ trách hành động ở Giang Nam là Trương Thanh Vân, vì vậy Thích Uy là cấp dưới của hắn.

- Chúng ta đợi.

Trương Thanh Vân nói, hắn khoát tay, đám người đi vào bên trong. Đột nhiên Trương Thanh Vân quay đầu lại nói:

- Các anh ở bên ngoài, một mình tôi vào là được.

Đám người Thích Uy chợt sững sờ, Trương Thanh Vân cau mày hừ lạnh một tiếng:

- Thế nào?

- Vâng!

Thích Uy nói, hắn khoát tay, tất cả mọi người rút lại. Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn đặt hai tay ra sau lưng rồi chậm rãi tiến vào bên trong biệt thự.

Trong khoảng sân nhỏ có chút rối loạn, sau cơn mưa to thì hoa viên đầy bùn đất, hoa cỏ tơi bời. Trương Thanh Vân nhìn bốn phía khoảng sân mà vẻ mặt trầm như nước, chỗ này rất yên tĩnh và tươi đẹp, điều đáng tiếc duy nhất chính là thời tiết không tốt.

Nhà giống như không có mặt chủ nhân, Trương Thanh Vân tự vào phòng khách, lúc này trên bàn khá lộn xộn, trên mặt bàn là đủ loại báo chí. Một tờ báo sáng sớm của Giang Nam đưa tin và hình ảnh về thành phố Ba Lăng, Ba Lăng là thành phố nổi tiếng đất lành ở Giang Nam, ruộng vườn tươi tốt, chỉ cần nhìn qua tấm ảnh thì thấy sức sống bừng bừng, tỉnh cảnh tươi đẹp.

Trương Thanh Vân ngồi trên ghế sa lông, hắn lấy báo ra nhìn chăm chú.

Thời tiết mưa gió, không khí đè nén, trong phòng khách có một người đọc báo, cảnh tượng có chút quái dị.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bên ngoài lại có mưa. Lúc này mưa không lớn, mưa mảnh như tơ nhưng bầu trời càng thêm u tối.

Thích Uy không biết đã tiến vào từ lúc nào, không một tiếng động phát ra, hắn khẽ đi đến bên cạnh Trương Thanh Vân, cố ý phát ra tiếng động làm Trương Thanh Vân chú ý:

- Chủ tịch Trương, phó chủ tịch Lương sắp bay đến.

Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Thích Uy rồi nói:

- Tôi biết rồi, anh lo lắng điều gì tôi đều hiểu, tôi đã đến đây, tất nhiên sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.

Thích Uy chợt sững sờ, hắn thở dài một hơi, hắn mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại suy nghĩ, cuối cùng cũng không nói. Hắn chậm rãi lui ra, vừa đi vừa xem giờ, liên tục lắc đầu.

"Khá lắm, đều là người cứng như thép, Trương Thanh Vân đợi hai giờ, chẳng lẽ không sợ có tin đồn thổi? Nếu tin tức truyền ra thì ai chịu trách nhiệm? Sẽ tạo nên bao nhiêu ảnh hưởng tiêu cực?"

Nhưng không có biện pháp, Thích Uy tuy lo lắng cũng chỉ biết chôn giấu trong lòng, không dám cãi lệnh Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân đọc báo xong thì ngồi trên ghế sa lông nhắm mắt dưỡng thần, hắn dùng tay gõ lên ghế sa lông rất có tiết tấu nhưng không tạo nên tiếng vang quá lớn.

- Khụ khụ!

Hai tiếng ho khan khẽ vang lên, Trương Thanh Vân khẽ dừng tay, hắn khẽ nắm chặt bàn tay rồi buông ra. Nếu nói hắn không lo lắng là giả, tất nhiên hắn cũng có tâm tính gánh chịu trách nhiệm như Thích Uy.

Nhưng Trương Thanh Vân biết rõ thói quen của Thang Vận Quốc, căn gác gỗ trên tầng cao nhất là cấm địa của Thang Vận Quốc, Trương Thanh Vân không muốn vào đúng thời điểm quyết định lại xúc phạm cấm địa của Thang Vận Quốc.

Thang Vận Quốc đi rất khẽ, Trương Thanh Vân đứng lên lui sang một bên rất quy củ, ánh mắt nhìn lên bậc cầu thang.

- Chào bí thư.

Thang Vận Quốc đi xuống phòng khách, Trương Thanh Vân nói. Thang Vận Quốc nhìn Trương Thanh Vân, biểu cảm bình thản, lão gật đầu nói:

- Đến rồi à? Chờ lâu không?

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co rút:

- Không quá lâu, chỉ trong chốc lát.

Thang Vận Quốc nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, lão chậm rãi ngồi xuống ghế sa lông, Trương Thanh Vân cũng thuận thế ngồi xuống đối điện.

Trầm mặc, không gian trầm mặc vô hạn, Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc không nói lời nào, gian phòng tĩnh lặng, chỉ có những giọt mưa tí tách bên ngoài, những âm thanh đều đều không biến tấu.

Sau khi Trương Thanh Vân xem báo xong thì xếp rất ngay ngắn trên bàn, xếp ở vị trí đầu tiên chính là nhật báo Giang Nam, hình ảnh Ba Lăng rất bắt mắt. Thang Vận Quốc nhìn tấm hình, trong ánh mắt cuối cùng cũng bùng ra ưu thương nhàn nhạt, một lúc lâu sau lão mới thở dài một hơi.

Thành phố Ba Lăng là nơi chấn hưng sự nghiệp chính trị của Thang Vận Quốc, hầu như tất cả lý lịch và tư bản của lão đều xuất phát từ đây. "Mở miệng là chửi chó má nhưng chưa gặp Thang Diêm Vương", lời mắng bên trng là câu chửi mắng phê bình cán bộ nổi tiếng của bí thư thị ủy Ba Lăng là La Thanh năm xưa, mà Thang Diêm Vương chính là bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy Thang Vận Quốc. Khi đó Thang Vận Quốc được coi là thanh quan đệ nhất Ba Lăng, hắn nắm ủy ban kỷ luật và xét xử rất nhiều cán bộ vi phạm kỷ luật. Năm xưa ở Ba Lăng Thang Vận Quốc được xưng là thanh thiên, có nhiều vinh dự, lúc đó những thành tích vĩ đại trên chiến tuyến kỷ luật đảng của hắn còn được lãnh đạo trung ương biết đến, cũn là một giai thoại được lưu truyền.

Tinh ra thì đã vài chục năm rồi, nhưng vài chục năm này lại có những biến đổi nghiêng trời lệch đất, tất cả đã như mây khói, đôi khi nghĩ lại mà cảm thấy kinh hoàng.

- Ba Lăng là một địa phương tốt.

Trương Thanh Vân nói, ánh mắt nhìn Thang Vận Quốc, chú ý đến sự biến đổi vẻ mặt của Thang Vận Quốc.

Thang Vận Quốc nhíu mày, lão thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân nói:

- Cám ơn cậu.

Trương Thanh Vân im lặng, Thang Vận Quốc ngồi thẳng người, những xao động vừa rồi đã mất, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, lão nói:

- Cậu nói rõ những sắp xếp đi.

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Đã sắp xếp cho anh lập tức về thủ đô, hội nghị bộ chính trị trung ương hôm nay... ....

Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ:

- Có lẽ bây giờ đã kết thúc hội nghị, nếu không có gì ngoài ý muốn thì trung ương sẽ đình chỉ chức vụ ủy viên trung ương, miễn đi chức vụ ủy viên tỉnh ủy, thường ủy, bí thư tỉnh ủy Giang Nam.

- Như vậy thôi sao?

Thang Vận Quốc ngẩng đầu lên nói.

- Tạm thời chỉ là như vậy.

- Quá nhẹ!

Thang Vận Quốc nói ra hai chữ, lão cũng không đợi Trương Thanh Vân phục hồi tinh thần mà nói:

- Cục diện Giang Nam cậu khống chế rất tốt, cậu có năng lực rất mạnh.

Thang Vận Quốc vừa nói vừa đứng lên, đột nhiên thân thể hơi lảo đảo, Trương Thanh Vân vội vàng đưa tay đỡ.

Vẻ mặt Thang Vận Quốc cuối cùng cũng có chút khổ sở, lão bỏ qua tay của Trương Thanh Vân rồi qauy đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lệ già đầy mặt.

- Một lần sẩy chân để hận nghìn thu.

Lời này dùng trên người Thang Vận Quốc rất đúng đắn, biết đầu trước kia lão chưa từng nghĩ mình sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, lão là người làm công tác kỷ luật cả nửa đời, đã xét xử không biết bao nhiêu quan tham, lão nào nghĩ đến lúc mình sẽ bị người ta xét xử.

Làm quan khó, quả thật khó hơn lên trời, lần đầu tiên Thang Vận Quốc rất cẩn thận, nơm nớp lo sợ, đôi khi lão giật mình bừng tỉnh vì giấc mơ ác liệt, toàn thân đầy mồ hôi.

Nhưng có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, điều này là khó tránh khỏi, từng bước xuống vực sâu, hơn nữa lại là vực sâu vạn trượng. Thang Vận Quốc đã đến tuổi, chỉ cần vài năm nữa sẽ về hưu dưỡng phúc.

Tuổi gài về hưu, thanh thản chuyện vườn tược cây cối, ngẫu nhiên làm chút việc tay chân, hưởng thụ thú vui nhân gian. Thang Vận Quốc không chỉ một lần mơ về cuộc sống như vậy, nhưng bây giờ cuộc sống như vậy đã bay xa.

Thang Vận Quốc lặng lẽ bỏ đi không một tiếng động, không mang theo bất ky vật phẩm gì trong nhà, chỉ mặc thêm một bộ áo ấm, được các đồng chí ủy ban kỷ luật đưa lên xe. Chỉ sau khoảnh khắc đã biến mất trong mưa bụi.

Nếu nói một cách không khoa trương thì Thang Vận Quốc rời đi chính là đại biểu cho một thời đại kết thúc, Thang Vận Quốc làm bí thư ở Giang Nam có biểu hiện khen chê không đồng nhất, nhưng tất cả được kết thúc vào hôm nay, lão tự mình khoanh dấu tròn lên lý lịch của mình.

Nếu nói một cách khách quan thì Thang Vận Quốc đảm nhiệm chức vụ bí thư vì rất cẩn thận và ổn trọng, có ảnh hưởng tích cực khi mang lại ổn định cho Giang Nam, đây là thành tích mà lão vẫn luôn tự hào.

Nhưng nếu xét về phương diện khác, Thang Vận Quốc nhận chức bí thư đã qua ba đời chủ tịch tỉnh, đây không phải là điều hiếm thấy, điều này chứng tỏ năng lực thiếu khuyết của lão trên phương diện đoàn kết ban ngành. Đồng thời lão còn không biểu hiện đầy đủ trên phương diện sửa đổi, quy hoạch và phát triển Giang Nam, đây đều là vấn đề mà lão liên tục lảng tránh.

Tất nhên những ưu khuyết điểm này chỉ tồn tại trong lòng người, lúc này hình tượng của Thang Vận Quốc sẽ tan vỡ trong lòng nhân dân, danh hiện quan tham của Thang Vận Quốc sẽ vĩnh viễn ở lại, không thể dứt bỏ.

Là quan lớn cấp chính bộ, hơn nữa còn là bí thư tỉnh ủy, thân phận như vậy hiển hách đến mức khó ai tưởng được. Trước nay những quan tham trong nước chưa ai có thể sánh vai với Thang Vận Quốc, biết đâu lão sẽ được người ta khắc ghi lâu dài.

Giang Nam lật qua một trang mới, Trương Thanh Vân sẽ là bí thư trẻ tuổi nhất nắm giữ Giang Nam. Nếu nói chủ tịch tỉnh cũng miễn cưỡng được xem là chư hầu một phương, nhưng bí thư tỉnh ủy dù sao cũng là đầu sỏ.

Chiếc ghế đầu tiên của hội nghị thường ủy tỉnh Giang Nam là một biểu tượng quyền lực tuyệt đối, bây giờ chiếc ghế đó mang họ Trương