Chương 1095: Bí thư bàn luận

Thực tế sau khi Trương Thanh Vân từ thủ đô quay về thì cảm thấy có rất nhiều địa phương không đúng.

Đầu tiên cảm giác không đúng chính là những âm thanh bất đồng ở khối chính quyền chợt nhiều hơn, Quý Đông Phương có vài quan điểm chỉ là chuyện nhỏ nhưng tạo ra nhiều vấn đề. Trước đó Trương Thanh Vân đi thị sát đài truyền hình, đưa ra yêu cầu với đài truyền hình, muốn bọn họ quan tâm nhiều hơn đến nhân sinh, quan tâm nhiều hơn đến vấn đề chứng thực chính sách của chính quyền được áp dụng ở cơ sở. Tốt nhất là bọn họ phải có một chuyên mục về vấn đề như vậy, vùng duyên hải đã có những thành công tương tự.

Nhưng khi áp dụng vào Giang Nam thì giống như có rất nhiều vấn đề băn khoăn, ngày hôm qua Trương Thanh Vân còn nhận được điện thoại của Hoàng Mẫn Hà, nói rằng đài truyền hình và phòng tuyên truyền bên kia không có cùng tiếng nói.

Ngoài những vấn đề này thì bên trong có vài điểm làm người ta chú ý nhất chính là hành vi vi phạm kỷ luật, vấn đề xử lý các xí nghiệp không tuân theo quy định về công trình xây dựng. Có người mở miệng nói Giang Nam bây giờ là trăm phế đợi hưng, không chủ trương làm quá nghiêm khắc, chỉ cần các xí nghiệp ý thức được vấn đề, đảm bảo sẽ không vi phạm thì có thể xử lý nhẹ, đây là điều kiện cho quá trình ổn định xã hội.

Lời nói này làm cho Trương Thanh Vân ngửi được hương vị khác thường, không nghiêm trị những xí nghiệp vi phạm vấn đề nghiêm trọng, không xử lý các xí nghiệp vi phạm chất lượng công trình, đây là quyết nghị của tỉnh ủy, bây giờ lại được nói ra, rõ ràng đã có chỗ dựa rất vững chắc.

Nếu là trước đó thì Trương Thanh Vân sẽ không quá cảnh giác ngửi được hương vị khác thường này, nhưng bây giờ Trương Thanh Vân có trách nhiệm trên vai, hắn nắm chắc những sự kiện ở Giang Nam, vì vậy không thể không coi trọng.

Canh Nhất Phẩm Đường có tám loại, tất cả đều nổi tiếng, có tác dụng tốt khi chữa trị các căn bệnh cảm hàn cảm sốt, có thể nói vừa ngon vừa đẹp, vì vậy loại canh này rất được các tầng lớp thượng tầng ở Giang Nam ưa thích.

Một chén canh như vậy thường có giá trị vài ngàn nhân dân tệ, không phải là chi phí mà những gia đình bình thường có thể bỏ ra, nhưng canh Nhất Phẩm Đường vài giờ mới được sử dụng, rất khác lạ và hiếm có.

Trương Thanh Vân đến thăm Thang Vận Quốc mang theo vài phần canh như vậy, bí thư rất thích những loại canh này, nhưng dù sao giá cả cũng cao, vì vậy lão cũng rất hạn chế. Đôi khi lão thường nói đầu bếp trong nhà mô phỏng theo hương vị để nấu canh, nhưng rõ ràng hương vị cũng kém hơn.

Vì vậy hôm nay Trương Thanh Vân đưa canh đến cũng xem như có dụng tâm, Trương Thanh Vân cũng rất vui sướng, lão tự mình cầm ba phần canh nói:

- Chủ tịch, anh Quý, thứ tốt cần phải chia xẻ, chủ tịch tặng canh cho tôi, chúng ta phân ra cùng uống, như vậy xem như mời khách mượn hoa hiến phật, mỗi người một chén, ba người đều có hứng nhấm nháp.

Trương Thanh Vân vỗ trán nói:

- Chủ tịch, vài ngày nay tôi không được thoải mái, đột nhiên cảm thấy mình già. Không gạt anh, tôi thật sự có ý nghĩ muốn cáo lão về quê, về sớm sẽ được nhàn du vài năm. Đúng là năm tháng không tha người nòa, thiên hạ đã không còn của những thế hệ già lão chúng tôi nữa.

Thang Vận Quốc có chút cảm thán, bộ dạng như nói ra châm ngôn. Trương Thanh Vân không nói lời nào, Quý Đông Phương cũng không nói, sau khi đi vào thì hắn chẳng nói lời nào ngoài vài câu chào hỏi.

Thang Vận Quốc đang lúc cảm khái đột nhiên nói:

- À, tôi lạc đề rồi, không nên nói những vấn đề này, không nên nói những thứ này.

Trương Thanh Vân cười cười nói:

- Bí thư, nói thật, lần này tôi về thủ đô vinh quang vô hạn, rất có mặt mũi. Phó thủ tướng Lăng đã điện thoại cho Túc Nhất Tiêu ở Giang Bắc để hung hăng giáo huấn sự bệ vệ của anh ấy, phó thủ tướng lăng nói năm sau chúng ta rất có thể sẽ ngồi ngang hàng với Giang Bắc, không gạt anh, tôi rất được ủng hộ, anh Quý cũng rất được ủng hộ.

- Tốt, tốt, tốt.

Thang Vận Quốc nói ba chữ tốt, lão nhấp một ngụm canh rồi nói:

- Thanh Vân, cậu thật sự công tác rất tốt, cậu làm rất tốt ở Giang Nam, nêu so với anh thì suy nghĩ của tôi nhiều khi khá xơ cứng, tôi thường nghĩ lại mà cảm thấy có nhiều điểm hỗ thẹn.

Vẻ mặt Thang Vận Quốc có vẻ không phải giả vờ, Quý Đông Phương ở bên cạnh lại kinh hoàng. Thang Vận Quốc là thứ gì hắn biết rất rõ, đây là người cố chấp như một con bò già, khi nào thì thừa nhận tư tưởng của mình xơ cứng?

Hôm nay Thang Vận Quốc có thể nói như vậy, chẳng lẽ mặt trời mọc từ tây sao?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân rất tự nhiên nhưng trong lòng thầm cảm thán, hắn biết rõ, Thang Vận Quốc có khi phát hiện vài khả năng. Nghĩ lại cũng dễ hiểu, cả đời làm chính trị, dù có một chút dấu vết cũng có thể làm lão phát hiện ra được.

Quý Đông Phương lại rất ngay thẳng, khi thấy tâm tình của Thang Vận Quốc rất tốt thì nhân tiện nói:

- Bí thư, còn có sự việc tôi cần báo cáo với anh, trước đó tôi đã thông qua với chủ tịch.

- Là thế này, gần đây khối chính quyền chúng tôi có danh sách vài hạng mục trọng điểm, danh sách này tôi làm ra, nhưng lại có người tạo nên thiêu thân. Tôi cảm thấy chúng ta cần thống nhất ý kiến, phải đưa công tác này vào trong đảng ủy, như vậy các lãnh đạo đảng ủy mới có thể thống nhất được phải không?

Thang Vận Quốc khẽ nhíu mày nói:

- Đề nghị này hoàn toàn có thể, nhưng ý kiến chúng ta bất đồng, tốt nhất cần tăng cường liên hệ trao đổi, như vậy mới tốt lên được.

- Chính sách của chúng ta vì sao thường khó chấp hành? Có một nguyên nhân căn bản là khó đốc xúc, ý thức trách nhiệm của cán bộ chúng ta có vấn đề. Nhưng không liên hệ là không được, phía dưới sẽ không hiểu thấu, hoặc sẽ không hiểu đầy đủ, đây là vấn đề chấp hành, chúng ta cần phải đặt nặng.

Vẻ mặt Quý Đông Phương chợt biến đổi, hắn vung một quyền vào mớ bông, điều này làm hắn rất tức tối. Khi hắn còn định mở miệng thì Trương Thanh Vân đã khoát tay nói:

- Được rồi, anh Quý, bí thư đang bệnh, không cần nhắc đến công tác, những thứ này để sau đó rồi hãy nói.

- Nếu anh có vấn đề thì trực tiếp đưa lên hội nghị thường ủy, chúng ta sẽ tổ chức một chương trình hội nghị, trường hợp hôm nay cũng không thích hợp bàn về công tác.

Trương Thanh Vân mở miệng thì Quý Đông Phương ngậm miệng không nói, Thang Vận Quốc thì có chút xấu hổ, lão cũng không tức giận, lão chỉ gõ tay lên mặt bàn rồi nói:

- Thanh Vân, không có gì, tôi và anh quý cũng biết nhau nhiều năm, tôi hiểu anh ấy, anh ấy là người ngay thẳng, đầy đủ khí phách.

- Nói thật, cán bộ như anh Quý ở Giang Nam là không nhiều, hơn nữa chúng ta đang thiếu những cán bộ như vậy, càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt.

Thang Vận Quốc nói như vậy chẳng khác nào dán kín mặt Quý Đông Phương, lúc này Quý Đông Phương cũng chẳng còn gì để nói.

Tình cảnh tranh luận nóng bỏng được hóa giải không chút tiếng động.

Nhưng nói là hóa giải chẳng bằng nói là áp chế, không giải quyết được vấn đề căn bản, chỉ cần còn tồn tại vấn đề thì tồn tại mâu thuẫn.

Trương Thanh Vân đã nói không nhắc đến chuyện công tác, vì vậy sau đó mọi người nói chuyện hoạt bát hơn nhiều. Với tâm tình của Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc, Quý Đông Phương ở bên cạnh im tiếng như hũ nút, không nói một lời.

Nếu nói không khoa trương thì Trương Thanh Vân đã đến Giang Nam lâu ngày, hôm nay là lần đầu tiên hắn nói chuyện với Thang Vận Quốc đầu cơ như vậy. Hai người nói chuyện từ sáu tỉnh Trung Nguyên đến các tỉnh phía Đông vùng duyên hải, sau đó kéo đến phía Tây bộ, phía Đông bắc.

Hai người Trương Thanh Vân nói đến tất cả những thành phố và khu vực phát đạt trong nước, nói về vấn đề xây dựng công tác đảng, vấn đề phát triển kinh tế, vấn đề cân đối phát triển. Hai bên trao đổi ý kiến, hai người đều là cán bộ cao cáp, tất nhiên cái nhìn toàn cục sẽ giống nhau.

Tất nhiên hai người cũng có quan điểm khác nhau, hai người đều nói ra, như vậy tạo nên sự dẫn dắt cho đối phương, bầu không khí hòa hợp hơn.

Sau đó Quý Đông Phương cũngg không nhịn được mà chen lời, hắn là người khéo kinh tế, là tiến sĩ kinh tế học trường đảng, dù chất lượng của văn bằng không quá tốt nhưng trình độ không thấp, đặc biệt là lý luận rất cao.

Tất nhiên phương diện Quý Đông Phương tỏ ra yếu kém là quá lớn gan, nó thẳng. Có vài vấn đề mẫn cảm Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc cố ý lảng tránh nhưng Quý Đông Phương thường đưa ra những ý nghĩ hoang đường. Mỗi lần hắn phát huy trí tưởng tượng của mình ở vấn đề này, nếu có giá trị thì Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc sẽ bổ sung thêm, hai người nếu thấy có gì đó sẽ cười xòa bỏ qua, cũng không ai muốn cứng nhắc với Quý Đông Phương.

Lại nói tiếp, tuy nước lớn, trong nước có nhiều tỉnh thành và khu tự trị nhưng phạm vi lớn thì nam bắc cũng khác biệt, hơn nữa khác biệt là rất lớn, những điều kiện tự nhiên, điều kiện xã hội và nhân văn cũng không đồng nhất. Hơn nữa vấn đề dân tộc rất nhiều, muốn làm tốt công tác trong một nước như vậy, khó khăn thế nào hoàn toàn có thể nghĩ ra.

Đám người Trương Thanh Vân không phải là kẻ tầm thường, nhưng có rất nhiều vấn đề bọn họ vẫn chưat thể tìm ra nút thắt. Điều này không thể trách bọn họ, thực tế trung ương cũng tranh luận rất nhiều về những vấn đề này. Thủ tướng còn có khi hồ đồ, huống hồ là người khác? Dù sao thì một quốc gia luôn có việc khó, chuyện vĩ mô là không dễ dàng.

Mọi người trò chuyện đến hơn mười giờ mới kết thúc, tất nhiên lý do Trương Thanh Vân đề xuất chấm dứt chính là đã muộn, bọn họ không quấy rầy Thang Vận Quốc nghỉ ngơi. Thang Vận Quốc tiễn hai người Trương Thanh Vân ra tận ngoài cửa, sau đó nắm tay từ biệt.

Trương Thanh Vân khuyên Thang Vận Quốc nên vào nhà, hắn nhìn Thang Vận Quốc đi vào khoảng sân nhỏ và đóng cửa rồi híp mắt nhìn căn biệt thự. Đây là biệt thự số một ở khu thường ủy tỉnh ủy, lãnh đạo đầu sỏ ở Giang Nam sẽ ở trong tòa nhà này.

Quý Đông Phương cũng có biệt thự ở đây, cách nơi này không xa, hôm nay trời đã tối, Trương Thanh Vân cũng chuẩn bị quay về. Hai người cùng nhau tản bộ, nhân viên công tác và cảnh vệ của Trương Thanh Vân đi ở phía sau.

- Chủ tịch, có một câu không biết có nên nói hay không, tôi cảm thấy bí thư hôm nay có gì đó là lạ, trước kia chưa từng thấy anh ấy tỏ ra như vậy.

Quý Đông Phương nói.

Trương Thanh Vân hì một tiếng, hắn chỉ vào Quý Đông Phương rồi tỏ ra rất nghiêm túc:

- Anh đúng là lão quỷ, lời này có thành kiến, có thành kiến. Chẳng lẽ anh thấy bí thư như vậy là không tốt sao?

Quý Đông Phương ngậm miệng không nói lời nào, rất buồn bực.

Khu biệt thự cho thường ủy tỉnh ủy được xanh hóa rất tốt, bây giờ đã gần khuya, buổi tối đi trên đường lớn có thể ngửi được những không khí xanh tươi, thanh thản đi dạo như vậy rất vui vẻ thoải mái.

Nhưng bây giờ trong lòng Trương Thanh Vân rất phức tạp, người có tướng, có hồi quang phản chiếu, điều này cũng chính thức áp dụng đúng đắn lên Thang Vận Quốc. Đây là một lãnh đạo lớn, là một hòn đá tảng của quốc gia, làm gì được?...Trương Thanh Vân khó thể bình tĩnh

Số chương theo bên VIP,nội dung vẫn liên tục nhé